Chương 19: Hành trình đến Villea
Sau khi thưởng thức bữa tối và nghỉ ngơi thì mặt trời cũng đã lên, chúng tôi tiếp tục chuyến đi của mình.
Tôi thật sự hi vọng mọi việc sẽ cứ như hôm qua không đụng phải thứ gì đó mà bắt buộc tôi phải động tay chân vào, dù không biết nói thế có phải là bật flag không nhưng tôi vẫn thật sự mong vậy.
Nhưng thật sự là tôi đã vô tình bật flag rồi, tôi thật sự hối hận khi nói câu đó, thật tình....
Hiện đang có một bầy sói chặn đường chúng tôi, chúng khá đông đấy nhưng mà.... làm gì có cửa sống sót khi chặn đường tôi chứ, tại sao tụi nó cứ tự chui vào chỗ chết thế không biết.
Nhưng nhìn bầy sói này khá khác với loại sói ở thế giới cũ của tôi nó có màu nâu và trông cũng bự hơn, còn vuốt nó thì nhìn vào thôi cũng đủ biết nó rất sắc rồi, có khi còn sắc hơn sói bên thế giới của tôi nữa là và thứ khiến nó trở nên khác biệt hoàn toàn là cái sừng trên đầu nó, nói nó là sừng không biết có đúng không nữa vì nhìn kiểu gì thì nó cũng giống một lưỡi dao hơn, có mấy con sừng dài hơn thì nhìn giống đoản kiếm, khỏi phải nói chắc chắn sức mạnh và tốc độ cũng sẽ vượt xa sói trái đất.
Vậy thì test sức mạnh bọn chúng cái nào, tôi rút cây thương ra và khởi động chuẩn bị đi ra giết hết bọn nó thì...
"Chelto-dono hãy để bọn Knife Wolf này cho chúng tôi."
Để cho mấy người sao !?, thật sự ngạc nhiên đó nhưng mà liệu mấy người còn chiến đấu nổi không mà đồi đánh đấm gì ở đây.
"Thôi mấy người lui đi, dù gì thì tôi cũng được thuê để giải quyết mấy chuyện này mà."
"Không được, chúng tôi không thể ngồi yên mà nhìn cậu chiến đấu một mình như thế được."
Thật tình có cần phải làm quá lên vậy không, tôi chỉ cần vài giây là tụi nó lên đường hết rồi đâu cần phải giúp đỡ làm gì.
Nhưng tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục thì sẽ chẳng bao giờ xong mất...
"Vậy thì mấy người lo phân nữa tôi lo phân nữa, được không ?"
"Tôi thật sự muốn cậu giao hết cho chúng tôi nhưng.... được thôi."
Vậy là đã quyết định xong, thật mừng là họ không tiếp tục giành với tôi nữa.
"Tôi sẽ lo bên trái còn mấy người hãy lo bên phải."
"Ouh !!"
Nhóm 5 hiệp sĩ lao về nhóm sói bên phải như tôi nói, khi vừa tới nơi bọn sói cũng không ngu tới mức đứng đó chờ bị làm thịt, chúng lao đến và vồ vào người Dast nhưng với cái khiên trên tay Dast dễ dàng chặn đứng lại cú vồ đó, vì di chuyển của nó vẫn đang bị delay nên anh ta đã tận dụng cơ hội đó và tiễn em sói lên thiên đường.
Những người hiệp sĩ còn lại thì không dùng khiên họ chỉ dùng một thanh đơn kiếm nhưng được cầm bằng hai tay, chắc họ muốn tăng lực chém của mình lên đây mà.
Vì không có khiên nên họ khá yếu về khâu phòng thủ nên chủ yếu là họ chỉ né những đòn vồ, cào, cắn xé của bọn sói thôi chứ không hề chặn những đòn đó bằng kiếm của mình. Tuy không nhanh bằng Dast nhưng họ vẫn có thể tự mình giết được bọn knife wolf .
Bọn họ cũng không tệ như tôi nghĩ, mà nghĩ lại thì cũng phải thôi dù gì thì họ cũng là cận vệ được chọn đi theo bảo vệ công chúa mà.
"Mà mình cũng nên bắt đầu thôi nhỉ ."
Tôi thấy nhóm hiệp sĩ cũng gần dọn dẹp xong phần của mình rồi nên đã tới lúc tôi giải quyết phần của tôi thôi.
Tôi lao về phía đám sói khi chúng vẫn đang bận chuẩn bị sang hỗ trợ đồng đội của mình bên nhóm hiệp sĩ, nhưng tôi nào để tụi nó đi mất, ngay lập tức tôi xẻ 3 em sói thành 2 khúc mà không mất tí sức lực nào, vì thấy được mối nguy hiểm trước mặt nên đám sói đã chuyển mục tiêu sang tôi.
"Tụi mầy có chuyển sự chú ý sang tao thì cũng vậy thôi."
Kết quả vẫn không thay đổi, tôi lần lượt cho con này đến con khác đoàn tụ với tổ tiên tụi nó, nói vậy chứ lâu lâu cũng có vài con suýt soát đánh trúng được tôi, có lẽ do tôi vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu cho lắm... chắc vậy.
Khi tôi xử được hơn 10 con thì đột nhiên không hiểu tại sao bọn nó đã biết cách ngăn tôi vung thương tiếp tục, chúng dùng khoản 3 con để ngăn cây thương của tôi tiếp tục vung, tôi hơi ngạc nhiên vì chúng có thể tìm ra cách ngăn tôi lại đấy nhưng tao rất tiếc tụi bây cũng chỉ có thế thôi, tôi buông cây thương ra và lấy cặp găng tay của Teria ra để tiếp tục chiến đấu.
"Đừng nghĩ là tao chỉ có 1 loại vũ khí."
Vì kế hoạch đã bị đổ vỡ nên hậu quả mà chúng phải đón nhận chính là cái chết, để thưởng cho lòng dũng cảm và sự mưu mẹo của chúng tôi đã cho chúng chết 1 cách nhẹ nhất mà tôi có thể làm.
"Haiz da.... cuối cùng cũng xong."
Sau vài phút thì tôi cũng đã xử lí xong xuôi phần của mình, tôi không cảm thấy mệt mà cũng chẳng cảm thấy có chút đáng sợ gì cả, là do tôi mạnh hay là bọn chúng yếu ấy nhờ.
"Bọn họ vẫn chưa xong à, oh. Mới nói xong luôn."
Con Knife Wolf cuối cùng đã bị hạ vậy là có thể thư thả được rồi.
"Phải công nhận là cậu mạnh thật đấy."
"Vậy sao !?, riêng tôi thì không nghĩ vậy."
"Cậu hơi khiêm tốn quá rồi đó, hãy tự hào đi."
Tôi khiêm tốn sao ?, tôi chỉ thấy là mình chẳng mạnh mẽ gì cả nếu đem đi so sánh với Elei và Teria, nếu nói tôi mạnh thì 2 ẻm chắc thuộc hàng quái vật quá.
"Sẵn tiện tớ nói luôn cậu muốn trở thành cận vệ riêng cho tớ không ?"
Mà tôi biết thế nào Rey cũng sẽ hỏi câu này mà, câu trả lời của tôi sẽ là không tôi không muốn phải làm một cận vệ hay hiệp sĩ gì cả nó quá phiền phức và không thể tự do làm điều mình muốn nữa chứ.
"Tôi rất cảm kích lời đề nghị của cậu nhưng tớ phải đành từ chối thôi."
"Mình hiểu rồi...."
Trông Rey có vẻ hơi buồn khi nghe lời từ chối của tôi, mà cũng phải thôi ẻm làm gì có ai khác để tâm sự ngoài trừ tôi chứ.... mà phải thế không nhỉ ?.
Phải nói gì đó để khiến ẻm vui lên mới được.
"Lâu lâu tớ sẽ ghé qua mà với lại chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà đúng không."
"Phải rồi ha...."
Nghe tôi nói nét mặt của Rey đã có phần vui lên nhưng vẫn không vui hoàn toàn được, mà cũng đúng làm sao có thể vui lên một cách toàn diện chỉ bằng những lới đó thôi chứ.
Và cứ như tận dụng thời gian Rey đã trò chuyện với tôi nhiều hơn cả ngày hôm qua trong suốt chuyến đi, cảm giác thật bình yên khi nói chuyện với em ấy, cứ như mọi mệt mỏi từ các cuộc tấn cống chưa từng xảy ra vậy, nhưng cái cảm giác này tôi đã cảm thấy ở đâu đó rồi.
"Phải rồi, nó giống với cảm giác khi mình ở cùng Elei khi vừa mới đến thế giới này." – tôi thầm nghĩ
Không ngờ rằng Rey cũng đem lại cái cảm giác như này.
Nhưng mọi sự bình yên đó lại nhanh chóng biến mất.
Lần này thứ cản đường chúng tôi không phải là lũ quái vật nữa thay vào đó là một băng cướp với 20 người với đầy đủ mọi thành phần.
Thật tình.... tôi chỉ muốn bình yên đi tới Villea thôi mà sao cứ liên tục chặn đường tôi thế chứ. Nói đi cũng phải nói lại không phải số lượng quái hiện đang rất cao sao ?, tại sao bọn này vẫn có thể thư thái mà đi cướp như không có gì thế không biết.
"Trời ạ.... này Dast anh ở lại đây bảo vệ Rey, còn bọn cướp đó để tôi."
"Xin lỗi khi cứ bắt cậu làm hết mọi thứ như vầy."
"Có gì đâu chứ, Rey là bạn tôi mà."
"Ôi mấy ngươi nói chuyện đủ chưa hả, nếu muốn sống thì giao hết của cải ra đây và bọn ta sẽ tha mạng cho."
Nở nụ cười vừa tự cao vừa láo xược của mình tên cướp vừa kêu chúng tôi đầu hàng như muốn nói chúng tôi không có cửa với bọn chúng vậy.
"Hoh~~"
Nghe bọn chúng nói năng đầy tự tin thế chắc hẳn cũng mạnh lắm nhờ, để xem chúng trụ được mấy giây.
"Ngươi muốn gì tên nhóc kia !?"
Tôi đến trước mặt tên cướp bằng 2 bàn tay trắng.
"À, cũng không có gì, các ngươi chịu khó chết đi ha."
Tôi nở nụ cười hồn nhiên vô số tội của mình ra và sẵn tay xẻ hắn ra làm đôi luôn.
"Còn không trụ nổi 1 giây thế mà cứ láo."
"Ng- ngươi vừa làm gì !?"
"Sao trên tay hắn lại xuất hiện cây thương thế kia."
"Gì chứ !?, lúc nãy nó đâu có ở đó."
"Tên khốn ngươi phải đền mạng."
Bọn cướp náo động và lao về phía tôi, tôi né hết các đòn đánh của bọn chúng và sẵn tiện tặng mỗi đứa một cú xiên vào bụng.
Nữa đám cướp đã bị quét sạch trong chưa đầy 5 giây, còn 10 tên phía sau như đã mất hết ý chí chiến đấu hay nói đúng hơn là bọn chúng đang sợ và đang có ý định chạy trốn, mà làm sao tôi cho bọn chúng chạy được tôi lao đến và tiễn thêm 8 em lên bảng, 2 tên còn lại thì đang trông tư thế mông chạm đất và run như cầy sấy.
"Tha cho bọn tôi."
"Chúng tôi chỉ bị bọn chúng ép buộc thôi nên hãy tha cho bọn tôi đi mà."
"Ara~~ chuyện này lạ à nha, có bao giờ nạn nhân của tụi bây nói câu đó xong rồi mà được tha không ?"
"Chuyện đó..."
"Vậy là không trả lời được đúng không, ta đoán các ngươi thậm chí còn tận hưởng nó nữa đúng phải không ?"
"Làm gì có chuyện đó."
"Bọn tôi không bao giờ làm thế."
"Hoh~ không bao giờ luôn đấy."
Nét mặt 2 tên cướp đã tái xanh giờ lại còn xanh hơn nữa, nếu đã sợ chết đến thế thì còn đi cướp làm chi thế không biết.
Tôi thở một hơi dài thườn thượt và chuẩn bị kết thúc cuộc đời 2 tên đó, dù bọn mầy có nói gì thì cũng chẳng thay đổi được ý định của tôi đâu.
"Không !!"
"Xin tha mạng."
"Tôi nghĩ vậy là đủ rồi Chelto-dono."
Trước khi tôi xuống tay thì Dast đã ngăn tôi lại trước.
"Anh biết là không nên mềm lòng với bọn này phải không ?"
"Tôi biết chứ, nhưng tôi lại nghĩ họ có thể thay đổi."
"Anh dám chắc ?"
"Tôi thề trên danh dự hiệp sĩ của tôi."
"Haizzz tôi không cần biết cái danh dự của anh quý tới cở nào, nhưng, nếu bọn chúng dám đụng vào 1 cọng tóc của Rey thì anh cũng hiểu rồi đấy."
"Tôi cam đoan sẽ không có chuyện đó xảy ra."
"Tốt thôi, nhớ trông chừng bọn chúng cho kĩ vào đấy."
Ban đầu thì tôi cũng không muốn để bọn chúng sống dù Dast có xin cho chúng đi nữa, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tràn đầy quyết tâm đó đã làm tôi đổi ý, thật tình một hiệp sĩ mà lại đi bảo vệ cho bọn cướp.... không biết phải nói sao luôn.
Sau đó tôi quay lại chỗ xe ngựa để lại Dast và 2 tên cướp một mình.
Một lúc sau thì Dast cùng bọn chúng quay lại, không hiểu vì sao 2 tên cướp lúc nãy đã mất đi hết sự thù địch của mình và ngoan ngoãn nghe theo lời Dast mà không có chút bực tức nào.
"Chúng thay đổi thật sao ?"
"Có điều anh không biết, đó là Dast cũng từng là cướp khi còn nhỏ, nhưng vì cái chết của ba anh ta đã khiến Dast thay đổi, thế nên mỗi lần Dast thấy tên cướp nào đó hiện hữu bóng dáng của mình lúc nhỏ là anh ấy sẽ ra tay cứu giúp."
"Ra là vậy."
Vậy ra anh ta có một quá khứ không mấy tốt đẹp cho lắm, nhưng làm sao Dast có thể chắc chắn được ai tốt ai xấu chứ, không phải ai cũng giống như anh ta đâu.
*
Sau một khoảng thời gian dài đi bộ thì mặt trời cũng đã lặn, không có thứ gì cản đường từ lúc bọn cướp xuất hiện cả nên chúng tôi có thể đi trong yên bình.
Còn về phần 2 tên cướp nghe đâu tên của bọn chúng là Crock và Cas, vì gia đình bọn họ bị băng cướp lúc nãy giết sạch và họ bị bắt phải đi theo phục vụ bọn chúng nên khi nghe Dast nói sẽ huấn luyện họ trở thành kị sĩ dưới trướng của anh ta khiến họ cực kì biết ơn Dast.
Còn về phần tôi thì đang ngồi ăn với Rey như mọi lần, tôi không muốn đi lại chỗ nhóm hiệp sĩ vì khi Crock và Cas thấy tôi thì mặt cứ tái mét và liên tục run lên, thế nên tôi mới phải tránh như này.
"Mà hôm nay cậu ngầu lắm đấy Chelto."
"Hẩy ?"
"Nếu chúng dám đụng vào 1 cọng tóc của Rey thì anh cũng hiểu rồi đấy. Khi nghe xong tớ đã cảm thấy rất vui và hạnh phúc đó."
"C-cậu nghe thấy sao ?"
"Vâng nghe rõ từng chữ một."
ARG !!, tôi xấu hổ chết mất tại sao đứng xa như thế rồi mà cô ấy vẫn còn nghe thấy chứ.
"Uhm... cậu có thể quên nó đi được không."
"Tại sao ?, cậu ngầu thế mà làm sao tớ có thể quên nó được."
"Nhưng nó ngại lắm... nên hãy quên nó đi, ha."
"Không."
"Nếu đã vậy thì anh đành phải cướp em làm vợ vậy."
"Ê-ể... !!"
Mặt ẻm lại đỏ lên như trái gấc chín và giật bắn ra người sau.
"Cho chừa vì dám chọc tớ."
"Vậy.... nó là xạo sao ?"
"Uhm, hiển nhiên rồi."
"Mou tớ đã nói đừng chọc tớ theo kiểu đó nữa mà."
Vì cứ mỗi lần chọc kiều nảy ẻm lại phản ứng cực kì dễ thương làm sao tôi có thể ngừng cho được.
Chúng tôi tiếp tục dùng bữa trong tiếng cười nói vui vẻ mà quên luôn nguyên nhân gây ra trò đùa tinh nghịch đó.
====================================
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ và đóng góp ý kiến cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro