Chương 26
Người mà Trác Viêm đang không muốn gặp nhất chính là Tả Xuyên Trạch, không vì cái gì khác mà bởi vì anh ta đang có ý lợi dụng vợ mình.
"Anh đang nói ai vậy?"
"Đừng có mà chạy, tôi biết là anh nghe thấy đấy nhé" Đan Kiệt tốt bụng nhắc nhở.
Thể lực của Phùng Ma rất mạnh nhưng cũng không có liên quan gì với Trác gia, đáng lẽ ra là không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
"Đừng có nói là bố tôi mời anh ta tới đấy nhé?" Trác Viêm hỏi Đan Kiệt.
"Tôi cũng muốn nói là không lắm." Đan Kiệt đáp, "Sự phụ nói ông ấy không sống được đến trăm tuổi nên muốn trước khi chết được gặp Tả Xuyên Trạch. Ông ấy nói anh ta tới đây hẳn là rất thú vị, sẽ có kịch hay để xem.
"Ông ấy đúng là muốn chọc tôi tức chết, không chọc tôi thì ông ấy hẳn là ăn không ngon ngủ không yên..." Trác Viêm xoa xoa cái trán đau nhức, cuối cùng thở dài một hơi, khôi phục bình thường, "Quên đi, dù sao chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, hiện tại gặp được anh là được rồi."
"Bây giờ anh ta đang ở đâu?" Trác Viêm rời khỏi căn phòng rộng đến nực cười, xoay người đi vào thư phòng.
"Vừa xuống trực thăng." Đan Kiệt đi theo vào nói.
Trác Viêm đi vào thư phòng rồi đi thẳng ra ban công, híp mắt hỏi, "Chú tôi với mấy người kia gần đây có động tĩnh gì không?"
"Tống Hi nói người của mình bị âm thầm tiêu diệt nên đã gọi mấy người còn lại quay trở về, có vẻ hôm nay bọn họ sẽ không hành động."
"Bọn họ sớm muộn gì cũng ra tay, cơ hội này thực sự rất hiếm...." Trác Viêm nói tiếp, "Mấy người Trác Tình gần đây có động tĩnh gì không?"
"Phái người nhìn chằm chàm bọn họ, cẩn thận bọn họ chó cùng rứt giậu." Trác Viêm nheo nheo mắt nghĩ, người của mình đột nhiên biến mất, đối tượng khả nghi lớn nhất là Hill, tuy rằng không có chứng cứ nhưng bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua, hắn không muốn vợ mình xảy ra chuyện gì.
"À" Đan Kiệt dừng một chút rồi nói tiếp, "Bây giờ Tả Xuyên Trạch đang ở đây, có khi nào bọn họ sẽ hành động không?"
"Khả năng không cao." Trác Viêm nhìn xuống dưới, thấy mọi người đều đang hướng về phía bên kia hoa viên, liền biết có nhân vật lớn xuất hiện. Ánh mắt có chút tà mị nguy hiểm, "Tả Xuyên Trạch không phải người vội vàng, nếu đã quyết định ra tay thì anh ta phải nắm chắc phần thắng rồi."
"Tuy hiện tại tôi không muốn gặp anh ta nhưng cũng không nên bỏ qua cơ hội này." Trác Viêm cười tủm tỉm nhìn xuống dưới lầu, "Anh đi xuống đi."
Bình thường, khi có khách quý tới thì chủ nhân của Trác gia sẽ ra đón tiếp, nhưng chủ nhân Trác gia hiện tại đang ngủ ngon lành, cũng không còn ai khác, một Đại thiếu gia nhu nhược thì thôi đi....
Đan Kiệt gật đầu, quay người đi xuống.
"À, đợi chút." Trác Viêm vội hỏi, " Nếu bố tôi đã mời một người thì người còn lai là ai?"
Đan Kiệt mặt như nhà có tang nói, "Tôi vừa mới nhận được tin tức, Tống Triết, chủ nhân của Tống gia nửa tiếng nữa sẽ đến."
"Tôi biết rồi." Trác Nghiên buồn bực thở dài một tiếng, phất phất tay ra hiệu hắn có thể đi, ánh mắt vẫn nhìn xem dưới lầu tình huống, lúc này mặt trời đã dần dần lặn xuống, phía xa mực nước biển cũng đã cao, một bóng dáng đỏ rực đi tới.
Trong bể bơi mọi người đột nhiên đồng thanh kêu lên một tiếng, tất cả đều nhìn về phía người đang đến.
Đan Kiệt đã xuống lầu, lúc này cũng đang bước nhanh đến đó, chỉ thấy Trác Tình đang cười rạng rỡ, vừa đi vừa nhanh chóng vừa nói chuyện với những người bên cạnh, còn có ba người đàn ông mặc vest đen khác lặng lẽ đi theo sau họ. .
Những người đã từng gặp Tả Xuyên Trạch đều biết anh ta luôn mặc trên mình một bộ đồ màu đỏ, áo ngủ không giống áo ngủ, kimono không giống kimono nhưng nhìn qua cũng thấy đây là một bộ đồ cao cấp.
Có lần Tả Xuyên Trạch đi tới một nhà hàng trong lòng đất, theo địa vị thì anh ta được ngồi ở khu VIP nhưng những người ở đây lại không biết anh ta đến đây cho nên đã thảo luận bàn tán về bộ đồ của anh ta. Sau khi người này nghe thấy thì đứng dậy cởi đồ ngay tại chỗ, mỉm cười quyến rũ với đám người kia, bảo nhân viên mang bộ đồ lên đấu ra, sau đó chỉ mặc mỗi chiếc quần lót quay về chỗ ngồi. Người này vốn dĩ rất xấu xa. Nếu bạn nhìn thấy chiếc áo đỏ đó bạn sẽ muốn chộp lấy nó ngay lập tức, cũng có nhiều người có gan mua chiếc áo này, sau đó chiếc áo đã được bán với giá hàng chục triệu. Tuy nhiên, ngày hôm sau, người mua chiếc áo này bỗng rưng biến mất trên thế giới. Từ đó không ai dám nói gì về bộ đồ đỏ này nữa.
Tả Xuyên Trạch khi lên nắm quyền mới mười sáu tuổi, người đàn ông này đã ở trong thế giới ngầm được tám năm, hiện tại anh ta mới hai mươi bốn tuổi, rất trẻ và mảnh khảnh. Đan Kiệt bước tới và đánh giá người đàn ông quái dị trước mặt mình.
Bộ quần áo màu đỏ như máu được mặc tùy ý, chỉ có một chiếc thắt lưng tùy ý buộc quanh eo, lộ ra một phần nhỏ của cánh tay và chân, xương quai xanh xinh đẹp và một mảnh ngực nhỏ trắng nõn, mái tóc đen dài được tùy ý buộc bằng dây ga, một vài sợi tóc không nghe lời che mất một phần mắt của anh ta, khiến cho khuôn mặt càng trở lên quyến rũ mê người.
Người này luôn tỏa ra một sức hấp dẫn mê người khiến cho người khác dù biết là sẽ chết nhưng vẫn không nhịn được mà đâm đầu vào.
Mặc dù dáng người mảnh khảnh của anh ta trông không giống xã hội đen nhưng khí chất trên người thì hoàn toàn phù hợp với người của thế giới ngầm, người này quá xinh đẹp, cũng quá ác độc, như một bông hồng đẹp lộng lẫy đầy độc ác khiến cho người khác bị mê hoặc.
Đan Kiệt bước tới, chìa tay ra, "Ngà Tả, xin mời vào trong, ông chủ của chúng tôi đang không khỏe nên không ra tiếp đón được, mong ngài thông cảm."
Tả Xuyên Trạch cũng biết Đan Kiệt, thiệp mời là do người này đưa tới, cũng đã điều tra nên biết địa vị của người này ở Trác gia, "Không sao, đương gia không khỏe, anh ra tiếp đón tôi cũng là nể mặt tôi rồi."
Giọng nói của anh ta rất đặc biệt, dễ nghe, trong đó có một phong vị tao nhã, sang trọng, trong đó có sự quyến rũ tà ác, khiến người ta đã nghe một lần sẽ không bao giờ quên, khuôn mặt mê hoặc và nụ cười nhẹ trên môi gợi cảm đã tạo nên giọng hát đầy sức hút này. Khi anh ta xuất hiện, mọi người không khỏi tức giận trong lòng, chỉ muốn ném anh ta xuống đất và tàn phá anh ta cho đến khi người này cầu xin tha thứ. Có một câu nói rằng nếu Tả Xuyên Trạch không quá mạnh mẽ mà chỉ là một người bình thường, thì anh ta nhất định sẽ là một tai họa trong nước, sẽ có rất nhiều ông chủ đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì anh ta.
Chỉ là người này là ông chủ của Phùng Ma, ai có bản lĩnh và dũng khí để làm việc này?
Đan Kiệt điềm tĩnh mỉm cười, bước đến gần anh ta và trò chuyện với anh ta một cách lịch sự, đột nhiên tim anh ta lỡ nhịp, nghĩ sao không có ai, không phải có một người trước mặt anh ta sao, không phải ai khác mà là ông chủ của anh ta, Trác Viêm.
Dù sao, Đan Kiệt đã làm việc với hắn vài năm, anh ta vẫn biết một chút về Trác Viêm, một khi người đàn ông này muốn đạt được điều gì đó, anh ta nhất định sẽ bằng mọi cách đạt được. Người đàn ông này khôn ngoan, kiên nhẫn, thông minh, trầm tĩnh, giỏi mê hoặc, tàn nhẫn, nhìn xa trông rộng và dũng cảm, nếu thực sự muốn ai thì cuối cùng sẽ có được.
Tả Xuyên Trạch uể oải đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy có gì đó liền ngẩng đầu nhìn lên, ánh chiều tà phản chiếu nghiêng trên mặt anh, nhuộm một tầng đỏ rực như lửa khiến anh trông càng thêm kỳ lạ.
Anh nhìn thẳng ra ban công lầu ba của biệt thự, không có ai ở đó, chỉ có một góc tấm rèm trắng bị gió thổi tung.
Sự xuất hiện của Tả Xuyên Trạch đã gây ra một sự náo động khá lớn trong đám đông, hầu hết họ chỉ nghe tin đồn chứ chưa bao giờ nhìn thấy vị thần này, lúc này họ tự nhiên bị thúc đẩy bởi sự tò mò muốn gặp nhân vật huyền thoại này, và một số người đã bị thu hút bởi nó. Người chú ý đến anh có cả trai lẫn gái.
Đan Kiệt khẽ thở dài từ tận đáy lòng, nghĩ rằng sau bữa tiệc sinh nhật này, trái tim của bao nhiêu người đã bị kẻ bất lương này dụ dỗ, những người này cứ mải đắm chìm trong nó mà không biết rằng bọn họ sẽ bị giết chết.
Mặt trời lặn phía xa màu sắc đã biến thành cực hạn đỏ rực, sau cực hạn là bóng tối vô biên, giống như một đóa hoa nở rộ, nở rộ rồi tàn.
Các vị khách đã chậm rãi đi về phía đại sảnh, bên trong cũng đã chuẩn bị xong xuôi, đang chờ người chủ trì xuất hiện trên sân khấu.
Đan Kiệt tiếp tục đưa Tả Xuyên Trạch vào trong, nói một cách lịch sự: "Ông Tả, xin mời cứ tự nhiên, bữa tiệc sẽ bắt đầu ngay lập tức."
Tả Xuyên Trạch mỉm cười và nói một cách thờ ơ, "Không sao, anh đi làm việc của mình đi."
Đan Kiệt nghe vậy đang định quay người rời đi, lúc này, một người họ Trác tay cầm bộ đàm đi tới, cung kính nói với anh: "Anh Kiệt, ngài Tống đến rồi."
Đan Kiệt gật đầu, "Tôi sẽ đi ngay."
"Ngài Tống?" Tả Xuyên Trạch ở bên cạnh nghe rõ ràng, lập tức nhướng mày.
Đan Kiệt gật đầu nói: "Người đứng đầu gia tộc họ Tống ở Trung Quốc đại lục, Tống Triết."
"Ồ?" Tả Xuyên Trạch nhướng mày, Đan Kiệt ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy sự hài hòa xấu xa và quyến rũ đó mang theo một chút vui đùa, một chút kinh ngạc, một chút mong đợi, và một chút máu, có thể làm cho anh ta trông xấu xa, thật quyến rũ.
Đan Kiệt đứng đó chờ đợi, trực giác anh nghĩ rằng Tả Xuyên Trạch sẽ nói gì đó tiếp theo, nhưng anh đợi rất lâu cũng không nghe anh ta nói một lời nào, khiến người ta đoán không ra.
Nhà họ Tống kinh doanh rộng rãi ở đại lục, liên quan đến cả hắc đạo lẫn bạch đạo, điều đáng sợ nhất là xuất thân đỏ đen của gia tộc, các thế hệ lớn tuổi của nhà họ Tống đều xuất thân từ cách mạng, thế hệ trẻ của họ cũng vậy. Cho đến đời Tống Triết mới dần tham gia vào các lĩnh vực khác, và chính nhờ sức mạnh chính trị của họ, công việc kinh doanh của họ đã mở rộng hơn năm lần chỉ trong ba năm. Ai mà không biết họ Tống?
Trên thực tế, nó không là gì so với nhà họ Tống trên phạm vi toàn cầu, và sở dĩ nó nổi tiếng như vậy là do nó có một thủ lĩnh nổi tiếng như vậy là vì có liên quan đến Tả Xuyên Trạch.
Khác với sự kiêu ngạo của Tả Xuyên Trạch, Tống Triết thích ẩn mình trong bóng tối và âm mưu chống lại người khác, anh ta thường khiến người ta bị lừa mà không hay biết, nói trắng ra là người ta vẫn đang làm việc chăm chỉ để giúp Tống Triết kiếm tiền, trước khi chết vẫn không biết ai giết mình. Thông thường phải rất lâu sau khi chuyện này lắng xuống, mới có tin đồn rằng Tống Triết làm việc đó. Nhưng tìm bằng chứng thì không thấy đâu.
Tống Triết rất bí ẩn, thực tế rất ít người nhìn thấy anh ta, người này tạo cảm giác rằng anh ta là một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối và sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Chỉ cần bạn bị anh ta nhìn chằm chằm, bạn sẽ phải chịu số phận.
Giống như Tả Xuyên Trạch, Tống Triết cũng còn rất trẻ, năm nay mới 27, 28 tuổi,Tả Xuyên Trạch nhậm chức khi mới 16 tuổi, còn Tống Triết khi nhậm chức mới 14 tuổi.
Khác ở chỗ, Tả Xuyên Trạch lên chức trong cảnh máu me thì Tống Triết nhậm chức vì bố mẹ anh ta mưu mô xảo quyệt quá nên trực tiếp nhường chức luôn
Ngoài tính cách, một đặc điểm khác của Tống Triết cũng là lý do mọi người thường gán ghép anh và Tả Xuyên Trạch với nhau.
Đó là quần áo.
Tống Triết cũng rất kiên định với quần áo, Tả Xuyên Trạch thích mặc áo choàng đỏ, trong khi Tống Triết thích mặc đồ nhà Đường, sa tanh mịn màu trắng như tuyết cũng được thêu những hoa văn phức tạp bằng chỉ vàng, giống như chiếc áo choàng đỏ.
Người này thích ngồi trên chiếc ghế sang trọng khoanh tay nhìn bạn, nở nụ cười dịu dàng, trông rất đẹp nhưng bộ não hoạt động hiệu quả dưới vỏ não mà bạn không thể nhìn thấy, và không ngừng tính toán bạn. Sẵn sàng vồ lấy, ăn tươi nuốt sống bạn.
Trước ngày hôm nay, không ai có thể tưởng tượng được cuộc gặp gỡ giữa Tả Xuyên Trạch và Tống Triết, bởi vì không ai có thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra khi hai kẻ biến thái này va chạm với nhau.
Bên ngoài đại sảnh lại có một trận huyên náo, sau đó một người xuất hiện ở cửa. Trong số những vị khách đến hôm nay, chỉ có hai người không mặc lễ phục, một người là Tả Xuyên Trạch đã ở trong sảnh, người còn lại đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
So với sự quyến rũ xấu xa của Tả Xuyên Trạch, Tống Triết có một khí chất tiết chế rõ ràng, anh ta có một đôi mắt phượng đỏ hẹp và xinh đẹp, không thể tiếp cận, với nụ cười vừa phải trên khuôn mặt, lịch sự và xa cách, mọi người tự nhiên nghĩ đến cụm từ "quân tử khiêm tốn, ôn nhu như ngọc."
Tống Triết vừa vào cửa liền nhìn thấy màu đỏ rực, cười đi tới, đưa tay ra, "Tả tiên sinh, đã lâu không gặp."
Nhìn thấy anh ta đi tới trước mặt mình, Tả Xuyên Trạch nhướng mày nở một nụ cười tà ác, khiến người ta trong nháy mắt cảm thấy đủ loại mê hoặc, đưa tay bắt tay với anh ta, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta vừa mới gặp nhau ở buổi đấu giá bên châu Âu ba ngày trước."
Tống Triết nụ cười không thay đổi, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, "Đã lâu không gặp."
"Ừ," Tả Xuyên Trạch mỉm cười gật đầu, mắt hơi chuyển động, đột nhiên trở nên quyến rũ hơn, mơ hồ hỏi: "Không biết bộ đồ lót lần trước tôi đưa cho Tống thiếu gia có vừa không?"
Thay vào đó, Tống Triết hỏi: "Không biết ngài Tả có đến cửa hàng thêu mà tôi giới thiệu lần trước không?"
Hai người nhìn nhau cười, cả hai đều đã nhìn thấu mặt nhau rồi.
Đồ lót mà Tả Xuyên Trạch gửi là đồ lót tình dục, nó không phải là đồ lót tình dục bình thường, đó là trang phục M của cửa hàng trang phục S / M hàng đầu, chuyên dùng để trêu chọc / dạy dỗ mọi người, điều khiến người ta khó chịu nhất là noó hoàn toàn được thiết kế riêng theo tỷ lệ cơ thể của Tống Triết, kích thước béo gầy, vừa vặn một cách hoàn hảo, trên đó có đủ loại dây chuyền và chuông.
Mà cửa hàng thêu mà Tống Triết giới thiệu cũng không phải là cửa hàng thêu bình thường, mà là cửa hàng chuyên thêu đồ liệm, quần áo họ bán cũng là của người chết, giống như một vị khách, anh cung kính lấy ra những bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn đưa cho cả hai tay. Tấm vải liệm cũng được thiết kế riêng theo tỷ lệ cơ thể của Tả Xuyên Trạch...
Hai bộ đồ đều được may một cách hoàn hảo.
Sau đó, cửa hàng trang phục SM bị Tống Triết cưỡng bức mua lại, phá bỏ và xây một cái nhà thờ, cửa hàng may đồ kia cũng bị Tả Xuyên Trạch mua lại, giờ đang bán khóa trường thọ rồi.
Hai người đều biết rõ về nhau, nhưng người ngoài không biết, thoạt nghe chỉ cho rằng quan hệ của hai người rất tốt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, còn rất lâu nữa yến tiệc mới bắt đầu, Hill đã tỉnh lại, giờ phút này đang đứng trong đại sảnh lộng lẫy, Trác Viêm đứng bên cạnh cẩn thận chờ đợi. Tình hình bên đó thay đổi hắn nhìn Hill, "Anh họ Tống của em đến rồi, sao em không đi xem?" Anh nhớ rõ Tống Triết lớn tuổi hơn Hill.
"Không." Hill không chút nghĩ ngợi nói, cách rắn độc càng xa càng tốt.
Trác Viêm nhún vai để anh đi, sau đó đưa mắt nhìn về phía trong đám người hai người, nhìn thấy hai nhân vật cực kỳ cường đại, danh tiếng ngang nhau ở ngoại giới này, ánh mắt hắn có chút phiêu đi xa. Khi còn ở tuổi thiếu niên, anh đã bắt đầu giúp cha quản lý Trác gia, nhưng người bên ngoài không biết rằng nếu anh lựa chọn vạch trần con người thật của mình, thì anh cũng nên giống như bọn họ bây giờ, vĩnh viễn đứng trong gió, vừa nể vừa sợ.
Nhưng nếu có cơ hội khác, anh vẫn sẽ giấu mình, nếu không làm sao có cơ hội gặp được vợ mình.
Tả Xuyên Trạch lại có cảm giác giống như lần đầu tiên đến trong sương mù, anh hơi quay đầu lại, hầu hết những người trong nhóm đều đang nhìn họ, nhưng anh lại phát hiện ra mái tóc đỏ trốn trong một góc giữa những người này trong nháy mắt. một người đàn ông.
Người đàn ông hơi sửng sốt khi thấy anh nhìn sang, rồi lịch sự mỉm cười.
Ánh mắt và nụ cười của anh ta không khác gì đám đông, nhưng trong tiềm thức cảm thấy rằng người đàn ông này rất nguy hiểm.
Tả Xuyên Trạch có một trực giác hoang dã, và luôn tin vào trực giác của mình.
Anh nâng chiếc cằm mảnh khảnh lên, hỏi Trác Tình vẫn ở bên cạnh: "Người đó là ai?"
Trác Tình nhìn về phía hắn, nhếch môi khinh thường nói: "Hắn là anh họ của ta."
"Con trai độc nhất của trưởng gia họ Trác?"
"Đúng."
"Ồ?" Anh cũng chỉ "Ồ" mà không thêm bất kỳ ý kiến nào khác, mỉm cười nhìn đi chỗ khác.
Trác Viêm cũng thu hồi ánh mắt tán thưởng, vợ anh vừa gọi điện xong.
"Có chuyện gì à?"
"Ừm," Hill gật đầu, nói: "Người trên đảo gọi tới, nói thằng bé đã qua khỏi nguy hiểm, sắp tỉnh lại, tôi đã để bọn họ bí mật chở hắn trở về Vương quốc Anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro