Chương 16
Chương 16
[Úc Úc, thời gian không còn nhiều nữa.]
[Đừng sợ.]
[Không ai có thể làm tổn thương cậu.]
Một đốm vàng rơi xuống đầu Lâm Úc để an ủi cậu.
Cảm giác ấm áp chợt kéo cậu ra khỏi dòng hồi ức lạnh lẽo.
Lâm Úc ngẩng đầu, môi trắng bệch vì căng thẳng: [Ừ, cảm ơn.]
Cậu nhấn nút chuẩn bị phát sóng trực tiếp và bắt đầu điều chỉnh máy ảnh để cố gắng không chụp lại hậu cảnh khi đếm ngược 10 giây về 0, các đốm sáng vàng bay xung quanh reo hò: [Nào, Úc Úc!]
Không biết là những giọng nói nhỏ xung quanh đã truyền cảm hứng hay chiếc áo sơ mi có mùi thông lạnh lẽo đã xoa dịu cậu, khuôn mặt vốn đang lo lắng của Lâm Úc hơi giãn ra, cậu nhìn mình trong ống kính, ánh mắt có chút né tránh.
Nhưng phần lớn cảm giác lạnh lẽo trong lòng đã biến mất.
Không có ai xem phòng phát sóng trực tiếp của người mới, nhưng có hai người vô khoảng 5 phút trước vẫn không rời đi.
Lâm Úc lấy hết dũng khí: "Xin chào, xin chào."
Đối mặt với người ở bên kia màn hình, trong tiềm thức cậu vẫn sợ có ác ý.
Ngay sau đó, bình luận đầu tiên vang lên: [Chủ bá thật dễ thương, ma xui quỷ khiển nên tui vẫn ở đây.]
[+1]
Họ khen mình dễ thương.
Lâm Úc cong khóe mắt: "Cám ơn."
Một nửa sự căng thẳng trong lòng cậu đã biến mất.
Lâm Úc trân trọng hai người xem này và nghiêm túc nói với họ: "Đây là ngày đầu tiên tui phát sóng trực tiếp. Tui sẽ bắt đầu từ việc trò chuyện phiếm. Mọi người có thể trò chuyện với tui như một người bạn."
Bình luận: [Chủ bá giống như một đứa trẻ đang nghiêm túc giơ tay trả lời các câu hỏi trong lớp.]
Sau khi nhắn bình luận lúc đầu liền tạm dừng một chút, sau đó thực sự đăng một đoạn dài về việc không hài lòng trong công việc gần đây.
Bình luận: [Gần đây tôi đang bận tìm công việc thực tập nhưng luôn bị từ chối.]
Lâm Úc suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc an ủi: "Đừng lo lắng, tui tin rằng sẽ có một công việc thích hợp hơn đang chờ bạn."
Cậu lại nói nhiều hơn, kể lại câu chuyện về việc cậu đã từng làm công việc bán thời gian, tay chân luôn vụng về với mắt cong lên và mỉm cười nhẹ nhàng.
Năng lượng tốt lành trên cơ thể cậu hơi thay đổi. Lâm Úc nhìn kỹ hơn và phát hiện rằng trong khi cậu đang nói, hơn chục người lần lượt bước vào.
Làn sóng bình luận lại thêm mấy cái.
Đối mặt với khán giả mới, Lâm Úc vẫn nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của họ.
Bình luận: [Con lợn Tam Hoa của chúng tôi sắp sinh con nên tôi hơi lo lắng. 】
Lâm Úc: “Đừng sợ, nhất định sẽ sinh ra một bé Tam Hoa vô cùng khỏe mạnh.”
Bình luận: [Ngày mai ông tôi sẽ phẫu thuật QAQ]
Lâm Úc: "Hy vọng ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp."
Bình luận: [Ôn thi tuyển sinh cấp 3 khó quá, kỳ thi thử lại điểm thấp.]
Lâm Úc: "Bạn phải sắp xếp lịch học hợp lý và chú ý cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi. Chắc chắn bạn sẽ tiến bộ trong bài kiểm tra tiếp theo."
Bất tri bất giác một giờ trôi qua, Lâm Úc không hề cảm thấy khó chịu về mặt thể chất, ngược lại cảm thấy năng lượng tốt lành của mình càng ngày dồi dào.
Dàn bình luận dần trở nên sôi động hơn so với lúc đầu.
Ai cũng thích chủ bá đẹp trai chứ đừng nói đến một chàng trai hiền lành như vậy.
Một số bình luận quái lạ cũng xen vào.
[Xin chào, kết hôn đi!]
[Chỉ vì anh đẹp trai mà ở đây câu chúng tôi, đạo đức ở đâu, điểm mấu chốt ở đâu, số điện thoại liên lạc và địa chỉ nhà ở đâu!!]
[Chủ bá, tôi đang học y. Tôi nghĩ có gì đó không ổn ở vòng eo của bạn. Tôi khuyên bạn nên thêm WeChat của tôi và gửi ảnh để tôi xem xét kỹ hơn.]
[Lầu trên ý định của cậu tôi ở thành phố H còn nghe được.]
Những làn bão bình luận này đã khiến những đốm vàng kim vốn đang thưởng thức phải cứng người hoàn toàn vì sợ hãi. Họ không ngờ rằng con người lại có thể thổi rắm cầu vồng như thế này, thậm chí còn khoa trương hơn cả họ!
Úc Úc sẽ bị bắt đi mất!
Vì vậy Lâm Úc không chỉ đỏ mặt với làn đạn bình luận mà còn phải nghe các đốm vàng cạnh tranh nhau khen ngợi mình.
Vẻ mặt đỏ bừng khiến nhiều bình luận hơn nữa, có người điên cuồng chụp ảnh màn hình.
Nhưng Lâm Úc không hề biết điều này, để đề phòng có chuyện phát sinh, cậu phát sóng thêm nửa tiếng nữa rồi tắt. Làn đạn bình luận không muốn rời đi, và các đốm vàng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi phát sóng xong, cậu ngã xuống ghế sofa, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp phản chiếu một chút ánh sáng trong bóng tối, dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bước sang tuổi 16, cậu cảm thấy việc đối mặt với ống kính… không hề đáng sợ chút nào.
Nhóm đốm sáng vàng: [Úc Úc, năng lượng hiện tại của cậu có thể duy trì hình dạng con người trong mười giờ.]
Lâm Úc hơi ngạc nhiên: [Nhưng tôi chỉ phát sóng trực tiếp một tiếng rưỡi.]
Một đốm vàng rơi xuống chóp mũi cậu: [Mọi người rất thích cậu!]
Ngay sau đó, một chấm vàng khác ép nó ra xa: [Và cậu là một Thụy thú, có huyết mạch hấp dẫn, con người sẽ cảm nhận được sự gần gũi tự nhiên của cậu và vô thức cầu nguyện với cậu.]
[Giống như nhìn thấy một đài phun nước ước nguyện và muốn ném một đồng xu, hoặc nhìn thấy một ngôi sao băng và muốn ước một điều nào đó!]
Lâm Úc có chút xấu hổ, cậu bấm vào hậu trường phát sóng trực tiếp thì phát hiện số người theo dõi của mình đã lên tới 120, đây đã là kết quả tốt đối với người mới vào ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp.
Phía sau còn có thêm một ít quà tặng, tuy chỉ có mấy chục, dù không lấy ra được nhưng cũng mang lại cho cậu sự khích lệ rất lớn.
Chỉ cần tiếp tục, cậu sẽ tiết kiệm đủ tiền và rời đi.
Khi thời điểm ấy đến, cậu nghĩ mình sẽ tìm được việc làm, chăm chỉ làm việc kiếm tiền mua nhà, thả mình bên bờ biển và ngắm bình minh trên biển. Điều mà kiếp trước cậu muốn nhìn thấy nhưng chưa có thời gian để xem.
Lâm Úc suy nghĩ một lát, cảm giác thật hạnh phúc, ngâm nga một câu cất quần áo, đưa máy tính bảng trở lại chế độ sủng vật, tận lực xóa bỏ dấu vết khôi phục lại mọi thứ như ban đầu.
Mặc dù hiện tại Hoắc Vọng đã nuôi cậu, nhưng không có nghĩa là hắn sẵn sàng chấp nhận thú cưng của mình có thể trở thành một người xa lạ.
Nếu bị phát hiện sẽ tức giận đuổi cậu ra ngoài, nghiêm trọng hơn là đem chuyện này phát ra ngoài hoặc sẽ đưa vào viện nghiên cứu.
Nghĩ tới đây, Lâm Úc lo lắng vuốt móng.
Không biết qua bao lâu, tếng cửa cạch phát ra, Hoắc Vọng mở cửa, nhìn thấy một cục lông nhỏ ngước lên nhìn hắn, ngoan ngoãn chờ đợi.
Sắc mặt vốn nghiêm túc bất giác dịu đi: “Hôm nay nhóc sẽ không trốn trong tủ chứ?”
Thấy hắn nhắc đến chuyện ngày hôm qua, Lâm Úc có chút áy náy, ánh mắt dần dần dời đến đồ vật hắn đang cầm.
Vô tình cậu luôn mong chờ những món quà nhỏ Hoắc Vọng sẽ mang về mỗi khi về nhà.
Thấy cậu chăm chú nhìn, Hoắc Vọng liền bế lên, cùng đặt hộp quà lên bàn ăn: “Tôi mang đồ ăn nhẹ về cho nhóc đây.”
Con sói xảo quyệt chiếm thượng phong trong kinh doanh giờ lại hành động như một bậc cha mẹ đang lo lắng: “Ăn xong bữa tối hãy mở nó ra.”
Móng vuốt duỗi ra để kéo của Lâm Úc đã bị bắt.
"Ôi." Cậu vô tội kêu lên.
Hoắc Vọng xoa đầu: “Ngoan ngoãn chờ ở đây.”
Nói xong hắn bước vào bếp.
Vì không còn xui xẻo khi làm oanh tạc bếp nên hắn đã bắt đầu học nấu ăn gần lại.
Bữa ăn ngày một ngon hơn.
Lâm Úc háo hức nhìn hộp quà màu hồng dễ thương, trong lòng tò mò như bị mèo cào.
Vì vậy sau khi giãy giụa một hồi, cậu vẫn duỗi móng vuốt ra thực hiện hành vi tội lỗi của mình, tiếp tục kéo.
Tiếng sột soạt từ bao gói quà vang lên, người đàn ông vốn đang ở trong bếp đi tới, bế Lâm Úc đặt xuống sàn mà không nói một lời.
Lâm Úc: "..."
Cậu ngẩng đầu nhìn hộp quà không thể với tới trên bàn ăn, rồi nhìn xuống đôi chân ngắn ngủn của mình.
Chiếc bàn ăn, kẻ thù truyền kiếp của cậu.
Hoắc Vọng đặc biệt nấu một nồi súp gà cho Lâm Úc. Thịt được hầm mềm, múc vào trong bát đưa cho Lâm Ngọc kèm theo rất nhiều muối.
Kể từ khi có thêm nhóc con vào cuộc sống, thái độ của hắn đối đã thay đổi đáng kể. Ban đầu hắn chỉ ăn để tồn tại, nhưng giờ hắn bắt đầu làm theo công thức nấu ăn và học cách nấu ăn.
Bản thân hắn cũng không nhận ra những khác biệt này, nhưng hôm nay người trợ lý đặc biệt đã đánh thức hắn bằng lời nói của anh.
Trợ lý đặc biệt: "So với thái độ thờ ơ với cuộc sống trước đây của ngài, hiện tại ngài cuối cùng đã bắt đầu tận hưởng cuộc sống một chút."
Hắn không thể phủ nhận lời tuyên bố này.
Dù sao lúc đi trên đường hắn cũng từng gặp phải cướp bóc, hắn chưa bao giờ có bất kỳ kỳ vọng nào đối với cuộc sống, nhưng từ khi Lâm Úc về đến nhà, hắn chưa bao giờ xui xẻo nữa, thậm chí còn gặp may mắn, giống như làn sương mù đột nhiên bị đẩy ra.
Có lẽ nhóc con mà hắn nhặt được này thực sự là một thứ gì đó rất ghê gớm.
Hoắc Vọng quay đầu liếc nhìn Lâm Úc đang giãy giụa với chiếc chân gà, đột nhiên nói: "Nhóc là hung thú có thể mang lại vận may sao?"
Lâm Úc đột nhiên ngừng nhai đùi gà, đuôi dựng lên biến thành dấu chấm hỏi:?
Cậu chớp mắt bối rối, không biết tại sao đột nhiên mình lại bị lật tẩy.
Hoắc Vọng vốn chỉ tùy ý nói, nhưng nhìn phản ứng của cậu, lại có chút hứng thú: "Tiểu quái vật?"
Cái đuôi dấu chấm hỏi của Lâm Úc biến thành một cái đuôi xoăn, và anh tiếp tục ăn chân gà, giả vờ không quan tâm.
Hoắc Vọng nhìn thấy điều này cũng không hỏi thêm gì, tiếp tục ăn bữa tối như thể chỉ thản nhiên nhắc đến.
Một chiếc đùi gà lớn chỉ vừa đủ cho Lâm Úc ăn, nhưng khi cậu đang ăn được nửa đường, Hoắc Vọng đột nhiên đưa tay ra lấy đi nửa chiếc đùi gà còn lại.
"Ối!" Lâm Úc trợn tròn mắt, duỗi móng vuốt ra như muốn bảo vệ thức ăn, muốn cứu cái chân gà to lớn, nhưng vừa mới vung xong nó đã gãy rời.
Cậu nằm ngửa nhìn đôi chân gà to lớn đang rời xa mình với vẻ mặt đờ đẫn.
"Ôi!" Kẻ xấu, cướp lấy chân gà!!
Bàn tay Hoắc Vọng vỗ nhẹ vào bụng, trong mắt hiện lên nụ cười: “Sau bữa ăn còn có đồ tráng miệng.”
Lâm Úc, người đang định cắn ngón tay xấu xa này với những chiếc răng nanh, chớp mắt và dừng lại.
Món tráng miệng?
Cậu quay lại nhìn hộp quà màu hồng cách đó không xa, đôi mắt chợt sáng lên.
Món tráng miệng!
Vì vậy cậu quay đầu xoa xoa ngón tay của Hoắc Vọng, tựa như vừa rồi không muốn cắn, vẻ mặt hoàn toàn ngây thơ.
Chóp đuôi vẫy vẫy vui vẻ.
Hoắc Vọng gãi cằm, từ đôi môi mỏng phun ra một chữ: “Tham ăn.” Lâm Úc thả lỏng và duỗi chân ra.
Cậu chịu đựng nó chỉ vì món tráng miệng nhỏ!
Hoắc Vọng ăn đủ rồi, liền mở hộp quà ra, Lâm Úc nóng lòng đứng dậy bằng đôi chân nhỏ nhắn, thò cái đầu đầy lông vào trong, ngoạm một vật tròn trong miệng mà không nhìn rõ gì.
Sau một ngụm, cảm giác dẻo dai vô vị lan tỏa trong miệng. Đuôi của Lâm Úc không còn vẫy nữa, trong mắt dần lộ ra vẻ chán ghét.
À ba ba ba ba ba!
Trên đầu phát ra tiếng cười khúc khích, Lâm Úc tức giận trợn mắt nhìn lên, miệng nhếch lên vì bị vật lạ nhét vào miệng: "Uuuuuuuuuuuuuuuuuuu!"
Nó thậm chí còn tạo ra âm thanh của một con mèo sữa.
Lần này Hoắc Vọng cười lớn hơn: “Haha.”
Nhìn anh chàng nhỏ bé với mái tóc bồng bềnh, cuối cùng hắn cũng còn có lương tâm và giúp gỡ cậu gỡ vật thể hình quả bóng ra khỏi những chiếc răng nanh nhỏ xíu.
Hắn liếc nhìn dòng chữ nhỏ bên cạnh và đọc ra: “Quà tặng đặc biệt cho sản phẩm của sự kiện xổ số”.
Lâm Úc không có hứng thú với việc xổ số, cậu nghĩ đến những đồ ăn cho mèo đóng hộp và đống băng đô lông thú lần trước. Cậu vẫy đuôi và đập quả bóng nhựa khiến cậu xấu hổ, rồi tiếp tục nhìn hộp quà. Lần này cậu cẩn thận hơn và phát hiện bên trong có hai cốc trà sữa và một chiếc bánh dâu nhỏ.
Chiếc bánh dâu tây nhỏ rất giống chiếc bánh cậu không thể ăn được trong bữa tiệc lần trước.
Mắt cậu sáng lên: "Ooooooooo." Món tráng miệng!
Cậu gãi bàn chân nhỏ của mình về phía trước, bàn chân trắng dính đầy kem.
Một lần nữa, nửa số kem trên chiếc bánh nhỏ dần biến mất.
Hoắc Vọng giơ chiếc bánh còn lại lên, mặc dù hắn thấy ăn đồ ăn của con người không có hại gì nhiều đối với một con vật kỳ lạ như Lâm Úc, nhưng không có nghĩa là hắn có thể để tiểu tử này ăn hết cả chiếc bánh.
Hắn lấy những quả dâu tây nhỏ trong bánh dâu ra đưa cho Lâm Úc đã ăn hết phần kem ngọt ngào, nhìn thấy cậu ăn chiếc bánh nhỏ còn lại ở phía bên kia.
Thật là một nhóc háu ăn.
Hoắc Vọng không biết trông mình giống một ông bố bà mẹ yêu chiều đến mức nào. Hắn cầm hộp trà sữa bên cạnh xé mở: “Nhócchỉ uống được một chút thôi.”
Mặc dù Lâm Ngọc muốn uống một ngụm lớn, nhưng lại lo Hoắc Vọng sẽ không mang về cho mình nữa, nên liền ậm ừ liếm liếm.
Hoắc Uyển xoa xoa tai gấu con: “Ngoan ngoãn một chút.”
Lâm Úc cong đuôi, sau đó nhanh chóng duỗi ra.
Hoắc Vương nhặt quả bóng nhựa mềm vừa đẩy sang một bên, mở ra, một tờ giấy nhỏ rơi ra, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Giải ba là son môi, giải nhì là một chiếc vali, giải nhất là. Đổi tiền mặt 888.”
"Ân?" Lâm Ngọc ôm cái bụng căng tròn, nghiêng đầu tò mò nhìn hắn.
Giành được giải thưởng nào?
Hoắc Vương khóe miệng cong lên: "Giải đặc biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro