Chương 41

Xin lỗi mọi người nhiều nha! Mình không ngờ wattpad của mình bị lỗi, nên cả tháng nay bây giờ mới vô được. Nhưng up truyện vẫn bị lỗi nên mình không thể đăng hết truyện được 😢

Nhưng mình sẽ ráng up full trước Tết âm lịch. Hy vọng wattpad không bị lỗi chứ mình up từng chương cũng bị lỗi nữa. Không biết tại sao lại bị như vậy 😥


Chương 41

Sự im lặng giữa hai người quá vi tế, trợ lý đặc biệt cuối cùng cũng nhận thấy có gì đó không ổn, sờ sờ mũi anh: "Ngài thấy khỏe không?"

Hoắc Vọng vô cùng tức giận, cười lớn: "Ngươi thật sự hy vọng ta phát bệnh sao?"

Mong muốn sống sót của trợ lý đặc biệt lập tức dâng trào: "Không! Không! Tôi hy vọng ngài có sức khỏe tốt và mọi việc suôn sẻ..."

Hoắc Vọng hơi nheo mắt lại, có chút nguy hiểm.

Ngay lúc trợ lý đặc biệt cho rằng mình sẽ từ biệt chính mình bằng tiền thưởng tháng này thì đột nhiên nói: "Theo tôi đến Truyền thông Chấn Nguyệt."

Trợ lý đặc biệt vẻ mặt khó hiểu, anh ta không biết công ty giải trí mới mua gần đây có gì hay mà lại khiến Hoắc Vọng ngày nào cũng đến đó.

Nhưng anh vẫn trả lời rất chuyên nghiệp: "Được rồi, tôi sẽ thông báo tài xế ngay".

Trên xe, Hoắc Vọng vẫn chăm chú nhìn điện thoại, lông mày lại từ từ nhíu lại.

Trợ lý đặc biệt không khỏi hỏi: "Hoắc tổng gặp phải phiền toái gì?"

Hoắc Vọng đặt điện thoại xuống, quay lại với vẻ mặt nghiêm túc: "Ừ, hôm qua tôi mới ký với người phát song ms mới, sao cậu ấy vẫn chưa bắt đầu phát sóng?"

Có thể là cậu ấy đã gặp phải rắc rối nào đó hoặc bạn đang cảm thấy không khỏe?

Trợ lý đặc biệt nghĩ một lúc là mình nghe nhầm, nhưng lại trả lời trước mặt: "Có lẽ cậu ta là người dẫn chương trình nghiệp dư, không có thời gian cố định. Những người dẫn chương trình như vậy bắt đầu phát sóng dựa trên tâm trạng của họ."

Hoắc Vọng, một người nghiện công việc, bối rối nhìn xuống điện thoại di động của mình.

Không sao cả, nếu hôm nay cậu ấy không phát buổi phát sóng trực tiếp thì hắn sẽ đích thân đi tìm người đó.

...

Kiều Tây dẫn Lâm Úc đến bộ phận phát sóng trực tiếp thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, vẻ mặt thoải mái của cậu có chút khẩn trương: "Vậy tôi xuống ngay."

Anh quay đầu nhìn Lâm Úc với vẻ mặt có lỗi: "Thật xin lỗi, Tiểu Úc, có khách quý đến công ty, tôi phải đi đón họ."

Lâm Úc lắc đầu: "Không sao đâu."

Kiều Tây: "Tôi đã mở phòng phát sóng trực tiếp ở đây rồi, chỉ cần hiện tại không có chủ bá khác là có thể sử dụng, chỉ cần tìm phong cách mà cậu thích là được."

Lâm Úc gật đầu: "Cám ơn."

Kiều Tây, một người kiểm soát khuôn mặt, không thể chịu đựng được một đứa trẻ ngọt ngào và mềm mại như vậy, trong lòng ngọt ngào đến nỗi ôm trái tim mình và nói: "Tất cả đều là chuyện nhỏ."

Khi gặp áp lực, anh không trực tiếp nghe theo lời cha mà lên chức vụ cấp cao, thay vào đó anh bắt đầu làm một quản lý nhỏ chuyên phụ trách hợp đồng. Đó thực sự là sự lựa chọn của anh.

Tôi có thể làm quen với một người bạn chữa bệnh như vậy, và dường như nếu tôi nói chuyện với anh ấy thêm vài lời nữa thì toàn thân tôi sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhìn Kiều Tây bước vào thang máy, Lâm Úc đi về phía phòng phát sóng trực tiếp và các phòng ở đây cách âm rất tốt, phong cách của các phòng cũng khác nhau.

Có những phòng phát sóng trực tiếp dành cho tất cả người hâm mộ phù hợp hơn với chủ bá nữ và cũng có những phòng thể thao điện tử thích hợp chủ bá chọn khu vực trò chơi.

Nhìn vào những phòng phát sóng trực tiếp sang trọng đó, Lâm Úc lần lượt lướt qua và cuối cùng cũng tìm thấy một phòng phù hợp với sở thích của mình.

Giấy dán tường các mặt đều có màu xanh lam, màu nền nhẹ nhàng, không khoa trương, trang trí tương đối đơn giản, không giống như những phòng phát sóng trực tiếp khác có nhiều búp bê như vậy.

Điều duy nhất giống với các phòng phát sóng trực tiếp khác là các thiết bị phát sóng trực tiếp như đèn và máy tính, Lâm Úc chỉ muốn thử máy tính xem nó có hoạt động hay không thì đột nhiên có tiếng động nào đó ở ngoài cửa.

Một giọng nói có phần kiêu ngạo từ ngoài cửa truyền đến: "Xin nhường đường, phòng phát sóng trực tiếp này đã có người rồi."

Lâm Úc vừa mới đi vào, cậu đặc biệt nhìn vào biểu mẫu ở cửa phòng phát sóng trực tiếp, trong đó ghi rõ ràng, phòng phát sóng trực tiếp này đã lâu không dành riêng cho một người dẫn chương trình nào đó, hôm nay cũng không có người dẫn chương trình nào cần.

Cậu chậm rãi xoay người lại, bóng dáng hai người hiện rõ trong đôi mắt đẹp của cậu: "Tôi tới trước."

Vương Sinh Mộc vừa mới lên tiếng, không ngờ rằng người mới này sẽ thờ ơ khi nhìn thấy những người xung quanh, đôi mắt hạnh sáng ngời của cậu ta dường như không có phản cảm, nhưng khi nhìn họ lại có vẻ lạnh lùng như băng. Điều đó khiến là lời nói gay gắt trong miệng anh dừng lại.

Sau đó Vương Sinh Mộc bị những người xung quanh đụng vào một cách bất mãn.

Vương Sinh Mộc lập tức bị ánh mắt kia kéo ra khỏi suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi chỉ là mộtc chủ bá mới mà thôi, có biết nhường tài nguyên là gì không? Đồng ca của chúng ta hiện tại là chủ bá lớn nhất trong công ty. Nếu chúng ta tìm được Quản trị viên, vậy thì sẽ đến đuổi ngươi đi, chẳng phải tình hình sẽ càng trở nên tồi tệ hơn sao?

Một nhân vật phản diện giả vờ mạnh mẽ và là một chủ bá lớn tự cho mình là đúng.

Lâm Úc nhìn bọn họ một cái, lập tức hiểu được tính cách của bọn họ, nếu là cậu trước đây, có lẽ sẽ gặp phải phiền toái như vậy, để không làm mất mặt gia đình, có lẽ sẽ chọn cách làm nhiều hơn là hại nhiều hơn là có lợi. Khoan dung cho một điều.

Nhưng hiện tại cậu không muốn làm như vậy nữa, bởi vì vực sâu của cậu đã bị ánh sáng chiếu rọi, tiểu nam tử vốn bị đè nén trong lòng cuối cùng cũng có thể tự do duỗi ra.

Lúc này, nghe thấy rõ ràng là những lời bắt nạt của anh ta, tôi chỉ nhướng mi lên, hơi mỉa mai liếc nhìn: "Vậy thì cứ hét đi."

Vương Sinh Mộc nghẹn ngào, đương nhiên không thể gọi quản trị viên được, trước mắt không động đến việc công ty có chế độ công bằng, việc anh bắt nạt một chủ bá mới dựa vào Phỉ Đồng. Vì thế không được để người khác bắt được bằng chứng anh bắt nạt chủ bá mới.

Không thể chủ động đi gặp quản lý, nhưng anh biết tâm tình của người bên cạnh. Nếu chuyện này không xử lý tốt ngay cả anh cũng sẽ tức giận.

Vương Sinh Mộc: "Đồng ca của chúng tôi đã hợp tác với rất nhiều người nổi tiếng, chúng tôi có lượng fan khổng lồ và hảo cảm người qua đường rất tốt. Vì cậu là người mới gia nhập nên anh khuyên cậu một câu, tốt nhất nên lễ phép với các tiền bối".

Vẽ mặt của Phỉ Đồng tỏ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Anh ta đã nổi tiếng được 2 năm và luôn coi thường những người mới như Lâm Úc.

Mặc dù cậu có nhiều tiềm năng và ngoại hình đẹp đến kinh ngạc. Và anh cũng thấy hot search về buổi phát sóng trực tiếp cá koi ngày hôm đó. Nhưng điều này vẫn không thay đổi được sự khinh thường của anh đối với Lâm Úc.

Dù sao thì con cá koi cũng chỉ là một công cụ tiếp thị, với tư cách là một đồng nghiệp, anh hiểu rất rõ chiêu trò nhỏ này.

Vương Sinh Mộc cảm nhận được tức giận tiềm ẩn của người bên cạnh, chỉ có thể tăng cường cường độ: "Luôn có một số người trở nên nổi tiếng, không biết trời cao đất rộng. Hot search của Đồng ca chúng ta đều thượng đẳng. Nếu không phải phòng phát sóng trực tiếp độc quyền ban đầu của chúng tôi đang được cải tạo. Bằng không cũng không cần mượn ở đây".

"Ngươi đang nói về cái gì vậy?"

Đột nhiên, một tiếng nói từ cách đó không xa đã làm gián đoạn bọn họ, Kiều Tây đang bị áp lực tâm lý rất lớn, mang Hoắc Vọng đi tìm người.

Tuyệt vời, vị cứu tinh đã đến.

Dù có mù đến đâu cũng có thể thấy Hoắc tổng dường như trở thành một con người khác khi đối mặt với Lâm Úc.

Nó giống như việc thay đổi từ một con sói oai nghiêm thành một con chó đáng tin cậy và trung thành.

Phỉ Đồng nhìn thấy Kiều Tây đến, vẻ mặt đột nhiên trở nên khách sáo. Anh đẩy Vương Sinh Mộc ra và nói: "Anh Kiều, tại sao anh lại đến đây? Tôi đang chào hỏi chủ bá mới."

Có thể đạt đến trình độ ngày hôm nay, anh cũng không phải kẻ ngu ngốc, có thể vô cùng thoải mái chuyển đổi biểu cảm.

Vì vừa rồi lưng họ quay vào nhau nên Kiều Tây và những người khác không thể nhìn thấy vẻ mặt khó chịu, họ lập tức cười vui vẻ: "Hoắc tổng, tôi đã nói Tiểu Úc sẽ quen với môi trường làm việc của chúng tôi ở đây. Và không mất nhiều thời gian để kết bạn."

Phỉ Đồng vừa quay lại và nhìn thấy Hoắc Vọng, ánh mắt kinh ngạc này khiến anh nhận ra rằng Hoắc Vọng khác thường, chưa kể ngay cả con trai Kiều tổng của công ty cũng rất tôn trọng hắn và họ lại là Hoắc cũng đã tiết lộ được tất cả.

Trong lòng Phỉ Đồng hưng phấn đến mức muốn hét lên, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra hiểu biết: "Việc chăm sóc chủ bá mới là việc của tôi."

Theo anh, anh Kiều và Hoắc tổng chỉ đi ngang qua thôi, anh chỉ cần lộ mặt ở đây là đủ.

Lúc này anh không rảnh để ý đến Lâm Úc vừa chọc giận anh, tự nhiên anh cũng không chú ý tới người bị mình tóm tắt bằng từ "chủ bá mới" đang nhìn anh diễn xuất rất khó coi với vẻ mặt phức tạp.

Phỉ Đồng chỉ biết rằng sau khi anh nói những lời đó, ánh mắt của Hoắc Vọng đã rơi vào anh.

Có thể là hắn bị thu hút bởi tôi?

Phỉ Đồng tự tin vào ngoại hình của mình đến mức thậm chí còn phẫu thuật mũi, điều mà anh không hài lòng nhất.

Ngay lúc Phỉ Đồng còn đang tự mãn thì lời nói của Hoắc Vọng khiến anh cảm thấy ớn lạnh.

Hoắc Vọng bình tĩnh nói: "Có người ức hiếp ngươi sao?"

Mặc dù giọng điệu của hắn rất thoải mái, nhưng khí tức tỏa ra vẫn khiến Phỉ Đồng và Vương Sinh Mộc nhìn nhau và có thể nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt nhau.

Làm thế nào một chủ bá mới này có thể biết một người máu mặt như vậy!?

Phỉ Đồng sợ hãi, nhìn Lâm Úc với ánh mắt cầu xin.

Anh chưa bao giờ hối hận như bây giờ. Nếu biết hậu trường của Lâm Úc cứng như vậy, ngay từ đầu anh sẽ không chọc tức cậu.

May mắn thay, anh luôn trân trọng lời nói, những lời cay nghiệt đó đều do trợ lý của anh nói ra.

Nếu không có tác dụng, anh chỉ có thể đẩy Vương Sinh Mộc chặn đao.

Phỉ Đồng trong lòng âm thầm suy nghĩ, nhưng Vương Sinh Mộc ở bên cạnh lại càng khẩn trương hơn, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Điều mà cả hai đều không ngờ tới là vài giây sau, Lâm Úc nhẹ nhàng lắc đầu trước mặt mọi người.

Lâm Úc cau mày: "Không có."

Cậu không có ý định phàn nàn một cách trẻ con, bởi vì đây là chuyện cậu có thể tự mình giải quyết, và lý do quan trọng hơn là... Hiện tại cậu thực sự không quen với Hoắc Vọng, nên không thể làm phiền hắn ta thêm nữa.

Nghe xong lời của cậu, vẻ mặt Hoắc Vọng vẫn không thay đổi: "Ừ."

Vẫn không mất cảnh giác.

Ngoài sự hiểu biết này, Hoắc Vọng không tìm được lời giải thích nào khác.

Rõ ràng là hắn chỉ mới biết chàng trai trẻ trong một thời gian ngắn, nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy mình biết rất rõ về cậu, hiểu ánh mắt và nụ cười của có hàn ý gì.

Đến nỗi khi nhìn thấy chàng trai trẻ lần đầu tiên, qua vẻ mặt có thể cảm nhận được rằng cậu không vui.

Giống như bị bắt nạt vậy.

Hắn không muốn thiếu niên này bị oan một chút nào, nhưng thái độ của Lâm Úc đã rõ ràng tôn trọng hắn, không tiếp tục chủ đề nữa, thay vào đó hỏi: "Hôm nay cậu có phát sóng trực tiếp không?"

Lâm Úc bối rối gật đầu rồi lắc đầu: "Không nhất thiết. Tôi chủ yếu muốn xác nhận địa điểm phát sóng trực tiếp cố định ngày hôm nay."

Hoắc Vương liếc nhìn vào trong, cau mày nói: "Phòng phát sóng trực tiếp này quá nhỏ, tôi sẽ bảo họ chuẩn bị một phòng lớn hơn cho cậu."

Kỳ thật hắn hiện tại ước gì có thể cho Lâm Úc một studio đỉnh cao, tìm người quản lý giỏi nhất, ra mắt cũng không thành vấn đề, nhưng như vậy quá mạo hiểm.

Không ai biết, Hoắc Vọng với vẻ mặt lạnh lùng lúc này đang thầm nghĩ trong lòng: Cẩn thận, đừng dọa người.

Lâm Úc kinh ngạc chớp mắt: "Không cần, cái này đã tốt rồi." Rất tốt.

Tai Hoắc Vọng không khỏi đỏ lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Ừ... nếu hôm nay cậu không có lịch phát sóng trực tiếp, không biết tôi có thể mời cậu đi chơi với tôi được không."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro