Cơn Mưa Cuối Cùng
"Cơn Mưa Cuối Cùng"
Zoro và Sanji lớn lên trong một thị trấn nhỏ ven biển, nơi những cơn sóng vỗ về không ngừng, mang theo hơi thở của cuộc sống vất vả và khó khăn. Hai đứa trẻ mồ côi mẹ, sống cùng ông bà từ khi còn bé. Họ thân thiết như anh em, sẻ chia mọi thứ từ miếng cơm đến những ước mơ chưa thành hình.
Ngày qua ngày, họ cùng nhau làm việc nặng nhọc ngoài biển cả, kéo lưới, gỡ dây, xếp cá. Họ không giàu có, nhưng luôn có nhau để làm động lực sống.
"Sanji, mày nghĩ sau này mình sẽ làm gì?" Zoro hỏi khi cả hai ngồi trên bờ biển, ngắm hoàng hôn.
"Tao chỉ muốn mở một nhà hàng, mày biết đấy, món ăn là tất cả đối với tao," Sanji trả lời, đôi mắt lấp lánh niềm tin. "Còn mày, Zoro?"
Zoro nhìn ra biển, đôi mắt đăm chiêu. "Tao chỉ muốn có một cơ hội để làm điều gì đó lớn lao. Mày mở nhà hàng, tao sẽ giúp mày."
Sanji cười tươi, vỗ vai Zoro. "Vậy thì tao sẽ đợi, sẽ cùng mày xây dựng tương lai."
---
Năm năm sau, họ bỏ lại cuộc sống ngoài biển để lên thành phố. Họ mở một tiệm ăn nhỏ với vốn liếng ít ỏi, nhưng trái tim họ đầy ắp hy vọng. Sanji là người đảm nhận việc nấu nướng, còn Zoro giúp quản lý và tiếp khách. Dù công việc vất vả, cả hai luôn sát cánh bên nhau. Tiệm ăn dần trở nên nổi tiếng nhờ tay nghề nấu ăn của Sanji.
"Zoro, tao nghĩ mình đã làm được rồi!" Sanji đứng trong bếp, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ các món ăn. "Mày nhìn xem, chúng ta đã thành công."
Zoro mỉm cười, nhìn Sanji qua cửa bếp. "Đúng rồi, nhưng tao cảm thấy mày vẫn chưa hài lòng, mày luôn muốn làm nhiều hơn."
Sanji thở dài, gật đầu. "Vì tao biết mày có thể làm được nhiều hơn. Mày xứng đáng với cái gì đó lớn lao hơn nữa."
---
Một năm sau, khi tiệm ăn ngày càng phát đạt, Sanji bắt đầu nhận ra Zoro có vẻ thay đổi. Cả hai ít trò chuyện hơn, Zoro trở nên lạ lẫm, như thể không còn là người bạn thân thiết mà Sanji từng biết.
Một ngày, Zoro ngồi xuống cạnh Sanji trong tiệm. "Sanji, tao phải đi rồi."
Sanji ngẩng lên, mắt mở to. "Đi đâu?"
Zoro thở dài, lắc đầu. "Tao gặp một người... tao yêu cô ấy."
Sanji cảm thấy tim mình nhói đau, nhưng cậu không thể nói ra, chỉ mỉm cười và nhìn Zoro. "Mày hạnh phúc là tốt rồi. Nếu mày cần tao, tao luôn ở đây."
Zoro đứng dậy, nhìn Sanji lần cuối. "Cảm ơn mày, Sanji. Mày là người bạn tốt nhất mà tao có."
---
Ba tháng sau, Zoro kết hôn với cô gái mà anh yêu. Tiệc cưới diễn ra trong một khung cảnh lộng lẫy, nhưng trái tim anh lại không thể vui trọn vẹn. Mỗi lần anh nhìn thấy Sanji, nỗi buồn lại trỗi dậy trong lòng.
Trong lúc đó, Sanji vẫn chăm sóc tiệm ăn, nhưng cậu đã mệt mỏi, bệnh tật dần tấn công cơ thể cậu. Cậu không nói với ai, chỉ lặng lẽ làm việc, giấu đi sự đau đớn.
---
Ngày Zoro đám cưới, Sanji nằm trong bệnh viện, chịu đựng cơn đau của bệnh ung thư. Đôi tay yếu ớt cầm lấy một lá thư và nhờ người bạn thân mang đến Zoro.
**"Zoro,
Chúng ta từng có tất cả, từng mơ về một tương lai tươi sáng bên nhau. Tao vẫn nhớ những ngày tháng làm việc vất vả, nhưng luôn có mày bên cạnh.
Tao sẽ không bao giờ quên mày, dù mày đã có người khác. Nhưng tao muốn mày hạnh phúc, dù điều đó có nghĩa là tao phải rời xa mày.
Nếu có thể, tao chỉ muốn mày biết rằng, tao yêu mày rất nhiều, Zoro.
Chúc mày hạnh phúc, và hãy nhớ rằng, tao mãi mãi là bạn của mày.
Tạm biệt,
Sanji."**
---
Khi Zoro nhận được lá thư, anh vội vã chạy đến bệnh viện, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Sanji đã ra đi khi anh chưa kịp nói lời xin lỗi, chưa kịp nói rằng anh vẫn yêu cậu, vẫn luôn cần cậu.
Trái tim Zoro tan vỡ. Anh đứng trước mộ Sanji, nước mắt rơi, lẩm bẩm: "Tao xin lỗi, Sanji. Tao không biết sẽ đau như vậy. Nếu có thể, tao ước mình được làm lại từ đầu."
Nhưng tất cả chỉ còn là những kỷ niệm, một cơn mưa rơi xuống trên đôi vai Zoro, người anh đã yêu thương nhưng lại để vuột mất mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro