Chương 2 : Đêm thăm Điện Cô Hồng
Chu Tử Thư thân là con trưởng trong phủ, lại là đại đồ đệ của Tần Hoài Chương, kiêm thư đồng của Thái tử, mỗi ngày đều bị công việc quấn thân, mỗi lần tiến cung đều lui tiến vội vàng, chàng biết được những bí mật trong cung tất cả đều là trong lúc vô tình nghe được khi lui tới.
Ấn tượng của chàng đối với Ngũ điện hạ chỉ là hoàng tử mắt mù ẩn cư trong lãnh cung, không tranh với đời, không được coi trọng. Những người khác cơ hồ cũng không nhắc tới vị điện hạ này.
Biết được quan hệ giữa Ngũ điện hạ và Thái hậu, Chu Tử Thư càng hiếu kỳ, giống như giơ một ngọn cỏ đuôi chó trước mặt li miêu, li miêu sao có thể không vồ?
Kỳ quái chính là Chu Tử Thư chưa từng gặp lại vị cung nữ già kia, chàng cố ý hỏi thăm qua, tất cả đều nói trong cung người già nhiều, không biết Chu Tử Thư hỏi ai.
Chu Tử Thư quyết định tìm cơ hội đi Điện Cô Hồng tìm hiểu đến cùng.
Cơ hội rất nhanh đã tới rồi, ngày đó sinh nhật Hoàng hậu, trong cung mở yến tiệc chiêu đãi mệnh phụ, Chu Tử Thư với các hoàng tử cùng dự tiệc. Tiệc tan, hoàng hậu cố ý lưu chàng ngủ lại trong cung, hỏi việc hôn sự của chàng, lời nói lúc ấy nhưng lại như có ý ban hôn cho chàng và một vị công chúa. Làm phò mã nào còn có cái tiền đồ gì nữa? Chu Tử Thư ngoài mặt không thể hiện, khách khí lễ phép nói, "Toàn bộ nghe theo phụ mẫu."
Chu Tử Thư còn chưa ra khỏi cửa cung hoàng hậu, Thái tử vội vội vàng vàng đuổi theo, thở hồng hộc, chân hành bảo: "Tử Thư, mẫu hậu sai rồi, người từ trước đến nay kiến thức hạn hẹp, ngươi đừng so đo với người."
Chu Tử Thư nói: "Tử Thư không dám."
Thái tử kéo tay chàng, chân thành hết lòng hết dạ nói : "Người muốn tốt cho ta, một lòng nghĩ muốn giữ ngươi bên ta, trợ ta thành nghiệp lớn, cũng không nghĩ phụ hoàng ghét nhất là kết bè kết cánh đấu đá nhau."
Chu Tử Thư nói: "Tử Thư hiểu rõ."
Thái tử vỗ vỗ tay chàng: "Ngươi hiểu ta là tốt rồi."
Chu Tử Thư nói: "Ban đêm gió lớn, xin điện hạ hãy quay về trước đã."
Lúc này tùy tùng của Thái tử đuổi kịp đến, phủ thêm áo choàng cho Thái tử, "Điện hạ, xin hãy quay về đi!"
Thái tử sai tiểu thái giám tâm phúc bên người, nói: " Tiểu Tùng, tiễn Tử Thư một đoạn."
Chu Tử Thư: "Không cần nữa, có vài bước chân."
Tiểu thái giám cũng không tình nguyện, nói: "Điện hạ, hoàng hậu nương nương còn chờ người trả lời ạ."
Thái tử nói: "Vậy Tử Thư, ngươi đi đường cẩn thận."
Chu Tử Thư khẽ gật đâu.
Thái tử được đám người bao quanh đi mất.
Chu Tử Thư nhìn bọn họ rời đi, xoay người đi tiếp đường mình.
Y nghĩ trong lòng, Thái tử đúng là biết nói chuyện, trong chốc lát thì nói Hoàng hậu tình mẹ vô biên, yêu con sốt ruột, chốc lại nói Hoàng đế tuyển người hiền, có thể nâng đỡ, công chính liêm minh, thật không hổ là Thái tử Đông cung.
Lại chẳng chịu đặt mình vào vị trí của chàng nghĩ một chút cho chàng, hỏi chàng một câu có thích vị công chúa Hoàng hậu giới thiệu hay không. Chàng đương nhiên là không thích, nhưng nếu chàng thích thì sao? Nếu chàng và công chúa lưỡng tình tương duyệt, Hoàng hậu và Thái tử làm bộ làm tịch chẳng phải là hoàn toàn ngược lại?
Chàng hiểu rõ mưu đồ của Thái tử, chẳng qua là muốn buộc phủ Đại tướng quân và Thái tử cùng một chỗ, toàn tâm toàn ý đưa gã lên ngai vàng.
Hoàng thượng đang trong thời kỳ cực thịnh, thánh tâm khó dò, ai biết y muốn đem ngôi vị hoàng đế lưu cho vị hoàng tử nào?
Chàng vừa đi vừa nghĩ, vô tình đi lầm đường vòng đến ngự hoa viên, loáng thoáng nghe được tiếng tiêu. Chàng tìm theo âm thanh mà đi thế nhưng đi đến ngoài Điện Cô Hồng.
Trong bóng đêm, ánh trăng mông lung bao trùm cả hoàng cung to như vậy, tiếng tiêu uyển chuyển du dương từ xa truyền đến, làm người sửng sốt, tâm sinh cảm ngộ.
Chu Tử Thư nghe trong chốc lát, cảm giác chân khí trong cơ thể vận chuyển, hình như có đột phá, dứt khoát ngồi xuống gốc cây mai gần đó thiền định chuyên tâm tu luyện.
Không biết qua bao lâu, tiếng tiêu ngừng lại, Chu Tử Thư chậm rãi mở mắt, chỉ thấy ánh trăng như tuyết, bóng cây lay động, xung quanh im ắng không kìm được dấy lên một cảm giác cô tịch hoang vắng.
Không biết vị cao nhân thổi thiêu là ai.
Chẳng lẽ là trong Điện Cô Hồng nuôi dưỡng thế ngoại cao thủ nào?
Chu Tử Thư đi đến chân tường, nghe ngóng nửa khắc, không nghe được động tĩnh gì liền dùng khinh công trèo tường vào.
Điện Cô Hồng có một chính điện, hai điện hai bên sườn, sân không nhỏ, đầy cây cối hoa cỏ, trên mặt đất sạch sẽ.
Chu Tử Thư men theo đường đá nhỏ đi về phía trước, nhìn thấy một đình nghỉ mát. Một thiếu niên gầy yếu đứng trong đình, tóc dài bay bay, mặt mày như họa, giống như hoa quỳnh dưới trăng lẳng lặng nở hoa.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, thiếu niên gầy yếu thở dài.
Chu Tử Thư tuy tuổi nhỏ, trình độ võ công cũng không thấp, Lưu Vân Cửu Cung bộ Tần Hoài Chương dạy y xuất thần nhập hóa. Chàng ban đêm vào Điện Cô Hồng, cả đường đi cũng chưa phát ra tiếng động.
Thiếu niên gầy yếu xoay người, chuẩn xác hướng về phía chàng, cười nói: "Đêm khuya tới chơi, không có tiếp đón từ xa."
Chu Tử Thư đứng ngoài đình, cẩn thận quan sát cậu, "Thần bái kiến Ngũ điện hạ, tùy tiện tới chơi, thật có lỗi."
Ngũ hoàng tử khoát tay về phía cái bàn bên cạnh, nói: "Đến ngồi một lúc."
Chu Tử Thư đi từng bước đến đình, đứng trước mặt Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử dường như không hề biết, ngồi xuống trước, sờ soạng ấm trà chén trà rót trà cho chàng, "Ngồi đi, nơi này của ta không có gì hay để chiêu đãi khách, chỉ có một ly trà lạnh, ngươi chớ chê."
Bên cạnh chén trà để một cây tiêu bằng bạch ngọc.
Chu Tử Thư ngồi đối diện hắn, nói: "Tạ Ngũ điện hạ chiêu đãi."
Vị Ngũ điện hạ này dù mắt không nhìn thấy tay lại linh hoạt thuần thục châm trà đầy bảy phần, không nhiều không ít. Có thể chuẩn xác đặt chén trà tới trước mặt chàng, "Uống đi."
Chu Tử Thư nâng chén trà, nói: "Sao điện hạ biết thần ở đây?"
Ngũ hoàng tử chỉ lỗ tai, nói: "Mắt ta không thấy, thính giác nhạy bén chút thôi."
Chu Tử Thư hỏi: " Điện hạ bình tĩnh kiềm chế như thế, không sợ thần đến không có ý tốt sao?"
Ngũ hoàng tử cười nói, "Ta biết ngươi."
Chu Tử Thư giật mình nói: "Người biết thần?"
Ngũ hoàng tử ôn nhu mang ý cười, mặt nhu hòa, giống như hoa quỳnh trắng noãn lặng lẽ nở rộ dưới ánh trăng, đáp: "Ta đương nhiên biết ngươi."
Chu Tử Thư buông chén trà, một giọt cũng chưa uống, "Ngũ điện hạ làm thế nào lại biết thần?"
Ngũ hoàng tử nói: "Thục nhân quân tử, kì nghi nhất hề."
Hai câu thơ này khéo léo xuất hiện "Tử Thư".
Chu Tử Thư càng thêm nghi ngờ : "Điện hạ nhận thức thần như thế nào?"
Ngũ hoàng tử cười nói : "Ta sao lại không biết ngươi được chứ?"
Quay đi quay lại, cậu nhất định không chịu nói thật. Chu Tử Thư đổi cách hỏi, "Điện hạ làm sao biết người tới chính là Tử Thư?"
Ngũ hoàng tử nói: "Ta nhận được Lưu Vân Cửu Cung bộ của sư môn ngươi."
Chu Tử Thư hỏi: "Điện hạ từ đâu biết được?"
Ngũ điện hạ cũng vẫn không nói gì, chậm rì rì uống trà.
Chu Tử Thư hỏi: "Điện hạ, người là nhân trung long phượng, anh hoa tuấn dật, tội gì vây trong mấy bức tường, làm đèn tắt chuông im?"
Ngũ hoàng tử nói: "Làm sao? Ngươi muốn trợ ta đoạt vị à?"
Chu Tử Thư không tính đến người này lớn mật trực tiếp như thế, nói: "Tử Thư không dám."
Ngũ hoàng tử đáp: "Trêu ngươi thôi, không cần tưởng thật."
Chu Tử Thư nói: "Là Tử Thư quấy rầy."
Ngũ hoàng tử nói: "Nơi này của ta khó có người lạ tới, ngươi ngồi cùng ta một lát."
Chu Tử Thư nghĩ chẳng lẽ Điện Cô Hồng không ai gác đêm sao? Chàng cùng Ngũ hoàng tử hàn huyên lâu như vậy ở đây, cũng không thấy có người tới hầu hạ, hai tiểu thái giám kia đều ngủ?
Chàng bỗng nhớ tới túc cầu và thất hoàng tử, hỏi: "Không biết điện hạ mấy ngày trước có hay không nhìn thấy một quả túc cầu?"
Ngũ hoàng tử: "Túc cầu?"
Chu Tử Thư: "Đúng vậy, mấy hôm trước bọn thần chơi túc cầu ở ngự hoa viên, làm mất một quả cầu, thần đoán là bay vào Điện Cô Hồng."
Ngũ hoàng tử đột nhiên nói: "Người đâu."
Chỉ thấy một cung nữ già lưng còng từ chỗ tối đi tới, vô thanh vô tức, như quỷ mị, hai tay ôm quả túc cầu, đúng là quả Thất hoàng tử làm mất.
Chu Tử Thư hơi sợ hãi, nhìn kỹ, đây không phải ma ma già ngày đó sao?
Ngũ hoàng tử nói: "Là quả này à?"
Chu Tử Thư : "Đúng là quả này."
Cung nữ già đứng ở ngoài đình ném túc cầu lại, Chu Tử Thư vui mừng tiếp được, kiểm tra túc cầu có bị hư tổn không, giương mắt nhìn lại vị cung nữ già đã biến mất.
Chu Tử Thư: "Hóa ra bà ấy là người của người."
Ngũ hoàng tử nói: "Cái gì người của ta?"
Chu Tử Thư nói: "Ma ma già mới đây, thần từng gặp bà ấy ở trong tẩm cung của bệ hạ."
Ngũ hoàng tử nói: " Ma ma từ đâu ra? Trong cung của ta chỉ có hai tiểu thái giám."
Lúc này đêm lạnh như nước, gió lạnh từng trận, thổi trúng Chu Tử Thư sợ run cả người: "Điện hạ chớ nói đùa."
Ngũ hoàng tử ý vị thâm trường cười cười nói: "Chu Tử Thư ngươi ban đêm gặp quỷ, chắc chắn sắp gặp đại họa."
Chu Tử Thư đứng lên, sắc mặt khó coi, "Điện hạ, đêm khuya đường khó đi, thần đi trước, điện hạ nghỉ sớm một chút."
Ngũ hoàng tử nói: "Ta đã nhắc nhở ngươi rồi."
Chu Tử Thư không muốn nhiều lời, xoay người rời đi.
(TBC)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro