Chương 19: Tranh nhuốm màu tình yêu
Mặt trời buổi chiều hắt qua ô cửa sổ, trải một màu vàng ấm áp lên sàn nhà. Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng cọ vẽ lướt nhẹ trên mặt toan, từng nét cọ dịu dàng nhưng chắc chắn, như thể mỗi đường nét đều chất chứa điều gì đó sâu lắng.
Em ngồi bên bàn, tay cầm cọ, ánh mắt tập trung vào bức tranh trước mặt. Đó là một khu vườn bạc hà, những tán lá đung đưa trong gió, những sắc xanh pha trộn hài hòa với ánh sáng, tạo nên một cảm giác mát lành. Từng cành lá, từng nhánh cây đều được khắc họa một cách tỉ mỉ, như thể em đang đặt vào đó cả một thế giới đã từng thuộc về mình.
— "Em vẫn còn nhớ nơi đó à?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên khiến em giật mình. Em quay đầu lại, thấy anh đang đứng ngay cửa, ánh mắt dừng trên bức tranh.
— "Sao không gõ cửa?" Em nhướng mày, nhưng không giấu bức tranh đi, chỉ nghiêng đầu nhìn anh.
Anh nhún vai, chậm rãi tiến vào, ngồi xuống đối diện em:
— "Gõ rồi. Chỉ là em mải vẽ nên không nghe thôi."
Anh chống tay lên bàn, hơi nghiêng người nhìn bức tranh. Đôi mắt ấy thoáng qua một tia hoài niệm.
— "Vẫn giống hệt như trong trí nhớ."
Em im lặng một chút, rồi tiếp tục đưa cọ vẽ lên.
— "Thế à?"
Anh gật đầu, giọng nhẹ đi:
— "Ừ. Giống đến mức cứ ngỡ như vừa mới ở đó hôm qua."
Gió từ cửa sổ thổi vào, mang theo hương bạc hà nhàn nhạt. Em chợt cảm thấy lòng mình như bị chạm nhẹ vào đâu đó, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục vẽ nốt những chi tiết cuối cùng.
Anh chống cằm nhìn em một lúc lâu, rồi đột nhiên lên tiếng:
— "Vậy lần sau, vẽ thêm chúng ta vào nhé?"
Bàn tay đang cầm cọ của em khựng lại một chút. Nhưng rồi, em chỉ nhẹ nhàng đặt cọ xuống, hơi nghiêng đầu cười khẽ:
— "Để xem đã."
Anh nhướn mày, tỏ vẻ không hài lòng:
— "Là sao?"
— "Là phải suy nghĩ xem có nên vẽ không chứ sao."
— "Nè, em định vẽ khu vườn mà không có tôi à? Chẳng phải hồi nhỏ tôi cũng ở đó sao?"
Em giả vờ trầm ngâm, nhìn bức tranh một lúc, rồi khẽ cười:
— "Cũng đúng ha... Nhưng mà..."
— "Nhưng mà sao?"
Em chậm rãi chống cằm, híp mắt nhìn anh đầy tinh nghịch
— "Lỡ vẽ anh không đẹp thì sao?"
Anh bật cười, khoanh tay trước ngực:
— "Tôi đẹp sẵn rồi, em vẽ kiểu gì cũng không thể xấu được đâu."
Em huơ huơ cọ trước mặt anh, giả vờ đe dọa:
— "Coi chừng đó, lỡ tôi vẽ anh thành một ông chú thì đừng có trách."
Anh bật cười thành tiếng, vươn tay gõ nhẹ lên trán em
— "Vậy tôi phải đối xử dịu dàng hơn với họa sĩ của mình rồi. Nhưng mà này..."
Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên chút mong chờ
— "Lỡ mà tôi đẹp trai quá thì em có thích không?"
Em làm mặt nghiêm túc, chậm rãi lùi lại một chút, đưa tay chống cằm như thể đang cân nhắc rất kỹ. Một lát sau, em gật đầu chắc nịch:
— "Ừm... Chắc cũng hơi thích đó."
Anh hơi sững lại, nhưng rồi bật cười, đôi mắt cong lên, ánh nắng phản chiếu trong đáy mắt ấy tựa như một màu vàng trong trẻo của những ngày hè xa xưa.
Gió vẫn thổi nhẹ qua cửa sổ, mang theo mùi bạc hà thanh mát. Em cúi đầu nhìn bức tranh, chợt cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ.
Một lát sau, anh chợt cất giọng:
— "Em có biết khu vườn bạc hà này gợi cho tôi nhớ đến điều gì không?"
Em không ngước lên, chỉ tùy tiện đáp:
— "Nhớ gì?"
Anh nhìn em, ánh mắt dịu dàng:
— "Nhớ những ngày hè của chúng ta."
Em khựng lại một chút, rồi cười nhẹ:
— "Hè năm nào?"
— "Tất cả những mùa hè có em."
Giọng anh nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ như chạm đến một góc nào đó trong lòng em. Một cảm giác gì đó mơ hồ len lỏi vào trái tim, như những vệt nắng rọi qua tán cây, vừa ấm áp, vừa có chút xao động.
Em không trả lời, chỉ im lặng tiếp tục vẽ.
Anh nhìn em, khẽ cười, rồi nhẹ nhàng tựa đầu lên bàn, lặng lẽ quan sát em thêm một lúc lâu.
Trên bức tranh, khu vườn bạc hà dần hoàn thiện. Và trong khoảnh khắc đó, không gian xung quanh dường như chỉ còn lại hai người, cùng một bức tranh, cùng những kỷ niệm vẫn chưa từng phai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro