Ơn nghĩa

Đau,giận,nóng nảy và mất kiểm soát.Hay gọi lại một cách thân thương,là nỗi bực bội và u nhục trên ngai vàng của chính bản thân.Sẽ ra sao khi mọi thứ chỉ là con số không đối với loài người,không ai có thể cản bước,chẳng ai có thể tiến bước và không một ai có thể nắm trước tương lai.Họ đang sống trong thực tại đau khổ,họ đang hy vọng niềm an ủi vô bờ,họ đang ra sức chịu đựng và họ đang cầu xin chúa trời hãy ban cho họ bó bông đẹp đẽ biểu tượng cho sự vui tươi trong lòng họ.Họ rốt cuộc là thứ gì khi luôn cầu khiến mọi điều vô nghĩa như vậy,họ sẽ ra sao khi không thể nhận được sự hồi đáp trong tâm hồn.Không một ai biết cả,không một ai.Tôi,là một cậu học sinh lớp chín sở hữu và trải nghiệm mọi loại cảm xúc từ đau thương đến vui vẻ,nhưng thứ vốn không được tôi nhìn thấy và cảm nhận.Là tình yêu và nỗi gắn bó,những thứ đó thật xa vời trong tầm tay chính tôi,một nỗi kỳ lạ trong cảm xúc bất tận.Con người,cũng thật chất chỉ là sinh vật khốn khổ chống chọi trong hiện thực,họ được biết và cảm nhận họ được yêu thương và đau khổ.Nhưng bên cạnh họ chắc chi đã cô độc,chắc chi bên cạnh họ lại không chứa đựng những lời thề mãnh liệt.Họ là vậy,họ luôn luôn coi trọng thứ bên cạnh họ,không một ai hiểu họ bằng chính người thân.Tôi,vốn dĩ là một con người bình thường,được sinh ra và lớn lên như bao người khác,sở hữu cảm xúc như bao người.Nhưng tôi không có ai sát cạnh bên cánh mỗi lúc u phiền,kể cả gia đình và bạn bè.Cho đến khi tôi gặp được một thứ kỳ lạ,một thứ khiến tôi phải tôn trọng đến đỉnh điểm và không thể quên.Là thứ từng khiến tôi suy đi trong những buổi tối đen lắng,hễ như bất cứ chuyện gì mệt mõi trong tôi đều tan biến khi nhìn thấy nó.Chính là sự biết ơn,là lời kêu gọi mãnh liệt của một người hằng mong ước xuất hiện trước tôi,trao cho tôi niềm hy vọng và ngoảnh đi để tôi thực hiện chúng.Đau,buồn,sầu và mặt cảm đều mãi tan biến trong tôi khi đứng trước mặt họ,họ nâng niu tôi,họ nắm tay tôi và họ an ủi tôi.Họ giúp đỡ tôi trong bao lúc tôi cần,và tất cả họ chỉ là hiện thực.Chính hiện thực đã giúp tôi,chính hiện thực đã nâng niu và nắm tay tôi,chẳng một con người nào lại biết đến và giúp đỡ tôi.Tôi chỉ còn ngồi đi trong một góc và chỉ tay lên trời phác hoạ những hình ảnh tươi đẹp trong vô thức,tôi đắm chìm và cảm nhận.Không phải là một câu chuyện đẹp đẽ và cảm động,vì thế tôi không được chiếu rọi dù là gì đi chăng nữa,ơn nghĩa vô bờ của mọi người là gì trong hiện thực,cha,mẹ hay anh chị em.Hay một người thầy cô giáo.Không,họ đều vô nghĩa trước mắt tôi,chẳng một ai cả.Chỉ có hiện thực đang dỗ dành tôi để sống qua mọi lúc,mọi ngày trôi đi.Nhưng nó kéo dài được bao lâu chứ,khi thời vẫn bóp nát tất cả.Dù ra sao thì đến một ngày rong ruổi,tôi được chứng kiến ánh sáng trong đôi mắt phản chiếu,một người thật sự mang cho tôi hy vọng,một người mang cho tôi cái ơn to lớn trong đời.Khi đó tôi mới biết thế nào là con người có cái tâm và linh hồn ấm dịu,họ xoa nỗi lòng của tôi trong hiện thực.Họ nâng niu tôi và dỗ dành tôi,họ đã cứu tôi trong góc tường đau khổ.Có lẽ họ và tôi cũng được gọi bằng tôi cái tên thân thương chăng,là tình bạn.Là nỗi ơn nghĩa mãnh liệt và to lớn,lúc bấy giờ tôi chẳng biết làm thế nào để bù đắp lại khoảng trống to lớn họ trao và dành tặng cho tôi.Ca ngợi sâu trong đáy lòng,tôi đang được tạo nên hơi ấm trong lòng tôi,được dựng và nói trong vô thức hay kể cả hiện thực.Tôi được biết và cảm nhận những thứ họ trao,được vui chơi trong tâm trí của kẻ suy ngẫm.Được học thức và biết đến bao niềm vui kỳ lạ,hay chăng đó là tất cả những gì họ có và dành tặng tôi.Không,là sự vô hạn niềm vui của họ được tạo lẫn bên trong tôi được tôi cảm nhận và nhìn nhận,được tôi biết và đóng góp.Họ cũng vậy,biết tôi và cảm nhận cùng tôi,ra tay giúp lấy tôi trong những con đường trăn trở.Họ thật tuyệt,sự ơn nghĩa của họ đã được khắc sâu trong tâm hồn tôi,tình bạn thật đẹp làm sao.Tôi muốn được cảm nhận và được biết thêm nữa,được lắng nghe và muốn sự giúp đỡ nhỏ nhoi từ họ hơn nữa.Tôi không cần sự to lớn như họ đã gắn sức làm cho tôi,vì tôi không biết làm sao để trả cho họ nỗi ơn này,làm sao có thể chứ.Khi tôi không có thứ gì trong tay cả,chỉ là hai bàn tay trắng trong chính hiện thực.Nhưng họ vẫn luôn niềm nở với trước mặt tôi,luôn gạt bỏ đi những suy nghĩ báo đáp từ tôi.Tôi nghĩ họ thật kỳ lạ vì sao mà họ không cần kia chứ khi tôi đã nợ họ rất nhiều.Rốt cuộc trong thâm tâm họ chứa đựng những gì,một kho báu to lớn hay một nguồn tài nguyên nào đó to lớn đã khiến họ trở thành một con dân tốt đẹp đến thế.Cái ơn nghĩa từ họ sẽ được tôi khắc mãi trong lòng,dù ra sao đi chăng nữa,tôi vẫn là tôi,nỗi đau vẫn là nỗi đau,niềm vui vẫn là niềm vui.Họ vẫn là chính họ,tôi muốn cảm nhận tất cả mọi cảm xúc từ họ,tôi muốn được bên cạnh họ.Được ngắm nhìn và cảm nhận,nỗi niềm nhớ nhung và sự hy sinh của chính tôi dành cho họ là vô kể,và một tình bạn mãnh liệt.Tôi muốn được biết và cảm nhận ơn nghĩa của họ nhiều hơn thế nữa.Đó là một trong những sự tình tốt đẹp thiêng liêng của một tình bạn,họ mang đến cho con người một nếp sống tốt đẹp,luôn vươn tay chào đón họ trên con đường thành công là những con người hay bao sự việc gắn bó mà ta hãy biết ơn.Bất kể tình cảm hay sự hy sinh của biết bao vị anh hùng và kể cả sự tươi sáng của mọi ánh nhìn từ người lân cận,thì trong hiện thực này tất cả những thứ ấy luôn trao và đặt niềm tin ở chính chúng ta.Con đường sẵn lối của họ luôn giúp ta,lòng tin và sự anh dũng của chính chúng ta là niềm mong muốn đáp lại cái ơn và nghĩa của họ đối với ta trong hiện thực đầy khó khăn rộng lớn và biết bao trăn trở của loài người ở cái cách họ nhìn thấy đau thương,nóng giận,mệt mỏi và u sầu.
Mang ơn một thứ gì đó trong thế giới con người là sự tình rất hy hữu,diễn ra với một vòng lặp nhất định trong một cuộc tình hay ca ngợi và quý ơn một vị anh hùng nào đó.Được biết đến là vẻ mặt đẹp đẽ trong hiện thực to lớn,họ tràn đầy sự tự tin và lòng nhiệt huyết trong tâm,cất lên tâm trạng thuần khiết trao đến đối phương ở mọi sự tình.Họ sẵn sàng được biết và mang ơn,cũng như một chú cá nhỏ kẹt trong một ly thuỷ tinh được thả tự do ở vùng biển rộng lớn,cũng quý như là vùng biển ấy.Trong lòng họ là kho chứa tình thương vô tận và trao đến tình yêu bất tận,họ sẵn sàng hy sinh.Họ sẵn sàng cổ vũ hay sẵn sàng giúp đỡ ta trong mọi hoàn cảnh bất chợt,là một trong những sự hiện diện huy hoàng trong hiện thực.Lòng biết ơn với một khái niệm ẩn dụ xa vời đang giải tỏa tâm trạng thuần khiết cao bao thanh niên trai trẻ,trong hiện thực vô đối lòng biết ơn của một người được thể hiện qua tất cả mọi mặt của họ đem đến cho chúng ta.Dù là bất cứ nơi đâu hay điều chúng ta cần họ có thể đáp ứng,thì tâm của họ được đặt bên trong ta bất kể khi nào ta cần họ,nhưng khi đó họ lại chẳng nhận được gì từ phía ta.Họ chỉ mong lấy ta tiến tới,mà chẳng màng tới bản thân họ đi hay không.Đúng là một cuộc trao đổi chẳng lợi lộc gì ở phía họ.Nhưng,họ lại cảm thấy vui và thỏa mãn bản thân,họ được gắn kết gần hơn với ta và diễn ra thời kỳ hạnh phúc dài lâu bên trong ta.Đáng để ngưỡng mộ,đáng để học hỏi và biết ơn.Họ đúng là những con người văn minh và hiền lành,sự giáo dục bên trong họ thật tuyệt vời.Họ đã lan truyền chúng qua tôi và tất cả mọi người,tôi biết ơn họ,biết ơn của chung chúng ta.Biết ơn hiện thực vừa khóc liệt lại tàn bạo,biết ơn sự đạo nhái bất chấp và kiên định của tâm hồn tôi với bóng tối,dù tôi có giả tạo hay u sầu,cận bã bao nhiêu họ lại chấp nhận và giúp tôi thêm một lần cuối.Thêm một lần cho tôi bơi đi trong ánh sáng,thêm một lần trong tâm can loài người được rộng mở hơn,để thấy đi những ánh mắt ngây dại và tuyệt với trên đời.Cũng như hy sinh mạnh mẽ trong họ vốn là sự cam tâm và tình nguyện,những con người đã mất đi vào ngày hôm qua thì trong họ cũng tràn ngập niềm an ủi cuối cùng và nhớ lại dòng ký ức khó phai.Những dòng tâm trạng kỳ lạ của thế giới này được ghi ơn và lòng biết ơn của hiện thực,đem đến cho thế giới sự sinh sôi mới mẻ.Sự yêu thương gắn bó keo hơn,sự an ủi trong lòng lẫn bề ngoài những con người chỉ biết gục ngã cũng đã đứng lên từ đôi bàn tay họ trao,ta hãy nhớ ơn và được biết tất cả.Hãy nhìn và biết ngần ấy vì sao đang lấp lóa trên trời,khơi màu cho ngày mai đang đến với mặt trời trồi lên.Họ là những con người bỉ ổi theo cách thân thương và mến phục,đem đến cho người một cột mốc đánh dấu chính bản thân họ phải tiến bước.Như vậy đã đủ cho loài người tiến bộ thêm chăng,hay chỉ biết ơn họ rồi ngồi một nơi chơi trò nước sông chảy ngược vào trong.Chẳng thể chảy ra nôi theo tấm lòng của họ đã trao,lòng biết ơn của chính bản thân ta đối với họ là quá lớn không thể đếm xuể.Mượn một bút danh mãnh liệt trong họ cùng noi gương theo mọi tấm lòng mà họ trao,đừng đạp đổ lấy hy vọng bên trong họ đừng vì miếng ăn lại cắn rách tay.May đây trên đời có họ đã trao lòng người biết ơn vô đối,đừng giờ đây lại cấy ruộng chẳng nương theo trâu.Ơn nghĩa trong hiện thực,mang theo niềm mong muốn hoài bão của bản thân chào đón đối phương ,để nhận xét một cách công tâm của sự biết ơn và đem đến lại hạnh phúc của chúng ta,là nỗi niềm chứa chất lẫn cái tốt và cái xấu.Tốt trên phương diện của chúng ta nhìn nhận,xấu trong mọi mặt họ phải gánh chịu.Từ một bước ngoặt nhỏ nhoi mà ta cầu khiến hay chính họ giúp lấy ta,thì trong lòng ta và cả bề ngoài đều đón nhận một cách ân cần.Trước mắt ta được nhìn thấy sự chăm lo và cố gắn cho ta từ chính họ,đem đến cho ta một tương lai tươi sáng.Mang đến cho ta một công ơn vô bờ,cũng như bên trong chính họ.Họ nhận được niềm vinh dự và thoả mãn trong,được sự giúp đỡ từ những người lân cận.Họ nhận được nhiều sự tốt đẹp hơn nữa,sâu bên trong cảm xúc.Cái mà loài người nhận được lại được đem đi cất giấu trong chính cảm xúc và sự việc họ trao tận,cảm xúc mãnh liệt chấp nhận từ họ,từ hiện thực từ con người đa cảm và yêu nhau trong những lúc nạn đau,khốn khổ.Họ chẳng hề có giới hạn của bản thân,họ chỉ nhìn đi và đón nhận ta trong vòng tay vô đối.Cùng ta nghe và cảm nhận,cùng nghe ta nói và hiểu ta hơn,họ bước đi trên con đường thẳng lối toát lên một màu trắng thuần khiết của loài người,nhận định nên tính kiên cường bên trong họ.Ta được yêu và biết,biết đến họ cũng như hiện thực.Từ hiện thực cũng giống loài người,lòng biết ơn của hiện thực mang đến nguồn kho báu bất tận,ghi khắc trong mọi dòng thời gian đầy hiện diện tốt đẹp và hoài bão,ngao ngán biết bao dòng thời gian của chính ta.Hiện thực mang đến chính họ,mang đến tâm can thẳng lối cho chúng ta,mang đến khái niệm mến yêu và ơn nghĩa vô đối.Cùng là loài người trong hiện thực,chẳng mấy ai nương tay giúp đỡ lấy ta.Hãy biết ơn tất cả con người giúp lấy ta,họ mang cho ta vô vàng niềm hạnh phúc trong đôi tay và ánh mắt của họ,đó là những nhận xét công tâm của tôi đối với sự ơn nghĩa của người đối với người trong hiện thực.Và chính hiện thực đã tạo ra chúng,ngoài mang đến cho ta lòng biết ơn giữa người với người.Thì hiện thực mang đến những công ơn vô kể đối với chúng ta,với loài người trên thế giới này.Sự sống,ký ức,lý trí,tâm tư và mảnh đất mà loài người đặt chân đến hay những phong cảnh hữu tình say sưa.Đặc biệt trong tiềm thức của loài người,họ bất mãn những gì họ chẳng được biết họ luôn muốn khao khát được sự tò mò và khám phá, đem đến cho loài người bấy giờ chính là sự giải toả ấy.Bằng cách sống và vui chơi trong hiện thực,bằng cách đi trên đôi chân của bản thân,đi mãi về phía trước.Loài người không đáng trách về mặt tìm tòi và tò mò,họ chỉ đáng chê vì không chấp nhận hiện thực mang lại.Là loài sinh vật kỳ lạ,họ băng khuân và lo sợ trước mọi hiện thực khi chỉ suy đến cái rủi vài niềm đau.Những kẻ ấy chẳng biết trân trọng hay được gọi cách khác trên chính thế giới này là kẻ vô ơn,đội trời lại chê lạimê lòng người.Đáng trách hay đáng hận,cũng chẳng lấy bấy ai hiểu được tất cả công ơn hiện thực mang lại,nhưng những người nhận thấy và nắm lấy.Lại yêu mến đến nhường nào,họ quý họ trân trọng nó,họ khao khát và biết ơn nó.Là hiện thực tốt đẹp,là kẻ nắm lấy trong bàn tay mọi niềm vui,nỗi đau và sự sống.Thế giới xung quanh được gây dựng nên,được tái tạo và được tồn tại.Những con người có ơn với chúng ta trong hiện thực đang sống trong đấy mang sự biết ơn đến với hiện thực vô bờ,khi đó chính chúng ta là người nhìn nhận họ trên đôi mắt thấu hiểu và biết ơn.Nhìn nhận quý trọng lấy chính họ,ta quý họ như quý lấy hiện thực.Trong chính mỗi con người sự biết ơn được gây dựng mạnh mẽ,mang và tập trung nhiều khái niệm tươi đẹp,gieo rắc mọi cơn ác mộng chán nhường xa đi nơi khác.Tạo nên trong lòng con người một nguồn nước trong sạch của cái ơn sâu đậm.của ngày biết nhau.Quý nhau và lắng nghe nhau,họ thật sự phải được coi trọng,họ thật sự đã đem đến ta mọi thứ mà ta cận trong tầm tay của họ trong hiện thực.Thế sao cớ ta phải nhìn họ và chẳng quý trọng họ.Hay chăng,loài người trong hiện thực chỉ nhìn lẫn về quá khứ xa vời của bản và chẳng chấp nhận cái ơn lúc bấy giờ.Cạnh những giá trị cao đẹp mà một con người mang đến cho ta cái ơn to lớn trong hiện thực thì giờ đây, cái giá phải trả cho sự việc này trong chính họ lại là quá cao.Họ bước trên chặng đường của bản thân luôn giúp đỡ con người của tương lai tựa như những người lính của con dân Việt Nam đã hy sinh vì tổ quốc,hay cái cách chấp nhận niềm xui và khô khan đến với bản thân.Loài người thật dễ dàng,hiện thực cũng khó khăn,nhưng cũng chẳng lý nào họ lại dễ dàng chấp nhận đến thế.Họ làm là vì ta,hy sinh bản thân và tri thức là vì ta vì con dân hay của một con người bất hạnh,nếu ta tự nhìn nhận bản thân trong thân xác của họ sẽ cảm thấy ngột ngạt ra sao.Họ đôi lúc xấu tính,bỉ ổi hay chẳng thân thiện.Nhưng ra tay giúp và giải cứu ta trong những lúc khó khăn,lúc ấy ta cảm giác ra sau khi thấy họ như thế,đáng thương,đáng mến hay đáng trách bề ngoài và quý trọng trong lòng.Có lẽ những vào lúc ấy họ không cần công ơn ta nhìn nhận và đánh giá hay báo đáp nào như thế,họ cần ta tiến lên và phấn chấn đừng để lệ rơi hay chịu cam khổ.Họ cần ta hiểu và được biết đến những niềm vui mới lạ.Họ cảm thấy nhẹ nhõm trong tấm lòng,châm biếm từng chút một cho chúng ta được biết và nhận lấy,cho ta hưởng đến một vẻ đẹp cao và mới lạ trong hiện thực.Vẻ xấu xí trong hiện thực này rất bao la,nhưng chưa ngừng lại hiện thực đang đày đau công ơn của họ đến hơi thở cuối cùng hay đến giới hạn khả năng của chính họ.Sự ơn nghĩa tốt đẹp và đáng trách trong hiện thực không nằm ở mọi vật chất mà nó mang đến,mà nó đã nằm trong chính loài người.Trí tuệ,suy nghĩ và đồng cảm.Họ là thế,hiện thực cũng là thế.Họ là người thấu hiểu chúng ta hay chỉ là kẻ nhìn vào ánh mắt ta đầy sự thương xót mà đến bên ta,hiện thực là vỏ bọc bên ngoài của họ,là niềm đau của chính họ.Dù gì đi chăng nữa hiện thực tàn nhẫn hay áp bức đến đâu thì cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài của họ,một vỏ bọc chứa mọi sự xấu xí và kỳ lạ của họ.Nhưng hiện thực chẳng thể thay thế tấm lòng họ,một tấm lòng khoan dung và rộng lượng.Đúng như thế,nếu ta đặt bản thân vào một quân cờ vua quyền lực và mạnh mẽ,thì bên ngoài vị vua ấy chính là những người lính và quan lại.Đó cũng là chính hình ảnh mà kẻ ta phải mang ơn,ơn nghĩa sâu tận đáy lòng và hành động của họ.Nỗi đau họ nhận vì giúp ta,có thể chẳng bằng lấy sự khổ đau của bản thân ta.Nhưng hãy biết trân quý họ,vì người đã đặt cược bản thân để tiến lên thay vì lùi bước như bao kẻ khác.Thay vì họ bỏ rơi ta để tìm niềm vui thì họ lại chấp nhận tìm niềm đau để ở cạnh ta,an ủi và ra tay giúp đỡ.Là gì và là sao họ phải làm vậy,trong khi mọi lần họ đến và chẳng đi như thế lại khiến lòng ta day dứt.Ta biết họ chấp nhận hiện thực như thế mà kia chứ,chấp nhận số phận đồng hành cùng ta trong một lời giúp đỡ tận đáy lòng.Chấp nhận an ủi và khuyên nhủ dù họ chỉ nói nên tâm nguyện sẵn có,chỉ trêu đùa thời gian trôi đi bên ta.Chấp nhận quá khứ của ta và nỗi đau của ta để sánh bước bên ta vào lúc cần thiết.Vì chẳng gì cả,sao ta phải nghĩ đến họ hoài như thế.Không nhìn lại bản thân ta,ai là kẻ gây nên họ thành ra như vậy kia chứ.Chẳng phải mình ta chịu mệt mỏi và khổ đau là đủ,cớ chi lại luyến lấy cùng họ đi bên ta kia chứ.Sao không nhìn lại bản thân của mình,mình có xứng đáng bên họ không.Một lời từ chối từ sự giúp đỡ của họ chẳng phải sẽ tốt hơn sao,nhưng họ không nghĩ vậy.Vì ngay từ đầu họ vẫn đứng đấy,chờ ta suy và nhìn nhận tất cả.Họ chờ đợi mong mỏi sự hồi đáp của ta,với lại.Họ đã sẵn sàng tìm đến niềm đau của bản thân,không cần phải trách bản thân ta hay trách đi hiện thực và tâm trí họ.Mà hãy trách cái cách mà ta sinh sống,cái cách mà ta đã nhận được ơn nghĩa từ họ trong hiện thực ở khoảnh khắc ấy.Một khoảnh khắc không hề đáng quên,một trong những khoảnh khắc đáng biết ơn trong hiện thực mà ta sinh sống.Hãy chấp nhận họ và nó,đừng mãi suy và ngẫm nghĩ thêm gì nữa.Họ chẳng thích như thế,họ đang luôn vươn tay chờ sự hồi đáp từ ta.Một sự việc nhỏ bé,một sự việc mong manh.Là một trong những quan niệm và triết lý sâu xa và khó hiểu bật nhất,của sự tốt đẹp,xấu xí,đau khổ trong ơn nghĩa hiện thực.Hay ơn nghĩa của tấm lòng họ,là nỗi mang ơn ta cần nên báo đáp.Bằng cách chấp nhận lời giúp đỡ từ họ.Chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng của bản thân ta tiến đến trên vòng tay họ,chỉ cần ánh mắt kiên định và quyết tâm trong ta,thể hiện cho họ thấy.Ta có sự kiên cường,quyết tâm và phấn đấu thì đừng ngại ngùng lại đi về phía bóng tối đằng sau,mà hãy tiến lên phía trước,nơi họ đứng và chờ mong ta,một nghĩa của hiện thực ta cần thấy và tìm đến.Một ánh sáng hy vọng của trong ơn nghĩa và hiện thực ta cần biết,là tất cả sự huy hoàng của niềm tốt và đau chúng là thế.Độc thân,hay gọi một cách cụ thể là sự cô độc của một kẻ nào đó trong hiện thực.Họ bộc lộ cảm xúc mãnh liệt khi ở một mình kèm theo đó là sự cô đơn lâu dài,chắc có lẽ ít người trong hiện thực hay trên thế giới biết về trạng thái này,lúc ấy một con người bị dồn vào đường cùng trong sự đen tối và cô độc đến tột cùng.Họ giải bằng cách làm tất cả mọi thứ,từ điên dại đến khờ khạo.Nhưng trong thâm tâm họ vẫn ý thức được bản thân đang làm gì và ra sao,đó là sự đáng sợ của con người khi cô đơn.Họ làm mọi thứ,để được biết và mong muốn nhận được sự hồi đáp chỉ một dòng tin nhắn duy nhất hay chỉ một sự phản hồi từ một con người khác trước mắt họ.Lúc này,giá trị của sự giúp đỡ trong con người mới được bộc lộ.Nếu như ta đến trước mặt họ và nói đến ta cần chơi với họ,thì chắc rằng cảm giác của họ lúc đấy được khai sáng rất nhiều lần so với thực tại bấy giờ của họ.Nhưng đâu đấy,họ lo sợ hụt mất niềm vui vẻ của bản thân.Chính vì thế họ nảy sinh ra sự níu kéo con người đã đến bên cuộc đời,đẩy lùi bóng tối bên trong họ.Đó là sự báo đáp,hay nói một cách khác là giữ chân những con người tạo ra ơn nghĩa bằng cách đáp nghĩa lại cho họ.Rất tuyệt làm sao,nghe có vẻ thật nực cười và xàm xí.Khi ta lại giữ chân người khác bên cạnh ta chỉ vì cá nhân của bản thân,thì đó được coi là xâm phạm quyền tự do của người khác.Nhưng,không phải một kẻ nào cũng như thế,như tôi từng bảo.Dù họ có điên dại đến đâu thì tâm trí họ vẫn còn,vì thế chẳng phải ai lại níu kéo ân nhân của bản thân cả.Họ biết dù ra sao,thì một ngày xa.Họ cũng phải rời xa nhau,cho nên sự buông bỏ trong họ đang dần hiện hữu một cách chững chạc và kiên định.Giá trị của ơn nghĩa không chỉ nằm bấy nhiêu đó trong hiện thực,mà nó còn ảnh hưởng sâu xa hơn trong tấm lòng kẻ mang ơn.Khi họ đi,kẻ mang ơn cũng đã thấy rằng những điều mà họ mang đến là không vô ích,không chỉ để đó và đem đến cho ta vui.Mà thật sự,nó mang lại động lực cho một con người u tối vươn lên khỏi mặt nước vô đáy.Họ dần nhận ra mọi thứ,dần nhận nên mọi hình thức từ chính người mình mang ơn.Họ bắt đầu đứng dậy và học hỏi,dù sự rục rè hay sự sợ hãi bên trong họ vẫn còn.Nhưng với ý chí và những giá trị tinh thần to lớn ấy,đem đến cho họ biết bao nỗi niềm nhớ nhung đến người đem đến ơn nghĩa cho họ.Trong hiện thực đấy,trong khoảng thời gian đấy,chẳng những giá trị tinh thần được thể hiện nên to lớn.Mà còn được thể hiện và ảnh hưởng qua thể xác,bề ngoài và suy nghĩ.Từ cách dạy dỗ và được biết từ họ,ta có thể cải thiện bản thân hơn bao giờ hết.đẹp hơn.lộng lẫy hơn hay thậm chí nhìn vào ta.Người ngoài sẽ thấy ta rạng rỡ và đổi thay hơn bao giờ hết ở thân xác,bề ngoài của ta.Cũng có thể gọi cách khác là thay đổi góc nhìn từ ta trong hiện thực.giá trị đó rất đáng quý từ kẻ giao ơn cho họ.Bên cạnh đó,từ sự thay đổi ánh nhìn trong đôi mắt họ,thì họ cũng đã thay thôi suy nghĩ của bán thân về mọi thứ trong thế giới,ăn,uống,vui chơi giải trí hay tìm tòi thứ mới là và những suy nghĩ độc đáo.Độc đáo của một triết lý trong tâm trí họ được thay đổi,độc đáo những thứ lân cận được họ suy nghĩ dài lâu,độc đáo của một con dao không cần thiết dần dần được họ loại bỏ phía sâu bên trong hay sự độc đáo từ một con người lạ mới được họ tìm hiểu và xây dựng trong mảnh đời của họ.Sự ơn nghĩa trong giá trị của nó,một hình thức được thể hiện qua hiện thực khô khan.Một khái niệm mới mẻ được loài người nhìn thấy,một cái nhìn độc lạ được kẻ mang ơn nhìn nhận.Một bước tiến xa vời trong mọi trang giấy hay giọt nước mắt mà họ viết và làm rơi,họ bấy giờ cảm thấy bóng tối thật cản đường bên trong họ,thật sự là không cần thiết nhưng lại xuất hiện bên trong họ,của một kẻ mang ơn.Đó là những giá trị to lớn của khái niệm ơn nghĩa hiện hữu trong hiện thực,mang giá trị dồi dào.Ảnh hưởng đến một con người cực đoan và mạnh mẽ.Họ có kiến thức,học thức và nhận thức đủ để thay đổi chúng ta,giá trị mà họ mang đến là nguồn tri thức dồi dào trong một con người.Đi song song với giá trị của sự ơn nghĩa,hiện thực chắc chắn là kẻ mang đến tất cả những thứ đó.Nếu tàn nhẫn,nếu đẹp đẽ thì đó cũng là do hiện thực tạo nên.Theo sự nối theo của họ với hiện thực có thể nói là sự ơn nghĩa nối theo với hiện thực,vì vậy hiện thực mang đến kẻ mang ơn,thì đó chỉ là một phần nhỏ trong bấy giờ.Thứ chờ đợi ta còn to lớn nhiều hơn thế,ngẫu hứng sẽ tạo nên cho ta những tiềm thức và sự tiếp đến to lớn trong vật chất lẫn tinh thần.Giá trị trong hiện thực được nhân lên gấp đôi so với kẻ gieo ơn,được biểu hiện với sự cố định theo thời gian và tương lai.Đây là một trong những triết lý khó hiểu khác trong thế giới loài người,hiện thực đang chiếm phần với tỷ lệ phần trăm tối đa.Nên vì thế,giá trị của hiện cũng tỷ lệ thuận với phần trăm.Và tất nhiên đó là giá trị sự biết ơn trong hiện thực,ơn nghĩa được biểu hiện dần dần theo lối sống của con người.Có lúc nhận những giá trị tốt đẹp và ngược lại,trong đó giá trị to lớn nhất được đem lại chính là loài người hoặc gọi là kẻ gieo ơn như ta đã được biết.Hiện hữu là thế,biết đến là thế.Nhưng đâu đó bên trong xã hội này không chứa đựng và hiểu như thế,có thể đó được gọi là sự ngu dốt nói đến kẻ gieo ơn.Theo triết lý ơn nghĩa của hiện thực nó sẽ cố định theo thời gian vì những quãng thời gian khác nhau,thì sự mang lại trong những dòng thời gian sẽ khác nhau và cố định một lần hoặc nhiều lần.Tương tự như thế,tương lai cũng chỉ là con số nhưng chẳng được đoán trước,chỉ nhìn theo cách khả thi và có thể thành hiện thực nhất.Từ đó,mỗi quãng đường mà ta trải qua trong đó sẽ chứa rất nhiều khoảnh khắc đáng nhớ của hiện thực đem theo sự tốt đẹp,để hình thành nên ơn nghĩa và cũng là giá trị của hiện thực.Nếu,một con người trải nghiệm nên trong hoàn cảnh sáng lạn và tốt đẹp,thì quá khứ của họ đã được những người hiền triết hay chính tương lai của hiện thực trao họ.Trao nên họ những nhân cách tốt đẹp,trao cho họ những ánh mắt vẻ vang,trao đi những thức ăn nước uống và trao lấy sự sống và cái chết.Nhưng,cái chết bên trong đó được thể hiện là sự mất mát của mọi thực thể xấu số hay gọi cách khác là khẩu nghiệp của hiện thực dần mất đi.Ở một nơi xa xôi,hay trú ngụ trong một hốc nhỏ trên thế giới,nơi đó có thể được gọi là sự chứa yên bình hay thảm mệnh trời trao,ở nơi đó có thể là vẻ hoang vu hay sự tấp nập của xã hội.Một trong những giá trị về sự gieo ơn và lòng biết ơn vạn vật trong hiện thực,thì loài người chẳng hề chú ý đến công dưỡng và sự dỗ dành từ phía xa hay theo dõi và tiếp sức cho họ bằng cách nhìn xa xăm.Ở một nơi nào đó,xa cách với họ đang hứa hẹn chờ đợi họ bằng mọi tấm lòng.Kẻ gieo ơn mong muốn họ thành công,thành một con người vững chắc ở phía xa.Thành một con người được đổi thay trong chính hiện thức,giá trị ảnh hưởng không những ở gần bên họ.Thậm chí thay đổi lẫn phía xa,cách xa vạn dặm.Dù họ bất cứ ở đâu,kẻ gieo ơn hay là người họ đã mang ơn.Luôn âm thầm lặng lẽ dõi theo và trao họ hy vọng.Nhưng chính lúc đó trong chính giá trị ấy,kẻ gieo ơn lợi dụng giá trị vốn có của hiện thực.Đi thi hành từ bản thân hướng về phía con người đen tối.Cũng là vậy,giá trị là khá đáng sợ hay đáng trách chứ.Đôi lúc loài người hay chính bản thân tôi thấy nó đáng quý,tất cả những giá trị ấy từ lòng biết ơn và xuất phát trong chính trái tim.Trong giá trị của sự ơn nghĩa trong hiện thực.Chứa rất nhiều triết lý kì lạ mà chính con người cũng chẳng thể thấu nổi,nhưng trong chính thế giới loài người có thể ngẫm và suy nghĩ những thứ vô tri và lạ ấy,cho nên những triết lý sâu xa và khó hiểu ấy xuất phát từ chính con người của họ.Một tình yêu thương vững vàng,nảy sinh trong lòng biết ơn giữa người với người.Giữa sự sống và sinh tồn trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt,những giá trị tâm đắc và đẹp đẽ ấy sẽ theo chân bản thân người mang ơn đến suốt cuộc đời.Nỗi ân và nghĩa lý của hiện thực trao trong cuộc đời họ,luôn âm thầm theo họ và độc đoán họ.Trao họ những niềm vui và hạnh phúc cũng như u sầu,khô khan và gò bó.Không như niềm biết ơn chẳng có chủ đích của bản thân,thì bây giờ mục đích của người mang ơn là đi theo giá trị của họ trao.Giá trị và nhân cách của một con người được thay đổi một cách quyết đoán và chính trực.Và cuối cùng,sự thay đổi cuối cùng trong giá trị ơn nghĩa trong hiện thực.Chính là cách nhìn nhận của họ đối với thế giới,một thới giới đầy màu sắc hiện trên bờ vai và ánh mắt lấp lánh của họ.Tựa như một bộ phim ngọt ngào,những người đã từng giúp ta trong cuộc đời này có thể là gia đình,bạn bè,người yêu hay chỉ là vật chất được tạo nên bởi hiện thực âm thầm giúp ta.Những câu từ và lời lẽ của họ thật sống động làm sao,họ tự tin trong bản thân và thuyết phục bản thân ta,đi khỏi sự đen tối ràng buộc.Thật chất,họ hay là người gieo ơn hoặc là một con người bình thường với tấm lòng cao cả.Sẵn sàng đứng trên đôi chân bản thân để giúp đỡ người khác với những bước chân cố gắn.Tôi cũng vậy,và đúng là thế.Tôi chỉ giúp đỡ một con người lương thiện và với tia sáng nhỏ nhoi đang trong con người họ kêu gọi tôi,chính tôi chính bản thân mọi bậc tiền bối đi trước đã dạy bảo và lập luận như thế.Con người là cánh chim sải bước dài trên hoàng hôn,luôn đi đến phía cuối cùng của bản thân.Hay chăng,chính con người và những thứ ấy đã vụt dậy họ như thế.Vụt nên bản năng của một con người hiểu chuyện,khơi gợi nên trong họ một bản chất mạnh mẽ và cứng rắn.Đôi chút về kẻ gieo ơn là thế,họ mạnh mẽ hơn ta,họ cố gắn hơn ta,họ bước đi mạnh mẽ nhiều hơn ta và họ nhìn thấu ta hơn chính bản thân ta.Trong trật tự của một xã hội,không tồn tại khái niệm tha thứ cho kẻ phạm tội trọng đại.Nhưng thật chất,họ không như thế.Đáng lẽ nên,con người nhẹ nhàng và bình tĩnh hơn trong lúc đáng giá kẻ ấy,hay vì những lời công kích không đúng và sai trái.Khơi màu cho loài người với đạo đức bị bóc lột trong chính bản tính ta,nhưng trong đám đông to lớn ấy.Lại sinh ra một nhân vật mạnh mẽ và lập luận vững chắc,nói nên nói niềm của kẻ phạm tội không nên đáng trách.Một hiệu ứng đám đông dồn nén là thế,dù con người ấy biết lập luận và biện minh của bản thân không được chào đón.Nhưng họ là thế,họ không quan tâm,vì trong suy nghĩ của họ đó là thứ đã đẩy họ lên từ cái khó trong tâm để đối mặt khó khăn ấy.Có thể nhận nên một ví dụ êm dịu hơn,trong chính ngôi nhà của ta.Cha và mẹ,đã là hai con người nâng niu và xoa dịu tâm trạng ta,không cần hiểu với một cách sâu xa và lập luận kỳ lạ.Trong chính chúng ta cũng đã nhận và biết ơn đối với cha và mẹ như thế nào và vì sao,sẽ khó nói trong những khoảnh khắc ta được chăm sóc từng miếng ăn và giấc ngủ đến thế.Họ chính là họ,ta chính là ta,họ giúp đỡ ta và ta nhìn nhận họ.Những con người luôn ngước nhìn mọi ánh mắt của ta,là một món quà không phải trời trao,mà là chính trái tim ta chào đón họ.Họ biết và cảm nhận ta,trong chính hiện thực.Ơn nghĩa họ mang lại trong hiện thực cũng như giá trị là quá to lớn ta không thể đếm bằng con số,mà hãy đếm bằng trái tim và cảm nhận.Ta hãy biết ơn và cảm ơn hiện thực,ta cũng hãy biết ơn họ và cảm ơn bằng chính cảm xúc trong con tim mà ta có.Hãy trao trả trở lại cho họ bằng mọi giá,đừng để họ thất vọng.Con người thật nghị lực,họ là kẻ gieo ơn.Gieo rắc nỗi niềm đánh mong đợi của một con người.Được hiện thực sinh ra và xem trọng,như tiếng vọng thanh ca của một người mẹ ru hát con.Chất giọng thật ấm áp và dễ chịu,là một trong những con người nghị lực và đáng kính.Như một chiếc lá được bảo vệ bởi những tán cây to hơn.Thật vinh dự vì được cảm nhận và biết ơn tấm lòng của họ,tất cả những bật tiền bối,những vị anh hùng,cha,mẹ,con người và chính hiện thực sẵn có.Nếu như,họ không tồn tại.Trật tự xã hội sẽ bị thay đổi theo một chiều hướng tiêu cực,thay đổi chính con người,bản tính và nhận thức.Kẻ gieo ơn,là một giấc ngủ vĩnh hằng,kéo dài suốt thế kỷ.Họ luôn đi theo ta trong quãng thời gian kỳ dị,không ai biết được tâm trí họ ra sao và nghĩ ngợi điều gì.Ta chỉ biết,họ là những con người mang nội tâm thiên sứ.Không ai được quyền và phép nói xấu và nhục bán họ,ta có quyền được biết và bảo vệ.Hãy luôn trân trọng và biết ơn nhiều hơn thế,đừng để một sợi chỉ nhỏ cắt đức cả hòn sỏi.Không ai có thể biết sợi chỉ ấy thực chất là gì,hòn sỏi ấy chính là họ,con người mà ta biết ơn hay hiện thực mà ta trân trọng.Có thể mọi người trên thế giới không được biết và nhìn nhận họ một cách quan trọng,nhưng hãy tìm và nhìn vào bản thân của chính ta.Thực chất ta làm gì tại nơi đây để được họ nhìn nhận và níu kéo.Là những con người vĩ đại trong xã hội vốn có,nét đẹp,phẩm chất tốt và sở hữu những đức tính quý giá.Hãy cảm nhận một trong những đức tính dịu kỳ mà ta đã đạt được,tôn trọng,quyết đoán và cảm thán.Loài người chúng ta chỉ là ngọn cỏ nhỏ trong vũ trụ rộng lớn,bản thân ta cũng vậy.Chỉ là hạt cát nhỏ trong xã hội thời nay,vì thế có rất nhiều con người nhỏ nhoi khác nhau đang hằng ngày trải qua mọi bật cảm xúc khác nhau.Ta cũng thế,nhưng trái ngược với hạnh phúc lại là đau khổ,niềm biết ơn với sự hân hoan chào đón chúng ta.Vì thế,ta không nên buồn bã và u sầu hơn thế nữa.Dù sự thật là phũ phàng đến đâu và khắc nghiệt đến đâu,hãy vững bước trên đôi chân bản thân hơn nữa khi đối mặt với những thứ tồi tệ.Ta chỉ được nghe và đọc những bộ truyện hay những thước phim hay và hạnh phúc,ta khao khát hạnh phúc trong đó.Nhưng cứ mải mê vào hạnh phúc không có thật của trí tưởng tượng thì đến bao giờ ta mới nhận được hạnh phúc thật sự.Như cuộc đời của những người giàu có,trong quá khứ họ không hề khoanh tay đứng nhìn mọi sự cám giỗ không đáng có vào cuộc sống của họ thêm nữa.Trong khi đó,họ tận dụng bản thân bươn trải qua những tháng ngày khó khăn để đạt được thành công,và có lẽ họ không thành công với chỉ một mình họ.Mà có thể là sự tiếp sức công ơn của một con người lập loè bên họ.Họ từ đó nắm bắt và trở nên giàu hơn và hạnh phúc hơn trên đôi bàn tay và con người dạy bảo họ.Đúng như thế,thế thì sao ta lại phiền lòng khi ngay lúc xui rủi và mệt mỏi.Hãy phấn chấn và đấu tranh lên,sẽ có người chờ ta phía trước.Một con người đem đến cho ta nhiều công ơn vô số kể,vì vậy ta hãy biết và nắm lấy tất cả.Nắm lấy mọi hy vọng của một đời người mà sánh bước trên con đường riêng của bản thân,đừng vì những lời lẽ thô tục và bẩn thỉu lay động bản thân.Đừng vì một con người kỳ lạ lại khiến bản thân phải xa đoạ,ngay lúc ấy.Trên con đường mà bản thân từng chọn,trên sự động viên của tất cả những người giúp đỡ ta.Họ hy vọng và cỗ vũ ta từng ngày,hiện thực là vô đối,cương vị là vô kể.Hãy được biết nhiều hơn và cố gắng hơn trong những năm tháng có những con người bầu bạn và nối ơn cùng nhau bên cạnh,đừng phí công của chính họ.Ngay bây giờ,tất cả những người hãy luôn cố gắng và học hỏi tốt hơn cho tương lai,không vụ công ơn nghĩa của mọi người trong mọi quãng thời gian trôi đi.Và thế,tôi mong những thông tin tốt đẹp sẽ có thể truyền tải đi trong lòng một con người xa lạ,tôi mong muốn tất cả họ hiểu và biết đến công ơn với bản thân nhiều hơn nữa.Công ơn của họ dành cho ta xuyên suốt quãng thời gian cố gắng,được biết và học hỏi hơn trong chính bản thân một cách tốt đẹp và hạnh phúc.Tôi khao khát được thấy những thứ ấy,thứ mà xã hội bấy giờ đang chứa đựng mọi niềm đau của một con người xấu số.Họ không lối thoát trong tâm trí bản thân,và suy nghĩ một cách tiêu cực.Họ quên đi công ơn của cha và mẹ bản thân dành tặng của cả thanh xuân sáng ngời,họ phớt lờ và thù địch với những con người lạ lẫm.Tôi không muốn nhìn tất cả những con người ấy phải u ám thêm nữa,nếu như thế họ chỉ đang phụ ơn của tất cả mọi người xung quanh họ.Những người xung họ biết đến và bảo đi những thứ tốt đẹp mà ta nên trải nghiệm và thử thách,họ biết là vậy.Nhưng thay đó,con đường họ chọn và bản thân chúng ta chẳng muốn được đến những niềm hạnh phúc ấy.Vì ta không tự tin và sợ hãi,sự sợ hãi níu kéo ta mọi nơi và mọi lúc.Nhưng không vì thế mà bản thân ta lại chùn bước trên con đường danh giá ấy.Một con đường mà bạn thân họ giúp đỡ trong một quãng thời và ta đặt với đề nên trong quá khứ hiện hữu,không một ai có thể hiểu bằng chính bản thân.Con người ta có thể kém cỏi và ngu ngốc,nhưng sự phấn đấu không vì thế mà mất đi và những tấm lòng cao cả đặt niềm tin vào ta không thể bị mất đi dễ dàng đến thế.Một,hai và ba hay tất cả mọi con số mà ta đếm được được ràng buộc với sự đánh giá mãi mãi của một trái tim con người.Như một bản nhạc,cứ trôi mãi và thay đổi đến cuối cùng.Nhân cách loài người cũng vậy cũng đổi thay theo dòng thời gian sẵn có,để đạt nên một thành tích đáng mong đợi.Là sự mong đợi cuối cùng của kẻ gieo ơn,họ cảm nhận và hài lòng với thành tích của ta.Họ tự hào,mãnh liệt trong trái tim họ với sự cảm thấu và nhìn nhận.Mạnh mẽ trong trái tim của chúng ta là sự phấn đấu khi được giúp đỡ và cổ vũ một cách ấm dịu trong trái tim của kẻ gieo ơn.Trong một hòn đá ven đường là cả quá trình hình thành,trong một chiếc lá khô tàn là một quá khứ đẹp đẽ,trên một viên phấn dài thì đến cuối cùng cũng chỉ là một viên phấn nhỏ nhoi.Chúng ta cũng vậy,khi được sự giúp đỡ và tăng động lực từ họ là sự thành công của một hòn đá vững chắc.Nhưng rồi ta cũng phải mỉm cười trước tất cả thành quả ấy mà thời gian đem đi một cách từ từ và chậm rãi.Lúc ấy,hãy nhớ đến những gương mặt,sự hiện diện và mọi thứ trong hiện thực từng giúp đỡ ta.Trong giai đoạn mà con người được biết ơn được chia nên làm hai phần,đó là sự chấp nhận và sự từ chối.Nhưng,sự từ chối và chấp nhận ấy không được thể hiện và nói nên ở sự giúp đỡ từ một con người,mà được nói nên từ mặt một con người có chấp nhận hiện thực tiến đến ta và phớt lấy tay và lời an ủi bảo dành từ họ.Hay ngược lại sẽ từ chối đi hiện thực tàn nhẫn và đau đớn đang hành hạ họ,mà nắm lấy tay con người ấy.Trong khả năng của một con người,kể cả họ không cần được xem là sự chấp nhận.Và thật sự cần là sự từ chối,họ sẽ chọn một thứ không thuộc trong bản thân bây giờ.Nếu trong khoảng thời gian ấy không ai nương tay ra giúp đỡ một con người lẻ loi.Sự chấp nhận trong trái tim họ thể hiện lên sự đồi truỵ và khuênh tạc bản thân một cách chín chắn.Một con người dần dần gục ngã trước bóng tối của bản thân thì không còn phải trách chi nữa,đó là sự lựa chọn của họ.Trong kẻ gieo ơn,mang đến sự giúp đỡ bấy giờ chỉ còn là nỗi thúc dục không hề lay động.Một suy nghĩ hề hước và vu vơ ở chính xã hội thực tiễn trong hiện thực này,những con người khó khăn dần dần lụi tàn theo năm tháng.Những kẻ đi qua chỉ biết để lại những hành động thương sót,nhưng ánh mắt lại không.Những người thân lân cận đang ra sức khuyên bảo,những tán cây xanh biếc đang ra sức tạo nên sức sống xung quanh,những nguồn tri thức đang chờ đón và mong đợi họ.Nhưng đó vẫn là cái kể buồn tẻ của một con người suy và không thể thoát khỏi lối mòn trong đầu,đừng tự tin vào bản thân của mình khi cố gắng giúp đỡ người khác.Một kẻ gieo ơn như thế,không đáng tồn tại trên thế giới này.Hãy nhìn vào hiện thực trước mắt mà phán xét,đừng nhỏ lệ và thương xót người khác khi mong muốn người khác cố gắng trên con đường của mình.Điều đó thật ngốc nghếch,một con người cố gắng thay đổi hiện thực trước mắt thay vì than vãn và khuyên nên những khúc mắt không đáng thiết,thì trong khi đó.Sao không nhìn về trực diện trong họ,nhìn sâu vào trái tim họ trước khi tôn nên vẻ nghiêm trọng của một con người thậm tệ ấy.Không ai bắt đầu từ vạch xuất phát lại được một sự tiếp sức vô nghĩa và chẳng cần thiết,lúc ấy suy nghĩ của họ về hiện thực còn tàn nhẫn hơn bao giờ hết.Một con người khó khăn đang chùn bước,một con dân thống khổ đang chờ sự giúp đỡ.Một con người sáng thế và xuất hiện giúp mọi người một cách lương thiện và nhân từ,đầy sự khuyên bảo đánh thẳng vào con tim những con người sa đoạ.Họ mang đến những nhát dao rạch xé tâm hồn dơ bẩn của một con người,mang đến họ một ước mơ hoài bảo cho hiện thực xa vời.Không ai là giống nhau,cũng không ai là phải biết đến nhau trong mọi hoàn cảnh,tấm lòng là nhất thời và trái tim là mãi mãi.Một con người như thế mới đánh cho ta biết ơn và nhìn nhận tốt đẹp,một con người như thế mới đáng cho ta yêu quý và noi theo.Một con người luôn suy nghĩ cho người khác trong những lúc khó khăn,trong ánh mắt họ.Sự đồ truỵ và sợ hãi không được xuất hiện trong tương lai,dù quá khứ của một kẻ không may mắn bị đày xuống hay bị lấn át cả trái tim của một bóng tối vĩnh hằng.Thì đó chỉ là là quá khứ nhất thời,tương lai sẽ là mãi mãi.Đừng nghĩ như thế sẽ cho nên một con người tốt đẹp và cao quý trong tương lai,khi cứ đứng yên tại quá khứ.Nhưng kẻ gieo ơn nhìn nhận vào và dây dứt không thể diễn tả,họ muốn cứu và được trợ giúp những con người ấy.Giúp trong những trái tim bất hạnh,giúp trong những cái ôm của sự ấm áp về lý trí.Giúp một con người gầy gò và ốm yếu chống chọi với một căn bệnh hay những khuất mắt không thể tha thứ.Họ nhìn nhận một cách thấu đáo và xa vời,họ nhìn nhận một cách tuyệt vời và xuyên suốt.Họ không nhìn vào tấm gương đang vỡ ở phía trước mà nhặt từng mảnh ghép nối lại với nhau,thay vì thế họ lại nhìn hình ảnh của kẻ ấy trong tấm gương vỡ và may vá tâm hồn lại và bỏ qua quá khứ vỡ tan như thế.Không một ai bên ngoài nhìn vào lại hiểu và quan tâm,chỉ có bản thân họ và ta.Họ giúp ta,nối lấy cảm xúc tan vỡ của ta,họ quý và trân trọng con đường tương lai của chính ta,họ học hỏi và nhìn nhận một con người như ta hơn bao giờ hết.Hãy quý và biết ơn,tôn kính và nhìn nhận họ một cách ân cần và nhẹ nhàng.Đừng phũ phàng với con người đã giúp ta trên con đường sẵn tiếp,đừng khó khăn trên bờ vai của bản thân hơn bao giờ nữa.Đừng mệt mỏi và buồn bã trong ký ức tan vỡ từ quá khứ,vì con người ấy đã được vá lại bởi một tâm hồn cháy bỏng và thiêng liêng nương đầu nên giúp lấy ta.Con người ấy vẫn đang thành công trên con đường của họ,vẫn nhìn và quyết đoán như mọi khi.Trong khoảng thời gian bị cô lập,vẻ trừu tượng của ánh sáng đẹp đẽ từ ánh mắt trời được chiếu vào mỗi buổi sáng,mở toang cánh cửa của một ngày mới.Con người bước ra một cách rạng rỡ hoặc ngược lại,ánh sáng là tia hy vọng mãi mãi của một con người.Giúp ta vượt qua nỗi khổ bươn trải trên nền gạch xấu xí,là động lực tuyệt vời của tự nhiên và tạo hoá xung quanh,thúc đẩy một con người đầy nhiệt huyết trên công việc của bản thân.Một công việc nhận được sự giúp đỡ vốn có của người khác hình thành nên,và tiếp cho họ động lực.Họ cũng đã thành công và tiếp tục đi trên con đường ấy ngày một tiến bộ hơn,kể từ ấy ta có thể đã ngồi trên chiếc ghế vinh dự của bản thân.Dù quá khứ là đen đủi hay khó khăn cuối cùng ta cũng đã vượt qua trên bàn tay của họ,đôi tay gắn liền với ta trong quá khứ.Đôi tay gắn liền trong ta ở trong con tim hoài bảo,và tới một ngày ta cần phải quay lại và nhìn nhận họ.Chính con người đã giúp ta,chính con người đã nâng niu và chờ mong ta thành công.Họ vẫn ở đấy,họ vẫn chờ đợi.Vì vậy,cho dù ta có thành công đi chăng nữa hãy luôn nhớ nên con người họ là sự đầu tiên trên chặn đường của bản thân,như một vết thương được lành lặn bởi thứ thảo dược thần kỳ.Ta được tỏa sáng và nhớ đến mọi công ơn của trong chính hiện thực,được yêu và cảm nhận cố gắng của bản thân.Đó là sự tuyệt hảo mà biết bao người mơ ước,chặng đường ước mơ của một con người không nhất thiết phải cố gắng chỉ từ chính bản thân.Trong chặn đường ấy,ta đã và gặp biết bao thế hệ kề vai sát cánh.Đem đến cho ta sự khơi màu của niềm vui và hạnh phúc,một con người mong manh và dễ tan vỡ trong những nỗi khó mệt nhoài.Cũng là lúc những bàn tay từ những thiên sứ trắng nắm lấy và trao ta hy vọng thuần khiết.Ở một nơi nào đó sự cuối cùng mà bản thân đạt được là thành công trở thành một doanh nhân giàu có đi nữa,hãy nhớ bóng dáng quen thuộc khi xưa khi bao trăn trở mà ta trải nghiệm được ai và gì đem đến.Đừng vội khóc và cũng đừng vội hụt hẫn trên thành công của bản thân và người ấy mang lại.Một câu cảm ơn,một lời chúc phúc hay chỉ một hành động nhỏ nhoi đủ khiến họ thấy và biết ta đã trên quý họ đến nhường.Đừng ngủ quên trên chiến thắng của bản thân,mà hãy ngủ thật sâu trong tương lai đang tiến đến và đừng quay đầu lại quá khứ.Có thể họ đã từng bảo và dặn ta không chỉ biết sống và phấn đấu đạt được thành công,mà còn cho ta cơ hội bất tận của một cuộc đời ngắn ngủi trải dài sáu mươi năm hoặc hơn là thế.Cuộc sống luôn khó khăn,và mệt mỏi.Nếu như thế đừng đứng yên tại đó và không đứng yên trên thành công của bản thân.Mà hãy đứng yên trên những lời ngọt ngào mà họ đã bảo dặn,những câu nói bất hữu sâu tận đáy lòng mà ta cảm nhận từ họ.Đừng hiểu lầm thế giới so với họ có hoàn hảo hay so sánh họ với một kẻ tuyệt vời hơn,thật buồn cười khi thấy như thế.Một con người như tôi cảm nhận và suy tư từ bao năm ngắn ngủi này,còn tuyệt vời hơn những suy nghĩ dơ bẩn như thế.Hãy nhớ lại,họ chỉ là họ và ta là chúng ta,hiện thực là hiện thực và tồn tại là tồn tại.Đừng bao giờ đặt và bôi nhọ họ so với một kẻ chẳng hề lay động ta trong quãng thời gian ở quá khứ.Điều đó không tuyệt vời cũng không đáng được thực hiện trong một con người nhận được từ kẻ gieo ơn từ chính họ.Chúng ta là một con người được quyền tự do nhưng đừng tự tung tự tại mà hãnh diện.Con người có thể bị nát vỡ cảm xúc rất dễ dàng trên sự thành công sẵn có.Thừa nhận,quyết đoán và mạnh mẽ trên cuộc đời bản thân trên đôi tay của kẻ gieo ơn,đừng chỉ nghe đi một bản nhạc nhạt nhẽo.Hãy nghe thêm nhiều sự nhạt nhẽo nữa,nếu đó là thứ ta thích.Nếu đó là thứ ta mong đợi,không cần chờ đợi và cũng đừng gắp rút cho mọi tình huống.Một ca khúc hoàng mỹ chẳng bao giờ là thừa trong kẻ thưởng thức.Vì thế chỉ nên nhìn thấu nội tâm của một con người và cảm nhận một bản nhạc hay để biết và nhìn nhận.Như sự biết ơn mãnh liệt của một người,hãy nhìn thấu và hiểu tâm tư họ trao chúng ta.Họ quý như một bản nhạc,hãy lắng nghe họ và tự hiểu lấy lòng trong mọi nơi ở cuộc sống.Ở hiện thực chứa đựng tình yêu với những dòng triết lý sâu thẳm mà con người từng ngày được trải qua.Ở đâu đó trên thế giới,có những đứa trẻ mồ côi và đau khổ trên đôi chân của bản thân.Ở đâu đó trong bụng của một người mẹ khi chỉ từng là một thai nhi nhỏ bé,ta cũng đã cảm nhận được hơi ấm từ gia đình.Đó là tình yêu vĩnh hằng của người làm cha mẹ một trong những tình yêu chứa đựng sự khuênh tạc hoài bảo của con người với người.Nước mắt,cảm xúc và sự yêu thương là nỗi niềm cổ xưa,kín trọng của biết bao con người được trải và biết.Trong một lúc nào đó,họ vẫn sẽ vẫy tay chào lời tạm biệt lần cuối với ta.Tiếp ta nguồn động lực cuối cùng trong cuộc sống,dù hoàn cảnh đã chơi đùa ta trong năm tháng đau khổ.Dù cho hoàn cảnh giả tạo đã lừa gạt và láy đi niềm tin của ta trong cuộc sống,dù cho cơn thèm khác của hiện thực bốc lột và đưa đẩy ta vào chổ cay đắng.Thì gia đình vẫn là những con người đứng về phía ta đầu tiên,hãy nhìn nhận cao hơn và biết ơn họ nhiều hơn.Những con người ấy đáng được ta trao lại yêu thương như thế,họ là những con người cần cụ và siêng năng chăm sóc với nuôi dưỡng ta.Ngày ta còn bên vòng tay họ là ngày ta vẫn còn là một đứa trẻ trong mắt họ,ngày ta nhìn họ rời xa ta là ngày họ nhìn ta với một con mắt mong ta trưởng thành.Yêu thương,tình yêu và tấm lòng nhẹ nhàng của gia đình mang đến cho con người nhận ơn chứa chan một cảm xúc chẳng thể diễn tả hết bằng lời.Vui vẻ,hạnh phúc và nụ cười của tất cả mọi người trong gia đình kể cả bản thân.Chẳng ai biết được và hiểu được sâu và nhìn nhận hơn hết ngoài ta.Hãy nhìn vào phía trước,khi họ còn nở niềm trên khóe môi mà biết đến vào vòng tay họ.Hãy cố gắng vì bản thân trong tương lai,không ai thay đổi được tương lai ta khi chẳng sự nỗ lực nào được thể hiện.Thay vào đó gia đình là nguồn động viên tiếp sức mạnh mẽ trong trái tim mong manh của một con người.Là chiếc lá ố vàng theo thời gian,nhưng trong khoảng thời gian ấy đủ để ta cảm nhận và gạt bỏ bao niềm tâm tối và tồi tệ ra khỏi tiềm thức trong bản thân.Không ai có thể và không ai được quyền phán xét hoàn cảnh gia đình ta,điều đó thật ngu xuẩn trong cách nhìn của con người họ.Và đừng vì những lời lẽ thô bạo nói về ta và gia đình mong manh ấy mà chùn bước một cách nhẹ nhàng về sau.Phía trước là con đường dài,phía sau chỉ là con đường đã trôi qua và không cần luyến tiếc ta chỉ cảm nhận những cảm xúc mà từng trải qua trên đường mòn khi xưa.Con đường chứa đựng sự yêu thương và tình yêu của chính gia đình,con đường mà ngay cả thiên thần chỉ nên nhìn chẳng thể dám động.Vì ước mong của ta là sự to lớn hơn đôi cánh bóng loáng của một thiên thần xinh đẹp,nếu ta trở nên sa ngã thì gia đình là đôi cánh trắng của ta.Nếu ta trở nên ngừng bước thì gia đình là một đôi chân không nhân nhượng mà cùng ta tiến bước thêm đến trước.Nếu ta chỉ biết khóc và đau khổ thì gia đình là chiếc khăn mịn lau sạch đi giọt lệ và sự đau khổ của thể xác lẫn tâm hồn ta.Đừng nhìn một cách khách quan như thế trên con đường của bản thân,nhìn nhìn thẳng về một phía duy nhất và hiểu sâu về chúng.Có thể sẽ đau hơn những rồi cũng sẽ mau lành đi và mang đến ta hạnh phúc vốn có.Mệt mỏi hơn,đau hơn và truỵ lạc hơn.Hay chỉ là một cậu nhỏ chẳng biết vâng lời thì đôi cánh ấy luôn nằm phía sau ta.Gia đình chứa đựng mọi thái cảm mà ta được hiểu và nhìn nhận,được yêu thương và trao dồi của một con người bình thường với tình yêu.Ai và ai có thể được biết hơn vẻ đẹp của ta ngoài họ như thế nữa.Mỏng như một trang giấy nhưng sự cứng cáp của họ là vô đối.Từng yêu thương và khoái cảm của riêng ta nhìn họ thật sự đẹp đẽ và dễ mến.Chẳng ai yêu vì cái nhìn đầu tiên cả,họ chỉ thích thú và yêu đi sự không quen biết.Nhưng từ khi ta chào đời,cái nhìn của họ đối với ta có lẽ chính là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên một cách thật sự và mãnh liệt.Giá như ta chẳng hề tồn tại thì ta chỉ là hư vô nhưng suy nghĩ ấy quá truỳ trệ.Ta được sinh ra và lớn lên đã là điều đẹp đẽ trong cuộc đời mà họ đã trao.Hơi ấm đầu tiên được xuất phát từ đó,tình yêu đầu tiên được xuất phát từ đó.Và sự biết ơn đầu tiên trong cuộc đời của một con người cũng đã được xuất phát từ đó.Thế nên hãy biết ơn,hãy biết nhìn nhận nhẹ nhàng và sâu sắc vào trái tim họ.Chẳng ai biết vết thương của ai nặng hơn nhưng họ biết cách chữa lành vết thương ấy theo thời gian ngày một nhẹ nhàng và đẹp đẽ.Không ai hỏi vì sao ta lại được sinh ra và lớn lên khi chẳng có mục đích để sống,chỉ có người hỏi làm thế nào để sống khi không có mục đích.Đáng ra trái tim của một con người phải thấu hiểu bản thân hiện tại đang là đâu và nơi nào trên không gian vô tận,nắm tay và dắt nhau đi trên quãng đời còn lại mà chẳng hiểu gì về nó thì thật nhục nhã.Mục đích của một con người để họ được sống và biết yêu quý những điều họ đang có là rất quan trọng.Cách nhìn của chính bản thân ta cũng có thể lay động những người xung quanh,làm cho họ yêu quý và trân trọng ta hơn. Làm cho ta hiểu và thấu nhìn mọi thứ diễn ra đẹp đẽ hơn,gia đình là nguồn động viên cho ta mạnh mẽ giúp ta bước trên ước mơ hằng mong ước.Bạn bè là đôi mắt giúp ta nhìn cao hơn và rộng đi trong ánh nhìn của thực tại.Thật xinh đẹp làm sao,có ai chẳng muốn được quan tâm và nhận lấy sự đùm bọc của người khác.Khả năng đánh đồng của vạn vật là rất đáng sợ,ảnh hưởng nên trong một lối suy nghĩ của một con người khó khăn trong ngôi nhà lung lay.Làm sập đi vị trí của một con người mãi về sau,thấu nhìn giữa người với người là điều không thể,ta chỉ biết qua lớp da mỏng manh của họ đã từng có gì chứ chẳng thể biết thật sự ra sau.Lúc ấy những con người cuối cùng vẫn còn trụ mãi sau cùng có lẽ đã được người khác thấu qua lớp da mỏng manh đó sâu đậm,sự giúp đỡ,sự đùm bọc và sự trao dồi của một người khác sẽ mãi mãi giữ in trong trí tuệ lẫn suy nghĩ về sự việc của chính họ.
Chẳng dễ thương tí nào,khi chính con người trong ta dần lại nguội lạnh đi trong bóng tối bất tận.Chỉ khi ta thấy được cuộc đời xô đẩy với cùng mới cảm thấy ác mộng của chính ta nhỏ bé làm sao.Bình minh ơi phía xa vẫn ló dạng hằng ngày,và manh cho ta tới hương ngọt từ tình cảm người thân.Sự tận tình chỉ bảo từ sự biết ơn và giúp đỡ giữa người với người, thế giới này vẫn sẽ rất dễ thương nếu họ và bạn trân trọng lẫn nhau.Họ trân trọng cảm xúc của bạn,họ trân trọng bước đi của bạn,họ yêu thương tấm thân của bạn và họ yêu quý ngai vàng của bạn tạo ra.Một con người kỳ lạ nào đó xung quanh bạn đã giúp đỡ bạn trong chuyến đi dài của đời người từ gia đình,bạn bè hay tri kỷ của nhau.Họ là những công dân tốt nhất đối với chúng ta ở mọi nẻo đường,không ai sẽ bỏ rơi ta cả mà chỉ ta mới phớt lờ đi họ.Đừng chỉ nghĩ nên suy nghĩ tệ hại mà khóc than trên mảnh đất ươm mầm,hãy nhìn phía sau và vứt bỏ mà tiến lên phía trước và đón nhận.Khóc lóc trên ngọn lửa của sự tự do, mạnh mẽ mà họ tạo động lực đến ta,hãy cất tiếng cười và giọt lệ vàng trên hàng mi nhễ nhại.Đến cuối cùng người chẳng dễ thương chính là họ,và người chẳng thể ghét chính là ta.Sao họ lại cố tỏ ra dễ thương trong tim ta,khi những ghét đặt lên ở hiện thực xấu xí.Không ai có thể trả lời cả,chỉ có góc nhìn của thần mới đánh giá được cách làm của ta.Vì thế ta chẳng cần làm thần mà nghĩ suy sâu rộng đến thế nữa,việc ta cần làm chỉ là trân trọng khoảnh khắc của người ta ơn.Ơn nghĩa tận bầu trời,xa vời chẳng lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro