Arc3: Chương 39: Phần thưởng

Toàn thân mệt mỏi, những cơn đau không vơi bớt dù có cố quên tới đâu đi chăng nữa và tôi có cảm giác như mỗi bước chân càng lúc càng trở nên nặng nề hơn.

Cứ như ý thức đang dần bỏ bản thân tôi lại vậy, mà đây cũng không phải là lúc cho cơ thể nghỉ ngơi như ý được.

Vì còn cả tá chuyện cần phải xử lý sau khi diệt gọn bọn này đây này, thật sự sẽ rất mệt đây....

Tôi bước đến nơi nhóm anh hùng đang đứng sau khi chống lại sự mệt mỏi của cơ thể, ở đây cũng có kha khá xác ma thú đó chứ, vậy là bọn họ đã làm tốt nhỉ.

Nhìn thì có vẻ họ cũng đã bị hội đồng nhiều hơn tôi dự kiến chút xíu, nhưng nhìn từ đây thì thấy họ vẫn còn lành lặn và ok chán, điều này không phải là quá tốt rồi sao.

"Uwa~"

Lúc tôi còn đang bỡ ngỡ trước đống xác thì cứ như một chiếc xe tông vào, khiến tôi ngã nhào xuống trong khi chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra.

Khi tôi chấn chỉnh lại cũng như quên đi cơn đau khi ngã xuống thì tôi chẳng thấy chiếc xe nào cả mà chỉ thấy một cô gái với mái tóc cam đang ghì mặt vào lòng ngực tôi thôi.

Cô gái đó không ai khác chính là Rey người mà tôi đã bảo lui về sau trước đó không lâu.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này.....?

"Em mừng vì anh không sao."

"Uhm mọi chuyện ổn rồi."

Ra là vậy.... đáng ra tôi phải đoán ra ngay mới đúng chứ, em ấy lo lắng cho tôi là một chuyện cực kì hiển nhiên thôi, và vì sự lo lắng đó nên mới thành ra như này....

Thật sự không biết giới hạn tốt bụng của Rey là ở mức nào nữa, nhưng tôi cũng chẳng ghét việc đó.

Để xoa diệu lại cảm xúc bùng nổ đó, để xóa đi những giọt nước đang chảy dài trên má đó, tôi lấy cánh tay nặng trịch của mình xoa lên mái tóc cam dài óng mượt của em ấy, một cách gọi khác cho hành động này chính là xoa đầu.

Tuy nó chỉ là một hành động đơn giản nhưng nó lại mang sức sát thương rất lớn khi được mang ra sử dụng, nhất là với trường hợp hiện tại đây.

*

Vài phút đã trôi qua kể từ khi Rey yên vị trên người tôi, dù cảm giác nó cứ sao sao nhưng tôi mừng vì cuối cùng nó đã kết thúc.

Rey vội vàng giật bắn người lên khi biết được bản thân đang làm những gì.

Với nét mặt đỏ chót như thường lệ Rey cứ lắp ba lắp bắp trong hoảng loạn.

Hoài niệm ghê, lâu rồi mới thấy được vẻ mặt ngây thơ này trên gương mặt xinh xắn đó, cơ mà có thực sự là lâu đến vậy không?, mà cũng chẳng quan trọng lắm miễn nó vẫn đem lại cảm giác dễ chịu là ok.

"C-cái...... này........ anou..... chỉ là..... xin lỗi do em mừng quá nên...."

Với vận tốc cúi đầu xin lỗi không thể nhanh hơn được nữa Rey không ngừng nói xin lỗi trong khi cứ lập đi lập lại động tác cúi đầu đó.

Sao mà.... mọi chuyện lại thành ra như vậy nhờ... tôi có muốn em ấy xin lỗi đâu chứ.

"Không cần phải làm quá lên vậy đâu, dù sao thì anh cũng không để tâm đến nó đâu nên hãy đừng xin lỗi nữa mà."

"Uhm. Nếu anh đã nói vậy."

"Cạnh đó thì... cơ thể em ổn rồi chứ?"

"Uhm khỏe hẳn rồi, cảm ơn anh."

"Vậy thì tốt, chúng ta cũng nên đi thôi anh đuối lắm rồi."

Thiệt chứ tôi cũng muốn dọn dẹp tàn dư lắm nhưng lực bất tòng tâm rồi, tôi còn di chuyển được như này là cả một phép màu rồi đấy.

Với lại tôi chỉ được nhờ tiêu diệt đoàn ma thú thôi, chứ không kiêm luôn việc dọn dẹp.

Nên cứ cho lão vua đó dọn còn tôi thì chẳng cần quan tâm đến làm gì.

*

Vì cả tấm thân mệt mỏi, cả tôi lẫn nhóm anh hùng khi vừa về tới cung điện đều lăn ra ngủ trong phòng của riêng từng người, không cần diện kiến đức vua hay báo tin chiến thắng gì cả.

Chúng tôi không cần làm việc đó thì chắc chắn cũng sẽ có người làm việc đó thay chúng tôi thôi, nên cũng vì thế mà tôi có thể thỏa sức mà tận hưởng giấc ngủ của bản thân.

Còn về phần các cô bạn gái của tôi thì đành phải xin lỗi mấy ẻm vậy, vì chính tôi nhấc người lên còn không được nữa cơ mà, vì vậy nên việc thưởng cho mấy ẻm tôi đành phải delay lại thôi.

*

Tiếng chim hót đang ngân vang ngoài trời, những tia nắng chíu qua rèm cửa chạy thẳng vào phòng đã đánh thức tôi ra khỏi giấc ngủ của mình.

Hôm nay tôi sẽ phải đi đồi tiền công nên chắc chắn phải chuẩn bị đầy đủ tinh thần cái đã rồi tính tiếp.

Và nơi có thể đáp ứng được điều đó chắc chắn chỉ có một chỗ thôi.

Nơi luôn xuất hiện những cảnh mát mẻ và ecchi, nơi luôn có thứ ánh sáng thần thánh đến kì diệu, nơi luôn có hơi nước lơ lửng trong không khí và đó cũng là nơi thư giãn sau một ngày mệt mỏi, nơi đó không khác lạ gì hơn nữa đó là phòng tắm.

"Sướng quá~~~"

Ngăm mình trong dòng nước ấm áp, mọi u sầu chất chứa trong tôi đều bị đánh tan và vì một số lí do tôi lại muốn 2 ẻm tắm cùng mình.

Nhưng.... điều đó sẽ không thành hiện thực được đâu, vì cơ thể tôi sẽ không nghe theo lời mà não tôi mách bảo.

Hơn nữa tôi không muốn phiền họ nghỉ ngơi chỉ vì suy nghĩ ích kỉ này của tôi đâu.

Giờ thì nghĩ sâu hơn về phần thưởng nào.

Nếu tôi đoán đúng thì phần thưởng chắc chắn sẽ có chính là tiền, cái đó thì tôi sẽ lấy nhưng tôi sẽ không chấp nhận nếu phần thưởng sẽ chỉ có tiền mà thôi.

Trong số những phần thưởng khiến tôi đau đầu và không muốn nhận nhất chính là phong tước quý tộc hay tự tiện gáng cái chức danh anh hùng cho tôi.

Tôi thật sự chẳng muốn làm một quý tộc gì cả, phải nói là nó thật sự rất là phiền phức, luôn bị nhìn ngó, nịnh nọt hay thâm chí là bị hảm hại nữa chứ.... thế nên cho tôi xin, đừng có mà phong tước gì cho tôi hết ok.

Làm anh hùng thì càng phiền phức hơn gấp mấy lần, sở hữu mọi điều xấu có thể đến với giới quý tộc, không những vậy một người anh hùng luôn bị đem ra những trận chiến mà ngay cả thần cũng phải bó tay và cho dù họ có đánh bại được quỷ vương đi nữa, thì cũng không có gì chắc chắn rằng họ sẽ không bị ám sát sau đó cả.

Cơ mà khoan không phải nhóm của tên đó đang là anh hùng sao?, nếu vậy thì.... mà tôi quan tâm đến họ làm quái gì chứ?, lạ thật.

*

Sau khi làm xong mọi thủ tục cho buổi sáng thì tôi cũng đã chốt được 2 trường hợp có thể xảy ra.

Thứ nhất tôi sẽ được phong chức quý tộc như tôi đã nói, còn về trường hợp còn lại chính là tôi sẽ chỉ được xin một ân huệ gì gì đó từ nhà vua, nếu trường hợp thứ 2 xảy ra thật, thì chắc chắn tôi sẽ không còn gì để mất với lão vua đó luôn.

Suy nghĩ mãi cũng chẳng được gì nên tôi đã đi đến căn phòng lúc trước để diện kiến nhà vua.

Nhưng khi trên đường đến đó thì tôi lại có một cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ đó cũng chẳng có gì đáng để nói lắm chỉ là tôi tình cờ gặp được nhóm anh hùng thôi.

Bọn họ trông đã khá hơn đôi chút rồi, hôm qua khi tôi gặp họ tôi có phần hơi bị ngạc nhiên đôi chút trước nét mặt của họ, nó cứ tái mét như họ sắp nôn ra tới nơi vậy.

Nhừng hôm nay chắc họ đã ổn rồi, tôi nghĩ vậy.

"Các cậu thấy ngoài đó thế nào?"

"Mình chỉ có một câu hỏi thôi, làm sao mà cậu lại quen với việc đó được hay vậy?"

Vẫn như mọi lần, Kae lại là người đại diện cho cả nhóm đứng ra hỏi tôi, thật sự nếu ai mà nói Kae không phải là leader của nhóm này, thì chắc chắn đó không phải là sự thật đâu.

"Việc đó chính xác là việc gì cơ?, việc đứng trên tiền tuyến hay việc cướp đi sinh mạng của bọn chúng?"

"Cả 2"

Nói gì thì tôi cũng chẳng cần suy nghĩ quá lên như thế đâu, trong trường hợp này thì cứ suy nghĩ một cách đơn giản nhất là ok rồi.

"Thứ nhất là nếu nói bản thân tôi không sợ chết thì chắc chắn đó là lời nói dối, nhưng nếu chỉ vì sợ mà đi bỏ cuộc hay khiến cho bản thân để lộ sơ hở khi chiến đấu thì tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn người đó nữa, hơn hết nếu tôi không tập làm quen với nó thì chắc chắn nó sẽ khiến tôi chết sớm hơn trong thế giới này thôi."

"Chuyện đó thì mình có thể hiểu được. Nhưng còn việc giết chóc thì sao?"

"Đơn giản thôi, chỉ cần nghĩ thế này nếu mình không giết nó thì sẽ có ngày nó sẽ giết mình thôi, đây chỉ là một vụ tự vệ chính đáng thôi."

"Chỉ thế thôi sao?"

"Suy nghĩ phức tạp chỉ khiến các cậu trở nên phiền não và khổ sở hơn thôi."

Nhưng đây chỉ là cách riêng của tôi thôi, tôi cũng chẳng biết là nó sẽ có tác dụng đối với người khác hay không, thế nên có quyết định nghe theo hay không là do chính bọn họ quyết định.

Nhìn Yukine, Kae và cả Kou đều đã thông rồi nên tôi cũng chẳng cần lo quá làm gì, nhưng còn về phía Kouta người vẫn đang rây rứt chuyện gì đó trông vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật nên tôi cũng đành bó tay thôi.

Nếu tình hình trở nên xấu đi thì chắc hẳn 3 người kia sẽ giúp đỡ thôi nên cứ bơ hắn đi cho lành.

*

Sau đó tôi cùng nhóm anh hùng tiến đến sảnh chính để diện kiến nhà vua.

Nơi này thậm chí còn đông người hơn cả lần đầu tôi tới, vậy ra thắng rồi mới xuất hiện sao.....

Nào là quý tộc, nào là hiệp sĩ, nào là cận vệ và thậm chí có cả Grow ở đây luôn, có cần phải tụ họp đông dủ đến vậy không.....

"Trước tiên ta chân thành gửi lời cảm ơn đến cậu vì đã giúp chúng tôi tiêu diệt bọn ma thú đó."

"Hiển nhiên là tôi sẽ không làm không công đâu ông biết chứ?"

"Đương nhiên là ta vẫn chưa quên phần thưởng của cậu rồi."

"Thế thì tốt."

Giờ thì tôi sẽ được cái gì đây, mong chờ ghê cơ.

"Được rồi thứ nhất ta sẽ cho cậu 50 đồng vàng bạch kim, ta cũng đã bàn với guild master của cậu và đã đưa ra quyết định thăng cậu lên bậc hoàng kim luôn, cậu thấy thế đã đủ chưa?"

Tôi không biết là nó ổn hay không ổn nữa, tôi chỉ có chút bất ngờ trước sự hào phóng của vị hoàng đế này thôi.

Nói đi cũng phải nói lại chính xác thì đồng bạch kim bằng bao nhiêu đồng vàng thế?, hiện tại thì tôi cũng không thể cứ thế mà hỏi được nên...... có lẽ tôi sẽ hỏi Rey sau vậy....

Còn về phần tôi được thăng hạng thì hoàn toàn là chuyện không ngờ tới, nhưng không ngờ là đùng một cái tôi lên được hạng cao nhất luôn đấy.

"Nếu thấy vẫn chưa đủ thì ta đặc cách cho cậu thêm 1 phần thưởng đặc biệt nữa."

"Phần thưởng đặc biệt?"

"Đúng, đó chính là ta sẽ gả con gái thứ 3 của ta Reynessia cho cậu, cậu thấy ổn chứ?"

Khoan..... cái gì đó nó không được ổn cho lắm thì phải.....

Tại sao tôi lại phải kết hôn với Rey chứ?, chuyện này hoàn toàn không ổn chút nào cả.

Mà nếu suy nghĩ kĩ hơn thì chắc hẳn rằng đám hoàng tộc này đang muốn trói buộc tôi lại đây mà.....

Nhưng tùy tiện làm một điều như thế chỉ để trói buộc thứ sức mạnh của người khác thì hoàn toàn bất công và không thể chấp nhận được.

"Tôi không...."

"Mà dù cậu không chấp nhận thì ta cũng sẽ làm thế thôi."

C-cái thể loại quái gì thế này!?, vậy hỏi tôi có chấp nhận hay không làm quái gì chứ!?, cái này gọi là ép hôn luôn rồi còn gì nữa....

"Nói là kết hôn nhưng hiện tại cả 2 chỉ đính hôn với nhau thôi nên đừng để tâm quá làm gì, ta cũng sẽ cho con gái ta đi theo cậu như một phần bù đắp cho cả cậu và cả con gái ta luôn..."

Không hiểu vì sao mà nét mặt của ông ta lại có chút đượm buồn, không lẽ.... ông ta muốn nhân dịp này để bù đắp cho con gái của mình sao?.

Bằng cách đính hôn với tôi thì Rey sẽ gián tiếp được đi ra thế giới bên ngoài mà không bị cấm cản gì....

Nói cho cùng thì ông ta cũng là một người cha mà, dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng vẫn luôn quan tâm đến con gái mình, xem ra tôi phải thay đổi cách nghĩ của bản thân về người hoàng đế này rồi.....

"Được rồi, cứ giao Rey cho tôi, tôi đảm bảo em ấy sẽ không bị chút sứt mẻ gì đâu."

"Vậy thì tốt rồi, nhờ hết vào cậu đấy."

==================================

Sau chuỗi ngày bận rộn thì cuối cùng mình cũng xong được chương này, và như đã hứa bắt đầu arc 3 rồi nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro