Chương 10

CHƯƠNG 10:

Hotsuma băng qua căn phòng tới chỗ Okita với tốc độ ánh sáng và vung nắm đấm về phía trước. Okita, với kiếm thuât điêu luyện, chỉ có thể chặn đòn tấn công bằng thanh katana của mình. Cú va chạm khiến cậu lùi về sau vài bước.

"Ngươi...cái giọng này...ngươi là kẻ đã gọi Kurumi-chan là đ...đi...điếm, đúng không!?"

"Chính là anh." - Okita nghiến răng, trả lời kèm theo một nụ cười đậm chất sadist. Hotsuma nổi điên.

"Kurumi-chan không phải là điếm! Ta đã đặt tên cho cô ấy theo..."

"Vâng, vâng, bọn ta biết rồi." - Kagura ngoáy mũi trong khi Kamui bước lại bên cạnh cô với nụ cười thản nhiên trên môi. "Ngươi đặt tên cô ta theo tên nữ anh hùng yêu thích của ngươi trên TV, đúng không? Thật là một tên khốn không biết xấu hổ."

"Cuồng Loli, cuồng Loli." - Kamui hát phụ họa theo Kagura. Hai anh em đứng một góc cười khúc khích và thì thầm với nhau như đám nữ sinh trung học đang tán phét và nói xấu sau lưng, hoàn toàn phớt lờ hai người kia.

"Ta cá là hắn có treo poster cô ta trên trần nhà, neh?"

"Em nên cẩn thận với mấy thằng lolicon lởn vởn xung quanh như hắn, em thân yêu. Đừng nhìn vào mắt hắn vì sự an toàn của chính mình; bằng mọi giá tránh xa hắn ở những trạm xe buýt, rõ chưa?"

"Có khi hắn còn là một kẻ bám đuôi nữa!"

"Ta có thể nghe thấy hết đấy! Và ta không phải là lolicon! Mà khoan, các ngươi đọc nhật kí của ta á?!" - Hotsuma hét lên giận dữ và đấm mạnh hơn xuống kiếm của Okita. Hắn hiện đang mắc kẹt tại vị trí này và không thể xoay sở. Kagura và Kamui quay lại nhìn hắn với bản mặt nham nhở, một tràng cười đậm chất sadist phát ra.

"BWAHAHA. Đã thấy sức mạnh của buôn dưa lê chưa? Đã thấy sự tàn nhẫn ẩn giấu bên dưới gương mặt xinh đẹp ấy chưa? Đây mới là con gái, bao gồm cả Kurumi-chan của ngươi nữa!" Kagura hét.

"Im miệng! Kurumi-chan rất đặc biệt! Cô ấy tử tế, hiền lành và chưa kể, ngực cô ấy..."

"Đừng để chứng cuồng Loli của ngươi làm che mất lí trí." - Kamui lắc đầu, tặc tặc lưỡi. "Nếu để ý, chính ngươi cũng có thể nhận ra điều đó. Đó mới là sự tàn nhẫn của các cô gái trẻ."

"Ta không muốn..." - Hotsuma thả Okita ra và dậm chân quay trở lại đối diện với Kamui. Hắn từ từ cúi đầu cho tới khi mũi của họ gần như chạm vào nhau, nhưng Kamui vẫn mỉm cười. "Ta không muốn nghe những điều đó từ một thằng mắc hội chứng cuồng em gái như ngươi!"

Nụ cười như thường lệ của Kamui cứng lại, trước khi cậu rút giày ra ném thẳng vào mặt Hotsuma với sát khí đằng đằng. "Hah, nói lại thử xem. Ta làm sao cơ? Cuồng em gái? Siscom á? Đừng có chọc cười ta! Ta không..."

"Ngươi rõ ràng là sis-com." - Okita nói. Kamui quay đầu lại và mỉm cười u ám.

"Ta không có. Ngươi chán sống sao, thằng yếu đuối?"

"Ồ, vậy sao. Thử xem nhé." - Okita tiến gần về phía Kagura, người đang bận lắc cái Truyền-tin-Mayo bị trục trặc trên tay. Cậu khoác tay lên vai và thở nhẹ vào tai cô: "Đang làm gì vậy, Tàu Khựa..." (ối giời ơi mùi mẫn >///<)

Tất nhiên, cậu không thể hoàn thành câu nói của mình. Kamui lao đến túm lấy cổ áo Okita, ném Hotsuma sang một bên, mặc kệ hắn đập mặt xuống sàn. "Tự quản lý lấy cái tay của mình hoặc là ta sẽ cắt nó ra đem đi trưng bày trong phòng ngủ! Bàn tay bẩn thỉu của người không xứng đáng chạm vào em gái ta!"

"Nói gì đây...ta biết là ta đã đúng." - Okita nhìn sang hướng khác với vẻ mặt lạnh lùng. Kamui - người cuối cùng cũng khôn ra được một chút, nhận thấy mình đã rơi vào bẫy của Okita - bước trở lại và cố gắng cười bình thản nhất có thể trong khi cố che đậy bằng một vẻ mặt thản nhiên.

"Haha...ngươi nghĩ là ngươi đã hiểu ta sao...nhưng ta cũng biết tất cả kế hoạch của ngươi, tên người Trái Đất! Bây giờ ngươi đã biết rằng ta không có siscom, hãy..."

"Điều duy nhất mà ta biết là ngươi chỉ toàn dối trá để che đậy bản chất siscom của mình! Ngươi nghĩ ngươi có thể lấp liếm bằng cách này sao?!"

"Thôi nào, tên người Trái Đất." - Kamui túm cổ áo kéo Okita sang một bên, tránh xa ra khỏi Kagura và thấp giọng nói khẽ. "Không được nhắc đến việc này trước mặt em gái ta! Ngươi chỉ khiến chuyện giữa ta và nó trở nên khó khăn hơn. Đây, ta sẽ cho ngươi 300 yên, nên..."

May cho Kamui, Kagura thậm chí không hề chú ý đến họ. Cô đang gõ gõ lên cái Truyền-tin-Mayo trên sàn nhà với vẻ mặt nghiêm trọng: "Sao nó lại không hoạt động? Chắc tên Mayora đặt hàng kém chất lượng rồi. Mới đập mấy cái đã hỏng! Tên keo kiệt khốn kiếp..."

Hotsuma chậm rãi lết dậy khỏi sàn nhà và ném giày của Kamui sang một bên. Khuôn mặt hắn đỏ hẳn lên do dấu giày của Kamui...hoặc là do giận dữ. Có thể là cả hai. Mắt hắn điên tiết giật giật: "Đầu tiên, ngươi gọi Kurumi-chan là điếm, sau đó đọc nhật kí của ta, gọi ta là kẻ bám đuôi và lolicon..và giờ còn dám ném giày vào mặt ta?! Thật không thể tha thứ...Ta sẽ giết tất cả các ngươi!"

"Ồ, đừng vội thế chứ." - Kamui tránh khỏi Okita và đối mặt với Hotsuma. Cậu dang chân rộng quá vai rồi mở rộng vòng tay: "Ngươi sẽ đánh với ta."

"Nhìn ngươi trong tư thế đó cứ như thằng gay." - Okita nói, dập tắt không khí nghiêm trọng đầy căng thẳng trong phòng. "Như thể ngươi đang nói 'Tới đây nào anh zai. Tôi sẵn sàng phục vụ anh bất cứ lúc nào' hay đại loại vậy." (Tự dưng muốn ship OkiKamui =]])

"Anh trai ta không phải gay!" - Kagura lên tiếng bảo vệ anh mình, hoàn toàn trái với cô lúc bình thường. Kamui quay lại nhìn với đôi mắt long lanh, ngân ngấn nước mắt vì xúc động.

"Cuối cùng em gái yêu quý cũng mở rộng trái tim với anh mình. Nỗ lực của anh đã không..."

"Hắn là dụ thụ (*). Giống như mấy người trong quán bar. Gin-chan từng nói với ta trước đây. Họ không muốn người khác gọi mình là gay bởi điều đó có vẻ xúc phạm, đúng không, dụ thụ?"

"...Anh không phải gay hay dụ thụ!"

"Eh?" Kagura gãi gãi và nghiêng đầu sang một bên. "Ngươi không phải? Nhưng tóc ngươi còn dài hơn ta."

"Em thân yêu", Kamui đưa tay lên ra hiệu 'tạm dừng' cho Hotsuma. "Anh là zai chính cống. Không phải dụ thụ hay gay. Anh thích phụ nữ."

"Và đây, cái bí mật đáng xấu hổ của anh trai ngươi." - Okita đưa tay lên miệng thì thầm với Kagura. "Hắn thích phụ nữ!"

"Các ngươi xong chưa vậy? Ta đợi mệt lắm rồi." - Hotsuma, cái con người bị bỏ quên phải ngồi im xem phim truyền hình gia đình dài tập từ nãy tới giờ, lên tiếng. Kamui tập trung lại và một lần nữa, đối mặt với Hotsuma trong tư thế chiến đấu.

"Bất cứ lúc nào, Kumoto-san." - Cậu cười. Trong chớp mắt, Kamui đã biến mất và gạt chân hất ngã Hotsuma xuống đất. Hotsuma xoay người trong không trung, lặng lẽ tiếp đất cách đó vài mét và lao về phía Kamui đang mỉm cười, người ngay sau đó chặn nắm đấm của hắn bằng một cú đá thẳng vào tay.

Trận chiến bắt đầu trở nên dữ dội, mọi thứ trong phòng bắt bay vèo vèo, lao thẳng tới đầu Kagura hoặc Okita. Hai khán giả cúi thấp đầu để tránh các vật thể bay không xác định và suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

"Sadist", Kagura, người vừa bị một cái bàn phím đập trúng, nói. "Ta nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây trước khi dính vài phát nghiêm trọng vào người."

"Đồng ý." - Okita, người vừa bị giày của Hotsuma phi vào mặt, gật đầu. "Chúng ta cũng không có việc gì ở đây. Anh trai ngươi giành hết niềm vui rồi. Đi đâu bây giờ?"

"Để xem..." - Kagura nhìn quanh mớ hỗn độn và trông thấy một cánh cửa nhỏ, cao không quá đầu gối của mình ở phía bên kia căn phòng. Cô không hề nhận ra nó trước đó. "Muốn kiểm tra thử không?"

"Tất nhiên. Đua tới chỗ đó nhé!" - Okita trượt trên sàn như một ván trượt tuyết người. Cậu quay lại nhếch mép cười trong lúc dần tăng tốc. Kagura há hốc mồm.

"Không công bằng! Ta thấy nó trước! Quay lại đây và bắt đầu lại đi, tên khốn!"

Thế là, hai đối thủ cùng nhau đua về phía cánh cửa. Họ nằm sấp xuống và trượt trên sàn nhà thành ra cái máy tính Kamui vừa nhấc lên ném về phía Hotsuma không đập trúng họ. Ngay khi chạm tới cánh cửa, Okita rút thanh katana ra và phá khóa với một nhát chém duy nhất. Cậu mở cửa, Kagura nhanh chóng trượt vào trong.

Hotsuma, người cuối cùng đã nhận ra hai kẻ khác trốn thoát bằng cánh cửa bí mật, chửi thề: "Khốn kiếp...trở lại đây, các ngươi không thể vào đó!"

Nhận thấy đối thủ lơ là cảnh giác, Kamui xoay người và giáng một đòn trúng mặt Hotsuma. "Ngươi nghĩ mình có thời gian lo đến kẻ khác khi đang đấu với ta?"

Okita thò đầu ra khỏi cánh cửa nhắn nhủ những lời sau cùng: "Cậu bé Hotsuma, đừng để tên Khựa 2 sờ mông ngươi nhé, okay?" Sau đó cậu biến mất trước khi một mảnh kim loại phi thẳng tới đầu mình.

"Ta không sờ mông ai cả!"

"Ngươi không bao giờ biết khi nào mình sẽ thay đổi, Dụ thụ-san." - Giọng nói châm chọc của Okita vọng ra từ phía cánh cửa. Kamui nghiến răng trong khi Hotsuma đứng dậy vội vã chạy về phía cửa, chỉ để bị chặn lại bởi Kamui.

"Căn phòng đó có gì quan trọng? Còn quan trọng hơn những thứ bọn ta phát hiện ra ở đây?" - Kamui hỏi. Hotsuma thổ huyết và trả lời:

"Đó không phải việc của ngươi."

"Ngươi nói phải." - Kamui đưa tay lên và mỉm cười một cách đen tối. "Cuối cùng thì, lí do duy nhất ta có mặt ở đây là để tàn sát. À, nhưng đừng lo. Ta đảm bảo sẽ đưa tiễn ngươi với một nụ cười."

--------------------------------------------

Trong lúc đó:

Nhóm MaSuYa

"Hey, Sashimi-kun", Gintoki lẩm bẩm đầy mệt mỏi, "nghỉ ngơi một lát đi. Ngươi ngáy cả đêm làm ta không ngủ được."

"Thật bất lịch sự! Ta không ngáy!" - Hijikata hét lên trong lúc đang hút thuốc. Mắt anh đảo một cách cẩn thận quanh không gian chật, tối mà họ đang đi. Anh đoán đây có lẽ là tầng thấp nhất của con tàu.

"Ngươi không biết đâu. Phần lớn người ta không thể nghe thấy tiếng của mình khi họ đang ngủ." Gin ngáp lần nữa và quay sang nhìn Abuto. "Nói gì đi, Abuto-san?"

"Rồi, chết tiệt." - Abuto gãi đầu. Rõ ràng, dù câu trả lời của ông là gì đi chăng nữa, ông vẫn sẽ kẹt giữa cái màn đấu đá vô bổ của hai người họ như mấy ngày qua. Đội trưởng...Đây là chuyến cuối cùng tôi đi cùng với cậu.

"Thấy chưa, cả Abuto-san cũng đồng ý."

"Anh ta không! Phải không, Abuto-san?" - Hijikata hỏi với giọng đầy mong đợi, trong khi Gin nhìn Abuto với cặp mắt long lanh. Mấy tên này chỉ đang cố lôi mình ra làm trò đùa. Abuto nghĩ. Người bình thường không thể cứ cãi cọ như thế suốt. Vậy nên mình chỉ cần trả lời họ...

"Ừm...Tôi không chắc lắm. Cứ tiếp tục với những gì mình tin tưởng, okay?"

"Wow, thật là một câu trả lời quá kinh điển." - Gintoki vung tay trong không khí. "Không hay chút nào, Abuto-san. Anh nên có chính kiến một chút."

"Anh ta là dạng người 'thích nghi cao, tính cá nhân thấp' phải không?"

"Yeah. Ta nghĩ đấy là tên gọi của dạng này."

Abuto nghẹn họng. Ông chấp nhận việc trồi lên rồi lại lặn xuống trong các tập phim. Ông thực sự không quan tâm mình có phải nhân vật chính hay không. Ông hài lòng với việc chỉ xuất hiện trong đúng 5 giây đầu mỗi tập phim. Vậy, Chúa ơi...Con đã làm gì nên tội? Là một người bình thường trong phim hoạt hình này khó khăn vậy đấy! Con chỉ muốn trở về tàu vũ trụ!

Cuối cùng, như thể Chúa trả lời cho tiếng than thở của Abuto, cả nhóm đi đến cuối đường. Trước mặt họ là cánh cửa với dòng chữ cổ trên đó.

"Nó nói gì vậy?" - Hijikata hỏi trong khi kiểm tra cửa. Kim loại nặng, khóa chặt...không dễ dàng vượt qua...

"Nó nói...Phòng động cơ." - Abuto đọc. Mắt Hijikata sáng lên khi cuối cùng đã tìm thấy một trong những mục tiêu của mình. Anh quay lại phân công nhóm ngay lập tức.

"Okay. Abuto-san, anh có thể tìm thứ gì đó để mở khóa không? Và ngươi, tên đầu quắn khốn kiếp..."

Gintoki gõ cửa: "Xin chào, có ai ở nhà không? Chúng tôi tới giao pizza."

"Nah...ngươi đang làm cái quái gì thế?!"

"Cái...Ta gọi họ mở cửa cho chúng ta."

Hijikata kéo hai người nấp đi cùng mình. Một lúc sau cánh cửa vẫn không hề mở ra, ba người từ từ rời khỏi nơi ẩn nấp. Anh quay về phía Gintoki mà mắng:

"Cái quái gì thế? Nếu chúng thực sự mở cửa và thấy ba kẻ địch đứng trước mặt mình thì sao?!"

"Thì chúng ta bước vào."

"Não ngươi phẳng à? Hay hay nó cũng mọc lông xoăn xoăn giống tóc?" - Hijikata hét lên. Anh hít một hơi thật sâu và thở dài. "Dù sao đi nữa, có vẻ như chúng không có ở bên trong. Hãy tìm chìa khóa và mở..."

Gintoki bước về phía cửa rồi quay lại. Sau đó, anh lấy ra một mảnh kim loại nhỏ và uốn nó, đưa nó vào ổ khóa, tạo ra những âm thanh tách tách nhỏ. Anh liếm môi, xoay nắm cửa, và cánh cửa mở ra.

"Lại đây. Vào đi."

Hijikata mở to mắt nhìn anh. Đây...đây là kĩ thuật bẻ khóa của mấy tên trộm! Sao hắn có thể làm được?!

Ba người bước vào phòng. Đúng như dự đoán, máy móc ở khắp mọi nơi. Cuối cùng, họ tìm thấy một thứ trông giống như nguồn năng lượng. Với tiếng lách tách và và những quả bóng năng lượng phát sáng, không khó để nhận ra nó.

"Đây là một dạng nguồn năng lượng kiểu cũ." - Abuto giải thích cho hai Samurai, ông khá quen thuộc với mấy cái này. "Nếu các ngươi phá hủy nó, con tàu sẽ sụp đổ, trừ khi nó có bản sao lưu. Nếu đã sao lưu, con tàu sẽ bay được thêm một thời gian, nhưng không thể di chuyển."

"Tôi hiểu rồi." - Hijikata cẩn thận nhìn nguồn năng lượng. "Vậy, chúng ta phải xử lý cái này thật cẩn thận rồi tiến tới phòng điều khiển theo lời cô gái Trung Hoa nói..."

"OHRAA!" - Gintoki đập mạnh thanh kiếm gỗ xuống nguồn năng lượng. Trước khi bất kì người nào trong số họ có thời gian để phản ứng, nguồn điện sáng rực lên và nổ tung với một cục khói lớn, buộc họ lùi lại vài bước.

"Thằng ngu! Ngươi... ngươi đã làm gì?" - Hijikata hét lên với tay Samurai tóc bạc, người đang uể oải ngoáy mũi và lau nước mũi lên áo khoác Hijikata.

"Nào, nào...cái gì xảy ra cũng xảy ra rồi. Sữa dâu đã đổ, có khóc cũng vô ích, Ogushi-kun à."

"Kinh quá đấy!" - Hijikata rút thanh katana của mình ra. "Ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ và không kẻ nào có thể nhận ra sự ra đi của ngươi! Thậm chí dù có biết, ta sẽ nói với họ rằng ngươi bị bọn Kumoto xử và..."

"Cảnh sát lên kế hoạch ám sát ư? Đó là lí do tại sao danh tiếng của Mạc Phủ lại càng ngày càng tuột dốc như vậy." Gin lắc đầu. "Ít nhất chúng ta biết rằng chúng đã có một bản sao lưu. Làm nhiệm vụ của mình và rời khỏi đây trước khi con tàu sụp đổ. Dừng việc lãng phí thời gian đi, Mayora-kun! Chúng ta sẽ tiến về phía phòng điều khiển!"

"Một ngày nào đó ta sẽ giết hắn...Một ngày nào đó ta sẽ giết hắn..." - Hijitaka tự nhủ với chính mình và bước ra khỏi phòng. Abuto theo phía sau với nụ cười nhẹ thương xót cho chính mình. Ông quay lại nhìn nguồn năng lượng phía sau vẫn đang lụp bụp nổ đầy nguy hiểm.

Đội trưởng...Dù cậu có tăng lương cho tôi (mà tôi biết cậu sẽ không)...Tôi sẽ không bao giờ làm nhiệm vụ với cậu lần nữa đâu.

______________________________

(*) Nguyên văn là "Homobeast" (Homo: quan hệ với người đồng giới). Chả biết dịch thế nào nên chém bừa theo sở thích =]]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro