Chương 2

Edit: Mia

Beta: Mia

---------------------------------------------------------------------

Lúc lộ Cảnh Ninh tới đã tương đối muộn, về cơ bản thì thử thách dành cho tân sinh gần như đã kết thúc, cho nên lúc này người đang đứng trên đài thi đấu hẳn người thách đấu cuối cùng ngay phía trước cậu.

Cậu liếc nhìn vào thẻ thông tin trận đấu đang hiển thị ngay bên cạnh. Nam sinh kia tên là Văn Tinh Trần và người còn lại đang đứng trên sân đấu là một vị đàn anh năm ba.

Nếu không phải huy chương trên vai của hai người có màu sắc khác nhau thì có lẽ cũng không dễ dàng mà phân biệt được thân phận của cả hai, vì khi nhìn vào chiều cao của hai người rất dễ khiến người ta nghĩ rằng thật ra Văn Tinh Trần mới là sinh viên cuối cấp.

Lộ Cảnh Ninh không khỏi có chút hiếu kì mà liếc thêm vài lần, trong lòng có chút chua xót.

Là 1 Alpha không tính những mặt khác, chỉ riêng gen có ảnh hưởng đến chiều cao cùng với thực lực thì bản thân của họ rất mạnh, đừng chỉ thấy cậu cao 1m8 mặc dù khi đứng cùng với Beta thì cũng không tính là thấp, nhưng so với những Alpha có gen tốt thì vẫn như cũ - 1m8 không đủ tư cách để kiêu ngạo.

Hơn nữa, cái người tên Văn Tinh Trần kia dĩ nhiên không phải người chỉ có mỗi chiều cao.

Dựa theo những gì mà Vu Kình Thương miêu tả, trước khi người này lên sân thi đấu, tất cả tân sinh năm nhất lên sân cơ bản đều bị đánh bại thê thảm làm cho tinh thần của các tân sinh nhất thời sa sút. Hiện tại cục diện trên sân hiển nhiên đã hoàn toàn đảo ngược, trước mắt Văn Tinh Trần đã liên tục đạt được chiến thắng, đánh bại 2 vị tiền bối, chỉ cần đánh thắng thêm 1 trận là có thể đạt được thành tựu 1 chọi 3 huy hoàng kia.

Việc thắng liền 3 ván có ý nghĩa hoàn toàn khác với khái niệm thử vận khí may mắn thắng được một hai ván.

Có người nói rằng Học viện Quân sự Đế Hải đã suốt 3 năm không ai có thể hoàn thành thử thách này.

Lúc này, không chỉ riêng các sinh viên năm nhất tinh thần tăng vọt, mà còn có các giáo viên của tứ đại học viện đang quan sát trận đấu, trên mặt họ cũng đều có chút kích động.

Quả không uổng công bọn họ ngồi cả buổi chiều tới mức mông cũng phát đau, rốt cuộc cũng chờ được hạt giống tốt, nhất định phải giành được bằng mọi giá.

Lộ Cảnh Ninh đứng dựa vào cây cột bên cạnh, nghiêng đầu nở nụ cười đầy ẩn ý. 

Vừa rồi cậu đã phát hiện ra một điều rất thú vị. Tuy rằng quá trình đối chiến trên sân thoạt nhìn muôn phần đặc sắc, nhưng khi nhìn từ khu vực dự bị nơi cậu đang đứng, có thể thoáng thấy một vài chuyển động nhỏ rất khó phát hiện. Tân sinh Alpha này đang lên kế hoạch từng bước để thua trận thứ 3 trong lần thử thách này.

Phát hiện này có vẻ hơi khó tin, mặc dù Lộ Cảnh Ninh không hiểu nhưng cũng không có hứng thú lắm, cậu chỉ ngẩng đầu lên lười biếng ngáp một cái. 

Cậu có chút mệt rã rời. Hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về kí túc xá ngủ một giấc.

Không ngoài dự kiến, Văn Tinh Trần thua cuộc, khi rời khỏi sân đấu, gương mặt đó vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt thờ ơ, dường như sự thất vọng nặng nề của đám sinh viên năm nhất không có chút liên quan gì đến hắn.

Trên đường ra khỏi sân thi đấu, khi đi ngang qua khu chuẩn bị thách đấu, hắn chợt nghe thấy một giọng nói giễu cợt vang lên: "Người anh em thi đấu cũng thật vất vả."

Trong một góc không có quá nhiều ánh sáng của khu chuẩn bị, hắn ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện có một người đang đứng dựa vào tường, khuôn mặt vênh váo đến cực điểm, cười tủm tỉm nhìn về phía mình.

Văn Tinh Trần dĩ nhiên không nghĩ tới việc sẽ gặp được một Omega ở chỗ này, không chỉ không bị mê hoặc bởi bề ngoài của đối phương, trái lại hắn khẽ nhíu mày trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Ngay khi lông mày nhăn lại Lộ Cảnh Ninh ít nhiều cũng đoán được tâm tư của hắn, cảm thấy có chút buồn bực, tức khắc ngoài cười nhưng trong không cười bổ sung một câu: "A, không đúng, phải nói là diễn thật vất vả."

Văn Tinh Trần rốt cuộc cũng nhìn về cậu một cách thận trọng, trong mắt có chút thâm thúy mơ hồ ánh lên tia lạnh lẽo, mang theo ý tứ hàm xúc không rõ.

Tầm mắt như vậy nếu rơi vào trên người những người khác đúng là lực uy hiếp mười phần, thế nhưng Lộ Cảnh Ninh lại làm như không thấy gì, lười nhác dựa vào tường, bắt gặp ánh mắt của hắn liền nở nụ cười. Quả thực đúng là khiêu khích người khác. Sợ thiên hạ chưa đủ loạn, từ trước đến nay cậu vẫn luôn là người như vậy.

Văn Tinh Trần thanh âm trầm thấp ẩn chứa chút từ tính:"Cậu đã nhìn ra được?"

Lộ Cảnh Ninh nhướng mày: "Làm sao? Cầu xin tôi đừng nói ra ngoài?"

"Không cần thiết."

Văn Tinh Trần bỗng nhiên cười khẽ, giọng điệu có chút trêu chọc: "Thật bất ngờ, không nghĩ tới đánh một vòng khiêu chiến, còn có thể được người ta chú ý như vậy."

Lộ Cảnh Ninh: "???"

Lời nói này có phải có chút vấn đề không? Như thế nào lại đột nhiên biến thành giống như thể cậu đang có âm mưu gì đó với cái tên này vậy.

Sau khi cân nhắc, Lộ Cảnh Ninh đang định mở miệng chế nhạo, đã nhìn thấy Văn Tinh Trần xoay người rời đi, từ phía xa chỉ lưu lại một câu không rõ ý đồ "Vòng khiêu chiến cố lên", bóng lưng cao gầy lộ ra vẻ bình tĩnh lãnh đạm.

Nếu không phải vừa rồi lúc đứng châm chọc cậu trong đôi mắt kia lộ ra một tia tà khí u ám, e rằng bản thân cậu cũng đã bị cái dáng vẻ không dính khói lửa nhân gian của hắn lừa cho mất đi lý trí. Quan trọng nhất ở đây chính là cậu - Lộ Cảnh Ninh cư nhiên lại còn có thể ăn thiệt từ miệng người khác.

Cậu chuẩn bị cất bước đuổi theo thì một người đàn ông trung niên mặc đồ nhân viên đi đến thúc giục: "X9879, sao còn chưa đi lên? ". 

Nội tâm Lộ Cảnh Ninh: "... Mẹ kiếp".

Người đàn ông trung niên mới vừa nãy bước vào cửa đụng phải cậu, vừa nhìn trực tiếp vào bộ dạng của Lộ Cảnh Ninh thì sửng sốt, đột nhiên không thúc giục nữa: "Bạn nhỏ, hiện tại em có thể đổi ý từ bỏ thi đấu... ".

Lộ Cảnh Ninh thật vất vả mới khống chế được vẻ mặt xem thường của mình, có chút không kiên nhẫn nói: "Em không thay đổi chủ ý, không bỏ thi đấu, cứ lên đi".

Nói xong liền ném ba lô trên vai sang một bên, cũng không thèm đi lên bậc thang cứ thế mà chống tay ở trên mặt đất hơi dùng sức liền nhẹ nhàng mà xoay người bật nhảy thẳng lên đài thi đấu.

Lúc này tất cả mọi người vừa mới khôi phục tinh thần sau thất bại của Văn Tinh Trần, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm lối vào mong chờ người khiêu chiến tiếp theo. Ai ngờ rằng không chỉ không thấy bóng dáng người nọ đâu lại còn bị bộ dáng phóng túc quá mức của đối phương làm cho kinh ngạc.

Phản ứng đầu tiên, CMN, vừa mới nhìn qua thì trông có vẻ lại là một cao thủ.

Phản ứng thứ hai, vị cao thủ này hình như có dáng người hơi mảnh mai.

Sau đó, hình như cao thủ này có một cái vỏ ngoài quá mức đẹp mắt.

Cuối cùng, cao thủ này....????

Thế nhưng lại là một Omega?!!!!

Tiếng hoan hô đinh tai, nhức óc ngay lập tức trong vòng không đến hai giây liền trở thành một mảnh yên lặng quỷ dị, cùng lúc đó, ở một góc khác lại có một giọng nói mười phần nội lực tựa như quỷ khóc sói gào mà kêu lên: "A a a a a Lộ Cảnh Ninh, cậu mẹ nó cuối cùng cũng đến!!! Tớ phải sinh khỉ con cho cậu!!!".

Trong khung cảnh im lặng như vậy, hành động hò hét này có vẻ đặc biệt vang dội và cực kì rõ ràng.

Tất cả mọi người theo bản năng hướng về phía cái người mới gào lên, chỉ thấy một thân ảnh cường tráng đang kích động mà vặn vẹo cái eo của mình, vẻ mặt mang theo chờ mong cùng ngưỡng mộ. Mọi người cùng yên lặng mà nhớ kĩ gương mặt dũng cảm này, đồng thời trong lòng tràn đầy ghét bỏ mà lần lượt thu hồi tầm mắt.

Chết tiệt, một Alpha mà lại có ý tưởng sẽ sinh con cho một Omega? Năm nay rốt cuộc Quân sự Đế Hải tuyển được cái chủng loại dị nhân gì vậy? Bất quá... Nếu như Omega này sinh khỉ con cho bọn họ, bọn họ chấp nhận!!!

Lộ Cảnh Ninh trên sân đương nhiên cũng nghe được âm thanh tiếp ứng tựa như thiêu đốt sinh mệnh của Vu Kình Thương, xuất phát từ cảm giác mất mặt của bản thân mà dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt "Tôi không biết người này là ai " mà đứng đó với khuôn mặt lạnh nhạt, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn liếc về bên kia dù chỉ một lần.

Đứng trước mặt cậu hiện tại là người vừa rồi "đánh bại" Văn Tinh Trần. Một sinh viên năm ba tên là Trạm Xã, phản ứng gần như y đúc những người khác, một lúc sau, hắn mới có chút không xác định mà hỏi: "Em là... Omega?".

Lộ Cảnh Ninh biết anh ta muốn nói cái gì, chỉ đơn giản khởi động gân cốt, cười như không cười mà nhìn hắn, hỏi lại:"Chẳng lẽ tôi nhìn qua trông rất giống Alpha à?"

Trạm Xã bị cậu làm cho nghẹn họng: "Không, anh không phải có ý như vậy."

Lộ Cảnh Ninh tiếp tục cười: "Hay là, anh biết tôi là Omega nên có chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc, cứ như vậy mà đầu hàng?"

Trạm Xã: "Đương nhiên là không... "

Lộ Cảnh Ninh đưa hai tay về phía trước xoa nắn, tiếng khớp xương vang lên răng rắc, cậu lười biếng nhướng mi: "Cái này không phải, cái kia cũng không phải, anh nhiều lời như thế làm cái gì, có còn muốn đánh nữa không?".

Vừa nói cậu vừa quay sang nhìn trọng tài: "Tôi có thể bắt đầu rồi chứ?"

Trọng tài cũng là một sinh viên năm ba, đang phát ngốc mà nhìn cậu, bỗng nhiên đụng phải tầm mắt của đối phương, trên mặt không biết vì sao mà đỏ lên, hoang mang rối loạn mà tuyên bố: "Thi đấu bắt đầu —!".

Ngay khi hắn ta vừa dứt lời, đồng hồ đối chiến cũng bắt đầu đếm ngược.

Trạm Xã vẫn có chút ngây người như trước.

Cũng không phải là anh ta chưa từng đánh nhau với Omega. Lớp học của bọn họ cũng có Omega, nên bình thường trong quá trình học tập và huấn luyện thì ít nhiều gì cũng sẽ bàn luận với nhau.

Nhưng hôm nay anh ta đến đây với thân phận là học trưởng để tôi luyện cho đám tân sinh, thậm chí còn là để thu hẹp khoảng cách giữa sinh viên mới và cũ. Mặc dù nhà trường đã quy định rằng việc sử dụng pheromone bị cấm trong quá trình thi đấu, nhưng với tư cách là một sinh viên năm ba, bản thân anh ta vẫn có thể chiếm ưu thế tuyệt đối trước tân sinh.

Mấy trận trước đối mặt với một số tân sinh Alpha thì không sao, hiện tại muốn anh ta ở trước mặt mọi người đánh nhau với một Omega, anh thật sự là sợ không cẩn thận không kiểm soát được sức lực, làm người ta bị thương.

Trạm Xã do dự đứng yên, Lộ Cảnh Ninh lại không có một chút gánh nặng trong lòng.

Hoạt động xong gân cốt, khoé miệng của cậu hơi cong lên: "Học trưởng, nếu anh đã không ra tay, vậy tôi cũng không khách khí!".

Nói xong không đợi Trạm Xã đáp lại, trong nháy mắt chân vừa di chuyển đã tới gần trước mặt anh ta.

Trạm Xã đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ được phóng đại mấy lần, còn chưa kịp cảm nhận được hơi thở kia tiếp xúc làn da, thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trong nháy mắt mất đi thăng bằng.

Giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể đã hoàn toàn ngã xuống, anh ta chưa kịp phản ứng thì khung cảnh trước mắt đã biến thành những dây đèn trên đỉnh nhà thi đấu. Sau lưng lại truyền đến cảm giác đau đớn, toàn bộ hội trường hoàn toàn chết lặng. Tình huống bị đánh bại trong nháy mắt này khiến Trạm Xã có chút bối rối.

Không một tiếng động nào phát ra, trọng tài sững người vài giây mới kịp định thần lại, tuyên bố kết quả: "Lộ... Lộ Cảnh Ninh giành chiến thắng!".

Chỉ trong vòng chưa đầy mười giây đồng hồ mà trong đó còn có vài giây do trọng tài sững sờ. Trạm Xã ngước nhìn thời gian đang tạm dừng, trong đầu mọc ra 1 đống dấu chấm hỏi.

Chuyện gì vừa xảy ra? Tại sao anh ta lại có thể bị ném ra khỏi sân mà không có sự báo trước vậy?

Một giây trước còn đang phiền não không biết phải động thủ với đối phương như thế nào, mà giây sau cứ như vậy... thua rồi? Trạm Xã nằm tại chỗ vẫn đang không thể hồi phục lại tinh thần.

Cứ thế mà bại dưới tay một Omega kì lạ làm anh ta có chút không thể tiếp thu. Lúc này, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một gương mặt tươi cười, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lộ Cảnh Ninh cả người treo trên lan can đài thi đấu cúi đầu cười tủm tỉm nhìn anh ta: "Học trưởng đắc tội rồi~".

Sau hai phút im lặng, phòng thi đấu dường như bỗng nhiên nổ tung, hoàn toàn trở nên sôi trào.

"Mẹ kiếp, tôi vừa mới nằm mơ sao? Tôi đã nhìn thấy cái gì thế kia?!"

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với Omega này vậy? Tốc độ của động tác kia, là thật à!?"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là giả, phải không? Có phải là cố ý thua cuộc hay không?"

"Mặc dù vừa rồi Trạm Xã không có động tĩnh gì, nhưng... Tôi có cảm giác cho dù có di chuyển cũng không thể thay đổi được kết quả gì?"

"Quá nhanh! Động tác đó thực sự quá nhanh! Đây là lần đầu tiên tôi thấy một chiêu thức chiến đấu lưu loát dứt khoát như vậy!"

"Tam quan của tôi đang bị đả kích! Có phải tất cả Omega của Quân sự Đế Hải đều là quái vật không vậy?"

....

Ngay tại sân thi đấu cứ thế liên tiếp vang lên các câu thảo luận, không biết ai bỗng nhiên phát ra tiếng thở dài cảm khái một câu, thể hiện hoàn toàn tiếng lòng của mọi người: "Omega này, quả thực là A đến bùng nổ!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro