Chương 46: Du lịch (1)

Chương 46: Du lịch (1)


Chuyển ngữ: @motquadao


La Hạm cũng không ngại Khương Cẩm Niên.

Cô ấy mở bản báo cáo ra, chỉ vào mấy dòng chữ đen: "Lý lẽ rõ ràng, trình bày mạch lạc. Nhưng theo tôi thấy thì vẫn hơi dài dòng. Khương Cẩm Niên, buổi trưa em có thời gian thì giúp cậu ta chỉnh sửa lại nhé, chiều nay tôi sẽ đi gặp Tổng giám đốc thảo luận về vấn đề này."

Khương Cẩm Niên bình thản đồng ý.

Cô nghiêng mặt, mỉm cười với Cao Đông Sơn.

Anh ta giơ tay gãi cổ áo, động tác kéo dài hai ba giây, trông đầy vẻ ngượng ngùng lúng túng. Như thể anh ta đột nhiên biến thành Đường Tăng còn Khương Cẩm Niên là một con yêu tinh đang chờ trực nuốt chửng anh.

Anh ta chặn La Hạm lại, trên môi treo một nụ cười nhàn, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua, Khương Cẩm Niên mới cùng tôi trò chuyện về kế hoạch này."

La Hạm không nhận ra chút khác thường nào. Dù có biết, cô ấy cũng sẽ không đưa ra phản ứng gì khác, chỉ dửng dưng đáp lại: "Vậy thì vừa hay để cô ấy giúp cậu."

Nói xong liền rời đi.

Để hai người Khương Cẩm Niên và Cao Đông Sơn ở lại.

Khương Cẩm Niên trầm mặc một lúc mới nói: "Hôm qua anh nói là muốn đi dạo lung tung, tôi còn lo là tâm trạng anh không tốt. Giờ xem ra tâm trạng anh tốt lắm đấy, vậy thì tôi an tâm rồi."

Cao Đông Sơn đứng bên bức tường cạnh cửa sổ. Gió lạnh luồn qua rèm cửa lùa vào đầu ngón tay khiến anh ta hơi rùng mình, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: "Tôi vừa kể với quản lý La, chuyện tối qua cô..."

Khương Cẩm Niên bỗng thấy tức giận, cắt lời: "Hôm qua tôi làm sao vậy? Không phải hôm qua tôi chỉ nói hàn huyên với anh vài câu thôi sao?"

Cao Đông Sơn xòe hai tay áp xuống như muốn đè lại cơn giận dữ của cô: "Giả sử tôi không viết bản đề án thì làm gì có ai biết? Ai thấy được? Idea hay thì phải share chứ. Tôi... tôi đã viết hơn ba vạn chữ đấy."

Khương Cẩm Niên nghe anh ta biện hộ thì càng tức mà không có chỗ phát tiết.

Cô không ngờ một bản kế hoạch phát triển do một nhân viên nghiên cứu đề xuất lại được La Hạm coi trọng và tiến cử lên cấp trên. Nếu tối qua cô nhanh tay nắm bắt cơ hội, hoặc lúc trên tàu điện không buột miệng nói ra thì giờ đâu cần phải gượng gạo nhân nhượng vì lợi ích chung như thế này.

Tiếng quẹt thẻ "tít tít" vang lên, cửa kính gần đó mở ra rồi lại khép lại.

Mọi người hối hả qua lại.

Có người đi ngang qua đùa hỏi: "Khương Cẩm Niên, cô đang cãi nhau với Cao Đông Sơn đấy à? A-share hôm nay lại rớt thảm hại sao?"

"Cậu hiểu lầm rồi, tôi đâu có thời gian để cãi nhau?" Khương Cẩm Niên cầm lấy cốc nước lọc, thản nhiên nói, "Cao Đông Sơn có tầm nhìn chiến lược lắm, hôm qua không về nhà, thức trắng đêm viết đề án đấy."

Đồng nghiệp nghe xong sửng sốt.

Khương Cẩm Niên đi về chỗ ngồi của mình.

Từ khi vào làm đến nay, cô và Cao Đông Sơn vẫn hợp tác ăn ý. Nhưng vì nhan sắc của Khương Cẩm Niên quá nổi bật, hai người thường bị đem ra làm đề tài bàn tán, dường như tất cả mọi người đều không tin vào tình bạn thuần túy giữa nam và nữ mà chỉ tin vào sự khác biệt giữa chính cung và lốp dự phòng.

Có lẽ, đàn ông trẻ tuổi đều dễ có cảm tình với phụ nữ xinh đẹp.

Phải mất rất lâu Khương Cẩm Niên mới quen được với những lời trêu chọc và những sự quan tâm đầy ẩn ý ấy.

Sự quan tâm từ người khác giới, không xuất phát từ tính cách hay năng lực của cô, mà chỉ đơn giản là vì cô "ưa nhìn".

Khương Cẩm Niên ngồi thẳng lưng, một tay chống cằm, cảm thấy cô quạnh đến nực cười. Cô mở tài liệu ra xem, những con số rối rắm dồn dập trước mắt nhưng chẳng cái nào lọt được vào đầu. Đến trưa, La Hạm gửi mail cho cô, đính kèm bản gốc kế hoạch của Cao Đông Sơn. Khương Cẩm Niên lại nghi ngờ có phải anh ta đã nói gì riêng với La Hạm không, sao cô ấy không trực tiếp đến nhờ cô?

Dù trong lòng còn nhiều khúc mắc nhưng Khương Cẩm Niên vẫn giúp anh ta chỉnh sửa bản thảo.

Cô thêm chú thích, tạo thêm một file mới tổng hợp các mục cần sửa, gửi cho La Hạm, đồng thời CC cho Cao Đông Sơn. Nhưng cả hai đều không hồi âm.

Thực ra, Cao Đông Sơn không có thiên phú đầu tư, lúc thành lúc bại.

Anh ta thường đi ngược quy luật thị trường, cố chấp với những chiến lược chọn cổ phiếu kỳ quặc.

Nhưng chiều nay, anh ta lại theo sát La Hạm, chạy đôn chạy đáo gặp lãnh đạo.

Thỉnh thoảng trở về văn phòng, dù ánh mắt có giao nhau với Khương Cẩm Niên, anh ta cũng không cùng cô chào hỏi, mà chỉ trò chuyện với thực tập sinh mới.

Cô bé ấy ngẩng cao đầu, giọng ngọt lịm hỏi anh ta: "Tiền bối, anh đang bận gì với giám đốc La thế?"

Cao Đông Sơn khẽ đáp lại một câu.

Cô bé liền cười tươi như hoa.

Cô bé cứ liên tục gọi "tiền bối tiền bối" khiến Khương Cẩm Niên nghe đã thấy phiền.

Khương Cẩm Niên cực kỳ ghét kiểu con gái suốt ngày bám lấy đàn ông làm nũng trong văn phòng.

Mà lạ thay, kiểu con gái ấy lại luôn có nhiều tài nguyên hơn.

Cô tự giễu: đừng nghĩ nữa! Tâm lý này chẳng khác gì mụ yêu tinh già.

Một nam đồng nghiệp đi ngang qua, cô bé gọi anh ta một tiếng"Anh Thu", lí do là vì trong tên anh ta có chữ "Thu".

Anh Thu từng đùa với cô bé rằng tên tiếng Anh của mình là "Waite", các em gái có thể gọi là "Anh Vĩ". Cô bé cười khúc khích còn cả phòng thì cười rộ lên.

Anh Thu cũng hào sảng: "Cao Đông Sơn, phất lên rồi thì đừng quên anh em."

Cao Đông Sơn vỗ vai anh ta, cầm theo một tập tài liệu, vội vàng chạy về phía thang máy.

Bước chân anh ta nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng.

Anh ta còn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây bay lững lờ, ánh mặt trời ngả về phía tây.

Cô bé thực tập vẫn đang xem bảng giá. Gặp mấy chỗ không hiểu, cô bé rón rén đến hỏi Khương Cẩm Niên: "Chị Khương ơi..."

Lúc ấy Khương Cẩm Niên vừa vào guồng làm việc, bận đến mức không có cả thời gian uống nước, đành đáp: "Em chờ chị một chút, hoặc hỏi người khác trước nhé."

Cô bé thực tập gật đầu rụt rè.

Bộ dạng như học sinh gặp giáo viên, cũng rất giống bệnh nhân gặp bác sĩ.

Khương Cẩm Niên thở dài, tranh thủ hướng dẫn cho cô bé.

Cô bé nói líu lo: "Cảm ơn chị Khương."

Khương Cẩm Niên thấy cô bé đúng là đáng yêu thật, cũng dễ thương hơn mình.

Tan làm hôm đó, Cao Đông Sơn không đi về cùng Khương Cẩm Niên như thường lệ. Anh ta cũng không chủ động nhắn tin gì cho cô nữa. Bình thường, hai người vẫn thỉnh thoảng chia sẻ thông tin, bàn luận cổ phiếu, phân tích ngành nghề... Thế nhưng những hoạt động này giữa họ từ đây chính thức song phương chấm dứt.


*


Kỳ nghỉ Quốc Khánh đến gần, tâm trạng mây mù của Khương Cẩm Niên dần trong xanh trở lại.

Tối 30 tháng Chín, cô lấy ra một chiếc vali, sắp xếp đồ gọn gàng vào trong. Cô còn lên mạng tìm các tips khi đi du lịch đảo. Hứa Tinh Thần đứng một bên hỏi: "Cậu đã mang kem chống nắng chưa? Ở biển nắng gắt lắm đấy."

Khương Cẩm Niên mở vali, chỉ cho cô ấy xem: "Tớ mang hai chai của Shiseido rồi." Rồi cô hỏi ngược lại: "Cậu định đi đâu chơi? Lễ Quốc Khánh được nghỉ tận bảy ngày cơ mà."

Hứa Tinh Thần vừa gặm lựu, vừa lẩm bẩm: "Tớ sẽ ở nhà làm tổ, gọi đồ ăn ngoài, cày game bảy ngày. Cậu có chơi *Âm Dương Sư* không? Hot lắm đấy, tớ không nạp đồng nào mà hôm qua rút ra liền năm thẻ SSR. Trò này cần tớ."

Khương Cẩm Niên kinh ngạc vì vận đỏ của cô bạn.

Ngày hôm sau, cô lên đường dưới ánh mắt tiễn đưa của Hứa Tinh Thần.

Bãi cỏ ngả vàng, cây dương lay động bóng xanh.

Trời vẫn còn sớm, ngoại trừ những người chạy bộ buổi sáng, khắp nơi đều chìm trong sự tĩnh lặng dịu dàng. Đêm qua có mưa nhỏ khiến sương mù giăng lối, mùi cỏ cây thơm mát, dường như sau cơn mưa bầu trời trong xanh hơn, đất cũng như được cày xới lại.

Thế là Khương Cẩm Niên bước thật chậm, cố gắng không gây tiếng động.

Đã lâu rồi cô mới thấy nhẹ nhõm như vậy.

Cảm giác như quay lại thời thơ ấu, đêm trước chuyến du xuân của lớp. Cô háo hức đến mức mất ngủ, nhét đầy ba lô nào kẹo QQ, khoai tây chiên và cả táo đã rửa sẵn từ nha.

Cô đứng đó, đắm chìm trong suy nghĩ.

Rồi cô nhìn thấy Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm lái xe đến dưới nhà cô. Anh mở cửa xe bước xuống, đi về phía cô, cầm lấy vali trong tay cô trước rồi đỡ cổ cô, cúi xuống hôn nhẹ lên má Khương Cẩm Niên.

Khương Cẩm Niên nhắc anh: "Vali của em nặng lắm đấy, hơn bốn mươi cân lận..."

Phó Thừa Lâm nhấc lên bằng một tay: "Không nặng."

Nhưng rồi lại trước sau mâu thuẫn hỏi cô: "Em đựng những gì mà nặng hơn bốn chục cân thế?" Anh nói xong thì chạy đến bên xe, mở cốp sau, nhẹ nhàng đặt vali vào trong.

Khương Cẩm Niên tự giác ngồi vào ghế phụ, trả lời anh:"Em mang theo đủ thứ chai lọ, mặt nạ và đồ skincare, rồi quần áo nữa! Mỗi ngày một bộ nội y, chỉ tính nội y thôi em đã mang tận bảy bộ rồi."

Phó Thừa Lâm cúi người cài dây an toàn cho cô: "Vậy thì anh phải ngắm kỹ mới được." Anh cười khẽ, giọng điệu dường như rất hứng thú.

Khương Cẩm Niên nhân cơ hội ghé sát tai anh, thổi nhẹ một hơi, rồi hỏi: "Anh có nhớ em không?"

Anh đáp: "Không nhớ mới lạ."

Cô đặt tay lên đùi anh: "Chỉ nhớ mỗi mình em thôi à?"

Phó Thừa Lâm dùng lực siết chặt lấy bàn tay cô, cô kêu đau, đôi mắt long lanh nhìn anh, cực kỳ mỏng manh. Anh hôn nhẹ lên cổ tay cô dỗ dành: "Trừ khi còn có một Khương Cẩm Niên thứ hai."

Ngọt như rót mật vào tai.

Ánh sáng ban mai không xuyên nổi qua lớp sương mù dày đặc. Trong gương chiếu hậu, lớp sương trắng đục ngày càng dày đặc.

Khương Cẩm Niên và anh ôm nhau một lúc, ngón tay cô vô thức lướt xuống bụng anh. Cô nhớ anh có cơ bụng, lâu không nhìn thấy cũng hơi nhớ. Cô giả vờ nghịch ngợm, qua lớp áo thăm giò, vò nhăn chiếc sơ mi thẳng thớm của anh. Phó Thừa Lâm không cho cô quậy phá, cô lại xụ mặt.

Phó Thừa Lâm thủ thỉ: "Đừng vô lương tâm như thế nào."

Anh ghé vào cổ cô thở dài: "Em làm thế với anh, anh không kìm được đâu."

Khương Cẩm Niên lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô lập tức chấn chỉnh, suốt đường đi không dám trêu ghẹo anh nữa.

Phó Thừa Lâm thật sự chọn cách di chuyển bằng máy bay riêng. Chiếc máy bay này vốn là của ông nội anh, sau đó chuyển nhượng lại cho anh. Bình thường mọi người trong nhà cũng không dùng đến mấy nên quyết định giao cho một công ty chuyên vận hành máy bay tư nhân bảo quản.

Nội thất bên trong khoang máy bay kín được trang trí giống như một phòng ngủ.

Khương Cẩm Niên nằm trên giường ngắm nhìn mặt đất thu nhỏ, trời xanh mây trắng qua ô cửa sổ. Ruộng đồng như những ô bàn cờ, sông hồ vắt vẻo uốn lượn chia cắt cả vùng đất xanh.

Cô hỏi Phó Thừa Lâm giờ bọn họ đang bay qua tỉnh nào rồi?"

Phó Thừa Lâm đáp: "Anh cũng không biết."

Anh nằm trên giường, vươn một tay ra.

Khương Cẩm Niên ngoan ngoãn dịch tới nhưng vẫn không quên khiêu khích anh: "Ồ, thì ra còn có chuyện anh không biết cơ đấy."

Phó Thừa Lâm khẽ cười: "Chuyện anh không biết nhiều lắm đấy."


Hết chương 46

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro