Chương 7

Edit: Mia

Beta: Mia

--------------------------------------------------------

Cơ quan bên cạnh bỗng nhiên di chuyển, trên vách tường sắt loang lổ vết rỉ sét đột ngột phóng ra một chuỗi các con số tương ứng với thời gian đếm ngược.

Tất cả mọi người đều biết bài kiểm tra đã chính thức bắt đầu, nhất thời cả đám đồng loạt đem ánh mắt tức giận đang trừng Lộ Cảnh Ninh thu về.

Lộ Cảnh Ninh vẻ mặt vô tội: "Bọn họ vừa mới trừng tôi làm cái gì?"

Vu Kình Thương, Khương Loan: "..."

Vì cái gì mà họ nhìn chằm chằm cậu trong lòng cậu còn không rõ sao? Cũng may viện trưởng đã quy định rõ ràng không được chém giết lẫn nhau, nếu không chỉ với 1 câu đề nghị cậu vừa mới nói ra đã đắc tội tất cả mọi người, có khi vừa bắt đầu mở màn đã bị toàn bộ đám tân sinh ở đây vây công cũng không chừng!

Văn Tinh Trần ở bên cạnh nhắc nhở một câu: "Đều chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."

Vừa dứt lời, thời gian đếm ngược cũng chính thức kết thúc.

Ngay lập tức, 4 đài cơ giáp vốn đang an tĩnh đứng ở đó đồng loạt khởi động chế độ tấn công, không hề báo trước mà bắt đầu khóa mục tiêu bắn thẳng về phía các tân sinh trong sân.

Mọi người: "!!!!!!"

Trong khung cảnh khói bụi mù mịt, tức khắc âm thanh mắng chửi vang vọng khắp nơi.

Các tân sinh viên dĩ nhiên không hề nghĩ tới việc đường đường là 1 học viện quân sư vậy mà 1 lời không hợp liền trực tiếp động thủ, một đám như rắn mất đầu hoảng loạn vắt chân lên cổ mà chạy tứ phía, khung cảnh hiện tại lại một lần nữa trở nên hết sức hỗn loạn.

Rất nhanh, liên tiếp có người bị bắn trúng.

Những cơ giáp này đều sử dụng tia laze có sức sát thương thấp nhất, tuy rằng nó sẽ không gây ra vết thương nghiêm trọng, nhưng cũng không có nghĩa là chúng chỉ là đồ chơi trên chiến trường, nên việc bị bắn trúng cũng không phải chỉ là nói chơi.

Thế nên, giữa những tiếng ồn ào chửi rủa còn xen lẫn tiếng kêu la hoảng sợ hết đợt này đến đợt khác, tạo thành bối cảnh âm thanh độc đáo.

Từ giữa những vách tường sắt chung quanh, thỉnh thoảng sẽ có những cánh tay máy móc vươn ra, vô cùng thành thạo mà xách những người đã bị đào thải trong sân ném ra ngoài, số người bị đào thải ngày càng nhiều, dẫn đến sân huấn luyện ban đầu vốn có chút đông đúc dần trở nên trống trải.

Mấy người Lộ Cảnh Ninh ngay từ đầu đã đứng ở vị trí cách khá xa cơ giáp, nên có đủ thời gian để phản ứng, lúc này vừa linh hoạt né tránh tập kích của chùm tia sáng, vừa ung dung quan sát tình hình xung quanh.

Lần sát hạch này có quy tắc đào thải nhất định, sau khi quan sát kĩ có thể thấy được, người bị laser đánh trúng 3 lần sẽ bị loại, bị cánh tay máy móc cưỡng chế đưa ra khỏi sân huấn luyện, ra bên ngoài để được chữa trị bởi người máy điều trị.

Sau khi đã thu thập được thông tin hữu dụng, Lộ Cảnh Ninh vẫn không quên chú ý tình hình của các chiến hữu.

Văn Tinh Trần tất nhiên là không cần phải nói, nhìn sơ qua thì giống như những chùm tia sáng cố ý tránh hắn, không thể đụng tới dù chỉ là vạt áo, thậm chí hắn cũng không cần di chuyển quá nhiều, cực kì nhanh chóng mà hoàn toàn né tránh các tia laze trong phạm vi chuyển động cực nhỏ.

Bên phía Vu Kình Thương, tuy rằng có dáng người to lớn, nhưng tuyệt đối cũng là một người cao to linh hoạt, trông có vẻ ngày thường không ít lần đi nhảy Disco, vặn vẹo vòng eo cứng rắn, dáng vẻ vô cùng thướt tha mà né tránh.

So ra thì người đồng đội Khương Loan "không quá thông minh" kia có vẻ vất vả hơn nhiều.

Tốc độ những tia laze đó đối với Lộ Cảnh Ninh mà nói thì thực sự rất chậm, vì thế cậu thong dong di chuyển đến trước mặt Khương Loan, hết sức nhiệt tình nở 1 nụ cười thiện chí: "Chiến hữu, có cần hỗ trợ không?"

Khương Loan bị khuôn mặt bất thình lình xuất hiện trước mặt này dọa đến hoa mắt, lúc này sau lưng sớm đã có một tầng mồ hôi mỏng, nghe vậy ngay lập tức gật đầu liên tục: "Muốn muốn muốn!"

Vu Kình Thương vốn thần kinh cũng đang căng thẳng, nghe vậy lại không khỏi phân tâm mà ngoảnh đầu về phía hắn ném ra một ánh mắt đồng cảm.

Quả nhiên là tuổi trẻ chưa trải sự đời, nhờ ai không nhờ, lại nhờ Lộ Cảnh Ninh - 1 Omega trước nay chưa từng xem Alpha là con người?

Quả là 1 dũng sĩ nha!

Khương Loan cảm nhận được ánh mắt hết sức thương hại của Vu Kình Thương, không khỏi cảm thấy hoang mang, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, giây tiếp theo đột ngột cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, trực tiếp bị Lộ Cảnh Ninh nắm lấy cố áo nhấc lên.

Khương Loan: "!!!!"

Trong đầu hiện ra vô số dấu chấm than nhưng đã không có biện pháp ngăn cản sự tình phát sinh phía sau.

Trong nháy mắt Lộ Cảnh Ninh trực tiếp xách hắn lên như xách gà con, quăng lên không trung theo chiều gió mà xoay mấy vòng, sau đó bị ném đến một nơi không rõ phương hướng.

"Mẹ kiếp?!"

Khương Loan ở trên không trung vẽ ra một vòng cung hoàn hảo, hắn tránh được toàn bộ xạ tuyến một cách đẹp mắt. Đồng thời không kiểm soát được cơ thể, chỉ cảm thấy chính mình nặng nề nện thẳng lên một đống gì đó mềm mềm như bông.

Giây tiếp theo, phía dưới hắn liên tiếp truyền đến hàng loạt âm thanh kêu rên.

Khương Loan vừa kịp định thần lại, sau đó trầm mặc nhìn xuống bên dưới, rốt cuộc hiểu được tại sao bản thân lại sử dụng phương thức dũng mãnh này rơi xuống mà lại không hề đau đớn, hóa ra là phía dưới đang có một đống khiên thịt xếp chồng lên nhau.

Đám tân sinh bị hắn đè ở phía dưới ai nấy đều nhe răng trợn mắt rống giận: "Ngươi là ai, mẹ nó còn không mau cút xuống!"

Khương Loan còn chưa kịp lên tiếng thì từ trên cao đã vang lên giọng nói vui vẻ của Lộ Cảnh Ninh: "Ngại quá! Không cẩn thận nện lên các cậu, chúng tôi đi ngay đây, đi ngay đây!"

Nói xong, trên người Khương Loan nhẹ nhàng, cả người lần nữa lại bị xách lên.

Khương Loan: "..."

Trong nháy mắt khi Lộ Cảnh Ninh xách hắn đi, khu vực này thật không may, vừa vặn nghênh đón một trận bắn phá mới.

Mấy người bị đè nằm sấp trên mặt đất hoàn toàn không kịp phản ứng, 4 phía tức khắc nổi lên những tiếng kêu gào thảm thiết thật sự làm người thấy phải thương tâm rơi lệ.

Đáng tiếc quy tắc chính là quy tắc, những tiền bối đang điều khiển cơ giáp hoàn toàn không cho họ bất kỳ cơ hội trốn tránh nào, chẳng mấy chốc cứ như vậy bị lôi hết ra ngoài.

Về phần Lộ Cảnh Ninh, cái tên khởi xướng cho việc ngáng chân này lại tỏ vẻ chuyện này thật sự không liên quan đến cậu.

Cậu đâu có đánh người, cậu chỉ đang giúp đỡ đồng đội, dù sao thì trong khung cảnh hỗn loạn như vậy, việc bị ngộ thương cũng là khó tránh khỏi đúng không?

Dần dần, Khương Loan cũng quen với việc bị ném tới quăng lui, bay lượn như chim trên trời, chậm rãi khoanh tay trước người, rớt bên này đụng bên kia, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện.

Nếu như hắn còn không nhìn ra được Lộ Cảnh Ninh đây là hoàn toàn coi hắn như vũ khí sát thương để sử dụng thì hắn thật sự là bị mù!

Đối mặt với sự xấu hổ khi bị một Omega xách theo ném tới ném lui? Trong tình trạng binh hoang mã loạn như này hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Da mặt chỉ là vật ngoài thân, trước nay Khương Loan hắn cầm lên được thì buông xuống được, muốn hắn dựa vào chính mình né tránh những đợt laze đó đoán chừng đã sớm bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Tóm lại là hắn thật sự sợ đau, cho nên có thể nằm thắng dĩ nhiên là tốt nhất, đại trượng phu co được dãn được, hắn nhịn!!

Đương nhiên Lộ Cảnh Ninh cũng phát hiện vị huynh đệ trên tay này chắp tay phối hợp vô điều kiện, trong lòng tán thưởng, xách người đập người càng thêm thẳng tay không có chút gánh nặng.

Có một sự  "trợ giúp" mạnh mẽ như vậy tồn tại trên sân, dẫn đến hàng loạt tân sinh viên lần lượt bị hại, số lượng trong sân một đường giảm mạnh, tốc độ giảm quân số này gần như tăng nhanh gấp đôi so với trước đó.

Xung quanh đài phát biểu được bao phủ bởi một tầng lá chắn phòng hộ kiên cố, đem toàn bộ đường đạn ngăn cản ở bên ngoài.

Gân xanh trước trán Viện trưởng Quế Lương Triết đang điên cuồng nhảy lên.

Ông đã sớm phát hiện động tác nhỏ của Lộ Cảnh Ninh, nhưng loại sát thương gián tiếp này không thể coi là vi phạm quy tắc, loại tiểu xảo này làm ông hoàn toàn không có biện pháp đối phó.

Bên phía hiệu trưởng đã chào hỏi qua từ trước, nói rằng Tứ Viện của bọn họ năm nay có khả năng sẽ có một Omega thú vị. Bây giờ người cũng đã đến rồi, nhưng ông hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc có chỗ nào thú vị?

Rõ ràng đây chính là một thằng nhóc cứng đầu thích sinh sự, nhất định phải cẩn thận dạy dỗ mới được!

Thoáng nhìn qua thời gian còn lại hiển thị trên bức tường sắt, trong đầu Quế Lương Triết đã có phán đoán, cầm máy truyền tin lên giọng điệu ra lệnh không chút gợn sóng: "K209, K332, hợp lực tấn công Omega đó."

Toàn sân đấu chỉ có duy nhất một Omega là Lộ Cảnh Ninh, mục tiêu tấn công này đã quá rõ ràng nhưng người điều khiển của 2 cơ giáp này không khỏi hơi choáng váng khi bất thình lình nghe được mệnh lệnh như vậy.

Tuy rằng trọng tâm của bài đánh giá này là kiểm tra khả năng ứng phó của tân sinh trong hỗn chiến nhưng nếu chuyển đổi hình thức từ bắn ngẫu nhiên diện rộng sang tấn công tập trung hiển nhiên độ khó rõ ràng là khác hẳn.

Bọn họ ở trong trường quân đội đã sớm nhớ rõ quân nhân phục tùng vô điều kiện, trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có ý phản kháng, cực kì quyết đoán tuân theo chỉ huy.

Lộ Cảnh Ninh lúc đầu còn không chú ý tới, cho đến khi liên tiếp chịu vài lần bắn phá tập kích thì cũng phát hiện có gì đó sai sai.

Sau một hồi quan sát động tĩnh của 2 đài cơ giáp, cậu lập tức hiểu ra, hung hăng ngẩng đầu mà trừng mắt nhìn Quế Lương Triết trên đài phát biểu, trong lòng thầm mắng: "Khốn khiếp, đám lão già dẫn quân ra trận này quả nhiên đều tồi tệ như nhau!!! Kiểm tra đánh giá thì lo kiểm tra đánh giá đi, lại còn chĩa mũi nhọn vào tôi!!!"

Hai đài cơ giáp đột nhiên nổ súng khiến  cho sự căng thẳng ở các khu vực khác đột nhiên giảm bớt đi rất nhiều, tân sinh còn sót lại trong sân không khỏi nhìn về phía hỏa lực tập trung, trên mặt đều là vẻ ngu ngơ, hiển nhiên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy giữa một làn đạn vô cùng dày đặc như rừng rậm, Lộ Cảnh Ninh một tay xách theo Khương Loan thân mình lại có thể linh hoạt né tránh.

Trong cuộc tấn công dồn dập như vậy, cậu thậm chí còn thể hiện vài phần dáng vẻ thành thạo, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn 2 người điều khiển cơ giáp châm chọc nói: "Ôi chao! Học trưởng, các anh điều khiển cơ giáp này hẳn là mới chưa học được bao lâu đi? Đuổi theo một tân sinh như tôi vậy mà đánh không trúng, tôi thấy các người cũng đừng lên chiến trường làm gì, nhỡ đâu tặng đầu cho kẻ địch nha!"

Sắc mặt 2 người thao tác hơi trầm xuống, vốn vẫn đang tồn tại ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, lúc này thần sắc nghiêm túc hẳn lên.

Khương Loan bị cậu kéo chạy bày ra vẻ mặt khiếp sợ.

Đại ca à, rốt cuộc chọc giận bọn họ đối với cậu có chỗ gì tốt?!

Hắn gần như có thể cảm giác được nhiệt độ thiêu đốt từ từng đạo laze quét qua trên mặt, cả người đều cảm thấy có hơi không khỏe lắm: "Cậu cậu cậu cẩn thận một chút, đừng để bọn họ bắn vào mặt tôi, bị hủy dung về sau làm sao còn tìm Omega nữa chứ?!"

Lộ Cảnh Ninh không hề hứng thú mà liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng đáp 1 cách có lệ: "Cậu lo tìm không được Omega? Sợ cái gì, không phải còn có tôi sao? Bồi thường cho cậu là được."

Khương Loan thân thể chấn động, buột miệng nói: "Tôi thà độc thân cả đời cũng không cần cậu!"

Hắn tuy rằng cũng từng mê muội nhan sắc thịnh thế mỹ nhan của người này, nhưng sau khi tiếp xúc thân cận với Lộ Cảnh Ninh, hắn cảm nhận sâu sắc một chân lý - vẻ ngoài đẹp nhưng cũng phải có mệnh để hưởng.

Cho dù người này có là một kẻ điên thì vẫn là Omega mà Văn Tinh Trần coi trọng, ha hả, có cho hắn một nghìn cái lá gan, hắn cũng không dám!

Lộ Cảnh Ninh nghe hắn cự tuyệt dứt khoát như vậy, ngay lập tức nhướng mày không vui: "Tôi thì làm sao, tôi thì có chỗ nào không tốt hả?"

Đôi mắt sáng ngời của cậu khẽ nheo lại vài phần, từ giọng nói có thể nghe thấy, căn bản không cần hoài nghi, chỉ cần Khương Loan nói sai nửa chữ, giây tiếp theo cậu sẽ trực tiếp đem hắn ném về phía cơ giáp, để hắn tiếp xúc thân mật với hai đài cơ giáp kia.

Khương Loan lần đầu tiên trong đời bị 1 Omega nhìn đến trong lòng hoảng sợ chỉ cảm thấy kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay. Lúc này, bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc từ bên tai truyền tới: "Hai người vẫn có thể nói chuyện vui vẻ quá nhỉ."

Khương Loan mừng đến phát khóc, luống cuống tay chân nhìn về phía Văn Tinh Trần, trong mắt ám chỉ: Cứu tôi! Cứu tôi với! Mau cứu tôi!!!

Văn Tinh Trần lại tỏ vẻ không nhận được tính hiệu của hắn, nhìn Lộ Cảnh Ninh chân mày khẽ nhíu lại: "Chạy mệt chưa? Tôi có một ý tưởng, có muốn nghe một chút không?"

Lúc này gần như xung quanh đều bị làn đạn dày đặc bao phủ, Lộ Cảnh Ninh nhanh chóng di chuyển, trong quá trình cũng không ảnh hưởng đến tiết tấu nói chuyện phiếm. Thời điểm này thấy Văn Tinh Trần, cái tên cuồng chịu ngược này tự mình chạy vào trong khu vực tập trung hoả lực, nhưng thật ra cậu đối với cái tên không màng sống chết mà đến đề nghị không khỏi cảm thấy có chút tò mò: "Hử? Nói thử xem?"

Văn Tinh Trần hơi nghiêng mắt, dư quang đảo qua bám theo 2 cái đài cơ giáp phía sau cách đó không xa, ngữ điệu lộ ra một chút hứng thú: "Phá hủy cơ giáp, chắc cậu cũng có chút ít hiểu biết chứ?"

Khương Loan bất thình lình nghe được lời nói như vậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía người bạn thân của mình.

Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì vậy, một kẻ điên còn chưa đủ giờ lại thêm 1 người?!

Mà tất nhiên, đề nghị này cực kì phù hợp với khẩu vị của vị tiểu ma vương Lộ Cảnh Ninh, hai con mắt có thể thấy được hơi sáng lên: "Đương nhiên là được nha!"

Khương Loan: "!!!"

Hắn có cảm giác bản thân với hiện trường chết bất đắc kỳ tử dường như chỉ còn cách nhau một bước chân.

--------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Khương Loan, một người đàn ông thê thảm....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro