Chương I- Xiềng xích
Tiếng chuông ra về vừa vang lên, từng học sinh từ trong lớp học ùa ra như bầy ong vỡ tổ, chỉ riêng một cậu bé chầm chậm cất đồ đạc vào balo, từ từ bước ra khỏi căn phòng trống, lê những bước chân nặng nề tiến về phía chiếc Maybach trước cổng trường
Một người phụ nữ với phong thái quý phái từ trong xe bước xuống, tiến về phía cậu
" Dew, con phải nhanh chân lên chứ, con thừa biết mình còn lớp học thêm vào lúc 18:00 mà đúng không? "
" Vâng, thưa mẹ "
Giọng cậu đáp lại nhỏ xíu, xen chút mệt mỏi
Không muốn phí thêm thời gian, mẹ thúc giục kéo cậu lên xe
" Mau cho xe chạy đến chỗ học thêm của thằng bé "
" Thưa mẹ, bây giờ mới là 16:30, vẫn còn 1 tiếng rưỡi nữa con mới vào học, con có thể nghỉ ngơi một chút được không ạ? "
" Không được, con mau ăn cái bánh này đi, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi trên xe rồi "
" Nhưng lớp học của con 18:00 mới bắt đầu thưa mẹ "
Lời cậu vừa dứt, giọng mẹ cậu gằn lên
" Từ bao giờ mà con học thói trả treo với mẹ? "
" Mẹ làm vậy vì ai? Vì con, đến sớm hơn thì con được học sớm hơn, được biết thêm nhiều kiến thức hơn, con ngưng phàn nàn với mẹ đi "
Cậu câm nín không dám hé nửa lời, đôi tay run rẩy bẻ từng mẩu bánh mì cho vào miệng
Có lẽ cậu đã ấm ức lắm, vì cậu chưa từng được mẹ lắng nghe, ngoài việc học ra thì mẹ chưa từng quan tâm đến cậu dù chỉ một chút, cậu từng nghĩ " nếu như một ngày cậu biến mất, mẹ sẽ đi tìm vì quan tâm cậu hay vì việc học của cậu còn đang dang dở "
Cắt ngang dòng suy nghĩ đó, bác tài nhẹ giọng lên tiếng
" Thưa bà, đã đến nơi rồi ạ! "
"Dew, con mau xuống xe đi "
Giọng mẹ vừa cất lên, cánh tay cậu mệt mỏi mở cửa xe, đôi chân như không còn sức bước xuống, đôi môi cậu bỗng trắng bệch lại, trước mắt tối sầm như chưa từng thấy ánh mặt trời
---
Sau khi ngất đi, cậu chẳng còn biết chuyện gì đang xảy ra, khi ý thức dần trở về, cậu chầm chậm mở mắt
" Dew, em thấy ổn chưa? "
Giọng giáo viên dạy thêm cất lên, lo lắng hỏi han cậu
" Đây ... là "
" Đây là trung tâm "
" Tại sao ... không phải là bệnh viện? "
" Mẹ em bảo chỉ cần đưa em vào trong rồi đợi em tỉnh lại là được, nếu đến bệnh viện sẽ muộn giờ học "
" Hay để cô đưa em đến bệnh v- "
Cậu chen ngang lời nói của giáo viên, giọng khàn đặc cất lên
" Không cần đâu ạ, cứ làm theo những gì bà ấy muốn, chúng ta có thể bắt đầu học chưa thưa cô? "
" Đ - được, em mau ra bàn ngồi đi "
---
Đồng hồ vừa điểm 21:00
" Được rồi, buổi học đến đây thôi, các em về cẩn thận nhé! "
" Buổi học đến đây thôi " - Dew vừa lẩm bẩm lời cô giáo mới nói vừa lững thững bước ra khỏi phòng học
" Dew, mau lên " - Mẹ cậu gấp gáp giục từng bước chân của cậu
Cậu bước đến trước mặt mẹ, giọng khẽ run rẩy cất lên
" Mẹ, hôm nay ... không có bài tập, con có thể- "
" Mẹ đã xin bài tập cho con rồi, đừng nghĩ đến việc chơi bời nữa "
Cậu uất nghẹn, lủi thủi bước vào trong xe
Sau khi về đến nhà, cũng đã gần 22:00, nhưng mẹ chỉ kêu cậu mau đi vệ sinh cá nhân, ăn uống rồi mau chóng đi làm bài
Cứ như vậy, một ngày của cậu trôi qua chỉ với việc đâm đầu vào học, ngày nào cũng vậy, không biết mẹ có thực sự nhớ cậu bé tên " Dew Jirawat Sutivanichsak " ấy mới chỉ 10 tuổi hay không
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro