5. [Ôn Chu] [Sinh tử văn]Giả sử Ôn đại Cốc chủ đột nhiên bị mất trí nhớ(Thượng)
Tác giả: doudouddddd
Trans: Đặng8229384
_____
"Ôn Khách Hành, ngươi lề mề cái gì vậy ngươi muốn chết đói lão tử sao."
Chu Tử Thư nói lời này, tay đang dừng ở bụng dưới. Y có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhìn bụng mình hơi động một cái, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ thầm tên này rõ ràng đều đã sắp làm cha rồi mà sao còn không đáng tin cậy như vậy, cũng không phải gọi hắn đi nấu cơm mà chỉ là bảo hắn làm chút đá bào trở về mà cũng chậm như vậy. Huống hồ thời gian trôi qua lâu như vậy coi như là nấu cơm cũng là phải xong rồi chứ?
Nghĩ như vậy Chu Tử Thư lại khẽ thở dài.
"Ôn Khách Hành..." Y tăng âm lượng, lại hướng bên ngoài hô: "Ngươi làm gì vậy? Sao ngươi lại chậm chạp như thế? ......Ôn Khách Hành... Lão Ôn..." Âm lượng này ngay cả người tập võ bình thường cũng nên nghe được, huống chi là Ôn Khách Hành.
Cổ họng của Chu Tử Thư sắp khàn nhưng vẫn nhận được hồi âm. Chu Tử Thư đột nhiên có dự cảm không tốt, ngón tay thon dài lướt qua bụng mình rồi chống bàn đứng dậy, cuối cùng quyết định ra ngoài tìm Ôn Khách Hành.
Trên núi Trường Minh quanh năm tuyết trắng, Chu Tử Thư vừa ra khỏi cửa đã có gió lạnh thổi qua buộc y không thể không khép y phục lại.
"Ôn Khách Hành..." Y híp mắt, vừa đi vừa cố gắng nhìn về phía trước, kết quả không đi được mấy bước, liền thấy được bóng người.
A...
Chu Tử Thư có chút tức giận, nghĩ thầm còn tưởng rằng chạy bao xa rõ ràng cách nhà rất gần còn cố ý không trả lời ta, hại lão tử uổng công lo lắng một hồi.
"Ôn Khách Hành." Y nói: "Ngươi đang làm gì vậy, nhanh chóng về nhà."
Người đứng cách đó không xa rốt cuộc cũng quay đầu lại, hắn hướng Chu Tử Thư chớp chớp mắt, trên mặt có chút nghi hoặc. Lại một lát sau mới hướng phía Chu Tử Thư đi tới. Đợi đến khi cách Chu Tử Thư hai ba bước bị Chu Tử Thư túm lấy cánh tay trực tiếp kéo tới.
"Lão Ôn..."
"Ngươi là ai?"
Hai thanh âm cơ hồ đồng thời phát ra.
Chu Tử Thư ngây ngẩn cả người, há miệng hơn nửa ngày mới tìm lại được thanh âm của mình: "Lão Ôn, ngươi..." Y nhíu nhíu mày: "Ngươi không biết ta là ai?"
"Lão Ôn?" Một người nam nhân tóc bạc nhìn y: "Là gọi ta sao?"
Hỏng rồi...
Chu Tử Thư thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, đầu óc ong ong một chút, lời nói đến bên miệng rốt cuộc nói không nên lời. Y hít sâu một hơi, lập tức đưa tay kéo cánh tay Ôn Khách Hành miễn cưỡng giật giật khóe miệng, hướng Ôn Khách Hành lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Theo ta trở về trước đã."
Ôn Khách Hành cũng coi như tin y, cũng không có giãy dụa mà ngoan ngoãn đi cùng y.
Đợi đến khi đi vào trong phòng chỉ thấy Chu Tử Thư chỉ chỉ mặt mình: "Có ấn tượng không?"
Ôn Khách Hành lắc đầu.
Chu Tử Thư lại chỉ chỉ hắn: "Vậy ngươi còn nhớ mình là ai không?"
Ôn Khách Hành vẫn lắc đầu như trước.
Chu Tử Thư thở dài một hơi, tay đặt ở bụng mình có chút phiền muộn lo lắng hiện cả ra bên ngoài mặt.
Xem ra phải thu thập đồ xuống núi tìm Đại Vu...
Y nghĩ sự tình nhập thần, Ôn Khách Hành ở một bên không vui, ở trước mặt y nhẹ nhàng khoát tay áo, thật sự đem ánh mắt của y kéo lên người mình.
"Ngươi không nói cho ta biết tên ngươi là gì." Ôn Khách Hành giống như một hơi ngẩng đầu, mím chặt môi dưới, trong mắt tràn ngập chờ mong.
"Chu Tử Thư." Chu Tử Thư giống như thở dài nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể gọi ta là A Nhứ."
Chu Tử Thư... A Nhứ...
Ôn Khách Hành đem hai cái xưng hô này ở trong lòng mình nhẩm đến mấy lần, trên mặt bất tri bất giác có nụ cười.
Chu Tử Thư bất đắc dĩ nhìn hắn, rốt cuộc là không nhịn được lấy tay nhẹ nhàng gõ trán hắn: "Cười ngây ngô cái gì vậy."
"Không có gì." Ôn Khách Hành ngây ngốc nở nụ cười, sau đó rất nghiêm túc chống lại đôi mắt đẹp mắt của Chu Tử Thư: "A Nhứ?"
"A Nhứ..."
"A Nhứ..."
"Ai." Chu Tử Thư nhướng mày: "Gọi hồn đấy à?"
"A Nhứ, trước kia chúng ta có quen biết nhau hay không?" Ôn Khách Hành đi tới bên cạnh Chu Tử Thứ, bất tri bất giác liền nắm lấy tay y.
Chu Tử Thư bất đắc dĩ nhìn về phía cái bụng đang động của mình.
Đâu chỉ là quen thuộc cơ chứ...
Trong lòng y bất đắc dĩ nghĩ:
Ngươi còn là cha ruột của tiểu oa nhi trong bụng ta nữa kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro