Chương 51

Vừa thi xong một môn nên hai người đều tạm thời rảnh rỗi, liền nhân dịp này chuẩn bị dọn nhà.

Đêm cuối cùng ở phòng 305, bốn người cùng ra ngoài ăn một bữa lẩu ra trò.

Lúc ăn uống vẫn luôn ầm ĩ náo nhiệt, trên đường trở về Kim Aeri lại khụt khịt, bắt đầu cảm thấy có chút ưu thương.

"Phòng nhà người ta ở chung bốn năm trời, cuối cùng đến lúc tốt nghiệp còn không muốn đi, tại sao đến phòng của chúng ta lại phải đối mặt với loại chia ly khiến người đau lòng sớm như vậy chứ?"

Kim Minjeong nói: "Người chị em, cho dù có dọn ra ngoài thì khoảng cách giữa chúng ta cũng không đến một nghìn mét, cô đa sầu đa cảm vậy làm gì?"

"Vậy lúc các cô ở ký túc xá, khoảng cách giữa chúng ta còn chưa đến ba mét đâu!" Kim Aeri phản bác: "Nghĩ thêm chút nữa, sau này ký túc chỉ còn lại tôi với NingNing, chán lắm."

"Không phải là vì chúng tôi sợ quấy rầy đến các cô sao."

Kim Minjeong nói: "Tôi và Karina cả ngày ân ái trước mặt các cô, các cô không sợ gặp phải đả kích sao?"

Kim Aeri lập tức nhấc tay: "Tôi có bạn gái, tôi cảm thấy vẫn được, chủ yếu là xem NingNing."

Ning Yizhuo thờ ơ buông tay nhún vai: "Tôi cũng vẫn được, hơn nữa không phải các cô vẫn ân ái từ đầu đến giờ sao? Nếu nói như vậy thì tôi đã quen từ lâu rồi."

Nói xong lại nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Thật ra ăn cơm chó ở khoảng cách gần rất thú vị, không còn quá ngạc nhiên, chỉ là lượng đường có hơi cao, nhưng mà tôi có thể theo đó mà học tập, chờ đến khi tôi yêu ai đó thì có thể phát huy tác dụng rồi, khà khà khà!"

"Các cô xem, tôi và NingNing đều không có ý kiến!"

Kim Aeri nhảy hai bước chạy đến trước mặt bọn họ, vừa đi lùi vừa nói: "Vậy nên các cô có thể cân nhắc chuyện không dọn ra ngoài nữa được không, chúng tôi sẽ rất cô quạnh."

Kim Minjeong sờ cằm: "Các cô không có ý kiến à..."

Kim Aeri cảm thấy mình thầy được ánh sáng của hi vọng, gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, thật sự không có tí nào!"

Nói xong lại tràn đầy mong đợi nhìn về phía Yu Jimin: "Karina? Nếu không thì... Không dọn đi nha?"

Yu Jimin không biết nên từ chối làm sao mới không tổn thương tâm hồn bé bỏng của bạn học Giselle, cầu cứu nhìn về phía bạn gái, kết quả lại phát hiện ra đối phương cũng đang rất nhàn nhã chờ câu trả lời của cô.

Yu Jimin liền biết nàng đang cố ý trêu mình.

Vì vậy cô im lặng nháy mắt, ăn miếng trả miếng nhìn về phía Kim Aeri nói: "Nhưng mà Winter có ý kiến."

Kim Aeri: "?"

Yu Jimin: "Chị ấy cảm thấy các cô quấy rầy chị ấy."

Kim Aeri: "? ? ?"

Ning Yizhuo: "? ? ?"

Kim Minjeong không khỏi nhíu mày, gương mặt lập tức giãn ra, bật cười.

Bị bạngái bán đứng còn rất sung sướng: "Đúng, Karina nói đúng, tôi sợ các côquấy rầy tôi, dọn ra ngoài vẫn tốt hơn."

Kim Aeri không thể tin nổi: "Không phảichứ, tôi quấy rầy cô chỗ nào?"

Kim Minjeong: "Chỗ nào cũng có thể quấyrầy, cái này rất khó đoán, ví dụ như ngày đó ở ban công, nếu không phải là côđột nhiên đi ra, ít nhất thì tôi còn có thể hôn Karina thêm mười phút."

Kim Aeri: "... Vậy sau này tôi nhường bancông lại cho các cô còn không được sao? Về phòng tôi sẽ làm ngay một cái biểnbáo, các cô vừa ra ngoài ban công liền treo cái biển đó lên, chúng tôi liềnbiết không thể ra đó, thế nào!"

Kim Minjeong vô tình lắc đầu: "Khôngđược, các cô chơi game quá ồn ào, sẽ phá hư bầu không khí trò chuyện của chúngtôi."

Kim Aeri: "?"

Ning Yizhuo: "..."

Kim Minjeong: "Hơn nữa chỉ có một cái bancông bé tí tẹo, tình nhân nhỏ dùng thế nào được?"

Kim Aeri: "? ? ? ? ?"

Ning Yizhuo: "... ..."

Vậy các cô còn muốn làm gì! Cả cái ban công tođùng còn chưa đủ dùng? ? ! ! !

Quả nhiên là da mặt của Yu Jimin không thểchịu nổi.

Lỗ tai lại bắt đầu nóng lên, cô không biết nênnói cái gì, không thể làm gì khác hơn là dùng sức cào nhẹ lòng bàn tay nàng mấylần, biểu thị sự phẫn nộ.

Kim Aeri xem như đã biết, hai người này cănbản là không sợ quấy rối bọn họ, chẳng qua là cảm thấy có hai cái bóng đèn sángtrưng ở đây thì rất nhiều kĩ năng yêu đương không có cách nào phát huy.

Được rồi, khóc lóc nửa ngày, thằng hề lạichỉ có mình tôi.

Được thôi, chuyển thì chuyển đi, càng nhanhcàng tốt.

Trẻ con lớn rồi không nên giữ, giữ đếnn giữ đigiữ thành kẻ thù!
Trở về kí túc xá, mọi người thay phiên nhau đitắm cũng sắp đến lúc tắt đèn.

Yu Jimin và Kim Minjeong vốn định đêm nay ngủsớm, ngày mai dậy sớm để dọn nhà, không nghĩ tới một phút trước khi đèn tắt, KimAeri kéo Kim Minjeong đang chuẩn bị trèo lên giường của Yu Jimin lại.

"?"

Hai tên tình nhân nhỏ ngơ ngác: "Làm cáigì thế?"

Kim Aeri cũng tự mình bò đến giường NingYizhuo bên cạnh giường Yu Jimin: "Đêm cuối cùng phòng chúng ta có đủ người, ngủ cái gì mà ngủ, dậy hết đi!"

Ning Yizhuo không nói, nhìn Kim Aeri xúm tới,thở dài, cũng dậy theo.

"Nói đi, cô định làm gì?"

"Tối rồi, cái có thể chơi rất hạn chế,còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là lập liên minh chơi cờ tỉ phú rồi!"

Kim Aeri tràn đầy phấn khởi mở game ra:"Tôi có ba triệu hạt đậu, tối nay chúng ta quyết chiến đến hừngđông!"
Xem ra kế hoạch ngủ sớm phải bị ngâm nước rồi.

Yu Jimin và Kim Minjeong bất đắc dĩ liếc mắtnhìn nhau, chấp nhận nằm úp sấp ở trên gối, kéo chăn đắp kín người, chống khuỷutay mở điện thoại: "Chờ chúng tôi một chút, tải game về đã."

"Tôi không biết chơi lắm." Yu Jiminnói.

"Không sao hết! Cờ tỉ phú rất đơn giản,chơi hai vòng là biết ngay!"

Kim Aeri mừng rỡ hào hứng không ngừng, khônggiống như đang an ủi người.

Yu Jimin cảm thấy đậu của mình khó giữ đượcrồi.

"Nói rõ trước, hai người các ngươi khôngđược chơi ăn gian, chơi game có thắng thua, chú ý đây là một trận đấu công bằngcó uy tín có nguyên tắc, đặc biệt là cô!"

Kim Aeri điểm danh Kim Minjeong: "Winter!Không! Cho! Phép! Cô! Thả! Nước! Cho! Vợ! Mình."

Kim Minjeong: "Tôi là người không cónguyên tắc như vậy sao?"
Ning Yizhuo: "Vốn là không phải, nhưngsau khi có đối tượng thì có lẽ là phải rồi."

Kim Minjeong không thể không thừa nhận:"Ừm, cô nói đúng rồi."

Khóe miệng Yu Jimin cong lên, yên lặng vui vẻ.

Ván đầu tiên, địa chủ là Kim Minjeong, vìkhông muốn đối đầu với người nhà nên nàng quyết đoán từ bỏ, bị Kim Aeri cướplấy.

"Nhìn tôi một chọi ba, hành mấy tên ngốccác cô ra bã!"

Kim Minjeong ôm hai quả bom cổ vũ cô ta:"Cố lên."

Yu Jimin bài của mình, yên lặng đem hi vọnglật ngược tình thế dồn hết lên người bạn học Kim.

"Đậu xanh! Sao cô lại có bom!"

Kim Aeri bị nổ choáng váng: "Winter, đếntột cùng là cô có mấy quả bom..."

"Quả cuối cùng ."

Kim Minjeong hỏi cô ta: "Tôi thanh toánhóa đơn, địa chủ có đủ tiền mua không?"

Kim Aeri: "Lấy làm tiếc!"

Kim Minjeong cười híp mắt ném ra một con bacơ.

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro