°#BMason|#Ngot°

Trả đơn cho bạn @SaoKhu572
✩*⢄⢁✧ --------- ✧⡈⡠*✩

Nguyễn Thành Công vốn nổi danh khắp trường, nhưng không phải vì học giỏi hay thể thao. Cậu nổi bật nhờ một thứ mà không ai có thể bắt chước: một khuôn mặt thiên thần, nụ cười dễ gây nghiện, khiến mọi người vô thức tin tưởng và chú ý. Học sinh trong trường đặt cho cậu biệt danh "Red Flag" - cảnh báo nhưng đầy hấp dẫn, vì chỉ một ánh mắt hay một nụ cười của Công là đủ khiến người khác tự tưởng tượng ra đủ loại viễn cảnh.

Nhưng Công chưa bao giờ chiếm hữu hay làm ai đau lòng. Cậu đơn giản thích nhìn xem ai sẽ mắc bẫy cái chiêu ấy, không hơn. Những người đã biết hắn kỹ sẽ nói: "Cậu ấy không lừa ai cả, chỉ là khiến người ta tự ảo tưởng quá nhiều mà thôi."

Một buổi chiều cuối thu, ánh nắng vàng trải dài trên sân trường, lá rơi lác đác trên nền gạch, gió thổi nhè nhẹ. Xuân Bách đứng ở cuối hành lang, tay chống cằm, mắt liếc dãy lớp mới với ánh nhìn vừa tò mò vừa cảnh giác. Cậu là học sinh chuyển trường, mới đến chưa lâu, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến bao người phải chú ý. Không phải vì nổi bật, mà vì vẻ xinh xắn, tự tin và tinh nghịch, một kiểu xinh vừa đủ để người khác tò mò mà không bị cho là dễ thương ngây ngô.

Công đi ngang hành lang, ánh mắt chạm Bách, nụ cười thoáng hiện. Không cần tạo dáng, không cần câu nói hoa mỹ, chỉ một nụ cười thiên thần là đủ khiến Bách cảm thấy vừa phiền vừa tò mò.

"Bạn nhỏ ngồi đây một mình à?" - Công hỏi, giọng ấm áp và tinh nghịch.

Bách quay lại, nhếch mép:
"Ừ... nhưng mày nên biết chỗ này không dành cho Red Flag đâu."

Công cười khúc khích, mái tóc đung đưa theo ánh nắng:
"Red Flag hay Chồng cậu, bạn nhỏ chưa phân biệt được đâu."

Bách nhún vai, ánh mắt sắc sảo:
"Mày nghĩ tao sẽ rung động hả? Tao biết mày nổi tiếng là cờ đỏ, nhưng không phải ai cũng mắc bẫy đâu. Cẩn thận kẻo vỡ mộng sớm."

"Vỡ mộng? Hay là bạn nhỏ muốn thử xem tớ có thật sự lừa được bạn không?" - Công nhếch môi, ánh mắt lấp lánh.

Bách cười, vừa ngông vừa đáng yêu:
"Có thể. Nhưng tao không dễ bị dụ đâu."

Khoảng lặng nhẹ rơi xuống. Không ai thắng, không ai thua, chỉ có cuộc thăm dò tinh nghịch giữa Red Flag nổi tiếng và láo xinh mới đến trường.

Một vài học sinh đi qua, liếc mắt nhìn:

"Ủa, Công sao lại ngồi cạnh người mới vậy?"

"Nghe nói Bách là học sinh chuyển trường, ấy lắm."

Công không quan tâm. Hắn vẫn mỉm cười tinh nghịch.
Bách cũng giữ phong thái tự tin, ánh mắt sắc bén nhưng đầy tò mò, tạo nên một cuộc đối đầu láo-láo-tinh nghịch nhưng dễ thương.

Giờ ra chơi, hai người đứng trước quầy nước giải khát. Công mua hai ly cacao, nhướn mày:
"Uống không bạn nhỏ?"

Bách hơi ngạc nhiên, nhíu mày:
"Lại thử dụ tao à?"

"Không dụ đâu, đó chỉ là việc cần làm thôi." - Công đáp, vẫn mỉm cười.

Bách nhún vai, nhận ly, và cả hai đứng bên bồn hoa, nhấm nháp cacao, ngắm ánh nắng chiều rơi trên lá. Không có ánh mắt mập mờ, không lời lẽ thừa thãi, chỉ tự nhiên, dịu dàng và tinh nghịch, như hai người đang cùng cảm nhận khoảnh khắc đầu tiên của thanh xuân.

Công nghiêng đầu nhìn Bách, giọng khẽ:
"Cậu biết không... lần đầu tiên tớ gặp người mà tôi không cần dùng những chiêu đó để kiểm tra đấy."

Bách cười, ánh mắt vẫn sắc bén:
"Chẳng phải ai cũng dính bẫy của mày đâu. Tao không dễ lừa đâu"

Công bật cười khanh khách:
"Thế thì tớ phải xem thử, chơi kiểu nào mới hợp với bạn nhỏ chứ."

Bách nhún vai:
"Chơi kiểu bình thường là được. Tao không thích giả tạo hay gì đó..."

Công cười, đôi mắt long lanh ánh nắng:
"Bình thường thôi cũng vui mà. Tớ thấy thoải mái khi ở cạnh bạn."

Khoảng lặng tiếp theo thật đẹp. Hai người cùng uống cacao, nhìn sân trường, ngắm lá rơi, nghe tiếng cười học sinh xa xa. Khoảnh khắc ấy không im lặng chịu đựng, mà là yên bình, dễ chịu, như đang hòa vào một nốt nhạc dịu dàng của thanh xuân.

Tan học, họ vô tình đi cùng đường về. Bước chân nhịp nhàng song song. Không ai nói quá nhiều, nhưng cảm giác đồng hành ấy vừa lạ vừa quen.

Đến ngã rẽ, Công dừng lại:
"Đây là nhà tớ. Mai gặp nhé."

"Ừ, Mai gặp," Bách đáp, nụ cười giả tạo, nhưng cũng dịu ngọt.

Công đứng nhìn bóng Bách khuất dần, tự nhủ:
"Có lẽ không phải lúc nào Red Flag cũng muốn lừa ai. Đơn giản chỉ muốn tìm một người không dễ mắc lừa như cậu thôi"

Buổi chiều tắt, sân trường nhuộm ánh nắng vàng nhạt, lá rơi lác đác. Hai người đã gặp nhau, tinh nghịch, xinh xắn và dịu dàng. Một Red Flag gặp láo xinh, để lại dư vị ngọt ngào trong tâm trí - không hẹn hò, không yêu đương, không drama, chỉ là thanh xuân trong trẻo, nhẹ nhàng và tinh nghịch, như nắng chiều cuối thu trên mái trường.

Trong lòng Công, một nụ cười lạ xuất hiện - không phải để trap ai, không phải thử thách, chỉ là nụ cười dành cho khoảnh khắc bình yên vừa tìm thấy, một khoảnh khắc mà hắn sẽ nhớ mãi.

Lúc đi về, hai người không nói gì, chỉ cùng nhau bước qua những con đường trải lá vàng, cảm nhận sự ngọt ngào tinh nghịch, vừa đủ để cười khúc khích trong lòng, vừa đủ để đặt dấu ấn đầu tiên cho một mùa thanh xuân không thể quên.

Công mỉm cười lần nữa, nhắm mắt hít một hơi gió cuối ngày, nghĩ thầm:
"Cậu như một tỉa nắng của mình vậy! khi cậu cười mình thấy vui lắm, mong sau này nụ cười đó chỉ dành cho tớ"

Và như vậy, một ngày cuối thu, một Red Flag gặp một Láo Xinh, đã kết thúc, nhưng dư âm của nụ cười, sự tinh nghịch, và ánh mắt ấy sẽ còn vang vọng trong tâm trí cả hai - một khoảnh khắc thanh xuân thật đẹp, dịu dàng nhưng tinh nghịch, vừa ngọt vừa trong sáng, như ánh nắng cuối chiều rót xuống mái trường yên bình.
✩*⢄⢁✧ --------- ✧⡈⡠*✩

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro