Chương 2: Cậu bé đã rời đi


Tên gốc: 𝟐𝟎𝐭𝐡 𝐘𝐄𝐀𝐑 𝐎𝐅 𝐃𝐄𝐂𝐄𝐌𝐁𝐄𝐑

Tác giả: Alverie
Couple: Oikawa Tooru/ Kageyama Tobio
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/27807442/chapters/68078536

BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. VUI LÒNG KHÔNG REPOST DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.

----------

Tóm tắt:

Ngày 15 tháng 12 năm 2009, Kageyama Tobio mất tích và thi thể của cậu được tìm thấy 7 ngày sau đó, vào đúng ngày sinh nhật cậu. Bị giết.

Bây giờ, 1 phút trước ngày 22 tháng 12 năm 2017, Oikawa Tooru, đang nâng ly chúc mừng sinh nhật thứ 20 của Kageyama, bỗng thấy mình tỉnh dậy với tư cách là một học sinh sơ trung năm cuối. Vào 1 tháng trước khi Kageyama bị giết.

----------

Ngày 15 tháng 12 năm 2009

"Oikawa-san! Hôm nay anh có thể luyện tập với em không?"

Tooru nhăn mặt. Đã gần chín tháng kể từ ngày Kageyama Tobio gia nhập câu lạc bộ và sáu tháng kể từ khi cậu ấy xin luyện tập cùng với Tooru, muốn anh dạy cậu giao bóng. Bất chấp những lời từ chối liên tục, cậu có vẻ như không bao giờ bỏ cuộc.

"Không, đồ ngốc! Anh phải nói với cậu bao nhiêu lần hả?" Tooru lè lưỡi với Tobio. Anh biết rằng mình đang hành xử rất trẻ con nhưng việc đó đã trở thành thói quen gần đây.

"Nhưng..."

"Không, anh không muốn! Tạm biệt!"

Anh quay lưng với Tobio và kéo Iwaizumi đi cùng. Tobio im lặng, hôm nay dường như cậu không cố chấp như bình thường. Những ngày trước, Tobio thường hỏi ít nhất ba lần. Ít nhất.

"Xin lỗi, Kageyama... Đừng quên khóa cửa nhé."

Đi được một lúc, Iwaizumi bỗng dưng đập vào đầu anh.

"Áu! Đau đó, Iwa-chan!"

Iwaizumi cau có, "Đừng có ác ý với Kageyama nữa! Cậu sẽ thành học sinh cao trung vào tháng 4 tới đấy. Ít nhất hãy cư xử như một đàn anh tốt một lần đi."

Tooru bĩu môi, "Không thể nào đâu! Tobio-chan thật phiền phức, ngày nào cũng hỏi tớ như vậy!"

Iwaizumi đảo mắt nhìn anh với vẻ thất vọng. Dù có phủ nhận bao nhiêu lần đi nữa, Iwaizumi thực sự có tố chất của một người mẹ. Một người mẹ đáng sợ và bạo lực.

"Kageyama không làm gì sai cả. Không phải cậu hay thích mọi người ngưỡng mộ mình à?"

"Tobio-chan thì khác! Nó chỉ muốn đánh cắp kỹ năng của tớ thôi, ngay cả khi nó đã là một thiên tài. Đúng là một tên trộm!"

Iwaizumi không nói gì, nhưng ánh mắt kiên định của cậu ấy nhanh chóng khiến Tooru cảm thấy bồn chồn.

"Biết rồi, tớ biết rồi. Tớ sẽ luyện tập với nó vào tuần sau. Coi như là quà sinh nhật cho nó đi."

"Khoan, cậu nhớ sinh nhật thằng bé hả?" Iwaizumi trông có vẻ ngạc nhiên và thích thú khiến Tooru nhanh chóng bào chữa cho mình.

"Tớ nhớ sinh nhật của tất cả mọi người đấy! Dù gì thi tớ cũng là đội trưởng mà!"

"Chắc thôi, bất cứ điều gì cậu nói."

Tooru trề môi im lặng. Dù Tobio có phiền phức tới đâu chăng nữa, Tooru cũng không thể quên sinh nhật của cậu. Chắc chắn cậu sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng khi Tooru đồng ý luyện tập với mình. Tooru cười. Đôi mắt xanh của cậu chắc chắn sẽ lấp lánh niềm vui.

Nhưng anh đã không bao giờ có thể luyện tập cùng với Tobio.

Ngày hôm sau, Kageyama Tobio được thông báo là đã mất tích.

----------

"Cậu có ổn không đấy?"

Tooru nhìn Iwaizumi, người đang cầm một hộp khăn giấy sắp hết. Cậu ấy lo lắng nhìn anh và sự săn sóc đó đã sưởi ấm cho trái tim của Tooru. Anh im lặng gật đầu. Iwaizumi thở dài.

"Cậu khiến mọi người hoảng hồn đấy. Đặc biệt là Kageyama. Thằng bé có vẻ còn hơi lo lắng."

Tooru quay lại nhìn Tobio, cậu vẫn đang luyện tập nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Tooru với vẻ lo lắng. Tooru cảm thấy muốn khóc thêm lần nữa nhưng dường như đã cạn nước mắt rồi.

"Xin lỗi... Giờ tớ không sao rồi."

"Thật không?"

Tooru mỉm cười trấn an nhưng Iwaizumi vẫn lo ngại nhìn anh. Ngay lúc đó, Tooru hướng ánh mắt về phía Tobio và đứng dậy tiến về phía cậu. Mọi người hiện đang chú ý đến họ, nhưng Tooru không quan tâm. Ngay cả khi đây chỉ là một giấc mơ, Tooru cũng sẽ nhân cơ hội này để chôn vùi những nuối tiếc suốt tám năm qua. Tobio nhận thấy và lập tức đi về phía anh với vẻ mặt lo nghĩ.

"Oikawa-san, anh có sao không ạ? Đã có chuyện gì vậy?"

Tobio thấp hơn nên khi cậu nhìn Tooru, đôi mắt xanh như biển trời kia sẽ ngước lên nhìn anh, anh có thể nhìn thấy đôi má bé bỏng của cậu vẫn chưa phát triển thành quai hàm góc cạnh. Trái tim Tooru thắt lại, anh vô thức đưa tay lêm ôm lấy khuôn mặt của Tobio khiến cậu bối rối nhìn mình.

"Oikawa-san?"

Tooru cụng trán với Tobio. Khoảng cách gần đến mức đôi mắt xanh của cậu như đang tỏa sáng.

"Anh không sao, Tobio-chan... Anh không sao..."

Tobio dường như bị choáng khi Tooru cứ tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cậu, Tooru nhắm mắt lại và cọ nhẹ lên má cậu. Họ cứ như vậy một lúc cho đến khi Tobio thoát khỏi cơn choáng váng và đẩy Oikawa ra. Cậu lắp bắp với khuôn mặt đỏ bừng,

'Dễ thương quá,'

"Oi-Oikawa-san anh-"

Cậu không nói được lời nào và chạy ra khỏi phòng tập. Kindaichi và Kunimi đuổi theo cậu còn tất cả những người khác đều tròn mắt nhìn Tooru. Phòng tập vô cùng yên tĩnh khiến Tooru nhận thức được mình vừa làm gì.

'Chết tiệt,'

"Oi~Ka~Wa~"

Tooru đột nhiên cảm thấy lạnh gáy. Bây giờ chưa tới mùa đông, đúng không nhỉ? Tooru sợ hãi về những gì mà mình có thể sẽ thấy nếu quay đầu lại, nên anh chỉ nhìn về phía trước. Tuy nhiên, khoảnh khắc cảm nhận được một bàn tay quen thuộc ở trên đầu, anh liền cầu nguyện với bất cứ vị thần nào ở đây. Hoặc nếu đây thực sự là một giấc mơ, có lẽ đã đến lúc tỉnh giấc rồi.

"Ê Shittykawa! Cậu nghĩ cậu vừa làm gì với Kageyama vậy HẢ?!"

"Oái! Đau quá, Iwa-chan!!"

Đây có lẽ là một trong 'Top 3 cú đấm mạnh nhất của Iwa-chan'. Tooru nhìn Iwaizumi đang nắm chặt tay trong cơn thịnh nộ. Anh nhanh chóng che đầu lại vì Iwaizumi trông có vẻ như sẽ đấm anh thêm lần nữa.

"Khoan! Khoan đã! Iwa-chan! Để tớ giải thích đã!"

Iwaizumi khoanh tay lại, miệng huýt sáo, "Thế giải thích đi."

Tooru im lặng. Sao anh lại làm vậy? Khoảnh khắc nhìn thấy Tobio, cảm giác như tất cả những điều còn lại không còn quan trọng nữa. Anh chỉ muốn ôm Tobio vào lòng và không bao giờ thả cậu đi, để cậu không bao giờ rời bỏ anh nữa. Tám năm trước, anh không hề nghĩ đến việc sẽ làm điều ấy với Tobio. Tám năm trước, anh đã cố gắng giữ khoảng cách với Tobio trong khi cậu lại khăng khăng muốn rút ngắn khoảng cách giữa họ. Và tám năm trước, nỗi tự hào của anh lại là thứ gây niềm hối tiếc lớn nhất của chính anh. Cho dù đối với Tobio, nó chỉ là một ước mơ đơn thuần nếu anh có thể ở lại với cậu.

'... Nhưng nếu đây không phải là một giấc mơ thì sao?'

Hay nếu như anh đã ngủ mơ suốt cả quãng thời gian dài đằng đẵng ấy thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tobio không hề bị sát hại mà đó chỉ là một viễn cảnh tồi tệ nào đó mà anh ước muốn trong thâm tâm?

Đâu mới là hiện thực?

"Iwa-chan, hôm nay... là ngày mấy?"

"Hả? Cậu đang nói cái-"

"Hajime, làm ơn!" Tooru tuyệt vọng nhìn Iwaizumi, "Làm ơn đi, hôm nay là ngày mấy?"

Iwaizumi nhận thấy sự tuyệt vọng trong mắt Tooru và dịu trở lại, "Hôm nay là thứ hai, ngày 16 tháng 11."

Tháng 11.

Anh và Tooru vẫn học ở Kitagawa Daiichi,

"... năm 2009?"

Iwaizumi gật đầu và với khuôn mặt lo lắng, "Cậu có chắc là mình ổn không đấy Oikawa? Hôm nay cậu hành xử rất lạ."

"Ha... Hahahahh... Cậu hẳn đang đùa với tớ..."

Điều cuối cùng anh nghe thấy là Iwaizumi gọi tên anh trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.

----------

"Hôm nay Tobio-chan không đến sao? Bỏ tập à?"

Thực sự rất lạ. Tobio sẽ không bao giờ bỏ tập ngay cả khi có động đất hay cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh. Anh biết Tobio yêu phòng tập bóng chuyền đến mức nào khi cậu luôn ở lại muộn sau buổi tập kể cả khi mọi người đều đã về nhà. Đôi khi Tooru cũng ở lại và họ sẽ tập riêng, nhưng anh có thể cảm nhận được Tobio thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn mình. Đó là một việc thường nhật yên tĩnh và nhẹ nhàng, miễn là Tobio không xin anh dạy cách giao bóng.

"Hôm nay Kageyama cũng không đến lớp. Tụi em không thấy cậu ấy đâu cả."

Tooru cau mày. Tobio học không giỏi nhưng cho đến nay, cậu luôn đi học đầy đủ. Hôm qua cậu cũng hành động hơi kỳ lạ...

"Có thể là bị ốm hay gì đó. Chúng ta sẽ gặp cậu ấy vào ngày mai và anh sẽ tăng gấp đôi giờ tập vì nghỉ mà không báo trước!"

Iwaizumi đánh vào đầu anh, "Bỏ qua đi, Oikawa. Kageyama hẳn có lý do gì đó có thể thông cảm được vì thằng nhóc điên cuồng với bóng chuyền y hệt cậu."

Tooru rên rỉ và xoa xoa nơi Iwaizumi vừa đánh, "Sao cậu phải đánh tớ hả?! Và cậu lúc nào cũng đứng về phía nó!" Anh bĩu môi.

Iwaizumi tặc lưỡi, "Bởi vì Kageyama chững chạc hơn cậu rất nhiều và thằng nhóc còn chưa đến 12 tuổi!"

Tooru lè lưỡi với Iwaizumi và ra hiệu cho những người khác bắt đầu luyện tập. Anh có chút bất an khi thiếu vắng một đôi mắt xanh hay quan sát mình thực hiện các cú giao bóng. Nhưng ngày mai, ngày mai, chắc chắn đôi mắt ấy sẽ trở lại.

Ngày mai, anh sẽ bắt Tobio chơi bóng chuyền cho đến khi buồn nôn.

----------

Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên anh thấy là khuôn mặt lo lắng của Iwaizumi. Hôm nay cậu ấy có vẻ đã làm vẻ mặt ấy rất nhiều lần, điều đó khiến Tooru cảm thấy tội lỗi. Khoảnh khắc Iwaizumi nhìn thấy Tooru tỉnh lại, cậu ấy lập tức đứng dậy và nắm lấy cánh tay Tooru.

"Cậu tỉnh rồi! Sao cậu không nói cho tớ biết là cậu cảm thấy không khỏe hả đồ ngốc Oikawa!"

Tooru cười yếu ớt, "Tớ vừa mới thức dậy mà cậu đã cằn nhằn tớ rồi? Iwa-chan là mẹ tớ hả?"

Iwaizumi kiềm chế để mình không đấm Tooru vì hình như anh vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo khi cố ngồi dậy trên giường. "Tớ bị sao vậy? Đầu tớ đau như muốn nổ tung..."

Iwaizumi thở dài khi ngồi lại ghế, "Cậu bị ngất. Trước đó cậu hành động rất kỳ quặc, đặc biệt là với Kageyama. Dù sao thì có chuyện gì vậy? Tớ tưởng cậu không thích thằng bé?"

Tooru nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình khi anh từ từ sắp xếp lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Không, thậm chí trước hôm nay. Đêm qua anh vẫn đi ngủ bình thường và lại thức dậy trong cơ thể 14 tuổi của mình. Và với mấy cú đánh đau đớn từ Iwaizumi, đây có lẽ không phải là một giấc mơ.

Đây là thực.

Năm 2009, năm mà Kageyama Tobio bị sát hại.

Nói chính xác hơn, khoảng một tháng trước khi Kageyama Tobio mất tích.

"Tooru?"

Tooru nhìn vào người bạn thân nhất của mình. Năm 2009, Iwaizumi Hajime bốc đồng hơn nhiều so với năm 22 tuổi. Giọng của cậu ấy chỉ vừa mới vỡ ra và những cú giao bóng của cậu vẫn chưa đủ mạnh. Mặc dù vậy, người luôn ở bên cạnh Tooru vẫn luôn là Hajime. Có lẽ Hajime sẽ tin anh...

"Cậu đã lầm bầm lời xin lỗi trong giấc ngủ."

Tooru giật mình, "Tớ hả...?"

Iwaizumi gật đầu, "Có chuyện gì đúng không? Cậu biết là cậu có thể nói với tớ bất kỳ điều gì mà, đúng không?"

Tooru do dự. Anh chắc rằng Iwizumi sẽ tin mình cho dù chuyện này nghe có vẻ vô cùng nực cười. Hẳn là cậu ấy sẽ hơi nghi ngờ, nhưng nếu đó là Hajime-

"Oikawa-san! Anh có sao không ạ?"

Tooru nhìn ra cửa. Tobio đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng, Kindaichi và Kunimi thò nửa thân trên ra từ phía sau cậu. Kunimi vừa thở hổn hển vừa nói.

"Khi quay lại phòng tập, tụi em nghe nói anh đã ngất xỉu. Sau đó Kageyama chạy ào đến đây. Em chạy đủ rồi," Kunimi tỏ vẻ bực bội vì hôm nay cậu đã chạy quá nhiều. Tobio hối lỗi nhìn cậu ấy rồi bước vào phòng y tế, đi đến cạnh giường Tooru. Cậu chuyển trọng tâm từ chân này sang chân khác, từ chối nhìn vào mắt Tooru.

"Em đã rất lo lắng khi nghe tin anh ngất xỉu, nhưng điều đó hẳn sẽ giải thích tại sao hôm nay anh lại kỳ lạ như vậy, Oikawa-san..."

Ồ, đúng rồi. Cơ bản thì anh đã làm một động tác trong manga shoujo với Tobio. Trong tiềm thức, anh bị cảm xúc lấn át và không nhận thức được hành động của mình. Từ lúc gặp lại Tobio, những gì anh có thể nghĩ đến là ôm ghì lấy cậu chỉ để chắc rằng Tobio thực sự đang ở trước mặt mình.

Lúc này, Tobio đang ở ngay bên cạnh anh, và đang thở.

Tooru cười toe toét, đưa tay nắm lấy tay Tobio, "Anh rất vui khi thấy em lo lắng cho anh, Tobio-chan."

Tobio đỏ mặt, còn Tooru có thể cảm nhận được ánh nhìn của Iwaizumi và cả ánh mắt tò mò từ phía Kindaichi và Kunimi, cảm giác vẫn hơi bồn chồn, nhưng anh chọn phớt lờ nó. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Tobio, có lẽ nó còn ấm hơn bình thường do cậu đang đỏ mặt.

"Oi-Oikawa-san, anh vẫn còn ốm sao? Anh nên về nhà ngay bây giờ," Tobio đảo mắt, nhưng cậu lại không có động thái gì nhằm gỡ tay mình ra khỏi tay Tooru, vậy nên anh cứ nắm nó mãi cho đến khi Iwaizumi cắt ngang việc đó bằng cách giật mạnh tay anh.

"Được rồi, thôi việc quấy rối Kageyama lại và về nhà thôi. Ba đứa nên quay lại tập luyện đi, và nói với huấn luyện viên là anh và Shittykawa sẽ không đến tập hôm nay."

Họ gật đầu, mặt Tobio vẫn còn đỏ. Khi họ ra khỏi cửa, Tobio ngượng ngùng vẫy tay chào Tooru, anh thấy mình vẫy tay đáp lại với nụ cười trên môi trước khi cánh cửa khép lại. Tooru vẫn tiếp tục vẫy tay ngay cả khi cửa đã đóng cho đến khi Iwaizumi đặt cặp sách lên đùi anh.

"Thay quần áo đi. Tớ chờ cậu bên ngoài."

Tooru gật đầu khi Iwaizumi rời đi với biểu cảm khó hiểu trên mặt. Sau khi Iwaizumi đóng cửa, Tooru mở thắt lưng ra rồi với tay lấy quần áo, nhưng tay anh lại chạm vào một thứ gì khác.

Cái móc khóa bóng chuyền của anh.


To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro