3. [Ôn Chu] [Sinh tử văn] Liệt nữ có hỉ (Thượng)

Tác giả: Trà Lục Minh

Trans: Đặng8229384

____

"Mạch tượng này..."

"Phu nhân, người đây là thoáng động thai khí, có điều là không đáng ngại, đợi lão phu kê cho người một phương thuốc, bảo đảm mẫu tử ngài bình an."

Lão đại phu cười thu tay về vuốt râu, cười vui vẻ đến nỗi không thấy mắt.

Người trước mặt đầu đội nón, hai tấm lụa mỏng mông lung che giấu tướng mạo. Từ trong sa mỏng lộ ra từng chút một, có lẽ là bởi vì bệnh tật gì đó mà màu môi hơi nhạt, cánh môi hơi mím lại, cằm thon gọn như được tinh tế mài giũa.

Chỉ nhìn sơ lược liền sẽ có người đoán rằng đây là bộ dáng của một nữ tử nhà lành.

"Lão tử con mẹ nó không phải là phu nhân!"

Chỉ là vừa mở miệng người kia liền đem lão đại phu kia sợ tới mức không dám nhìn nữa, run rẩy cầm bút, viết ra một phương thuốc an thai.

"Chiếu theo phương thuốc này mà đi cắt thuốc nhé?"

Chu Tử Thư thô thạo đánh giá dược liệu trên phương thuốc này, mặt mày nhíu chặt, giống như ép mình đi xuống nhìn vậy, y cứng rắn ghi nhớ những gì viết trên giấy.

Lão đại phu không dám nhiều lời, chỉ nhìn phu nhân thân hình cao gầy này đi rồi mới thở dài nói:

"Cũng không biết là nương tử nhà ai, tính tình mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ là khổ cho tướng công trong nhà..."

Chu Tử Thư sải bước đi ra ngoài y quán, lúc bước qua cánh cửa, bỗng nhiên dừng lại một chút, y rất không được tự nhiên đỡ lấy thắt lưng, bước chân lưu loát trong chốc chốc chậm lại.

"Đi thôi."

Khóe mắt y cũng không nhìn xuống mà nhìn thẳng về phía trước, một tay vén vạt áo lên nhấc chân nhẹ nhàng đạp người đang ngồi xổm ở cửa.

"A Nhứ, huynh xong rồi sao?"

Ôn Khách Hành cười cười, hắn bị Chu Tử Thư đá không có bực mình mà sau đó giơ tay nắm chặt cổ chân y nói:

"Lấy phương thuốc chưa?"

"A Nhứ mang thai đứa nhỏ vất vả như vậy khiến ta đau lòng vô cùng..."

Chu Tử Thư gần đây có chút chậm chạp, có lẽ là bởi vì mang thai, cũng có lẽ là do không còn phòng bị Ôn Khách Hành nữa.

Y né tránh không kịp, lập tức bị nắm chặt cổ chân như vậy, Lưu Vân Cửu Cung Bộ hoàn toàn không sử dụng được.

Ôn Khách hành tay khẽ động, nhéo nhéo xương cổ tay Chu Tử Thư nhô lên, cười nói:

"A Nhứ cổ tay huynh thật sự nhỏ, quả nhiên là một bộ mỹ nhân cốt."

Chu Tử Thư nghe xong lời này nhất thời tức giận không quan tâm, mũi chân thuận thế nhắc tới, đạp thẳng vào trong ngực Ôn Khách Hành.

Y bận tâm hài nhi trong bụng, lại không muốn thật sự làm Ôn Khách Hành bị thương nên lực đạo này đương nhiên sẽ nhu hòa đi rất nhiều:

Trong mắt người ngoài quả thật giống như một tiểu nương tử cùng tướng công nháo không được tự nhiên.

Xiêm y trên người Ôn Khách Hành bị A Nhứ giẫm lên đầy dấu vết, hắn đứng dậy cũng không vỗ mà mặt mày càng lúc càng cười đến thoải mái.

Ôn Khách Hành vội vàng đuổi theo người phía trước hai bước, ống tay áo cũng mở ra chắn ở phía trước Chu Tử Thư, mặt lộ ra ủy khuất nhìn y: "Chu Tử Thư, huynh không phải là người tốt sao?"

"A Nhứ huynh nhìn một chút, vật liệu thượng hảo này ——"

Hắn còn chưa nói xong Chu Tử Thư liền lạnh lùng liếc hắn một cái, tức giận nói:

"Như thế nào, muốn bồi thường cho lão tử?"

Ôn Khách Hành lập tức lắc đầu mềm giọng nói:

"Không có, ta chỉ muốn hỏi một chút, A Nhứ huynh giẫm đến thoải mái hay không."

Chu Tử Thư nghe Ôn Khách Hành nói như vậy, lại nhìn bộ dáng làm nũng lấy lòng của hắn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Ý thức được bộ dáng cười ra, Chu Tử Thư thầm hận mình không chịu thua kém, ngay sau đó liền lạnh mặt. Y nhẹ nhàng hừ một tiếng rồi đẩy Ôn Khách Hành ra đi đến nơi khác.

"A Nhứ, A Nhứ, huynh đi chậm một chút..."

Phía sau từng tiếng kêu như gọi hồn quấy nhiễu Chu Tử Thư không quá phiền phức, Chu Tử Thư cũng không kìm được mà thả chậm bước chân, chờ cho cáo tên keo con chó kia đuổi theo.

Chuyện này nói đến cũng trùng hợp.

Y vốn là thiếu trang chủ của Tứ Quý sơn trang, lần này đi xa cũng là bởi vì khi còn nhỏ sư phụ đã đính ước từ nhỏ cho y với người khác, mà người đó lại là nhị sư đệ của bổn môn.

Năm đó cả nhà nhị sư đệ y bỗng nhiên không có tin tức gì, sư phụ tìm không được, cuối cùng thành khúc mắc.

Thẳng đến nửa năm trước khi sư phụ lâm chung phó thác nói, với y muốn y tìm được nhị sư đệ, hoàn thành nguyện ước mối hôn sự này.

Chu Tử Thư nghĩ đến lão trang chủ quy tiên qua đời, không khỏi thần thương, trong bụng cũng có chút đau đớn.

Y tự nhận mình không ngừng xin lỗi lời dặn của sư phụ.

Chuyến này, không chỉ không tìm được sư đệ mà còn vô duyên vô duyên rước vào oan nghiệt, thế cho nên châu thai trong bụng ám kết, y liền có thai.

"A Nhứ, huynh ngồi xuống nghỉ ngơi trước, ta đi tìm ngựa."

Ôn Khách Hành thấy cổ Chu Tử Thư hơi ướt át, trên tấm lụa mỏng kia cũng dính mồ hôi, nhu thuận dán lên thái dương.

Hắn kiêu ngạo đỡ cánh tay Chu Tử Thư, dẫn y ngồi vào bàn trà bên cạnh, vừa rót nước vừa quạt, bộ dáng mười phần ân cần.

"Ngươi cứ tránh xa ta một chút."

Chu Tử Thư nhíu mày.

Hôm nay y cực kỳ khó tính, y có thai càng không chịu được nóng, xiêm y trên người tầng tầng lớp lớp, cổ áo lại lỏng lẻo khẽ mở ra:

Lớp lụa mỏng được gió nhẹ nhàng thổi lên, khăn lụa trắng như tuyết làm nổi bật, dung sắc Chu Tử Thư càng thêm lộ ra, mà hai gò má lại phiếm hồng, môi nhuận môi khẽ mở ra thêm vài phần kiều sắc.

Ôn Khách Hành sững sờ nhìn chằm chằm y, Chu Tử Thư quay mặt đi coi như không nhìn thấy. Thẳng đến khi bị nhìn đến thật sự không còn kiên nhẫn mới đưa tay đẩy vai Ôn Khách Hành ra nói:

"Không phải tìm ngựa sao, sao còn không đi?"

Đợi đến khi Ôn Khách Hành từng bước quay đầu đi, Chu Tử Thư mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm chén trà trong tay ngẩn người.

Theo lời dặn dò của sư phụ, y phải tìm sư đệ sau đó mang người về Tứ Quý sơn trang thành thân. Nhưng hôm nay y bụng lớn tròn trịa đã mang thai được năm tháng, chẳng lẽ sẽ ở trước mặt sư đệ ưỡn bụng để cho người cùng mình trở về sơn trang thành thân? Chu Tử Thư nhìn về phía bụng có chút lớn đã hiện hoài dấu hiệu đang mang thai nghĩ.

Y bức bách chính mình vẫn đối với Ôn Khách Hành không giả từ sắc, nhưng đã có ý, làm sao có thể thật sự hạ tâm. Từ lúc mới gặp, y liền nói với Ôn Khách Hành mình muốn tìm người, không thể dây dưa với hắn. Ôn Khách Hành chỉ coi Chu Tử Thư đang tìm một lý do trốn tránh hắn, khi hắn còn không được tự nhiên, cũng không coi chuyện tìm người này là thật. Nhưng sự việc cứ kéo dài thành như hôm nay, Chu Tử Thư lại không đành lòng nói cho hắn biết chân tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro