Chapter 2. Cơn Bão Bất Ngờ
Hai năm trôi qua, tình yêu của Hyeonjun và Wooje không còn là những rung động đầu đời vụng dại mà đã trở thành một cây cổ thụ vững chãi, bám rễ sâu vào tâm hồn. Hyeonjun giờ đây đã là một nhà văn trẻ đầy triển vọng đang hoàn thiện những chương cuối của cuốn tiểu thuyết đầu tay mà nhân vật chính không ai khác chính là Wooje. Còn Wooje, cậu đã là một đạo diễn tài năng trong giới sinh viên đang ấp ủ một dự án kịch lớn cho kỳ thi tốt nghiệp, hy vọng sẽ là bước đệm để cậu bay xa.
Tình yêu của họ được dệt nên từ những dự định và ước mơ. Trên chiếc ghế dài quen thuộc ở bờ sông Hàn, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh như một dải ngân hà, họ đã cùng nhau phác thảo nên một tương lai trọn vẹn.
"Junie...sau khi tốt nghiệp, em và anh sẽ cùng thuê một căn hộ nhỏ," Wooje thì thầm, đầu tựa vào vai Hyeonjun. "Căn hộ có cửa sổ lớn, nhìn ra công viên. Em sẽ trang trí bằng những tấm áp phích phim cũ, và cho anh một giá sách thật lớn."
Hyeonjun mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc đen bồng bềnh của cậu. "Và anh sẽ viết những câu chuyện về em, về những tháng ngày chúng ta đã sống."
"Vậy em sẽ dựng vở kịch về chúng ta," Wooje đáp lại, giọng tràn đầy sự hứng khởi. "Một câu chuyện không có nước mắt, chỉ có hạnh phúc."
Thế nhưng, hạnh phúc ấy lại mong manh như bọt biển. Một buổi tối, khi bên ngoài vẫn đang mưa nặng hạt, Hyeonjun vừa trở về nhà sau một ngày làm việc cùng nhà xuất bản. Cánh cửa căn hộ nhẹ nhàng mở, căn phòng tối om, không có sự ồn ào, náo nhiệt như mọi ngày, Wooje không ríu rít chạy đến cạnh anh, nũng nĩu muốn anh bế. Wooje ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra khoảng không vô định, đôi vai gầy gò khẽ run lên. Và Hyeonjun đủ quen thuộc để nhận thấy sự im lặng bất thường của Wooje.
"Em sao vậy?" Hyeonjun hỏi, lo lắng đặt tay lên vai cậu.
Wooje giật mình, vội vàng nở một nụ cười gượng gạo. "Không có gì, em chỉ hơi mệt thôi. Dạo này công việc nhiều quá."
"Anh thấy em không khỏe," Hyeonjun nói, giọng anh đầy sự quan tâm. "Gần đây em thường xuyên bỏ bữa, gầy đi nhiều lắm. Nếu công việc căng thẳng quá, em có thể nghỉ ngơi một chút. Em có thể nương tựa ở anh mà"
"Em ổn, Junie" Wooje đáp lại nhưng giọng nói lại mang một vẻ xa cách. "Anh đừng lo lắng cho em. Anh cũng có công việc riêng của mình mà."
Kể từ đó, những lời nói như thế bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Sự vô tâm, lạnh nhạt của Wooje khiến trái tim Hyeonjun thắt lại. Những buổi hẹn hò thưa dần. Những câu chuyện về ước mơ không còn nữa. Thay vào đó là những cuộc cãi vã vô cớ. Và Wooje quyết định dọn ra khỏu căn hộ chung của cả hai.
Một đêm mưa tầm tã, Hyeonjun tìm đến phòng trọ của Wooje. Anh thấy cậu ngồi co ro trên chiếc ghế, ánh đèn vàng hắt hiu chiếu vào gương mặt hốc hác, xanh xao.
"Em hãy nói thật với anh đi," Hyeonjun cất lời, giọng anh lạc đi. "Có phải em đang gặp chuyện gì đó không? Anh sẽ luôn ở bên em mà."
Ánh mắt Wooje nhìn anh, nhưng không còn sự ấm áp như xưa. "Chúng ta chia tay đi, Mun Hyeonjun."
Trái tim Hyeonjun như ngừng đập. "Em nói gì vậy? Đừng đùa như thế."
"Anh nghe em nói," Wooje lạnh lùng nói, giọng cậu dứt khoát như một nhát dao. "Tình yêu của anh quá an toàn, quá bình lặng. Anh như một chiếc lồng son, giữ em lại. Em muốn bay cao, bay xa, chứ không muốn mãi mãi bị trói buộc. Anh hãy quên em đi."
"Không thể nào," Hyeonjun lùi lại một bước, cảm giác như thế giới xung quanh đang sụp đổ. "Chúng ta đã hứa sẽ mãi mãi ở bên nhau, cùng nhau xây dựng ước mơ mà."
"Hứa hẹn chỉ là lời nói suông, chỉ có kẻ khờ mới tin vào những điều viển vông như lời hứa" Wooje quay mặt đi, không muốn nhìn thấy đôi mắt Hyeonjun đang ngấn lệ. "Cuộc đời em còn nhiều thứ phải làm. Em không còn yêu anh nữa. Anh hãy sống cuộc sống của riêng mình đi, Hyeonjun."
Bầu trời đêm bên ngoài vẫn rơi từng giọt mưa nặng trĩu như hòa cùng nước mắt, nỗi lòng đau khổ của Hyeonjun. Anh không thể tin được rằng người anh yêu, người đã cùng anh hứa hẹn về một tương lai tươi sáng, giờ đây lại nói ra những lời tàn nhẫn đến vậy. Anh bước ra khỏi căn phòng, để lại sau lưng một trái tim tan vỡ đang cố nén những tiếng nấc nghẹn ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro