5
Wanrning lần nữa: Tôi không có nhiều kiến thức về máy ánh, chỉnh ảnh hay pts nói chung. Những chi tiết liên quan đến mấy điều đó đều là tôi tìm tòi trên mạng và hỏi bạn tôi (mà bạn tôi cũng không chuyên) nên mọi người đọc hoan hỉ nhé. Cảm ơn mọi người rất nhiều ọoo
---
Đêm hôm đó, Sangwon vừa mới đặt lưng xuống giường thì điện thoại đã nhận được thông báo: "leowsgd đã đăng một ảnh mới".
Cậu tò mò nhấn vào xem thử. Hóa ra tấm ảnh anh đăng chính là tấm cậu chụp ban sáng. Bức ảnh đã được chỉnh màu nhẹ nhàng, toát lên một vẻ đẹp bình yên và đầy cảm xúc.
Phần caption chỉ vọn vẹn một dòng chữ:
leowgsd: "And I know you feel the same"
Nhìn thấy dòng chữ ấy mà tai cậu bỗng nóng bừng. Tim cậu đập thình thịch.
Cảm giác giống nhau?
Cảm giác gì?
Liệu có phải giống như những gì cậu đang nghĩ không nhỉ?
Chắc... không phải đâu?
"Mình không nên suy diễn quá." - Cậu tự nhủ.
Mặc dù hai người cũng đã thân quen hơn nhiều, nhưng chừng ấy có lẽ vẫn chưa đủ để chắc chắn điều gì.
Cậu cũng chẳng rõ, liệu mình đang thích anh, hay chỉ là rung động nhất thời trước tài năng và sự quan tâm mà anh dành cho cậu.
Sangwon thở dài, cố phủ nhận những suy nghĩ chớm nở trong đầu, nhưng thẳm sâu trong tim cậu lại dâng lên chút xúc cảm nho nhỏ, ngọt ngào và đầy hy vọng. Cậu lặng lẽ nhấn nút "Thích", bí mật lưu lại bức ảnh đó rồi mới tắt điện thoại, trùm chăn đi ngủ với một nụ cười có chút mơ hồ trên môi.
Biết đâu được... nhỉ?
---
Sáng thứ Hai, Sangwon vừa bước vào giảng đường đã thấy cậu em thân thiết vẫy tay với cậu.
"Anh Sangwon, bên này!"
Thấy Harry đã giữ sẵn chỗ cho mình, cậu liền không do dự mà đi qua.
Harry nhỏ hơn Sangwon một tuổi, nhưng vì đi học sớm nên cả hai lại cùng khóa. Họ gặp nhau ngay từ ngày đầu nhập học, và chẳng mất bao lâu để trở nên thân thiết. Tính cách hợp nhau, lại cùng trải qua đủ kiểu bài vở, deadline, thi cử — mối quan hệ giữa họ cứ thế mà bền chặt theo năm tháng.
Harry học giỏi, lanh lợi, và cực kỳ tinh ý. Cậu ấy không chỉ giúp Sangwon qua mấy môn khó nhằn, mà còn luôn là người đầu tiên nhận ra khi Sangwon có điều gì đó khác lạ.
"Ái chà, sao hôm nay nhìn anh... cứ vui vẻ hơn bình thường ấy? Sao? Cuối tuần có vụ gì vui à?"
Sangwon cười trừ: "Làm gì có? Thi xong rồi thì thoải mái hơn thôi."
"Thật không?" - Harry hơi nghiêng đầu tỏ vẻ không tin. "Anh không lừa được em đâu. Khai nhanh, anh đi chơi với ai?"
Sangwon hơi đỏ mặt, vội lôi sách vở ra để lên bàn, cố tránh ánh mắt dò xét của Harry: "Có gì đâu. Anh đi chụp ảnh thôi."
"Mỗi chụp ảnh thôi mà vui thế à? Anh đừng có xạo em." - Harry cười khúc khích, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Bốn năm chơi với nhau, cậu hiểu rõ tính Sangwon: đã không muốn nói thì có ép cũng chẳng được. "Thôi được rồi. Tạm bỏ qua cho anh. Nhưng mà có gì vui thì phải kể em nghe đấy nhé, không được giấu đâu đấy!"
Harry vừa dứt lời thì giáo sư cũng bước vào lớp. Sangwon thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn hơi hồi hộp.
Buổi học vẫn diễn ra bình thường cho đến giờ giải lao. Sangwon đang định rủ Harry đi mua nước thì cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó hơi khác lạ. Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cậu – không phải ánh nhìn thân thiện, mà là tò mò, dò xét, thậm chí có phần khinh miệt. Những tiếng thì thầm bắt đầu vang lên:
"Chính là cậu ta đó..."
"Không ngờ lại dùng chiêu trò đó để được điểm cao. Khiếp thật."
"Trông hiền lành vậy mà. Không ngờ luôn..."
Sangwon ngơ ngác chẳng hiểu gì. Một cảm giác bất an dấy lên trong cậu. Harry cũng nhanh chóng nhận ra điều đó. Cậu ta bèn nhíu mày lôi điện thoại ra lướt diễn đàn của trường.
"S...Sangwon. Anh xem cái này." - Harry đưa điện thoại cho Sangwon, giọng hơi run run.
Trên màn hình là một bài đăng công khai, kèm theo một bức ảnh chụp lén. Hình ảnh mờ nhòe, thiếu sáng, như thể được chụp vội từ xa. Trong ảnh, Sangwon đang đứng gần văn phòng giáo sư Kim. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần như là sát vào nhau. Giáo sư dường như đang mỉm cười, một tay đặt lên vai cậu. Phần caption cũng đầy ác ý mà nhắm thẳng vào cậu: "Không ngờ sinh viên nổi tiếng nhất khoa được điểm cao là nhờ cách này. Quả là 'chăm chỉ' và 'có năng lực'. Cũng phải thôi, trời phú cho cái gương mặt đó thì phải biết tận dụng chứ."
Dưới bài đăng ác ý, những dòng bình luận tiêu cực cũng xuất hiện dày đặc, mang đầy sự giễu cợt và phán xét không thương tiếc:
gossip_queen: Cứ tưởng là dạng vừa đẹp vừa giỏi chứ? Hóa ra được thành tích cao là nhờ cách này à.
daprd: Chuẩn luôn. Không ngờ trông cũng ngoan ngoãn hiền lành mà lại giỏi đi đường tắt thế.
florizz: Ảnh mờ thế kia thì cũng chưa chắc... nhưng mà khoảng cách kia... không có lửa làm sao có khói các mom ơi :D
Sangwon sững người. Những dòng bình luận đầy ẩn ý và sự độc địa này như những mũi dao cứa vào danh dự của cậu, khiến cậu cảm thấy choáng váng và tổn thương sâu sắc.
Đúng là có một lần cậu gặp giáo sư Kim lúc trời tối muộn, nhưng đó là do cậu ở lại thư viện đến khuya, chỉ là tình cờ chạm mặt thầy nên chào hỏi mấy câu. Giữa hai người cũng không có tương tác nào thân mật như trong ảnh cả. Bức ảnh kia... rõ ràng là cắt ghép.
"Đây... đây không phải sự thật..." Cậu thốt lên, giọng nhỏ dần trước những ánh mắt đầy soi mói xung quanh. Dẫu cho bức ảnh kia là giả, dẫu cho bức ảnh đó đã bóp méo hoàn toàn sự thật, nhưng lúc này đây, người ta chỉ tin những gì mà người ta muốn tin thôi, có mấy ai quan tâm sự thật là gì chứ?
"Em biết mà! Toàn là mấy tin đồn nhảm nhí!" - Harry gằn giọng, giật lại điện thoại từ tay Sangwon và lập tức bình luận phản bác: "Mấy người thì biết cái gì mà nói bậy? Nhìn cái là biết ngay đây là ảnh cố tình dìm ác ý rồi. Thời đại nào rồi mà còn bị dắt mũi như mấy con bò."
Nhưng bình luận của Harry nhanh chóng chìm nghỉm giữa một loạt những bình luận tiêu cực, chế giễu và đồn đoán. Sự mờ ám của bức ảnh càng khiến câu chuyện thêm phần kịch tính và thu hút sự chú ý. Tin đồn xấu thì thường lan truyền nhanh. Chỉ trong một buổi sáng, Sangwon từ một sinh viên giỏi kín tiếng bỗng trở thành tâm điểm của những tiêu cực chỉ trích.
Một ngày thứ Hai vốn thoải mái nhẹ nhàng bỗng trở nên thật dài và nặng nề. Ánh mắt nào cũng như đang dò xét, đánh giá cậu. Cảm giác bị nghi ngờ, bị hàm oan, bị tổn thương danh dự khiến Sangwon vô cùng hoang mang và đau lòng.
Sangwon gục xuống bàn, chẳng có tâm trạng làm gì nữa. Harry ngồi bên cạnh nhìn cậu như vậy mà đau lòng thay.
Tan học, Sangwon lặng lẽ rời trường. Cậu đã xin nghỉ ca làm nhiều nay. Cậu không muốn về nhà, cũng không muốn gặp ai. Cậu cứ đi mãi, đi mãi, rồi chẳng hiểu sao lại rẽ vào công viên gần đó.
Sangwon ngồi xuống ghế đá, gục mặt vào lòng bàn tay. Sự buồn bã và tủi thân trong cậu dâng lên khiến những giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ ứa ra.
Chưa bao giờ Sangwon cảm thấy cô đơn và bất lực như vậy. Với tình hình này, ngay cả khi giáo sư Kim lên tiếng, người ta cũng sẽ nói là "cá mè một lứa", sẽ chẳng có mấy người tin sự thật này. Thứ cậu cần là bằng chứng chứng minh cậu trong sạch, nhưng làm cách nào đây?
"Sangwon?" - Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên mang theo chút lo lắng.
Sangwon ngẩng mặt lên, mắt đỏ hoe. Cậu nhìn thấy Leo đang đứng đó, vẻ mặt anh thoáng bối rối khi thấy cậu trong tình trạng này.
"Sao em lại khóc? Có chuyện gì sao?" - Leo nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt nâu sẫm dành trọn sự quan tâm cho cậu.
Sangwon không đáp. Cậu cúi đầu, cố giấu đi đôi mắt đỏ hoe vì khóc nãy giờ. Leo cũng không ép cậu nói. Anh chỉ im lặng ngồi đó bên cạnh cậu, yên lặng mà vững chãi.
Một lúc sau, Sangwon khẽ lên tiếng, giọng nghẹn lại: "Em không biết phải làm gì nữa..."
Leo quay sang, ánh mắt anh nhìn cậu chứa đầy sự kiên nhẫn và dịu dàng: "Em muốn kể cho anh nghe không?"
Nhìn ánh mắt nâu trầm chan chứa đầy sự quan tâm và lo lắng của Leo, cuối cùng Sangwon quyết định kể lại toàn bộ câu chuyện: bài đăng ác ý kèm bức ảnh đầy mờ ám, những lời đồn thổi và bình luận tiêu cực, ánh mắt soi mói của bạn bè, và cả cảm giác bị tổn thương, đau lòng đến nghẹt thở.
Leo không ngắt lời cậu. Anh lắng nghe như thể từng câu chữ của Sangwon là điều quan trọng nhất trên đời. Gương mặt anh không còn vẻ dịu dàng thường ngày, mà thay vào đó là sự nghiêm túc, trầm lặng, và một nỗi giận dữ dường như đang được kìm nén.
"Em đã liên hệ với giáo sư chưa?" - Leo cất tiếng hỏi.
"Em có gọi thầy rồi. Nhưng thầy đang đi công tác, cũng không nói là sẽ xử lý như thế nào. Rõ ràng chuyện này cũng ảnh hưởng đến danh dự của thầy, nhưng thầy cứ im lặng vậy, em cũng chẳng biết mình nên làm gì nữa" - Sangwon cúi mặt xuống, giọng nỉ non đầy tủi thân.
"Em cho anh xem bài đăng đó được không?" - Leo nói, giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng có gì đó rất kiên định.
Sangwon đưa điện thoại cho anh. Leo xem xét tấm hình một cách kỹ lưỡng, đôi mắt anh nheo lại như một thám tử đang truy tìm manh mối. Sự mờ ám và chất lượng kém của tấm ảnh dường như càng kích thích sự tinh anh trong nghề của anh.
"Tấm hình này" - Leo khẳng định giọng đầy chắc nịch - "chắc chắn là đã bị cắt ghép và chỉnh sửa với mục đích ác ý. Em có khúc mắc gì với ai ở trường không?"
Sangwon suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Ở trường cậu chơi thân nhất với Harry, Harry chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy với cậu. Với bạn bè trong lớp cậu cũng chỉ giữ mối quan hệ xã giao thông thường, thật sự không động chạm đến ai.
"Nhưng sao anh chắc chắn đây là ảnh cắt ghép?" - Sangwon ngước mắt nhìn anh.
"Chính vì nó quá mờ và tối" - Leo giải thích, ngón tay chỉ vào các chi tiết trên màn hình - "Chất lượng ảnh quá thấp, rất nhiễu - điều này thường xảy ra khi chụp trong điều kiện thiếu sáng hoặc khi một bức ảnh bị kéo zoom quá mức. Nhưng điểm đáng ngờ nhất là ánh sáng". Anh phóng to vùng vai của giáo sư Kim và bức tường bía sau. "Ánh sáng trên người giáo sư và ánh sáng trên bức tường không đồng nhất. Người chỉnh ảnh có vẻ cũng không chuyện nghiệp lắm. Còn chỗ này nữa, có vẻ họ cố tình xóa vật thể nào đó trong bức ảnh, nhưng cách xử lý hậu kỳ vụng về này để lộ quá nhiều dấu vết."
Leo đưa lại điện thoại cho Sangwon: "Anh có một người bạn chuyên về vấn đề này, để anh gửi cho cậu ấy xử lý. Em không cần phải hoảng quá, mọi chuyện rồi sẽ được xử lý rõ ràng. Không sao hết, có anh ở cạnh em."
Sangwon gật đầu, trái tim cậu như được xoa dịu, có lẽ vì lúc này, bên cạnh cậu đã có một Leo đầy bình tĩnh, vững vàng, đặt cảm xúc của cậu lên hàng đầu.
Leo im lặng ngồi bên cạnh Sangwon thêm một lúc lâu. Không ai nói gì. Nhưng sự im lặng ấy không hề khó chịu, trái lại giống như một khoảng lặng cần thiết sau cơn bão lòng cuồn cuộn vừa qua trong lòng Sangwon, chờ đợi mọi thứ trở lại đúng vị trí của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro