6. [Ôn Chu] Sự tò mò của Niệm Tương
Tác giả: Lạc Nhứ Trần Khinh
Edit: Đặng8229384
____
1. Sự tò mò của Niệm Tương
Tiểu Niệm Tương năm nay 7 tuổi, là cái tuổi nhu thuận lại tràn ngập tò mò.
Không khéo, gần đây không biết vì sao lại truyền ra lời đồn đãi về Quỷ Cốc.
Càng không khéo chuyện này bị tiểu Niệm Tương nghe được.
Vì vậy, cô nhóc chạy đến hỏi cha mình.
"Cha, Quỷ Cốc là cái gì vậy?"
Trương Thành Lĩnh trì trệ một chút: "Quỷ cốc? Quỷ Cốc là một nơi không tốt."
"Quỷ Cốc có quỷ ăn thịt người sao?"
"Quỷ Cốc có quỷ ăn thịt người, có quỷ ăn quỷ, cũng có quỷ muốn về nhà. Niệm Tương nhớ kỹ, nhìn người tuyệt đối không thể nhìn vẻ bề ngoài của họ. Con hiểu chưa?"
"Ồ~" Tiểu hài tử kia bĩu miệng. Được rồi, xem ra là nàng vẫn không hiểu.
Quỷ sẽ muốn về nhà, sẽ muốn làm người sao?
Vì thế nàng muốn đi hỏi những người khác, lại tình cờ gặp được Ôn Chu phu phu xuống núi.
"Sư công sư công, phụ thân vừa mới nói với ta là rằng Quỷ Cốc có quỷ muốn về nhà, vì sao vậy?"
Nhóc con kia hai mắt lập lánh ánh sao đưa ra bộ mặt muốn chờ sư công kể chuyện cho nàng nghe.
Kết quả Ôn gia gia trả lời một câu "Bởi vì ngôi nhà đó có người mà hắn yêu" liền lôi kéo sư công còn lại của nàng chậm rãi rời đi.
Niệm Tương: ?
Nàng cảm giác tất cả mọi người đều vẫn không get được trọng điểm trong vấn đề của nàng.
2. Sự tò mò của Niệm Tương
Thành Lĩnh và Tiểu Liên bọn họ muốn ra ngoài nghị sự vì thế lưu lại một bộ phận đệ tử ở trong trang canh giữ, đương nhiên, Ôn Chu phu phu không quản lý chuyện giang hồ dứt khoát cũng ở lại đây vui đùa cùng các tiểu bằng hữu.
Nhưng mà, trùng hợp chính là chân trước bọn họ vừa đi, buổi tối Niệm Tương lại bởi vì đau răng mà khóc lớn khiến cho Chu Tử Thư rất đau lòng. Người của cả một trang đều luống cuống tay chân, mời đại phu, nấu thuốc, binh hoang mã loạn một hồi Niệm Tương cuối cùng cũng không đau răng nữa mà có một giấc ngủ ngon.
Đại phu nói, đứa nhỏ là do ăn đồ ngọt nhiều, phỉa kiểm soát lượng đồ ngọt cho nàng.
Kỳ thật vấn đề này Thành Lĩnh cũng phát hiện, hơn nữa cũng đã cùng đứa nhỏ đề cập qua. Nhưng cô bé nghĩ rằng ăn đồ ngọt là rất hạnh phúc, cộng với hướng
cha nàng làm nũng vài câu, lập trường không cho nữ nhi ăn đồ ngọt nữa trong nháy mắt bốc hơi không còn dấu vết.
Thế nhưng, Thành Lĩnh là Thành Lĩnh, Chu Tử Thư là Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư cảm thấy đồ nhi nhà mình lập trường quá không kiên định, vì thế y triệu tập đệ tử trong trang tuyên cáo chỉ không cho phép cho Niệm Tương ăn đồ ngọt.
Mệnh lệnh hạ xuống, tiểu Niệm Tương càng ủy khuất.
Nhưng nàng phát hiện ra rằng Ôn Khách Hành gần đây đang điên cuồng ăn đồ ngọt, đặc biệt là kẹo hồ lô.
"Gia gia, vì sao người có thể ăn đồ ngọt mà ta lại không thể?"
"Đó là bởi vì, sư công con cho phép ta ăn."
Tiểu Niệm Tương nhìn kẹo hồ lô trong tay Ôn Khách Hành nhịn không được nuốt nước miếng.
"Gia gia thi pháp thuật cho con, con xem, lại có một chuỗi đường hồ lô này, cái này cho A Tương, con không cần không vui nữa."
"Cám ơn gia gia."
Nhưng đời nào ngờ sau đó lại có biến.
Đêm đó, Chu Tử Thư tuyên bố cấm Niệm Tương cùng Ôn Khách Hành ăn đồ ngọt, cho phép đệ tử tố cáo vạch trần khi phát hiện. Không chỉ có thế, Ôn Khách Hành lúc trở về phòng phát hiện chăn của hắn đều bị bỏ ra ngoài cửa, trên chăn còn có một phong thư, trên đó viết: Ôn Đại Thiện nhân cũng xin kiêng đường, đối xử với răng mình cho tốt!"
"A Nhứ, huynh nghe ta giải thích, A Nhứ, A Nhứ ơi..."
Đặng: Tác giả đã xuống núi nên fic chỉ đến đây thôi nhé, cũng coi như là đoản ngắn hay hay vậy
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro