Chương 147: Trận chiến cuối cùng
"Ha.. ha.. ngươi quả thật khiến ta phát bực đấy."
Chỉ sau vài lần trao đổi chiêu thức với nhau cũng đủ để tôi hiểu ra sự cách biệt giữa 2 người là thế nào, không hiểu vì sao mà tốc độ phản ứng của hắn đối với toàn bộ đòn tấn công của tôi đều thật sự vô lí, như hắn có thể nhìn thấu được nó dù trong bất kì trường hợp nào vậy.
Cũng vì thế mà hàng loạt các vết thương và những dấu bầm dập trên thân thể lần lượt xuất hiện không hồi kết, cùng cơn đau chạy dộc cơ thể khiến tôi không thể nào tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy đến tiếp theo nữa rồi, Krad đã hoàn toàn chiếm lấy thân thể Rio trong khi linh hồn cậu ta không có đây, hơn thế nữa sức mạnh mà Rio sở hữu lại vượt hơn cả mức vô lí, nó thậm chí còn khiến cho tên Krad đó phải khiếp sợ cơ mà.
"Qủa thật... đây đúng là tình hình tệ nhất mà, nói cho ta nghe Krad thứ này chính là do ngươi tạo ra sao?"
"Không muốn tiếp tục nữa sao? ha ha.. đúng thế đấy, đây là thành quả nghiên cứu của ta trong suốt khoảng thời gian qua đấy, ngươi thấy nó có tuyệt không nào ka ka ka.."
"Ha ha ngươi đã thành công tạo ra một thứ vô lí lắm đấy!!"
*DOOOOOOOOOOOOOONNN*
Tôi lao đến cùng đôi găng của Teria trên tay, sử dụng toàn bộ thân thể một cách linh hoạt nhất để phát huy hiệu quả của đấu thuật lên mức cao nhất, quả đấm của tôi dễ dàng bị hắn chặn lại như không, lưỡi kiếm cắt ngang, tôi hốt hoảng mà ngửa người sang bên tránh đòn, song, quả cước từ dưới đập thẳng vào bụng tôi khiến tôi lao thẳng vào không trung cùng một lượng máu phún ra từ khoang miệng.
*DOOOKAAANNNNN*
*DOOOOKAANNNNN*
Đuôi kiếm kỹ cùng khẩu súng khai hỏa không ngừng, 5 cái đuôi từ năm hướng khác nhau lao đến, tôi gọi ra cặp song kiếm đánh vào chúng để thay đổi quỹ đạo bay cùng lúc dùng không bộ né đi các đường đạn phía dưới, cùng lúc gọi ra mũi thương tích điện phi tới Krad phía dưới, hắn chỉ đơn giản lách người sang bên né đòn rồi tiếp cận tôi nhanh đến mức để lại dư ảnh tại đó.
*DOOOOOOOOOOOOOONNNNNN*
Đòn cước lao thẳng vào bụng tôi, tôi lao đi không có điểm ngừng rồi lăn lốc trong đau đớn trên mặt đất trong khi ôm bụng và lượng máu đổ ra không ngừng trên khoang miệng và những vết thương khác trên thân thể.
"KA KA KA quả thật cơ thể này rất tuyệt, tuyệt hơn ta nghĩ nhiều, quả không hổ danh là kẻ mạnh nhất loài người nhỉ."
"Này ôi Krad, chuyện này rốt cuộc là thế nào? ta tưởng ngươi đã chết rồi chứ? Sao ngươi lại có thể xuất hiện ở đây được cơ chứ?"
Mặc dù suy nghĩ theo hướng logic thì hắn thực sự đã chết sau khi bị Rio kết liễu ngay trước mắt tôi, nhưng khi suy nghĩ theo hướng logic của dị giới thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng nếu có thể làm được như thế này thì cần phải có ma pháp linh hồn hay ma pháp hồi sinh nào đấy mới hợp lí.
Nhưng theo tôi nhớ thì hắn chưa từng sử dụng thể loại ma pháp hay năng lực nào liên quan đến 2 thứ đó hết, vậy thì tại sao hắn lại có thể xuất hiện tại nơi này cơ chứ?
Arg.. thật phiền phức quá... giờ thì cưới còn chẳng nổi nữa rồi, mà... thật sự thì cũng không hiểu vì sao mà nụ cười hiếu chiến vẫn cứ động lại trên môi tôi thế này nữa ha ha..
"Ha ha ngươi thắc mắc về chuyện đó sao? quả thật thì ta cũng đồng ý với việc bọn ngươi rất nguy hiểm, nếu không chuẩn bị một vài kế hoạch dự phòng thì làm sao xứng với kẻ thù cuối cùng được chứ đúng không nào."
"Hừ gì mà kẻ thù cuối cùng cơ chứ, ngươi thật khiến ta phát bực vào nhiều trường hợp đấy, giờ thì nếu đã nói đến thế thì cứ tiết lộ ra quy tắc gì đó đi chứ."
"Ka ka ka... nếu đã thế thì còn gì thú vị nữa cơ chứ, tự đi mà suy nghĩ đi chứ, hơn nữa ta nghĩ ngươi cũng không thể đánh bại được thứ sức mạnh này đâu."
Giải phóng sức mạnh bên trong thân thể, trên cơ thể đó là một lớp aura quen thuộc khi trước, nó tỏa ra một thứ áp khí kinh khủng cùng cái áp lực đè nén mọi con tim can đảm, giờ 5 cái đuôi đấy đã trở thành 9, khẩu súng được gia cường và thanh kiếm trên tay cũng không ngoại lệ, sát khí ngất trời khiến tôi gần như không thở được.
Những giọt mồ hôi bắt đầu đổ, nụ cười gan gốc giờ đây chỉ còn lại một nụ cười gượng, tôi thật sự đã cùng đường rồi sao?
'Giờ thì... nên làm gì đây? không thể triều hội nhóm Elei được và ma pháp lại không có tác dụng với Rio, giờ chỉ còn trông chờ vào những skill dạng chiến đấu của thân thể thôi.'
*DOOOKAAANNN*
*DOOOKAANNNNNNNNNN*
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì nhiều phát súng lại lao vào tôi không ngừng nghỉ rồi, tôi lăn vòng trên mặt đất sau phản lực từ đường đạn va chạm mặt đất, khói bụi ập vào mắt tôi che đi tầm nhìn, từ trong làn khói đó đột ngột mà thẳng thửng 4 đường đạn cùng 3 cái đuôi sắc nhọn đột ngột lao xuống, tôi dùng song kiếm quật ngang tạo thế cản 2 đường đạn lại rồi lui về sau né 3 cái đuôi của hắn.
"Chỉ vậy thôi sao Chelto ha ha ha."
Không biết từ đâu mà lao tới hắn tiếp cận tôi từ phía sau, đường kiếm bổ xuống không chút do dự ngay sau đó, tôi nhanh tay mà dùng mũi thương chặn lại, song, chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi dấu hiểu nứt vỡ lại bất ngờ xuất hiện trên đầu mũi thương, như nó bị ép buộc phải vỡ vụn bằng thứ sức mạnh vô lí nào đó vậy.
'Có thể khiến thứ không thể phá vỡ gần như bị vỡ thế này sao!?'
Chậc lưỡi tức giận tôi mượn đà chém xuống người của hắn mà lấy lại tư thế sau biến đổi vũ khí thành đôi găng của Teria, dùng ma lực làm lực đẩy tôi phóng chúng ra như một quả tên lửa tầm gần lao đi với momen xoắn xông thẳng vào bụng hắn.
*DOOOOOOOANNNNNNN*
Qủa đấm đẩy hắn ra xa nhưng lại không làm hắn lộ ra biểu hiện đau đớn nào trên gương mặt cả, hắn mỉm cười ranh mảnh rồi nhanh chóng lấy lại tư thế sau khi nắm chặt lấy găng tay mà ép nó phải khuất phục bởi sức lực của hắn, chỉ trong vài giây chưa lên đến vài phút, đôi găng đã không thể chịu đựng được nữa mà vỡ tan bởi lực tay đi kèm năng lượng kiếm kỹ.
Nụ cười hiếu thắng lập tức lộ ra trên nét mặt đấy, phản ứng lại như chất hóa học, một đòn roi ngay tức khắc lao tới như một con rắn quấn lấy con mồi của nó, Krad đã hoàn toàn bị trói chặt, tôi lập tức truyền điện năng vào đó lợi dụng chính đòn roi đó như một vật dẫn điện từ tôi đến hắn.
Chỉ trong cái chớp mắt đơn giản dòng điện đã lao thẳng vào Krad như một con rắn vồ lấy con mồi với nộc độc chết người của nó vậy, song, con rắn đã hoàn toàn bất lực trước sức mạnh của chính con mồi mà nó phải đối mặt, gồng mình lên cùng lúc bùng phát năng lượng kiếm kỹ dây roi lập tức bị phá toang, hắn tiếp cận tôi với tốc độ dị thường nhất có thể, 3 cái đuôi cùng đường kiếm cùng lúc nhắm vào 4 nơi hiểm hóc nhất trên cơ thể tôi mà tới.
Cử động nhanh nhạy cùng tốc độ ra đòn vô lí chẳng kém khiến tôi để lỡ một nhịp mà nhận trái đắng, mặc cho tôi có tránh được những điểm tử trên cơ thể đi nữa thì bọn chúng vẫn đã xuyên thủng được cánh tay trái và một phần chân phải của tôi mất rồi.
"ARGGG......"
Cắn chặt cơn đau thấu trời đó mà tiếp tục, tôi dùng cánh tay còn lại thay cho cánh chân đang bận đó đập vào không khí phía trước và thi triển không bộ phản lực cùng lực đẩy hất văng tôi về sau, nhưng hắn lại không để tôi rời đi dễ dàng như vậy tri sát tôi là 6 đường đạn cùng 9 đuôi kiếm kỹ cùng lúc ập vào với tốc độ của vũ trụ thứ 3.
Cơn đau khiến tôi không thể nhanh nhạy như lúc đầu được nữa, lượng máu mà tôi bỏ ra cũng chẳng hề ít cũng vì thế mà cơn đau đầu đang không ngừng tìm đến tôi lúc này, 15 đường công đang tôi nhanh trí đáp trả lại bằng 15 mũi thương sét khổng lồ, mặc dù chúng ngốn cả đống ma lực vào đấy nhưng như vậy cũng đáng.
*DOOOOOOOOOOOOOOOOMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM*
Tôi biết rằng ma pháp không có tác dụng với đường đạn kiếm kỹ nên thay vì vô hiệu hóa chúng, tôi chỉ làm chệch hướng nó và thay đổi địa hình mà thôi, phá hủy toàn bộ địa hình xung quanh, mặt sàn của không gian này không biết được làm từ chất liệu gì nhưng nó vẫn có thể phá hủy được, nền đá cứ thế lao ra chặn lại được phần nào bọn chúng, lợi dụng lực đẩy của vụ nổ tôi lao đi và tiếp đất không an toàn tí nào sau khi lăn vài vòng trong không trung lẫn mặt đất.
"Kaha.... ha...."
Hộc máu từ khoang miệng, từ những vết thương trên khắp cơ thể lẫn 2 cái lỗ trên tay trái và đùi phải, máu đang không ngừng chảy mà chẳng có dấu hiệu dừng, sức lực đang dần biến mất, ý thức đang dần mất đi, những suy nghĩ tiêu cực lần lượt xuất hiện hết cái này đến cái khác.
Sao tôi lại phải cố gắng đến thế này cơ chứ? À là vì mọi người nhỉ... đúng rồi còn cả tương lai phía trước nữa ha ha... sao mình lại có những suy nghĩ tào lao này cơ chứ? thật tình... đau quá... nhức nhối quá... chóng mặt quá... bao giờ thì mới chấm dứt đây?
Liệu tôi có cửa để thắng hắn không? ma lực tôi gần như đã hết, tôi không có sức mạnh, cơ thể tôi đã gần như không di chuyển được, vậy sao nó lại đứng lên thế này? tại sao?
"Chết tiệt.... cái cơ thể này...."
Gượng lên mà đứng, tôi thậm chí còn đang run lên vì đau đây này, đứng còn chẳng nổi, máu thì không ngừng mất, nếu không vì biến đổi thành tinh linh thì chắc tôi đã chết từ lâu rồi ha ha... quả thật khắc nghiệt làm sao.
"Gì đây thị lực cũng dần biến mất luôn rồi sao, ka ka... nhưng sao mình lại không thể bỏ cuộc thế này, CHẾT TIỆT!!"
*DOOOOKAAANNN*
*DOOOOKAAANNN*
2 đường đạn lao đến không hẹn trước, tôi biết được sức nguy hiểm của nó thế nào nhất là trong tình trạng hiện tại của cơ thể, tôi tin chắc rằng mình sẽ không thể né tránh được nữa, thế mà tại sao....
"Tại sao nó lại chậm như thế cơ chứ!?"
Di chuyển chậm chạp, nó lại càng di chuyển chậm hơn tôi, không hiểu vì sao, tôi cũng chẳng cần biết, tôi chỉ lách nhẹ đi để tránh chúng cùng lúc đáp trả lại bằng Thunder Spear.
*DOOOOOOOOOONNNN*
Thương sét lao đến mà phát nổ, bụi bặm lao ra khắp mọi nơi sóng xung kích quật lại, tầm nhìn của tôi đã gần như mất đi mất rồi, dù có bụi bặm hay sương khói gì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đánh bay đi tất cả khói bụi che mắt tầm nhìn, sóng xung kích quật ngược lại tôi ngay sau đó, mặc dù có không đứng nổi đi chăng nữa thì chúng vẫn chưa thể đẩy ngã tôi được.
"Ha.. ha.. ngươi trông thảm quá đấy Chelto."
"Im đi, ta vẫn chưa chịu thua đâu đấy."
"Dũng cảm lắm đấy, nhưng ta cũng không biết ngươi lấy cái thứ tự tin đó từ đâu ra nữa, với thân thể như thế thì ngươi còn làm gì được nữa hả?"
*DOKAAAANNNNN*
Đường đạn bất ngờ lao đến như vì sao rơi xuống từ trên cao với tốc độ không tưởng, nhưng sao tôi lại chỉ thấy nó như một nét vẽ đang di chuyển một cách cực chậm vậy, với tốc độ này tôi dễ dàng lách người sang bên né đòn, đường beam lướt ngang người tôi và phát nổ tại một vị trí gần đó.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào cơ chứ?
"Này!! Ngươi đang khinh thường ta mà sử dụng tốc độ thế đó hả!!"
"Ngươi tức giận vì điều gì chứ? Đừng nói với ta là ngươi chưa nhận ra được thay đổi của bản thân đấy?"
"Hử!?"
"Hà... thật sự ngươi không biết về nó sao? một tên khốn luôn cản trở mọi việc của ta mà lại không biết về nó sao? thật đáng thất vọng làm sao."
"Ngươi đang nói cái quái gì thế?"
Cảm giác này là sao? cái cảm giác thương hại và xem thường này là sao? này đừng đánh giá thấp ta như thế chứ, nó làm ta thật sự tức điên lên rồi đấy, ôi, nở nụ cười gan gốc cùng ánh mắt tức giận nhìn vào phía Krad đang hiện lên vẻ thất vọng trên gương mặt.
Hắn nhanh chóng lấy lại được vẻ háo thắng lúc đầu mà nhìn vào tôi, không hiểu vì sao nhưng tôi có thể cảm thấy có chút gì đó thay đổi khi nhìn vào hắn, đây không phải là về sức mạnh hay ma lực, cũng chẳng phải là về sát khí hay khí phách mà hắn tỏa ra, mặc dù nó rất khác nhưng thật sự nó là thứ gì cơ chứ?
"Ha ha.. ngươi chẳng cần bận tâm đến làm gì đâu, giờ thì chết đi."
"Ka ka ngươi nghĩ ta sẽ để việc đó xảy ra sao?"
Bỏ qua mọi ảnh hưởng từ cơ thể mang đến bằng động lực, nhưng dù có bao nhiêu động lực thì cũng không thể thay đổi được sự thật tôi chẳng thể chiến đấu được nữa, cơ thể tôi đang run lên nhưng sao nụ cười gan gốc vẫn còn đó, hắn lao đến thu hẹp khoảng cách, đường kiếm lao xuống cùng 9 cái đuôi sắc nhọn nhắm vào góc chết.
*DOOOOOOOOOOOOANNNNNNNNNNNNN*
Tôi có thể hoàn toàn nhìn thấy được tất cả đòn tấn công, nếu như suy nghĩ của tôi đúng thì chắc hẳn nó phải rất nhanh nhưng sao tôi vẫn thấy nó chậm thế chứ?, điều chỉnh lại cơ thể để khiến tất cả bọn chúng từ một đòn công ban tặng cái chết thành một đòn công chỉ đơn giản để lại vết sướt trên thân thể, lợi dụng đấu thuật tôi lách người thêm lần nữa và dùng cánh tay khéo léo đẩy bật thanh kiếm của hắn ra khỏi tay, song, hắn đã mìm cười và dùng ánh mắt xuyên thấu lòng người nhìn vào tôi, quả đấm lập tức lao thẳng vào bụng ngay khoảng khắc tôi cảm nhận được nó thì đã quá muộn rồi.
"Kohaaa...."
Tôi bị đánh văng đi hàng chục met, cơn đau ập tới khoang bụng lăn lộn hàng chục vòng rồi lại nằm bẹp như một cái xác không hồn, thở hổn hện, nôn ra máu, ôm bụng mà run lên vì đau đớn tất cả đều được tôi nếm trải một cách rõ ràng nhất.
Cơn đau khiến tôi không thể cử động được một cách dễ dàng, dù có dùng thêm nhiều sức nữa thì cũng mà vô lực nằm bẹp xuống thêm lần nữa, gồng mình lên, cố hết sức, dùng thương như một vật chống để đứng lên, cuối cùng sau hàng phút cố gắng tôi cũng vượt qua được cơn đau mà đứng lên đối mặt với hắn thêm lần nữa.
'Arg.... mắt mình hoàn toàn mất thị lực rồi, gì đây... chân mình đang run sao? thật thảm hại làm sao.'
Ha ha.. sao trong tình huống này mà mình còn cười được nhỉ, nụ cười gan gốc này đáng ra không nên xuất hiện mới đúng, mà sau tất cả thì cũng biết được hắn không hề khinh thường tôi, nhưng tại sao mọi thứ lại chậm như thế cơ chứ?
"Ra là vậy... khả năng cảm nhận đúng không? Ta đã tự hỏi là làm cách nào mà Rio và ngươi luôn có thể tấn công một cách chuẩn xác dù tầm nhìn bị lấy đi như thế, thì ra đây là nguyên do sao?"
"Fu fu fu hoàn toàn chính xác, nhưng ta cũng thật ngạc nhiên khi ngươi cũng có nó khả năng cảm nhận thực tại."
"Hể... nghe cũng ngầu đó chứ ha.. ha..."
Tiếng thở dốc ngày một nặng hơn trông thấy, có lẽ tôi sắp đến giới hạn đến nơi rồi, có lẽ vì thế mà hắn không tấn công tôi tiếp, nhưng như thế cũng có chút không đúng, theo tính cách của hắn thì dù tôi có trong tình trạng thế nào thì hắn cũng sẽ tận dụng nó mà ra tay với tôi thôi...
Mà hơi đâu đứng đây để suy nghĩ chuyện đó chứ, nếu như cơ thể và tâm trí không muốn tôi bỏ cuộc thì đành phải tiếp tục thôi, giờ thì làm sao đây...
*
Khu vực triệu hồi, Stella và Yukine.
"Yukine cậu hãy tập trung và vẽ nốt phần còn lại của ma pháp trận còn con này để tớ, không cần phải lo lắng cho tớ làm gì đâu."
"Nhưng... làm sao tớ có thể để cậu chiến đấu một mình như thế chứ."
"Fu fu cậu đừng nghĩ tớ yếu đến thế chứ, dù sao thì tớ cũng là Miko của cây thế giới đấy nhé."
"GREEEEEEEEEEEE"
*DOOOOOOOOOOOOOOOOMM*
Hỏa cầu lao đến truy kích hai người, song, nó lại bị một tia sét từ chính tay Stella phóng ra mà phát nổ giữa không trung, sóng xung kích cùng nhiệt lượng quật lại 2 người nhưng cũng bị luồng gió bao bọc xung quanh khu vực ma pháp trận chặn đứng hoàn toàn.
"Ta chỉ bị ngươi gây thương tích như thế khi không để ý thôi, giờ thì chết đi còn thăn lằn chết tiệt."
Phẫn nộ mà trừng mắt nhìn vào con rồng đang lơ lửng trên không trung, nó bất giác phải lùi đi vài phân mà cảnh giác cảm giác đáng sợ đột ngột ập vào người nó, đó là bản năng của bất cứ loài vật nào cũng có, khi gặp phải kẻ thù nguy hiểm, bản năng sẽ gào thét khiến chủ thể phải cảnh giác mà bỏ chạy, nhưng con rồng này lại chọn cách đối mặt với hiểm họa của nó quyết không để cho con mồi mà nó quyết phải tiêu diệt bỏ chạy.
"Hoh... ngươi không bỏ chạy à, đã thế thì ta đành phải tiêu diệt ngươi thôi."
Bùng phát ma lực xung quanh cơ thể, cũng vì điều đó mà cơ thể cô cũng có chút thay đổi, chiếc đuôi cáo bình thương đó nay đã thành 9 chiếc đuôi tuyệt đẹp, những cái đuôi là những thứ chứng tỏ cho tộc hồ ly đã đạt đến ngưỡng cao nhất của sự phát triển, vốn cơ thể Miko đã không còn phát triển được nữa là vì chính khả năng bất tử của cô, nhưng vì cây thế giới đã ban tăng thêm năng lực cho cô, hơn nữa cũng mở khóa cho cánh cửa phát triển của Stella vốn đã bị đóng kín lại bấy lâu nay.
Với vốc dáng trưởng thành của một mỹ nhân thật sự mà bất cứ ai nhìn vào cũng phải ngất ngây vì vẻ đẹp đó, hơn nữa một thứ sẽ khiến cả phái nam phải trồ mắt ra mà nhìn, phải nữ phải ghen tỵ khi nhìn vào chính là cặp ngực khủng hơn cả Elei và tất cả thành viên trong nhóm.
Ánh mắt sắc bén và nụ cười tự tin tỉ lệ thuận với sức mạnh mà cô sở hữu, con rồng đó biết rõ điều đó nhưng vẫn cứ thế mà tấn công, đòn beam kết quả của việc nén ép ma lực lẫn đưa nhiệt lượng khủng khiếp của một con rồng thật sự vốn có, một hơi thở rồng có thể càn quét cả một thành phố một cách dễ dàng lao vào Stella với tốc độ không tưởng.
Song, nụ cười đó, ánh mắt đó vẫn không hề có chút biểu lộ dao động nào, vào khoảng khắc đường beam chạm vào cánh tay ngọc ngà mà kiêu sa đó nó đã bất lực mà tan biến thành những hạt ma lực trong không trung đẹp đẽ, nó biến mất không phải là vì mất đi ma lực, cũng không phải là do con rồng đó làm vậy, mà nó đã bị ép buộc phải biến mất bởi khẩu lệnh từ Stella.
Với khả năng điều khiển ma lực đến mức khó tin, cô hoàn toàn có thể ra lệnh cho bất cứ ma pháp nào chạm vào cô phải biến mất, hay chỉ đơn giản là tiến vào phạm vi mà cô cho là nguy hiểm thì chúng cũng sẽ theo những đàn anh đi trước mà biến mất theo, một kỹ thuật đồi hỏi kỹ thuật cao và một mức độ tập trung đến mức vô lí, một kỹ thuật khó là vậy thế mà Stella lại dễ dàng thực hiện nó cùng nụ cười tự tin vẫn chưa hề mất trên gương mặt.
*DOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOMMMMMMMMMMMMMMMMM*
Con rồng lùi lại trông e sợ rồi lại há to hộng mà tấn công, song, Stella đã một mạch mà ra tay trước, hỏa công, lôi kích, băng tụ, thổ tập và cả quang đâm và ảnh trảm, 6 loại nguyên tố đồng loạt được tạo ra mà lao vào con rồng xấu số đó theo cách riêng của từng cái, hỏa công đốt cháy không khí rồi một vụ nổ hình thành, lôi kích quật xuống xé tan vụ nổ cắt phăng không khí và để lại các tia điện còn động lại đấy, với nhiệt độ giảm xuống một cách đột ngột nhất băng tụ thành công đóng băng toàn bộ thân thể nó từ trên xuống dưới, thổ tập lẫn quang đâm và ảnh trảm lao vào cùng lúc hủy diệt khối băng lẫn thứ nằm trong đó một cách nhanh gọn nhất, và cuối cùng một bông hoa từ vụ nổ to tướng trên bầu trời được nở rộ khoe sắc khắp muôn nơi.
Tuy đã ra nhiều đòn công kích liên hoàn như thế nhưng cái cảm giác mà thứ đó đem lại vẫn còn động lại quanh khu vực, không hiểu vì sao cũng không biết vì lý do gì mà cái cảm giác bất an đã quấn lấy người Stella mất rồi, cô không hiểu nhưng lại cố nắm bắt nó, nhận biết nó, tìm hiểu nó, sử dụng tri thức của bản thân để tìm ra câu trả lời.
Sự bất an đến từ tương lai và cả sự bất an đến từ hiện tại, cô đã nhận thức được rõ nó, bất an không phải là vì sức mạnh của con rồng đấy, cô bất an là vì nó là một chủng loài rồng kháng nguyên tố tuyệt đối, cô đã bất chợt nhận ra điều đó khi lớp mây mù tồn động đó bay đi hết cùng cú rống xé toạt hàng loạt tòa nhà xung quanh.
Rồng kháng nguyên tố tuyệt đối, đó không phải là điều cô lo lắng, vì cô vẫn còn nhiều cách khác để đánh bại được nó, nhưng khi cô nghĩ đến những người trong nhóm Elei thì không có một ai là không sử dụng nguyên tố cả, hiển nhiên vì họ là những thiếu nữ đại diện cho nguyên tố đó mà tồn tại.
Cô bất an đấy, cô lo lắng đấy, nhưng việc mà cô có thể làm là mau chóng giúp họ bằng ma pháp kết hợp giữa cô và Yukine, ánh mắt quyết tâm cùng với vẻ đầy ý chí, Stella dang cánh tay mà vận ma lực, ma pháp trận trên đỉnh đầu nó thế mà hiện ra, nó vô lực nhìn vào mà sợ hãi, cách cuối cùng cũng được thực thi, nó đã chọn cách bỏ chạy nhưng đã quá muộn với ma pháp đó rồi.
"Thousand of Gravity."
*DOOOOOOOOOOOOOOOOANNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN*
Trọng lực bổng chốc tăng vọt, con rồng bạo chúa ngày đó chỉ trong một giây ngắn ngủi đã trở thành một loài thằng lằn đáng thương bị đánh cho bẹp dí cùng môi trường cũng đáng thương không kém xung quanh, trọng lực hủy diệt kiến trúc, hủy diệt mặt đất và để một chỗ lún sâu nơi con rồng xấu số bị đè nén đến biến mất chẳng còn lại gì tại đó.
"Hừ, chẳng đáng để bận tâm, tiếp tục nào Yukine, tới giờ phút quan trọng rồi đấy."
"Ư uhm..."
Mở to đôi mắt vì ngạc nhiên chẳng nói nên lời, cô bị choáng ngợp bởi chính vẻ đẹp lẫn sức mạnh của Stella vừa phô diễn, nhưng cô cũng hiểu là chẳng còn thời gian để mà ngạc nhiên nhiều như thế nữa vì vốn việc mà Stella làm từ lúc đầu đến giờ đã vô cùng vô lí rồi.
Cả 2 tập trung vào vẽ tiếp ma pháp trận cũng như sửa lại những phần hư hại do còn rồng đó đem lại.
*
Hiện tại, cây thế giới.
"Chết tiệt... lại không có tác dụng."
"Mn~ tớ không nghĩ là ma pháp của chúng ta có tác dụng đâu, thay đổi chiến thuật thôi."
Sau khi đến nơi, Elei và Teria đã ra sức ngăn không cho con rồng đó tiến thêm được một milimet nào nữa nhưng cũng không được khả quan cho lắm, dù đã lấy được sự chú ý của nó nhưng sau nhừng ấy thời gian mà họ lại chẳng thể gây lên người nó một tí vết thương nào cả.
Dù có là một vết nhỏ nhất cũng không, Elei dùng sấm sét hay những đòn công kích tương tự cũng chẳng đã thương được nó, golem của Teria cũng vì một lý do nào đó bất lực hay nói đúng hơn là bị tia beam cắt phăng trời đất của nó hủy diệt hoàn toàn.
Trận chiến cứ thế ngày một dài ra, điều đó rất bất lợi cho họ lúc bấy giờ, sức lực của họ đã tiêu không hề ít, hơn nữa ma lực cũng bị đốt tới mức báo động, điều duy nhất mà họ đang làm bây giờ là cố gắng bảo tồn ma lực cộng với tiêu diệt thứ rắc rối đó rồi đến giúp cho Stella ngay và luôn.
Có ý muốn là một chuyện mà làm được hay không là một chuyện khác nữa, dù có bực dộc mà nhíu mày nhắn nhó thì cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Hiển nhiên một kế hoạch là thứ cần nhất lúc bấy giờ nhưng sự nôn nóng đã làm cho Elei chẳng thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì cả, cô hiện tại không còn là cô lúc bình thường nữa, ngay cả người mới quen hay chỉ là một người bạn bình thường thì cũng dễ dàng nhận ra được điều đó, đó cũng là lẽ hiển nhiên khi Teria dễ dàng nhận thức được điều đó chỉ bằng cái nhìn bình thường.
Teria lo lắng, Teria phiền muộn, Teria muốn ôm lấy Elei vào lòng và vực dậy tinh thần cô, nhưng không được, vì thứ rắc rối đó luôn ra tay ngăn cản 2 người khi điều đó kịp xảy ra.
"El-chan tớ biết là cậu rất nôn nóng nhưng hãy bình tĩnh lại mà suy nghĩ đi, chúng ta hiện đang rất cần một kế hoạch toàn vẹn nhất của cậu đấy."
Nói xong con rồng đó cũng đã ra tay xong, hất văng Teria đi ngay khi có cơ hội, cô lăn lóc rồi lao xuống phần đất sau khi trượt rên bề mặt nó một khoảng khá đau, cô ôm bụng mà gượng dậy quên đi mọi đau đớn quên đi mọi thứ xung quanh cô hắng giọng lên cao hơn nữa cố gắng khiến âm thanh đấy, xúc cảm đấy và cả tấm lòng đấy truyền được đến Elei.
"GREEEEEEEEEEEEEEEEE"
Vào khoảng khắc con rồng to tướng đó lao xuống từ phía trên mà nhắm thẳng vào Teria đang không chút phòng bị nào, hàm răng có thể nghiền nát mọi thứ, sức mạnh có thể cuốn bay cả một thực thể mạnh nhất được coi là sinh vật sống khiến nhiều người khiếp sợ nhất, đúng, Teria đang phải đối mặt với cái chết cận kề do chính thứ đó ban tặng.
1 giây, và chỉ là 1 giây ngắn ngủi nữa thôi thì cặp hàm đó đã hoàn toàn nghiền nát Teria ra làm từng mảnh rồi, trong chính cái thời khắc đường tơ kẻ tóc đó một loạt sét đã lao vào rồi hất văng con rồng đó đi bằng một đòn cước đơn giản mà mang đầy lực công phá của cô, mái tóc dài thướt tha cùng cơ thể ánh lên của một mỹ nhân thực thụ mang đầy vết thương trên đó, và đó không phải là ai khác hơn ngoài Elei cả, người đã bình tĩnh mà xuất hiện sau lớp sấm chớp đấy, vẻ mặt bình tĩnh của cô lúc nào đã hoàn toàn thay đổi, 2 hàng lệ chạy dài trên đôi má đó, cô tự trách bản thân tại sao lại có những suy nghĩ như thế, tại sao lại có thể khiến cảm xúc lấn át như thế cơ chứ, tại sao bản thân lại có thể phô ra những hành động và những cử động ngu ngốc đó cơ chứ?
"Thật là đáng ghét quá cơ mà...."
"Mn~ tớ biết El-chan chịu rất nhiều áp lực sau từng ấy chuyện xảy ra, khi Chelto biến mất thì cậu sẽ là người gánh chịu áp lực nặng nề nhất, đặt trên vai hi vọng, đặt trên vai niềm tin, đặt trên vai là những trách nhiệm, cậu không cần phải cố gắng nhiều như thế, cậu cũng chẳng cần hoàn hảo tuyệt đối, vì đôi khi ai cũng cần phải thả lỏng và ai cũng cần phải có thật bại mới có thể tiến bước được."
Từ tốn mà tiến bước, Teria vội ôm lấy Elei vào lòng mặc cho cách biệt chiều cao giữa 2 người, cô gửi đến Elei một nổi niềm hạnh phúc mà cô sẵn có, một nổi niềm gửi gắm đến người thân thương trong gia đình mình, vì dẫu sao tất cả đều là một gia định cơ mà.
"Mn~ Không nhận thức được cái áp lực mà cậu phải chịu là lỗi của tớ, thế nên cậu không cần phải cố gắng thêm nữa đâu, đã có tớ ở đây rồi, tớ sẽ thay Chelto an ủi cậu mỗi khi El-chan cảm thấy căng thẳng hay cần được người kề bên nhất, thế nên hãy mau chóng quay lại đi nhé, chúng tớ rất cần một El-chan luôn tự tin trong mọi việc.
Ngước mặt lên trời mà dòng lệ cứ thế tuôn trào ra như vỡ đê, cô thật sự hạnh phúc mà đưa ra vẻ mặt thoải mái và thanh thản nhất của mình, không cần cố gắng, không cần giấu giếm cũng không cần phải bận tâm đến thật bại, một giấc mơ điển hình cũng là chìa khóa mở cửa cho thứ ổ khóa đã khóa lấy Elei bấy lâu nay.
Cô ôm lấy Teria với vẻ đầy hạnh phúc rồi nhanh chóng lau đi những hàng lệ đấy mà tập trung vào việc chính.
"Cảm ơn cậu Te-chan, giờ thì cứ để con thằn lằn này cho tớ mà nghỉ ngơi đi."
"Mn~ tớ tin tưởng ở cậu."
"GREEEEEEEEEEEEEEEEE"
Con rồng bị đá văng đi mất dạng đã quay trở lại tìm kiếm mồi ngon của nó, với vẻ cuồng nộ của mình mà rống lên một cách hung tợn nó bắt đầu tích tụ ma lực mà bắn beam hủy diệt vào cả 2.
Với ý chí vững tâm Elei hóa thành dòng điện và tiếp cận nó từ phía dưới cô đột ngột dừng lại mọi chuyển động, nén lại dòng điện như một đòn công phá tức thời, dòng điện được nén tới mức cao nhất mà giải phóng, tốc độ của Elei cũng đạt tới ngưỡng cao nhất trong tức khắc, như một ngôi sao băng lao lên từ mặt đất, mũi thương trên tay Elei đã thành công đâm xuyên cái đầu của con thằn lằn xấu số và đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của nó.
Kháng hoàn toàn nguyên tố không có nghĩa là bất bại, một thứ tồn tại có thể đơn giản tiêu diệt bằng những đòn công vật lí dễ đến mức khó tin, cô hối hận vì đã không minh mẫn vì đã không nghĩ đến nó sớm hơn, sự thôi thúc đã khiến cô phải nhận lấy nổi đau này và cũng là kinh nghiệm cho cô đến suốt cuộc đời.
"Đúng thật là... thất bại quá mà..."
Elei nắm chặt lấy mũi thương mà nhìn lên bầu trời xa xăm trong vẻ trầm tư mà lầm bầm.
[Uhm moshi moshi... các cậu có nghe rõ không? Elei Teria và tất cả, các cậu có nghe rõ giọng tớ không?]
"Stella? Khoan đã, sao cậu có thể? Mà con rồng tiến đến chỗ cậu sao rồi? Cậu có ổn không thế?"
Thình lình giọng nói quen thuộc lại vọng ra khắp muôn nơi hay nói đúng hơn là chỉ có những người mà Stella chọn mới có thể nghe được thôi, một phần cũng là vì đó là công năng của ma pháp mà cô đang sử dụng cùng Yukine và phần còn lại là vì một lý do khác hơn.
[Nào nào bình tĩnh lại chút nào, về phần con rồng đó thì tớ đã diệt được nó rồi, Elei cũng không sao chứ?]
"U Uhm... tớ cũng vừa diệt được nó tại cây thế giới."
[Thế thì tốt rồi, tớ còn lo là cậu không thắng được nó nữa cơ.]
"Ha.. ha.. may mắn thôi, nhưng bằng cách nào mà cậu biết được điều đó?"
Cười trừ trong biểu cảm khó hiểu trên vẻ mặt, song, cô cũng vì thế mà phát hiện ra một điều khó hiểu, đó là Stella, làm sao mà cô có thể biết được toàn bộ sự tình chỉ bằng việc ngồi một chỗ như thế chứ?
[Fu~ fu~ đó là bí mật, ara có vẻ như Rine-neesan cũng đã diệt xong nó rồi kìa.]
"Em tinh mắt đấy Stella-chan."
"Ể? Mà khoan đã neesan đã một mình đánh bại nó nhanh như vậy sao?"
"Uhm thật ra là chị đã đánh bại được nó trước đó rồi, nên thành ra chẳng có gì làm và định quay lại thì nghe thấy giọng của Stella-chan."
"Hể..... mà quan trọng hơn là Stella sao cậu lại làm được thế này? Có thể giao tiếp... à không kết nối tất cả lại như thế này không phải là việc dễ thực hiện đâu, hơn nữa tớ không nghĩ rằng cậu chỉ đơn giản là liên lạc với bọn tớ đâu nhỉ."
Mặc dù Elei có đôi chút bất ngờ thể hiện ra vẻ mặt, nhưng nhanh chóng hỏi đúng trọng tâm chính xác là Elei của lúc trước.
[Vẫn sắc bén như ngày nào nhỉ Elei, đúng vậy.]
"Hà... đã thế thì chúng ta cũng nên quay lại giúp cho nhóm Fael thôi, sau đó rồi giải thích một lượt luôn, mà còn một việc nữa Stella, Darling vẫn an toàn chứ?"
Thở dài một cách chán chường rồi nhanh chóng lấy lại tình thần ngay khi vừa nghĩ đến cái thứ vô lí đó, nhưng theo như những gì mà Stella đã nói thì chắc hẳn cô ấy cũng đã có kế hoạch rồi, hiển nhiên dù là trong trận chiến khóc liệt hay là bận đến tối mài tối mịt thì Elei vẫn không quên được Chelto, nếu như Stella đã có được thông tin gì đó thì chắc hẳn Chelto cũng không ngoại lệ, đó là những gì mà Elei đã nghĩ.
[Hiện tại thì anh ấy vẫn còn sống, tớ hiện tại chỉ có thể biết được nhiêu đó thôi, và còn một thông tin khác nữa chính là chúng ta cần phải phá hủy những khối ma thạch còn lại và tiêu diệt phần lõi bên trong thứ đó nữa mới có thể đánh bại được nó.]
Hiển nhiên Stella hiểu được rằng nói thế chỉ có thể khiến tinh thần mọi người đi xuống mà thôi, nhưng chính cô lại không cho phép điều đó, đó chính là sự thật thứ sự thật mà tất cả phải được biết, vì không ai trong nhóm là không quan tâm hay lo lắng cho Chelto cả, nếu chỉ việc nói dối để lừa cho tinh thần họ nâng cao thì thà rằng cô nói ra sự thật để chính cô không cảm thấy có lỗi với chính mình lẫn cả bọn.
Cách thức cũng như sự thật, Elei hoàn toàn có thể hiểu được "hiện tại" có nghĩa là gì, một thông tin không chắc chắn nhưng nó cũng để lại một cảm giác nhẹ nhõm hơn đôi chút so với khi trước, cô hít một hơi sâu rồi thả lỏng người, cuối cùng cô lấy đi chút dũng khí bên trong và vững tâm mà nói.
"Đã thế thì cứ để phần lõi cho Darling giải quyết, chúng ta sẽ giải quyết thứ đó."
"Mn~ thế mới là El-chan chứ."
"Fu~ fu~ Đã rõ."
"Nghe rõ." – Luce, Rey
"Biết là thế nhưng mấy cậu mau quay lại đi, chúng tớ uwahhh... ta sẽ giết ngươi thứ quái vật kinh tởm kia!!"
Cười khổ trước tình hình mà Fael phải đối mặt, mặc dù trong tình huống hiểm nghèo như thế mà Fael vẫn có thể giữ được tính cách như mọi người như thế là hay rồi... mặc dù không đúng lúc cho lắm...
"Ha ha... đúng là chúng ta nên quay lại thôi... đi thôi nào Teria, Stella khi nào tới thời điểm thì hãy sử dụng nó nhé."
[Ha ha.. quả là không thể qua được mắt cậu nhỉ Elei.]
"Còn phải nói nữa sao, Rine-neesan thì sao?"
"Chị có thể dùng chuyển bóng để quay lại, nên không cần bận tâm đến chị đâu."
"Được rồi, đi nào Teria."
"Mn~ đi thôi, tiêu diệt thứ đó."
Nói xong cả 2 lại một lần nữa sử dụng đại ma pháp mà quay lại sau khi đã quét sạch toàn bộ ma lực xung quanh nơi đây, để bổ sung lại ma lực cho chính mình chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng này.
Bóng dáng 2 thiếu nữ bất ngờ mất dạng ngay khi ánh sáng lóe đi muôn nơi che mắt tầm nhìn của toàn thể sinh vật, để lại thứ không khí im ả của cảnh vật sinh vật như trận chiến đó chưa bao giờ thực sự xảy ra vậy.
*
"ĐẾN ĐÂY KRAD!!"
"KA KA KA TỐT LẮM!!"
Mặc cho cở thể gầm thét lên trong cơn đau thấu tận linh hồn đau khổ này, tôi không thể di chuyển theo ý muốn, tôi đang không ngừng chảy máu nhưng nó đã hoàn toàn bị ép dừng hẳn bởi chính ma lực của tôi, hiển nhiên trận chiến này ma lực thật sự là một thứ rất thừa chẳng cần dùng đến ngoài tạm trị thương hay sử dụng để nâng thể trạng của bản thân cả.
*DOOOOOOOOOOKAANNNNN*
*DOOOOOOOKANNNNNNN*
Mặc cho tất cả nụ cười gan gốc vẫn yên vị trên vẻ mặt tôi Krad lao đến, đường kiếm sắc bén mà điêu luyện nhảy múa trên không trung, phía sau là nhiều cái đuôi sắc nhọn đang săn lấy con mồi của nó, đường đạn lao ra từ hắn và rơi xuống như cơn mưa tối cùng.
Cảm nhận lấy tất cả, cảm nhận lấy sự thật không hồi kết tôi có thể nhìn thấy rõ đường đi mà chúng lao tới, đường kiếm đấy thật sự chậm, rất chậm, nhưng cái cơ thể này thì chẳng nói thế, tôi lách người né đi đường kiếm chết chóc và lập tức cuối thấp xuống đất, khoảng cách của tôi với chúng chỉ đủ một khoảng nhỏ để tránh đi đuôi kiếm kỹ, cũng vì thế mà đuôi kiếm kỹ đã vô tình trở thành tấm khiên cho tôi và chặn lại mưa đạn từ trên cao lao xuống.
Tuy không được gọi là nhanh nhưng mọi cử động của tôi hiện tại đều không có một động tác thừa nào can dự vào nên cũng vì thế mà có thể bắt kịp được hắn được đôi chút.
'Thứ này là gì chứ?'
Lơ lửng trên không trung không phải là tương lai cũng không phải là ma lực hay khí lực, cảm nhận nó mà tâm trí tôi lại mách bảo rằng hãy tin tưởng vào nó, những đường chỉ hay một sợi dây trong suốt màu lục đang lơ lửng trên không trung, nó lơ lửng mà nối tới nhiều nơi, tôi tuân theo nó mà ra đòn, quả đấm bộc phát đấm thẳng vào nơi mà hắn đang lơ là nhất và đánh bay đi khẩu súng nguy hiểm đó vào không trung.
"Tch..."
Đá mạnh vào tôi trong tức giận tôi không thể phản ứng gì thêm sau khi ra đòn đó, đòn cước lao thẳng vào phần hông một mạch quăng tôi đi khoảng vài met mà lăn lộn trên mặt đất lần nữa.
Đau quá hãy dừng lại đi, đừng đứng lên nữa, cơ thể tôi đang gào thét lên kêu gọi lấy sự bỏ cuộc, này... bọn ngươi im đi ta còn chưa muốn bỏ cuộc cơ mà.
Gồng mình lên mà trong cơ thể run rẩy từ cơn đau không hồi kết sau vài phút chiến đấu tôi đã đứng lên lại như bình thường.
"Arg... cơ thể đến giới hạn rồi...."
Mặc dù không muốn chấp nhận cho lắm nhưng mà tôi thật sự đã đến giới hạn của mình rồi, đúng thật di chuyển thật khó khăn mà...
"Qủa thật khả năng cảm nhận thực tại của ngươi rất đáng nể, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ có vậy mà thôi."
"Ngươi luôn nói về thứ cảm nhận thực tại đấy... vậy thì rốt cuộc thứ đó là như nào?"
"Ha ha.. giờ thì ngươi hỏi tới đối thủ của ngươi luôn à? Mà nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, cảm nhận thực tại vốn là khả năng cảm nhận cao nhất mà một người có thể đạt tới thông qua việc đã lĩnh hội được cảm nhận nguy hiểm, cảm nhận ma lực và cảm nhận sự hiện diện mà ra, sau khi đã lĩnh hội được tất cả thì thành quả của việc chiến đấu liên tục sẽ sinh ra cảm nhận thực tại, ngươi vừa lòng chưa nào?"
"Hửm... quả là một năng lực thú vị đấy... nhưng ta có cảm giác như ngươi đã đạt đến một tầng còn cao hơn thế nhiều đúng không?"
Mặc dù chỉ là giả định mà thôi, nhưng khi tôi rơi vào trạng thái cảm nhận toàn phần này khi mà thể lực lẫn thị lực đều không còn tôi đã cảm nhận được một thứ gì đó khác lạ giữa 2 chúng tôi, đúng là đó chính là cảm nhận thực tại vì phần lớn luồng khí tỏa ra đều có phần giống nhau trong đó, nhưng nó lại khác nhau ở vài điểm và vài điểm đó lại khiến cho thứ mà chúng tôi đạt được hoàn toàn khác nhau.
"Hoh... quan sát tốt đấy, đúng, thứ mà ta đạt được chính là cảm nhận tương lai, đó là một tầng cao hơn nữa của cảm nhận thực tại, có vẻ như tên Rio này cũng đã đạt được nó nên ta mới có thể dễ dàng sử dụng như thế, ngươi cũng bắt đầu cảm nhận được nó rồi đúng không Chelto?"
"Chả biết nữa... liệu có phải thế hay không thì ta cũng chả biết nhưng cũng đã tới lúc kết thúc cuộc chiến này rồi không phải sao?"
"Hửm?"
Loạt khí đen bất ngờ bao lấy cơ thể này như một thứ huyền bí nào đấy đang cố nuốt trọn lấy cái thân thể tàn tạ này vậy, cơ thể bất lực đã mất đi cảm giác, cái tay trái không thể cử động nay đã có thể cử động lại đôi chút, cánh chân gượng ép mà di chuyển được, không có dấu hiệu lành lặn của vết thương trên người nhưng cũng vì luồng khí đen và dòng năng lượng đen đang bao quanh khắp người thế này lại giúp tôi quên đi mọi cảm giác đau đớn mà ép cơ thể di chuyển.
*DOOOOOOOOOOOOOOAAAAAAANNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN*
Nắm chặt cánh tay phải cùng dòng năng lượng đen bao lấy, tôi đấm tới Krad đang ở một vị trí khá xa so với tôi, một cột sáng năng lượng màu đen thế mà lao đến cố gắng nuốt trọn lấy con mồi của mình, hắn không khỏi mà tròn mắt lên vì ngạc nhiên, vì nhìn cách nào thì tôi cũng không thể ra được một đòn tấn công như thế này với cái cơ thể gần như bất lực như thế này được, hơn nữa đó còn là dạng năng lượng đó nữa.
Krad ngạc nhiên mà phản ứng chậm một nhịp tuy không thể né đi nhưng hắn đã kịp lấy đuôi kiếm kỹ mà chặn lại, song, đuôi kiếm kỹ đã hoàn toàn bị phá vỡ và cái thân thể đó của hắn đã hoàn toàn bị nuốt trọn mà kéo đi vài met.
Cột sáng phá hủy mọi thứ trong đường đi của nó, sóng xung kích quật bắn lại khắp mọi nơi, sóng nhiệt lan rộng mà truyền thẳng lại vào tôi, sức nén đó, nhiệt lượng đó, sự càn quét đó như thể đã phá tan đi mọi tồn tại dám ngan nhiên mà cản đường con đường nó đi qua chỉ trong nháy mắt vậy.
Làn khói che đi tầm nhìn lần lượt mà tan đi để lại trong đó Krad đang dửng dưng mà từ tốn đứng lên sau khi bị kéo theo, trên người đầy ấp vết thương nhưng không có cái nào được coi là vết thương chí mạng được cả, lấy tay quệt đi vết máu trên khóe miệng, hắn gan gốc nở ra nụ cười mà tự hào nói.
"KA KA KA QUẢ NHIÊN TA KHÔNG CÔNG NHẬN NHẦM NGƯỜI."
"CẢM ƠN VÌ LỜI KHEN TÊN KHỐN!!"
Một lần nữa nắm chặt cánh tay này, nắm chặt lấy năng lượng này, dùng mọi sức lực mà bản thân có, dồn lấy một điểm mà đấm tới kêu gọi lấy cột sáng xuyên phá cả trời cao lao tới xóa đi mọi dấu vết vốn có của nó, cột sáng lao đi như một hắc long hùng hổ lao đến con mồi của mình đáp trả lấy tôi hắn quăng đi thanh kiếm dẹp đi mọi đuôi kiếm kỹ, tích tụ lấy ma lực tuyệt vọng mà năng lượng kiếm kỹ đấm ra một tia beam hủy diệt đối mặt với cột sáng của tôi.
*DOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM*
2 thứ hủy diệt đột ngột va chạm vào nhau mà vô tình hủy diệt đi cái cảnh quan huyền bí vốn có của cái không gian xám xịt này, sóng xung kích quật lại ngay sau cái va chạm đó quật thẳng vào người tôi lẫn Krad, mặc dù thất vọng là thế, mặc dù tuyệt vọng là thế nhưng sao nụ cười này vẫn không dứt thế này.
"Một kẻ đại diện cho niềm hi vọng cuối cùng lại sử dụng nguồn năng lượng đến từ tuyệt vọng, ngươi không nghĩ điều đó rất lạ sao Krad?"
"Ha ha ha... ta cũng chẳng có ý kiến gì về nó đâu, ta còn cảm thấy hài lòng là đằng khác, không ngờ cuối cùng ngươi cũng sử dụng đến nó con bài tẩy cuối cùng đó."
Cười một cách thích thú để lộ ra vẻ tận hưởng trận chiến trên vẻ mặt đó, vậy ra tôi không phải là người duy nhất kì lạ ở đây.
Hà... năng lượng từ tuyệt vọng hay nói đúng hơn là con bài tẩy, đúng như những gì mà tôi đã nói đây chính là năng lượng từ tuyệt vọng mà thành.
Vào khoảng khắc trước đó tôi đã nhớ đến những lời mà Krad nguyên bản từng nói, vốn bên trong ai cũng có hi vọng và tuyệt vọng, hơn nữa một số người lại có thể sử dụng chính tuyệt vọng mà chiến đấu một cách toàn diện, điển hình là Rio và Krad tà ác, Rio sử dụng tuyệt vọng để khiến cho mọi khả năng của cậu vượt qua mọi giới hạn vốn có của nó, Krad tà ác thì dùng chính tuyệt vọng để chuyển hóa thành ma lực và tiềm năng của nó lại không hề có giới hạn.
Tuy nói là vậy nhưng tuyệt vọng cũng đem lại hậu quả không hề nhỏ chút nào, mất đi ý thức, mất đi khả năng điều khiển và bị tuyệt vọng nuốt chửng hoàn toàn đó là một trong những nguy cơ mà người sử dụng có thể dính phải bất cứ lúc nào.
Nhưng cơ thể của tôi lại hoàn toàn miễn nhiễm với tuyệt vọng, không thể hập thụ lấy nó mà sử dụng một cách bình thường hay bị nó chiếm lấy.
Tuy nhiên lúc đó tôi lại có suy nghĩ liệu có thật sự là vậy không? liệu cái món quà mà Krad nguyên bản đã đưa cho tôi là gì? Nó không thể đơn giản đến mức đưa cho tôi nhận thức được thứ tuyệt vọng này là gì và có thể làm gì với nó được, sau khi suy nghĩ thì tôi đã nãy ra ý tưởng hấp thụ nó và biến đổi nó thành một dạng năng lượng khác, chính lúc đó tôi đã hiểu ra món quà mà Krad nguyên bản đưa lúc trước đó là gì.
Đó chính là là một bộ xử lí chuyển đổi và cả hình thái năng lượng mới sử dụng chính tuyệt vọng làm nguyên liệu, đúng, tuyệt vọng càng nhiều thì sức mạnh mà tôi sở hữu lại tăng lên, mặc dù nói đơn giản là thế nhưng để thực hiện được nó đồi hỏi người sử dụng phải có được khả năng cảm nhận lẫn khả năng biến đổi tuyệt vọng cực cao mới có thể làm được.
Kết quả của lần thử này chính là dòng chảy năng lượng đen bao quanh khắp người cùng thứ sức mạnh xóa bay mọi thứ này.
"Hà... đúng là hờ hởi quá mà..."
Nụ cười hiếu chiến vẫn còn đó mặc cho vẻ mặt mệt mõi không còn chút sức lực nào bao quanh lấy nó, thật sự tôi quả là kì lạ khi thực sự vẫn cười được trong tình thế hiện tại.
"NÀO ĐẾN ĐÂY CHELTO."
"CÁI ĐÓ TA NÓI MỚI ĐÚNG TÊN KHỐN!! GRYAAAA!!"
Hắn lao đến cùng quả đấm được bao quanh bởi năng lượng kiếm kỹ và ma lực tuyệt vọng, chúng cuộn quanh cánh tay đó như một cơn bão được nén lại một cách tài tình, mang đến sức phá hủy thuần khiết của một thảm họa tự nhiên, quả đấm lao đến mà va chạm với quả đấm mà tôi đã tích lấy rất nhiều năng lượng vào đó.
*DOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOANNNNNNNNNNNNNNNN*
Nén lại mà giải phóng cú va chạm hất văng cả 2 ra xa sau khi hoàn toàn hủy diệt môi trường xung quanh bằng áp lực của chính chúng, cả 2 bị hất văng rồi lại lao vào nhau trao đổi chiêu thức, đấm thẳng và lại tung cước, mỗi lần va chạm là mỗi lần mặt đất phải gào thét lên vì đau đớn.
Mặt đất biến dạng, không gian xung quanh cũng không ngoại lệ, nhưng không phải vì thế mà khiến chúng tôi dừng lại, hắn dùng đầu gối đá thẳng vào cằm tôi hất văng tôi vào không trung, máu trong khoang miệng cứ thế mà phún ra như thác lỡ, hắn một lần nữa bắp kịp tôi rồi tung quả đấm với động năng chết người vào tôi, dùng chính dòng chảy xung quanh điều khiển lại cơ thể tôi bắt lấy cánh tay ra đòn của hắn mà quật hắn xuống mặt đất.
*DOOOAAAAAAAAAAAAANNNNNN*
Hắn rơi xuống như một thứ vũ khí chết người phá hủy hoàn toàn khu vực, song, khu vực lại một lần nữa chịu đủ ngay khi quả đấm tôi đấm thẳng vào phần bụng đang không chút phòng vệ đó, hắn ho ra máu cùng vẻ mặt đau đớn, hắn tức giận nhìn tôi với nụ cười gan gốc rồi cơn đau bất chợt ùa đến không báo trước với quả đấm đã hoàn toàn hạ cánh xuống bụng.
Tôi lao đi phá hủy mặt đất xung quanh lê lếch trong đau đớn, máu ùa ra như một cuộc đua chạy dài, lăn tròn và lê lếch cuối cùng tôi cũng đã dừng lại trên phần đất nào đó cũng chẳng rõ.
Chỉ biết rõ là cơn đau đang chạy dộc khắp cơ thể thay cho lời gào thét của chính nó mà tôi, tôi cố gắng gượng dậy và quẹt đi phần máu trên khoang miệng, nhìn về phía Krad cũng vừa đứng dậy cùng lúc với tôi, tôi không biết vẻ mặt của tôi lúc bấy giờ thế nào, là thất vọng sao? là đau đớn sao? hay chỉ đơn giản là một nổi niềm phấn khích đến tột cùng? Cũng chẳng quan trọng vì một sự thật khiến bản thân tôi phải cảm thấy thật vọng đang kiếm tìm tôi lúc bấy giờ, cái chết vì cơ thể vượt quá giới hạn của mình.
"Krad trả lời ta, ngươi nói bản thân ngươi mong muốn hủy diệt mọi thứ từ thế giới này đến thế giới khác đúng không?"
"Hử?"
Bất ngờ trước câu hỏi không ngờ đến của tôi Krad trưng ra một vẻ mặt khó hiểu thay cho câu trả lời, không bận tâm đến cái vẻ mặt đó làm gì tôi tiếp tục nói ra những gì mình suy nghĩ.
"Riêng ta lại không nghĩ vậy, ngươi vẫn còn lý do nào khác đúng không? theo ta suy nghĩ thì nếu ngươi thật sự muốn hủy diệt mọi thứ như thế thì ngươi đã không cần nhọc công chờ đợi Emi hành động làm gì, tuy ngươi bị phong ấn nhưng ngươi vẫn có thể điều khiển quỷ vương khiến cho hắn tin vào những gì mà ngươi nói mà hủy diệt loài người rồi mượn đà đó mà sử dụng thuộc hạ hủy diệt luôn những nước còn lại, tất cả đối với ngươi chẳng tốn chút sức lực nào, hơn nữa ngươi cũng có thể chiếm lấy cái cơ thể của quỷ vương bất cứ lúc nào ngươi muốn thế thì tại sao ngươi lại chờ đến lúc này mà hạnh động cơ chứ? Còn chưa kể đến thứ vô lí này nữa."
Hàng loạt câu hỏi, hàng loạt dẫn chứng, hàng loạt những lời suy luận của chính tôi mô phỏng mà thành lao thẳng vào tâm trí hắn, hắn trưng ra một vẻ ngạc nhiên đến khó tả, há hốc mồm cùng đôi mắt mở to hắn nhìn tôi sau khi chớp mắt liên tục vài cái, hắn vo đầu rồi thở dài chịu thua và bắt đầu nói.
"Hà.... ngươi sắc bén đấy, nhưng ta cũng không có lý do gì đặc biệt hơn cả, ngươi định nghĩa cái hi vọng mà ngươi đang tìm kiếm trong cái tương lai đen tối đó như thế nào? liệu đó có thể là một tương lai đầy ấp hi vọng không? liệu nó có đúng là hi vọng như ngươi nghĩ? Vậy rốt cuộc hi vọng là gì khi không có tuyệt vọng cơ chứ?"
"..."
"Ta đại diện cho tuyệt vọng tuyệt đối của toàn thể tinh linh, toàn thể nhân loại, bán nhận, quỷ nhân và tất cả mọi sinh vật sống, để đem đến thứ tuyệt vọng, thứ tuyệt vọng tuyệt đối đến thế giới này ngươi nghĩ tại sao ta lại tồn tại cơ chứ?"
"....Hà... quả nhiên ta đã thua ngay từ lúc bắt đầu cuộc tranh luận này rồi..."
Qủa thật mọi thứ hắn nói đều đúng, tuyệt vọng tuyệt đối, sinh ra vốn đã là đại diện cho sự thù hận, đại diện cho tuyệt vọng của toàn thể sinh vật và mang đến sự hủy diệt tuyệt đối cho tất cả để làm trọn bổn phận của chính mình mà thành, hiểu đươc mọi thứ khiến tôi phải hít một hơi thật sâu vào mà suy nghĩ gửi gắm bản thân vào chiều không gian của chính mình.
"KA KA KA ta không cần ngươi phải chấp nhận hay gì cả, vì cuối cùng ta cũng đã tìm kiếm được anh hùng mang trên mình hi vọng của mọi sinh vật, gánh vác trên vai sự tuyệt vọng của tạo hóa rồi biến chúng thành thứ tương lai mà ngươi hướng tới, mục đích đã thành, hưng phấn đã có, niềm vui cũng đã có đủ, giờ chỉ còn một việc cuối cùng mà thôi."
Phô ra nụ cười hiếu chiến của bản thân hắn giang rộng 2 tay hắn ra mà hít một hơi và hô to.
"HÃY ĐẾN ĐÂY, DÙNG HẾT MỌI THỨ MÀ NGƯƠI CÓ, SỨC MẠNH, TRÍ TUỆ VÀ LÒNG DŨNG CẢM TUYỆT ĐỐI, DÙNG NẮM ĐẤM ĐÓ DÙNG CHÍNH SỨC MẠNH ĐÓ HÃY LÀ MỘT NGƯỜI HÙNG ĐỨNG TRÊN TẤT CẢ MÀ TIÊU DIỆT LẤY CÁI LINH HỒN KHÔNG ĐÁNG CÓ NÀY!!"
Tròn mắt ra không tin vào những gì tôi nghe được không biết vì sao nhưng tôi cũng đã hiểu được hắn, để tạo ra tương lai hắn biến bản thân thành kẻ thù của cả thế giới để hoàn thành ước nguyện của chính hắn, mặc kệ đó có là một hành động xấu xa đi chăng nữa thì hắn cũng vì tương lai mà tiến tới.
Mang trên vai cái tuyệt vọng thuần túy gánh vác cho hi vọng phát triển đó chính là mục đích vốn có của hắn, tạo ra một anh hùng toàn diện nhất.
Nở ra nụ cười nhẹ nhàng tôi trưng ra nét mặt hiếu chiến đáp trả lại, hắn tích lấy ma lực rồi dồn tất cả vào nắm đấm của chính hắn nén rồi lại nén cái thứ áp lực mà hắn tạo ra vô tình khiến tôi phải khiếp sợ.
Khoảng khắc đó một ánh sáng kì lạ bao lấy cái tấm thân này, ánh sáng đó mang đến giọng nói và niềm tin của tất cả gửi vào tôi, tôi có thể cảm nhận thấy ma pháp của Stella, sức mạnh từ Yukine, niềm tin từ Elei, sự vui vẻ từ Fael, sự dịu dàng của Rey, hân hoang từ Luce, sự ân cần từ Rine-neesan và sự ấm áp đến từ Teria, tất cả tập hợp lại mà đánh bay mọi vết thương trên thân thể này làm vực dậy nên thứ sức lực kì bí đến lạ thường.
Cảm nhận lấy sức mạnh cảm nhận lấy năng lượng, nắm lấy tất cả trong lòng bàn tay này, siết chặt nắm đấm với hàng nghìn hàng triệu hàng tỷ thứ năng lượng mà bản thân có, nén nó lại, xoắn nó lên, dùng chính tất cả sức lực, tri thức lẫn lòng dũng cảm đặt vào cánh tay này.
Tôi lao đến theo dòng chảy lơ lửng màu xanh mà tôi có thể cảm nhận được, đây không phải là cảm nhận tương lai, đây còn hơn cả cảm nhận tương lai mà hắn nói đến nhiều đây chính là cảm nhận lấy chiến thắng.
"GRRRRYAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"
"GRAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"
*DOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOAAAAAAAAAAAAAAAANNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN*
Dẫn theo còn đường mà lao đến, quả đấm của hắn lao đến tôi theo tốc độ cũng hủy diệt chẳng kém gì, một con đường thẳng dẫn lối cả 2 con người, quả đấm từ tôi va chạm lấy hắn cắt phăng tất cả sự tồn tại, hủy diệt mọi không gian chứa đựng hi vọng tuyệt vọng vốn có của nó, rung chuyển mà phá tan, xung kích ập ra không hồi kết, ánh sáng bật ra phản ứng lại cho vụ nổ kinh hoàng mà che đi toàn bộ cái không gian đầy khủng hoảng không ổn định này.
*
Bên ngoài đó là Godzilla với hàng tá tia beam lan rộng phá hủy mọi thứ trong khu vực, hàng trăm người đã ra đi, hàng trăm, hàng nghìn, hàng triệu hay hàng tỷ ma lực đã đổ vào nhưng đơn giản chỉ phá hủy được 1 trong số 2 viên ma thạch còn lại.
Nhóm Elei với ánh sáng từ ma pháp của Stella mang lại, 2 người Stella chấp tay lại vào nhau kết nối thân thể vào nhau thông qua đôi trán, tập trung nguyện cầu cho ma pháp thuần túy nhất, nói lên nguyện vọng của mình, đưa đến hi vọng, niềm tin của mọi người truyền thẳng vào tất cả.
Chelto, Elei, Teria, Rey, Luce, Rine và Fael mang trên mình sự phục hồi đó, sự thức tỉnh đó, nắm lấy thứ năng lượng đó mà tỏa sáng.
Cùng dòng điện xóa bay mọi thứ, khối địa thạch có thể nghiền nát mọi sinh vật, thứ ánh sáng cắt phăng lớp phòng vệ kiên cố nhất, thứ bóng tối nuốt trọn lấy con mồi và thứ sức sống từ hàng tỷ loài thực vật mang lại, cùng nhau tất cả tạo thành một viên đạn, tia sáng, khối thiên thạch, xóa đi mọi thứ, hủy diệt mọi chủng loại đem đến sự yên bình vốn có của nó.
"KẾT THÚC RỒI THỨ QUÁI VẬT KHỐN KHIẾP KIA GRYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!"
*DOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOMMMMMMMMMMMM*
Tất cả lao đến nhắm vào con mắt trái còn lại của nó, lao qua mọi thứ cản đường, cơn mưa đạn chết chóc, hay thứ trọng lực nghiền nát đi sự vô lí, thứ vảy sắc bén hay tia beam hủy diệt, lao vào trung tâm của mọi loại tấn công mà lao đến, cuối cùng sau hàng nghìn cố gắng họ đã thành công xuyên thẳng qua con mắt trái cuối cùng đó để lại những mảnh vỡ lung linh trên không khí.
Không còn sức lực mà rơi xuống phần đất phía dưới, tuy không còn lại sức lực lẫn ma lực nhưng sự tỉnh táo vẫn chưa mất đi, nắm bất động vì kiệt sức, Elei nhìn lên thân thể con Godzilla đấy đang dần tan biến đi vào không khí mà thở phào nhẹ nhõm.
"CUỐI CÙNG CHIẾN THẮNG CŨNG THUỘC VỀ CHÚNG TA!!"
"OHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH"
Cô hô vang cùng niềm hân hoan của tất cả mọi người đáp lại lời kêu gọi đó, nằm bất lực nhưng nụ cười chiến thắng mà nhẹ nhõm vẫn động lại trên gượng mặt của Elei và tất cả, không chỉ có niềm vui bao trùm lấy khu vực mà còn có cả nổi thương tiếc, sót thương và những giọt lệ chạy ra để gửi gắm niềm hân hoan này cho những người kém may mắn đã ra đi trong cuộc chiến đó.
Họ không ra đi vô ích vì chính họ đã dùng chính thân mình để bảo vệ lấy khẩu pháo, thủ lĩnh lẫn cung cấp một lượng ma lực tuy nhỏ nhưng lại là một phần công rất lớn trong trận chiến lần này.
Niềm vui chưa kéo dài được lâu thì lại có biến..
"Mà này Chelto-san vẫn chưa thấy xuất hiện?"
"Ể?"
"Ôi ôi đừng đùa thế chứ đừng bảo là Izuki bị kẹt trong đó rồi nha."
Tâm trạng hoang mang đến tột độ cả nhóm nằm liệt trên mặt đất mà trừng mắt lên nhìn bầu trời, vết nứt đó đã hoàn toàn khép lại, thứ vô lí đó đã hoàn toàn biến mất nhưng dấu hiệu của người thân thương vẫn chưa xuất hiện khiến họ rơi vào tình trạng gần như khủng hoảng.
"Mặc dù vẫn tin rằng Darling sẽ không sao nhưng... chúng ta nên làm gì đây?"
"Mn~ tớ cũng không biết nữa...."
"Không lẽ đành bó tay sao?" – Rey
"Hừm......"
Cả nhóm nheo mắt lại mà suy nghĩ nhưng theo tình trạng hiện tại lẫn năng lực thì bọn họ cũng chẳng thể nghĩ ra cách gì dù có cố gắng động não đến đâu đi nữa... cũng trong giờ phút đó họ đã hoàn toàn rơi vào tình trạng khủng hoảng thật sự....
*
Ánh sáng đó, bầu không khí đó, thứ sát khí đó đã không còn nữa, nó vốn còn đó nhưng lại mất đi một cách đột ngột, không còn lại gì sau tất cả, chỉ để lại vùng không gian đang trên đà bị phá hủy hoàn toàn, tôi lẫn Krad đang trong thân thể Rio nằm bất lực trên chính mãnh đất của không gian không nguyên vẹn.
Tôi đã tự nghĩ rằng nếu vào khoảng khắc đó, nếu không có ma pháp của Stella và Yukine trao cho một cơ hội cuối cùng thì có lẽ tấm thân này đã không còn nữa rồi.
Sau một hồi lâu nằm lì trên mặt đất tôi cố gắng gượng dậy trong cơn đau khắp người, sự mệt mỏi ùa vào không hồi kết, vừa được trị thương không lâu trước đó thế mà trên người tôi lại một lần nữa đầy vết thương, quả thật đòn cuối cùng của hắn đúng thật sự là một đòn mạnh đến không tưởng mà....
"Ngươi còn đó chứ Krad?"
"Ngươi... muốn gì đây?"
Nằm trong bất lực cùng một lượng vết thương không thua kém gì tôi có khi còn hơn, nhưng thứ quyết định tất cả không phải là nó, mà chính là cái lỗ to tướng trên bụng của hắn, hắn ngước mặt lên bầu trời trong khi đáp lại lời tôi cùng vẻ mặt thanh thản đến không ngờ.
Vẻ gan gốc hay đáng ghét ngày nào bổng chốc biến mất không một lời báo trước, đây là sự thay đổi trước lúc chết mà người ta thường nói đó sao?
"Lúc trước ngươi nói rằng muốn tạo ra tương lai từ chính tuyệt vọng mà ngươi mong muốn? Tại sao ngươi lại chọn cách này chứ?"
"Ha ha ha... còn phải hỏi nữa sao? hiển nhiên như thế sẽ vui hơn nhiều rồi."
Hắn cười nhẹ rồi trả lời tôi một cách thẳng thắng mà chẳng có dấu hiệu che dấu bất kì điều gì, không hề có cảm giác giả dối cũng không có cảm giác bực bội gì trong câu nói đó, chỉ đơn giản là vì sở thích mà tiến hành, đó là những gì mà hắn muốn nói sao?
"Có lẽ ta cũng không còn thời gian nữa rồi, linh hồn đang dần biến mất ha ha.. cuối cùng thì cũng kết thúc cái cuộc chơi dai dẳng này.... có lẽ ta không nên nói điều này đâu nhưng quả thật khi lần đầu gặp được ngươi ta đã thật sự thất vọng đến khó tả...."
Ha ha... vừa mới tốt được một chút thì lại đáng ghét nữa rồi, sự đáng ghét của hắn đã ăn vào máu rồi sao hả!?
"Ta không cần ngươi khâm phục đâu."
"Ha ha... lần đầu gặp ngươi ta chỉ thấy được một tên khốn nhát gan vô dụng và chẳng thể làm được điều gì một mình mà thôi."
"Mặc dù ta tôn trọng ngươi vì ngươi sắp phải chết thì ta cũng không chịu yên mà nghe những lời đó đâu đấy."
"Dù ta có muốn tiếp ngươi thêm vài hiệp đi nữa thì cũng vô dụng thôi, hơn nữa ngươi hiện giờ đã có lấy lòng dũng cảm và tinh thần có thể đứng lên đối mặt với hiểm họa, quả thật cuối cùng thì ta cũng có thể tìm ra được người anh hùng có thể đánh bại ta và chiến đấu một cách hết mình thế này quả thật không tệ chút nào...."
"Mà cái đấy thì ta đồng ý, trận chiến này cũng không tệ..."
"Ha ha... ngươi cũng nghĩ vậy sao? tuyệt thật đấy nhưng cũng đến lúc đi rồi, à còn điều này... nhớ phải sống sót đấy."
Nói xong mà tan biến không đợi chờ tôi đáp lại hay hỏi hang gì, hãy sống sót đấy nghĩa là gì cơ chứ?
"À... ra là ý này sao..."
Nhìn vào không gian xung quanh, nơi chẳng còn lấy tí vững chắc nào ban đầu cả, vết nứt tràn ra khắp nơi, nơi cô gái bị trói đó cũng hoàn toàn biến mất theo cùng cô, không còn gì cũng chẳng có dấu hiệu nó sẽ tự dưng mà đưa tôi ra, theo tình hình thì xác suất để tôi bị kẹt lại khoảng không gian vô định nằm ngoài cả không gian của thứ vô lí đó và cả không gian của Emi là rất cao...
"Mà trước hết thì..."
Tôi nhặt lên khẩu súng của Rio đã bị đánh văng đi lúc nãy cùng thanh kiếm mà hắn vứt đi, đặt thanh kiếm lại vào bao tôi chuyển cả thân thể của Rio vào kho đồ, hiển nhiên là vậy vì nếu cứ để thế thì cơ thể của Rio sẽ hoàn toàn chết, hơn nữa vì hiện tại thân thể đó không có linh hồn hay dấu hiệu sự sống nên tôi có thể dễ dàng để vào kho đồ để sau chữa trị lại.
Hiện tại thì Rio lẫn cô gái đó vẫn chưa quay lại, thế nên tôi đã vắt khẩu súng vào thắt lưng rồi để đó để họ có chỗ để ở tạm khi quay về, hiện tại thì tôi cũng không có tâm trí gì mà nghĩ đến giải pháp đó nữa vì không gian đang biến mất tới nơi rồi này....
"Hà... đành chịu thôi... nhờ hết vào Emi vậy."
Tôi nằm xuống trong bất lực vì chẳng còn cách gì để thoát ra nữa, vì Emi là tinh linh của không gian và thời gian nên chắc sẽ có cách thôi... nghĩ vậy ý thức tôi dần mất đi, cơ thể tôi nhẹ bõng rồi mất hết sức lực tôi hoàn toàn mất đi ý thức rồi rơi vào khoảng không gian vô định đó....
=======================================
Arg.... cuối cùng cũng viết xong chương này, thật sự là nó dài đến bất ngờ luốn ấy chứ, viết xong còn phải đọc qua xem có lỗi không nữa quả thật tốn thời gian cực kì, mặc dù đó là thứ mình ko có nhất...
Mà dù sao thì cũng gần kết có lẽ là 1 chương nữa thì phải, có thể sẽ làm thêm chương ngoại truyện hay after j đó nếu có hứng, nhưng đừng mong chờ nhiều quá vì mình ko có nhiều thời gian đâu.
Nói nhiêu đủ rồi, các bạn cố gắng mà chờ nhá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro