one short

Hân Nghiêng là một cô gái đặc biệt. Không phải vì vẻ ngoài xinh xắn hay sự thông minh vượt trội, mà vì một căn bệnh đã âm thầm bám lấy cô suốt bao năm qua: bệnh máu khó đông. Mỗi khi có vết thương, dù chỉ là một vết xước nhỏ, máu của cô không thể đông lại như người bình thường, khiến cô phải sống trong nỗi lo sợ mỗi ngày, phải dè chừng từng bước đi. Cô luôn phải mang theo thuốc, phải cẩn thận trong từng hành động để không tự làm tổn thương mình.

Mặc dù vậy, Hân Nghiêng vẫn luôn tỏ ra lạc quan, cô không muốn để bệnh tật chi phối cuộc sống của mình. Cô học hành chăm chỉ, luôn tìm cách khiến mọi người xung quanh cảm thấy vui vẻ, mặc dù đôi lúc cô cảm thấy mình quá mệt mỏi. Cuộc sống của cô đơn giản, nhưng không thiếu những thử thách mà cô phải đối mặt mỗi ngày.

Vào một ngày mùa thu, khi những chiếc lá vàng bắt đầu rơi xuống sân trường, Hân Nghiêng quyết định đi dạo một mình trên con đường nhỏ bên ngoài trường. Cô cảm thấy cần một chút thời gian cho riêng mình, để hít thở không khí trong lành và tránh xa những căng thẳng học đường. Dù có vẻ ngoài mạnh mẽ, nhưng nội tâm cô luôn giằng xé với nỗi sợ hãi về căn bệnh mà cô không thể chữa trị.

Đang đi, cô bất ngờ nghe thấy tiếng động từ phía hàng rào của trường. Tò mò, cô bước lại gần và nhìn qua khe hở của bức tường. Và đó là lúc cô gặp anh - Lý Tùng Long.

Tùng Long là một học sinh nổi bật ở trường S, nhưng không phải vì thành tích học tập hay thể thao, mà vì anh ta luôn nổi loạn, làm những điều ngược đời và thường xuyên trốn học. Hân Nghiêng nhận ra ngay Tùng Long qua mái tóc rối bù và bộ đồng phục không chỉnh tề, đang cố trèo qua hàng rào với vẻ mặt lúng túng. Chắc hẳn anh ta đang trốn học, như nhiều lần trước.

Tùng Long ngẩng đầu lên và bất ngờ khi thấy Hân Nghiêng đứng đó, quan sát mình. Anh bối rối và suýt nữa thì mất thăng bằng, nhưng vẫn cố gắng lấy lại phong độ. "Cậu nhìn thấy tớ à?" Anh nói với giọng khôi hài, nhưng ánh mắt lại có chút lạ lùng, như đang che giấu điều gì đó.

Hân Nghiêng nhướng mày, không kìm nổi một nụ cười. "Cũng không phải là chuyện gì quá bí mật, phải không? Cậu đang trốn học à?"

Tùng Long cười khan, lắc đầu. "Không phải đâu, chỉ là... tớ đi chơi một chút thôi." Anh nói nhưng Hân Nghiêng có thể nhận ra vẻ mặt gian xảo và sự bối rối trong đôi mắt anh.

Hân Nghiêng nhìn anh một lúc, rồi bước lại gần, giọng cô nhẹ nhàng: " Cậu không sợ sao? Trốn học mà cứ để người khác thấy?"

"Thì sợ chứ," Tùng Long nhún vai, rồi bất ngờ nhìn cô, "Nhưng tớ cảm thấy... không sao khi cậu nhìn thấy."

Hân Nghiêng đứng yên một chút, cảm giác lạ lùng ập đến. Cô không rõ tại sao, nhưng trong ánh mắt của Tùng Long có gì đó mà cô không thể giải thích được. Một cảm giác mà cô chưa bao giờ nhận thấy trước đây - sự đồng cảm? Hay là sự chân thành mà cô đã lâu không gặp?

"Vậy cậu có muốn tớ giúp đỡ không?" Cô bất chợt hỏi.

Tùng Long nhìn cô, đôi mắt anh sáng lên. "Giúp đỡ ư? Cậu thật sự muốn giúp tớ à?" Anh có vẻ bất ngờ.

Hân Nghiêng gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút do dự. Cô không thể làm gì quá lớn, nhưng cô cảm thấy mình có thể chia sẻ một chút gì đó với người này. Cảm giác ấy, tuy lạ nhưng lại cũng thật quen.

"Cậu cũng có những điều khó nói, phải không?" Cô nhẹ nhàng nói, rồi bước lại gần hơn.

Tùng Long không trả lời ngay lập tức, nhưng ánh mắt anh như thoáng qua một bóng mờ gì đó. Một lúc sau, anh thở dài, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn. "Tớ không biết. Tớ chỉ... cảm thấy mệt mỏi, Hân Nghiêng ạ"

Hân Nghiêng giật mình. Lần đầu tiên anh ta gọi tên cô, và thật lạ là cái tên ấy, tuy quen thuộc nhưng lại khiến cô thấy như có một sự kết nối giữa họ. Cô nhìn anh, cố gắng hiểu những gì anh vừa nói. "Mệt mỏi vì chuyện gì?"

Tùng Long im lặng một lúc lâu, rồi nói, giọng trầm xuống. "Vì tớ không thể sống như mọi người. Tớ không thể làm theo những gì người khác mong đợi. Tớ không thể theo học như những đứa khác. Tớ cảm thấy như mình luôn lạc lõng, không thể tìm thấy lối đi cho mình."

Hân Nghiêng không nói gì, chỉ lắng nghe. Cô hiểu cảm giác lạc lõng ấy, dù không phải vì lý do giống Tùng Long, nhưng cô cũng có những ngày cảm thấy mình chẳng thể hòa nhập với thế giới xung quanh. Cô chỉ biết mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói: "Đôi khi, không cần phải đi theo con đường mà người khác chỉ dẫn. Mỗi người đều có một con đường riêng, chỉ là chúng ta phải tìm ra nó thôi."

Tùng Long nhìn cô, ánh mắt lấp lánh. "Cậu thật sự nghĩ vậy à?"

Hân Nghiêng gật đầu. "Tớ không biết con đường của cậu sẽ đi đâu, nhưng tớ biết một điều: Dù thế nào đi nữa, cậu phải sống thật với chính mình."

Tùng Long đứng im lặng, như đang suy nghĩ về những lời cô nói. Hân Nghiêng cảm thấy một sự thay đổi trong không khí. Dường như, trong khoảnh khắc đó, họ không còn là hai người xa lạ, mà là những người có thể hiểu được một phần nào đó trong cuộc sống của nhau.

Từ ngày đó, Tùng Long và Hân Nghiêng thường xuyên gặp nhau. Dù cô biết rõ rằng cô không thể giúp anh thay đổi ngay lập tức, nhưng những cuộc trò chuyện nhỏ bé ấy đã dần giúp anh nhận ra rằng đôi khi, cuộc sống không phải lúc nào cũng là những gì người khác mong đợi, mà là sự lựa chọn của chính bản thân mình.

Với Hân Nghiêng, Tùng Long không chỉ là một học sinh trốn học, mà là một người bạn, người mà cô có thể chia sẻ những lo lắng, những tâm tư mà lâu nay cô giấu kín. Và dù bệnh tật vẫn đeo bám, Hân Nghiêng đã tìm thấy một người bạn có thể cùng cô vượt qua những khó khăn, dù những thử thách trong cuộc sống vẫn còn đó. Cô không cô đơn nữa.

Ngày qua ngày, Hân Nghiêng gặp Tùng Long nhiều hơn, bởi vì anh là người bạn duy nhất không bao giờ khiến cô cảm thấy cô đơn trong thế giới xung quanh. Mỗi lần họ gặp nhau, những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, khiến mọi lo âu trong lòng Hân Nghiêng dường như tan biến.

Tùng Long là người luôn hiểu được những điều Hân Nghiêng không thể nói ra. Anh không bao giờ phán xét hay cố gắng thay đổi cô, mà chỉ đơn giản là lắng nghe. Họ cùng nhau chia sẻ những buồn vui, những ước mơ chưa thành hiện thực và những kỷ niệm đã phai mờ theo năm tháng.

Một buổi chiều mùa thu, khi những chiếc lá vàng bắt đầu rơi trên con đường vắng, Hân Nghiêng ngồi im lặng bên cạnh Tùng Long, nhìn về phía chân trời xa xăm. Cô cảm nhận được sự an yên mà anh mang lại, cảm giác như không cần phải nói gì, chỉ cần có anh ở đó là đủ.

Tùng Long phá vỡ sự im lặng, đôi mắt anh nhìn vào cô, ánh sáng nhẹ nhàng của hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt ấy: "Cậu có bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ mãi như vậy không? Không cần phải tìm kiếm gì ngoài tình bạn này."

Hân Nghiêng mỉm cười nhẹ, lắc đầu. "Tớ nghĩ đôi khi những điều đẹp nhất trong cuộc sống là những thứ đơn giản nhất. Như lúc này, như tình bạn của chúng ta."

Tùng Long gật đầu, anh biết Hân Nghiêng không cần những lời hứa suông hay những lời nói ngọt ngào. Cái cô cần chỉ là sự hiện diện của anh, và anh sẽ luôn ở đó, dù thế nào đi nữa.

Họ tiếp tục ngồi bên nhau, không cần nói thêm lời nào. Những ngày tháng này, dù không có gì to tát, nhưng lại là những ngày tháng đẹp nhất trong đời họ.

Một ngày gần đây, Hân Nghiêng không đến nơi hẹn nữa, mà là cô phải vào bệnh viện, bởi vì căn bệnh máu khó đông đã tác động lớn đến cô. Tùng Long vẫn đến đúng giờ, nhưng chỉ thấy những chiếc ghế trống, con đường vắng lặng. Cảm giác bất an trong lòng anh dâng lên từng phút. Anh cố gọi cho Hân Nghiêng, nhưng điện thoại cô không được kết nối.

Ngày tiếp theo, anh vẫn kiên trì, cho đến khi một cuộc gọi bất ngờ từ số điện thoại quen thuộc vang lên. Nhưng giọng của Hân Nghiêng lần này không như mọi khi, đó là một giọng nói yếu ớt, mệt mỏi: "Tùng Long, tớ đang ở bệnh viện... tớ không thể ra ngoài được nữa."

Anh không thể tin vào tai mình. Hân Nghiêng, cô gái luôn mạnh mẽ và lạc quan, giờ đây đang phải chống chọi với một cơn bệnh nặng. Cảm giác sợ hãi bỗng chốc xâm chiếm tâm trí anh. Anh vội vã hỏi: "Cậu bị sao vậy? Tại sao không nói cho tớ biết?"

Hân Nghiêng hơi ngừng lại, rồi thở dài: "Tớ không muốn cậu lo lắng. Căn bệnh này đã làm tớ mệt mỏi từ lâu, nhưng giờ nó đã nặng hơn rồi. Tớ... tớ không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai."

Tùng Long không kìm được, giọng anh nghẹn lại: "Hân Nghiêng, cậu không phải gánh nặng. Cậu là người bạn quan trọng nhất của tớ. Tớ ở đây, và sẽ ở đây cho cậu, cho dù mọi chuyện có ra sao."

Anh vội vàng chạy đến bệnh viện, lòng anh đầy lo lắng. Khi vào phòng bệnh, nhìn thấy Hân Nghiêng nằm trên giường với làn da nhợt nhạt và đôi mắt mệt mỏi, trái tim anh như nghẹn lại. Nhưng khi cô nhìn thấy anh, đôi mắt cô sáng lên một chút, như thể ánh sáng từ anh đã giúp cô bớt đi phần nào nỗi đau.

Tùng Long ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay cô, không nói lời nào. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng máy móc trong phòng bệnh nhẹ nhàng kêu đều. Anh không cần phải nói gì, vì anh biết Hân Nghiêng cần sự hiện diện của anh hơn bao giờ hết.

"Tớ sẽ không đi đâu, Hân Nghiêng. Tớ sẽ ở lại với cậu," Tùng Long nhẹ nhàng thì thầm.

Với những lời nói đó, Hân Nghiêng cảm thấy lòng mình ấm lại. Dù bệnh tật có làm cô yếu đi, nhưng có một người bạn chân thành luôn ở bên, thì mọi thứ dường như không còn quá nặng nề.

Nhớ lại trước đây, Tùng Long biết tên Hân Nghiêng không phải vì sự tình cờ nào, mà là vì trong trường có một học sinh bệnh nặng, một người mà ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng dám đến gần. Hân Nghiêng, cô gái ấy, đã là người khác biệt từ lúc nào không hay. Cô không giống như những bạn bè khác, không hòa nhập vào đám đông, mà luôn lặng lẽ một mình. Người ta hay nhìn thấy cô ngồi ở góc sân trường, lặng lẽ đọc sách hoặc mơ màng nhìn về phía xa xăm, nơi mà dường như cô đang tìm kiếm điều gì đó.

Nhưng điều khiến Tùng Long chú ý hơn cả là những lần cô vắng mặt. Mỗi khi cô không đến lớp, mọi người thường chỉ biết rỉ tai nhau rằng "Hân Nghiêng lại phải vào bệnh viện rồi." Và rồi, những lời đồn đại về căn bệnh của cô bắt đầu lan rộng. Không ai thực sự biết rõ về nó, nhưng người ta chỉ nghe nói rằng cô bị mắc phải căn bệnh máu khó đông, một căn bệnh không thể chữa trị hoàn toàn và khiến cô phải sống cẩn thận từng ngày.

Tùng Long nhớ rất rõ lần đầu tiên anh thực sự chú ý đến Hân Nghiêng là khi một bạn học trong lớp của anh đã kể về cô, về những lần cô phải vào viện để điều trị. Câu chuyện đó làm anh cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ. Anh không thể hiểu hết nỗi đau mà cô phải trải qua, nhưng có điều gì đó trong lòng anh thôi thúc anh muốn làm bạn với cô, muốn giúp đỡ cô dù chỉ một chút.

Và rồi, một lần tình cờ, anh trốn học và gặp Hân Nghiêng, khi đó cô đã nghỉ học để vào viện trị bệnh.

Anh đã không ngờ rằng, từ cái lần đó, anh lại trở thành người bạn duy nhất mà cô tin tưởng, người bạn luôn xuất hiện mỗi khi cô cần, và cũng là người bạn mà cô không muốn làm phiền quá nhiều, dù cho trong lòng cô luôn biết rằng có một người sẵn sàng ở bên cạnh.

Nhưng giờ đây, khi nhìn cô nằm trên giường bệnh, yếu đuối hơn bao giờ hết, Tùng Long cảm thấy lòng mình thắt lại. Những ký ức đó, những khoảnh khắc bên nhau, giờ đây như một lời nhắc nhở anh rằng, có những điều không thể đoán trước, nhưng tình bạn, sự quan tâm chân thành lại là thứ duy nhất có thể vững vàng vượt qua tất cả.

Vào một ngày mưa tầm tã, khi những cơn mưa nặng hạt không ngừng trút xuống ngoài cửa sổ, Hân Nghiêng nằm trên giường bệnh, yếu ớt trút từng hơi thở. Mặc dù căn bệnh máu khó đông đã khiến cô phải chiến đấu suốt bao năm qua, nhưng giờ đây, nó đã trở thành một gánh nặng quá lớn, khiến cô không thể giữ vững nổi sức khỏe của mình.

Tùng Long ngồi bên cạnh giường bệnh, không rời mắt khỏi cô. Mưa ngoài kia như muốn cuốn trôi tất cả, nhưng trong phòng bệnh chỉ có sự im lặng nặng nề. Anh nắm chặt tay cô, cảm nhận sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay yếu ớt ấy. Mỗi hơi thở của Hân Nghiêng như một nốt nhạc trầm buồn, mỗi nhịp tim của cô như một cơn sóng vỗ về phía bờ nhưng không thể giữ lại.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt, dường như cô biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng ánh mắt ấy không phải là sự sợ hãi, mà là sự bình yên. Có lẽ, cô đã chấp nhận được rằng cuộc đời này không phải lúc nào cũng theo đúng mong đợi, và đôi khi, mọi thứ phải kết thúc để một điều mới mẻ có thể bắt đầu.

"Tùng Long..." Giọng cô yếu ớt vang lên, khiến anh phải cúi xuống gần hơn, lắng nghe từng lời cô nói. "Cảm ơn cậu... vì tất cả. Tớ đã sống trọn vẹn hơn nhờ có cậu... và tớ không hối tiếc."

Tùng Long nghẹn ngào, đôi mắt anh long lanh những giọt nước mắt chưa kịp rơi. "Cậh đừng nói vậy, Hân Nghiêng. Tớ sẽ không phải đi đâu cả. Tớ sẽ ở đây, bên cậu, mãi mãi."

Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạ lắm, như một sự từ biệt nhẹ nhàng. "Cậu đã luôn ở bên tớ... đó là điều tớ quý giá nhất. Hãy nhớ rằng... tình bạn này sẽ không bao giờ phai nhạt."

Những lời nói ấy dường như thấm sâu vào trái tim anh, khiến anh cảm thấy một nỗi mất mát sâu sắc mà không thể nói thành lời. Mưa ngoài cửa sổ vẫn cứ rơi, nhưng trong lòng anh, không có gì có thể làm vơi đi sự im lặng đầy đau đớn.

Cô thở ra một hơi cuối cùng, nhẹ nhàng như thể đang bước vào một giấc mơ không hồi kết. Tùng Long siết chặt tay cô, không muốn buông ra, nhưng anh biết, dù cho cuộc đời này có ngừng lại, tình bạn của họ sẽ mãi mãi tồn tại, ở đâu đó trong những ký ức không thể nào phai.

Anh ngờ nghệch trước sự ra đi của cô, như thể không thể tin vào sự thật mà chính mình đang chứng kiến. Tùng Long ngồi sững sờ bên giường bệnh, tay vẫn nắm chặt tay Hân Nghiêng, nhưng lòng anh trống rỗng. Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, chỉ còn âm thanh duy nhất là tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, như thể cả thế giới này đang khóc cùng anh.

Anh không thể hiểu nổi. Làm sao có thể, khi cô vẫn còn đây, vẫn nói những lời bình yên như vậy, mà giờ đây lại phải rời xa anh mãi mãi? Hân Nghiêng, cô gái kiên cường mà anh đã luôn ngưỡng mộ, giờ chỉ còn là một ký ức, một hình ảnh mờ dần trong tâm trí anh.

Anh đã ngồi đó rất lâu, nhìn vào đôi mắt khép hờ của cô, cố gắng tìm lại chút dấu vết của sự sống, như thể một điều kỳ diệu nào đó có thể xảy ra. Nhưng không, cô không còn nữa. Tùng Long cảm thấy như cả căn phòng trở nên tối tăm, không còn ánh sáng, không còn sự sống. Cô đã ra đi, bỏ lại anh giữa mưa và nỗi đau không thể nói thành lời.

Sự ngờ nghệch ấy khiến anh không biết phải làm gì tiếp theo. Anh muốn la lên, muốn cầu xin, muốn tất cả chỉ là một cơn ác mộng, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Anh cảm thấy như mình đã đánh mất một phần của chính mình. Cô đã là người bạn duy nhất thật sự hiểu anh, và giờ cô đã không còn ở đây để cùng anh chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn nữa.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Tùng Long bỗng nhớ lại tất cả những kỷ niệm của họ, những ngày tháng bên nhau, những buổi trò chuyện dài không bao giờ có hồi kết. Anh nhớ những lần cô yếu ớt, nhưng vẫn kiên cường vượt qua. Anh nhớ cả nụ cười nhẹ nhàng của cô, mỗi lần cô nói "Cảm ơn cậu vì luôn ở bên tớ." Mỗi lời nói ấy giờ đây như một lưỡi dao sắc nhọn, cắt sâu vào trái tim anh.

Anh ngồi lặng thinh, không thể thốt ra lời nào. Chỉ còn lại mưa, và sự im lặng mênh mông bao trùm lấy anh. Cô đã ra đi, và anh ngờ nghệch nhận ra rằng, dù có bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu tình cảm, đôi khi cuộc sống vẫn cứ bất ngờ và tàn nhẫn như thế.

"Sau này, tớ muốn đến Vàng Thanh Đảo." Hân Nghiêng nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy ước mơ. Tùng Long nhớ rất rõ câu nói ấy, dù đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong những lần trò chuyện của họ. Nhưng với anh, câu nói ấy như một lời hứa, một mục tiêu mà cô luôn khao khát.

Vàng Thanh Đảo là một nơi xa xôi mà cô chưa từng đến, nhưng nó mang trong mình một vẻ đẹp lãng mạn và kỳ diệu mà cô luôn mong muốn trải nghiệm. Cô đã nói về nó với niềm đam mê, đôi mắt sáng lên khi tưởng tượng đến những con phố cổ kính, những bãi biển vàng trải dài dưới ánh mặt trời, và những đêm yên bình dưới ánh đèn lấp lánh. Đó là một giấc mơ nhỏ bé mà cô luôn ôm ấp trong lòng, giữa những khó khăn và đau đớn mà bệnh tật mang lại.

Tùng Long biết, dù cô có mạnh mẽ đến đâu, những ước mơ ấy vẫn luôn tồn tại, dù cho có bao nhiêu trở ngại, cô cũng không từ bỏ. Cô luôn khao khát được nhìn thấy thế giới, cảm nhận những điều tươi đẹp mà cuộc sống có thể mang lại. Vàng Thanh Đảo không chỉ là điểm đến, mà là biểu tượng của một cuộc sống mà cô muốn có, một cuộc sống không bị giới hạn bởi bệnh tật hay bất cứ điều gì.

Nhưng giờ đây, khi cô đã không còn nữa, Tùng Long lại nhớ đến ước mơ ấy và cảm thấy một nỗi đau đớn vô cùng. Anh ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra ngoài mưa vẫn rơi đều, lòng anh trống rỗng. Hân Nghiêng đã không thể thực hiện ước mơ đó. Cô không thể bước chân lên những con phố ở Vàng Thanh Đảo, không thể ngắm nhìn bầu trời bao la mà cô từng mơ ước.

Dù vậy, trong sâu thẳm trái tim mình, Tùng Long quyết định một điều. Anh sẽ mang theo ước mơ ấy của cô, sẽ sống cho cô, sẽ đến Vàng Thanh Đảo một ngày nào đó, như một lời hứa anh dành cho cô. Những giấc mơ chưa hoàn thành của cô sẽ không bao giờ bị lãng quên. Hân Nghiêng có thể không còn hiện diện, nhưng ước mơ ấy sẽ mãi sống trong anh, như một phần của tình bạn bất diệt giữa họ.

Ngày chịu tang, không khí trong nhà như chìm trong một làn sương mù ảm đạm. Mưa vẫn tiếp tục rơi bên ngoài, tạo ra một không gian tĩnh lặng, nặng nề, như phản chiếu sự tê tái trong lòng mọi người. Mọi thứ quanh Tùng Long dường như mờ nhạt đi, chỉ còn lại mỗi di ảnh của Hân Nghiêng, đứng lặng lẽ giữa căn phòng, ánh mắt của cô vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như mọi khi, như thể cô vẫn còn ở đó, cùng anh, cùng những người bạn khác.

Nhìn vào di ảnh, Tùng Long không thể kìm nén được sự nghẹn ngào trong lòng. Cô luôn có một nụ cười bình thản, một nụ cười mà dường như có thể xoa dịu mọi nỗi đau, mọi lo âu. Và giờ đây, khi cô không còn nữa, nụ cười ấy lại trở thành nỗi buồn vô cùng sâu sắc. Anh cảm nhận được sự trống vắng, không phải vì cô không còn hiện diện, mà vì sự ra đi quá đột ngột, quá tàn nhẫn.

Mọi người xung quanh, ai cũng đều im lặng, nỗi đau như thấm đẫm trong không khí. Cái chết của Hân Nghiêng không chỉ là sự mất mát với riêng Tùng Long, mà là sự mất mát của tất cả những ai đã từng biết cô. Cô không phải người dễ dàng thân quen, nhưng một khi đã làm bạn, cô sẽ là người bạn chân thành nhất, luôn sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ, và đem lại cảm giác an yên.

Tùng Long đứng trước di ảnh, không nói được lời nào. Anh chỉ biết nhìn vào ánh mắt ấy, như thể đang tìm kiếm một phần của cô vẫn còn sống sót đâu đó trong ký ức. "Tớ sẽ đi đến Vàng Thanh Đảo, Hân Nghiêng," anh thì thầm, "Dù cậu không thể đi, tớ sẽ đi thay cậu."

Nước mắt chợt rơi xuống, anh không thể ngừng lại, vì trong lòng anh, Hân Nghiêng vẫn mãi là một phần của cuộc sống, là người bạn vĩnh viễn không bao giờ rời xa.

Và dù di ảnh của cô không còn nụ cười thật sự, nhưng trong trái tim Tùng Long, nụ cười ấy vẫn luôn sống mãi.

Tro cốt của Hân Nghiêng được đưa đến và rải xuống biển Vàng Thanh Đảo, nơi mà cô đã luôn ước ao được đặt chân tới. Tùng Long đứng bên bờ biển, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe vì nỗi mất mát, nhưng trong lòng anh có một cảm giác bình yên lạ thường. Mặc dù Hân Nghiêng đã ra đi, nhưng những gì cô đã để lại trong anh, những kỷ niệm, những ước mơ, vẫn còn mãi.

Biển Vàng Thanh Đảo rộng lớn, mênh mông, tựa như ước mơ của Hân Nghiêng vậy. Cô đã từng mơ về một nơi không còn nỗi đau, một nơi tựa như thiên đường của những giấc mơ tươi đẹp. Dưới ánh hoàng hôn, Tùng Long cúi người, chầm chậm rải tro cốt của cô xuống mặt biển, để chúng theo dòng nước trôi đi, hòa mình vào đại dương bao la.

Anh không nói gì, nhưng trong lòng anh, những lời hứa và ước mơ của Hân Nghiêng vẫn sống mãi. Anh lặng lẽ đứng đó, cảm nhận cơn gió biển thổi qua, như thể cô đang ở đó, bên cạnh anh, cười nhẹ nhàng như những lần trước. Mỗi đợt sóng vỗ vào bờ như những lời thì thầm của cô, nhắc nhở anh rằng dù thể xác cô không còn, nhưng linh hồn của cô vẫn luôn tồn tại, sống trong những ký ức, trong những ước mơ chưa trọn vẹn.

Tùng Long đứng yên trong im lặng, mắt nhìn theo từng vòng sóng lan rộng ra xa. Anh biết rằng Hân Nghiêng giờ đã tự do, bay lên những vì sao, và trong những đêm trăng sáng, cô sẽ luôn dõi theo anh, như một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh.

Cuối cùng, anh thì thầm: "Cậu sẽ luôn sống trong trái tim tớ, Hân Nghiêng. cậu không cần phải đến đây nữa, vì tớ sẽ mang theo ước mơ của cậu suốt cuộc đời này."

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng lần này, Tùng Long cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Cô đã không còn ở đây, nhưng trái tim anh sẽ luôn mang theo cô, mãi mãi.

Rất nhiều năm về sau, Tùng Long vẫn nhớ như in những ngày tháng bên Hân Nghiêng. Những kỷ niệm của cô không bao giờ phai nhạt, dù thời gian đã trôi qua, dù anh đã có những bước đi mới trong cuộc sống. Nhưng trong trái tim anh, hình ảnh của cô vẫn luôn hiện hữu, như một phần không thể thiếu.

Anh đã thực hiện lời hứa với cô. Vào một ngày đẹp trời, anh đến Vàng Thanh Đảo, đứng trên bờ biển mà cô từng mơ ước được đến. Lần này, không phải chỉ có cô trong giấc mơ, mà là anh mang theo ước mơ của cô, như một phần cuộc sống anh không thể quên.

Những năm tháng ấy, anh đã tiếp tục sống với ước mơ mà Hân Nghiêng đã để lại, tiếp tục chia sẻ những câu chuyện, những khoảnh khắc của cô với những người bạn mới, những người thân thiết. Anh đã trở thành một người chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và những bài học về tình bạn, về sự kiên cường mà cô đã dạy cho anh.

Và rồi một ngày, khi đứng trên một ngọn đồi cao, nhìn ra biển cả rộng lớn, Tùng Long mỉm cười. Anh cảm nhận được sự bình yên trong lòng, một cảm giác mà lâu nay anh chưa từng có. Những nỗi đau đã dần lắng xuống, thay vào đó là một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng, bởi anh biết rằng mình đã sống trọn vẹn, đã thực hiện những điều mà Hân Nghiêng từng mong muốn.

Cuối cùng, anh hiểu rằng, dù cô không còn bên anh nữa, nhưng những gì cô để lại, những ước mơ chưa thực hiện, những lời hứa vẫn sống mãi trong trái tim anh. Và đó là cách anh giữ cô sống mãi trong cuộc đời mình - qua những ký ức đẹp, những giấc mơ chưa trọn vẹn và những cuộc hành trình mà anh sẽ luôn tiếp tục.

Rất nhiều năm về sau, Tùng Long vẫn sống như thế, với tình bạn vĩnh cửu và ước mơ của Hân Nghiêng trong tim.

---
Một trong những đoạn viết mà Tùng Long không thể quên được là khi cô viết về ước mơ của mình:

"Nếu có một ngày tớ không còn nữa, hãy nhớ rằng tớ đã từng muốn đến Vàng Thanh Đảo. Một nơi đẹp đẽ, tựa như giấc mơ của tớ. Đó là nơi mà tớ tưởng tượng ra những điều giản dị nhưng lại là tất cả những gì tớ khao khát... Nếu tớ không thể đi, thì hãy thay tớ, Tùng Long. Đến đó, sống cho tớ, nhìn thấy những điều tớ không thể thấy."

Thương Mến Lý Tùng Long

Lý Hân Nghiêng ở nơi phương xa

_end_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro