Author: An An
Rating: Bình thường
Tình trạng: Hoàn thành
Note: Một đoản khúc cho chiều mưa buồn ảm đạm, cơn mưa nào cũng có những kí ức, được gửi gắm bởi người đã từng sống trong mưa..........
Lâm, chàng trai mà tôi yêu. Chàng trai luôn xuất hiện cùng chiếc ô bốn mùa dưới trời mưa. Nụ cười ấm áp và tình yêu giản dị, dắt tôi đi qua bao nhiêu mùa mưa rơi.
_Anh sẽ ở bên em mãi mãi chứ?
_Đến khi nào trời ngừng rơi mưa, đến khi nào em không cần ai đó đưa em đi qua cơn mưa nào nữa.
Vẽ trái tim lên hơi nước bám trên kính cửa hàng ăn nhanh, chơi trốn tìm dưới trời mưa tầm tã, nói với nhau bằng ánh mắt khi đứng cách nhau một con đường tấp nập. Đợi em nhé, em sẽ chạy đến bên anh khi đèn đỏ sáng lên, giống như mọi người hai bên đường dừng lại nhìn tình yêu của chúng ta gần lại hơn, đến bên nhau, và yêu nhau trong những ngày mưa rơi.
_Trên thế giới này, có một nơi, một năm có 242 ngày mưa, có nghĩa là cứ ba ngày sẽ có hai ngày mưa, một ngày nào đó, anh sẽ đưa em tới đó, được không?
_Cả những ngày không mưa, em vẫn muốn ở bên anh như lúc này, thật đấy.
...................
Và tình yêu của tôi cứ đẹp như thế nếu anh chẳng biến mất trong một chiều mưa. Thời gian chờ đợi dưới hiên dài đằng đẵng, cho đến khi cơn mưa định mệnh tạnh hẳn, tôi ôm vai mình cô đơn trở về nhà, có vẻ hôm nay anh quên điều gì đó rồi.
..............
_Phúc Phúc, đợi anh!- Một chàng trai cầm ô chạy đến bên tôi trong một ngày mưa tầm tã.
Cho dù nước mưa có làm nhoà đi hình ảnh ấy, nhưng ánh mắt đầy hi vọng ấy, vẫn cứ lấp lánh như ngày đầu gặp tôi.
_Lâm!- Tôi lao đến ôm anh, vòng tay ấm áp, nhưng xa xăm và lạ lẫm.
..............
_Anh đã đi đâu vậy, Lâm?- Tôi đẩy nỗi sợ hãi xa lạ sang một bên.
_Anh..........chỉ là có công chuyện thôi.- Ánh mắt anh thoáng buồn.
_Không sao, em hạnh phúc vì anh đã trở về.- Tôi ôm lấy đôi vai gầy của anh dưới trời mưa, đánh rơi cả chiếc ô trong tay, tôi thấy cơn mưa lạnh lẽo này làm ướt đẫm cả mối tình của tôi.
.................
Anh trở về, nhưng xa lạ và kì quặc. Anh chẳng quên đi kỉ niệm nào của chúng tôi, anh nhắc tới chúng mỗi ngày, nhưng thứ cảm xúc trước kia, hình như anh đã đánh mất rồi. Nụ cười ngọt ngào nhưng gượng gạo hơn, ánh mắt giống như một người xa lạ mỗi lần nhìn tôi.
_Em sẽ yêu em mãi mãi chứ, Lâm?
_Đến khi nào trời ngừng mưa rơi, đến khi nào em không cần anh che mưa cho em nữa.
_Em thích mùi nước hoa trước kia, hình như nó không còn nữa?- Tôi quay nhẹ đi, không dám nhìn vào mắt anh lúc đó.
_Anh không còn thích nó nữa, anh nhận ra mình bị dị ứng khi dùng nó.
Tôi không hỏi thêm nữa, tôi cố xoá đi những ngờ vực ngu ngốc về anh, cố gắng chấp nhận tình cảm với anh, cố gắng tin rằng đây là người mình đã từng yêu trước kia, nhưng sao lại khó tới vậy?
*Lâm, em mệt mỏi rồi.*
*Em ốm ư?*
*Tại sao anh không gọi em dậy khi em ngủ quên bên gốc cây quá khứ?*
*Em không ngủ quên, chỉ là anh đã không thể tìm lại quá khứ ấy.*
*Xa.........đến bên em có phải xa lắm không?*
*Em trốn chạy, anh có thể đến bên một người đang trốn chạy không? Xa lắm................Phúc Phúc à!*
*Em xin lỗi!*
Tắt điện thoại, tôi chìm dần vào giấc ngủ nặng nề trong nước mắt và sự lo lắng kéo dài.
Em nhớ anh của trước kia, biết không, Lâm?
......................
Koong, koong, koong.
Tiếng chuông cửa đánh thức tôi, chạy ra cửa, tôi chỉ thấy một tờ giấy nhớ để lại.
Hãy yêu anh của bây giờ, được không? Anh yêu em, Phúc Phúc!
Vội vàng chạy ra đường, không một bóng người giữa đêm khuya. Lâm Tôi gọi tên anh, chạy dọc đường lớn dưới những gốc cây lá nhỏ xào xạc rụng xuống.
Lâm, anh ở đâu?– Tôi chạy nhanh hơn.
Bóng dáng mờ nhạt của một người áo trắng chạy phía trước, cứ chạy mãi trong đêm khuya tối, kéo theo cả bước chân tôi.
Lâm, chậm thôi, em không theo kịp, đợi em.
#########
Anh, chàng trai chạy trong đêm tối, lá cây rụng xuống vướng lên tóc em, vai áo em, cuốn theo bước chân em chạy theo anh. Anh đã làm cho em cười, khiến cho em khóc, những giọt nước mưa long lanh, tiếng rơi tí tách và tiếng ngón tay vẽ lên cửa kính, nụ cười dưới mưa, chiếc ô bốn mùa quen thuộc, mùa này qua mùa khác chỉ có em và anh.........
Nhưng anh lại đang dẫn em đi đâu đây? Giữa đêm tối này? Con đường cứ dần trống vắng và tối tăm hơn, bóng anh cứ mờ nhạt dần trong đêm tối.
_Phúc Phúc!- Anh bỗng gọi tên em khiến em khựng lại.
Anh vẫn đứng ở phía xa, chẳng quay lại nhìn em.
_Phúc Phúc, hãy nhớ, cho dù sau này có chuyện gì, cho dù qua đêm nay em cũng không quên được quá khứ, cho dù em sẽ không thể yêu con người thật của anh, thì anh vẫn mãi yêu em, một mình em, Phúc Phúc à!
Giống như anh sẽ rời xa, giống như anh không tồn tại, giống như anh không thể ở bên em. Anh đang nói gì vậy? Anh là ai? Tại sao lại khiến thế giới của em trở nên mơ hồ thế này, tại sao lại làm em cảm thấy lo sợ như vậy?
_Anh............- Anh lại gần, để em nhìn thấy từng đường nét quen thuộc của anh dưới ánh đèn mờ mờ từ phía xa.- Anh............không phải Lâm!
*Rào......*
Trời đổ mưa tầm tã, trời đổ mưa ầm ầm, gió và nước mưa tạt vào mặt em, che đi nỗi đau mơ hồ đang dâng lên cuồn cuộn. Lâm.........em mất anh rồi sao? Tại sao mọi thứ trở nên thế này, đổ vỡ như chiếc bình thuỷ tinh mỏng manh em đánh rơi, tình yêu, nước mưa cuốn tung đi như bụi cát, anh ở đâu? Anh là ai? Tại sao lại là em? Tại sao lại thế này?
.........................
Bỏ chạy, gào khóc, em đánh mất chính mình, không có lời giải thích nào cho tình yêu đã mất, em mất đi cả anh. Em xin lỗi..............
Một vài năm sau.
Tiểu Biện trở thành một luật sư nổi tiếng trong thành phố, công việc ổn định, đẹp trai, giàu có, và chẳng có mối tình nào theo đuôi.
Phúc Phúc ra nước ngoài và học ngành sinh học, trở thành phụ tá kiêm học trò của một nhà sinh học nổi tiếng.
Mỗi người một con đường riêng, mỗi người một vùng trời, mối liên hệ duy nhất của hai người là người con trai đã mất trong vụ tai nạn vài năm trước. Lâm, là người yêu của Phúc Phúc, lại là anh song sinh của Tiểu Biện.
.......................
Một ngày mưa.
Tiểu Biện ra dọn dẹp mộ của anh mình, thật cũng muốn nói chuyện với anh.
_Lâm, em xin lỗi! Em để Phúc Phúc ra nước ngoài rồi, nhìn cậu ấy tiều tuỵ vì anh, em cũng không dám giữ, em sợ cậu ấy vì nghĩ tới anh mỗi ngày sẽ đổ bệnh mất. Có lẽ lời hứa với anh, em không thực hiện được rồi! Em xin lỗi!
.........
_Ngốc thật, sao hôm ấy em lại nhận lời với anh nhỉ? Rõ ràng biết mình chẳng thể thay thế anh được, vậy mà lại hứa, có lẽ vì lúc đó anh sắp đi khỏi thế giới này, nên em hứa bừa để anh yên tâm, ha ha!- Tiểu Biện cười trừ, nói chuyện một mình ngoài nghĩa trang có gì phải ngượng chứ.
...........
_Anh à, Phúc Phúc cho dù không có anh em mình vẫn sẽ sống tốt thôi, anh yên tâm đi nhé.- Cậu vuốt vuốt lên cây thánh giá trên mộ.
_Trương Tiểu Biện!- Cậu giật mình vì nghe ai đó gọi tên mình.
....
_Sao lại nhìn tôi như vậy? Quên tôi rồi sao? Suýt nữa thành vợ của anh cậu mà cậu cũng quên à?
_Phúc Phúc, là cậu sao? Ha ha, nhìn cậu khác quá, cậu cũng đến thăm anh tôi à?
_Ừ, tôi muốn đến để thông báo với anh ấy một việc.- Phúc Phúc lại gần, đặt hoa lên mộ.
.......
_Lâm à, em muốn kết hôn.
_Cái gì?- Tiểu Biện giật mình.
_Nhưng em sợ người ấy thay lòng đổi dạ rồi nên tìm tới đây hỏi anh.- Phúc Phúc vẫn chăm chú nói với nấm mộ.
........
_Liệu anh còn có thể bắt Tiểu Biện thực hiện lời hứa thay anh chăm sóc em trước kia không? Cậu ta định nuốt lời đó anh à!
_Đâu có, tôi đâu có nuốt lời với anh tôi.
_Vậy lấy tôi, ngay và luôn!
_Hả, ở đây á?
_Đúng vậy, trước mặt anh cậu.
_Không, mẹ ơi, con không muốn kết hôn ở nghĩa trang, con sợ lắm, hu hu.....
Vậy là, ở nghĩa trang, có hai kẻ điên, vì tình yêu, và vì tình cảm và lời chúc phúc từ một người đã chết, nên quyết định kết hôn, và yêu nhau thế nào ư? Để sau này hẵng nói nhé, giờ hãy im lặng để hôn lễ diễn ra trang trọng và lãng mạn nào. Cùng chúc phúc nào, những hồn ma đang vất vưởng, hôm nay là ngày vui của tất cả chúng ta. Yêu, là cưới! :3
.
.
.
AN AN
********************************************
Đây ko phải do Phàm viết , nguồn và tác giả đã ghi rõ , nếu muốn đọc nhìu truyện hay của họ hãy nói mình đăng hoặc theo nguồn mà vào đọc các tác phẩm khác nhé !<3
Tái bút : Diệp THương Phàm
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro