Chương 7

Giselle cảm thấy mình xong rồi.

Một con người lạnh nhạt không hiểu sao tự nhiên bị người khác đưa ảnh ứng cử trở thành hoa khôi trường, việc này có là ai cũng không thoải mái nổi.

Yu Jimin mở danh sách hoa khôi ra nhìn.

Tim Kim Aeri tâm treo giữa không trung, thấp thỏm liếc trộm biểu cảm trên mặt Yu Jimin.

Trước lúc bão đến bầu trời luôn tĩnh lặng, cô ta luôn cảm thấy một giây sau Yu Jimin sẽ tức đến mức ném văng điện thoại——

Kết quả là Yu Jimin chỉ liếc mắt một cái liền bình tĩnh thoát ra, lại đi mở danh sách bình chọn nam thần bên cạnh, lông mày cũng không nhíu lấy một chút.

"???"

Sao lại không giống như trong tưởng tượng nhỉ? Giselle gãi gáy, ngơ ngác hỏi: "Không phải chứ, cô không tức giận sao?"

Yu Jimin nghi hoặc hỏi ngược lại: "Tại sao phải tức giận?"

Giselle nhất thời mất đi năng lực tổ chức ngôn ngữ: "Cái, cái vụ bỏ phiếu này, là bỏ phiếu hoa khôi trường... Cô thật sự không giận chút nào sao?"

Yu Jimin cúi đầu liếc nhìn danh sách, nhạt tiếng nói: "Chuyện cười thôi mà, không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, cũng không cần phải tức giận."

Giselle chớp chớp mắt nửa ngày, không một tiếng động làm khẩu hình một chữ "wow".

Bất cẩn rồi.

Tiểu công chúa có bệnh sạch sẽ, con mèo nhỏ khó hầu hạ, không nghĩ tới tính khí lại tốt như vậy.

"Cái này là cái gì vậy?"

Yu Jimin thấy có chỗ không hiểu, chỉ vào hỏi Giselle: "Không phải là đã kết thúc bình chọn rồi sao? Tại sao cổng bình chọn này vẫn chưa đóng?"

"Cái này là gì vậy, ấn vào được này."

Giselle cũng là kiến thức nửa vời, giải thích vô cùng vụng về: "Cái cổng bình chọn này sẽ không đóng, mỗi người mỗi ngày có một phiếu, làm nhiệm vụ có thể thêm một phiếu, nếu như cô không muốn người cô ủng hộ bị những người khác soán ngôi thì mỗi ngày kiên trì vào bỏ phiếu, kéo chênh lệch càng lớn càng tốt."

Yu Jimin liếc mắt nhìn, Kim Minjeong đã bỏ xa người thứ hai gần hai nghìn phiếu.

"Mỗi ngày đều phải vào cũng không phiền phức sao?" Cô hỏi.

"Chà! Cũng là chuyện động một ngón tay thôi." Giselle nói: "Mọi người đều ham thích thứ mới mẻ cũng chưa hết hứng thú, có lẽ cũng có chỗ thú vị."

Nói xong lại nhìn thấy Yu Jimin suy tư mà gật đầu.

Ngay sau đó dùng tài khoản của mình trên diễn đàn gọn gàng bầu một phiếu của mình cho Kim Minjeong.

"?"

Đầu Kim Aeri chậm rãi xuất hiện một cái dấu hỏi.

Yu Jimin lần nữa nhìn về phía cô ta: "Còn một phiếu nhiệm vụ lấy thế nào?"

"... ???"

Kim Aeri há hốc mồm, hoảng hốt dạy Yu Jimin làm nhiệm vụ thế nào xong, bạn phòng kí túc xá bên cạnh chạy qua rủ Kim Aeri đi mua đồ, cô ta như bước trên mây chạy đi.

Thế giới này quá không chân thật, cô ta muốn lên núi để bình tĩnh một chút.

-

Tiết thể dục thời trung học rất được hoan nghênh, lên đại học thì hoàn toàn ngược lại.

Thời tiết Seoul cuối tháng chín vẫn rất nóng bức, không khí bị ánh mặt trời hun nóng, áp lên người làm cả người khó chịu.

Yu Jimin chậm rì rì vận động làm nóng người, Choi Yena xếp trước mặt cô, vừa uống nước vừa chia kem chống nắng với bạn học bên cạnh.

"Đã nói hôm nay Seoul có mưa mà nhỉ, dự báo thời tiết ngốc lừa bà đây rồi."

"Năm nay sao mùa hè lại kéo dài vậy nhỉ, tớ sắp phiền chết rồi."

"Có ai không phiền đâu, so với lúc đầu hè tớ đã đen đi hai tông rồi."

"Ai, nếu tớ có thể giống như Yu Jimin phơi nắng không đen thì tốt rồi..."

"A, mau nhìn bên kia!"

Vừa rồi buồn bã ỉu xìu liền lập tức hưng phấn.
"Là cô ấy, cô ấy cũng ở đây! Vừa rồi đi qua tớ cũng không chú ý."

"Bên này có bóng cây mà tại sao bọn họ lại chạy đi tập hợp ở đầu kia vậy, cách chúng ta thật xa."

"Các cô nói xem nếu như tớ đề nghị lát nữa làm nóng người xong liền chạy chậm 800 mét, cán sự thể dục có đáp ứng không ha ha ha ha."

"Trâu bò nha cô gái, vừa rồi không phải là cô ngại nóng à?"

Cuộc trò chuyện nhỏ giọng thỉnh thoảng bay vào trong tai.

Yu Jimin bị hun nóng đến choáng váng đầu, phản ứng cũng chậm nửa nhịp, cũng không có sức đi tò mò "cô ấy" trong miệng các cô là ai, Kim Chaehyun vừa đi lén gửi tin nhắn cho bạn gái cũng tới đây.

"Ha, Karina, mau nhìn bên kia, khoa Chính trị và Luật cũng ở đây."

Giọng của cô ta và nhóm Choi Yena không chênh lệch mấy, âm cuối cao lên, đều lộ ra sự vui vẻ khó giải thích được: "Chắc là đổi tiết rồi, trước đây rõ ràng là không trùng tiết thể dục với chúng ta."
Yu Jimin thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn sang.

Kim Minjeong đứng cuối hàng, vận động làm nóng người cũng rất tùy ý qua loa, đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh, trên mặt có ý cười lười biếng, tùy tiện đứng ở trong đám người cũng vô cùng gây chú ý.

"Nam thần của tôi thật là đẹp trai." Kim Chaehyun nâng điện thoại lên cười híp mắt.

Yu Jimin cảm thấy mình có thể biết nam thần của cô ta là ai.

Thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn điện thoại của cô ta: "Tin nhắn với bạn gái vẫn còn, cẩn thận cô ta nghe thấy."

"Xí, còn lâu cô ấy mới biết."

Nữ sinh cuối cùng cũng không nói ra đề nghị 800 mét, sợ tác thành cho đối thủ.

Thờ gian hoạt động tự do, Kim Chaehyun muốn gọi Yu Jimin cùng chơi bóng, Yu Jimin ngại nóng không muốn chơi, vừa hay có nữ sinh cầm một bộ vợt bóng bàn đi tới, trên sân thừa ra một bộ, Yu Jimin liền chủ động đi tới phòng thiết bị trả lại.


Lúc đi khỏi sân tập lại liếc về phía bên kia sân một cái.

Kim Minjeong đang ngồi trên đất chỉnh đệm, không chú ý có nữ sinh tới gần, lúc đứng dậy xém đụng vào, đồ trong tay nữ sinh cũng đổ hết lên người.

"A, xin lỗi xin lỗi!"

Không ngờ tới Kim Minjeong sẽ bỗng nhiên đứng dậy, nữ sinh tránh không kịp, nhìn quần áo nàng dính đầy kem bơ, xấu hổ liên tục nói xin lỗi: "Tớ không cố ý, bây giờ tớ đi lấy giấy ăn để cô lau!"

Kim Minjeong chỉ cảm thấy bên eo hơi lạnh lẽo, cúi đầu nhìn rõ là cái gì, không để ý mà xua tay: "Không sao, không cần đâu, tôi qua bên kia dừng nước rửa một chút là được, trời nóng như vậy, vừa hay được mát mẻ một chút."

"Nhưng mặc đồ ướt như vậy có thoải mái không? Lát nữa cô còn phải chạy bộ đấy." Sullyoon nói: "Nếu không cô đi thay đồ đi, tôi —— "


"Phòng thay đồ của tôi có mang quần áo dư, đi thay một cái đi."

Sullyoon nói được nửa câu thì đã bị người chặn lại, giọng đối phương lạnh nhạt, rất quen tai.

Quay đầu nhìn lại, oa! Là ban ân... À, không đúng, là Yu Jimin đến, đang đứng cách nửa bước đánh giá cái áo dính kem của Kim Minjeong!

Tình huống như thế đối với người có bệnh sạch sẽ là không thể nhịn, chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu.

Hoa khôi và nam thần của trường hiếm khi cùng xuất hiện, bạn học xung quanh cũng không vội làm nóng người, đều ngừng lại, đem ánh mắt tò mò hướng vè phía hai người.

"Có tiện không vậy?" Kim Minjeong hơi bất ngờ về sự xuất hiện đột ngột của cô.

Yu Jimin lắc đầu: "Không đâu, vừa hay tôi cũng muốn đi thay, đi thôi."

"Vậy được, cảm ơn."

Nhìn theo bóng hai người sóng vai đi xa, lòng hiếu kỳ khiến bạn học lập tức vây Sullyoon lại để tìm hiểu tin tức:

"Này, tình huống này là thế nào? Có thể giải thích một chút được không?"

"Quan hệ của Winter và hoa khôi trường từ lúc nào lại tốt đến mức có thể mặc quần áo của đối phương vậy? Hoa khôi trường có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mà nhỉ, cái này cũng có thể nhịn sao?"

"Không phải chứ, lẽ nào bệnh sạch sẽ này cũng nhìn mặt?"

"Đừng có đoán mò." Sullyoon nói.

Tuy cô ta cũng không rõ ràng lắm nhưng là người biết nhiều hơn người khác một chút, cô ta cũng không thể làm tụt hứng của mọi người: "Hai người họ ở cùng phòng ký túc xá, ở chung lâu bệnh sạch sẽ cũng sinh ra miễn dịch, đừng thấy bất ngờ thế."

"Thật không vậy, bệnh sạch sẽ còn có loại miễn dịch như vậy sao?"

"... chắc vậy? Thế giới to lớn, tôi cảm thấy cũng không phải là không thể."

"Hai người này đứng cùng một chỗ tôi lại thấy rất xứng đôi, là do mắt tôi có vấn đề sao?"


Sullyoon nhìn hai bóng lưng phía xa xa, thật ra cô ta cũng không hiểu lắm, nói thầm: "Mình cũng mang nhiều quần áo mà, sao Winter cũng không hỏi mình một câu đã chạy đi cùng Yu Jimin rồi?"

Haewon chẳng biết lúc nào đã lắc lư đến bên cạnh cô ta, sâu xa nói: "Áo của cô, Winter mặc được chắc? Phong cách gợi cảm lộ thịt à?"

"..."

"Cô cảm thấy thế nào?"

"Tôi cảm thấy được mẹ cô! Đồ chó!!"

-

"Cái này lớn hơn những cái khác một cỡ, cô mặc chắc là vừa."

Lúc này trong phòng thay đồ cũng không có ai, Yu Jimin lấy ra một cái áo màu lam xám ngắn tay đưa cho Kim Minjeong: "Thay đi, bỏ áo bẩn vào trong cái túi này."

Vải vóc mềm mại dán vào lòng bàn tay, tâm tình Kim Minjeong có chút khó có thể dùng lời diễn tả được.

Nếu như là mấy ngày trước có người nói cho nàng mặc đồ của Yu Jimin, hơn nữa còn là đối phương tự tay đưa cho nàng, nàng nhất định sẽ cảm thấy đối phương đang đùa giỡn nàng.

Không thì tại sao thế giới lại tốt đẹp như thế?

Trong tủ treo quần áo đều có lắp gương, lúc Kim Minjeong cởi áo Yu Jimin không quay đầu lại nhưng cô có thể nhìn thấy toàn bộ từ trong gương.

Trong phòng mở đèn, so với buổi tối hôm đó, cô có thể rõ ràng nhìn thấy nửa người của Kim Minjeong, đường viền quanh eo...

Ngón tay nhỏ giật giật, vội vã thu hồi ánh mắt, hai tay túm lấy vạt áo.

Mất nửa giây mới lấy lại tinh thần, động tác đột nhiên nghiêm túc.

—— đến cùng cũng không dừng lại, cánh tay nhấc áo T-shirt lên, gọn gàng cởi ra.

Kim Minjeong mặc quần áo, giương mắt liền nhìn thấy Yu Jimin đang mặc mỗi áo trong, khom lưng bỏ áo T-shirt vào túi.

Cô vận động ít, trên người không có cơ gì, thon thả, trắng nõn, mười phần có cảm giác của thiếu nữ nhà bên.

Eo rất nhỏ, lúc khom lưng có thể nhìn thấy rõ da lưng đột nhiên xuất hiện đường viền cột sống đẹp đẽ, làn da dưới ánh đèn trong phòng cũng trắng đến phát sáng.

Làm bạn cùng phòng lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng lúc cởi đồ của cô.

Không thể không nói, cảnh đẹp ý vui.

Người phía sau bỗng ngừng lại, Yu Jimin ngồi dậy quay đầu lại, chỉ thấy Kim Minjeong đang thản nhiên dựa vào bên cạnh, nhướng đuôi lông mày nhìn cô.

"Làm sao vậy?" Cô hỏi.

"Tôi nghĩ cô sẽ không nguyện ý cởi đồ trước mặt người ngoài." Kim Minjeong nói.

Dù sao hình tượng của Yu Jimin ở trong lòng nàng vẫn luôn là tiểu thư quý giá nội liễm, so với bọn họ để ý nhiều thứ hơn, nàng cảm thấy đây cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng Yu Jimin lại nói: "Không phải cô cũng cởi rồi sao?"


Kim Minjeong liền biết mình suy nghĩ nhiều quá.

Đang cười cười muốn nói gì, lại nghe thấy Yu Jimin tự mình thấp giọng nói: "Đúng là không quá nguyện ý, nhưng nếu là cô thì không sao cả."

Dù sao ôm cũng đã ôm rồi.

Ngữ điệu của cô không có sự lên xuống, chỉ như đơn thuần thuật lại sự thực khách quan, nhưng rơi vào trong tai Kim Minjeong vẫn tạo nên một tia cảm xúc dị dạng làm tâm tình nàng chập chờn.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lên cánh tay.

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới bạn học cấp ba trong nhà nuôi mèo trong lúc nghỉ hè từng nói với nàng một câu.

Cô ta thẳng thắn nói với nàng: Cô không nuôi mèo, căn bản không thể hiểu được lạc thú của việc nuôi mèo.

Con mèo nhỏ đẹp đẽ lại lạnh lùng, đối với ai cũng lạnh nhạt, chỉ có đối với mình vừa mềm vừa dính, lại ở trong ngực của mình không chịu đi, lại ôm cánh tay mình kêu meo meo, cái này gọi là ban ân.

Hơn nữa lại có uy lực mạnh mẽ, trước mặt nó, có là mãnh nam cũng phải ngoan ngoãn cúi người xuống.

Kim Minjeong từ nhỏ đến lớn chưa từng nuôi động vật nhỏ, không hiểu nổi câu nói này, nhưng bây giờ lại nói, nàng cảm thấy tình huống của mình với chuyện bạn học cấp ba kia nói có chút ý tứ tuyệt diệu.

Không đến mười phần thì ít nhất cũng có sáu, bảy phần.

Cảm giác cũng không tệ lắm, nàng nghĩ.

Có lẽ chờ sau này tốt nghiệp sẽ cân nhắc nuôi một con động vật nhỏ, trải nghiệm cảm giác mãnh liệt này.

Yu Jimin không biết suy nghĩ trong lòng Kim Minjeong, cô gặp một vấn đề lửa xém lông mày—— không tìm thấy áo của cô đâu.

Rõ ràng đã nhớ là chuẩn bị hai cái áo T shirt ở đây, cho Kim Minjeong một cái, cái còn lại mãi không tìm được.

Mấy cái quần cộc bị cô lục đến loạn tùng phèo vướng chân vướng tay, đang muốn đổ ra toàn bộ từ từ tìm, ngoài cửa đột ngột truyền đến một trận tiếng động.

Là tiếng trò chuyện ồn ào, một đám nữ sinh đang đi về phía phòng thay đồ này, khoảng cách rất gần, tiếng bước chân đã áp sát cửa.

Vai Yu Jimin cứng đờ.

Nhưng mà cô cau mày, lúc theo bản năng muốn dịch vào phía trong tủ quần áo một chút, liền cảm thấy trên eo có lực.

Kim Minjeong trầm giọng ném một câu "Đừng nóng vội", lòng bàn tay để trên cánh cửa tủ đồng thời ôm cô gọn gàng né vào một góc.

Trước khi vai va phải bức tường cứng rắn lạnh lẽo đã đụng phải một bàn tay ấm áp khô ráo.

Trong góc chật hẹp, cô bị giam giữa bức tường và cái ôm của Kim Minjeong, bên ngoài, đám nữ sinh cũng đẩy cửa đi vào, tiếng cười vui vẻ tràn ngập phòng thay đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro