14 END

Mọi thứ nhòe đi.

Cơn đau như một cơn sóng dữ nhấn chìm Siwoo, kéo cậu xuống vực sâu vô tận. Cậu cảm thấy mình sắp trôi đi, sắp biến mất, sắp được giải thoát.

Nhưng ngay lúc đó-

"Siwoo..."

Giọng của Wangho.

Không biết từ đâu, không biết tại sao, nhưng rõ ràng như thể Wangho đang đứng ngay bên cạnh cậu, thì thầm bên tai cậu.

"Đừng để bọn chúng thẳng."

Cả người Siwoo rùng mình, ý thức quay trở lại, cùng với cơn giận dữ bùng lên trong từng mạch máu.

Không.

Cậu không thể chết được.

Cậu không muốn chết như thế này.

Cậu không cho phép Jihun thỏa mãn.

Với chút sức lực còn sót lại, Siwoo siết chặt con dao, giật mạnh nó ra khỏi bụng mình.

"Ực..."

Máu phun trào, nhuộm đỏ tay cậu, nóng rực như lửa. Nhưng cậu không dừng lại.

Jihun vẫn đang đứng đó, nhìn cậu với ánh mắt thích thú, nhưng sâu trong đó có chút bất ngờ.

Chưa kịp phản ứng, Jihun chỉ kịp thấy một cái bóng lao đến.

Jihun vẫn đang đứng đó, nhìn cậu với ánh mắt thích thú, nhưng sâu trong đó có chút bất ngờ.

Chưa kịp phản ứng, Jihun chỉ kịp thấy một cái bóng lao đến.

"Chết đi, Jihun!"

"Phập!"

Siwoo đâm mạnh con dao vào bụng Jihun, sâu đến tận chuôi.

Jihun cau mày, cơ thể rung lên, đôi mắt hắn mở to.

Máu của cả hai hòa vào nhau.

Nhưng lần này, Jihun không còn cười nữa.

Jihun cảm nhận rõ lưỡi dao lạnh lẽo cắm sâu vào bụng mình, nóng rực bởi máu của cả hai.

Siwoo gồng chặt tay, ấn mạnh hơn, ghìm Jihun lại bằng toàn bộ sức lực yếu ớt còn sót lại.

Hơi thở của cậu hổn hển, máu từ miệng rỉ ra nhưng đôi mắt vẫn không dao động.

"Tao có chết... cũng chết cùng mày."

Jihun khựng lại.

Câu nói ấy khiến hắn thấy thú vị hơn cả cơn đau.

Jihun khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười nhợt nhạt, tay hắn vươn lên nắm lấy cổ tay Siwoo.

"Thật sao...?"

Hắn thở ra một hơi yếu ớt, nhưng trong đôi mắt ấy không hề có sự hoảng loạn

Jihun bật cười.

Một tràng cười ngắt quãng, đầy thích thú.

Hắn nhìn Siwoo, ánh mắt sâu hun hút, như thể hắn vừa tìm ra thứ gì đó thú vị nhất trên đời.

Máu chảy xối xả từ vết thương, nhuộm đỏ chiếc áo trắng của hắn. Nhưng Jihun không tỏ vẻ đau đớn hẳn chỉ cười.

Siwoo xiết chặt cán dao, ánh mắt bừng cháy một sự căm hận tuyệt đối.

"Chết đi, thằng khốn."

Cậu gằn từng chữ, hơi thở dồn dập.

"Xuống dưới tao sẽ giết mày thêm một lần nữa!"

Nói rồi, Siwoo rút dao ra-và đâm thêm một nhát nữa.

Lần này, lưỡi dao cắm thẳng vào lồng ngực Jihun, sâu đến mức máu trào ra từ khóe môi hẳn.

Jihun vẫn cười.

Hắn cười ngay cả khi thần chết đã chạm vào hắn.

"Ha... thú vị thật."

Hắn khẽ thì thầm, giọng hắn yếu dần, nhưng nụ cười trên môi vẫn không hề biến mất.

Jihun rụng rời, cơ thể lảo đảo rồi từ từ gục xuống nền nhà lạnh lẽo.

Máu trào ra từ vết đâm, nhuộm đỏ áo cậu, thấm dần xuống sàn nhà.















Siwoo loạng choạng bước đi, mỗi bước chân như bị kéo nặng bởi cơn đau từ vết thương đang rỉ máu.

Cậu siết chặt con dao trong tay, mũi dao vẫn còn vương máu của Jihun. Nhưng lúc này, nó không còn là vũ khí nữa mà chỉ là một thứ cậu vô thức bám víu để giữ mình tỉnh táo.

Cánh cửa ở ngay đó.

Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe cửa, chiếu rọi lên sàn nhà phủ đầy vết máu.

Siwoo run rẩy vươn tay, từng ngón tay dính đầy máu chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo.

Cậu dừng lại, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

Siwoo run rẩy vươn tay, từng ngón tay dính đầy máu chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo.

Cậu dừng lại, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

Có phải... cậu thực sự có thể rời khỏi nơi này không?

Cậu đã sống sót.

Cậu đã giết chúng.

Vậy mà, đến khoảnh khắc này, Siwoo lại cảm thấy đôi chân mình như bị đóng chặt xuống đất.

Những ký ức đau đớn, những tiếng la hét, những vết thương-mọi thứ như muốn giữ cậu lại.

Không.

Cậu xoay người ánh sáng phía sau lưng tạo nên một bóng đổ dài trên sàn nhà nhuốm đầy máu.

Cảnh tượng bên trong thảm khốc.

Máu vương vãi khắp nơi, hòa quyện với những mảnh vụn của đồ vật vỡ nát. Mùi tanh tưởi xộc lên mũi, nồng đậm đến mức khiến cậu muốn nôn.

Ruler nằm bất động giữa vũng máu, đôi mắt mở to vô hồn, chiếc cổ bị đâm rách toạc vẫn còn đang rỉ máu.

Jihun...

Siwoo nhìn xuống.

Jihun nằm gục dưới chân cậu, lồng ngực nhuộm đỏ, hơi thở yếu ớt như sắp tắt hẳn.

Vậy là mọi thứ đã kết thúc.

Những kẻ đã giam cầm cậu, làm tổn thương cậu, đẩy cậu đến bước đường cùng... giờ đều nằm đó.

Tất cả đều do cậu tạo ra.

Bằng chính tay cậu.

Siwoo cười nhạt.

Cậu nên cảm thấy nhẹ nhõm mới phải-vậy mà trong lòng lại trống rỗng đến kỳ lạ.

Những năm tháng bị giam cầm, bị tra tấn, bị lợi dụng... cậu đã từng nghĩ, chỉ cần giết được chúng, cậu sẽ được tự do.

Nhưng giờ đây, khi nhìn lại tất cả những gì mình đã làm cậu lại cảm thấy chẳng có gì thay đổi.

Bên trong cậu, vẫn là một mớ hỗn loạn.

Cậu siết chặt con dao, đôi tay đẫm máu khẽ run rẩy.

"... Cuối cùng, tớ cũng làm được rồi."

Siwoo lẩm bẩm, không biết nói với ai. Có lẽ là với chính mình.

Có lẽ... là với Wangho.

Siwoo đứng đó, ngay trước cánh cửa đã hé mở, để ánh sáng tràn vào.

Ánh sáng mặt trời rọi lên khuôn mặt tái nhợt của cậu, chiếu xuyên qua đôi mắt đã trải qua quá nhiều đau đớn. Lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian bị giam cầm, cậu được hít thở không khí tự do. Không còn bốn bức tường mục nát, không còn mùi máu tanh tưởi, không còn tiếng cười của những kẻ điên cuồng.

Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của mặt trời trên làn da lạnh lẽo của mình. Một cảm giác thật lạ—tựa như cậu đã chạm được vào tự do, dù chỉ trong khoảnh khắc mong manh.

Bàn tay run rẩy của cậu nắm lấy tay nắm cửa. Đẩy ra.

Cánh cửa mở rộng.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi của đất, của cây cỏ, của một thế giới mà cậu tưởng chừng đã quên lãng.

Siwoo khẽ bước về phía trước—một bước, rồi hai bước—để rồi...

BÙM!

Tiếng súng xé nát không gian.

Siwoo khựng lại cả cơ thể cậu như bị đóng băng giữa ngưỡng cửa.

Đôi mắt cậu mở to, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Một cơn tê dại kỳ lạ lan từ trán xuống khắp cơ thể.

Rồi... một dòng máu ấm nóng chảy xuống, nhuộm đỏ khuôn mặt cậu.

Cậu đưa tay lên chạm vào vết thương trên đầu cảm giác dính dáp, nhầy nhụa của máu khiến lòng bàn tay run lên.

Đau...

Nhưng cảm giác đau chỉ kéo dài vài giây, rồi nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.

Cậu ngã quỵ, đôi mắt vẫn dõi theo ánh sáng ngoài cánh cửa-ánh sáng mà cậu chưa kịp chạm đến.

Siwoo gục xuống, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, cậu có thể nhìn thấy rõ người đứng sau lưng mình-ngón tay vẫn còn đặt trên cò súng, ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc.

Viper.

Hắn đứng đó, trong ánh sáng chói lóa từ cánh cửa mở rộng, mái tóc khẽ lay động theo cơn gió. Gương mặt không biểu lộ sự tức giận hay hận thù, chỉ đơn giản là một sự dứt khoát vô tình.

Siwoo không còn đủ sức để phản ứng, chỉ có thể nhìn hắn bằng đôi mắt dần mất đi ánh sáng. Một nụ cười yếu ớt khẽ nhếch trên môi cậu-nửa như giễu cợt, nửa như chấp nhận.

Hóa ra... người kết thúc tất cả lại là hắn.

*Đùng*

Siwoo giật mình, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Trước mặt cậu vẫn là Jihun, Ruler và Viper—ba con quái vật mà cậu tưởng mình đã giết chết. Căn phòng vẫn vậy, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống bàn họp, không có máu, không có xác chết, chỉ có những gương mặt quen thuộc đang nhìn cậu như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cậu run rẩy đưa tay lên—không có vết thương, không có máu, móng tay vẫn còn nguyên vẹn.

Chuyện quái gì đang xảy ra?

Siwoo mở lớn mắt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu vừa mơ sao? Nhưng giấc mơ ấy quá thật, quá đau đớn—từng nhát dao, từng tiếng thét, từng giây phút giãy giụa giữa sống và chết, tất cả vẫn còn hằn sâu trong tâm trí cậu

Siwoo hoảng loạn hét lên, ghế đổ, giấy tờ văng tung tóe, cậu lao khỏi phòng như một kẻ mất trí.

Hành lang dài hun hút, đèn trắng sáng chói nhưng cậu chỉ thấy tối đen. Tim đập mạnh, hơi thở đứt quãng, chân cậu lảo đảo nhưng vẫn cố chạy. Cậu phải thoát khỏi đây—thoát khỏi bọn họ, thoát khỏi cơn ác mộng chưa kết thúc này.

Nhưng ngay lúc ấy—một dáng người xuất hiện.

Wangho.

Cậu ấy đang bưng một ly nước, ánh mắt kinh ngạc khi thấy Siwoo chạy về phía mình.

"Siwoo?"

Siwoo khựng lại. Đôi mắt cậu mở to, toàn thân run rẩy.

Wangho… cậu ấy vẫn còn sống.

Siwoo nhào đến ôm chầm lấy Wangho, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Cậu khóc tức tưởi, vai run lên, bấu chặt lấy áo Wangho như sợ chỉ cần buông tay, người trước mặt sẽ tan biến.

"Tớ… thí...-"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Bộ phim được dựa trên một câu chuyện có thật.”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Siwoo quay sang Jihun, Viper và Ruler, nở một nụ cười nhẹ nhõm.

"Công nhận phim ghê thật..."

cậu lẩm bẩm, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Jihun khoanh tay, nhếch môi:

"Sợ à?"

Viper cười nhạt, vươn vai:

"Không ngờ cái kết lại xoay vòng kiểu đó, đúng là twist quá căng."

Ruler đút tay vào túi quần, lắc đầu:

"Cảnh cuối hơi nhạt, mà cũng khá thú vị."

Cả bốn người đứng dậy, rời khỏi hàng ghế, hòa vào dòng người đang rời rạp.

Bên ngoài, phố xá vẫn nhộn nhịp, ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu xuống mặt đường ướt nhẹ sau cơn mưa.

Siwoo thở phào, duỗi người một cái:

"Đi ăn gì không?"

Jihun nhướng mày:

"Lẩu chứ gì nữa."

Ruler gật gù:

"Có vẻ hợp lý."

Viper nhún vai, nhét tay vào túi áo khoác:

"Đi thôi."

Siwoo duỗi người một cái rồi đứng dậy, cầm lấy túi bắp rang và chai nước rỗng trên bàn.

"Các cậu ngồi đây đi, tớ đi vứt rác một lát,"

cậu nói, giọng lười biếng nhưng cũng không quên liếc qua Jihun, như chờ đợi một câu đáp lại.

Jihun chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ nhếch môi cười nhạt.

"Đi đi, đừng có lạc luôn là được."

Ruler khoanh tay, tựa lưng vào ghế, cười khẩy:

"Cậu ta mà lạc thì cũng chẳng ai thèm tìm đâu."

Viper im lặng, chỉ khẽ liếc Siwoo một cái trước khi tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại.

Siwoo bĩu môi, lầm bầm:

"Mấy tên khốn này..."

rồi quay lưng đi về phía thùng rác của rạp chiếu phim.

Siwoo đặt túi rác vào thùng, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người nhân viên vừa lên tiếng. Cậu có cảm giác đã gặp ở đâu đó, nhưng dù cố lục lọi ký ức cũng không thể nhớ ra.

Người đó hơi nghiêng đầu, cười nhẹ:

"Quý khách để rác ở đây ạ."

Siwoo giật mình thoát khỏi suy nghĩ, vội gật đầu, đặt túi rác xuống. Nhưng khi quay lưng rời đi, cảm giác quen thuộc vẫn không biến mất.

Dừng bước, cậu ngoái đầu lại, hỏi:

"Anh tên gì vậy?"

Người kia vẫn giữ nụ cười lịch sự, đáp gọn:

"Tôi tên Wangho."

Siwoo khựng lại. Cái tên này... cậu chưa từng nghe qua.

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng. Nhưng rồi Siwoo chỉ gật đầu, lẩm bẩm "Ừm" rồi chạy nhanh về phía Jihun, Ruler và Viper đang đứng đợi.

Thế là cả bốn bước đi, hòa vào ánh đèn rực rỡ của thành phố, bỏ lại sau lưng rạp chiếu phim cùng bộ phim kinh dị vừa mới xem.














Hai trăm năm trôi qua, và một lần nữa, Siwoo vẫn ở bên cạnh Viper, Jihun, và Ruler—như thể số phận đã trói buộc họ lại với nhau trong vòng lặp vô tận.

Wangho xuất hiện trong đời cậu lần nữa, nhưng lần này, cậu chỉ là một người xa lạ bước qua cuộc đời anh. Và cũng như 200 năm trước, cậu vẫn không thể cất lời gọi tên anh đúng nghĩa.

Họ chỉ là hai con người lướt qua nhau trong biển người vô tận.

Có lẽ, cậu đã bị mắc kẹt trong vòng lặp này mãi mãi.


                             END
  




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro