[Arc Nhiếp chính vương] - 2

Chương 29 - Đập lồn dâm vào góc bàn, cắm nhánh cây vào niệu đạo, play cha con

Từ ngự hoa viên tới Lầu Ngắm sao không xa nhưng Tiểu hoàng đế không đi nổi một bước.

Trong cái lồn chưa từng trải của Tiểu hoàng đế nhét một nghiên mực (chap trước tác giả viết chặn giấy nhưng chap này là nghiên mực) thô ráp, mềm tới mức nhét một quả bóng nhỏ vào cũng không ngăn được nó trượt ra ngoài, chứ nói chi là nghiên mực to nặng này. Nó bị ép kẹp chặt chẽ, khi ngậm vào thì thoải mái đau nhức đan xen, bướm mềm gần như là muốn bắn.

Huống hồ gì thân thể Tiểu hoàng đế rất mẫn cảm, cặc nhỏ đằng trước nhô lên thật cao, phun nước, giãy dụa muốn xuất tinh.

Dù Tiểu hoàng đế chưa trải qua nhưng cũng biết cho người ta chơi thì không thể tùy ý xuất tinh.

Muốn lấy lòng hai người đàn ông quyền cao chức trọng như Quốc sư và Nhiếp chính vương thì đương nhiên phải ngoan ngoãn phục tùng như chó cái.

Phải kẹp chặt lồn, lại phải nhịn xuống không bắn, Tiểu hoàng đế không đi nổi nửa bước, nhưng nếu lề mề nữa thì Quốc sư sẽ bất mãn.

Mục Doãn khẽ cắn môi, cho lui tất cả tùy tùng, tiện tay nhặt một nhánh cây mảnh trên con đường mòn tĩnh mịch.

Mục Doãn chậm rãi cởi quần áo ra, con cặc như bạch ngọc ngóc lên thật cao, vừa hồng vừa mềm, đang phun nước, không hề đề phòng sự tra tấn sắp tới.

Ngón tay không đành lòng nhẹ nhàng vuốt ve lỗ nhỏ trên đỉnh của mình, thoải mái đến mức run rẩy không thôi, mà sau đó cổ tay cậu dùng sức, cắm nhánh cây kia vào thật mạnh!

"A...!!!" Tiểu hoàng đế ngửa đầu bất lực rên rỉ, lỗ nhỏ cho tới bây giờ chỉ có vào không có ra bị cắm vào một nhánh cây nhỏ gồ ghề, đập mạnh vào từng tấc thịt mềm, cậu đau đến toàn thân run rẩy.

Con cặc cuối cùng cũng mềm xuống, có thể đi tiếp rồi.

Nhưng nó lại không bị trói buộc nên muốn đẩy nhánh cây ra, nó không ngừng hé ra, nhánh cây hết vào lại ra, mang đến tra tấn từ bên trong làm cho cậu bủn rủn, giống như cậu có thêm một cái lồn phun ra nuốt vào nhánh cây.

Khi Mục Doãn đến Lâu Ngắm sao thì Quốc sư đang chờ cậu ở đình nghỉ mát.

Người đàn ông có cử chỉ ung dung to hơn Tiểu hoàng đế gần một vòng, nhưng không hề có dấu hiệu tuổi tác nào, phong độ nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Bò qua đây nào, con ngoan."

"Quốc sư đại nhân, ta... không bò nổi."

Tiểu hoàng đế cắn môi, dường như là xấu hổ vô cùng, khuôn mặt nhỏ tuấn tú động lòng người đỏ nhạt, giống như là nụ hoa mới chớm nở khó khăn lắm mới lộ ra được một chút màu sắc.

"Sao lại bò không nổi? Nhiếp chính vương bảo con ngậm nghiên mực thì con ngậm vào vừa sâu vừa nhanh, cha bảo con bò qua như chó cái sao lại không được rồi?"

Thấy Mục Doãn đứng bất động, Quốc sư phẩm một ngụm trà.

"Chính cha nhìn Mục Nhi lớn lên, huynh đệ của con đều do cha đưa tiễn, chỉ để lại mình con, con gọi ta một tiếng cha cũng không quá."

"Từ trước đến nay Mục Nhi luôn ngoan ngoãn, sao con mang thân thể cho người ngoài chơi mà không hiếu kính cha?"

Hình như Quốc sư sắp giận nên Mục Doãn không dám kéo dài nữa, cậu quả quyết quỳ xuống, thân thể trần trụi chổng mông bò về phía Quốc sư.

Tội nghiệp cậu, trong lồn nhét nghiên mực, cặc thì cắm nhánh cây, bò một đường thế này nghiên mực trong lồn sắp rơi xuống, cậu đành phải cố gắng kẹp chặt, nhánh cây lại bị mặt đất ma sát đến mức không ngừng đâm sâu vào trong lỗ cặc, gần như là muốn đâm xuyên cặc cậu, hoàn toàn chơi hỏng nó.

Chỉ bò mấy bước ngắn ngủi mà Mục Doãn đã bị giày vò tới mức suýt nữa thì ngất đi.

Chó cái quỳ gối bên chân Quốc sư, đầu lưỡi hồng mềm bị người đàn ông nắm trong tay đùa giỡn.

Đầu lưỡi Mục Doãn không thu lại được, chỉ có thể thở dốc như chó cái, nước bọt chảy tí tách, hai ngón tay Quốc sư bắt lấy đầu lưỡi cậu bóp kéo, chơi đến mức Mục Doãn không ngừng nôn khan, nước dãi bắn tứ tung, thậm chí còn hơi dính vào góc bàn.

Quốc sư dùng ánh mắt nặng nề nhìn góc bàn, bên trên có mấy chỗ tối lẻ tẻ, là nước bọt của Mục Doãn.

Người đàn ông chậm rãi mở miệng: "Con ngoan một chút, chuyện thủy lợi ở phương Nam sẽ giao cho con quyết định."

Đây là lần đầu tiên Tiểu hoàng đế có được cơ hội để thoáng đụng vào thực quyền kể từ khi kế vị tới nay.

Bàn tay mạnh mẽ của Quốc sư vuốt ve đầu Mục Doãn: "Bé ngoan, dùng cái lồn dâm tiện của con đập vào cho tới khi làm ướt hết cái bàn đi."

Cái bàn được làm từ chất liệu quý giá, tản ra mùi gỗ đàn hương, đồng thời cũng vô cùng cứng rắn, các góc cạnh cùn nhưng rất rõ ràng.

"Vâng thưa cha."

Mục Doãn đành đứng lên, nhón thân dưới nhẹ nhàng đụng vào.

Dù cậu không dùng sức mấy nhưng thân thể con cái hoàng thất rất yếu ớt, đụng một cái như vậy vẫn làm cho cậu đau đến mức mặt trắng bệch, đứng cũng không vững.

Mu và lồn đều bị đè ép vô tình như sắp bị đập tới mức lún vào trong xương, kèm theo cảm giác chua xót thoải mái làm Tiểu hoàng đế run chân, còn có sự đau đớn không thể coi nhẹ khi da thịt đụng vào góc bàn.

Nghiên mực bên trong lồn dâm bị đụng mạnh, chui vào chỗ sâu nhất trong lồn, thậm chí còn cọ vào miệng tử cung, vừa đau vừa thoải mái làm cho Mục Doãn suýt ngất.

Nhưng Mục Doãn không dám kéo dài, một lần... hai lần... ba lần... thân dưới non mềm nặng nề đụng vào góc bàn.

"A. . . Đau quá. . . m đế bị cọ nát rồi a a. . . Góc bàn đi vào ô. . . A. . . Lồn bị góc bàn cắm. . . A. . ."

Quốc sư hơi hưng phấn nhìn hoàng đế nhỏ như chó cái đang phát tình nâng bướm múp cọ vào góc bàn mà chà.

"Mạnh lên, con ngoan."

Mục Doãn đã đau tới không ngừng rơi nước mắt, hai chân run lên nhưng Quốc sư vẫn chưa thấy đủ.

Tay to cầm lấy eo Mục Doãn, đập vào thật mạnh! Lồn bị đụ thành một cái lỗ thịt hình tam giác, nghiên mực bên trong bị chen vào vừa sâu vừa mạnh, còn góc bàn thì mạnh mẽ cắm vào trong lồn.

"A a a... Không... Cứng quá... Góc bàn lớn quá... A... Lồn con đau quá... Cha ơi... A... Lồn sắp hỏng rồi, tha cho Mục Nhi a a... Cha ơi..."

Mục Doãn thét lên chói tai, bờ môi trắng bệch, cậu run rẩy không ngừng được, nhưng Quốc sư vẫn khống chế thân thể ths, đụng mạnh gần mười cái rồi mới thả tay ra.

"Học được chưa, đụng mạnh vào."

Tiểu hoàng đế trần truồng hung hăng làm nhục chính mình ở trong lương đình, lồn nhỏ mềm mại chảy nước, sưng đỏ một mảng, liên tục đập vào góc bàn như một bãi thịt nhỏ, hột le sưng như một quả táo nhỏ, môi lồn bị góc bàn cứng rắn tách ra rồi khép lại, lồn dâm thì càng liên tục bị đẩy ra lỗ thịt đỏ thẫm, nghiên mực bên trong cũng cùng giày xéo Tiểu hoàng đế, góc bàn càng ngày càng ướt, nước chảy tí tách.

"A a...!!!" Tiểu hoàng đế hét lên một tiếng rồi bỗng nhiên nằm ra mặt đất, mềm nhũn nằm bên chân Quốc sư thở hổn hển, không nói được câu nào.

"Con ngoan, con bắn rồi à?"

Ngón tay thon dài nâng cằm Tiểu hoàng đế lên, thưởng thức dáng vẻ dâm loạn của cậu, Quốc sư khoan thai tự đắc hỏi.

"Cha, chó cái bắn rồi ạ..."

Mục Doãn thất thần dạng chân ra để gã nhìn nước lồn nhễ nhại, giữa hai chân sưng lên khó coi, lỗ lồn đói khát co giật, vì kẹp lại quá nhanh nên thậm chí còn hiện ra hình dạng nghiên mực, phun ra từng ngụm nước như là đái không kiềm chế được.

Quốc sư vẫn chưa thỏa mãn.

"Đứng lên, đổi sang lỗ đít nhỏ đằng sau."

"Lần nay phải ăn sâu vào, phải ăn cả cái góc bàn vào, căng cái lồn dâm của con ra."

"Ư... Vâng, thưa cha..."

Quốc sư tự cho mình là người trời, không có ý định hưởng dụng thân thể Tiểu hoàng đế nhưng lại không hề chần chừ sử dụng hết thủ đoạn trên người cậu.

Gã nắm roi ngựa thô ráp trong tay, đánh bắt Tiểu hoàng đế bò từng bậc cầu thang ở Lầu Ngắm sao như chó cái, tới khi cậu bò không nổi nữa thì lại bị gã đá dạng hai chân ra, giơ roi lên quất lồn mềm, quất đến khi hai chân cậu run rẩy, trực tiếp phun nước.

Hình như Quốc sư rất bất mãn với việc Nhiếp chính vương nhét nghiên mực vào trong, không cam lòng yếu thế nhét một viên minh châu to như nắm tay trẻ em vào lỗ đít Tiểu hoàng đế, Mục Doãn bị nhét đầy cả trước lẫn sau, chỉ có thể chảy nước, đi không nổi nửa bước.

"Cha..." Khuôn mặt nhỏ của Mục Doãn khéo léo cọ ở nơi giữa háng của người đàn ông, lúc nãy cậu nuốt sâu quá, bú cu lâu quá làm cậu không hít thở nổi, yết hầu còn đang đau rát: "Chó cái rất ngoan, chuyện thủy lợi để chó cái xử lý nhé?"

Mục Doãn đạt được chuyện tốt từ chỗ Quốc sư, lại cảm thấy lo lắng về Nhiếp chính vương, Giang Sinh mà biết thì không biết sẽ nổi điên như thế nào nữa.

Mục Doãn mím môi, cứ giấu là tốt nhất, đây là chỗ ở của Quốc sư, dù gì hắn cũng không dễ dàng nhận được tin tức như vậy.

Mà bên kia, Giang Sinh vừa bước vào hoàng cung thì người hầu của Quốc sư đã tiến lên đón, mang theo truyền lời của Quốc sư:

"Đêm nay Nhiếp chính vương phải dịu dàng một chút, buổi chiều Mục Nhi chơi ở Lầu Ngắm sao hết sức rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #caoh#sm