Chương XVI
Omen chạy thật nhanh, không muốn bỏ lỡ bất cứ phút giây nào vì sự chậm trễ của mình. Với lợi thế từ đôi chân dài của mình, gã rất nhanh đã tìm thấy ngôi nhà màu vàng trong lời nhắc của Nakroth. Gã bước từng bước chậm chạm, tâm tình nửa hồi hộp nửa lo sợ. Mganga sẽ không sảy ra chuyện gì đâu đúng chứ ? Y là một người đầy mạnh mẽ và tuyệt vời đến kia cơ mà ? Y sẽ không sao đâu đúng không ?
Gã đi vào trong ngõ, nhẹ nhàng hỏi "Mganga ? Em đâu rồi ?"
Không có bất cứ âm thanh nào đáp lại gã. Omen bước vào trong căn ngõ, lũ chuột chào đón gã như một vị khách quý. Chúng thi nhau kêu than, tựa như dàn đồng ca tới từ địa ngục. Chúng làm vậy cũng đúng thôi, trong mắt của loài người, chuột chưa bao giờ là linh vật cho những thứ tốt đẹp, Omen thầm nghĩ. Điều này làm gã nhớ đến quãng thời gian còn ở trong "Bình minh" - một tổ chức giết người giống như "Sa đọa". Ngày trước gã cũng bị coi là điềm rủi, nhiều người còn gán cho gã một vài biệt danh không mấy hay ho như "Tử thần trắng", "Chó điên", "Cỗ máy giết người" và ti tỉ thứ khác.
Gã chán ghét những tháng ngày đầy tẻ nhạt ấy. Gã quá chán với việc bị coi như một cỗ máy giết người. Gã cũng là con người. Gã cần tình yêu thương.
Gã lắc đầu, gạt bỏ đống suy nghĩ tiêu cực vừa rồi. Tại sao gã lại phải lo lắng về mấy thứ vớ vẩn như vậy chứ ? Gã đã có Mganga bên cạnh rồi kia mà. Lũ chuột nhìn gã rồi chạy xuống, chui thẳng vào những khe nứt từ bước tường, trong chớp mắt hoàn toàn cướp đi chút ánh sáng yếu đuối của gã. Omen bĩu môi nhìn bóng đêm trước mắt, không ngờ có một ngày gã cũng phải nhờ đến mấy con chuột hoang như chúng dẫn đường.
Xin đừng hỏi tại sao Omen biết nhiều về chũng như vậy. Chẳng qua là do ngôi nhà ngày trước của gã là tầng hầm của phòng thí nghiệm. Hôi thôi, ẩm mốc, bẩn thỉu, chuột cống tụ tập. Không có bất cứ lời văn nào có thể diễn tả được sự kinh khủng của nơi đó. Gã không nên nghĩ tới chuyện cũ thêm làm gì nữa. Y đã nói với gã rồi, gã sống vì gã, vì y và vì cả Sa đọa nữa.
Gã bước tiếp để rồi giật mình phát hiện ra rằng: Gã vừa đạp trúng cái gì đó! Một thứ gì đó mềm mềm, tròn vo thành một cục và đang hòa dần vào màn đêm của ngõ hẻm.
Omen hơi hoang mang song vẫn quyết định cúi người xuống, sờ thử. Nó không phản kháng lại hành động của gã. Không gì cả. Nó chỉ ngồi im như lúc đầu. Chợt, gã nghe thấy tiếng nói từ nó, gã công nhận là nó nghe quen lắm. Giống hệt như giọng của y. Nó thều thào nói với gã, mong gã có thể ngừng lại hành động không mấy tốt đẹp của mình "Làm ơn dừng lại đi."
"Mganga, là em sao ?" Gã lên tiếng nhưng nó không có vẻ gì muốn đáp lại gã. Gã phật lòng nhìn nó, ngay lâp tức dồn lực cướp đi tấm áo của nó. Gã đem ánh đèn đường màu mật ong thêu cho kẻ lạ mặt tấm áo mới, để cho ánh trăng dịu dàng hôn lên mi mắt kẻ đáng thương kia. Omen nửa bất ngờ nửa đau đớn nhìn người dưới chân mình. Còn ai khác ngoài người mà gã yêu thương, kẻ mà gã có thể liều chết vì họ đây ? Gã cảm thấy giọng mình trở nên run rẩy, kể cả những lần gã phải đối mặt với tử thần cũng chẳng thể sánh bằng "Em ơi ?"
Không có tiếng đáp lại. Y thậm chí còn chẳng thèm nhìn gã, tiếp tục vùi mặt vào đầu gối. Mganga hành xử như thể chẳng có bất kì gã đàn ông nào tên Omen, có mái tóc trắng và đôi mắt đầy đáng sợ cả. Tựa như không quen biết. Điều đó khiến gã khó chịu.
Omen cẩn thận bế y dậy, lấy áo khoác của mình làm chăn cho y. Cả quá trình y đều không phản khán. Và điều này khiến gã cảm thấy hơi là lạ. Nếu như là Mganga bình thường thì gã đã sớm ăn mấy đòn"Kung fu gấu mèo made by Mganga" rồi. Nhưng y chỉ im lặng, nhẹ nhàng rúc vào trong lòng gã và tham lam tận hưởng hơi ấm từ đối phương. Từ trước đến giờ Mganga vẫn luôn nhẹ cân như vậy sao , gã thầm nghĩ. Chợt Omen thấy quầng mắt đỏ hoen của y. Gã cúi đầu, ân cần an ủi "Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Y run rẩy ngước mắt lên nhìn gã rồi lại nhìn xung quanh. Giống như đang sợ hãi một thứ gì đó. Mganga ngơ ngác hỏi "Owen, sao anh lại ở đây ?"
"Vậy lí do tại sao tôi lại không được ở đây nào ?"
"Không. . không có."
"Em xem thử xem bản thân mình đi, khóc nhiều đến mức khàn giọng rồi kìa."Gã mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên chóp mũi đỏ ửng của y. Nhìn y vào thời điểm này vô cùng giống mấy con thỏ con dễ thương và rụt rè. Chúng lúc nào cũng phải sợ hãi và cản giác với thế giới ngoài kia giông như y bây giờ vậy. "Tôi đến đây để làm gì sao ?"
"Tất nhiên là để đưa em về nhà rồi."
Mganga ngơ ngác nhìn gã sau đó lại sờ sờ lên khóe mắt mình. Rát quá. Xem ra y đã vô tình khiến nó bị sưng rồi. Vậy ra từ nãy đến giờ y đã ngồi khóc như một kẻ thảm hại và để Nakroth chiến đấu một mình sao ? Nghe nhục chết đi được. Khoan đã, vậy là gã đã nhìn thấy bộ dạng này của y sao ? Mganga ngượng chín mặt, vùi đầu vào lồng ngực gã, vành tai dần nóng lên. Y hắng giọng đầy đe dọa, nói với gã "Cấm anh nhớ về chuyện này. Mau quên đi."
"Hmm. . ." Gã ngân giọng, giả vờ như không nghe thấy lời cảnh cáo đáng sợ của y "Làm sao mà tôi có thể quên được chứ ?"
"OMEN !!!" Y quát lớn, hi vọng tên khốn chân dài hai mét này có thể dành thời gian ra để hiểu câu nói của y. Mganga nhất định sẽ đưa việc bị gã trêu đùa lên đứng thứ ba trong bảng xếp hạng chỉ sau món cá và lão Sinistro chó đẻ kia. "Đồ cột đèn xấu tính."
"Haha, đây mới là Mganga tôi biết chứ." Gã mỉm cười nhìn y, đôi mắt huyết dụ sáng lên như viên ngọc quý. "Chúa ơi, em khiến tôi yêu em quá đi mất, cục cưng của tôi ơi."
Có phải tim y vừa thịch một cái đúng không ? Rốt cuộc là y đã bị gã bỏ thứ bùa mê thuốc lú gì mà lại thấy gã đẹp kia chứ. Không được, không được, y không phải là loại người hám trai dễ dãi như vậy. Mganga cau mày suy nghĩ, hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt đầy yêu thương từ gã. Có lẽ Omen sẽ ở cạnh bên y thêm một lúc nữa vậy.
"Anh không ra giúp Zephys đi à ?" Mganga túm chặt lấy vạt áo gã, co rúm lại thành một cục vì gió đông. Xem ra mùa đông năm nay đến sớm hơn so với dự kiến của y rồi.
"Em lạnh sao ?" Gã ân cần hỏi, tay phải giữ lấy y, tay còn lại lấy vạt áo của mình phủ kín cơ thể. Nói gã may mắn cũng được, áo khoác do tổ chức phát có lớp lông bên trong, khi mặc vừa ấm lại vừa hợp thời trang. Y thoải mái tận hưởng hơi ấm từ nó, trong lòng âm thầm cảm ơn Veera vì đã tính trước cho những trường hợp như thế này.
"Không, do gió lùa vào cổ nên hơi rùng mình một tí thôi."
"Tôi muốn ở đây với em thêm một lúc nữa. Zephys vẫn có thể trụ được trước khi tôi đến."
"Hehehe, anh nhớ em đến mức đó sao ?" Y cười cợt hỏi gã. Vốn dĩ đây chỉ là một câu đùa vui thôi nhưng nó khiến y sợ. Gã trả lời y thật. Thận chỉ còn trả lời y bằng chất giọng đầy thành khẩn nữa.
"Đúng vậy, tôi nhớ em."
Chúa ơi, tim Mganga sẽ rung rinh vì người đàn ông này mất.
"Thả em xuống đi."
"Tại sao ? Tôi còn chưa được em hồi sức đủ nữa." Gã bĩu môi những vẫn chấp nhận thả y xuống dưới đất. Mganga cau mày nhìn chiếc áo khoác bông dài đến đầu gối mình, trong lòng tràn đầy bất mãn. Tại sao cùng là con người, cùng ăn cơm mà gã lại cao lớn hơn y vậy ? Không công bằng chút nào.
Y ra hiệu cho gã cúi người xuống sau đó nhân lúc gã không để ý đặt một nụ hôn như nhanh như chuồn chuồn lướt qua má gã. Omen do quá hoang mang liền ngồi bịch xuống đất, để lộ khuôn mặt ngu ngốc cực độ.
Khoan đã, Mganga vừa hôn gã sao ?
Âu shít, trái tim bé nhỏ của gã không thể chịu đựng được nổi đả kích mạnh như vậy đâu.
"Em . . em có biết bản thân vừa làm gì không vậy ?" Gã ôm má, chĩa ngón tay về phía y, hỏi tội. Giọng nói lắp bắp cùng khuôn mặt đầy bối rối của gã khiến y bật cười. Mganga rút điện thoại từ trong túi áo, nhanh chóng chụp một bức ảnh dìm nhan sắc trầm trọng của gã.
"Em làm gì cơ nào ? Cướp mất sự trong trắng của bé Omen sao ?" Y mỉm cười, đuôi mắt cong lên thành một đường cong tuyệt mĩ. Chết tiệt, cộng sự của gã đúng là một con cáo ranh ma đáng ghét mà. "Giờ thì quý ngài Omen của chúng ta đây đã có động lực để ra ngoài kia phụ giúp đồng nghiệp của mình chưa nào ?"
"Của tôi."
"Ừ, của anh tất."
Omen đưa y ra khỏi con ngõ, men theo con đường gã nhớ để đưa y tới gặp lão già đeo mặt nạ nửa mặt - người mà gã thấy kì lạ nhất trong nhiệm vụ lần này. Đáng tiếc rằng khi họ đến nơi, thứ chào đón họ không phải là một cuộc chiến đẫm máu mà là bãi chiến trường đầy kinh dị. Zephys và một người phụ nữ tóc nâu khác đang thi nhau đấm nát mặt tên côn đồ nằm trên mặt đất. Xung quanh là xác người ngổm ngang, máu chảy đầy đường, mùi tanh tưởi của máu xộc lên mũi y. Mganga che mũi theo bản năng, hàng lông mày xinh đẹp nhăn lại. Nơi này còn tồi tệ hơn những gì y nghĩ. Người phụ nữ tóc tím từ từ tiến tới phía họ, cất giọng "Hai ngươi đến muộn."
"Chúng tôi xin lỗi." Mganga lên tiếng, cúi người góc 90 độ nói lời xin lỗi với nàng.
Veera hoàn toàn không để lời xin lỗi đó vào mắt, nàng nhìn gã, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xinh đẹp song vẫn tạo cho kẻ khá một sức hút nhất định. Nàng từ tốn nói, không có chút gì vội vàng hay gấp gáp như hai kẻ đằng sau lưng mình "Không sao, không sao. Ta cũng không có ý định trách móc hai ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro