5. [Ôn Chu] [Sinh tử văn] Giả sử Ôn đại Cốc chủ đột nhiên bị mất trí nhớ (Hạ)

Ngày hôm sau Chu Tử Thư kéo Ôn Khách Hành đến bên cạnh ghế, cầm lấy mặt nạ trên bàn liền so trên mặt hắn. Mắt thấy đồ vật bẩn thỉu sắp dán lên mặt mình Ôn Khách Hành vội vàng ngửa người ra sau, lúc này mới thành công tránh thoát động tác kia. Hắn thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhíu mày, giống như một cục bông nhỏ bị chọc xù lông, rũ mắt xuống hướng Chu Tử Thư nói: "A Nhứ cái này thực bẩn, tại sao lại dán lên mặt ta?" Dứt lời, hắn lại nhìn mặt nạ kia, trong ánh mắt đều là ghét bỏ.

Cổ tay tay cầm mặt nạ của Chu Tử Thư xoay quanh, cuối cùng đặt mặt nạ trở lại bàn sau đó chậm rãi ngồi xuống, đánh giá mái tóc bạc của Ôn Khách Hành lông mày khẽ nhíu, sau lại giống như nghĩ đến cái gì đó, con ngươi rũ xuống thở dài.

"Đeo vào đi." Y nói: "Khuôn mặt này của ngươi cùng mái tóc bạc kia thật sự rất nổi bật, sau khi xuống núi nếu bị coi là yêu quái ta cũng không giúp được ngươi."

"Không đeo." Ôn Khách Hành cảnh giác lui về phía sau hai bước, vén mái tóc mái trước trán ngẩng đầu hừ nhẹ một tiếng: "Mặt nạ này vừa bẩn vừa xấu xí, ta lại có một khuôn mặt như vậy, tại sao phải lấy thứ như vậy che mặt." Nói xong, Ôn Khách Hành chợt nhếch khóe môi lên: "Còn nữa, A Nhứ ngươi nói mặt ta cùng một đầu tóc bạc này của ta nổi bật là đang khen ta trẻ tuổi tuấn tú?"

Chu Tử Thư cũng nở nụ cười giơ tay hướng phía Ôn Khách Hành tới: "Tùy ngươi nghĩ như thế nào." Vừa dứt lời một đôi tay liền bám lên thắt lưng nhỏ của y, Chu Tử Thư nhất thời trợn to hai mắt hung hăng liếc mắt nhìn Ôn Khách Hành chiếm tiện nghi của mình: "Móng vuốt chó của ngươi mau bỏ ra."

"Sẽ không." Ôn Khách Hành hướng y bĩu môi: "Hôm qua ta rõ ràng ôm A Nhứ ngủ rất tốt, nhưng còn chưa ôm đủ, A Nhứ liền thừa dịp ta ngủ say đá ta xuống đất, hôm nay A Nhứ nếu không cho ta ôm đủ là khinh dễ ta." Hắn cố ý đem hai chữ khi dễ nói rất nặng, chính mình lại thừa dịp mình nói chuyện chậm trãi gần Chu Tử Thư hơn, cơ hồ là muốn cùng y dán cùng một chỗ.

Khóe miệng Chu Tử Thư giật giật, tức giận tặng cho Ôn Khách Hành bảy chữ "Được một bước tiến lên một tấc", nhưng rốt cuộc cũng không đẩy Ôn Khách Hành ra mà là mặc cho người nọ ôm mình. Chờ Ôn Khách Hành ôm đủ rồi mới vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Ôn đại thiện nhân, ngươi không phải là cẩu đấy chứ?"

"Ôn đại thiện nhân." Là cách nói khi y và Ôn Khách Hành gặp lại không bao lâu nói, mà Ôn Khách Hành lại xưng hô nhiều nhất. Đại khái là hôm nay tâm tình Chu Tử Thư không tệ để cho Ôn Khách Hành nháo xong mình mới theo bản năng dùng mấy chữ này gọi Ôn Khách Hành. Nhưng y vốn là muốn trêu chọc Ôn Khách Hành, lại không ngờ Ôn Khách Hành nghe được xưng hô này, tay vốn định rời khỏi eo Chu Tử Thư lại leo lên.

"Ôn đại thiện nhân?" Nam tử tóc bạc đầu tiên là nhíu mày, sau lại phản ứng lại cái gì, nhếch khóe miệng hỏi: "A Nhứ đang gọi ta sao?"

Ôn Khách Hành đem xưng hô Ôn đại thiện nhân cùng trong lòng thầm nhẩm mấy lần, cười càng sáng lạn giống như rất thích cái tên này.

"Được rồi, Ôn đại thiện nhân." Ngón tay mảnh khảnh của Chu Tử Thư khẽ điểm lên trán Ôn Khách Hành: "Mau đi thu thập chúng ta xuống núi đi. "Dứt lời, rất tự nhiên đưa tay ý là bảo Ôn Khách Hành kéo y dậy.

"Được rồi." Ôn Khách Hành nghe vậy đứng dậy cầm lấy chiếc quạt gấp đặt ở một góc bàn, xoay một vòng trong tay sau đó hướng về phía Chu Tử Thư cười cười, dùng tay kia khoác tay Chu Tử Thư vươn tay ra rồi kéo Chu Tử Thư lên đáp: "Ta đi thu dọn."

Hai người bọn họ đã ẩn cư trên Trường Minh sơn mấy năm nay nhưng đồ đạc muốn thu thập lại rất ít.

Chu Tử Thư thay quần áo xong liền tìm một chỗ hơi ngửa đầu dựa vào, tay theo thói quen phủ lên bụng nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ôn Khách Hành vẫn không thu thập đồ đạc điều này không khỏi khiến Chu Tử Thư nhíu mày. Lại là vài phút trôi qua y rốt cục nhịn không được nên đành đi Ôn Khách Hành.

Ngoài cửa là tuyết trắng Chu Tử Thư vừa mở cửa, gió lạnh liền hướng y đánh tới, buộc y không thể không khép lại xiêm y, tay bảo vệ bụng dưới. Nhưng bước ra ngoài không được mấy bước y liền rơi vào trong lồng ngực ấm áp.

"A Nhứ lạnh thế này ngươi ra ngoài làm gì?" Ôn Khách Hành nói: "Mau trở về đi." Vừa dứt lời liền đem Chu Tử Thư đẩy vào trong phòng.

Chu Tử Thư đưa tay đè Ôn Khách Hành lại.

Chỉ thấy trong túi của Ôn Khách Hành cầm chứa đầy đá băng, còn tay kia thì cầm một quyển sổ.

Chu Tử Thư nhận ra quyển sổ kia, là năm thứ hai Ôn Khách Hành cùng y ẩn cư ở Trường Minh Sơn, Ôn Khách Hành xuống dưới chân núi mua, từ đó về sau hắn liền ở trong quyển sách này ghi chép đồ đạc, lại không cho Chu Tử Thư xem, ghi chép xong liền đặt ở góc bàn hai phòng bọn họ.

Nhưng Chu Tử Thư tôn trọng Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành không muốn để y xem, y liền không xem. Cho nên mỗi khi Ôn Khách nHành ghi chép thì Chu Tử Thư liền nằm trên giường, chờ hắn nhớ xong lại cùng hắn ngủ.

Ôn Khách Hành ngược lại rất có thể kiên trì, những năm gần đây, hoặc là một ngày một lần, hoặc là hai ba ngày một lần, hoặc là sáu bảy ngày một lần, tóm lại, từ sau khi quyển sách này mua về liền thường xuyên bị Ôn Khách Hành lấy ra ghi chép đồ đạc.

Bất quá nghĩ lại Ôn Khách Hành mỗi lần viết chữ trong quyển sách đều là rất ít, dù sao nếu là nhiều hơn một chút cũng không đến mức quyển sách này dùng thời gian dài như vậy cũng không dùng hết.

Nhưng Chu Tử Thư hiện tại cũng không muốn rối rắm với hành vi Ôn Khách Hành mất trí nhớ hiện giờ sao có thể lấy quyển sổ hắn dùng để ghi nhớ lúc hắn chưa mất trí nhớ, chỉ trách khối băng trong túi kia quá mức hấp dẫn ánh mắt của người ta một chút, Chu Tử Thư cơ hồ là nhìn những khối băng kia nghi hoặc đến cực điểm.

"Lấy nhiều băng như vậy để làm gì?"

"Ăn đi." Ôn Khách Hành trả lời tự nhiên: "A Nhứ không phải cùng ta nói sao, hai người ta ngươi luyện một loại võ công, không thể ăn thức ăn nấu chín, mà dưới chân núi cùng trên núi bất đồng, nói không chừng là mùa hè, đến lúc đó nắng nóng hai người ta và ngươi đi đâu tìm đá ăn. Vì vậy tất nhiên ta phải chuẩn bị một ít đá băng." Dứt lời, Ôn Khách Hành hướng Chu Tử Thư cười hắc hắc giống như cảm thấy mình rất thông minh, muốn Chu Tử Thư khen mình vậy.

Khóe miệng Chu Tử Thư giật giật, chung quy cũng không nhịn được liền đánh cánh tay Ôn Khách Hành một cái: "Mau bỏ băng trở về."

"Hả? Vậy chúng ta sẽ ăn gì sau khi xuống núi?"

"Ngươi có bỏ xuống hay không." Chu Tử Thư nói: "Không đem đá băng cất trở về, ngươi liền tự mình mang theo những đá băng này, đến lúc đó mệt mỏi làm hỏng cánh tay già nua không có ai thay ngươi đi đâu."

"A đừng." Tốc độ biến mặt của Ôn Khách Hành kêu nhanh một cái, trong nháy mắt trở thành tiểu cẩu mím môi ném băng trở lại trong đống tuyết, dùng tay còn ướt hơi chạm cánh tay Chu Tử Thư ủy khuất trông mong: "A Nhứ đừng tức giận, ta đem đá băng bỏ trở về là được." Trong lúc nói chuyện, hắn siết chặt tay một quyển sổ khác, sau đó liền dựa vào người Chu Tử Thư, nhìn lên đáng thương hề hề.

Chu Tử Thư không còn cách nào khác với hắn chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi không phải là người tốt sao?"

"Lão Ôn, nên đi thôi."

Ôn Khách Hành không đoán đúng, dưới chân núi không phải là mùa hè mặt trời nóng bỏng lơ lửng trên không trung mà là đang vào mùa xuân. Một luồng gió xuân mang theo ấm áp thổi qua, Chu Tử Thư nhiều ngày trải qua mang thai nôn nghén tra tấn thì cảm thấy tâm tình thoải mái không ít.

Mà bên kia trong ngực Ôn Khách Hành không biết từ khi nào đã bị đồ chơi bán hàng rong bày bán trên đường lấp đầy, hắn có chút không lấy được tiến về phía Chu Tử Thư cúi đầu dùng cằm điểm vào trong ngực, ý là sẽ rơi xuống đất: "A Nhứ, ngươi giúp ta đỡ với."

Chu Tử Thư nét cứng đờ trên mặt, hít sâu một hơi thật vất vả mới đem hỏa khí đè xuống nhưng vẫn liếc mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái.

"Làm gì mà ngươi mua nhiều đồ như vậy."

"Đương nhiên là chơi rồi." Ôn Khách Hành có chút vụng về dùng cánh tay chạm vào Chu Tử Thư; "A Nhứ, mau, mau giúp ta cầm một chút, nếu không chúng nó lại rớt, tốt xấu gì cũng là bỏ tiền mua rơi hỏng thì phí lắm."

Chu Tử Thư nghe vậy hừ nặng một tiếng.

"Sắp lão đến nơi rồi mà mỗi ngày chỉ biết chơi. May mà ngươi biết những thứ này tốn kém!" Tuy nói như vậy nhưng y đưa tay tiếp nhận trống bỏi. Thanh âm lạch cạch theo động tác của Chu Tử Thư phát ra, Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư một chút cười càng vui vẻ ánh mắt đều sắp híp lại thành một khe hở.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Chờ hai người hắn đến chỗ Đại Vu, đã là hai ngày sau.

Thời gian hai ngày nói nhiều cũng không nhiều lắm, nói ít không ít, chẳng qua thời gian hai ngày so với Chu Tử Tthư bỏ ra ngân sách nhiều hơn. Dù sao Chu Tử Thư từ trước đến nay không thích làm việc kéo dài, có thể hoàn thành liền nhanh chóng hoàn thành, hơn nữa Ôn Khách Hành mất trí nhớ đột ngột, y như thế nào cũng phải sớm mời Đại Vu giúp Ôn Khách Hành xem bệnh cho rõ ràng.

Nhưng Ôn Khách Hành một đầu tóc bạc quá mức dễ thấy khó tránh khỏi sẽ bị một ít người trong đầu nghĩ đến thuật bất lão, hơn nữa Ôn Khách Hành bộ dạng tuấn tú, lại không muốn dịch dung thành lão già nên cứ bị các nữ tử vây quanh cho nên lãng phí rất nhiều thời gian là không thể tránh khỏi.

Nhưng mà may mắn bệnh tình của Ôn Khách Hành không có chuyển biến xấu, chuyện quên vẫn là những chuyện đó, không có quên nhiều cũng không giảm bớt, điều này ngược lại khiến Chu Tử Thư thở phào nhẹ nhõm. Có điều là đợi Đại Vu bắt mạch cho Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư vẫn rất lo lắng nói: "Đại Vu, lão Ôn hắn thế nào rồi? Không sao chứ?"

"Chu trang chủ chớ vội, huynh ấy không có việc gì." Đại Vu nói rồi sau đó lại quay đầu nhìn về phía Ôn Khách Hành: "Tại hạ cùng Chu trang chủ có chút chuyện muốn nói, không biết Ôn công tử có thể đi ra ngoài một chút hay không."

Ôn Khách Hành dường như ngẩn người suy nghĩ trong chốc lát, mới do dự gật gật đầu.

So với Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư ngược lại rất khẩn trương, sau khi cửa bị Ôn Khách Hành đóng lại Chu Tử Thư liền mím môi.

"Nhưng lão Ôn hắn..."

"Chu trang chủ..."

Hai thanh âm cơ hồ đồng thời vang lên, cuối cùng vẫn là Đại Vu hướng về phía Chu Tử Thư cười cười, trước một bước nói: "Kỳ thật Ôn cốc chủ cũng không có việc gì, chính là năm đó khi các huynh ở Võ Khố huynh ấy bị thương quá nghiêm trọng mới dẫn đến lần này đột nhiên mất trí nhớ. Nhưng võ công huynh ấy cao cường, thuốc cũng không cần uống nghỉ ngơi vài ngày hẳn là có thể nhớ kỹ toàn bộ." Nói xong, rồi lại dừng một chút: "Chỉ là lời này ta mấy năm trước ta đã nói với Ôn cốc chủ, bảo huynh ấy làm tốt chuẩn bị tâm lý mất trí nhớ, huynh ấy đúng là không nói cho huynh biết..."

"Đại khái là không muốn khiến Tử Thư lo lắng đi." Thất gia đứng bên cạnh Đại Vu bỗng nhiên nói.

Chu Tử Thư trong lòng lộp bộp một chút, lúc này mới hiểu được thì ra Ôn Khách Hành ghi chép trong quyển sổ kia là sợ mình đột nhiên có một ngày quên hết thảy.

Y rũ mắt xuống nhưng lại lập tức cười khẽ ra tiếng, bất tri bất giác ra cửa nhìn Ôn Khách Hành đang chờ mìnhở ngoài cửa giơ tay gõ lên trán Ôn Khách Hành một cái.

"Ngươi có ngốc hay không?"

Lúc Chu Tử Thư nói lời này, trong lòng đang nghĩ đến tên ngốc Ôn Khách Hành này một bên gạt mình chuyện hắn sẽ mất trí nhớ, một bên len lén ghi chép trong sổ, mỗi ngày đều có thể sợ hãi những chuyện vô dụng kia. Đơn giản chính là lại quen biết một chút, chẳng lẽ sau khi Chu Tử Thư y mang thai, ngay cả lão Ôn để y một lần nữa thích hắn cũng không có sao?

Thật sự là...

Hắn đang coi thường ai đây.

Nhưng Ôn Khách Hành cũng không biết trong lòng Chu Tử Thư nghĩ gì, sau khi bị đánh vào đầu, cực kỳ chân thật kêu "A" lên một tiếng.

"A Nhứ, ngươi làm gì vậy?" Đại cẩu cẩu xoa đầu ủy khuất.

"Mang kẻ ngốc về nhà."

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro