Chương 55

Chương 55

Làm sao Tạ Trường Sinh còn nói được lời nào, ngực y phập phồng dữ dội, chỉ cảm thấy vừa ngây ngốc vừa xấu hổ, lại vừa thoải mái.

Y đưa tay lên, dùng tay áo che mặt, không nhìn Cố Phi Y. Cố Phi Y cười một tiếng, cách lớp vải tay áo cắn cắn môi Tạ Trường Sinh, cuối cùng đứng dậy.

Tạ Trường Sinh nghe thấy Cố Phi Y đi đến bên cửa, sau đó vang lên tiếng nước.

Chắc là đang... rửa tay.

Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy mặt mình càng nóng ran hơn, một cái đầu lông xù dụi dụi vào lòng bàn tay Tạ Trường Sinh.

Là Tuế Tuế.

Chắc là nó thấy Cố Phi Y rời đi, nên mới chạy đến cọ cọ. Tạ Trường Sinh vuốt ve Tuế Tuế để lấy lại tinh thần một lúc lâu. Đợi khi hơi thở cuối cùng cũng ổn định lại, y mới buông tay áo đang che mặt xuống.

Cố Phi Y đã ngồi trên giường dưới cửa sổ, không biết cầm một quyển sách từ lúc nào, đang đặt cổ chân của một chân lên đầu gối của chân kia, thong thả đọc sách.

Ánh nắng ấm áp của mùa xuân từ cửa sổ xuyên qua sau lưng hắn, phủ lên đường nét của Cố Phi Y một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.

Ánh mắt liếc thấy động tĩnh của Tạ Trường Sinh, tầm mắt hắn rời khỏi quyển sách, chuyển sang mặt Tạ Trường Sinh.

"Nằm đủ chưa?"

Tạ Trường Sinh lại dùng tay áo che mặt lại: "Chưa đủ."

Cố Phi Y: "..."

Hắn nhìn chóp tai đỏ ửng lộ ra ngoài của Tạ Trường Sinh, không nhịn được cười một tiếng, buông sách xuống bước tới kéo Tạ Trường Sinh dậy: "Dưới đất lạnh."

Tạ Trường Sinh chạy đến bàn, không để ý đến nước trà còn lạnh, một hơi uống hết ba ly trà lạnh lớn.

Một ly để ướt cổ họng, một ly để giảm nhiệt.

Và một ly để kính sự trong sạch đã mất của mình.

Cố Phi Y nhìn, đưa tay ra chậm một bước, không kịp ngăn Tạ Trường Sinh uống trà lạnh.

Hắn khẽ "tặc" một tiếng, chỉ đành dùng lực gõ lên đầu Tạ Trường Sinh một cái, lại cho người đến thay toàn bộ nước trà trong ấm bằng nhiệt độ thích hợp.

Đợi cung nhân pha trà lui đi, Cố Phi Y đưa tay dò nhiệt độ rồi nhìn Tạ Trường Sinh. Không hiểu sao, Cố Phi Y lại nảy sinh cảm giác mình đang nuôi con nít.

Môi mỏng của hắn khẽ hé, ngón tay thon dài ấn vào giữa trán thở dài một hơi.

Lại qua một ngày, Cố Phi Y lại chọn thêm một Hoàng hậu nữa cho lão hoàng đế. Lần này, người được chọn làm Hoàng hậu là cháu gái ruột của Thượng thư Bộ Lại Hồ đại nhân.

Chuyện lần trước Cố Phi Y dẫn Tạ Trường Sinh đi ăn cơm với Hồ đại nhân và mấy vị đại nhân trong triều đã sớm được mọi người truyền tai nhau.

Nhiều người đã vò đầu bứt tóc để đoán xem rốt cuộc Cố Phi Y có ý đồ gì.

Lúc này, tin tức về Tân hậu vừa ra, các quan đại thần càng loạn như tơ vò. Có người đoán là Cố Phi Y đã đáp ứng cho Hồ thị lợi ích gì đó, hoặc Cố Phi Y đã để mắt đến người nhà Hồ gia.

Lại có người đoán rằng không chừng mấy người trong bữa tiệc đã ngầm thỏa thuận chuyện gì đó.

Cũng có người đoán đây là kế điều hổ ly sơn của Cố Phi Y, hắn làm mọi chuyện rùm beng, không chừng là muốn thu hút ánh mắt của mọi người vào những người không liên quan, để che đậy cho một chuyện khác.

Nhưng nếu che đậy, thì là che đậy chuyện gì?

Các quan đại thần bàn tán xôn xao, nhưng lão hoàng đế lại không nghĩ nhiều như vậy. Lão chỉ biết là sắp có người mới vào hậu cung của mình, nghe nói cháu gái nhỏ của Hồ đại nhân sinh ra dung mạo xinh đẹp, thông minh hiểu chuyện.

Lão hoàng đế tràn đầy mong đợi.

Nhưng khi lão thực sự gặp Tân hậu trong đại lễ sách phong, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tân hậu, lại luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó —

Xinh đẹp thì có xinh đẹp nhưng, chẳng có gì đặc sắc, còn xa mới có thể gọi là "tuyệt sắc".

Nghĩ đến hai chữ "tuyệt sắc", lão hoàng đế nhìn sang Cố Phi Y bên cạnh: "Phi Y, vị mỹ nhân của ngươi..."

Cố Phi Y ngước mắt nhìn lão hoàng đế.

Khi Tạ Trường Sinh có mặt, lão hoàng đế nhắc đến "mỹ nhân tuyệt sắc", hắn còn có thể nhân cơ hội trêu chọc Tạ Trường Sinh một chút. Nhưng khi Tạ Trường Sinh không có mặt, lão hoàng đế lại nhắc đến "mỹ nhân tuyệt sắc", nhìn ánh mắt dâm đãng không che giấu được của lão hoàng đế, Cố Phi Y chỉ cảm thấy ghê tởm.

Hắn trầm mắt nhìn lão hoàng đế, khóe môi lại mang theo nụ cười, tùy tiện chọn một chủ đề về tiên đan, đánh lạc hướng suy nghĩ của lão hoàng đế.

Lão hoàng đế lập tức hào hứng hùa theo.

Mấy ngày sau, đến ngày sách phong Tân hậu, lễ nghi sách phong không quá long trọng, thậm chí có chút vội vã. Không phải vì Ngô thị vừa mới qua đời không lâu, nên xét về tình và lý, không nên quá rầm rộ.

Nguyên nhân thực sự là vì một tháng sau là sinh nhật của lão hoàng đế, so với sinh nhật lão hoàng đế, Hoàng hậu có là gì đâu?

Trong khoảng thời gian này Cố Phi Y đã bận rộn với chuyện này, liên tục mấy ngày đều chỉ ngủ được hai ba canh giờ.

Mỗi khi trở về Dục Tú Cung, Tạ Trường Sinh hoặc là đã chơi mệt ngủ rồi, hoặc là đang nằm lì trên giường chưa tỉnh. Nghe Tạ Trường Sinh nói những lời điên rồ, Cố Phi Y chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng bây giờ có mấy ngày liên tục không được nghe những lời linh tinh của Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y lại cảm thấy có hơi không quen.

Cũng không phải khó chịu, chỉ là trong lòng có chút bồn chồn, khiến người ta sinh ra phiền muộn một cách vô cớ.

Hắn bèn chọn một ngày về sớm hơn, khi đến Dục Tú Cung, thị nữ thân cận của Tạ Trường Sinh là Dương La đang ôm quần áo định vào trong, thấy Cố Phi Y đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng giật mình: "Chưởng ấn!"

Cố Phi Y đưa tay ra: "Để ta đưa cho tiểu điện hạ."

Dương La đưa quần áo của Tạ Trường Sinh trong tay cho Cố Phi Y, rồi nói: "Tiểu điện hạ đang..."

Lời còn chưa nói xong, Cố Phi Y đã đi vào nội điện. Dương La đứng tại chỗ lúng túng một lúc, lẩm bẩm nói nốt câu của mình: "...Tiểu điện hạ đang tắm."

Tạ Trường Sinh ngâm mình trong thùng tắm, hai tay đặt lên thành, nhìn xuống Tuế Tuế đang đứng bằng hai chân sau, hai chân trước bám vào thành thùng tắm, đi vòng quanh ngửi ngửi.

Có lẽ vì hôm nay có cho hương liệu khác với ngày thường vào nước tắm chăng?

Tạ Trường Sinh mở to mắt, nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tuế Tuế, nhưng Tuế Tuế đột nhiên dựng hai tai lên, "grừ" một tiếng rồi nhấc đôi chân ngắn chạy thật nhanh.

Tạ Trường Sinh "Ế" một tiếng, vừa định quay đầu lại nhìn, một bàn tay lạnh lẽo đã bóp lấy vai y.

Hồn Tạ Trường Sinh suýt chút bay đi một nửa: "Ma kìa!"

Khi y quay đầu lại nhìn rõ chủ nhân của bàn tay, nửa hồn còn lại cũng bay ra ngoài: "Cố Phi Y kìa!"

Cố Phi Y: "..."

Thấy hắn còn kêu thảm hơn khi thấy ma là sao?

Hắn tức giận cười, dùng tay ngắt một cánh hoa thược dược trong thùng tắm, ném vào mặt Tạ Trường Sinh.

Cố Phi Y muốn mắng Tạ Trường Sinh một câu tiểu súc sinh, nhưng ánh mắt lại rơi vào cánh hoa dính trên mặt Tạ Trường Sinh.

Cánh hoa màu hồng, dán trên khuôn mặt ẩm ướt của Tạ Trường Sinh.

Người còn tươi tắn hơn cả hoa.

Cố Phi Y cúi người, cách cánh hoa hôn lên mặt Tạ Trường Sinh, rồi cọ đến khóe môi Tạ Trường Sinh từng chút một.

Mấy ngày nay hắn vắng mặt, Tạ Trường Sinh bắt đầu vui đùa, hôm nay đi leo cây ở phía đông, ngày mai lại đi đào hố ở phía tây.

Vốn dĩ đã đủ ồn ào và nổi bật, lại vì hắn đã từng dẫn Tạ Trường Sinh đi gặp Hồ đại nhân, nên không ít người trong triều đều dõi theo từng cử chỉ của Tạ Trường Sinh, cũng có phi tần đến tìm Tạ Trường Sinh để hỏi thăm về ý đồ của hắn.

Có những lo ngại này, Cố Phi Y không tiện hôn quá mạnh, chỉ nhẹ nhàng liếm bên môi Tạ Trường Sinh, lại nhéo hai má y bảo y đưa lưỡi ra, dùng đầu lưỡi của mình quấn lấy.

Tạ Trường Sinh không đẩy được hắn ra, thông minh bắt đầu dùng tay tát nước lên người Cố Phi Y, Cố Phi Y hít một hơi sâu, quả nhiên mặt đen lại buông y ra.

Tạ Trường Sinh giả vờ như không có chuyện gì, vẫy tay đuổi hắn: "Ta phải thay quần áo rồi."

Cố Phi Y nói: "Để ta hầu hạ tiểu điện hạ ra khỏi bồn."

"Không cần không cần không cần," Tạ Trường Sinh rụt vào trong nước: "Đại tá nổi tiếng MacArthur từng nói, tự mình lau sau khi tắm, sống đến tám mươi tám."

Cố Phi Y: "..."

Hắn cúi đầu, nhìn bộ quần áo đã ướt một nửa của mình, nghe những lời linh tinh của Tạ Trường Sinh, bị Tạ Trường Sinh chọc cho cười.

Nhưng sau khi cười xong, lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ngón tay hắn cọ xát trên vai Tạ Trường Sinh: "Mau đứng lên, nước lạnh rồi, ngâm nữa dễ bị cảm lạnh."

Tạ Trường Sinh cảm thấy Cố Phi Y quả thực là đang làm khó người khác, y ngồi trong thùng tắm không chịu động, Cố Phi Y nhìn y một lúc rồi thỏa hiệp.

Hắn lấy một chiếc khăn bông, cũng không xắn tay áo, hai tay đưa vào trong nước vuốt theo eo Tạ Trường Sinh một vòng, quấn chiếc khăn bông dài quanh eo y.

Lúc này Tạ Trường Sinh mới chịu đứng lên khỏi mặt nước.

Cố Phi Y lấy một chiếc khăn bông khác, trước tiên lau tóc Tạ Trường Sinh cho không còn nhỏ nước nữa, rồi giúp y buộc tóc lên.

Lại đỡ Tạ Trường Sinh ra khỏi thùng tắm.

Lần đầu tiên Cố Phi Y nhìn thấy Tạ Trường Sinh như thế này.

Cơ thể trắng nõn và thon gọn, nhưng không kém phần vững chãi, phơi bày dưới ánh sáng rực rỡ, vì vừa tắm xong, tỏa ra hơi nước và mùi hương hoa.

Cố Phi Y dùng chiếc khăn bông khô lau những giọt nước trên da Tạ Trường Sinh từng chút một.

Từ khuôn mặt, đến cổ, dọc theo vai, ngực, lưng, trượt xuống đến bụng dưới.

Tránh những chỗ bị khăn bông che, lại lau đùi và bắp chân Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, không chỉ vì y có thể cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của Cố Phi Y qua chiếc khăn bông mà còn vì mỗi khi Cố Phi Y lau khô một vùng da, lại đặt môi lên đó, xoay tròn mơn trớn lấy.

Tạ Trường Sinh nắm chặt chiếc khăn bông quanh eo, thấm thía hiểu được thế nào là "không đưa tay ra thì không thể đẩy ngươi, đưa tay ra thì không thể bảo vệ chính mình".

Hắn run rẩy nói: "Ca, chắc nhà tắm của các người thiếu tiền lắm nhỉ? Nếu không sao lại có cả dịch vụ kèm theo thế này?"

Cố Phi Y không trả lời, cụp mi mắt, chuyên tâm để lại thêm một vết đỏ ở bẹn Tạ Trường Sinh, rồi đứng thẳng người.

Mũi hắn tựa vào mũi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ."

"Gần quá," Tạ Trường Sinh nói: "Hình như ta bị lé rồi."

Cố Phi Y: "..."

Hắn nghẹn lại, bất đắc dĩ lùi lại một chút. Hắn đưa tay ôm lấy lưng Tạ Trường Sinh, bàn tay hơi lạnh vuốt ve lên xuống trên sống lưng y.

"Tiểu điện hạ," Rõ ràng vừa mới lùi lại một chút, nhưng khi nói chuyện, Cố Phi Y lại tiến sát Tạ Trường Sinh.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Trường Sinh: "Còn nhớ ước hẹn của ta và tiểu điện hạ không?"

Tạ Trường Sinh hát: "Ngươi↑ nói↓ là↑ cầm↓ tay↑ nhau↓ là↑ coi↓ như↑ ước↓ hẹn↑..."

Cố Phi Y: "..."

Cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, đưa ngón trỏ vào trong miệng Tạ Trường Sinh, đè lưỡi y lại.

Tạ Trường Sinh "Ừm" một tiếng, im lặng.

Cố Phi Y lại nói: "Là ước hẹn khi ta ra ngoài trở về, tiểu điện hạ phải tự nói nhớ ta."

Hắn nói: "Tiểu điện hạ, nói người nhớ ta."

Trong miệng Tạ Trường Sinh còn có ngón tay của hắn, y ấp a ấp úng lặp lại: "Người nhớ ta!"

Thần sắc Cố Phi Y khẽ khựng lại.

Nhưng rất nhanh hắn trở lại vẻ mặt tươi cười: "Nói sai rồi."

Bàn tay ôm eo Tạ Trường Sinh của hắn từ từ trượt xuống, hai ngón tay mở chiếc khăn bông ở sau eo Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh lập tức hét lớn: "Ta nhớ ngươi! Ta nhớ ngươi! Nhớ ngươi! Nhớ ngươi! Nhớ ngươi!"

Cố Phi Y cong khóe môi, chỉ cảm thấy trái tim đang bồn chồn trong lồng ngực cuối cùng cũng bình tĩnh lại rất nhiều.

Hắn hài lòng "ừm" một tiếng, lại ghé sát Tạ Trường Sinh hơn một chút, khi nói chuyện, môi hắn như có như không chạm vào môi Tạ Trường Sinh:"Ngoan.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro