KT và DM
Moon Hyeonjun nằm dài trên ghế sofa, mắt dán chặt vào điện thoại, trong khi TV vẫn còn đang mở nhạc vinahouse giựt giựt căng đét. Gã thỉnh thoảng khúc khích cười vì lướt trúng cái vid hài hài, đôi khi lại tưng tửng mở miệng hát theo bài nào đấy đang được phát trên TV.
- Ba mẹ đi đây, lát Chớp có về thì con chở em đi ăn nhá. Xong tạt qua trung tâm thương mại mua cho em mấy cái áo.
- Nhà mình có thiếu của đâu mà em toàn lấy áo con mặc thế không biết?
- Tại vợ thích áo con hơn, mấy cái áo kia cũng chỉ là tấm vải thôi.
- Vâng, vợ chồng nhà anh thì hay rồi. Lúc nào chả thế.
- Nhớ những gì mẹ nhắc đấy, ba không nhắc lại cho đâu.
- Vâng! Hai người đi du lịch vui vẻ, cẩn thận nhá!
- Ừ, trông nhà trông vợ cẩn thận!
Chào tạm biệt ba mẹ xong xuôi, Moon Hyeonjun lại tiếp tục nằm bẹo dí ở sofa. Hoàn toàn vứt những lời ba mẹ nhắc xuống gầm ghế. Đang nằm chill chill trên ghế thì Choi Wooje bước vào, đầu đội mũ len kín mít. Mặt mày bối rối không biết nói gì. Thấy em về, gã bật dậy tắt TV, cười đầy rạng rỡ giơ tay vời vời em lại. Hình như thấy cái mũ em đội rồi nên gã hơi nghệt mặt ra.
- Vợ làm gì đội mũ trong nhà thế? Trời nóng bức thế này mà?
Moon Hyeonjun vừa nói vừa nhướn mày nhìn em đầy nghi ngờ.
Choi Wooje khựng lại, bàn tay vô thức kéo chặt mũ hơn. Trả lời cho lệ, cố gắng lảng tránh câu hỏi
- Không có gì, em thấy đội mũ trông ngầu hơn thôi...
- Ngầu cái gì, vợ bỏ ra anh coi!
Gã bật dậy, lao tới kéo phắt chiếc mũ len trên đầu em xuống.
Khoảnh khắc chiếc mũ len được tháo ra, cả căn phòng như lặng đi vài giây. Choi Wooje như trúng chiêu 2 Điêu Thuyền, đứng cứng đơ, tay đưa lên đầu như muốn che đi mái tóc ngắn ngủn chỉ còn vài milimet.
Và rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Cái tiếng cười của gã vang lên như sấm nổ bên tai.
- Ôi trời ơi! Vợ ơi! Vợ...... Vợ giống y hệt lính mới trong mấy bộ phim hài mình hay xem ấy!
- Thôi đi!
Em hét lên, mặt đỏ bừng. Chưa bao giờ! Chưa bao em muốn thụi thằng chồng mình như thế này, thụi cho cúc cu khỏi gáy, mồm khỏi cười luôn!
- Em.... Em mới cắt để chuẩn bị nhập ngũ thôi mà! Cười cái gì mà cười!
Nhưng càng cố giải thích, em càng khiến gã không thể nhịn cười được. Moon Hyeonjun lăn ra ghế, ôm bụng cười không dứt, nước mắt chảy ròng ròng.
- Nhìn vợ như củ khoai tây bị lột vỏ ấy! Trời ơi, anh chết mất!
Wooje lườm chồng mình, thầm nghĩ chắc chắn đây là lần xấu hổ nhất đời em. Nhưng khi nhìn kỹ, en nhận ra nụ cười của gã không hề ác ý. Nó mang theo chút trêu đùa. Hệt như cách em cười cái hồi gã mới nhuộm quả đầu trắng như dượng Tê.
Choi Wooje nhớ quả đầu trắng hếu, hai mái xẻ tà của chồng mà sặc nước miếng. Điều hòa thanh trạng thái, nuốt tiếng cười xuống bụng mà nghiêm mặt.
- Được rồi, cười đủ chưa?
- S-sắp rồi....
- Đợi tới lượt anh nhập ngũ, em sẽ cười lại cho coi!
Moon Hyeonjun dù đang ôm bụng cười nắc nẻ, vẫn hào phóng bật ngón cái về phía vợ mình. Âm thầm đồng ý việc em cười gã là một điều rất hiển nhiên.
- Đồng ý luôn! Nhưng nhớ nhé, anh mà cắt đầu ba phân, chắc chắn vẫn đẹp trai hơn vợ!
Em và gã nhìn nhau. Moon Hyeonjun nhìn đầu em, còn em thì nhớ về quả đầu trắng xè tà của gã. Rồi cả hai phá lên cười mất kiểm soát. Trong khoảnh khắc ấy, sự lo lắng trước ngày nhập ngũ của em dường như tan biến. Thay vào đó, em thấy lòng mình ấm áp vì biết rằng, dù thế nào đi nữa, Moon Hyeonjun sẽ luôn ở đó, cười và ủng hộ em.
Nhưng mà thật sự cái hôm đi nhuộm tóc, gã đưa ảnh của dượng Tê thay vì Draco Mafloy à?
__________
Nốt cái này rồi sốp lặn đây, bai các tình yêu. Mấy ngày sau, sốp mà chạy nốt đống deadline cũ kịp thì sẽ ra thêm, không thì phải đợi cuối 27-28 mới ra được.
Các tình yêu đợi nhá, chờ đi rồi sốp viết seg cho 🥰
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro