6
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len lỏi qua rèm cửa, rọi lên gương mặt còn vương mệt mỏi của Sangwon. Cậu mở mắt, đầu óc trống rỗng, như thể vừa trải qua một giấc mơ dài chẳng có hồi kết.
Đôi mắt Sangwon hơi sưng. Đêm qua cậu chẳng ngủ ngon giấc. Những lời đồn và ánh mắt săm xoi từ chúng bạn cứ lởn vởn trong đầu khiến cậu cứ trằn trọc mãi chẳng yên.
Cậu với tay lấy điện thoại. Màn hình sáng lên, một thông báo mới từ hệ thống sinh viên hiện lên:
[Thông báo từ phòng công tác sinh viên]: Liên quan đến bài đăng trên diễn đàn trường, mời sinh viên Lee Sangwon vui lòng đến phòng công tác sinh viên vào lúc 14:00 chiều nay để làm rõ một số thông tin. Trân trọng.
Tim cậu khựng lại một nhịp. Dù đã lường trước, nhưng khi thật sự đối mặt với thông báo chính thức, cậu vẫn không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng và mệt mỏi. Cảm giác bị gọi lên "làm việc" khiến cậu cảm thấy lo lắng vô cùng, dù cậu chẳng làm gì sai.
Suy nghĩ một hồi, cậu quyết định nhắn tin cho Leo, kể cho anh nghe việc này. Rất nhanh, Leo trả lời cậu.
leowsgd: Anh với bạn anh đã tổng hợp thành bản phân tích rồi. Anh gửi trong file dưới nhé. Vì là phân tích cá nhân nên chỉ mang tính tham khảo, không phải là bằng chứng chính thức, nhưng cũng đủ để em có cơ sở nói rõ sự thật. Đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cậu nhấn tải file xuống, bản phân tích hiện ra rõ ràng trước mắt cậu. Từng dòng chữ hiện lên rõ ràng, gọn gàng và đầy tính chuyên môn. Cậu không hiểu hết các thuật ngữ, nhưng cách trình bày chuyên nghiệp như vậy khiến cậu cảm thấy như đang có một tấm khiên mỏng che chắn cho mình.
Cậu soạn một dòng tin nhắn, rồi lại chần chừ, không biết có nên gửi đi hay không. Phải đến 5 phút trôi qua, cậu mới lấy hết can đảm, quyết định ấn gửi nó đi.
leeeeesangwon: Chiều nay anh có rảnh không? Có thể... đi cùng em được không ạ?
Bên kia màn hình, Leo nhìn dòng "đang nhập..." hiện lên biến mất liên tục, khóe miệng khẽ nhếch lên. Khi tin nhắn của Sangwon xuất hiện, anh lập tức trả lời.
leowsgd: Được. Anh sẽ đi với em.
---
Phòng công tác sinh viên nằm ở tầng ba khu hành chính. Sangwon bước đi chậm rãi, tay siết chặt tập hồ sơ mà Leo đã in sẵn cho cậu.
Leo chỉ im lặng đi bên cạnh Sangwon. Dù không nói gì nhiều, nhưng sự hiện diện của anh khiến Sangwon cảm thấy vững tâm hơn nhiều.
Dừng trước cửa phòng công tác sinh viên, Sangwon hít thở một hơi thật dài, rồi cậu gõ nhẹ cửa.
Giáo viên phụ trách nhìn thấy cậu liền nở một nụ cười nhẹ tiêu chuẩn: "Em là Sangwon đúng không? Mời em vào."
Cậu gật nhẹ đầu, bước vào, ngồi xuống ghế đối diện. Leo cũng ngồi xuống bên cạnh, hơi nghiêng người về phía cậu.
"Đây là..." - Giáo viên ngập ngừng hỏi.
Sangwon vội đáp: "Dạ, đây là bạn em. Anh ấy là nhiếp ảnh gia, cũng là người hỗ trợ em trong việc phân tích bức ảnh đang bị lan truyền."
Giáo viên gật đầu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi nhận được phản ánh về một bài đăng gây tranh cãi trên diễn đàn trường. Đây là sự việc không chỉ ảnh hưởng đến cá nhân em, mà còn ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng và uy tín của nhà trường và giáo sư Kim. Vậy nên hôm nay chúng tôi cần em hợp tác để làm rõ một số thông tin."
Sangwon gật đầu, giọng cậu hơi run nhưng từng câu từng chữ cậu nói ra vẫn rất rõ ràng.
"Dạ, em có mang theo bản tường trình và một bản phân tích hình ảnh. Bản phân tích này không thể coi là bằng chứng chính thức, nhưng em hy vọng nó có thể giúp nhà trường có thêm cơ sở để đánh giá tính xác thực của bức ảnh."
Giáo viên phụ trách nhận lấy tập hồ sơ, lật từng trang từng trang một cách cẩn thận. Không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng giấy sột soạt và tiếng gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ.
Sangwon ngồi thẳng lưng, nhưng thật ra cậu đang lo lắng căng thẳng đến mức hai tay siết chặt lại dưới mặt bàn. Cậu cảm thấy như mình đang bị soi xét từng lớp da, từng hơi thở. Dẫu cậu không hề làm gì sai, nhưng cảm giác bị đặt dưới ánh nhìn nghi ngờ vẫn khiến cậu thấy nghẹn ngào.
Leo ngồi bên lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt anh luôn dõi theo từng cử động nhỏ của Sangwon. Nhìn đôi tay cậu siết chặt vào nhau, anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên trên đôi tay ấy, như một cử chỉ trấn an đầy ấm áp: Không sao cả, có anh ở cạnh em.
Một lúc sau, giáo viên phụ trách ngẩng đều lên, ánh mắt đã dịu đi đôi phần.
"Em đã trình bày khá đầy đủ và kỹ lưỡng. Chúng tôi sẽ chuyển hồ sơ này lên ban quản lý để xem xét kỹ hơn. Tuy nhiên, Sangwon này..."
Cô dừng lại, giọng có hơi uy nghiêm nhưng cũng không gay gắt:
"Em phải chuẩn bị tinh thần. Tin đồn liên quan đến giáo sư Kim rất nhạy cảm. Chúng tôi không thể dựa hoàn toàn vào lời giải thích của em mà còn phải đối chiếu từ nhiều phía. Hiện tại giáo sư Kim đang đi công tác chưa về thì không sao, nhưng sau này em cũng nên hạn chế tiếp xúc với giáo sư Kim trừ khi có vấn đề liên quan đến chuyện học hành để tránh lời ra tiếng vào."
Nghe đến đó, Sangwon thoáng cúi đầu: "Dạ, em hiểu. Em cảm ơn cô ạ."
Giáo viên đóng tập hồ sơ lại, nói: "Chúng tôi sẽ sớm có phản hồi. Nếu cần làm rõ thêm, chúng tôi sẽ liên lạc lại với em. Tạm thời em có thể về."
Hai người đứng dậy, cúi chào, rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa đằng sau khép lại, Sangwon thở phào một hơi, như thể cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức lực trong cơ thể cậu.
Leo nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy quan tâm: "Em ổn chứ?"
Sangwon khẽ gật đầu: "Em nghĩ là... em vẫn ổn."
"Có muốn đi đâu cho khuây khỏa không?" - Leo khẽ hỏi.
Sangwon lắc đầu, rồi sau một thoáng suy nghĩ, cậu lại khẽ mím môi nói: "Thực ra... có một chỗ này em hay đến mỗi khi em cần yên tĩnh. Anh đi cùng em một lát nhé?"
Leo gật đầu ngay không chút do dự.
Hai người men theo dãy hành lang dài, rồi rẽ vào một cầu thang bộ cũ kỹ hơi chật hẹp. Sangwon dẫn anh leo lên tầng cao nhất của khu giảng đường. Đến một cánh cửa sắt cũ kỹ, cậu kéo mạnh, gió từ trên cao ùa vào, mang theo xúc cảm man mát dễ chịu.
Trước mắt họ là khu sân thượng trải dài dưới ánh nắng chiều. Những vệt nắng cuối ngày rơi xuống nền xi măng loang lổ, tạo thành những mảng sáng tối đan xen như một bức tranh chưa được hoàn thiện.
Sangwon bước ra trước, tay khẽ chống vào lan can, mắt nhìn xa về phía những dãy nhà thấp thoáng dưới ánh hoàng hôn.
Leo cũng bước đến bên cạnh cậu, nhẹ giọng hỏi: "Em hay lên đây một mình à?"
"Vâng" - Sangwon trả lời, mắt cậu vẫn không rời khỏi đường chân trời đang dần nhuốm một màu cam nhạt - "Khi em thấy mọi thứ xung quanh quá ồn ào, khi em thấy mình cần yên tĩnh để bình tĩnh lại và suy nghĩ, em sẽ lên đây."
Nói rồi cậu quay sang nhìn anh, ánh mắt hơi đong ý cười: "Nơi này ít người biết lắm. Anh là người đầu tiên em dẫn lên đây đó, ngay cả bạn thân em cũng chưa biết chỗ này đâu."
Leo khẽ nhướn mày, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, rồi anh khẽ cười với cậu:
"Vinh hạnh thật đấy. Cảm ơn em nhé."
Sangwon không đáp. Cậu ngẩn người nhìn nụ cười của anh. Nụ cười ấy không rạng rỡ, nhưng lại ẩn trong đó chút ấm áp, tựa như ánh nắng cuối ngày vương trên vai áo.
Một lúc sau, Sangwon khẽ lên tiếng: "Thật ra lúc đầu em nghĩ, nếu mình cứ im lặng, mọi chuyện cũng sẽ qua thôi."
Leo im lặng lắng nghe cậu.
"Nhưng nghĩ đến những lời bàn tán, những ánh mắt soi mói, em lại thấy khó chịu lắm. Rõ ràng em chẳng làm gì sai cả."
"Im lặng không phải cách để tránh tổn thương. Im lặng chỉ khiến em phải chịu tổn thương một mình thôi. Như vậy sẽ càng khó chịu hơn." - Leo nhẹ giọng trả lời cậu.
Sangwon khẽ gật đầu, đôi mắt cậu lại lần nữa hướng về phía chân trời.
"Thật ra, nếu hôm nay nhà trường không gọi em đến, em cũng sẽ tự đến thôi. Em không muốn những gì em cố gắng lại bị phủ nhận bởi những điều ác ý như thế."
Leo chậm rãi đáp: "Người khác có thể nghi ngờ em, nhưng sự thật thì không thay đổi đâu Sangwon à."
Anh dừng một chút, rồi nói tiếp: "Hơn nữa, em cũng sẽ không bao giờ phải gồng gánh chịu đựng một mình."
Sangwon quay sang, ánh mắt cậu chạm ánh mắt anh. Chỉ một cái nhìn trong khoảnh khắc ấy cũng đủ để cậu biết rằng, mình đang được thấu hiểu.
Làn gió thổi qua làm tóc cậu bay nhẹ. Lòng cậu cũng dịu đi đôi chút. Cậu không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, ngay tại khoảnh khắc này, cậu biết mình không đơn độc.
"Leo này" - Sangwon thì thầm.
"Ơi?" - Leo dịu dàng đáp lại.
Sangwon khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
"Hình như... em có hơi thích anh."
--------------
Author's note: Ợ có ai thấy diễn biến có hơi nhanh khum ạ =))))) thật ra tôi không thích đọc truyện chậm nhiệt nên truyện của tôi cũng sẽ không chậm nhiệt, nma lỡ có nhanh quá thì mng cứ góp ý nhé tôi sẽ điều chỉnh lại ạ.
Daily reminder: Hôm nay bạn đã vote cho Lee Sangwon và Lee Leo chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro