ký ức
Hắn ngồi ở ghế phụ, tựa lưng vào ghế và nhìn ra cửa sổ một cách vô định. Hàng vạn câu hỏi như đang đánh nhau trong đầu khiến người đang suy nghĩ cũng phải tặc lưỡi và buông một câu chửi thề.
"Fuck"
"Gì nữa vậy ? Đau đầu trên rồi mắc làm đầu dưới hay gì vậy thằng khùng ?"
"Má mày nói chuyện dơ điên vậy Minhyung"
"Rồi là sao nữa ? Ngủ với mấy chục người rồi giờ kêu tao nói chuyện dơ ?"
"Đụ má ngất chứ đâu phải lủng đầu mà xoay tao như chong chóng vậy moon hyeonjun ?"
Hắn ngớ người trước câu nói của người đang ngồi ghế lại.
Địt mẹ rốt cuộc hắn là một tên khốn như thế nào vậy ? Từ lúc nghe bản thân chủ động chia tay choi wooje đã khiến Hyeonjun căm phẫn bản thân ở thế giới này lắm rồi, đúng là thằng ngu.
"Đến nơi rồi, cần tao đưa lên luôn không ?"
"Không cần- à cần. ban phước cho chót đi"
"Mẹ, mắc nợ mày thật chứ"
Minhyung nhìn tên đang trưng ra bộ mặt thảnh thơi trước mặt thì bất mãn lên tiếng chửi vài câu cho bỏ ghét chứ vẫn dìu bạn lên đến tận nhà hẳn hoi.
Không phải Hyeonjun muốn làm khổ bạn mình mà là vì hắn không biết căn hộ của mình ở tầng mấy và số bao nhiêu hết. Đến khi được Minhyung dẫn đến trước căn hộ, hắn vẫn có chút do dự khi ấn mật khẩu mở cửa.
"Mở cửa đi, đợi gì nữa ?"
"Đau tay quá mày nhấn giúp tao đi"
"Mẹ thằng điên này, đọc số đi"
Chết mẹ, Lee Minhyung cũng không biết..
Moon Hyeonjun thở dài, xoa trán não nề. Rồi đi lên chắn trước mặt anh.
Anh suy nghĩ một lúc rồi quyết định nhấn thử một dãy sổ.
Con mẹ nó, được rồi!
Là sinh nhật của Choi Wooje..
"Yêu thế mà chia tay, thằng khốn nạn này"
Hắn chửi thầm một câu rồi bước vào nhà.
"Rồi đưa đại ca đến tận nhà rồi đó. Em về được chưa đại ca ?"
"Về đi, cảm ơn nhé"
Minhyung thấy thái độ tử tế khác xa mọi ngày của hắn thì liền thở dai, vỗ vai bạn mình một cái rồi mới chịu rời đi.
"Khuyên thật lòng, đi chụp x quang não đi nhé. Cháu đích tôn nhà họ Moon mà tâm thần thì tập đoàn sụp đổ mất"
Hắn bật cười một cái rồi cũng đuổi được anh về, xoay lưng trở về bên trong nhà. Từng ngóc ngách ở đây đều quá đỗi xa lạ, chẳng có chút gì gọi là nhà. người cứ thế mà đi xung quanh rồi lại ngồi xuống ở chiếc bàn học ở phòng ngủ. Vẫn là không tìm thấy gì đặc biệt nên cũng chán nản đi đến giường và ngã lưng ra đó.
"Wooje à, anh nhớ em quá đi mất"
Bỗng Moon Hyeonjun nhớ ra chiếc điện thoại lúc nãy được Minhyung đưa cho mình. Hắn gấp rút lấy nó ra từ túi quần và địt mẹ lại là "nhập mật khẩu", hắn vẫn tiếp tục gõ dãy số sinh nhật của em và ừ nó lại đúng nữa. Điều này làm hắn ngày càng khó hiểu, chia tay làm cái mẹ gì vậy ?
Nơi đầu tiên là album ảnh, hắn càng lướt càng cau mài. Toàn là những hình ảnh ăn chơi, thác loạn. Má cái tên này! Điên chết mất thôi! Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, Moon Hyeonjun lướt đến phần album bị ẩn. Linh tính nói rằng hắn hãy ấn vào và ừ toàn bộ 875 ảnh đều là choi wooje!
Moon Hyeonjun lướt đến đâu môi liền cong lên đến đó. Đáng yêu quá! Nhưng nhìn lại vẫn không giống tia chớp nhỏ của hắn tí nào.. ánh mắt của đứa bé này, ngập tràn hạnh phúc. Đến đây, hắn liền nhớ đến em ấy, người mang đôi mắt u buồn đến mức đôi khi không dám nhìn thẳng vào bởi nó hệt một mũi dao cứa váo tim hắn vậy.
Bàn tay đang cầm điện thoại chuyển sang lướt đọc những tin nhắn gần đây.
Đầu tiên là nhóm chat của cả ba người họ: minhyung, minseok và hắn.
Thứ hai, thứ ba, thứ tư và cả một dọc những cô gái mà tên này đang tán tỉnh cũng như quan hệ.
Moon Hyeonjun cảm thấy kinh tởm hơn bao giờ hết nhưng vẫn phải cố gắng đọc hết để hiểu rõ hơn những chuyện đang xảy ra với hắn ở thế giới này.
Lướt xuống thêm một chút nữa, Moon Hyeonjun tìm thấy một group chat mà mình đã bị kick ra từ lâu. Trong đó có Choi Hyeonjun, Jeong Jihoon, Kim Hyukkyu, Kim Kwanghee và Choi Wooje ? Những cái tên quen thuộc lần lượt hiện ra, nhóm bạn thân thiết của hắn ở thế giới kia giờ đã trở thành anh em của Chớp nhỏ mất rồi.
Má thằng khốn này, chia tay xong là xoá mẹ tin nhắn thế à ? Giỏi thì đổi mẹ mật khẩu nhà và máy đi
Hyeonjun rủa thầm trong bụng.
Việc tìm kiếm hàng loạt thông tin của một con người trong suốt chừng ấy năm tồn tại trên đời là một điều rất khó khăn và vô cùng mệt mỏi. Thế nên bàn tay cầm chiếc điện thoại chăm chỉ lướt nãy giờ cũng đã chịu buông xuống, người trên giường cũng thiếp đi nhanh chóng.
Rồi đột nhiên những mảnh kí ức của hắn ở thế giới bên này bỗng nhiên trở lại và tái hiện lại toàn bộ trong một giấc ngủ.
Moon Hyeonjun ôm đầu, thức giấc.
Cuối cùng thì hắn đã biết mình là ai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro