Chương 30: Đất sét sinh lời

Miên Đường khẽ mỉm cười nói: "Trong lòng ta cao hứng, nhất thời nhịn không được!"

Lý mụ mụ ngược lại là lại thâm sâu nhìn nàng một cái, cảm thấy có chút buồn bực. Chẳng lẽ ở cái thương hội kia còn chưa đủ khổ? Trong lòng nàng sao mà cao hứng được vậy?

Miên Đường hào hứng không giảm, cười tủm tỉm nói: "Lý ma ma ngươi cũng nghe những người kia nói, năm nay số lượng đồ sứ ngự cống lớn, thế nhưng số lượng đất sét làm đồ sứ phải là hàng thượng phẩm, phải ra ngoài năm mươi dặm cao lĩnh đào lấy. Ta lại nghĩ đến một chuyện, quãng đường vận chuyển đất không xa, ban đầu một đường thông suốt. Thế nhưng bởi vì Hoài Dương vương mới cho xây cầu thuỷ lợi, phải đào sông, thuyền cũng không có cách nào đi được, liền phải đi xa...thế nhưng là đi qua hai ngọn núi, ban đầu là dùng xe vận chuyển, giờ lại đổi thành thuyền..."

Lý ma ma nghe không hiểu, buồn bực nói: "Cái này thì có gì đáng để cao hứng?"

Miên Đường cười nói: "Vận chuyển dùng thuyền thì nhiều. Thế nhưng đường sông được đào nhanh chóng, thuyền đều không đủ dùng, cho nên thuyền đánh cá đều bị điều đi lao dịch. Nếu như ta làm được nhiều thuyền...hoặc là chở được nhiều đất sét, những lão gia khác có thể hay không quay lại vuốt mông ngựa?"

Lý ma ma nghe xong, cũng cảm thấy có chút đạo lý, dù sao hôm qua lúc bà đi mua cá, thấy được giá cá rất đắt, sau khi nghe ngóng mới biết được nhiều thuyền cá bị bắt đi lao dịch, cá đánh được không nhiều, nên giá mới cao.

Thế nhưng ý nghĩ làm đội tàu của Liễu nương tử cũng là hão huyền. Thuyền trên đất của Chân châu nhiều như vậy, nàng cũng không phải mánh khoé thông thiên, trong tay cũng chỉ có ít bạc, chỉ là suy nghĩ nhất thời vậy thôi.

Bất quá Miên Đường không phải chỉ là tuỳ tiện nghĩ mà thôi, sau khi trở về cửa hàng, lập tức kêu tiểu nhị chuẩn bị xe lừa, muốn đi đến kênh đào đang làm kia một chút.

Lý ma ma đã quen bị Liễu Miên Đường giày vò, còn cố ý mang trứng mặn cùng bánh bao thịt, miễn cho lại như lần trước thăm viếng, làm trễ giờ cơm.

Miên Đường thấy Lý ma ma chuẩn bị cho nàng lò sửa nhỏ đang đun ấm nước trong xe lừa, liền trêu nói: "Ma ma gần đây làm việc chu toàn như thế, là muốn tăng thêm tiền lương tháng hay sao?"

Lý ma ma tay chân nhanh nhẹn để hộp đồ ăn, bên trong nói ra: "Phu nhân hào phòng, bên kia kiếm được tiền, bên này lại tăng cho chúng ta tiền lương gấp ba, thế nhưng nếu sau này không kiếm được tiền, chẳng lẽ lại có đạo lý giảm tiền? Đương gia chủ mẫu, không thể giống như nhà vương bình thường có thể ban thưởng, làm việc có quy củ mới được."

Miên Đường cho tiền hàng tháng tuy nhiều, nhưng Lý ma ma có tầm mắt cao thật không để trong lòng, bà ở trong vương phủ được thưởng rất nhiều, chính mình ở que cũng có tài sản ruộng đất. Chỉ nghĩ Miên Đường không biết ngày trước trải qua những gì, bụng lạnh dễ đau bụng, liền dụng tâm chuẩn bị.

Bất quá bà nghĩ sau này Miên Đường về sau phải lập gia đình, nếu vương gia có tâm, an bài cho nàng toà nhà cùng bạc, cùng với dung mạo không tầm thường, không ít người đến cầu thân đấy!

Nếu gặp được nam nhân tốt thì được, chứ gặp kẻ không thành thật, dựa vào dáng vẻ hiện giờ không biết tiết chế của nàng, kho bạc cũng sẽ tiêu xài hết. Không thiếu được lão bà tử này dạy nàng một chút, giúp cho nàng sau này đi đường khó trắc trở.

Miên Đường đang uống trà nấm tuyết táo đỏ Lý ma ma lấy cho nàng, nhìn Lý ma ma không phân biệt chủ tớ càm ràm nàng, chỉ cười nghe cũng không mở miệng phản bác.

Nàng bây giờ cũng nhận ra, Lý ma ma mặc dù mặt đen, nhưng là người mạnh miệng tâm mềm.

Mà Lý ma ma tuổi tác cũng lớn, không thể so với tiểu nha hoàn không hiểu quy củ, mấy cái râu ria này, cứ để bà lải nhải đi.

Huống chi bà nói cũng không phải không có lý. Miên Đường bệnh nặng một trận, không nhớ mình sau khi thành hôn chưởng gia như thế nào, cho nên gia đạo bây giờ nàng phải học từ đầu, cho nên Lý ma ma nói những lời này, nàng dụng tâm nhớ kỹ.

Bất quá đi ra ngoài chỉ cần có chút sức, Miên Đường lại khoá chặt cửa trong phòng, không biết làm chuyện gì trong phòng.

Từ cửa sau đi ra, Miên Đường là một đường đi gấp, cơ hồ đi hết trên cầu nhỏ.

Mà lần này đi là đi hai ngày. Đến ngày thứ hai, trong lòng Miên Đường có chủ ý, trực tiếp đi thôn Song Lĩnh, đến nơi đó, tìm quan địa phương hỏi ý, cuối cùng dăm ba câu, định một chuyện.

Lý ma ma ở một bên nghẹn họng nhìn trân trối, mắt thấy nàng mua một mảnh ruộng dốc lớn, còn có một chỗ ngư đường – chỗ này xem ra không đáng tiền...Thế nhưng Miên Đường mắt cũng không chớp dùng giá cao mua vào.

Xem ra, nàng cũng không đem lời khuyên bảo của bà nghe vào, Lý ma ma tức gận đến lắc đầu, cũng lười nói thêm gì.

Đến khi mua đất trở về, các nàng đi cũng không thuận lợi, bởi vì con đường khác đều bị đục ra, lầy lội không chịu nổi, xe lừa không cẩn thận đi vào sình không ra được.

Lý ma ma đỡ Miên Đường đến một dốc nhỏ, mà phu xe thì vội vàng đẩy xe.

Nhắc tới cũng là đúng dịp, lúc đi đến giữa kênh đào, Miên Đường thấy xa xa đứng trên bờ đê một bóng hình quen thuộc.

"Phu quân!" Nàng ngẩng đầu, hướng thân ảnh xa xa kia gọi.

Hoài Dương vương đứng tại bờ đê trông coi việc đào đường sông, không nghĩ tới lại nghe thấy tiếng Miên Đường gọi.

Hắn nhìn lại, không phải là Miên Đường đây sao!

Hắn hôm nay mang theo vài tâm phúc cải trang vi hành, cũng không mặc quan phục, cho nên Miên Đường cũng không nhận ra chỗ không đúng, chỉ hiếu kỳ nhìn đám người đứng cạnh phu quân.

Hoài Dương vương nhìn quan công trình thuỷ lợi cùng quân đằng sau lưng mình, ra hiệu bọn họ đứng tại chỗ chờ, mới cất bước đến chỗ xe lừa, miễn cho nàng đi qua cùng bọn họ nói chuyện.

Miên Đường nhìn qua bả vai của hắn, tò mò nhìn những người đứng xa xa, sau đó hỏi: "Phu quân, chàng ở chỗ này làm gì vậy?"

Thôi Hành Chu khẽ nhíu mày, thuận miệng nói: "Cùng mấy huynh đệ ở bờ sông hóng mát...Nàng đến nơi này làm gì?"

"Thiếp mang Lý ma ma đến đây nhìn đường sông, nghĩ đến vận chuyển đất sét..." Miên Đường có chút hiếu kỳ lại hỏi: "Hóng gió? Phu quân là vừa phải làm hoạ mà vẫn phải ngâm thơ?"

Thôi Hành Chu không có tâm tình cùng nàng nói dối, mặt không chút thay đổi nói: "Nơi này xây dựng kênh đào, người làm đi tới rất nhiều, nàng là một nữ tử đi lại như vậy không tiện, nếu không có chuyện gì, thì trở về đi!"

Trên thực tế hôm nay Hoài Dương trôi qua không phải thuận lợi. Lúc sáng sớm, dưới công trình thuỷ lợi quan môn trình lên tiến độ, còn có bảng biểu, kênh đào bên kia hai ngày này không khỏi khiến cho hắn tức giận.

Sau khi đầu kênh đào này được làm, lương thảo dự trữ của Chân châu không bị triều đình cản lại, điều binh khiển tướng cũng sẽ thoải mái rất nhiều, cho nên cực kì trọng yếu.

Thế nhưng kênh đào làm về sau, chi tiêu nhiều hơn trước kia rất nhiều, mà tiến độ lại kéo dài, quả thực khiến người ta nổi giận. Những quan lại của Chân châu, rất nhiều người là phụ thân của bộ hạ cũ, ỷ vào lão làng mà giành công tự ngạo, còn có sự tình lừa trên gạt dưới.

Cho nên Thôi Hành Chu không lộ ra, chỉ dẫn theo vài tâm phúc tự mình xem xét, nắm được chắc chắn lại tự mình đi xử lý.

Miên Đường nhìn ra phu quân không được vui, bởi vì chuyện của nàng với Tử Du công tử lần trước, cũng cảm thấy mình trước mặt phu quân bày ra hình tượng hiền phụ, cũng không phản bác, nhu thuận đáp ứng.

Bất quá trước khi đi, Miên Đường ngược lại hảo tâm nhắc nhở phu quân một chút: "Phu quân chàng cũng cẩn thận chút, công nhân chỗ này dùng thuốc nổ để đào lòng sông, rất nguy hiểm, đừng nên đứng quá gần."

Thôi Hành Chu ngoài ý muốn nhìn Miên Đường một chút, không nghĩ tới nàng là một vị phụ nhân, vậy mà có thể nói ra được về công trình thuỷ lợi, liền hỏi: "Nàng hiểu thuỷ lợi sao?"

Miên Đường lắc đầu nói: "Đại cữu cữu của thiếp yêu thích mấy cái này, ông ấy nhận thầu vận tải đường thuỷ, chính mình nghiên cứ biện pháp khởi công xây dựng đường sôn. Thiếp từng nghe qua dùng thuốc nổ, chính là để giúp bớt việc, tiết kiệm được thời gian, thế nhưng sau đó thu dọn cát đá cần tốn công sức, làm không cẩn thận còn xuất hiện nguy hiểm."

Thôi Hành Chu nghe được vậy hỏi: "Vậy nên dùng biện pháp gì?"

Miên Đường lắc đầu nói: "Đại cữu cữu lúc giảng cho thiếp, thiếp còn nhỏ, cũng không nhớ rõ, nếu như phu quân cảm thấy hứng thú, thiếp có thể viết thư cho cữu cữu..."

Nói đến đây, Miên Đường dừng lại, nàng đột nhiên phát hiện chính mình một chút cũng không nhớ nổi nhà ông ngoại ở nơi nào. Chỉ mơ hồ nhớ lúc nàng xuất giá, kinh doanh của ông ngạo bất thiện, di chuyển đến tỉnh ngoài. Mà nàng sinh bệnh qua một năm, cũng không có nhận được thư nhà của ông ngoại.

Nghĩ vậy liền cảm thấy đau đầu, vậy mà không kịp hỏi, liền nghiêng ngả ngã vào trong ngực Thôi Cửu. Thôi Hành Chu nhìn sắc mắt đột nhiên tái nhợt của nàng, trực giác đưa tay ra đỡ, sau đó cúi đầu hỏi: "Thế nào?"

Miên Đường da đầu căng chặt đến không mở nổi mắt, chỉ nói thật nhỏ: "Đau đầu quá..."

Thôi Cửu nhìn một chút xe lừa đang đi vào vũng bùn, hơi suy tư, nhìn một chút hắn cùng tuỳ tùng mấy xe ngựa, liền ôm Miên Đường vào trong một chiếc xe ngựa, sai Lý ma ma đưa nàng về phố bắc.

Hắn nhìn Miên Đường đau đầu, đau có thể một ngày ăn không ngon, khuôn mặt trắng bệch khiến cho người ta nhìn mà đau lòng. Cũng không biết Triệu Tuyền chữa trị cho nàng như thế nào, không phải bảo uống thuốc là khỏi hay sao?

Miên Đường đau đến mức không chịu nổi, thẳng đến khi trở về trạch viện phố bắc, lúc nằm trên giường mới đỡ một chút.

Lúc Lý ma ma bưng tới cho nàng chén thuốc, nàng chần chừ hỏi: "Lý ma ma, sau khi ta thành thân, trong nhà ngoại tổ phụ có từng viết thư cho ta không?"

Lý ma ma làm sao biết được những việc này, chỉ nói với nàng: "Phu nhân nhận thư cũng không cho nô gia nhìn, mau thừa dịp thuốc còn nóng uống đi, đến khi chủ tử trở về, phu nhân thử hỏi chủ tử xem."

Cho nên khi Thôi Hành Chu khi trở về, Miên Đường liền hỏi hắn.

Bởi vì đã cùng Lý ma ma nói qua, Thôi Cửu đã sớm chuẩn bị nói: "Nhà ngoại tổ phụ của nàng dời đi, thông tin không dễ dàng, lại thêm khi đó người nhà nàng nhận bản án lớn, người người nhà nhà mắng chửi, bọn họ có lẽ vì tránh hiềm nghi cho nên không có liên hệ."

Miên Đường trầm mặc một hồi, nàng lại nói với Thôi Cửu: "Vậy chàng biết bọn họ dời đi nơi nào không?"

Thôi Hành Chu nhìn sơ đồ phác thảo trên bàn của nàng, xem xét một bên lấy lệ nói: "Ta sẽ sai người đi lại quê quán dò hỏi tin, để xem có thể biết được tung tích của họ không...Nàng vẽ mấy cái này là cái gì?"

Miên Đường sau khi nghe Thôi Cửu nói xong, tinh thần có chút uể oải, mệt mỏi nói ra: "Bản đồ vận chuyển đất sét nhanh gọn..."

Thôi Hành Chu nghe Lý ma ma nói Miên Đường muốn ra oai phủ đầu với những lão gia ở thương hội, dựa vào bản vẽ của nàng, đất sét không cần vận chuyển bằng đường thuỷ, tại đường bộ trên xuyên sơn có thể vận chuyển được nha!

Miên Đường rất ít để cho mình lâm vào cảm xúc sa sút, cho nên sau khi đỡ một chút liền đi chậm đến, nghe Thôi Hành Chu hỏi, liền gật đầu nói: "Phu quân nhìn chỗ này sơn lương hạ là một mảng đất cày lớn cùng ngư đường. Nếu như đem đất cày ngư đường lấp lại, chính là một lối đường tắt."

Thôi Hành Chu nhíu mày nói: "Nếu như chỗ này có thể gần như vậy, tại sao lúc trước không ai nghĩ ra?"

Miên Đường mỉm cười: "Bởi vì lúc trước khi kênh đào chưa có xây dựng, tất nhiên đi đường thuỷ sẽ tiện lợi và gần hơn, thuyền đi dễ dàng như vậy, nào có ai nghĩ sẽ đi đường bộ? Nhưng bây giờ kênh đào còn chưa có xây xong, thuyền lại khẩn trương, đầu này đường tắt, chỉ là mọi người không nghĩ tới thôi."

Thôi Cửu cảm thấy nữ tử này vắt óc tìm mưu kế muốn bắt thóp những lão gia kia, cũng tâm thực tế muốn trả thù, không khỏi cảm thấy thú vị: "Thế nhưng đây là đất cày, coi như nàng nghĩ ra, người ta cũng không để cho nàng đi qua."

Nói đến đây, Miên Đường cũng có chút chột dạ, nhìn xem phu quân cẩn thận từng li từng tí nói: "Phu quân, thiếp hôm nay lấy trong nhà chút bạc, chàng có thể hay không đừng trách thiếp?"

Thôi Cửu híp mắt, nhìn dưới giường tựa hồ có chút dấu hiệu bị xê dịch, lập tức đoán được, thăm dò hỏi: "Nàng đào bạc đã chôn... Đem đất cày ngư đường mua rồi?'

Miên Đường khéo léo nhẹ gật đầu, khâm phục mà nhìn phu quân nhà mình nói: "Phu quân thật lợi hại, lập tức có thể đoán được!"

Nàng gần đây sau khi tra xét xong lộ tuyến, lúc này chạy tới triền núi dưới, đem mảnh đất đắt gấp hai mua tới.

Bởi vì giá tiền cao, nên chủ đất tìm người làm chứng cùng Miên Đường kí giấy bán đất.

Từ nay về sau, đường tắt vận chuyển đất sét chính là "Đường này ta mở, muốn từ đây qua, lưu lại tiền qua đường!"

Thôi Hành Chu sâu sắc nhìn Miên Đường một chút.

Hắn cảm thấy, nữ tử hoặc là giống mẫu thân cùng biểu muội Liêm Bình Lan ôn nhu mềm mại hiền thục; hoặc như những phụ nhân quý thiếp ở hậu trạch bình thường, cả ngày muốn nam nhân độc sủng, quen dùng kế độc để hại người.

Thế nhưng Miên Đường không thuộc hai loại đó, nàng giống như một bông hoa kiều diễm, dù nhỏ nhắn nhưng lại có sức sống mãnh liệt.

Còn có một cỗ chí khí ngang bướng mà nữ tử không nên có.

Thôi Hành Chu trước đây chưa từng tiếp xức với nữ tử dạng này, hay là nói chưa từng nhìn tới cô nương nào, cho nên không khỏi sâu sắc nhìn nàng, nghĩ đến: Nếu như nàng tái giá, sẽ tìm nam tử như thế nào mới có thể xứng với nàng?

Hoài Dương vương rất ít khi thời gian rỗi mà suy nghĩ những cái này, bất quá khi nghĩ kỹ lại cảm thấy có chút không thoải mái, chỉ cảm thấy nữ nhân này trong ổ tặc đi ra, mắt nhìn nam nhân nhất định không được tốt.

Nàng đã nhớ ngoại tổ phụ, hắn lại không ngại cho người đi tìm hiểu cẩn thận một chút, tối thiểu nhất, nàng về sau cũng coi như có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, sẽ không dễ bị nam nhân hoa ngôn xảo ngữ tuỳ tiện lừa gạt...

Nghĩ như vậy, Hoài Dương vương thật có tâm tư tìm thân nhân cho Miên Đường.

Miên Đường thấp thỏm đem chuyện mình mang tiền kiếm được đi tiêu hết, không nghĩ tới phu quân chỉ là mặt bất động, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, liền ngồi ngay ngắn cạnh bàn, dáng vẻ thản nhiên.

Bộ dáng của hắn vốn chính là tuấn mỹ, dáng vẻ trời sinh cũng tốt, chỉ một tay lắc lư chén trà, mắt nhìn nước trà, mũi cao, môi mỏng có chút nhếch lên, khoan thai xuất thần, không biết suy nghĩ chiêu cờ cao thâm gì.

Sát vách trạch viện thường xuyên bởi vì củi gạo dầu muối mà vợ chồng miệng không ngừng so sánh, trạch viện nhà nàng khó được trên dưới êm thấm, bởi vì phong thái phu quân độ lượng rộng rãi , không giống với dung tục nam tử.

Nghĩ đến đây, tình cảm của nàng đối với phu quân, tựa như nước sông cuồn cuộn không dứt tuôn ở trong lòng, đi tới ôm đầu gối của hắn nói: "Phu quân yên tâm, số bạc tiêu xài này, thiếp sẽ kiếm về gấp bội, tuyệt không nhàm rỗi..."

Thôi Hành Chu nghe vậy, trong lòng lại thêm một câu "Ngoại giống như hoa cỏ dại, có khi còn giống như mèo con dính người..."

Như lúc này, cũng không thấy dáng vẻ mạnh mẽ của nàng bên ngoài, chỉ thấy tóc đen rối tung mảnh mai phía sau, dựa vào mặt của hắn kiều nhuyễn mà thơm nức, hương vị mật đào ngọt ngào lại tràn đầy trong hơi thở...

Hắn giơ tay lên, kém một chút liền xoa lên mái tóc Miên Đường, khó khăn lắm thu tay về, ôn hòa nói: "Nàng còn chưa ăn cơm tối, ăn cơm trước đi!"

Thôi Cửu thời điểm này tâm tình đã tốt lên. Bởi vì Miên Đường trong lúc vô tình lại giúp hắn trong việc kiểm tra đường sông.

Nói chung quan lại Chân châu đối với khởi công xây dựng thuỷ lợi đều là người ngoài ngành. Cho nên lần này chủ trì công trình thuỷ lợi, mấy lão già kia cũng lợi dụng điểm này, lúc thi công cố ý bớt chi phí, khắp nơi kiếm tiền túi riêng.

Đối với quan lại tham ô, Thôi Hành Chu thực hiện nguyên tắc "Nước trong quá thì không có cá". Uốn cong thành thẳng quá mức, khó mà lung lạc được tâm, ở một chút tiểu tiết, Hoài Dương vương nhắm một mắt mở một mắt. Đây chính là đạo làm người sáng suốt.

Không thể để bọn chúng quá mức phóng túng ngang tàng.

Thí dụ như lần này quan lại vì tham ô nhiều bạc mà làm trễ nải tiến độ công trình, thậm chí còn náo đến mạng người, thì quyết không thể nhân nhượng.

Thôi Hành Chu tra rất nhiều đầu nguồn, trong lòng có biện pháp, cho nên lúc đến trạch viện phố bắc, trong lòng rất nhẹ nhõm.

Lý ma ma cảm thấy hôm nay vương gia cùng Liễu nương tử đi đường nhiều, cũng rất đói bụng, cho nên chuẩn bị bữa tối rất phong phú.

Dùng rượu ướp với chân giò lợn, hầm nhừ hiện ra nước dùng sóng sánh. Tại sạp hàng của thợ săn ở đầu đường mua được trứng chim rừng, luộc lòng đào ăn cùng rau trộn lẫn gia vị, còn có bánh bánh hạt vừng giòn xốp, uống cùng súp ngọt cay, cực kì ngon.

Miên Đường sau khi đau đầu được giảm bớt, bụng bắt đầu kêu, cho nên ăn hết sức ngon miệng.

Cũng không biết tay nghề Lý ma ma học từ đâu, trong nhà không thiếu tiền bạc, lúc mua nguyên liệu nấu ăn phong phú, bà luôn có thể biến đổi món ăn. Món chân giò hầm khiến người ta phải nuốt nước miếng, nàng từ trước tới giờ cũng chưa được thử qua hương vị.

Mỗi lúc này, Miên Đường lại tiếc chính mình một trận bệnh nặng, khiến nàng quên đi tư vị mỹ hảo trước kia.

Thôi Cửu nghe Miên Đường nói như vậy, chỉ thản nhiên nói: "Quên cũng không sao, về sau cũng không phải không ăn được, thích gì cứ kêu Lý ma ma làm cho nàng."

Miên Đường cười ngọt ngào, nhanh nhẹn gắp một miếng chân giò đút cho phu quân,. Thôi Hành Chu sửng sốt một chút, miếng da chân giò chạm đến bờ môi, mới chậm rãi há miệng, ăn miếng thịt kia...

Lại nói bên trong thương hội của trấn Linh Tuyền, các lão gia gấp đến độ không ăn nổi thịt.

Triều đình đưa tờ đơn đồ sứ không cho trì hoãn thời gian, năm nay chính là năm hoàng đế thành hôn, định chế đồ sứ rất quan trọng, cần thời gian vội vàng để làm.

Mặc dù ngày bình thường, các nhà tác phường cũng dùng đến đất sét thượng hạng, nhưng bình thường bán được không nhiều, lại quen thói độn hàng trong lúc nhất thời, ai cũng không để ý tới điểm này.

Nhưng sau khi các lão gia tại thương hội phân công hết, các nhà xưởng bắt đầu cả ngày đêm đẩy nhanh tốc độ mới phát hiện đất sét cung ứng có vấn đề.

Lúc phường đốc công mang vấn đề trình báo cho Hạ nhị gia, Hạ nhị gia còn cảm thấy vấn đề không lớn. Đây là cung cấp cho triều đình! Ai dám chậm trễ? Công vụ sửa đục kênh đâof không phải cho hoàng đế nhường đường hay sao? Cho nên ông mệnh quản sự viết một phần trình tới Chân châu thuỷ tư, để các quan viên dàn xếp, cho các nhà tác phường mượn thuyền vận chuyển đất sét.

Thế nhưng ai nghĩ đến, Hoài Dương vương chỉnh đốn thuỷ tư, trong vòng ba ngày tra ra đại án mấy chục tên trung gian kiếm tiền riêng. Một vị thuộc cấp từng đi theo lão vương gia nhiều năm đều bị Hoài Dương vương dựa theo quân pháp xử trí, chém đầu, gia sản toàn bộ sung công.

Trong lúc này, quan viên từng người cảm thấy bất an, từng người giữ vững tinh thần làm việc. Hạ gia cảm thấy mình đảm nhiệm cung cấp cho hoàng gia, liền kịch liệt đến mượn thuyền.

Chủ quản thuỷ tư nhíu mày lại: Nếu cho mượn, hiệu buôn của Hạ gia có thể giao hàng cho hoàng cung, nhưng bọn hắn quan viên thuỷ tư lại gia hạn với công trình thì cầu tình với ai?

Cho nên xem Hạ gia nêu rõ sự tình, viên quan kia mặt cũng không đổi sắc, chỉ cho nha môn sai dịch cùng Hạ chưởng quỹ nói: "Mặc dù cửa hàng các ngươi cung ứng cho hoàng đế, lẽ ra được coi trọng, nhưng cùng thuỷ tư chúng ta cũng không có liên quan nha! Chưa nghe nói cống phẩm cho hoàng cung lại cần quan sai giúp đỡ."

Hạ chưởng quỹ cũng là gấp: "Nếu không có thuyền vận chuyển đất sét, vậy không phải chúng ta vận chuyển đường bộ thay thế? Nếu như trong cung trách tội ra, đại nhân có thể gánh nổi trách nhiệm không?"

Thuộc hạ được đại nhân thuỷ tư dặn dò, số người ở đây lại đông, liền nói: "Đại nhân nhà chúng ta lại không gánh vác việc cần làm trong cung, càng không kiếm được nửa phần bạc, các ngươi làm hỏng việc thì có liên quan gì đến đại nhân chúng ta? Chẳng nhẽ Hạ lão gia nhà các ngươi không sinh được nhi tử, cũng là do đại nhân nhà ta hay sao?

"Ngươi. . . Ngươi. . ." Chưởng quỹ kia tức giận đến nghẹn lời, thế nhưng cũng không làm được những nha dịch này, đành phải trở về bẩm báo Hạ nhị gia.

Hạ nhị gia cũng tức giận đến mức không chịu được, bèn thương lượng với tam tiểu thư.

Hạ Trân cảm thấy quan viên thuỷ tư kia không có ý tốt cũng là có duyên cơ. Thế là sau khi cùng cha thương lượng một phen, cho bạc vào bao đỏ, nhân lúc đêm không có người, đưa đến trong nhà của quan viên thuỷ tư kia.

Thật không nghĩ đến, bao bạc kia lại bị đại nhân chính khí kia đem trả lại.

Hiện tại nha môn thuỷ lợi của Chân châu trên dưới thần hồn nát thần tính. Mấy ngày nay lại có liên tiếp mấy quan viên bị điều tra, ai dám dính lấy gió bên trên, tham ô chút tiền bạc ấy chứ?

Lúc Hạ nhị gia nhận ra được con đường mượn thuyền không được, lúc này mới phát hiện mình lâm vào hoàn cảnh túng quẫn, vô cùng gấp gáp. Đúng lúc này, có người nói cho ông biết, ngọc đốt sứ phường chở một lượng lớn đất sét, trữ ở bên trong cửa hàng.

Hạ Trân vội vàng phái người nghe ngóng, mới biết được vị Thôi phu nhân vậy mà mở một đường bộ.

Nếu như không cần thuyền, vậy liền quá tốt rồi! Hạ gia vội vàng phái người đi dò xét, lại phát hiện, con đường này rất là xảo trá. Tại giữa vách núi cheo leo lại có một con đường bằng phẳng, thẳng tắp thông tới miếng đất lớn mà Thôi gia mới mua. Nếu đi con đường này, đến địa giới bên cạnh Thôi gia, liền có mấy nam tử cao lớn ngăn lại không cho qua, nghe nói là do Thôi nương tử thuê đến trông coi "Trang viên" nhà mình.

Hạ nhị gia nghe xong, tức giận tới mức vỗ bàn, phụ nhân kia là có ý gì? Nàng đây là muốn làm lũng đoạn đất sét hay sao?

* Lời của Minh Minh: chương này dài quá à....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro