Chương 8

Edit: Mia

Beta: Mia

------------------------------------------------------

Bạn nhỏ Khương Loan yếu ớt bất lực nằm ở trong tay Lộ Cảnh Ninh đang cố gắng giãy dụa tìm đường sống, bỗng nhiên hắn cảm thấy bị đào thải ra khỏi sân cũng không phải là chuyện xấu, lỡ như Omega này một lời không hợp lại tiếp tục nổi điên xách hắn ra làm vũ khí hình người để công kích cơ giáp, lúc đấy mới thật sự là trò chơi kết thúc.

Với cái thân thể bé nhỏ này của hắn, biểu diễn 1 màn thái sơn áp đỉnh với đám tân sinh thì cũng đã là quá sức hắn rồi, nếu kêu hắn đối mặt với cái loại khổng lồ như cơ giáp này thì thôi hắn chịu không nổi.

Cũng may Lộ Cảnh Ninh dường như cũng không để ý tới hắn, chỉ đánh giá chung quanh một chút, sau đó tìm một nơi trông có vẻ tương đối an toàn nhẹ nhàng nâng tay lên, rồi cứ như vậy đem hắn...ừ thì...ném đi.

Khương Loan lấy mông đáp đất, đối với hành vi qua cầu rút ván này tâm tình có chút phức tạp, ngay cả niềm vui từ việc chạy trốn trong chỗ chết đều phai nhạt không ít.

Hắn không khỏi lâm vào dòng suy nghĩ sâu xa của bản thân.

Khương đại thiếu gia hắn trước đây cũng là nhân vật số 1 số 2 ở giữa hàng vạn Omega, đã từng lướt qua hàng vạn bụi hoa, vậy thì cớ vì sao từ sau khi đụng phải Omega tên Lộ Cảnh Ninh này, hắn có cảm giác bản thân mình càng ngày càng không đáng 1 đồng???

Đặc biệt điều khiến anh không thể chấp nhận nhất chính là, toàn bộ lực chú ý của mọi người hiện tại đều rơi vào trên người Lộ Cảnh Ninh, có vẻ hoàn toàn không có ai để ý tới hắn đã "lặng lẽ rời khỏi sân khấu".

Đệt, từ khi nào mà hắn lại trở thành 1 con người không có cảm giác tồn tại như vậy?

Khương Loan trong lòng tràn đầy oán niệm nhìn về phía hai bóng dáng đang chạy như bay trên sân. Sau đó, hắn cũng giống như những người khác, phát hiện trong khi hai người kia đối mặt với sự truy kích sít sao của 2 đài cơ giáp, đột nhiên họ dừng bước mà không hề có sự báo trước, quay đầu tại chỗ.

Khương Loan đã biết rõ chân tướng nên sắc mặt không chút thay đổi.

Nhưng những tân sinh khác thì vẻ mặt chết lặng.

Phản ứng đầu tiên là: Tại sao bọn họ lại dừng lại???

Phản ứng thứ hai là: Họ không phải là muốn lấy cứng đối cứng chứ? Nực cười, con người và máy móc đối đầu? Sao có thể được cơ chứ!

Sau đó, giây tiếp theo: Tới! Tới! Mẹ kiếp, bọn họ mẹ nó thật sự dám đánh!!!

Kỳ thật cũng không chỉ có đám tân sinh kia bất ngờ, ngay cả 2 vị đang điều khiển cơ giáp căn bản cũng không nghĩ tới việc học đệ năm nay lại liều mạng như vậy, dưới sự truy kích của cơ giáp không chỉ không chạy, xem tình hình này bọn họ thế mà còn muốn đánh một trận?

Vốn dĩ nòng súng bắn liên tục không ngừng lại bởi vì khoảnh khắc đột nhiên do dự nhất thời mà ngừng lại mấy giây.

Mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như cái nháy mắt này, cũng đã quá đủ để cho Lộ Cảnh Ninh cùng Văn Tinh Trần thuận lợi tiếp cận cơ giáp.

Bọn họ gần như xuyên qua trung tâm của hai đài cơ giáp cùng một lúc, Lộ Cảnh Ninh nhìn về hướng Văn Tinh Trần nhẹ nhàng huýt sáo: "Cậu lựa cái nào?"

Văn Tinh Trần cũng không suy nghĩ nhiều, tùy ý chỉ vào đại gia hỏa bên tay phải: "Bên này."

"Được thôi ~!"

Lộ Cảnh Ninh không nói hai lời trực tiếp xoay người, vô cùng nhanh nhẹn mà hướng về đài cơ giáp còn lại động thủ.

Văn Tinh Trần bên này cũng ngay lập tức bắt đầu.

Chờ đến lúc hai người điều khiển hoàn hồn, cả hai đã thành công nhảy lên cơ giáp mà họ đã bàn bạc đồng thời tiến vào điểm mù của khoang điều khiển.

Không thể nhìn thấy rõ tình huống phía trên cơ giáp mà bản thân điều khiển, người bên trong chỉ có thể thông qua hành động của bóng người phía sau cơ giáp đối diện để đưa ra phỏng đoán về tình huống của bản thân.

Người ở bên trong sử dụng máy truyền tin tiến hành trao đổi thông tin liên tục --

"Cậu cẩn thận một chút, hắn ta đang cố gắng mở cửa khoang điều khiển của cậu."

"Yên tâm đi, chỉ cần phía bên trong không thao tác mở cửa, thì cho dù ngoại lực có lớn hơn nữa cũng không có khả năng phá được khoang điều khiển."

"Nhưng để cho bọn họ tiếp tục đu ở trên như vậy cũng không phải là biện pháp hay, hay là chúng ta thử dùng súng bắn họ?"

"Cậu nghĩ cái gì thế! Đây là của công, nếu làm hỏng thì cậu bồi thường hay tôi bồi thường?"

"Không thì... Tôi thử lắc lắc mấy cái? Nói không chừng có thể đem người ném ra?"

"Chủ ý này không tệ, vậy tôi cũng thử xem!"

Bên ngoài không nghe được bọn họ trao đổi, mọi người chỉ trơ mắt nhìn hai chiếc cơ giáp dưới thao tác của người điều khiển, bỗng nhiên như nổi điên mà bắt đầu rung lắc.

Hình ảnh này nếu phối hợp với nhạc nền, đại khái chính là cái nhạc bùm chát bùm chát bùm, thậm chí trông có vẻ rất có tiết tấu.

Lộ Cảnh Ninh trườn lên phía trên cơ giáp, ở trên bề mặt bóng loáng gian nan tìm được một chỗ có thể mượn lực ổn định lại thân thể, trong lòng thầm mắng: Rung cái gì mà rung, cơ giáp mà cũng bị động kinh à?

Lực tay Lộ Cảnh Ninh cực kỳ mạnh, chỉ cần một điểm tựa nho nhỏ cũng có thể bám chắc vào đó, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tinh Trần, liền thấy mi tâm của người này quả nhiên đã bắt đầu không kiên nhẫn mà nhíu lại.

Không để cho họ có thời gian chào hỏi, liền thấy hắn thực hiện một cú nhảy nhỏ nhờ lực rung rồi trực tiếp nhảy lên cánh tay cơ giáp.

Lộ Cảnh Ninh nghi ngờ chớp chớp mắt, liền lập tức thấy Văn Tinh Trần một tay đang treo trên cánh tay cơ giáp bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cậu, dùng tay còn lại ra dấu cho cậu.

Trong khi rất nhiều người còn đang mơ hồ, thì Lộ Cảnh Ninh lại lộ ra nụ cười hiểu rõ, bỗng nhiên cậu buông tay ra, đáp lại một cái bằng động tác OK.

Khi thực hiện động tác này, có nghĩa là 2 người họ đã khiến cho 2 đài cơ giáp không còn điểm cân bằng và sẽ khiến 2 đài cơ giáp mất đi trọng tâm.

Mọi người trơ mắt nhìn bóng người kia từ phía trên cơ giáp rơi xuống, vốn còn tưởng rằng rốt cuộc bọn họ cũng từ bỏ ý định chơi đùa với tính mạng mình, sau đó bọn họ đã bị một trận tiếng động quái dị dẫn tới chú ý.

Khi ngẩng đầu lên, họ nhìn thấy cơ giáp Văn Tinh Trần mà đang đu phía trên đột nhiên rung lắc dữ dội một cách quái dị.

Văn Tinh Trần treo người trên cánh tay của cơ giáp bỗng nhiên nương theo đà rung lắc của cơ giáp để mượn lực, đồng thời đem chấn động vốn không nhỏ khuếch đại đến mức cao nhất.

Khi thấy cơ giáp dưới sự chấn động cực lớn sẽ hoàn toàn mất đi thăng bằng, ngay lập tức hắn nắm lấy cánh tay cơ giáp thuận thế rơi xuống, ánh mắt đảo qua điểm rơi, trong nháy mắt khi chân chạm đất liền đem toàn bộ sức mạnh trên người chuyển sang trên tay.

Sau đó dưới lực tác động đột ngột của Văn Tinh Trần, 1 đài cơ giáp cũng cái thiết bị liên quan cũng trực tiếp bị ném ra ngoài.

Người điều khiển hoàn toàn chưa kịp phản ứng, ở trong buồng lái chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, xuyên thấu qua màn hình tinh thể có thể nhìn thấy hình ảnh một đài cơ giáp khác đột ngột phóng đại trước mắt, dưới sự khiếp sợ quá độ mà 2 tay run lên, không cẩn thận va chạm đến một cái nút điều khiển.

Cơ giáp bên phía Lộ Cảnh Ninh vừa xoay lại đã bị cơ giáp đồng minh lật ngược đè trên mặt đất, cậu lập tức trượt thẳng xuống, dựa vào thao tác quyết đoán vừa rồi hoàn mỹ tránh được kiếp nạn bị đè bẹp. Khi ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với nòng súng laser, bên trong mơ hồ lóe lên một tia hồng quang.

Nhận thấy sự khác thường, ngay cả Quế Lương Triết trên bục cũng đứng ngồi không yên, trực tiếp sải bước chân dài lao ra khỏi đài phát biểu.

Loại vũ khí laser này lực bắn phá thông thường thì sát thương gây ra quả thật rất thấp, nhưng nếu như trước lúc bắn ra lại tiến vào trạng thái tụ năng lượng, vậy thì giá trị sát thương gây ra hoàn toàn là một mức độ khác.

Chưa nói đến hiện tại khoảng cách của Lộ Cảnh Ninh lại gần nòng súng như vậy.

Nếu thật sự bị bắn trúng, như vậy chỉ sợ sẽ...

Tại thời điểm nguy cấp như vậy, có người đã không khống chế được mà hét lên 1 tiếng thất thanh, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Nhưng trong đáy mắt Lộ Cảnh Ninh chợt lóe lên ánh sáng thâm thúy, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc bỗng nhiên nhạy bén mà xoay người, vô cùng quỷ mị tránh thoát khỏi nòng súng.

Cũng không nhìn thấy cụ thể bước chân cậu di chuyển như thế nào, một giây sau đã đứng ở phía sau vũ khí laser, cứng rắn dùng sức bẻ nòng súng xuống.

Đường đạn cứ như vậy đột nhiên bị xoay chuyển sang một góc độ khác, cùng lúc đó súng laser hoàn thành việc tích tụ năng lượng, chùm tia laser đỏ tươi bắn ra trúng ngay chính giữa khớp chân của chiếc cơ giáp phía dưới.

Chùm tia laser ở khoảng cách gần trong gang tấc mang theo nhiệt lượng nóng rực, trên khớp nối cánh tay của cơ giáp khó khăn lắm mới có thể xẹt qua, trong nháy mắt một chuỗi tia lửa bắn ra bốn phía.

Cả sân huấn luyện tràn ngập mùi khét nồng nặc, mắt thường có thể thấy được vỏ ngoài cơ giáp cứ như vậy bị nung chảy mất một khối, mơ hồ có thể thấy được khung xương kim loại bên trong.

Hai cơ giáp khác đã sớm quên phải hành động, giống như những người khác trong sân nhìn một màn kinh tâm động phách bên này.

Nếu như vừa rồi xạ tuyến ở khoảng cách gần như vậy thật sự đánh vào thân thể con người, hậu quả sẽ có chút không thể tưởng tượng nổi.

Ngay khi tất cả mọi người còn đang ngẩn người, thì người trong cuộc Lộ Cảnh Ninh không có nửa điểm giác ngộ về việc mình đã thành công chạy trốn từ trong chỗ chết.

Cậu cắn chặt răng hung hăng dùng sức, cứng rắn đem vũ khí laser khổng lồ đang ôm trong tay cơ giáp bẻ xuống, thở dài một hơi, hướng người cách đó không xa hô lên: "Văn Tinh Trần, lại đây giúp một chút?"

Văn Tinh Trần đối với biểu hiện vừa rồi của cậu hiển nhiên cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, chẳng qua hắn cũng không nói thêm điều gì, giẫm lên hai chiếc cơ giáp đi tới, cùng Lộ Cảnh Ninh một trái một phải đem vũ khí laser nặng nề kia giơ lên cao, rũ mắt nhìn cậu một cái: "Đếm số?"

Lộ Cảnh Ninh tâm tình vui vẻ nhếch khóe miệng, cười đến vui vẻ sáng láng: "3, 2, 1--! "

Theo dư âm của con số thứ ba hạ xuống, chỉ thấy vũ khí laser dưới sự hợp lực của hai người nặng nề nện thẳng xuống chân cơ giáp bị hư hại bên dưới.

Tiếng va chạm từ kim loại cực kì kịch liệt nhất thời vang vọng khắp nơi.

Rất nhiều người nhắm mắt lại theo bản năng, chờ đến lúc họ mở mắt ra lần nữa, chỉ nhìn thấy một đống linh kiện rơi đầy đất.

Cái chân của đài cơ giáp kia không có vỏ ngoài bảo hộ, dưới sát thương trùng kích cực lớn, hoàn toàn tách đôi khỏi cơ giáp.

Xung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Ai đó làm ơn nói với họ chuyện gì vừa xảy ra được không? Chẳng lẽ đây chính là tay không hủy cơ giáp trong truyền thuyết sao?

Lộ Cảnh Ninh đứng ở giữa một đống đổ nát, cảm thấy cực kì mỹ mãn vỗ vỗ tro tàn trên tay, đưa tay ôm lấy bả vai Văn Tinh Trần, không chút do dự hướng hắn giơ ngón tay cái lên: "Văn Tinh Trần, rất tốt, mười phần ăn ý!"

Văn Tinh Trần cũng không khách khí: "Quá khen."

Lộ Cảnh Ninh nhìn lướt qua đống đổ nát phía sau, trong lòng càng lúc càng thoải mái, nhịn không được vui đến mức muốn hát lên.

Hai đài cơ giáp, hai đài cơ giáp, thật đắc ý, cực kì đắc ý ~ một cái không có vũ khí, một cái không có đùi, thảm hề hề, thảm hề hề ~!

Chậc, đuổi đi, có bản lĩnh đuổi theo nữa đi? Xem bây giờ bọn mày lấy cái gì để bắn tao!

Cậu cứ như vậy bước đi một cách bất cần đời trở về ở trước mắt bao người, so với Văn Tinh Trần bên cạnh đang đặc biệt thong dong tạo thành sự đối lập tựa như thiên thần và ác quỷ.

Khương Loan ngồi trên mặt đất xem xong toàn bộ quá trình, đối mặt với hai đồng đội sóng vai trở về, miệng há thành hình chữ "O".

Còn nói gì nữa? Hai tên này, quả thực rất trâu bò!

Hắn sửa sang lại suy nghĩ đang hỗn loạn một chút, bận suy nghĩ xem nên dùng cái gì để biểu đạt một chút tình cảm kính ngưỡng ngập trận tựa ngân hà của mình. Còn chưa kịp mở miệng, đã thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, một thân thể khổng lồ bất ngờ vọt tới trước mặt khiến hắn không kịp đề phòng, trong giọng nói thô bạo vậy mà lại tràn đầy sùng bái.

"Mẹ kiếp, Lộ Cảnh Ninh, tớ mặc kệ cậu ghét bỏ tớ đến mức nào đi nữa, tớ cũng phải nói cho cậu, cậu vừa rồi thật sự quá đẹp trai! Tớ chưa bao giờ thấy qua một Omega có thể có sức hủy diệt lớn như vậy! Mau nói cho tớ biết, rốt cuộc là cậu đã làm thế nào, mau dạy cho tớ! Chỉ có thể nói, cậu thật không hổ là do một tay Lộ bá bá dạy ra, đương nhiên, tớ không phải có ý nói cậu không tốt, chỉ là, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể chống đỡ được lực phá hoại cỡ này. Thật sự, quả thực là rất đẹp trai! Tớ có thể chắc chắn rằng sau này cậu nhất định sẽ được ghi lại trong sử sách, anh em tốt của tớ!"

Khương Loan: "..."

Quên đi, thả rắm cầu vồng gì đấy, hắn thua!

......

Thẳng đến khi chấm dứt sát hạch đồng hồ đếm ngược thông báo hết giờ, tất cả mọi người còn trong sân đều cảm thấy có chút choáng váng.

Ngay từ ban đầu bởi vì Lộ Cảnh Ninh mà bọn họ vô tình bị loại không ít tân sinh, nhưng lại cũng là bởi vì cậu và Văn Tinh Trần, bọn họ mới giải quyết được hai cái cơ giáp, giảm bớt rất nhiều áp lực để né tránh, từ đó tỷ lệ sống tuyệt đối tăng lên.

Tâm tình của những người sống sót không khỏi có chút phức tạp, đây đại khái chính là vừa yêu vừa hận trong truyền thuyết.

Đội của Lộ Cảnh Ninh là đội ngũ duy nhất trong sân mà toàn bộ thành viên đều sống sót, không nghi ngờ gì họ đã giành được điểm cao nhất, với tổng cộng 280 điểm sau khi quy đổi.

Khương Loan và Vu Kình Thương đã sớm cười đến mức hai mắt không thấy mặt trời.

Ổn rồi, chỉ cần ở bài kiểm tra pheromone kết quả không quá tệ, việc tiến vào Tứ Viện là ván đã đóng thuyền!

Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có người từ phía sau kêu bọn họ lại.

Lộ Cảnh Ninh quay đầu lại, chỉ thấy viện trưởng tứ viện Quế Lương Triết đang đứng cách đó không xa trầm mặc nhìn mình.

Cậu sờ sờ chóp mũi, làm bộ đứng đắn ho nhẹ một tiếng: "À thì, viện trưởng, em biết biểu hiện của em có hơi nổi bật quá mức, nếu như thầy cực kì chân thành mời em sớm gia nhập tứ viện..."

Quế Lương Triết không hề để ý tới cậu, mặt không đổi sắc lấy ra một tờ hóa đơn: "Vị bạn học này, tuy đây chỉ là cơ giáp kiểu cũ, nhưng dù sao cũng là em làm hỏng máy móc của công, vậy xin bồi thường toàn bộ, còn đây là danh sách."

Lộ Cảnh Ninh đang đắc ý nói đột nhiên dừng lại, hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một chữ: "Đệt?"

--------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Lộ Cảnh Ninh: Tôi tựa hồ cảm nhận được toàn thế giới thâm trầm ác ý?

--------------------------------------------------------

Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ, hạnh phúc, an lành bên gia đình ^^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro