Chương 02: Gặp khó khăn ngay từ lúc bắt đầu

"Tuyệt thật đấy, không ngờ có ngày mình lại có thể tận mắt thấy được cảnh tượng đẹp đến thế này."

Trước mắt tôi là một thảo nguyên trải dài tít tắp, thảm cỏ xanh ngắt đến tận chân trời. Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy những con thú nhỏ đang lẩn trốn trong những bụi cây dại. Tôi tiến lại gần, bứt và nếm một thứ trái dại mà mình chưa thấy bao giờ.

"Humm... có vị chua nhẹ nhưng cũng khá dễ ăn"- tôi nghĩ thầm và hái một ít bỏ vào túi để dự trữ.

Cảm giác này rất chân thật, bản thân tôi chưa bao giờ được thấy những cảnh đẹp thế này tận mắt, bởi lẽ là một gamer thì bạn sẽ rất ít cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Sau khi tôi được chuyển sinh đến thế giới này, thì thứ đầu tiên tôi được chứng kiến chính là thảo nguyên mênh mông xanh thẵm này, đây là dị giới mà hiển nhiên phải có nhiều thứ kì diệu và đẹp đẽ thế này rồi.

Niềm khao khát muốn được tận mắt thấy được nhiều thứ hay ho trong thế giới này làm cho tôi háo hức vô cùng, chắc đây sẽ là mục tiêu đầu tiên tôi đặt ra cho bản thân ở thế giới này, để đạt được mục tiêu đó thì trước nhất tôi phải sống sót trước đã.

Hi vọng là sẽ không đụng phải quái vật hay thứ gì đó giống thế khi vừa đặt chân đến đây, vì mới đến nên tôi vẫn chưa biết cách chiến đấu hay gì cả dù muốn trốn cũng không được, vì đây là thảo nguyên mà làm gì có cái cây hay chỗ trú nào cho tôi trốn chứ.

Mà khoan đã cái cảm giác ức chế của mình khi nãy cũng đi đâu mất tiêu rồi chắc do cảm giác thanh bình này đã làm tôi vơi bớt được phần nào.

"Giờ thì làm gì đây ?" tôi nghĩ thầm, hay là mình đào một cái hang trốn luôn trong đấy như mấy thằng chết nhát.

Nói gì thì nói tôi vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo nữa, vì đây là một thế giới giống với game mà chắc mình có thể xem được bảng trang thái của bản thân, thế thì thử luôn cho nóng.

Vấn đề ở đây là làm thế nào để mở nó ra chắc là làm thế này.

"Mở bảng trạng thái"

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Chelto

Lv 1

HP: 100

MP: 500

Tấn công: 10

Thủ: 5

Nhanh nhẹn: 20

Kháng: 7

Ability: Không

Skill: Thông thạo ngôn ngữ

Ma pháp: Triệu hồi tinh linh-Đồng nhất tinh linh

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

"Cái ?, Chỉ số tệ đến không tưởng luôn, quả nhiên lựa chọn lúc trước của mình không phải là sai lầm"

Điều đầu tiên tôi không ngờ tới chính là chỉ số của bản thân, không biết chỉ số thế này có được coi là thấp đối với người bình thường ở thế giới này không nhưng đối với tôi chỉ số thế này mà lao lến đánh mấy con goblin gì đó chắc tôi bị nó hiếp đến chết luôn quá.

Giống như việc bạn đưa một cây trường kiếm cho một thằng yếu sinh lý và kêu nó đánh nhau với quái vậy.

"Không biết chỉ số của mình có được cải thiện khi mình lên cấp không ?"

Tôi chỉ còn biết hi vọng là chỉ số sẽ được cải thiện khi lên cấp thôi, giờ thì hãy xem những món quà mà cái tutorial đó tặng làm được những gì nào.

Tôi quyết định gọi cái giọng nói đó là tutorial cho dễ chửi hơn, nói nó là tutorial như đang hạ thấp giá trị của từ tutorial ấy vì cái tutorial khốn nạn đó có hướng dẫn tôi cái đéo gì đâu.

"Hmm, Để xem cái thứ gọi là {Kho chứa đồ vô hạn} này là gì nào ?"

Tôi tìm kiếm khắp người mình xem có vật gì lạ không thì tôi không thấy cái gì lạ cả, ngoại trừ cái vòng tay mà tôi đang đeo.

Cái vòng tay cũng giống như mấy cái vòng tay bình thường, điểm khác biệt chính là những họa tiết xung quanh chiếc vòng cùng với 1 viên đá quý màu lục nằm chính giữa chiếc vòng.

"Chắc đây là {Kho chứa đồ vô hạn rồi} rồi, không biết nó hoạt động thế nào nhỉ ?"

Tôi thắc mắc về cách nó hoạt động và một lần nữa tôi thật sự muốn chửi cái tutorial đấy, ít nhất cũng phải cho tôi cái gì đó như hướng dẫn sử dụng chứ.

"Thử xem nào , Thu , oh !!! nó vào rồi này. "

Tôi thử cầm cục đá lên và thử xem nó có hoạt động không khi tôi nói thế, kết quả là thành công trong lần thử đầu tiên.

Sau đó tôi đã thử vài thứ khác nhau với cái {Kho chứa} này và đây là kết quả tôi thu được:

+ Khi nói xuất và nghĩ đến món đồ mà bạn muốn lấy thì nó sẽ xuất hiện

+ Muốn xem tất cả những món đồ bên trong thì phải nói Danh sách hay list đều được, bạn có thể sắp xếp đồ trong danh sách 1 cách tự do cũng như bạn có thể lấy đồ ra thông qua danh sách mà không cần phải hô khẩu lệnh, tiện quá đúng không.

+ Nó có thể thu được vật nằm trong bạn kính 5m

+ Khi tôi nói Rương đồ-Quay lại thì nó sẽ dịch chuyển tới tôi ngay, còn về giới hạn khoảng cách của nó thì tôi vẫn chưa thử qua

Vì ở đây hoàn toàn không có sinh vật sống nào hết nên tôi không thể thử xem nó có thể chứa được sinh vật sống không, tôi sẽ thử nó vào thời gian khác.

Cái {Kho chứa} này cũng khá tiện đấy chứ, sử dụng nó cũng không mất đi lượng MP nào, cái tutorial này cũng tốt đó chứ tặng mình món đồ tốt thế này.

"Khoan đã hình như có gì đó sai sai."

Tôi cảm thấy không đúng khi kiểm tra danh sách các món đồ trong {Kho chứa}.

"Cái tutorial khốn nạn đấy không thèm hướng dẫn cho mình thì thôi đi, thậm chí nó còn không cho mình bất cứ trang bị hay tiền bạc nào luôn."

Tôi đã sai lầm khi đã có ý nghĩ tốt đẹp về cái kho chứa này trong cái {kho chứa} này không hề có một vật phẩm nào, đây là cách nó đối xử với người mới sao.

Không có trang bị cũng không có tiền và điều quan trọng nhất là không có thực phẩm, trên người tôi giờ chỉ có quần áo và ít quả dại ăn không đủ no, giờ tôi mới hiểu cảm giác của mấy người đi trên biển gặp phải bão và khi tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên một hòn đảo hoang, trên người họ không có thực phẩm hay dụng cụ giúp họ sống sót nào cả.

"Xung quanh đây cũng không có vẻ là gần với một thị trấn hay thành phố nào cả."

Tôi cũng không có bản đồ nên tôi quyết định lấy một cục đá thẩy lên cao và coi xem lúc nó rơi xuống sẽ văng ra hướng nào .

"Mình vừa có cảm giác mình vừa làm một cái gì đó ngu người."

Hòn đá mà tôi ném bay theo hình parabol và khi nó rơi xuống thì chắc chắn nó sẽ văng theo hướng nó bay rồi, tôi quả thật vừa làm một hành động hết sức là ngu người.

"Thôi kệ bà nó luôn vậy, quyết định phía Tây thẳng tiến."

Tôi cũng đã nghĩ tới việc dùng mười đầu ngón tay để lựa chọn coi nên đi về hướng nào nhưng vì vừa mới hành động không suy nghĩ như 1 thằng ngu người lúc nãy nên tôi quyết định ngưng ngay cái suy nghĩ đó lại ngay và luôn.

"Cái đéo gì thế này !?"

Từ lúc đó cho đến giờ đã hơn 30' đi bộ mà tôi vẫn không hề thấy bất cứ thứ gì khác ngoài cỏ với cỏ, không hề có rừng hay quái vật nào xuất hiện hết. Cái nóng của mặt trời bắt đầu ảnh hưởng đến tôi, cộng với cái khát thôi thúc, tôi bứt nắm cỏ bỏ vào mồm nhai.... Chuyện gì xảy ra với mình thế này...

"Việc đi bộ dưới cái ánh nắng này khiến mình suy nghĩ tào lao sao ?"

Dưới cái ánh nắng gay gắt này cùng với quan cảnh không hề có sự thay đổi khiến tôi muốn xới tung chỗ này lên luôn, thảo nguyên này đẹp đó thơ mộng đó NHƯNG KHÔNG PHẢI THEO CÁCH QUAN CẢNH SẼ KHÔNG THAY ĐỔI DÙ BẠN CÓ ĐI TIẾP ĐI NỮA !!!!.

"Không lẽ mình bị rơi vào một cái dungeon hay gì đó không hay chỉ đơn giản là do mình lạc đường, cũng có thể là thực tế mình đang đi theo một vòng tròn nhưng mình lại nghĩ là mình đang đi thẳng ?"

Tôi đã đi bộ thêm được 30' khiến tôi có cảm giác rằng đây không chỉ đơn giản là do cái thảo nguyên này rộng, dù nó có rộng cách mấy thì quan cảnh cũng phải thay đổi nhưng trong trường hợp này thì hoàn toàn ngược lại.

Tôi không ngừng nghĩ về nhiều trường hợp khác nhau trong lúc dang tiến về phía trước dưới cái ánh nắng thiêu đốt.

"Hết cách rồi, dù có nghĩ tiếp cũng không giúp ích gì, mình sẽ triệu hồi cô ấy và hỏi xem có cách nào để thoát khỏi cái chỗ quái quỉ này."

Tôi đã chịu đựng hết nổi sau một tiếng đi bộ không hồi kết nên tôi đã quyết định triệu hồi Elei ra giúp sức.

Dù gì cô ấy cũng là một trong các nữ hoàng mà chắc chắn cô ấy sẽ rành về thế giới này hơn tôi.

Khoan đã tôi cũng đâu biết cách để triệu hội cô ấy đâu, chắc nó cũng giống như trong manga thôi thử phát xem nào.

"Triệu hồi tinh linh... [Nữ hoàng tinh linh điện Elei] ."

Tôi đặt tay xuống đất và hô lên, sau đó một vòng tròn phép thuật na ná với cái mà tôi đã nhìn thấy khi còn ở chỗ tutoriol xuất hiện trước mặt tôi.

"Tuyệt !!! nó... c..ó t....á......c d....ụng rồ...........i."

Không ngờ nó có tác dụng ngay lần đầu thử, tôi cứ tưởng là phải đọc mấy câu thần chú nào đó chứ nếu có thì tôi cũng không muốn phải đọc nó chút nào,khi tôi còn đang suy nghĩ về cái phép mà tôi nhận được bỗng nhiên cơ thể tôi cảm thấy cực kì mệt mỏi và cảm giác như tôi đang dần mất đi ý thức.

"M.......ình..... bị...... l.....àm..... sao..... th.... ày."

Sau khi tôi dứt tiến thì cũng là lúc tôi mất đi ý thức của bản thân.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Cảm ơn sự góp ý của mấy bạn trong những chương trước, mình mong các bạn sẽ tiếp tục đóng góp ý kiến cho mình và mình hi vọng là số lượng gạch đá sẽ giảm xuống trong thời gian ngắn nhất có thể :D, còn về phần 2k từ thì mình sẽ cố gắng đáp ứng nhưng không biết được không thôi, vì mình chỉ vừa mới viết gần đây thôi nên đừng gắt với mình quá, cuối cung mong mọi người ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro