Anh và em trai

Có rất nhiều điều trong cuộc sống thật sự đơn giản đối với Tobio. Bầu trời trong xanh, thức uống ngon nhất là sữa, và cậu có một người anh trai tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Các anh trai của bạn cùng lớp với Tobio đều là học sinh trung học cơ sở hoặc trung học phổ thông. Anh trai của Tobio đang học đại học và anh ấy cũng chơi bóng chuyền ở trường đại học! Không người anh nào của bạn bè cậu bé chơi bóng chuyền cả! Tobio không thể đợi đến kỳ nghỉ hè khi anh trai cậu ấy sẽ về nhà cả tháng!

 

Thời gian trôi qua thật lâu (thực ra chỉ mới 4 ngày) .Và kỳ nghỉ hè cuối cùng đã đến ! Tobio chạy xuống cầu thang thật nhanh vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, và cậu bé hơi thất vọng khi thấy những người xung quanh chỉ có bố mẹ mình. Cha cậu bật cười trước vẻ mặt thất vọng của con trai mình. 

 

“Tobio-kun, con không nhớ là ta đã nói với con rằng Tooru-kun sẽ đến vào buổi chiều sao?” Tobio đỏ mặt khi cha cậu cứ cười vì tính hay quên của cậu. Tobio bước tới bàn và bắt đầu ăn thức ăn mà mẹ kế của cậu đã bày ra. 

 

“Đừng lo, Tobio-kun. Khi tên ngốc đó trở lại, mẹ đảm bảo rằng thằng bé sẽ dành thời gian cho con! Con đã muốn làm Tooru ngạc nhiên với kỹ năng chơi bóng chuyền của mình đúng không? ”

 

Tobio gật đầu tán thành. Cậu bé quyết định tham gia câu lạc bộ bóng chuyền vì cậu thấy Tooru luôn trông rất ngầu khi anh thi đấu. Huấn luyện viên của cậu nói với Tobio rằng cậu ấy có tài năng thiên bẩm và giỏi hơn những đứa trẻ khác trong lớp, vì vậy Tobio nóng lòng muốn thể hiện nó với người anh lớn của mình!

 

Vài giờ tiếp theo(nhưng Tobio cảm thấy như mất cả năm), cuối cùng, cậu nghe thấy tiếng một chiếc ô tô đang tấp vào đường lái xe. Tobio hét lên phấn khích khi mở cửa và hào hứng chạy về phía xe của Tooru. 

 

"Tốt tốt tốt. Hình như có ai đó đã nhớ tôi! ” Toru cười toe toét với đứa trẻ đang nhảy cẫng lên như một chú cún con đang phấn khích. Anh bế em trai lên và đặt Tobio lên vai trước khi bước đến ôm mẹ. 

 

"Ôi Tooru, mẹ không thể tin được là con đã cao đến mức nào nữa!" cô nhào vào người con trai mình khi anh cố gắng vùng vẫy cố thoát khỏi cái véo má của cô. 

 

Cuối cùng, cả gia đình đã ổn định bữa tối, Tobio ngay lập tức bắn về phía anh trai mình bằng những câu hỏi về bóng chuyền và đại học suốt đêm cho đến khi cậu bé cảm thấy mệt mỏi. Tobio đi ngủ chỉ nghĩ một điều: Tôi có một người anh trai tuyệt vời nhất trên thế giới. 

 

----

 

Trong tuần tiếp theo, Tooru phân chia thời gian cho gia đình và gặp lại những người bạn cũ. Anh ấy thường chỉ dành buổi tối với bạn bè của mình, điều này rất tốt với Tobio, người còn quá trẻ để thức khuya. Tuy nhiên, một tuần sau, mọi thứ đã thay đổi với sự xuất hiện của một người cụ thể. 

 

Tobio bước tới chỗ chuông cửa đang reo. Cha mẹ cậu ra ngoài làm việc vặt và Tooru đang làm đồ ăn nhẹ trong bếp. Tobio lại gần mở cửa cho….

 

"Haji-niichan!" Tobio hét lên đầy phấn khích khi nhảy về phía Iwaizumi, người đã rất quen với việc Tobio phóng mình về phía mình. 

 

“Này Tobio-kun. Có nhớ anh không? " Iwaizumi đã trở thành người da nâu (ý chỉ đen đi khi đi nắng nhiều ấy) và có thể còn cao hơn trong mắt Tobio. 

 

Tobio hào hứng gật đầu. "Toru-nii nói rằng anh không thể về nhà vào mùa hè này!"

 

“Ừ, nhưng đó chủ yếu là anh muốn làm tên ngốc ngạc nhiên. Nói đến tên ngốc, cậu ta đang ở đâu? ”

 

Tobio được đặt xuống(trước đó Iwai đang bế bé) khi cậu hào hứng kéo Iwaizumi về phía nhà bếp. Tobio giờ còn vui hơn cả hồi đầu mùa hè! Cậu bé có cả hai  hình tượng anh trai tuyệt vời của mình ở đây, điều đó có nghĩa là nhân đôi niềm vui của cậu bé!

 

Iwaizumi được dẫn vào bếp và dựa vào quầy khi Tooru quay lưng về phía anh làm bánh mì. Tooru hoàn toàn mải mê với món ăn trước mặt, đến nỗi anh ấy không nhận thấy có ai vào bếp cho đến khi….

 

"Tobio-chan em đã ở cùng IWA-CHAAAN!" Iwaizumi chuẩn bị tinh thần khi người bạn thân nhất của anh ấy bỏ dao xuống và lao vào vòng tay anh. Tooru sau đó bắt đầu liên tục đấm vào tay Iwaizumi, trong khi cố gắng không thể hiện rằng anh ấy muốn khóc đến mức nào. 

 

"Tôi đoán điều này có nghĩa là bạn thích sự xuất hiện ngạc nhiên của tôi." Iwaizumi cười toe toét. 

 

"Tôi sẽ giết bạn. Tôi không thể tin rằng bạn đã thuyết phục tôi với suy nghĩ rằng bạn không thể về nhà sau năm đầu đại học của chúng ta.”

 

"Tôi không thể tin rằng nó dễ dàng thuyết phục bạn như vậy."

 

Hai người bạn già bật cười trước khi Oikawa rút thêm bánh mì và bắt đầu làm sandwich cho Iwaizumi. Tobio ngồi trên ghế và nhìn họ tương tác với một nụ cười trên môi. Mọi thứ không thể tốt hơn thế này!

 

---

 

"Tobio-chan có chuyện gì vậy cưng?" Oikawa Makoto hỏi khi Tobio ngồi vào bàn ăn với vẻ mặt nghiêm túc khác thường. 

 

"Không có gì." Tobio lẩm bẩm khi đâm một cái nĩa vào mì ống của mình. Cậu nghe cha mình đặt nĩa xuống và chuẩn bị tinh thần cho một bài giảng. 

 

“Bây giờ Tobio-kun. Khi mẹ con hỏi con điều gì đó, con biết rằng con phải trả lời cho tử tế.”

 

Tobio tiếp tục nhìn chằm chằm vào thức ăn của mình, trước khi thở dài và nhìn lên bố mẹ mình. "Con không muốn Haji-nii đến đây nữa." 

 

Cả bố mẹ cậu bé đều rất sốc. Trong hai năm Tobio quen Iwaizumi, cậu đã yêu Iwaizumi gần như yêu anh trai của mình.Cả hai nhìn nhau, cảm thấy hoàn toàn bị bối rối bởi lời nói của đứa trẻ 6 tuổi. 

 

"Con yêu, con có muốn giải thích tại sao không? Con thường thích dành thời gian với Toru và Hajime mà." Makoto thử hỏi. 

 

Thêm vài phút im lặng cho đến khi…

 

"Anh ta tiếp tục lấy Toru-nii ra khỏi con!" Tobio thốt lên, cảm thấy nhẹ nhõm khi loại bỏ bí mật đó khỏi lồng ngực của mình. “Đầu tiên, Toru-nii nói với con rằng anh ấy sẽ dành thời gian cho Haji-nii vì anh ấy nhớ Haji-nii, nhưng giờ anh hai thậm chí không còn đi chơi với con nữa. Con cũng nhớ Toru-nii! Tại sao anh hai không thể đi chơi với con nữa! Anh ấy thường đi chơi cho đến khi Haji-nii trở lại đây, nên đó là lỗi của Haji-nii! ”

 

Các bậc cha mẹ nhìn cậu con trai nhỏ của họ đang thở hổn hển với nỗ lực phát biểu đó. Ở một mức độ nào đó, họ biết rằng Tobio đã đúng và Tooru có thể đã dành tổng cộng năm giờ ở nhà trong cả tuần này để dành thời gian bắt chuyện với Hajime và những cậu bé khác. Mặt khác, thật khó để giải thích với một đứa trẻ 6 tuổi rằng người anh lớn hơn 13 tuổi của cậu, thấy hơi nhàm chán khi đi chơi cùng Tobio. 

 

Cuối cùng thì Makoto cũng thở dài và chuyển sang ngồi cạnh Tobio. “Tobio-chan. Còn ngày mai, chúng ta dành cả ngày bên nhau chỉ có mẹ và con thì sao? Không Tooru-san, không Tooru- ”

 

"KHÔNG!" Makoto bối rối trước âm lượng đột ngột. 

 

"CON MUỐN TORU-NII, KHÔNG PHẢI MẸ!" 

 

“Tobio, đó không phải là cách con nói chuyện với mẹ mình. Nếu con cần bình tĩnh, thì hãy về phòng và quay lại khi con đã sẵn sàng để thảo luận mọi việc một cách bình tĩnh.” Giọng Kageyama Daisuke vang lên đầy nghiêm khắc. Tobio trừng mắt nhìn cả hai người trước khi chạy lên phòng và đóng sầm cửa lại đủ lớn để có thể nghe thấy ở tầng dưới. 

 

Các bậc cha mẹ nhìn nhau và thở dài khi họ cố vắt óc tìm ra một giải pháp đơn giản. Cuối cùng, họ quyết định nói với Tobio rằng nếu cậu muốn đi chơi với Tooru, cậu chỉ cần nói rõ những gì cậu muốn, dẫn đến điều này:

 

Trong vài ngày tiếp theo, ooru nhận thấy rằng vì một số lý do, Tobio đang trở nên khó chịu hơn rất nhiều. Bất cứ khi nào anh ấy ở nhà, cậu bé luôn đi và làm phiền anh ấy đến mức Tooru đã phải đi vệ sinh trong một khoảng thời gian dài để dành khoảng thời gian yên tĩnh một mình. Cuối cùng, anh ấy nắm bắt và quyết định giải quyết vấn đề. 

 

“Tobio-chan. Anh mệt. Có lẽ hôm nay chúng ta có thể chơi bóng chuyền muộn hơn được không? ” Tooru ngước nhìn đứa em trai đang cầm quả bóng chuyền đứng cạnh giường mình.

 

“Nhưng anh luôn đi chơi! Tại sao không thể ở nhà một lần! ” Tobio hỏi, cố gắng hết sức để không tỏ ra quá nhõng nhẽo. 

 

Oikawa đảo mắt. Anh ấy đã dành nhiều thời gian cho Tobio. Tại sao bây giờ cậu bé lại làm lớn chuyện? “Anh ở nhà rất nhiều. Việc của anh không phải là trông em cả ngày. Em biết anh có những người bạn của riêng mình mà phải không? ”

 

Tobio nhăn mặt tập trung trước khi cuối cùng thông báo: "Em có thể đi với anh không?"

 

"Gì?"

 

“Em có thể đi với anh, để gặp bạn bè của anh được không? Em sẽ là một đứa teẻ ngoan, em hứa! ” Oikawa ngồi dậy trên giường khi anh cân nhắc. Một mặt, anh ấy không muốn tiếp tục trông trẻ, nhưng mặt khác, nếu anh ấy đưa Tobio đi chơi với anh, thì anh ấy sẽ có thể thuyết phục cậu bé ngừng làm phiền anh mọi lúc, và mẹ anh sẽ ngừng hỏi anh ấy tại sao 'anh không dành thời gian cho em trai mình.'

 

Anh nhìn xuống đứa trẻ đang cố gắng làm cho đôi mắt của mình trở nên to tròn và đáng yêu (chúng không đáng yêu-không hề, trái tim Toru không tan chảy chút nào). “Được rồi, tốt thôi. Hôm nay chúng ta sẽ đi ăn nhà hàng nên nếu em hứa sẽ cư xử tốt, em có thể đi cùng anh.”

 

Tobio hào hứng đồng ý và trong một giây, Tooru mỉm cười khi một luồng hơi ấm đi vào tim anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro