Anh trai
EDIT: MỊ MỊ (FULL TẠI TRUYENGI.ME)
Rời khỏi trường, Tri Ý mới thực sự cảm thấy không còn ai bám theo sau. Ngay lập tức, hai vai cô thả lỏng, như trút được gánh nặng.
Cô thật sự không ngờ, ngày đầu tiên trở lại trường... lại phải đối mặt với một màn chào hỏi căng thẳng đến vậy.
Rõ ràng nhóm Cố Ân Linh không có thiện cảm với cô, nhưng cô không dám hé răng phản bác.
Trong đầu cô vẫn văng vẳng lời Bùi Sính tối hôm qua. Anh ta bảo cô đi "câu dẫn" bọn họ.
Chỉ cần nghĩ đến, sống lưng cô đã lạnh buốt.
Cô thực sự không thể nào lý giải nổi tại sao anh trai của nguyên chủ lại có thể thốt ra những lời như vậy.
Đúng vậy, cô đã xuyên không đến thế giới này.
Cô không biết nguyên nhân xuyên không, chỉ biết tỉnh dậy đã thấy mình trong một thế giới phân chia rõ rệt thành Alpha – Beta – Omega, y hệt như những cuốn tiểu thuyết cô từng đọc.
Nguyên chủ là Omega, nên cô cũng mặc nhiên trở thành một Omega.
Lúc nhận ra cơ thể mình không có bất kỳ bộ phận kỳ lạ nào, cô thở phào nhẹ nhõm... nhưng lại thấy lạ lùng: cô cũng tên Bùi Tri Ý.
Tỉnh lại không lâu sau, bác sĩ kết luận cô mắc chứng rối loạn tin tức tố.
Đáng lẽ Omega phải có tin tức tố. Nhưng cơ thể này... hoàn toàn trống rỗng.
Cô vẫn ngửi thấy tin tức tố của Alpha, nhưng cơ thể lại không hề có bất kỳ phản ứng sinh lý nào.
Cô lấy lý do mất trí nhớ để trì hoãn, vừa tự điều chỉnh tâm lý vừa cố gắng tìm hiểu thế giới mới này, và dần ý thức được mình đã thực sự rời xa thế giới cũ.
Ban đầu, cô cũng không quá buồn. Ở thế giới cũ, cô chẳng có ai ràng buộc. Còn ở đây, ít nhất bên cạnh còn có một người anh trai có vẻ ôn hòa.
Nhưng ảo tưởng đó... đã tan vỡ hoàn toàn đêm qua.
Lời nói của Bùi Sính đã tát thẳng vào mặt cô — theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Cô không thể phân biệt được, liệu anh ta đang giận cá chém thớt vì sự qua đời của cha mẹ... hay thực sự có ý định "bán" cô để cứu vãn gia tộc họ Bùi.
Lẽ ra sau khi kết thúc buổi học đã có xe đến đón, nhưng cô từ chối vì muốn tranh thủ đi dạo, tìm hiểu thêm về thế giới mới. Ban đầu Bùi Sính không yên tâm, nhưng nghĩ cô là Omega không có tin tức tố, chắc không ai để ý, nên mới miễn cưỡng đồng ý.
Tri Ý tận dụng chút tự do quý giá này, lên tàu huyền phù dạo quanh vài nơi. Khi đã xem đủ, cô xuống tàu để đi bộ về biệt thự.
Đi đến khúc rẽ, một linh cảm sắc bén khiến cô khựng lại.
Một tiếng phanh gấp chói tai vang lên. Chiếc xe lạ từ đâu thắng gấp lại ngay trước mặt Tri Ý. Cửa kính hạ xuống, một Alpha thò đầu ra nhìn xung quanh.
"Kỳ lạ... sao xe lại dừng?"
Tri Ý đứng cách đó tới ba mét mà vẫn phải chú ý sang hướng đó. Cô chưa kịp phản ứng, cửa kính đã nâng lên, chiếc xe lại lao đi.
Cô đặt tay lên ngực — tim đập mạnh như muốn vỡ tung. Cô lập tức hiểu ra: tinh thần lực đang cảnh báo cô.
Đó là nguy hiểm. Đáng lẽ cô không nên tiếp tục đi.
Mà Alpha kia... rõ ràng không hề nhận ra bất cứ dao động nào từ cô.
Tri Ý thử mở rộng tinh thần lực: khi cô bao bọc lấy bản thân, sự tồn tại của cô trở nên mờ ảo như tàng hình; khi nó tản ra, nó lại như một con mắt thứ hai, nhìn xuyên thấu không gian.
Cô gần như chạy thẳng về nhà.
Biệt thự Bùi gia nằm trong khu nhà cao cấp. Cô không đi xe vào mà để nó đỗ ở bên ngoài rồi tự bước bộ.
Vừa đi, cô vừa dùng tinh thần lực để dò xét mọi thứ xung quanh.
"Đồng Thành dọn xong nhà cũ chưa?" Giọng Bùi Sính vang lên.
"Dọn rồi. Đảm bảo tiểu thư về sẽ không phát hiện ra bất cứ điều gì." Một giọng đàn ông lạ đáp lời.
Tri Ý giật mình. Cô lập tức bao bọc tinh thần lực quanh người, nấp nhanh sau một cột đèn.
Qua bồn hoa phía trước, hai người đàn ông đang nói chuyện.
"Tìm thấy sổ sách chưa?" Bùi Sính hỏi.
"Không có. Phòng tiểu thư và phòng của ông bà cũng lục soát rồi."
"Tiếp tục tìm. Cả khu phế tích bên kia cũng lục kỹ cho tôi." Khuôn mặt Bùi Sính tối sầm lại. "Tri Ý đã từng nhắc tôi về đống sổ sách đó. Nhất định phải tìm thấy trước khi nó nhớ ra mọi chuyện."
Người kia đáp nhỏ. Bùi Sính phất tay cho anh ta rời đi.
Đợi tàu của người đó khuất xa, Bùi Sính một mình ngồi xuống mép bồn hoa, vẻ mặt đầy rối bời. Sau một hồi, anh gọi lớn:
"Má Trần."
Một nữ hầu gái trung niên chạy ra ngay lập tức.
"Mang thiết bị liên lạc của tôi ra đây. Sao Tri Ý vẫn chưa về?"
Ngay lập tức, một luồng bất an lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Tri Ý. Cô vội chạy vòng về phía cổng lớn, giả vờ vừa mới từ ngoài trở về.
Bước được vài bước, cô thấy má Trần đưa cho Bùi Sính chiếc thiết bị liên lạc tròn nhỏ như cúc áo.
Không trung mở ra màn hình màu lam. Ngay lập tức, trên bản đồ sáng lên một điểm vàng — chính là vị trí của cô.
Tim Tri Ý như chìm xuống đáy.
Còn chưa kịp để Bùi Sính phản ứng, một cơn đau sắc lạnh như kim châm đâm mạnh vào đầu cô. Cô loạng choạng chạy vài bước rồi gọi khẽ:
"Anh ơi..."
Rồi trời đất quay cuồng. Mọi thứ tối sầm lại. Cô ngã xuống.
Trong mơ, mọi thứ tua nhanh như một thước phim.
Cô thấy mình vừa được sinh ra, nghe tiếng khóc... nhưng ánh mắt lại tỉnh táo đến đáng sợ. Thấy Bùi Sính hồi nhỏ. Thấy cha mẹ cười, bốn người chụp ảnh gia đình hạnh phúc.
Nhưng ngay sau đó — là cảnh cô và Bùi Sính cãi nhau kịch liệt. Tiếng động xung quanh biến thành tạp âm trắng, cô không nghe rõ lời mình nói, cũng không nghe anh nói gì.
Ngực cô đau như bị đè bởi một tảng đá.
Khi mở mắt, đuôi mắt cô còn ướt đẫm nước mắt.
"Tri Ý? Tỉnh rồi? Sao lại khóc thế?" Giọng Bùi Sính vang lên ngay cạnh tai.
Cô nâng tay lên, nước mắt vẫn chảy nóng hổi.
"Em mơ thấy ba mẹ..." Giọng cô run rẩy.
Kỳ lạ ở chỗ — đó phải là ký ức của nguyên chủ, nhưng cảm giác quen thuộc sâu sắc đến tận xương tủy lại khiến cô sợ hãi. Cứ như thể... những người trong mơ thực sự là cha mẹ của cô vậy.
Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ điên rồ:
Lẽ nào... cô đã xuyên qua từ lúc còn là thai nhi?
Nếu ngay từ khi sinh ra đã có ý thức, đã có biểu cảm của người trưởng thành... nếu cơn đau trong mơ là của chính cô...
Vậy còn Bùi Sính? Anh ta có thực sự là anh ruột của cô không?
Bùi Sính đột nhiên thay đổi sắc mặt. Ánh mắt anh ta sắc lại, dường như đã đoán ra điều gì.
"Tri Ý... em nhớ lại rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro