One-shot
---
Kim Tịnh Y ngồi một mình ở bậc thềm ngoài lớp. Ánh nắng xiên qua hàng cây khiến từng trang sách của cô như phát sáng. Cô không đọc. Mắt lướt qua con chữ, nhưng tim lại đang… bên hành lang đối diện.
Tôn Mộng Thùy vừa đi ngang qua.
Cô ấy không biết – mỗi lần đi qua khúc hành lang đó, là một ánh mắt khác lại vội vã cúi xuống.
---
“Kim Tịnh Y, hôm nay cậu lại ngồi đây hả?” – bạn cùng lớp hỏi, miệng vừa nhai bánh.
“Ừm. Gió ở đây dễ chịu.” – cô đáp, mắt vẫn không rời quyển vở.
Không ai biết rằng, góc vở của Kim Tịnh Y, ở mỗi trang cuối cùng, đều có một dòng chữ rất nhỏ.
“T.M.T”
Viết bằng mực chì, rất nhạt. Nhưng cô nhớ rõ – bao nhiêu lần, bao nhiêu trang, bao nhiêu buổi trưa có nắng.
---
Có lần, thư viện hết chỗ. Tịnh Y ngồi ghép bàn với Thùy.
“Cậu là… lớp Văn đúng không?” – Thùy hỏi nhẹ, mắt vẫn nhìn sách.
Tịnh Y gật đầu, tim đập như trống trường.
“Cậu hay ngồi ngoài hành lang.”
“Ừ… vì gió mát.”
“Cậu viết nhiều lắm.” – Thùy chỉ vào trang nháp của Tịnh Y, nơi có dòng chữ mờ vừa kịp bị che lại.
“Chỉ là… viết chơi thôi.” – cô cười khẽ.
Thùy không hỏi nữa. Nhưng tay cô khẽ lật trang vở khác. Có một dấu mực mờ hiện lên. Là tên mình.
Cô không nói gì. Chỉ mím môi – và một nụ cười nhẹ thoáng qua mắt.
---
Tốt nghiệp, Tịnh Y không kịp nói điều gì. Lá thư cô định viết vẫn còn trong cặp – nằm im lặng như mối tình của cô suốt những năm ấy.
Nhưng ngày chia tay, khi mở cặp ra, cô thấy một mảnh giấy gấp gọn gàng.
“Tớ biết.”
“Cậu viết tên tớ ở góc giấy, tớ viết tên cậu ở góc tim.”
– T.M.T
---
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro