Tâm Hải


Triển Hiên the pirate and Lưu Hiên Thừa the mermaid.

Tác giả: Lofter @halo芙荏

1

Tàu Tâm Hải là một hòn đảo cô lập đang trôi nổi, xa hoa như một cung điện trên biển, nhưng chỉ có một cư dân duy nhất.

Triển Hiên đứng bên lan can boong tàu trên tầng cao nhất, đôi mắt dị sắc bình tĩnh dõi theo biển cả vô tận. Chiếc du thuyền này là chiến lợi phẩm cũng là nhà tù của anh. Ba năm trước, anh một mình chiếm được con tàu này, kể từ đó trôi dạt một mình.

Cho đến hôm nay.

Ở phía xa, một đợt sóng bất thường thu hút sự chú ý của anh. Sóng vỗ lẫn ánh sáng bạc, vài chiếc ca nô nhỏ đang truy đuổi vòng quanh.

Triển Hiên nhíu mày, quay về phòng điều khiển, kích hoạt hệ thống phòng thủ tàu. Một vài tiếng còi cảnh báo vang lên, các ca nô buộc phải rút lui. Anh thả xuồng cứu hộ, lái về phía vùng nước dần nhuộm đỏ.

Khi anh lại gần, gần như nín thở.

Đó không phải cá hay sinh vật biển bình thường. Đó là một chàng tiên cá, tóc bạc bung tỏa dưới nước, đuôi cá phủ vảy màu xanh nhạt yếu ớt đung đưa. Vùng hông em ấy có một vết thương sâu, máu đỏ tươi đang chảy ra.

Điều kinh ngạc nhất là gương mặt em ấy, đẹp đến phi thường, dù nhăn nhó vì đau đớn vẫn khiến người ta phải trầm trồ.

Triển Hiên do dự một lát rồi cẩn thận vớt chàng lên, đưa về du thuyền.

2

Khi Hiên Thừa tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong một bể cá lớn. Vết thương đã được băng bó kỹ càng, xung quanh là nước biển trong vắt và rặng san hô được trang trí tỉ mỉ.

"Em tỉnh rồi." Một giọng nói vang lên.

Em quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài bể cá. Đôi mắt dị sắc, khuôn mặt lạnh lùng, đứng đó như một tảng băng.

"Anh là người cứu tôi?" Hiên Thừa bơi gần kính, tò mò quan sát anh ta.

Triển Hiên chỉ gật đầu, đặt xuống một đĩa cá tươi rồi quay người định rời đi.

"Đợi đã!" Hiên Thừa vội gọi lại, "Anh tên gì? Đây là đâu? Những người định bắt tôi đâu rồi? Ồ đúng rồi, cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi yếu ớt như vậy là vì tạm thời mất khả năng triệu hồi bão tố và gọi trăng, anh biết đấy, sức mạnh người cá của chúng tôi liên quan đến mặt trăng..."

Triển Hiên dừng bước, hơi ngạc nhiên quay lại. Người cá nhiều khả năng kì lạ quá nhỉ, vượt quá sức tưởng tượng của anh.

"Triển Hiên." Anh trả lời ngắn gọn, "Đây là tàu của tôi. Bọn săn bắt đã tôi bị đuổi đi."

"Triển Hiên," Hiên Thừa lặp lại, giọng nói như sóng biển vỗ nhẹ bờ cát, "Tôi tên là Hiên Thừa. Đôi mắt anh thật đặc biệt, như biển cả và mặt trời." Em cười ngọt ngào, mắt cong như trăng lưỡi liềm.

Triển Hiên không đáp lại, chỉ mỉm cười nhẹ với đôi mắt dị sắc của mình.

3

Những ngày sau đó, Hiên Thừa dùng những câu hỏi và câu chuyện không ngừng để dần mở vỏ bọc lạnh lùng của Triển Hiên.

"Trên đất liền thật sự có nhiều sao như trên biển không?"

"Con người thật sự đi bằng hai chân? Không bị ngã sao?"

"Anh có thể dẫn tôi đi xem rạp chiếu phim trên tàu không? Tôi từng thấy qua cửa sổ nhưng chưa bao giờ vào."

Ban đầu, Triển Hiên chỉ trả lời ngắn gọn, thỉnh thoảng gật đầu hoặc lắc đầu. Nhưng dần dần, anh bắt đầu dẫn Hiên Thừa đi tham quan các khu vực khác nhau của du thuyền, kể cả bể cá di động của anh.

Anh dẫn Hiên Thừa đến rạp chiếu phim, khiến em ngạc nhiên khi nhìn thấy một tấm màn đang chuyển động; đến thư viện, nơi em mê mẩn sách truyện của con người; đến nhà hàng, Triển Hiên thử nấu nhiều món hải sản, dù em vẫn thích sashimi nhất.

"Nhìn này!" Một đêm, Hiên Thừa chỉ lên trời, "Sao trên đất liền thật sự nhiều như trên biển, chỉ có điều trông xa hơn một chút."

Triển Hiên ngước nhìn, lần đầu nhận ra bầu trời sao trên du thuyền cũng đẹp đến vậy.

"Tôi thích cuộc sống trên đất liền," Hiên Thừa nhẹ nhàng nói, tay đặt lên kính, "Nhưng tôi thích hơn khi có anh ở đó."

Triển Hiên không đáp, nhưng tối hôm đó, anh cảm nhận được trái tim mình đập nhanh trở lại sau một thời gian dài.

4

Hiên Thừa không phải lúc nào cũng ngây thơ đáng yêu. Triển Hiên dần nhận ra em có cả sự nhỏ nhen và nghịch ngợm.

Có lần, khi Triển Hiên bận sửa tàu cả ngày không đến thăm, sáng hôm sau tất cả đồ dùng quen thuộc của anh biến mất, cuối cùng phát hiện bị Hiên Thừa giấu dưới đáy bể cá. Khi bị hỏi, em chỉ ngước mắt vờ vô tội.

"Tôi chỉ muốn anh đến chơi với tôi nhiều hơn thôi mà."

Một lần khác, Triển Hiên vô tình làm cá nướng bị cháy, ba ngày liền Hiên Thừa bắn nước bằng tia ướt đẫm cổ áo anh. Triển Hiên chỉ biết bất lực mà chiều chuộng.

Tuy nhiên, những "trả thù" nhỏ này luôn kết thúc bằng nụ cười và tiếng hát của Hiên Thừa. Giọng hát người cá có sức mạnh kỳ diệu, giúp Triển Hiên thư giãn, thu hút chim biển đậu trên tàu, và một lần khi tàu gặp bão, tiếng hát của kỳ diệu của em làm dịu cả gió sóng.

"Tiếng hát người cá có thể an ủi đại dương," em tự hào giải thích, "Hy vọng cũng có thể an ủi một trái tim băng giá."

Ánh mắt em đầy ẩn ý nhìn Triển Hiên.

5

Bước ngoặt xảy ra vào đêm trăng tròn.

Triển Hiên bị đánh thức bởi tiếng ồn lạ giữa đêm. Anh chạy đến bể cá của Hiên Thừa, thấy em cuộn mình đau đớn dưới đáy bể, vảy đuôi cá dần dần biến mất, chia làm hai phần.

"Triển Hiên..." Hiên Thừa yếu ớt đưa tay ra, "Cứu tôi..."

Không do dự, Triển Hiên bước vào bể cá, ôm lấy em. Trong vài giờ tiếp theo, đuôi cá hoàn toàn biến thành đôi chân người.

"Đêm trăng tròn," Hiên Thừa dựa vào ngực anh, thở yếu ớt, "chúng tôi có cơ hội có chân tạm thời... nhưng lần đầu biến đổi... rất đau đớn..."

Hiên Thừa dùng hết sức tìm vảy cá của mình, "Tìm được rồi," em trao cho Triển Hiên, "Đây là vảy quý giá nhất trên người người cá, tặng người quan trọng nhất..."

Triển Hiên ôm chặt em, trong khoảnh khắc đó, anh hiểu được tấm lòng người cá nhỏ này, không còn xem em là sinh vật cần chăm sóc mà là nguồn ấm áp không thể thay thế trong thế giới lạnh lẽo của mình.

Sau đêm đó, mọi thứ đã thay đổi.

Triển Hiên dạy Hiên Thừa đi bằng chân, chuẩn bị quần áo con người cho em, đưa em trải nghiệm tất cả những điều mà em từng tò mò về con người. Họ cùng nhau khiêu vũ theo nhạc, Hiên Thừa chân trần đặt lên giày Triển Hiên, anh ôm lấy chiếc eo mảnh mai ấy.

Hiên Thừa mang đến cho Triển Hiên nụ cười chân thành, dạy anh cách yêu và yêu lại một lần nữa.

"Anh biết không," một chiều hoàng hôn, Hiên Thừa tựa vai Triển Hiên, cùng nhìn hoàng hôn, "Trong truyền thuyết người cá, dị nhãn là ngư dân được biển chọn, định sẵn sẽ gặp gỡ đứa con đại dương."

Triển Hiên cúi nhìn em, mắt phải vàng rực ánh hoàng hôn, mắt trái xanh như biển sâu quê hương.

"Vậy tôi chắc chắn là người được biển ưu ái." Anh nhẹ nhàng nói, hôn lên trán em.

6

Sau ba ngày, chân Hiên Thừa biến lại thành đuôi cá, nhưng mối quan hệ của họ đã khác xưa. Triển Hiên thiết kế hệ thống đường đi dưới nước đặc biệt, để Hiên Thừa có thể tự do di chuyển trong phần lớn khu vực tàu.

"Con tàu này quá lớn, ở một mình sẽ rất cô đơn." Một ngày, Hiên Thừa vừa nghịch tóc Triển Hiên vừa nói.

Triển Hiên nắm lấy tay anh, "Nhưng giờ thì không còn một mình nữa."

Họ không còn cô đơn. Sự xuất hiện của Hiên Thừa như ánh sáng chiếu rọi thế giới lạnh lẽo của Triển Hiên, và sự đồng hành của Triển Hiên thỏa mãn tất cả khao khát về đất liền và con người của Hiên Thừa.

Một đêm đầy sao, Triển Hiên dẫn Hiên Thừa lên sân thượng cao nhất du thuyền. Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra là chiếc nhẫn được làm tinh xảo từ ngọc trai và sapphire xanh.

"Hiên Thừa," đôi mắt dị sắc của anh lấp lánh dưới ánh sao, "Em có muốn trở thành báu vật của anh, cùng anh đi hết cuộc đời không? Dù trên biển hay đất liền."

Nước mắt rưng rưng trong mắt Hiên Thừa, kèm nụ cười tinh nghịch, "Chỉ kiếp này thôi sao? Quá ngắn, anh phải hứa cả kiếp sau nữa."

"Vậy thì cả kiếp sau." Triển Hiên cười chiều chuộng, đeo nhẫn vào tay em.

Gió biển thổi, ánh sao chứng giám, trong cung điện trên biển chỉ có hai người, Triển Hiên và Hiên Thừa thề nguyện mãi mãi vượt qua mọi khác biệt chủng tộc.

Dưới mặt biển, tiếng hát người cá vang vọng, đó là lời chúc phúc từ những người ở nơi sâu thẳm. Chiếc du thuyền sẽ tiếp tục hành trình, chở theo cặp đôi đặc biệt, hướng về bình minh.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro