3. May mắn (h-r)
Warning: sex, rape
__________
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
__________
"Được ở bên em là may mắn
Chỉ muốn bên em thôi mà"
Lén lút như một kẻ trộm, người phụ nữ đó trèo lên giường cô. Tuy đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng cô vẫn chưa ngủ, sự chuyện động của tấm đệm lò xo ngay lập tức làm cô mở mắt.
"Chạm khẽ đôi môi em và...
...trao chiếc hôn thay những món quà"
Chưa kịp hốt hoảng, phiến môi đã bị cuỗm lấy, cô ra sức phản kháng, siết chặt lấy vai áo người kia đẩy ra nhưng hơi men còn lại trong người khiến cho sự chống cự đó cứ như một sự bám víu đòi hỏi được nhận lại nhiều hơn.
"Hình như bà còn nợ tôi một lời hứa..."
"Bao ánh sao phía xa
Mờ dần sau đám mây phía trên mái nhà
Thời gian như đứng im
Khẽ nghe câu chuyện chúng ta"
Một lời hứa gì?
"Tụi mình làm hết sức cho bài này đi, có thua cũng phải viral, nếu bài này viral tôi sẽ tặng Phương một món quà lớn nhé!!!"
Một món quà lớn nhỉ? Với Phương một món quà như thế nào là món quà lớn?
Hôm qua bài hát của họ đã lên top trending rồi nhưng Hương vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì cho partner của mình, người như Ái Phương sẽ muốn được tặng cái gì nhỉ?
"Ngày đôi ta có nhau đắm say
Mỗi đêm liệu đến khi nào"
Khi Hương gợi ý với nàng cùng nhau biểu diễn bài hát này, nàng đã thầm thét lên trong lòng từng câu sung sướng. Bởi lẽ "được ở bên em là may mắn" với Ái Phương không chỉ là một câu hát đơn thuần, mà là thánh ca nàng luôn ngân lên trong đầu mình.
Không bao giờ cô nghĩ đến... Kể từ khi cô hứa hẹn điều đó với Ái Phương, người kia đã biết mình sẽ muốn cái gì rồi.
"Nếu bầu trời kia đầy sao
Nhìn lên cao cùng trăng với mây
Chúng ta đang như thế nào"
Kẻ ngoan đạo nâng niu bóng hồng trong tay, ve vuốt nâng niu như châu báo ngọc ngà.
"I'm staying here with you
(Em đang ở ngay cạnh bên anh)
Vậy nếu cạnh bên nhau thì sao?"
Có thể đêm nay nàng sẽ có được điều mà nàng luôn hằng ao ước, dù ngày mai thức dậy mọi thứ có thể sẽ trở nên rất tồi tệ, có thể cô sẽ không bao giờ nhìn mặt nàng nữa.
"Liệu giấc mơ có đẹp giống hệt như lời anh nói"
Nhưng có là gì đâu chứ, thương nhớ để lâu chỉ chờ có mỗi hôm nay thôi, nàng đã đợi cái giây phút này quá lâu rồi nên nàng cứ muốn sống hết mình cho hôm nay thôi... Chỉ một đêm nay thôi.
Dẫu sao thì...
"Được ở bên em là may mắn
Chỉ muốn bên em thôi mà
Chạm khẽ đôi môi em và...
...trao chiếc hôn thay những món quà
Được ở bên em là may mắn
Chẳng phải lo xa đâu mà"
"Làm ơn-... Dừng lại đi, Phương!" -Lan Hương dùng hai tay chắn trước ngực Ái Phương đẩy nàng ra xa. Cô cố quay mặt đi né tránh những nụ hôn rải rác trên mặt mình.
"Tỉnh táo lại đi, Phương say rồi."
"Se mai subiti del mio amore per te
(Nếu như em nghi ngờ tình yêu mà anh dành cho em)"
"Tôi không say, ban nãy tôi chẳng uống một giọt rượu nào... Bởi vì tôi muốn mình phải thật tỉnh táo để nhớ kỹ đêm nay đó Hương."
"Đoán xem tối nay ai là...
...bé ngoan với những món quà?
Đoán xem, đoán xem..."
Từng chiếc cúc áo bị mở ra, làn da trắng hồng dưới ánh đèn ngủ mờ mờ.
Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, ngón cái của nàng đưa lên lau đi giọt nước mắt trực trào dưới đôi mi khép nghiền.
"Vì tôi là bé ngoan, nên tôi có quà nhỉ?"
"Sai che quel fortunato sei tu
(Anh chính là người may mắn)
Nếu như yêu khiến anh sống trong mộng du
So let this dream come true
(Hãy để anh biến cơn mộng du đó thành hiện thực)"
Nàng cúi đầu hôn lên cái cổ thiên nga xinh đẹp, lưỡi rê dần xuống từ xương quai xanh tinh xảo để khe ngực sâu quyến rũ.
Cử chỉ ấy hấp tấp nhưng chân thành và chiều chuộng vô cùng, cứ như thể nàng là một nhà điêu khắc đang rà soát lại những khuyết điểm cuối cùng trên tác phẩm tuyệt mỹ của mình...
Và vâng! Vì nó tuyệt mỹ nên chẳng có khuyết điểm gì cả.
Bàn tay luồn xuống bên trong váy, chạm đến đường viền của chiếc quần ren bên trong, dắt một ngón tay mảnh khảnh vào cạp quần miết lấy đường nét của khu vực cấm trêu chọc một lúc trước khi kéo hẳn nó ra rồi ném ra một góc phòng.
Hình xăm đôi cánh như tô đậm thêm sự sùng bái trong ánh mắt Ái Phương khi nhìn vào vườn địa đàng ở giữa hai bên đùi cô. Cô hơi khép chân lại trước cái nhìn ngoan đạo của nàng, nó khiến cho một loạt hành động kỳ lạ này càng trở kỳ quái hơn. Không phải vì làm tình với một người phụ nữ là chuyện gì đó khó hiểu, mà điều khó hiểu ở đây là ánh mắt ngoan đạo của nàng, nó khiến cô cảm thấy mình như một món bảo vật thiêng liêng được cất giấu trong một tàn tích cổ.
Mà đúng là thế thật, cô chính là món bảo vật quý giá trong lòng Ái Phương, từ cái ngày đầu tiên nàng nhìn thấy cô, cô đã luôn ở trong đền thờ thiêng liêng cùng với những kỷ niệm đẹp đẽ mà Ái Phương dùng để an ủi con tim vỡ nát của mình.
"Ưm~"
Nàng đặt môi mình lên đó một cách trân trọng trước khi để con rắn hồng ấm nóng trong khoang miệng mình càn quấy vườn địa đàng.
"Đ-đừng mà... Tôi x-xin Phương đấy... Ưm~"
Tiếng van nài nhỏ nhẹ ấy như kích thích con dã thú trong người Ái Phương, tiết tấu nhanh dần lên, lưỡi tiến càng sâu hơn vào vách thịt khin khít khiến Lan Hương giật nảy người lên, cơ thể yếu mềm đón nhận từng làn sóng thần nhục dục thay phiên nhau ập vào bờ.
Những ngón tay luồn vào mái tóc nâu của người kia siết lấy, không quá chặt để da đầu nàng căng lên nhưng đủ để hơi ấm từ những ngón tay cô truyền đến và làm dịu đi sự vội vàng của nàng.
Tiếng mút máp đều đều cứ như thế mà dần dần đầy ấp cả căn phòng, thật lòng Ái Phương trước đây không dám mơ đến ngày này, vì trong mắt cô Lan Hương chính là một nữ thần không thể vấy bẩn, cô luôn luôn rất xa rất xa tầm với của nàng dù thực tế là cô đứng ở ngay trước mặt Ái Phương. Vậy mà hôm nay chính tay nàng đang ôm lấy cơ thể nóng bừng kia mà quấy phá.
"T-tôi-... Chết mất... Ưh~" -Cô nức nở.
Ái Phương nhấc chân cô đặt lên vai mình, giữ cho cô một tư thế thoải mái nhất để phần nào vơi bớt đi uất ức của việc phải làm tình một cách không tình nguyện thế này. Bàn tay nàng đưa lên nắm lấy những ngón tay ửng hồng đang níu chặt vào ga giường của cô an ủi.
"Nhanh thôi, nhanh thôi mà..."
Bên dưới thắt lại như có thứ gì đó đang đến, chân hơi co lại vì khoái cảm, có lẽ nước ngọt từ trái nho mọng sắp bị ép ra ngoài.
"Ahh!!!!"
Lưng cô cong lên thành một đường vòng cung giữa không trung rồi vô lực mà ngã phịch xuống nệm, Ái Phương đưa lưỡi nuốt hết tất cả những giọt nước ép ngọt ngào đó vào miệng rồi luyến tiếc dứt ra để ngắm nhìn tác phẩm của mình.
Cơ thể trắng mịn không có khuyết điểm mờ ảo dưới ánh đèn ngủ, da thịt cũng bóng lên vì ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt đỏ hoe liếc nhìn nàng, có chút gì đó ấm ức, chút gì đó tủi hổ, lại có chút gì đó ủy mị.
"Hức! Đồ khốn."
Cô rúc mặt vào gối không muốn để người kia nhìn thấy mình mềm yếu như thế này.
Nhìn đôi vai đang run lên của người bên dưới, Ái Phương biết cô sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa rồi...
Dù sao thì...
"Được ở bên em là may mắn
Chỉ muốn bên em thôi mà"
Chỉ một đêm nay thôi, là nàng đã mãn nguyện rồi, nàng sẽ sống hết mình cho đêm nay dù cho ngày mai nàng biết cô sẽ hận nàng vô cùng.
Lại một lần nữa nàng tách chân Lan Hương, dùng những ngón tay thon dài của mình khám phá vào sâu bên trong từng ngóc ngách.
Dù cho cô có nức nở cầu xin hay buông lời mắng nhiếc, nàng cũng không hề nao núng.
...
Ái Phương khẽ hôn lên môi Lan Hương lần cuối trong khi cô thiếp đi, rồi mặc quần áo vào lặng lẽ biến mất.
Khi cánh cửa phòng khép lại, nàng biết sẽ không bao giờ được cô tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro