Chương 58
Chương 58
Tạ Trường Sinh nhìn Cố Phi Y một lúc, rồi lại nhắm mắt lại.
Y nói: "Cảm ơn lời mời nhiệt tình của ngươi, nhưng ta không đi đâu, trong nồi của ta còn đang hầm thịt, lát nữa còn phải đi đón cháu gái của ta từ nhà trẻ về..."
Cố Phi Y: "..."
Trong chốc lát hắn không biết Tạ Trường Sinh tỉnh rồi nói linh tinh, hay là đang ngủ mơ.
Cố Phi Y liền nhìn Tạ Trường Sinh một lúc, thấy y tuy nhắm mắt, nhưng hàng mi dày rậm lại khẽ run rẩy.
Cố Phi Y liền biết y vẫn chưa ngủ, hắn cười nói: "Là do lúc nãy ta nói chưa rõ, ta muốn tiểu điện hạ chủ động hôn ta một lần."
Nói xong Cố Phi Y đưa hai tay, đỡ Tạ Trường Sinh kéo y dậy tựa vào ngực mình, lại nhéo cằm Tạ Trường Sinh, xoay mặt y lại, rồi gọi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ."
Tạ Trường Sinh lại mở mắt, thấy khuôn mặt mình và Cố Phi Y chỉ cách nhau một khoảng bằng chiếc lá liễu.
Đầu mũi Cố Phi Y cọ cọ đầu mũi Tạ Trường Sinh, rồi hơi nghiêng đầu, để sống mũi hai người so le với nhau.
Cố Phi Y nói: "Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió đông."
Tạ Trường Sinh lầm bầm: "Vậy mà ngươi còn giỏi giúp đỡ người khác đấy."*
(Câu “Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió đông” (萬事俱備,只欠東風) là điển tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Ý nghĩa: mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu điều kiện cuối cùng (thường là yếu tố bên ngoài, khách quan).
Còn câu đáp “Vậy mà ngươi còn giỏi giúp đỡ người khác” (那你还挺会帮别人忙的) mang sắc thái châm biếm. Ý là: “Mọi chuyện đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ chờ một yếu tố then chốt – mà ngươi lại giỏi đúng lúc xuất hiện để giúp người ta hoàn thiện nốt”.)
Cố Phi Y chỉ cười mà không nói.
Tạ Trường Sinh cũng không biết Cố Phi Y bị sao, nửa đêm không ngủ, nhất định phải đòi y một nụ hôn.
Và có vẻ như nếu y không đồng ý, thì sẽ giằng co với hắn cả một đêm.
Tạ Trường Sinh muốn nói lại thôi, lại muốn nói.
Đột nhiên hít một hơi, thò đầu tới, cắn một cái vào miệng Cố Phi Y.
Phát ra tiếng "chụt" rõ to.
Mây trôi qua mặt trăng, trong phòng cũng theo đó mà tối đi rồi sáng lại. Ánh trăng bò lên khuôn mặt tiên tử của Cố Phi Y từng chút một, hắn đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào môi mình vừa bị Tạ Trường Sinh hôn, khẽ cười ra một tiếng.
Thấy hắn cười, Tạ Trường Sinh đỏ mặt ngả vào gối, nhưng lại bị Cố Phi Y kéo lại. Hắn nói: "Bình thường ta không dạy tiểu điện hạ như vậy. Làm lại."
Tạ Trường Sinh hỏi hắn: "Đỉa các ngươi còn phải phát triển đại lý tuyến dưới* à?"
(Ý nói là đã hút máu còn lôi kéo người khác như đa cấp)
Cố Phi Y: "..."
Hắn chỉ cười, bất kể Tạ Trường Sinh nói gì nữa cũng không mở miệng, bàn tay lớn đè chặt trên lưng Tạ Trường Sinh, chỉ cần Tạ Trường Sinh muốn ngả vào gối, hắn sẽ lại đỡ y dậy.
Tạ Trường Sinh nói với hắn: "Giá mà hồi năm cuối cấp 3 ta gặp ngươi thì tốt rồi."
— Cái mức độ giám sát này, thực sự là khủng khiếp quá.
Cố Phi Y vẫn không trả lời, chỉ chỉ chỉ vào môi dưới của mình.
Tạ Trường Sinh cắn cắn răng, ghé sát lại, y đặt môi mình lên đôi môi mỏng của Cố Phi Y, áp mạnh vào, rồi thò đầu lưỡi ra, liếm một cách vụng về.
Việc này cũng gần giống như Cố Phi Y đã dự tính.
Nhưng lại thiếu đi rất nhiều.
Hắn vốn nghĩ, đợi Tạ Trường Sinh hôn xong, hắn sẽ để Tạ Trường Sinh đi ngủ. Nhưng bây giờ, yết hầu hắn thắt lại, chỉ cảm thấy hôn không đủ.
Hắn ấn gáy Tạ Trường Sinh, cướp quyền chủ động hôn lại.
Đầu lưỡi hắn không biết lại rỉ máu từ lúc nào, hắn quệt hết máu lên vòm miệng trên của Tạ Trường Sinh, cảm thấy người trong lòng khẽ run lên.
Chỉ hôn thôi cũng vẫn chưa đủ, Cố Phi Y luồn tay vào trong áo lót của Tạ Trường Sinh.
Dọc theo vòng eo đến ngực Tạ Trường Sinh, từ từ vuốt ve.
Da thịt chạm vào nhau, Cố Phi Y lúc này mới cảm thấy nỗi bồn chồn trong lòng vơi đi một chút. Hắn liếm đi vết nước trên môi Tạ Trường Sinh, nghiêng đầu ngậm lấy dái tai Tạ Trường Sinh, cắn một cách nhẹ nhàng.
Vừa định buông Tạ Trường Sinh cho y đi ngủ, thì cảm thấy Tạ Trường Sinh đột nhiên run rẩy, rồi hoảng loạn đưa tay đẩy hắn.
Cố Phi Y nhận ra điều gì đó, buông Tạ Trường Sinh ra, ánh mắt nhìn xuống.Tầm mắt hắn dừng lại ở một chỗ, sau đó, trong cổ họng hắn bật ra một tiếng cười vui vẻ, trầm thấp.
Tạ Trường Sinh xấu hổ vô cùng, hai tay muốn che mắt Cố Phi Y, nhưng lại bị Cố Phi Y giữ lấy cổ tay.
Hắn khẽ cắn ngón tay Tạ Trường Sinh: "Đạo pháp tự nhiên, tiểu điện hạ không cần phải xấu hổ."
Khóe môi hắn cười càng lúc càng vui vẻ hơn.
Dừng một chút, Cố Phi Y lại hỏi Tạ Trường Sinh: "Tiểu điện hạ, có cần ta giúp không?"
Trong lòng Tạ Trường Sinh xấu hổ đến mức chỉ muốn để Tuế Tuế đào hố chôn mình xuống, nhưng vẻ mặt lại kiên định như thể sắp nhập đảng tại chỗ: "Cảm ơn ngươi, người tốt, không cần đâu, người tốt."
Cố Phi Y kéo dài giọng "Ồ" một tiếng.Hắn nhích lên, để cơ thể mình ngồi thẳng hơn, lại ôm Tạ Trường Sinh lên ngồi trên eo mình.
Hắn hôn lên môi Tạ Trường Sinh: "Vậy tiểu điện hạ tự mình làm, ta không giúp."
Tạ Trường Sinh: "..."
"Không đâu, không đâu."
Làm một hồi, Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy người mình càng nóng hơn.
Nhưng y đâu chịu đồng ý, trong miệng nói những lời linh tinh: “Thành phần chính là chủ-vị-tân! Định ngữ phải đứng trước, trạng ngữ trước-vị, bổ ngữ sau-vị! Giá trị của hàm sin góc nhọn đều dương! Sin30° bằng cos60°!”
Bên này Tạ Trường Sinh đang nói, Cố Phi Y dẫn dắt bàn tay Tạ Trường Sinh từ từ đi xuống.
Hắn úp bàn tay mình lên bàn tay của Tạ Trường Sinh, dẫn dắt y từ từ di chuyển.
Rõ ràng là tay của chính mình, cơ thể của chính mình, nhưng có lẽ vì bàn tay lớn hơi lạnh của Cố Phi Y đang bao bọc bên ngoài tay y lại khiến Tạ Trường Sinh nảy sinh ra rất nhiều cảm giác xa lạ một cách vô cớ.
Y chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng, ngày càng mềm đi.
Ngay cả lời từ chối cũng không thể nói ra nữa, y ngửi mùi hương mai trắng lạnh trên người Cố Phi Y, bị hắn dẫn vào vùng biển sâu thẳm đó.
Một lúc lâu sau, Tạ Trường Sinh vô thức cắn vào quần áo ở vai Cố Phi Y, vừa run rẩy vừa rên khẽ.
Cố Phi Y bóp cằm Tạ Trường Sinh, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của y.
Đợi đến khi hàng mày đang nhíu chặt của Tạ Trường Sinh giãn ra, Cố Phi Y cũng thở hắt ra một hơi từ cổ họng. Hắn tựa cằm lên đỉnh đầu Tạ Trường Sinh, cười vỗ lưng y, khen ngợi: "Đứa trẻ ngoan."
Tạ Trường Sinh hoàn toàn mất hết sức lực, hắn lấy khăn tay lau sạch cho Tạ Trường Sinh, rồi xuống giường thay quần áo.
Khi thay quần áo rửa tay xong, Cố Phi Y nói với Tạ Trường Sinh: "Tuy ta không thích cảm giác dính dính, nhưng có lần sau thì ta rất vui vẻ giúp tiểu điện hạ giải sầu, nếu có lần sau, tiểu điện hạ cứ việc tùy ý sai bảo ta."
Tạ Trường Sinh úp mặt vào chăn giả vờ ngáy ngủ, nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía Cố Phi Y.
Vì sinh nhật lão hoàng đế, quan lại văn võ được nghỉ ba ngày. Nhưng ngày hôm sau, lão hoàng đế lại tiếp tục tổ chức yến tiệc lớn.
Nếu đặt vào thời hiện đại, đây chính là ông chủ cuối tuần vẫn nhất định muốn kéo nhân viên đi team building.
Tạ Trường Sinh cũng không vội đến, chơi với Tuế Tuế cả buổi sáng, đợi khi bụng đói mới đi lộ mặt, coi yến tiệc như buffet.
Thấy Tạ Trường Sinh ung dung đến muộn, các quan lại đều nhìn y bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Đi dọc đường, Tạ Trường Sinh nghe thấy có người còn dựa vào việc y ngốc không hiểu chuyện, mà lẩm bẩm —
"Ngày nào cũng vui vẻ cười nói, điên điên khùng khùng... cũng tự tại, nếu ta cũng biến thành người ngốc thì tốt rồi."
"Sau khi thay đổi từ dáng vẻ cũ, quả thực càng nhìn tiểu điện hạ càng thấy đáng yêu."
"Chỉ là... chỉ là hình như vị kia không thích nữa, ta nghe nói, có lần Bệ hạ còn nổi giận với tiểu điện hạ..."
"Còn Chưởng ấn lại thích đấy. Ngày ngày ngủ lại Dục Tú Cung, nói là để bầu bạn với tiểu điện hạ,... Lần trước ta nghe loáng thoáng tiểu điện hạ đang la hét gì đó... cái gì mà 'công thức tính trọng lực', cảm thấy như sách trời, đầu cũng đau âm ỉ. Cũng không biết sao Chưởng ấn lại có nhiều chuyện để nói với một người ngốc như vậy?"
Tạ Trường Sinh liếc nhìn xung quanh, tìm thấy Phương Lăng, rồi đi về phía Phương Lăng.
Trên mặt Phương Lăng lóe lên một khoảnh khắc kinh ngạc, hắn đứng dậy, chùi chùi lòng bàn tay vào quần, chờ Tạ Trường Sinh lại gần.
Nhưng lại thấy Tạ Trường Sinh ném một quả cam tới cho hắn.
Phương Lăng đưa tay ra đỡ lấy, Tạ Trường Sinh vẫy vẫy tay với hắn, quay người đi về phía chỗ ngồi của mình.
Phương Lăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tạ Trường Sinh một lúc, đột nhiên đưa tay vỗ mạnh vào trán mình.
"Đồ nhóc thối, đúng là gần đây con không được bình thường mà,"
Mẫu thân của Phương Lăng, Thẩm Trúc, cũng là con gái của tướng quân.
Khi còn trẻ đã theo phụ thân của Phương Lăng, Phương lão Hầu gia ra trận vài lần, giết địch còn dũng mãnh hơn cả Lão Hầu gia.
Dù bây giờ đã lớn tuổi, làm chủ mẫu trong gia đình, Thẩm Trúc vẫn giữ tính cách mạnh mẽ từ thời trẻ.
Bà nhíu mày nhìn Phương Lăng, hỏi: "Nhóc thối, gần đây con bị làm sao vậy? Lúc nào cũng hốt hoảng, hay là lần sau mẹ đến chùa, con cũng đi theo, để đại sư giúp con trừ tà?"
Phương Lăng lắc đầu: "Không cần."
Hắn ngồi trở lại chỗ của mình, cúi đầu nhìn quả cam mà Tạ Trường Sinh đã tặng. Vỏ màu xanh, nhìn thôi đã thấy chua.
Thẩm Trúc hỏi: "Con ăn không?"
Phương Lăng nói: "Không ăn."
"Tỷ tỷ con thích ăn chua nhất đấy." Thẩm Trúc nói: "Đợi về nhà con mang cho tỷ con đi."
"Không cho." Phương Lăng nói: "Con giữ lại."
Thẩm Trúc nhíu mày nhìn con trai.
Bà hỏi Phương Lăng: "Con không ăn, giữ lại làm gì?”
Phương Lăng lại không nói gì.
Thẩm Trúc: "..."
Hay là, lần sau bà thực sự dẫn Phương Lăng đến chùa, trừ tà cho hắn đi?
Bên này, Tạ Trường Sinh chạy đến bên cạnh Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu, ngồi phịch xuống thở dốc.
Tạ Trừng Kính đưa một ly trà cho y: "Tam đệ làm nhuận cổ họng đi."
Tạ Trường Sinh nhận lấy uống cạn một hơi.
Tạ Hạc Diệu ngồi bằng tư thế khó nhằn, vẹo vẹo, hắn mượn tư thế đó để vỗ tay cho Tạ Trường Sinh: "Hay! Có khí chất nuốt trọn sông núi!"
Nói xong, Tạ Hạc Diệu lại nhớ ra điều gì, hỏi Tạ Trường Sinh: "Nhóc ngốc nhỏ, tối qua đệ không say chứ?"
Nhớ lại đêm qua, trà trong miệng Tạ Trường Sinh ngay lập tức phun ra hết.
Tạ Trừng Kính vội vàng vỗ lưng cho y, Tạ Trừng Kính nghi hoặc nhìn y: "Sao vậy? Không lẽ tối qua say rượu làm càn rồi sao?"
Mặt Tạ Trường Sinh đỏ bừng, liếc nhìn bóng người đỏ sẫm bên cạnh lão hoàng đế, chỉ muốn đánh trống lảng.
Y vừa múa tay vừa cào chân: "Buồn ngủ thì có thể ăn cơm! Đói bụng thì có thể ngủ! Khát nước thì có thể ăn cơm! Các ngươi chỉ cần nhớ, đừng bận tâm nhớ cái gì, ngươi chỉ cần nhớ!"
Tạ Trừng Kính: "..."
Tạ Hạc Diệu: "..."
Tạ Trừng Kính cười, vừa định nói gì, thì thấy các vũ cơ trên đài đột nhiên dừng động tác.
Một người phụ nữ mặc váy hồng phấn ôm một cây đàn tỳ bà, dáng vẻ thướt tha đi tới. Người phụ nữ này búi tóc, chắc là một trong những phi tần trong hậu cung, dung mạo so với các mỹ nhân khác trong cung lão hoàng đế, chỉ có thể nói là bình thường.
Nhưng khi cô ấy gảy tỳ bà, dùng giọng ngọt ngào hát lên một bài hát, chỉ khiến người ta cảm thấy tâm hồn sảng khoái.
Lão hoàng đế ngồi trên chính điện, chỉ cảm thấy xương cốt của mình đều bị làm cho mềm nhũn ra.
Lão nghĩ mãi, nhìn chằm chằm vào vị phi tần đang hát bên dưới, chỉ thấy quen mặt, nhưng không thể nhớ ra là ai.
Đang định hỏi, thì nghe Cố Phi Y nói: "Là Lạc Thường Tại vào cung hai năm trước, phụ thân cô ấy là Huyện thừa Dương Châu."
Vào mùa đông, vị Lạc đại nhân này đã làm mất ngân lương của triều đình, mấy ngày trước đã bị bại lộ, đối mặt với tai họa lao tù.
Vị Lạc Thường Tại này trong cung chưa bao giờ tranh giành, bây giờ chỉ có thể vì phụ thân mà hát cho vua hôn quân nghe trước mặt bách quan.
Ánh mắt lão hoàng đế nhìn Lạc Thường Tại ngày càng sáng, chỉ nói: "Tối nay trẫm muốn thị tẩm nàng ấy!"
Cố Phi Y cười: "Vâng."
Đợi Lạc Thường Tại hát xong, lão hoàng đế đưa tay về phía cô ấy: "Lại đây với trẫm."
Lạc Thường Tại cười một tiếng, đi tới ngồi bên cạnh lão hoàng đế.
Lão hoàng đế trò chuyện với cô ấy một lúc, thấy tuy Lạc Thường Tại dung mạo bình thường, nhưng dáng người nhỏ nhắn, giọng nói dễ nghe, da thịt lại mềm mại, khen ngợi: "Giang Nam sinh ra mỹ nhân đấy."
Nói xong câu này, lão hoàng đế lại tự mình nhắc nhở mình —
Nếu lão đi Giang Nam, liệu có thể tìm được một mỹ nhân tuyệt sắc không?
Một người còn tuyệt sắc hơn cả vị mỹ nhân tuyệt sắc của Cố Phi Y nữa!
"Phi Y, Phi Y!"
Lão hoàng đế nâng cao giọng, gọi Cố Phi Y: "Trẫm muốn Nam tuần! Đi Giang Nam!"
Cố Phi Y cười: "Được, thần sẽ sắp xếp ngay."
Lão hoàng đế nghĩ đến mỹ nhân Giang Nam của mình, đến cả yến tiệc yêu thích nhất cũng không tổ chức tiếp được.
Vội vàng ra lệnh dừng tiệc, tất cả mọi người trong cung đều bắt đầu sắp xếp bận rộn, chuẩn bị những thứ cần mang theo khi cùng lão hoàng đế Nam tuần.
Tạ Trường Sinh, Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu ba người cũng rời khỏi yến tiệc.
Tạ Hạc Diệu xoay chiếc ống điếu trong tay: "Phụ hoàng đúng là..."
Tạ Trừng Kính mở to mắt nhìn hắn: "Nhị đệ!"
Dưới ánh mắt của Tạ Trừng Kính, Tạ Hạc Diệu nuốt ba chữ "biết làm loạn" vào trong.
Chỉ là Tạ Trừng Kính đã kiểm soát được một người, lại quên mất phải kiểm soát người kia.
Tạ Trường Sinh ở bên cạnh bổ sung thay Tạ Hạc Diệu: "Người già lắm chuyện!"
Tạ Trừng Kính: "..."
Tạ Hạc Diệu cũng giật mình, vội vàng đến bịt miệng Tạ Trường Sinh: "Suỵt suỵt suỵt! Nhóc ngốc nhỏ! Sao cái gì đệ cũng dám nói ra thế?!"
Tạ Trường Sinh hất tay Tạ Hạc Diệu ra, nhưng lại nói: "Ta nói là 'người thành thật*!', sao vậy?"
(Pinyin của cả 2 đều là 人老事多 Người già lắm chuyện→ rén lǎo shì duō.人老實 Người thành thật→ rén lǎo shí)
Tạ Trừng Kính: "..."
Tạ Hạc Diệu: "..."
Hai người nhìn Tạ Trường Sinh, cả lưng đều toát mồ hôi lạnh, Tạ Hạc Diệu vội vàng đổi chủ đề: "Vừa rồi còn chưa ăn no, tiệc đã tan rồi. Cùng nhau ăn một bữa nữa đi, trên đường Thanh Kỳ có một quán lẩu mới mở, hương vị không tồi."
Tạ Trừng Kính lắc đầu, vừa định từ chối, thì nghe Tạ Hạc Diệu nói: "Đại ca huynh là Thái tử, nên phải ở lại kinh thành giám sát, xử lý chính sự. Không chừng một hai tháng chúng ta cũng không gặp được nhau."
Nghe hắn nói vậy, Tạ Trừng Kính liền đồng ý.
Đương nhiên Tạ Trường Sinh cũng không có lý do gì để không đồng ý, chỉ là trước khi xuất ung, y đề nghị mang theo Tuế Tuế.
Tạ Hạc Diệu nói: "Đi đi, Nhóc ngốc nhỏ, lâu rồi không thấy con chó ngốc của đệ, nhị ca cũng có hơi nhớ rồi."
Tạ Trường Sinh liền quay về cung để mang theo Tuế Tuế.
Mỗi lần y xuất cung, Dương La đều rất căng thẳng, theo sau dặn dò Tạ Trường Sinh suốt quãng đường những lời như "đừng đi với người lạ, đừng ăn đồ của người lạ" tương tự.
Tạ Trường Sinh "Ừm ừm ừm" đáp lại, nhưng Dương La nhìn vẻ mặt mơ hồ của y, nhận định một hồi lâu cũng không biết hắn có thực sự hiểu không.
Đợi khi về đến Dục Tú Cung, Tạ Trường Sinh đào Tuế Tuế ra khỏi ổ, sợ Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu chờ lâu, lại vội vàng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, lại đụng phải một người, một luồng hương mai trắng ào vào mũi Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh ngẩng đầu, thấy Cố Phi Y.
Cố Phi Y đưa tay đỡ lấy cánh tay Tạ Trường Sinh, trên mặt hắn mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, ngón cái từ từ vuốt ve quần áo của Tạ Trường Sinh, cách lớp vải, Tạ Trường Sinh có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lạnh trên ngón tay của Cố Phi Y.
Dương La thấy vậy, mặt đỏ bừng, lập tức dẫn các cung nhân đi xa, rút lui.
Cố Phi Y hỏi: "Tiểu điện hạ, đây là muốn ra ngoài cùng Thái tử và nhị điện hạ sao?"
"Không phải," Tạ Trường Sinh nói: "Ta muốn đi ra ngoài cùng đại ca và nhị ca, hai người ngươi nói ta không quen."
Cố Phi Y: "..."
Hắn cười ngậm lấy đầu ngón trỏ của mình, rồi lại đặt ngón tay đó lên môi Tạ Trường Sinh, nói: "Ta đi cùng tiểu điện hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro