1
Ace Và Con Quỷ Của Cậu
Tác giả: kittyface27
Tóm tắt:
Khi Ace chết ở Marineford, cậu được hồi sinh nhờ ký kết hợp đồng với một con quỷ quyền năng. Mỗi đêm, con quỷ sẽ được quyền chiếm lấy cơ thể của vật chủ. Trong khi băng Râu Trắng truy lùng kẻ phản bội để trả thù, con quỷ lại không hề hợp tác, và chỉ gây ra thêm nhiều rắc rối. Hoặc là không? Được xếp hạng M vì bạo lực và chửi thề. Nhân vật OC là con quỷ.
Chương 1: Hồi Sinh Quỷ Dữ
Nội dung chương:
Đây là một fic sửa lại! Dài hơn mấy cái ngắn trước đây của tôi, và rất khác biệt! Tôi đang xem Jujutsu Kaisen rồi đột nhiên quyết định chuyển từ mấy truyện rồng sang truyện quỷ! Có một truyện quỷ khác nữa, nhưng tôi không chắc có nên đăng không. Nó viết dở lắm lol. Dù sao thì, fic này được xếp hạng M vì bạo lực nổ tung. Thật luôn, lát nữa sẽ thấy. Có yếu tố tình cảm giữa Marco và Ace nhưng chắc chắn không phải trọng tâm của câu chuyện. Vậy nên, chúc đọc vui~
------------------------
Đôi mắt của Ace bật mở, và cậu đưa tay ôm lấy ngực, thở hổn hển, chỉ là chẳng có gì ở đó cả.
Cậu đưa ngón tay rà qua chỗ lẽ ra phải có một cái lỗ. Cậu dùng cả hai tay xoa lên đó, chẳng cảm thấy gì ngoài làn da trơn nhẵn và săn chắc. Cậu thấy bối rối, rồi nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong một căn phòng tối om. Gần như là tối đen như mực, vậy mà bằng cách nào đó cậu lại thấy bản thân mình rất rõ. Cảm giác thật rợn người, nhưng cậu không hoảng loạn.
Có lẽ đây là địa ngục. Cậu đã đoán trước điều đó, dù vẫn hy vọng được gặp lại Sabo. Cậu chắc chắn đang ở trên thiên đàng. Còn Ace thì sẽ mắc kẹt dưới này mãi mãi. Ít nhất thì cậu vẫn còn đủ loại ký ức để mà tận hưởng, sẽ cố gắng gạt bỏ mọi chuyện kể từ sau khi gặp Luffy và băng nhóm kỳ quặc của nó ở Alabasta. Cậu có thể chịu đau đớn về thể xác trong khi hồi tưởng lại cuộc đời mình, trong mức độ ký ức mà cậu còn nhớ được.
Cậu bước tới phía trước, chẳng biết thứ gì đang ở trước mặt. Cậu có thể ngã xuống mà không hề biết là phía dưới có một cái mép vực. Cuối cùng cậu cất tiếng gọi to, "Có ai không?" rồi đứng yên chờ một âm thanh nào đó. Nhưng không có gì, cho đến khi đột ngột, như thể có ai bật công tắc đèn lên. Cậu thấy một sinh vật đen thui rùng rợn đứng cách cậu vài bước chân, đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Nó không hoàn toàn đen đặc, mà trông như cơ thể nó được tô một cách lộn xộn bằng những nét vẽ nguệch ngoạc. Đôi mắt hiện ra, bốn khoảng trống màu trắng. Nó có hai mắt lớn hơn và hai mắt nhỏ hơn ở bên dưới cả hai con kia. Nhưng Ace không sợ hãi, phần nào cũng đã đoán trước là sẽ thấy quái vật ở địa ngục. Nhưng nếu khoảng không đen kịt này là địa ngục, thì chết tiệt, đúng là chán ngắt.
"Có ai không?" Ace thăm dò, theo dõi nó một cách cẩn trọng. Nó không phản ứng gì cho đến khi miệng nó hiện ra, và nó thả lỏng khỏi dáng đứng hung hăng mà nó có cho đến lúc này. Nó nói đầy đủ tên cậu, dùng "Portgas" thay vì "Gol", rồi im bặt. "Ừ, đó là tên tôi. Còn ngươi là ai?" cậu hỏi lại.
Nó không trả lời, thay vào đó nói, "Ngươi sẽ là vật chủ lý tưởng." Những lời đó khiến sống lưng Ace ớn lạnh và cậu lùi lại một bước, chỉ để phát hiện có một bức tường áp sát lưng mình. Một bức tường mà trước đó chưa từng có. Sinh vật đen đó bước lại gần, biến hình thành thân thể của Ace, nhưng vẫn giữ lại bốn con mắt, chỉ là bây giờ chúng là mắt của Ace.
Ace hét lên đòi biết rốt cuộc nó là ai. "Là vua," nó đáp. Nó ghé sát mặt vào mặt Ace. Lạnh buốt, khiến cậu rùng mình và hai hàm răng va lập cập, không thể kiểm soát nổi. Cảm giác như cậu vừa đến một hòn đảo mùa đông mà không có năng lực lửa của mình. Cậu đã không cảm thấy lạnh suốt ba năm qua. Một sự thay đổi thật kỳ lạ. "Ngươi có muốn một cơ hội nữa không? Để sống lại?" nó hỏi, dùng giọng của chính Ace, nhưng đồng thời cũng đầy rùng rợn.
Ace không thể không muốn nhào vào cơ hội đó, để cứu gia đình cậu. Cậu muốn gặp lại Luffy, muốn chắc chắn rằng thằng bé vẫn ổn. Chúa ơi, xin hãy để thằng bé ổn. Nó chạm vào má Ace, rồi nhẹ nhàng nắm lấy cằm cậu. "Ngươi muốn điều đó, đúng không?" nó nói nhỏ. Ace cau mày, nhưng hỏi cái giá phải trả là gì. "Ngươi sẽ phải chia sẻ cơ thể với ta."
"Và ngươi rốt cuộc là cái gì? Cái gọi là vua nghĩa là sao?" Nó lùi lại và đút tay vào túi quần ngắn, mặc y hệt như Ace, chỉ là không có vết máu. Ace chợt nhận ra cậu đang có mọi thứ trên người, tất cả các món phụ kiện mà cậu đã mất sau trận chiến với Teach, trận chiến đã kết thúc cuộc đời cậu. Tước đi tự do của cậu.
Sinh vật mang hình dáng của Ace nói, "Vua của mọi thứ bóng tối. Ít nhất là trong nơi này, ở địa ngục." Vậy là, Ace đang ở địa ngục thật. Một nơi có khung cảnh thật nhàm chán. Ace hỏi việc chia sẻ cơ thể sẽ kéo theo những gì. Chuyện gì sẽ xảy ra. "Ngươi sẽ chia sẻ thời gian với ta. Ta sẽ kiểm soát cơ thể nửa khoảng thời gian." Như vậy là quá nhiều. Ace sẽ chỉ sống được một nửa mỗi ngày? Và con quái vật này sẽ làm gì?
Ace hỏi nó sẽ làm gì khi ở trong cơ thể, kiểm soát cậu. "Ta không vô lý. Ta sẽ không làm tổn thương bất cứ ai ngươi quan tâm, ta chỉ muốn sống như một con người. Trong một cơ thể ở thế giới con người. Địa ngục... thật nhàm chán," nó nói một cách thản nhiên. Ace không tin nó. Rằng nó sẽ không phá hỏng mọi chuyện. Sẽ không giết bạn bè hay gia đình cậu chỉ vì vui. Nó đã nói nó là vua của địa ngục đúng không? Vậy chẳng phải điều đó khiến nó trở nên độc ác sao?
Người thanh niên nói rằng cậu không tin nó. "Chuyện đó là dễ hiểu. Ta vốn được cho là ác mà, đúng không?" con quỷ nói. Nó có vẻ là một con quỷ, nên Ace sẽ gọi nó như vậy. "Nhưng, ta có khả năng không trở nên độc ác. Ở thế giới con người, ta sẽ không có ai để cai trị. Ta sẽ không cần phải trừng phạt ai. Ta sẽ không cần phải giữ hình tượng. Ta chỉ có thể là một sinh vật sống ở thế giới loài người."
"Và ngươi sẽ không làm hại ai mà ta quan tâm?" Ace hỏi chậm rãi, thận trọng. Cậu không biết phải chọn gì. Ích kỷ và quay lại? Hay cứ để mọi thứ như vậy. Không, như thế là không đúng. Cậu còn nhiều việc phải làm. Nhiều người cần xin lỗi. Cậu ước gì có thể lấy lại Thatch, và... cả Bố già nữa, có lẽ. Liệu điều này có xảy ra với họ không? Liệu họ cũng sẽ tỉnh lại cùng lúc?
Con quỷ thề rằng nó sẽ không làm bất cứ điều gì đi ngược lại lợi ích của Ace. "Ta sẽ không là một con quái vật với vật chủ của mình." Ace không thích từ đó. "Giữ cho ngươi khỏe mạnh và an toàn là điều tối quan trọng. Nếu ngươi phát điên vì đau buồn và tội lỗi, ta cũng sẽ bị mắc kẹt trong trạng thái đó. Và điều đó chẳng vui chút nào."
Rồi nó nói, "Hãy lập khế ước với ta, rồi chúng ta có thể biết rõ điều kiện của nhau. Biết được điều gì được phép và điều gì bị cấm. Một khế ước sẽ ràng buộc cả hai bên giữ đúng lời hứa. Dĩ nhiên, chúng ta có thể đàm phán thay đổi, nhưng khế ước sẽ là vĩnh viễn trừ khi cả hai đồng ý sửa đổi. Ta không vô lý, ta có thể suy nghĩ độc lập," nó nói nhẹ nhàng.
Sau khi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra một lúc ngắn, Ace nhảy khỏi mép vực và nắm lấy tay của chính mình. Sự khác biệt duy nhất giữa Ace và con quỷ là đôi mắt, và các dấu vết trên khuôn mặt dưới mắt và trên cằm. Không nhiều, nhưng rõ ràng dễ nhận ra. Ace hỏi điều kiện của nó là gì.
"Ta được phép trở thành ngươi vào ban đêm. Ngươi sẽ có toàn bộ ban ngày, còn ta sẽ có toàn bộ ban đêm," nó nói. Ace hỏi về việc ngủ. "Cơ thể và tâm trí của ngươi sẽ nghỉ ngơi khi ta kiểm soát." Ace vẫn muốn được ngủ cùng Marco vào ban đêm. Nhưng cậu không nói gì và để con quỷ nói tiếp. "Ta có thể làm những gì ta muốn vào ban đêm, nhưng tuân theo luật của cấp trên ngươi. Bất cứ ai là người đó. Ta sẽ không làm hại bất cứ ai ngươi quan tâm. Ta chỉ có toàn quyền điều khiển cơ thể ngươi vào ban đêm."
Ace hỏi, "Tôi muốn được phép có một giờ sau khi ngủ để có thể chia sẻ ít nhất một phần ban đêm với người yêu." Nó nói điều đó rất hợp lý và chấp nhận điều kiện đó. "Ngươi sẽ không can thiệp vào ta khi ta kiểm soát. Ta có thể làm bất cứ điều gì ta muốn khi ta điều khiển."
Con quỷ đồng ý với những điều kiện đó. "Và ngươi sẽ không làm hại bất kỳ ai hoặc bất cứ thứ gì ta quan tâm." Nó cũng đồng ý với điều đó. Ace cố nghĩ thêm điều gì đó, nhưng không thể nghĩ ra. Cậu thêm vào rằng con quỷ không được phép thay đổi cơ thể cậu. Như là xăm hình hay xỏ khuyên. "Rất được. Ta cũng chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện đó."
Nó nhe răng cười nụ cười của Ace, chỉ khiến mọi thứ thêm rợn người, rồi nói rằng nó có nhiều năng lực mà Ace không có. "Không được dùng bất cứ năng lực nào có hại, nguy hiểm hay gây tổn thương. Trừ khi là với kẻ thù thực sự." Nó lặp lại nhẹ nhàng rằng nó muốn giữ vật chủ an toàn cả về thể chất lẫn tinh thần. Nó sẽ không làm gì khiến cậu phát điên. Nó nói mọi thứ nhẹ hều như thể không có gì, khiến Ace thấy khó chịu. Chàng trai trẻ, con người, hỏi năng lực của nó là gì. "Bẻ cong thực tại theo ý muốn, tạo ra sự vật," nó đáp. Ace đang cắn môi, quá lo lắng.
Ace nói nó không được làm hại bất cứ ai hay bất cứ thứ gì. "Rất được. Ta sẽ không làm gì thay đổi vĩnh viễn thế giới mà không có sự đồng ý của ngươi. Ta sẽ không bao giờ làm hại ai hoặc bất cứ điều gì. Ta sẽ không làm gì gây hại cho ngươi về thể chất lẫn tinh thần. Ta sẽ để ngươi có một giờ bên người yêu, nhưng ta sẽ điều khiển cho đến sáng hôm sau. Hạn của ta là đến lúc mặt trời mọc. Dù sao thì ánh sáng mặt trời sẽ gây hại cho ta và ta sẽ phải quay lại địa ngục."
Nó hỏi điều kiện của Ace là gì. "Không có lỗ hổng nào trong đây và ngươi không được diễn giải theo cách khác. Ngươi sẽ làm theo lời ta mà không bóp méo ý nghĩa của lời ta."
"Đồng ý. Khế ước này sẽ được khắc trên đá trừ khi chúng ta đồng thuận thay đổi điều gì đó. Tuy nhiên, nếu ta phá vỡ khế ước, ta sẽ bị tiêu diệt và bị loại khỏi cơ thể ngươi. Nhưng nếu ngươi phá vỡ khế ước, ta sẽ có cơ thể ngươi vĩnh viễn." Ace không hiểu cậu có thể làm gì để phá vỡ khế ước. Mọi thứ với cậu chẳng thay đổi gì. Cậu sẽ làm gì để phá vỡ nó? "Đó là lý do ngươi may mắn. Cách duy nhất để ngươi phá khế ước là cố gắng loại bỏ ta khỏi cơ thể."
Ace chẳng biết làm sao cậu có thể làm được điều đó, nhưng cậu gật đầu. "Tôi xin thề sẽ tuân thủ khế ước mà chúng ta đã lập, không bóp méo bất kỳ từ ngữ nào." Nó bảo Ace lặp lại, và cậu đã làm vậy. Và rồi đột nhiên cậu tỉnh lại, bóng tối không còn đè nặng, không còn khiến cậu chỉ còn nghe được lời của con quỷ. Giọng nói là giọng của chính Ace.
Cậu cảm thấy mình đang nằm trên một chiếc bàn cứng, trong bóng tối. Cậu đang ở trong một túi đựng xác. Cậu thở dài rồi thiêu cháy chiếc túi vì không thể mở khóa kéo từ bên trong. Cậu ngồi dậy và chui ra khỏi túi, nhìn quanh. Trời tối, nên cậu đốt bàn tay để tìm công tắc đèn thì thấy một túi đựng xác khác nằm trên sàn, quá to để nằm trên bất kỳ bàn nào.
Tên hải tặc trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào nó quá lâu trước khi quỵ xuống, bật khóc nức nở trong im lặng. Chính lúc đó cậu ôm lấy ngực, tìm vết sẹo. Nhưng cậu hoảng hốt khi tay mình lún vào trong ngực. L-làm sao vậy? Cậu đã sống lại, nhưng vết thương khủng khiếp kia vẫn còn! Không phải sẹo bỏng, mà là một cái lỗ. Cái lỗ đó đã phá hủy hình xăm của cậu. Cậu sẽ che nó lại bằng cách nào? Cậu thầm mừng vì tình cảnh hiện tại đã khiến cậu tạm thời quên mất sự thật rằng cậu chính là người đã gây ra cái chết cho thuyền trưởng của họ.
Ace chưa bao giờ muốn họ đến, nhưng nếu cậu không thua Teach, thì cả hai đã có thể còn sống. Và đây là đâu? Đây không phải Moby Dick, nhưng cậu cảm nhận được rất ít sự hiện diện xung quanh. Đây không phải con tàu của gia đình cậu. Cậu có thể cảm nhận được các đội trưởng khác, nhưng cũng có một nhóm nhỏ những người rất mạnh khác.
Shanks đang ở đây. Kỳ lạ thật. Cậu cần biết chuyện gì đã xảy ra. Ace né tránh không nhìn vào chiếc túi đựng xác to lớn kia, cố gắng kìm nén cảm xúc. Không hẳn là kìm nén, mà là nuôi hy vọng rằng Bố già cũng sẽ sống lại! Cậu ước gì con quỷ đó có thể đưa cậu về quá khứ, hoặc có thể hồi sinh họ nữa. Nhưng cậu đã không hỏi, và giờ có thể sẽ không bao giờ biết được.
Chàng trai trẻ lục tìm trong phòng thứ gì đó để mặc, và tìm được một cái khăn tắm mà cậu quấn quanh lỗ thủng nơi ngực. Cậu cũng nhận ra là mình không mặc quần. Rồi, che cái gì đây? Chỗ đó hay cái hố to đùng? Mọi người ở đây chắc chắn đã thấy cậu khỏa thân rồi vì cậu nằm trong túi xác. Và quần áo cậu không có trong đó.
Cậu hít một hơi thật sâu và quyết định giữ khăn đủ cao để che phần trên của cái lỗ và vừa đủ thấp để che bộ phận bên dưới. Tay cậu run rẩy khi mở cửa và bước ra hành lang. Không ai chú ý tới cậu hay cảm nhận được sự hiện diện của cậu trước khi cậu tới phòng ăn của con tàu này. Ở đó mọi người đều im lặng, và cậu có thể thấy ai cũng bị thương ở mức nào đó. Cậu giật mình khi thấy Jozu mất một cánh tay.
Ace thà có ai đó thấy cậu còn hơn là chính cậu phải gây sự chú ý. Mọi thứ quá yên tĩnh, và cậu cảm thấy mình không nên phá vỡ sự im lặng đó. Vậy nên cậu đứng lặng ở ngưỡng cửa một cách ngượng nghịu trước khi cố gắng rời đi để tìm quần ở đâu đó. Hoặc một cái áo để che cái lỗ to kỳ quái kia. Đây thật sự là sống lại sao? Nếu con quỷ rời khỏi cậu, thì cậu có chết không? Nghĩa là cậu vẫn bị mắc kẹt giữa sự sống và cái chết.
"ACE!" Haruta hét lên, và Ace vừa ghét vừa yêu việc mình đã bị phát hiện.
Có tiếng la cậu là "biến đi" trước khi cậu ta đứng bật dậy và lao đến ôm chặt lấy Ace. Cậu ta, Haruta và Thatch trước giờ vẫn luôn bày trò chơi khăm cùng nhau. Rồi Thatch chết, còn Ace thì rời đi một mình. Haruta hẳn đã cô đơn lắm. Ace ôm lại cậu ta, cái khăn tắm rơi xuống.
"C-Cậu làm sao mà còn sống-?!" rồi cậu ta im bặt khi thấy cái lỗ lớn vẫn còn đó. Nó không còn chảy máu nữa, nhưng cậu vẫn thiếu đi những thứ lẽ ra cần thiết để thở hay thậm chí là để tim đập. Rồi mọi người bắt đầu lao tới, khóc lớn, cười qua nước mắt. Ít nhất đã có một điều tốt đẹp xảy ra kể từ cái chết của cậu đến hiện tại. Từ mớ hỗn độn ở Marineford.
"Tôi... tôi không biết phải giải thích sao, nhưng tôi có thể xin cái gì đó để mặc trước không?" Ace hỏi, cảm thấy bị choáng ngợp. "Po... chuyện đó không xảy ra với Bố già, đúng không." Ai nấy đều chùng xuống, còn Haruta thì chạy đi lấy đồ cho cậu trong khi những người khác truyền tin khắp con tàu. Ace nghe tiếng la từ mọi phía, và đặt tay lên cái lỗ giữa ngực. Cậu muốn biết tại sao lại sống lại mà cái lỗ vẫn còn nguyên thế này!
Có lẽ nó sẽ lành lại? Hay thực chất cậu chỉ đang nhập vào chính cơ thể mình? Chúa ơi, thật là một mớ hỗn độn. Haruta đưa đồ cho Ace, vừa khóc xấu xí. Ace cũng vậy, và vội vàng mặc đồ vào. Mặc áo thật kỳ quặc, cậu cảm thấy rất sai trái khi làm vậy. Nhưng giờ cậu còn chẳng thể để lộ ngực mình nữa.
Cậu bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ khi thấy Marco ở phía cuối hành lang, trông như đang đau đớn tột cùng về mặt cảm xúc. Ace chạy tới chỗ anh, cần phải dập tắt vẻ mặt đó bằng bất cứ giá nào. Marco ôm chặt lấy cậu, nức nở bên cổ cậu. Ace không ngừng xin lỗi vì tất cả. Vì đã khiến mọi người chết, vì đã làm uổng phí công sức của họ, vì đã để bản thân bị khiêu khích như một thằng ngốc.
Marco lấy lại đủ bình tĩnh để nói rằng đó không phải lỗi của cậu. Trái ác quỷ của Teach quá mạnh, và chính hắn mới là kẻ đã giết cha của họ, không phải Ace. Ace há hốc miệng kinh hãi, còn Marco thì gật đầu, nói hắn đã giết ông và bằng cách nào đó cướp lấy trái ác quỷ của ông. Ace gầm gừ giận dữ. Nhưng trước khi cậu kịp nói thêm điều gì, Shanks đi tới, trông như vẫn chưa hết sốc.
"Tốt khi thấy cậu quay lại, Ace. Dù bằng cách nào thì chuyện này có thể xảy ra đi nữa." Ace gật đầu, và hỏi vì sao họ lại ở trên tàu của anh ấy. Jozu, giờ chỉ còn một tay, nói rằng Shanks đã đến và dừng cuộc chiến lại chỉ bằng cách bảo hải quân dừng lại. Ace nhướng mày, ấn tượng. Giá như anh ấy đến sớm hơn. Bố già... đã ở trong tình trạng tồi tệ ngay từ trước khi đến nơi. Dù Ace có trốn được, trong thâm tâm cậu vẫn biết Bố già sẽ chết dù họ có mang ông theo hay không. Ace nhìn quanh, và mặt cậu chùng xuống hẳn. Marco chạm vào mặt cậu, và Ace thì thầm rằng Moby Dick đã không còn nữa. Tất cả ký ức của họ ở đó. Về Thatch và Bố già... họ đều đã mất.
Marco lại rơi nước mắt. Anh nói họ chẳng thể làm gì khác ngoài tìm một con tàu mới và tiếp tục sống như cách mà Bố già mong muốn. Ace cau có nói rằng họ phải khiến Teach trả giá vì những gì hắn đã làm. Và cậu cảm thấy mình thật thảm hại khi trở thành công cụ trong kế hoạch biến hắn thành Thất Vũ Hải. Nhưng liệu hắn có thể gây ra chiến tranh nếu người bị bắt là Luffy? Nếu hắn không bắt được Ace?
Nhưng họ sẽ đi cứu Luffy vì Ace mà, dù thế nào đi nữa. Cậu chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì người chết là mình, chứ không phải Luffy. Nhưng cậu không hề biết điều đó! Đột nhiên cậu trở nên tuyệt vọng, hỏi liệu Luffy có ổn không. Marco mỉm cười và gật đầu. Đã vài tuần kể từ trận chiến, họ đã đến Tân Thế Giới.
Luffy đã quay lại Marineford và làm gì đó mà họ chắc chắn là để nhắn cho đồng đội mình, kiểu gì đó giống như một thông điệp. Thằng bé còn sống, nhưng họ không biết nó đang ở đâu. "Tôi phải cho nó biết là tôi còn sống." Haruta nói họ chắc chắn nên tìm thằng bé và cho nó biết rằng Ace bằng cách nào đó vẫn còn sống.
"Thằng nhóc đó điên thật, nhưng nó đã giải thoát cậu. Bọn tôi đã giúp nó trốn thoát, và nó đã thoát được," Jozu nói. Vista nhận xét rằng anh ngạc nhiên vì Luffy có haki bá vương. Y như Bố già. Ace không nói gì về chuyện cậu cũng có thể dùng nó, vì nó chưa từng xảy ra lại kể từ khi cậu còn bé.
Ace mỉm cười và nói rằng Luffy lúc nào cũng điên, bất kể bao nhiêu tuổi. Họ chuyển đến phòng ăn, nơi tất cả các đội trưởng đều đang ở đó. Không ai trong số họ chết ngoài Ace. Cậu không cảm thấy mình xứng đáng là đội trưởng nữa, nhưng cậu thực sự không muốn bắt đầu than vãn lúc này, sợ làm phiền người khác.
"Ờ, tôi nên giải thích chuyện đã xảy ra... kiểu như, sao tôi còn sống mà lại có cái lỗ to tướng giữa ngực thế này." Nhiều người kinh ngạc vì chưa từng thấy nó, nên Ace kéo áo lên, và họ sững sờ, trừ những người đã thấy trước đó, họ chỉ trông như rất khó chịu, không dám nhìn. Đôi tay run rẩy của Marco chạm vào mép cái lỗ, hỏi có đau không.
"Không. Không đau. Dù tôi không có tim hay phổi, tôi vẫn có thể thở và trái tim bị mất... bằng cách nào đó vẫn bơm máu. Chỉ có một cách giải thích điều đó. Tôi..." Nó sẽ nghe rất ngu ngốc. "Kiểu như đã lập khế ước với một con quỷ, và nó đưa tôi sống lại." Mọi người đều im lặng, một số tin cậu, số khác thì nhìn đầy nghi ngờ và gần như bực dọc. "Hắn sẽ ra ngoài vào ban đêm, một giờ sau khi tôi đi ngủ để tôi còn có thể ôm Marco chút đỉnh."
Kingdew hỏi cậu có nói nghiêm túc không, như mọi khi là người hay cáu kỉnh nhất. "Ừ. Tôi hoàn toàn nghiêm túc. Tôi không biết hắn sẽ hành xử ra sao hay nói gì, nhưng hắn không được phép làm hại bất cứ ai hay bất cứ thứ gì tôi quan tâm. Hắn chỉ nói hắn muốn được sống ở thế giới con người trong một thân xác con người, dù chỉ là mắc kẹt trên một con tàu," Ace giải thích chi tiết, giọng đầy nghiêm túc, vì cậu thực sự nghiêm túc.
Và điều đó cũng giải thích cho cơ thể bất khả thi mà Ace đang vận hành. Họ trông có vẻ bất an, và đúng là như vậy, nhưng Marco thì chỉ biết hạnh phúc vì cậu đã trở lại, tựa đầu vào cậu. Ace sau đó hỏi kế hoạch là gì. Họ định làm gì tiếp theo. Marco thở dài, và nói họ sẽ chôn cất Bố già ở một nơi yên nghỉ hoàn hảo. Còn sau đó thì vẫn chưa biết.
"Chúng ta cần một con tàu mới, điều đó là chắc chắn. Dù Bố già không còn nữa, tôi không muốn thủy thủ đoàn tan rã. Chúng ta... đã có một vài người rời đi. Họ không thể chịu đựng việc Bố già chết. Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi không muốn làm mọi người thất vọng. Tôi phải trở thành thuyền trưởng bây giờ," Marco giải thích. Anh chưa bao giờ muốn làm thuyền trưởng vì điều đó đồng nghĩa với việc Bố già đã mất. Ace cảm thông với anh, vì cậu cũng chẳng bao giờ sánh được với người cha quá cố của họ, dù ông là thuyền trưởng tuyệt vời nhất.
Anh không phải là cha họ, cũng chẳng phải là thuyền trưởng thực sự. Nhưng Ace sẽ không bao giờ rời bỏ anh, hay không giúp anh trở thành thuyền trưởng. Gia đình họ đã tan vỡ. Thatch trước, và giờ là Bố già. Chấn thương tâm lý từ cái chết rùng rợn của Ace chắc chắn rất đau đớn, nhưng mất Bố già là điều tồi tệ nhất. Thủy thủ đoàn đã quen với việc Thatch không còn. Ace thì không, nhưng mọi người khác thì có. Đã nhiều tháng trôi qua. Bốn tháng. Nó vẫn làm Ace đau. Cậu rất thân với Thatch, như Haruta, Izo và Marco.
Điều tốt là giờ họ không còn phải nhớ Ace nữa. Izo đã ngồi sẵn ở bàn, thêu lại biểu tượng Râu Trắng lên một chiếc áo khác cho Ace. Họ không thể để cậu không mặc biểu tượng đó. Giờ ngực cậu trông thật khó nhìn và hoàn toàn không tự nhiên, cậu cần biểu tượng ở nơi khác. Cậu sẽ không giấu nó. Không bao giờ.
"Tôi sẽ không bao giờ rời xa anh," Ace nói với Marco, hôn lên vai anh. Anh vẫn còn băng quấn quanh người, như nhiều người khác. Cậu tự hỏi vì sao Marco vẫn chưa lành lại. Điều đó khiến cậu lo. Marco rơi thêm vài giọt nước mắt và ôm chặt lấy Ace.
"Và tôi sẽ không bao giờ buông cậu ra," anh khẽ nói. Ace gật đầu, và cảm nhận được chỗ lõm trên áo mình. Nó xấu xí, hỗn độn. Cậu sẽ che nó mãi mãi trừ khi bằng cách nào đó nó có thể tự lành lại. Cậu thở dài và hỏi Marco về việc Bố già đã ra đi thế nào. Cậu muốn biết người đàn ông kiêu hãnh và mạnh mẽ đó đã ra đi ra sao. Vết thương vẫn còn mới đến mức việc nhắc lại cũng không khiến nó đau hơn nữa. Họ đã đau sẵn rồi.
Izo mỉm cười buồn bã, nói rằng lời cuối cùng của ông là xác nhận One Piece là thật, khiến Chính quyền Thế giới bị một cú trời giáng. "Lời cuối cùng của ông cũng nói với Teach rằng hắn sẽ không bao giờ trở thành vua hải tặc. Tôi nghĩ ông đang ngầm nói rằng Luffy sẽ làm được, thằng nhóc liều lĩnh đó." Ace mỉm cười và nói Luffy sẽ trở thành vua hải tặc.
"Ace, cậu biết bọn tôi sẽ chẳng bao giờ quan tâm cha ruột của cậu là ai, đúng không?" Haruta hỏi nhỏ. Ace trông có vẻ buồn. Cậu đã bị giết vì điều đó. Cậu nói cậu không tin ai với sự thật đó ngoài Bố già và các anh em gốc. Không có gì cá nhân cả.
Cậu chỉ không thể tự nhìn nhận mình là một đứa con của quỷ. Rồi cậu cười khô khốc. "Giờ thì tôi đúng là có một con quỷ trong người thật." Cậu thở dài. "Tôi đoán là tôi sẽ luôn có điều gì đó không ổn." Đó là một khoảnh khắc hiếm hoi cho thấy con người thật bên dưới những tiếng cười, trò đùa và vẻ trẻ con của cậu. Cho thấy cậu có nỗi bất an rất sâu. Họ cuối cùng cũng thấy được mặt đó của cậu mà chỉ có Bố già và Marco từng thấy.
Shanks ngồi ở bàn bên, nhưng đang lắng nghe rất chăm chú. Ace không quan tâm. Shanks có thể làm gì anh muốn và Ace sẽ không giận. Anh đã cứu các anh em của cậu và Luffy. Tất cả các anh em của cậu. Những người trong băng và người em ruột còn sống. "Không có gì không ổn với cậu cả. Cha ruột của cậu gây ra nhiều rắc rối cho cậu, nhưng cậu không phải là con quỷ vì điều đó," Jozu nói dứt khoát.
Marco chưa từng nói điều này trước đây, nhưng anh nói, "Tôi đã gặp Roger rất nhiều lần. Khi tôi chỉ là một thằng nhóc cabin. Tôi chắc Shanks cũng có thể nói với cậu, nhưng ông ấy không phải người xấu. Ông ấy để lại một di sản tồi tệ với những ai không biết ông ấy. Ông ấy là bạn của Bố già. Cậu nghĩ ông ấy sẽ là bạn với một người độc ác sao?"
Ace cúi đầu, biết cách nghĩ đó rất hợp lý. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng cậu bị cái tên đó ám cả đời. Marco nói thêm rằng Ace hoàn toàn có quyền ghét ông ta vì cái tên đó đã ám cậu, nhưng ông ta không độc ác, và Ace cũng vậy. Ace thu mình lại, và Marco nắm lấy tay cậu, đưa lên môi hôn.
"Cảm xúc của cậu là hợp lý, và tôi không hề xem nhẹ chúng. Tôi chỉ hy vọng một ngày nào đó cậu có thể thấy rằng hành động của ông ấy, dù là gì đi nữa, không phản ánh cậu một chút nào," anh nhẹ nhàng nói. Ace gật đầu. Con tàu đang hướng về hòn đảo nơi họ sẽ chôn cất thuyền trưởng của mình, không còn là Ace nữa. Cậu vẫn còn sống. Cái lỗ bây giờ không quan trọng. Nhưng cậu vẫn hy vọng nó có thể lành lại bằng cách nào đó.
Khi bữa tối đến, mọi người trên tàu đều trầm lặng. Rõ ràng không phải ai cũng có mặt ở đây, vì Red Force nhỏ hơn Moby nhiều. Những người khác đang ở các tàu liên minh và hai con tàu Moby còn lại. Không phải tàu chính, mà là Moby 2 và 3. Khi đêm buông xuống, Ace gặp khó khăn khi cố đi vào giấc ngủ.
-x-
Ace và Marco không có phòng riêng, mà chia sẻ nó với nhiều người khác. Cả hai cùng ngủ trên một chiếc giường đơn, và Marco thức suốt cả tiếng đồng hồ, dù anh giả vờ như đang ngủ cùng người yêu vẫn còn sống của mình. Và đúng giờ, chính xác 60 phút sau khi Ace chìm vào giấc ngủ, Marco thấy mắt cậu mở ra, và bên dưới đôi mắt gốc là hai bản sao nhỏ hơn của cặp mắt đen đó. Trên mặt cậu còn có những vệt đen.
Ace đã mô tả về hình dạng của hắn, nhưng thứ này thì thật rợn người. Ace quỷ ngồi dậy, nhìn đôi tay mình với một nụ cười nhếch mép. Hắn kéo áo lên và phát ra một tiếng "hmmm" trước khi kéo nó xuống lại rồi đứng dậy. Marco đi theo khi Ace quỷ bước qua những hải tặc đang ngủ, nụ cười rùng rợn vẫn hiện rõ. Hắn rời khỏi phòng và đóng sầm cửa lại một cách khó chịu.
Marco bám theo sau cho đến khi hắn quay đầu lại. "Anh là người yêu đúng không? Tôi tự hỏi chuyện làm tình sẽ như thế nào nhỉ," hắn nói, cố tình khiến Marco khó chịu. Rằng sẽ có một kẻ khác trong cơ thể đó mỗi lần họ có ham muốn và thời gian để ân ái trở lại, điều mà họ đã không làm trong nhiều tháng trời vì sự vắng mặt của cậu trẻ.
"Ace quỷ, mục đích của ngươi ở đây là gì?" Marco hỏi.
"Là được ở trong cơ thể này. Nơi này đúng là đầy màu sắc hơn địa ngục nhiều. Chỗ đó chán chết mẹ. Đừng lo, tôi sẽ không làm gì với cơ thể chủ của mình đâu. Nhưng có vẻ cậu ta vẫn chưa lành. Chà, chắc sẽ được chữa lành sớm thôi. Cho đến lúc đó, tôi là thứ duy nhất giữ cho cậu ta sống. Thế, anh buồn đến mức nào vì thuyền trưởng của mình?"
Marco thấy may mắn vì anh rất khó bị khiêu khích. Rất khó bị khiêu khích, và anh biết Ace quỷ chỉ đang cố chọc giận anh mà thôi. Khốn kiếp, mỗi đêm tên khốn này sẽ ở trong cơ thể người yêu anh, thốt ra những lời lỗ mãng bằng giọng của cậu ấy. Ít nhất thì gương mặt hắn không giống hẳn với Ace. "Bọn tôi rất buồn," Marco bình tĩnh nói. Ace quỷ thoáng hiện vẻ thất vọng. Người khác có thể không nhận ra, nhưng Marco thì có.
"Tôi muốn ăn," Ace quỷ đột nhiên nói, rồi bước đến nhà bếp để kiếm cái gì đó ăn. Marco đi theo giám sát, biết rằng họ cần tiết kiệm lương thực. Hắn lấy ra chỗ gà còn lại và ăn nó, vừa ăn vừa phát ra những âm thanh mãn nguyện. Hắn không có đồ ăn ở địa ngục, vì cơ thể hắn không cần. Cơ thể của Ace thì có.
Điều khiến Marco tức giận là khi hắn kéo áo lên và nhìn xem có chuyện gì xảy ra không. Với đồ ăn. Không có dạ dày, vậy mà hắn vẫn ăn. Hắn ăn tối mà hệ tiêu hóa không hoạt động. "Thật thú vị. Tôi không thể tưởng tượng được chuyện đó đau đớn thế nào." Hắn đút cả hai tay xuyên qua cái lỗ và chạm vào lưng mình. "Anh có thể dùng cơ thể này làm trò chơi. Xem ai ném bóng qua cái lỗ trúng đích."
Điều này khiến Marco tức điên, khi tên quỷ đó đang chế giễu vết thương toang hoác và đau đớn mà người yêu anh từng phải chịu. "Đừng chế giễu nỗi đau của Ace," Marco gầm gừ. Ace quỷ nhìn Marco bằng ánh mắt khinh khỉnh.
"Nếu anh nhìn kỹ, anh sẽ thấy nó trông gần giống như một cú đấm. Không phải một cái lỗ. Mặc dù đúng là một cú đấm, phải không? Loại có thể thiêu rụi con tàu quý giá của anh. Không biết bao nhiêu người đã chết vì những cú đấm đó, hử? Bị luộc sống?"
Marco muốn đấm vào mặt hắn, nhưng đó là gương mặt người yêu anh, và cậu ấy sẽ là người cảm thấy đau vào ngày hôm sau vì điều mình không làm. Marco thở dài, bóp sống mũi. Tốt nhất là đừng để bản thân bị chọc giận bởi loại người như thế này. Anh quay lưng rời khỏi phòng và quay về giường ngủ.
Ace quỷ tiếp tục đi loanh quanh con tàu, dọa bất kỳ ai hắn đi ngang chỉ với gương mặt của mình. Nhưng chết tiệt, cảm giác này thật tuyệt! Hắn đi ra ngoài, và cảm nhận được làn gió mát lạnh. Ở địa ngục, không khí ngột ngạt và nóng bức. Không có chút gió nào. Hắn đã quan sát thế giới loài người trong một thời gian dài, chờ đúng khoảnh khắc để nhập vào một cơ thể đang hấp hối.
Hắn đã quan sát trận chiến đó để tìm ai đó thích hợp đúng lúc, và vì cái chết của Ace kéo dài nên cậu là người hoàn hảo để chọn. Hắn có thể đã chọn Râu Trắng, nhưng ông ấy đã già rồi. Tên quỷ đó muốn một người lâu dài. Khi mặt trời bắt đầu mọc, hắn quay lại phòng ngủ và chui vào giường với Marco, gây ra cả đống tiếng động và cử động. Hắn đẩy Marco vào tường để nằm cho thoải mái trong lúc biến mất, và Ace thật sự quay trở lại.
Khi sự hiện diện của cậu trở lại bình thường, Marco vòng tay qua người Ace và thở dài. Từ giờ trở đi, đêm nào cũng sẽ có tên khốn đó điều khiển cơ thể. Với bất kỳ ai khác, hắn đã ăn một cú đấm vào mặt vì những lời nói đó rồi, nhưng Marco nhớ rằng người đau ngày hôm sau sẽ là Ace, vì điều cậu không hề làm.
-----------------------------------------
Chương 2: Phần Hai
Khi tất cả đều tỉnh dậy vì ánh nắng lọt qua cửa sổ boong tàu, Ace ngồi dậy, trông như đã ngủ đủ giấc và ngáp dài. Cậu ngồi dậy và dụi mắt, như thể cậu đã ngủ cả đêm. "Bé con, em còn nhớ chuyện đêm qua không?" Marco hỏi khẽ. Ace cau mày và lắc đầu trước khi nhăn mặt và hỏi liệu có tệ lắm không. "Hắn ta là một thằng khốn hoàn toàn. Hắn làm mọi thứ để chọc tức anh."
Ace xin lỗi, và Marco nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên và nói đó không phải là cậu, và cậu không cần xin lỗi. Cậu trai 20 tuổi hỏi liệu mình trông có khác gì không khi ở dạng đó. "Bốn mắt và các dấu đen. Như em đã miêu tả hắn trước đây."
"Em xin lỗi vì anh phải nhìn thấy em trong bộ dạng đó."
Cậu nhận được một nụ hôn ngọt ngào lên môi. "Anh sẵn sàng nhìn thấy thằng khốn đó mỗi đêm suốt phần đời còn lại nếu điều đó có nghĩa là em còn sống," anh thì thầm một cách kiên quyết. Nước mắt bỗng chảy xuống gương mặt anh và Ace lo lắng. Marco ôm cậu và nói bằng giọng khàn khàn, "Đừng bao giờ rời xa anh nữa. Hứa với anh." Ace gật đầu, ôm anh thật chặt, mặt cậu áp vào xương quai xanh của Marco.
"Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, không bao giờ," Ace thề. Marco giữ cậu trong vòng tay gần một phút trước khi buông ra và lau nước mắt. Ace mỉm cười với anh và cũng lau đi nước mắt ấy. Những người khác trong phòng đã rời đi, và cậu nhận thấy họ hầu như chỉ còn một bộ đồ. Điều đó hợp lý, tất cả những gì họ có đều đã nằm trên một con tàu không còn tồn tại nữa. Nó đã biến mất vĩnh viễn, cũng như mọi món đồ trên đó.
Ace không thể không rơi nước mắt vì mất mát mà họ phải gánh chịu chỉ vì con tàu. Họ sẽ không bao giờ có một con tàu nào thay thế được Moby Dick. Đầy những ký ức về những người giờ đã mãi mãi ra đi. Ace tự hỏi tại sao con quỷ lại chọn cậu? Tại sao không chọn ai khác, ai đó mạnh hơn? Cậu mừng vì mình còn sống, nhưng có lý do cụ thể nào khiến đó là cậu mà không phải người khác?
Chà, cậu không biết liệu mình có thể nói chuyện trực tiếp với hắn không. Cậu chỉ đành biết ơn vậy. Ace đi vào phòng tắm và vén áo lên. Cậu thấy cái lỗ vẫn còn đó, nhưng bây giờ có các động mạch lộ ra ngoài. Chúng không chảy máu. Trông thật kinh tởm, vì chúng run rẩy mỗi khi cậu cử động.
Thân chủ của con quỷ rời khỏi phòng tắm và đi tới phòng y tế trên tàu, và hỏi xin một ít băng gạc. "Tại sao?" bác sĩ thắc mắc. Ace vén áo lên. Cậu nghĩ có thể nó đang lành lại, nhưng sẽ rất kinh khủng và mất thời gian. Và vị bác sĩ trông có vẻ ghê tởm, nhưng đồng thời cũng rất tò mò. Ông lấy ra hai miếng băng lớn và dán lên phía trước và sau, rồi quấn một lớp băng quanh bụng cậu.
"Cảm ơn," Ace cúi đầu nói rồi vội vã tới phòng ăn để ăn sáng. Khi vào đến nơi, cậu tưởng như thấy Thatch trong bếp rồi anh ấy biến mất. Hơi thở của Ace nghẹn lại và cậu không thể ngăn những tiếng nấc bất chợt. Cậu chưa từng để tang trong khoảng thời gian săn lùng Teach, chỉ chăm chăm vào mục tiêu đó.
Cái chết của Thatch bỗng chốc trở nên quá đỗi đau đớn. Cậu thấy Izo vội vã chạy tới, trông lo lắng, hỏi liệu cậu có bị thương không. Ace lau nước mắt và nói cậu nhớ Thatch. "Tôi... đã không để tang trong lúc đi tìm hắn. Giờ thì như thể anh ấy vừa mới chết. Như thể ta vừa mất anh ấy. Tôi xin lỗi. Tôi đã không thể báo thù cho anh ấy," cậu nói, bật khóc nức nở trong nỗi đau dội về, rồi hòa lẫn với nhận thức rõ ràng rằng cậu sẽ không bao giờ còn được gặp lại Bố già nữa. Không bao giờ.
Những tiếng nấc lại càng trở nên điên dại hơn, và Izo nhẹ nhàng dẫn cậu ra khỏi phòng trước khi cậu trở nên quá ồn ào. Họ đến một kho chứa đồ và ngồi xuống vài cái thùng, Ace thì cúi gập người. Cậu ôm lấy cái lỗ trên ngực, nhưng mừng vì cậu không thể chạm vào được. Rồi cậu bắt đầu thở quá nhanh, thở gấp. Cậu đang lên cơn hoảng loạn. Mọi thứ đều quá sức chịu đựng. Bỗng chốc, quá sức chịu đựng.
Izo ôm cậu, vuốt tóc cậu xuống và nhẹ nhàng đung đưa đứa em trai nhỏ qua lại. "Mọi chuyện rất khó khăn, hiện giờ là như vậy, nhưng chúng ta sẽ vượt qua được, dù có đau đớn đến đâu," anh dỗ dành, nói như thể với một đứa trẻ, nhưng đó chính xác là điều Ace cần. Hơi thở của cậu chậm lại khi Izo bắt đầu xoa nhẹ da đầu của Ace bằng tay.
Cậu lấy lại được bình tĩnh sau khoảng mười phút, và xin lỗi anh trai, người kiên quyết nói với cậu rằng họ cũng đang trải qua những điều giống vậy, chỉ là họ biết với cậu thì tệ hơn. Họ nhớ những gì đã xảy ra với cậu, và bị nhắc nhở mỗi lần nhìn thấy cái lỗ gớm ghiếc trên ngực. "Em có quyền để tang, dù có khóc to đến đâu, cũng giống như mọi người thôi.
"Em sẽ còn nghe thấy nhiều tiếng nấc và tiếng khóc trong một thời gian. Chúng ta còn khoảng một tuần nữa trước khi đến nơi an nghỉ cuối cùng. Sau đó, chúng ta có thể bắt đầu tiến về phía trước cùng gia đình tan vỡ này. Nhưng em vẫn còn ở đây là một điều kỳ diệu." Ace kể lại chuyện Marco nói rằng bản thân quỷ dữ cậu là một tên khốn và đang cố khiêu khích anh. "Tôi có nghe một ít về chuyện đó. Hắn có vẻ trẻ con. Nói những lời ngu ngốc. Tôi nghĩ khi mọi người quen với hắn, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Izo thường rất nghiêm khắc, nhưng không phải khi phải giúp đỡ những đứa em trai của mình trong lúc như thế này, khi chúng không thể tự giúp bản thân, không thể làm được gì một mình. Ace giờ đã bình tĩnh và điềm đạm, và ôm chầm lấy Izo. Anh không còn trang điểm, nhưng vẫn mặc bộ đồ cũ và kiểu tóc quen thuộc. Mọi thứ họ từng có trước đây đều đã mất, kể cả mỹ phẩm của anh.
Họ cùng nhau đi ăn sáng, và Ace không còn thấy hồn ma của Thatch nữa, dù anh ấy vẫn ở trong tâm trí cậu. Trong sâu thẳm tâm trí, Ace có thể nghe thấy những câu nói đùa, cùng tiếng cười vui vẻ của Bố già, những lời ấm áp ông dành cho các con trai. Giá mà Ace nghe lời ông đừng rời đi. Giá mà ông đã ra lệnh rõ ràng.
Giá mà cậu không phải là một đội trưởng, thì cậu đã không có trách nhiệm và quyền lực để ra đi một mình. Giá mà. Giá mà mọi thứ đã không xảy ra. Giá mà cậu chưa bao giờ được sinh ra...
Giá mà cậu có thể sửa chữa mọi thứ cậu đã phá vỡ.
-x-
"Quỷ? Ngươi có thể sửa chữa mọi thứ không?" Ace hỏi khi đang ngồi trên giàn quan sát của Red Force. "Ngươi có thể khiến gia đình tôi sống lại không?" Cậu muốn có thể làm điều gì đó để chuộc lỗi cho những tội lỗi của mình. Cho những sai lầm của mình, những sai lầm nghiêm trọng. Những điều cậu không thể sửa chữa, cho dù có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa. Cho dù cậu có thể tự làm gì đi nữa, thì nó cũng sẽ không bao giờ là đủ.
Họ chỉ còn ba ngày nữa là đến lúc phải chôn cất Bố già. Cậu phải nhanh lên nếu không sẽ quá muộn. Demon Ace là một kẻ khốn nạn, và Ace vẫn còn một vết bầm trên má do bị đấm khi ở hình dạng đó. Hắn lại trêu chọc họ về Bố già một lần nữa, đó là những gì cậu nghe thấy. Jensin đã xin lỗi rối rít khi tỉnh dậy trong đau đớn.
Ace đã không trách mắng cậu ta, nhưng Marco thì đã vô cùng tức giận. Họ không thể trút cơn giận lên Demon Ace mà không làm tổn thương Ace bình thường. Nếu mọi việc không đang bị đình lại, thì cậu ta đã gặp một đống rắc rối vì dám tấn công cấp trên. Ace đã nói với cậu ta rằng cậu tha thứ, nhưng hãy cố kiềm chế bản thân. "Tôi không nghi ngờ gì việc đó chính là những gì hắn muốn xảy ra. Hắn không phải người tốt, nhưng hắn sẽ ở lại."
Cậu lại hỏi con quỷ lần nữa. Tôi không thể khiến gia đình cậu sống lại. Tôi không phải thánh thần, tôi là ác quỷ. Tôi có thể giết ai đó nếu cậu muốn. Cho dù mạnh đến đâu, tôi có thể xóa sổ họ khỏi sự tồn tại mãi mãi, rồi bắt họ phải chịu đựng trong địa ngục vĩnh viễn. Ace hỏi cái giá phải trả là gì. Không có gì cả. Không có điều gì trong giao ước của chúng ta về việc tôi chiếm lấy cơ thể cậu ngoại trừ trường hợp bị trục xuất. Tôi có thể giết kẻ thù nếu cậu muốn.
"Ngươi có thể giết Teach không? Dù hắn có hai trái ác quỷ mạnh?" Ace hỏi, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cơ thể cậu sẽ không bị chiếm đoạt vì lý do đó. Tôi có thể vô hiệu hóa những năng lực đó một cách dễ dàng. Hơn nữa, tôi cần phải giữ cơ thể vật chủ của mình an toàn và nguyên vẹn. Tên phản bội đó đã làm tổn hại cơ thể cậu một lần rồi, tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra lần thứ hai.
Ace cúi đầu xuống, rồi nói rằng có thể một ngày nào đó cậu sẽ nhờ đến hắn giúp. Tôi sẽ đợi. Tạm biệt. "Cảm ơn vì đã trả lời." Không có hồi âm. Có lẽ cậu có thể dần dần thân thiện hơn với con quỷ. Cậu không thích hắn, hay những điều hắn nói với các anh em yêu quý của cậu, gây cho họ đau đớn và tức giận, nhưng hắn đã khiến cậu sống lại.
Cái lỗ ấy thật kinh tởm với các cơ quan nội tạng thò ra khi đang từ từ hồi phục. Mà cũng không quá từ từ, vì mới chưa đầy một tuần kể từ khi cậu được hồi sinh. Nhưng không ai ngoài cậu thấy nó. Cậu vẫn tiếp tục băng bó che lại. Ngay cả Marco cũng không thấy nó, dù anh đã nói rằng anh sẽ không thấy ghê tởm. Ace vẫn từ chối, và tắm một mình. Trên con tàu này không có nhiều chỗ trống ngoài phòng của các đội trưởng và một vài thành viên khác, cùng với thủy thủ đoàn của Shanks.
Trước bữa tối một tối nọ, Ace tìm thấy Shanks trong một văn phòng, và nó khiến Ace nhớ tới phòng của cậu. Một đống giấy tờ bừa bộn khắp nơi. Các đội trưởng đồng nghiệp của cậu không hiểu nổi làm sao cậu có thể làm việc trong một đống lộn xộn như vậy, nhưng cậu làm được. Cậu gõ lên khung cửa, và Shanks ngẩng lên ngạc nhiên. "Ace. Có chuyện gì sao?"
"Cảm ơn vì đã cứu Luffy rất nhiều lần. Đó là lỗi của tôi khi thằng bé có mặt ở đó ngay từ đầu. Nếu tôi không làm quá nhiều việc như vậy, thì thằng bé đã không phải trải qua những chuyện đó. Bị ốm ở Impel Down, bị thương trong trận chiến. Nó đã làm quá nhiều vì tôi, và tôi đã ném bỏ tất cả chỉ vì một cơn giận. Cả hai chúng tôi đã có thể thoát đi, nhưng rồi không làm thế. Mọi nỗ lực đều vô nghĩa," Ace cay đắng nói. Shanks đứng dậy và đặt tay lên vai Ace.
"Cậu nên cảm ơn thủy thủ đoàn của mình và Jinbei nhiều nhất. Tôi chỉ dừng trận chiến lại thôi, nhưng Jinbei mới là người che chắn cho thằng bé khỏi một đòn chí mạng. Tôi thật sự nghĩ Jinbei xứng đáng được tán dương." Ace vẫn nghĩ Shanks đã làm rất nhiều. Anh cũng là người mang thi thể cậu và Bố già đi để không bị bọn chúng báng bổ nữa. Cậu cảm ơn anh vì điều đó. "Tất nhiên rồi. Dù chúng ta có từng xung đột, tôi vẫn có mối quan hệ thân thiện với Râu Trắng và cậu. Tôi căm ghét việc chúng chụp ảnh thi thể của hai người. Và Ace, vết thương trên bụng cậu lẽ ra có thể nằm trên người Luffy. Cậu cũng đã cứu nó."
Ace sụt sịt và gật đầu, nhưng lại cảm ơn một lần nữa rồi quay đi. Cậu cảm thấy tệ hại khi quay trở lại. Mọi người đều đã làm nhiều hơn cậu cho Luffy. Cậu là một người anh trai tồi tệ. Sabo sẽ nghĩ gì? Anh ấy sẽ tức giận lắm về tổn thương tinh thần mà Ace đã gây ra cho đứa em nhỏ của họ. "Tôi xin lỗi, Lu," Ace thì thầm với chính mình.
Cậu quay lại ăn tối, rồi đi ngủ và để con quỷ tiếp quản để lại gây phiền nhiễu thêm lần nữa.
-x-
Lần này, Demon Ace không trêu chọc ai, mà ngồi ở phía sau tàu, trên lan can. Ace không ổn về mặt tinh thần. Cậu bị nhấn chìm trong trầm cảm và sự căm ghét bản thân. Và con quỷ cảm nhận được những điều đó, dù nó chẳng có mối liên hệ cảm xúc nào với bất kỳ ai ở đây, hay bất kỳ ai không có mặt. Gia đình của Ace chẳng có ý nghĩa gì với con quỷ cả.
Nhưng hắn muốn Ace khá hơn để khi hắn tiếp quản thì không phải chịu đựng cảm giác tồi tệ nữa. Người ta sửa những chuyện thế này như thế nào chứ? Vì mỗi ngày trôi qua lại càng tồi tệ hơn, phiền phức và bực bội hơn. Chỉ vì vài kẻ chết và vài người bị thương. Hắn đã nói dối. Hắn hoàn toàn có thể khiến gia đình cậu sống lại. Hắn không thể tiếp cận được cái gã Thatch đó vì hắn không ở địa ngục và thi thể cũng ngoài tầm với. Thêm nữa, đã quá lâu rồi.
Demon Ace thở dài khi một cơn đau đột ngột nhói lên trong người hắn. Có lẽ là một giấc mơ xấu, vì tâm trí của Ace đang ngủ vào lúc này. Demon Ace cảm thấy nước mắt chảy xuống mặt và bắt đầu khóc bằng cả bốn con mắt. Hắn gập người lại và nức nở, không thể làm gì để ngăn lại. Khi nào mới kết thúc đây?
Hắn nghe thấy có người bước đến phía sau. Hắn không thể lấy lại bình tĩnh. Là Marco. Anh lén lút quanh đây khá nhiều, có lẽ vì lo cho Ace. "Cậu ổn chứ?" anh hỏi cẩn trọng.
"Cái thằng người yếu đuối và thảm hại này thật là phiền," Demon Ace gắt. "Tất cả những gì nó làm là khóc và cảm thấy khổ sở. Ngay cả mấy giấc mơ ngu ngốc của nó cũng thế." Cơn giận của hắn đã ngăn được nước mắt. Marco đáp rằng Ace đang đau buồn rất nhiều vào lúc này. Cậu ấy cũng đầy rẫy tội lỗi và căm ghét bản thân.
Marco nói, "Cậu ấy luôn tự ti. Nhưng giờ thì cậu ấy hoàn toàn tự trách mình. Vì tất cả mọi thứ. Vì những người đã chết, vì Bố già, vì Teach trở nên mạnh mẽ, vì tổn thương và sang chấn mà em trai cậu ấy phải chịu. Đó là quá nhiều để một mình cậu ấy gánh vác, nhưng cậu ấy đang cố gắng hết sức." Demon Ace hỏi bao giờ nó mới chấm dứt. "Có thể kéo dài vài tuần, hoặc nhiều năm. Đó là một trải nghiệm cực kỳ đau thương. Cậu ấy sẽ cần rất nhiều thời gian để hồi phục, nhưng chúng ta sẽ ở bên cậu ấy. Ngươi cũng sẽ phải đối mặt với điều đó," Marco kiên nhẫn giải thích.
Demon Ace hừ một tiếng rồi khoanh tay lại một cách trẻ con. "Thật ngu ngốc. Nó nên vượt qua đi là vừa rồi."
"Nó không thể. Ngươi phải kiên nhẫn với cậu ấy, không có cách nào để tăng tốc quá trình phục hồi này." Tại sao anh lại nói nghe kiên nhẫn như vậy chứ? Demon Ace bật dậy và giận dữ bỏ vào trong. Marco không đi theo. Con quỷ đi đến nhà xác. Hắn không giỏi mấy chuyện này. Làm việc vì người khác, làm những điều sẽ giúp ích cho người khác. Nhưng hắn không thể chịu đựng cảm giác này suốt nhiều năm. Điều đó là không thể chấp nhận.
Nếu hắn rời khỏi vật chủ này, thì hắn có thể sẽ không bao giờ có lại được sự may mắn và cơ hội như lần này. Hắn mở túi đựng thi thể ra, may mắn là không hôi thối đến mức không chịu nổi. Trời ạ, cái mặt của ông này thật sự bị dập nát kinh khủng. Hắn có nên làm không? Rồi một đợt nước mắt nữa lại trào ra khỏi mắt hắn. Đệt, thôi được! Việc này không phải làm vì Ace, mà là để trải nghiệm làm người của hắn được tốt đẹp.
Hắn đã chờ quá lâu cho chuyện này, đã bỏ ra quá nhiều công sức, chỉ để đêm nào cũng khổ sở. Hắn chưa từng trải qua cảm xúc đó, và không muốn nữa. Ace là đồ mít ướt, và khóc không lý do thật là xấu hổ. Hắn đâm tay vào ngực Râu Trắng rồi thắp sáng tay mình. Việc này sẽ xóa bỏ mười năm cuộc đời của Ace, khi hắn truyền mười năm ấy cho Râu Trắng.
Hắn không mang ai sống lại, mà là mở rộng tuổi thọ. Mười năm là đủ rồi. Khi đó ông ta sẽ vào độ tuổi tám mươi. Ace sẽ sống thêm bốn mươi sáu năm nữa. Gần năm mươi năm, chắc là đủ, trừ khi lại bị ai đó giết lần nữa. À thì, con quỷ sẽ không cho phép điều đó xảy ra đâu. Hắn đã lấy đi mười năm tuổi thọ của chính mình cùng với Ace, nhưng có lẽ hắn sẽ tìm cách chiếm lấy cơ thể đó hoàn toàn. Dù khi ấy sẽ rất già rồi.
Thôi, dù sao thì hắn cũng sẽ già và yếu dần theo năm tháng, mười năm cũng vậy thôi. Hắn trừng mắt nhìn xuống Râu Trắng khi cơ thể to lớn ấy run lên. Căn phòng này hầu như không đủ chỗ cho ông ta. Mà làm sao ông ta chui lọt vào đây chứ? Kích thước này thật là bất tiện, giống như một số tên hải tặc khác. Hắn mừng vì Ace không to như vậy. Thành thật mà nói thì sẽ rất phiền.
Demon Ace nhìn ông ta mở choàng mắt. Ông ấy đang hoang mang. "Đó, thằng mít ướt này không nên yếu đuối thảm hại nữa," Demon Ace bực bội nói, bỏ đi, rồi chộp lấy cái quần rách nát của mình ở phía bên kia phòng và ném nó về phía ông ta. Demon Ace rất cáu kỉnh. Hắn thề là đừng có ai trong đám Râu Trắng ngốc nghếch đó coi hắn là thánh thần gì đó.
À thì, có khi họ sẽ xem hắn là thần linh và nuông chiều hắn cũng nên. Mà thôi, kệ. Hắn chỉ không muốn kết bạn nữa, nhưng hy vọng là sẽ không còn khóc nữa. Mặt trời đang mọc, nên Demon Ace quay lại phòng, nơi hắn thấy Marco đã đi ngủ. Tay của Ace dính đầy máu tanh vì vừa đâm vào ngực ông ấy để truyền mười năm vào cơ thể ông.
Khi Ace tỉnh dậy, Marco liền di chuyển lại gần và ôm lấy cậu. "Cậu thấy sao rồi?" anh hỏi ngay lập tức. Ace thì bối rối. "Demon Ace đã khóc ở boong tàu vì gặp ác mộng. Hắn rất giận dữ vì chuyện đó," Marco nhẹ giọng nói. Rồi tất cả những người trong phòng đều nghe thấy tiếng hét, và đứng dậy chạy ra ngoài. Marco nhìn thấy máu trên tay Ace và lập tức hiểu sai. Demon Ace đã giết ai đó sao? Và đó là nguyên nhân của những tiếng hét đó sao? Nhưng như vậy là vi phạm giao ước, trừ khi hắn đã tức giận đến mức phá vỡ nó! Lạy trời, xin đừng. Ace có thể đọc được những suy nghĩ đó trên gương mặt của Marco và cậu cũng hoảng sợ. Sợ cơ thể của mình có thể đã làm gì.
Nhưng khi họ đến chỗ phát ra tiếng hét, họ thấy Bố già đang sống và đứng trong phòng ăn! Ông nhìn Ace đầy bối rối, còn cậu thì đang khóc như tất cả mọi người khác. Ông đang trong tình trạng giống Ace, chỉ là tệ hơn. Có quá nhiều vết thương hơn so với của Ace. Ông chạm vào phần bụng/ lỗ được che lại của mình. Ông bước tới, cơ thể vẫn đầy máu, và quỳ xuống trước mặt Ace để ôm cậu.
"Con không cần phải tự trách mình nữa," ông nói. Ace thì bối rối, nhưng vẫn khóc và ôm lại ông. Người thuyền trưởng có nước mắt trên mặt khi nhìn đứa con trai được hồi sinh của mình. Ông hỏi liệu có chuyện gì đã xảy ra với cậu không. Ace không biết nên bắt đầu từ đâu, và không nói nên lời trước khi tất cả mọi người nhào tới ôm ông, người không hề gục ngã dưới sức nặng đó.
Ông mỉm cười nhìn những đứa con đang khóc, và bảo họ rằng ông rất mừng vì họ vẫn còn sống. Shanks cũng có mặt ở đó, trông hoàn toàn ngỡ ngàng đến mức khó tin. Bố già nhìn thấy anh, cho rằng anh biết chuyện gì đã xảy ra. Ông cúi đầu trước người đàn ông đó, cảm ơn vì đã đưa thi thể của họ ra khỏi chiến trường. Cảm ơn anh rối rít. Shanks nói anh vui vì bằng cách nào đó cả hai vẫn còn sống.
Marco thì đang khóc nức nở, mừng vì không còn phải làm thuyền trưởng nữa. Râu Trắng quay lại chỗ Ace, và ngồi trước mặt cậu, nơi còn đủ chỗ để làm thế. Đầu ông gần như chạm trần. Họ cần một con tàu mới. "Ace, con trai, có chuyện gì đã xảy ra với con sao?"
Ace nhìn đi nơi khác, nhưng rồi kể về con quỷ đang chiếm giữ cậu. Sau đó cậu nhìn thấy hình bàn tay trên ngực người đàn ông kia, vì đó là chỗ duy nhất còn chảy máu, các vết sẹo và lỗ vẫn còn, nhưng máu thì đã hết. Rồi chàng trai trẻ nhìn xuống tay mình. Cậu thấy bối rối cho đến khi cảm thấy ý thức của mình nhòa đi, và hai con mắt mọc ra trên má cùng với những dấu ấn.
Demon Ace làm mọi người giật mình, vì một số người vẫn tránh không muốn nhìn thấy hắn. "Ngươi đã cứu ông ấy sao?" Haruta hỏi đầy sốc.
"Im đi, ta chỉ làm thế vì cái thằng khốn nhỏ này không chịu ngừng làm ta khóc. Ta không muốn có một cơ thể chỉ biết khóc mỗi đêm suốt nhiều năm. Các ngươi được mười năm ta lấy từ Ace đấy," con quỷ nói. Không phải ai cũng vui vì cái giá phải trả là Ace mất đi mười năm, nhưng Bố già lại có thêm mười năm?! "Tụi bây tốt nhất đừng có nghĩ là ta là thánh nhân gì đấy, ta không làm vì ai trong tụi bây cả, ta làm vì cơ thể vật chủ của mình."
Họ có vẻ hơi khó chịu trước khi các con mắt đều nhắm lại và Ace ngã xuống, được Namur đỡ lấy trước khi cậu ngã ngửa ra sau. Vài giây sau, mắt cậu mở ra lại, và đầu cậu đau nhức. Ánh sáng làm cậu đau mắt đến mức phải che đi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu hỏi, không biết đã xảy ra chuyện gì. Có phải cậu lại lên cơn ngủ gà? Lần đầu tiên kể từ khi cậu tỉnh dậy.
"Không, con quỷ của cậu đã xuất hiện. Hắn hồi sinh Bố già vì hắn quá mệt mỏi khi phải điều khiển một cơ thể cứ khóc suốt khi hắn nắm quyền. Mười năm tuổi thọ của cậu đã bị lấy đi và truyền cho Bố già," Haruta nói, mọi người vẫn còn đang khóc. Ace thì không bận tâm chuyện mất đi một phần tuổi thọ nếu điều đó mang lại sự sống cho Bố già. Cậu không thích việc con quỷ đã chiếm lấy cơ thể mình để lên tiếng.
Tôi sẽ không làm lại nữa nếu không có sự cho phép. Tôi xin lỗi và sẽ lập lại giao ước ngay bây giờ. Ace khẽ gật đầu và rùng mình khi cảm thấy một màn sương bao phủ đầu cậu rồi tan biến. Ace hỏi liệu Thatch có xuất hiện không.
Marco nói, "Anh không nghĩ Thatch cũng sẽ quay lại đâu, nhóc." Ace gật đầu. Cậu biết điều đó là quá xa vời. Họ đã đưa anh ra biển bằng cách rải tro xuống đó để có thể nói chuyện với anh bất cứ lúc nào. Thi thể anh đã không còn, và chuyện đó đã quá lâu. Nhiều tháng, rất nhiều tháng.
Bố già hỏi Ace cảm thấy thế nào về mặt thể chất. "Con vẫn còn cái lỗ, nhưng nó đang được chữa lành. Trông rất kinh khủng, nên con che nó đi. Còn cha... trông tệ hơn nhiều. Có vết thương khắp nơi," Ace nói. Cậu đã không nhìn kỹ ông khi ông chết, khuôn mặt ông mờ dần đi, nhưng trông ông không tệ đến mức này.
Người thuyền trưởng mỉm cười và nói rằng trên lưng ông không có vết thương nào cả. Và nếu vết thương của Ace đang hồi phục, hy vọng của ông cũng thế. Nhưng họ không chắc, vì không có con quỷ nào đang ở trong người ông cả. Chỉ là mười năm được truyền cho ông, ông không được hồi sinh như Ace. Bố già chỉ còn sống vì Ace còn sống và có thể lấy mười năm tuổi thọ để truyền sang ông. Ông không phiền gì chuyện đó cả. Cuộc sống của cậu mang lại sự sống cho Bố già, hoặc ít nhất là đánh thức ông ấy trong mười năm.
Blenheim hỏi liệu trái ác quỷ của ông có còn không, vì trái của Ace vẫn còn. Bố già nói ông cảm nhận được là nó không còn nữa. Mọi người đều cau có, biết rõ nó đang ở đâu. Ông hỏi đó là gì, vì họ trông tức giận chứ không phải thất vọng. Thế là ông được kể về những gì đã xảy ra sau khi ông qua đời. Bố già chỉ trông hơi khó chịu và bất lực. "Tên ngốc đó."
Marco cau mày và hỏi vì sao lại là ngốc. "Hắn sẽ phải chịu đựng nỗi đau do sử dụng trái ác quỷ đó trong một thời gian dài. Có thêm một trái ác quỷ hay không, thì trái đó đã hủy hoại cơ thể tôi trong nhiều năm. Đó là một phần lý do tôi không dùng nó thường xuyên, ngoài việc nó quá tàn phá. Nó rất khắc nghiệt với cơ thể tôi, kể cả khi tôi còn trẻ.
"Đó là lý do vì sao haki là tốt nhất. Tôi chỉ dùng nó nhiều như thế trong trận chiến vì đó là chiến tranh. Nhìn tay của tôi đi, các con," ông nói, giơ một cánh tay lên. Họ có thể thấy những đốm đỏ nhỏ. "Các mạch máu bị tổn thương. Chúng sẽ mau lành thôi, nhưng Teach thì chưa thể quen với nó nhanh như vậy được," ông giải thích một cách chân thật.
Ace hỏi ông có buồn vì trái ác quỷ của mình biến mất không. "Cha mạnh dù không có nó, cho dù không còn có thể hủy diệt thế giới nữa. Nhưng may mắn thay, cha chưa từng có ý định làm điều đó." Ông nghe có vẻ rất buồn cười. Tất cả đều đang cười tươi rạng rỡ. Ông hỏi phần còn lại của thủy thủ đoàn đang ở đâu.
"Trên các con tàu khác. Trên hai chiếc Moby còn lại và các tàu đồng minh. Không thể nhét hết mọi người lên một con tàu được," Izo trả lời. Bố già gật đầu, và nói rằng họ cần một con tàu mới được đóng lại. Ông nhìn thấy Shanks và hỏi liệu anh có thể đưa họ đến Đảo Mirkwood, một nơi ở Tân Thế Giới bán tàu, và cũng tiện đường. Người đàn ông có vết sẹo nơi mắt gật đầu. Anh đang mỉm cười.
Bố già nói ông không biết phải cảm ơn Shanks bằng cách nào. "Bằng cách không để Teach thoát tội." Mọi người đều thề sẽ làm điều đó. "Nhưng cho đến khi con và Ace đều hồi phục, thì tôi nghĩ việc ẩn mình sẽ tốt hơn." Mọi người đều nhìn vào các vết thương của Bố già. Ace hỏi con quỷ liệu những vết thương đó có hồi phục không.
Không. Chúng sẽ vẫn còn, nhưng sẽ không gây hại cho ông ta. Tôi sẽ không bỏ quá nhiều công sức vào ông ta đâu, ông ta có thể chấp nhận vậy đi. Ace gật đầu, và lặp lại lời con quỷ vừa nói. "Vậy cũng được, cha không phiền lắm. Chỉ hy vọng ria mép của cha sẽ mọc lại. Vết thương chiến đấu thì chẳng có gì phải xấu hổ, trừ khi nó là do chạy trốn mà ra," người thuyền trưởng nói một cách lạc quan. Ông bật cười, và một đợt nước mắt mới lại rơi xuống. Họ sẽ sửa chữa tất cả.
------------------------------------
Chương 3: Giữ người bầu bạn
Demon Ace đã làm mọi cách có thể để khiến Râu Trắng ghét hắn. Và hắn thấy bực bội khi điều đó không hiệu quả. Râu Trắng là một người đàn ông kiên nhẫn, và không dễ bị khiêu khích. Con quỷ biết điều đó, đã từng chứng kiến trong cuộc chiến khi ông điềm tĩnh trò chuyện và xúc phạm tên phản bội Teach.
Lần duy nhất hắn chọc giận được ông là khi hắn bắt đầu nói xấu Thatch, người đã chết, người Thatch được yêu quý. Gương mặt của Râu Trắng trở nên lạnh lùng khi con quỷ nói rằng Thatch chết là điều tốt nhất xảy ra với hắn. Rốt cuộc, tất cả những chuyện đó sẽ không xảy ra nếu Thatch không chết. Hắn đã không thể có được thân xác này.
Nhưng khi ông túm lấy Demon Ace quanh eo, ông nói, giọng tối sầm lại, "Ngươi có thể ở trong cơ thể của Ace, và ta có thể không làm hại ngươi, nhưng ta sẽ không ngần ngại lấy đi từng đêm một trong cuộc đời ngươi bằng haki của ta. Ta có thể khiến ngươi bất tỉnh cả đêm và ngươi sẽ mất hết mọi thứ." Điều này khiến Demon Ace gầm gừ, đe dọa lại ông. "Nếu ngươi cố làm hại một trong chúng ta, Ace sẽ lấy lại cơ thể và ngươi sẽ bị đuổi về nơi ngươi đến."
Demon Ace biết điều đó là sự thật, và hối hận vì đã hồi sinh ông ta, nhưng giờ thì không thể làm gì được nữa. Khốn kiếp. Hắn biến thành lửa, rồi bị thả ra trước khi giận dữ rời khỏi phòng. Hắn đi ngang qua Marco, người trông có vẻ hoảng hốt, chỉ để bị đẩy mạnh vào tường bởi một Demon Ace đang giận dữ. Chết tiệt, hắn lẽ ra nên chịu đựng việc khóc lóc kia! Không nên hồi sinh một người có thể thực sự can thiệp vào cuộc sống mới của hắn. Mặc kệ, nhưng hắn thực sự không thể làm gì để tổn thương ông ta.
Bởi vì Ace quan tâm đến ông ấy rất nhiều, con quỷ không thể dễ dàng giết ông ấy được.
Hắn đang ngồi trên boong tàu thì có người mà hắn chưa từng gặp đến ngồi cạnh. "Yo. Trông cậu có vẻ khá bực bội đấy."
"Biến đi."
"E là tôi không làm thế được, cậu không tống khứ được tôi đâu," người kia nói với một nụ cười tươi rói. "Cái gì làm cậu nổi khùng vậy? Tôi sẽ không phán xét đâu."
Demon Ace khịt mũi trước khi thở dài. "Tôi chỉ hồi sinh lão khốn đó vì tôi không muốn phải khóc lóc với cái thằng yếu đuối này. Ý tôi là, tối nay cậu ta không khóc, nhưng thay vào đó thì tôi nổi điên." Người kia cười và nói Ace lúc nào cũng là một đứa mít ướt trầm lặng. Không bao giờ khóc trước mặt người khác, nhưng anh ta đã nghe thấy cậu khóc trong phòng không dưới một lần.
"Cậu ấy rất giàu cảm xúc, bất kể là cảm xúc nào. Buồn bã, hạnh phúc, giận dữ. Cậu ấy luôn cảm nhận mọi thứ rất mãnh liệt. Có thể cậu ấy vẫn sẽ khóc đôi khi, nhưng giờ chắc chắn đang thấy nhẹ nhõm nhiều rồi. Sau khi gánh lấy mọi tội lỗi của cuộc chiến, dù sự thật là không phải do cậu ấy."
Con quỷ trả lời rằng vài cảm xúc của con người thật vô dụng và hắn định thanh tẩy chúng khỏi đầu Ace trong lúc điều khiển. "Tôi chắc cậu ấy sẽ không có vấn đề gì với việc như vậy trong lúc ngủ. Cậu ấy mang ơn cậu rất nhiều vì đã quan tâm đến cảm xúc của cậu ấy, dù đó là vì tức giận và khó chịu. Cậu là kẻ xấu, sinh vật tệ hại, bất kể là gì. Cậu muốn giữ cái danh đó, nhưng cậu vừa thể hiện một hành động tử tế vô tình. Nên, cảm ơn cậu. Ace cần một tin tốt sau hàng tháng trời chỉ toàn tin xấu."
Demon Ace định nói hắn éo quan tâm nhưng thấy người kia đã biến mất. Hắn bối rối nhưng rồi đoán rằng mình đang bị ảnh hưởng bởi một giấc mơ của Ace. Ít nhất thì lần này cậu ta không khóc.
Khi hắn quay lại giường, hắn thấy Marco đang ngủ. Hắn không thích chui vào giường của anh mỗi đêm, nhưng đó là nơi Ace tỉnh dậy, nên hắn chui vào chăn và ý thức của hắn phai dần khi Ace trỗi dậy. Cậu xoay người lại, nằm nửa người trên ngực Marco. Cậu ôm lấy cơ thể người yêu và kéo anh lên cao hơn để nằm trên ngực mình, cả hai vẫn đang ngủ.
-x-
Khi Ace tỉnh dậy, cậu đang rúc vào cổ Marco, thật dễ chịu. Cậu thở dài sung sướng, và không thể chờ có lại phòng riêng của hai người. Cậu sẽ đợi cho đến khi lành hoàn toàn để rồi cả hai có thể vui vẻ với nhau sau quãng thời gian bị tước đoạt nhiều tháng trời. Không có sex thì chẳng là gì so với những chuyện đã xảy ra, nhưng dù vậy thì với cả hai cũng đã là một khoảng thời gian dài rồi.
Hôm đó là một ngày đầy ắp những hải tặc hạnh phúc. Ace không nghĩ rằng con quỷ đã làm gì phiền phức hay tệ hại vào đêm qua, vậy nên thật nhẹ nhõm. Không ai có vẻ tức giận với cậu vì điều gì. Cậu có thể giả vờ mọi thứ đều bình thường theo cách đó. Họ sẽ đến hòn đảo mới sớm thôi, vì nó gần hơn nơi yên nghỉ cuối cùng.
Shanks thật là một vị thánh, và sau lần này thì anh và Bố già sẽ không còn gây gổ gì nữa. Marco, dù lúc nào cũng bực bội vì Shanks rủ anh vào băng mình, thì lại nói chuyện và uống với anh ta rất nhiều. Trong nhiều tuần, Shanks đối xử tử tế với Marco, dạy anh cách làm một thuyền trưởng giỏi. Ace thật sự cảm động thay cho anh. Đó là một hành động tử tế thật sự mà Ace sẽ không bao giờ quên, và Bố già cũng thế.
Mọi người quây quanh ông, và nhiều con tàu đang tụ họp ở đảo đóng tàu để gặp lại ông, tất nhiên không thể không đến. Tất cả các đồng minh đều đã nhận được tin từ Moby 2 và 3. Shanks không có ai kết nối với đồng minh, nhưng các Mobys khác thì có, và những con tàu đó lại kết nối với các đồng minh. Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, may mắn thay.
Ace... à, cậu hạnh phúc nhất trong khả năng có thể lúc này. Vẫn bị ám ảnh bởi việc mình là nguyên nhân cho mọi vấn đề, vẫn bị ám ảnh bởi gương mặt em trai khi cậu chết trong vòng tay. Vẫn chưa có tin tức gì về nơi cậu ấy đã đi, điều này khiến Ace không vui chút nào. Cậu cảm thấy họ đang ngày càng rời xa Luffy. Cậu muốn ít nhất phải có tin tức rằng cậu ấy còn sống. Để Luffy biết rằng những nỗ lực của cậu ấy cuối cùng không vô ích.
Mà cũng có thể là vô ích, nhưng Ace vẫn sống. Cậu rời bữa trưa và cố tìm một chỗ riêng tư, nhưng con tàu này nhỏ hơn Moby Dick rất nhiều. Cuối cùng cậu tìm được thời gian ở một phòng chứa hàng nhỏ. Cậu kéo mấy cái thùng ra và chui vào trong tủ, một mình. Cậu kéo đầu gối lên và nhắm chặt mắt lại khi cơn đau bất chợt từ những gì cậu đã trải qua ở Impel Down ập đến.
Cậu kiểm tra cơ thể mình, nhưng không có gì ở đó, rồi khi mở mắt ra, cậu đang ở trong phòng giam cùng Jinbei, và Boa Hancock vừa mới nói rằng Luffy đang ở đó. Cậu bắt đầu hét lên, la ó, lo lắng, lo cho đứa em trai ngốc nghếch. Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy trong đó? Tại sao cậu lại quay về đây, có phải đã du hành thời gian?
Tỉnh táo lại đi! Đó là giọng của chính cậu, nhưng nghe gay gắt và tàn nhẫn. Nhưng rồi cậu được trả lại, và bị ném về phòng chứa đồ, choáng váng. Chuyện gì vừa xảy ra? Chỉ có một khả năng. Cậu không du hành thời gian. Cậu bị PTSD. Nhưng cậu đã không có triệu chứng gì suốt tuần qua kể từ khi tỉnh dậy. Tại sao nó lại xuất hiện lúc này?
Ace tựa cằm lên đầu gối. Mày vẫn còn rối loạn trong đầu, biết không? Chỉ vì tao hồi sinh mày không có nghĩa là mày đã bình thường. Ace không trả lời giọng nói của con quỷ. Cậu đang tự lừa mình? Cậu chưa lành. Cậu vẫn còn những vết thương ở những nơi không ai nhìn thấy. Chưa lành chút nào, chỉ là có băng dán đè lên thôi. Cậu thở dài và úp mặt vào đầu gối.
Cậu ở trong đó khá lâu, trong chiếc tủ nhỏ ở phòng chứa. Cậu nghe thấy ai đó bước vào, rõ ràng là Izo, người nhìn quanh trước khi tìm thấy cậu đang trốn. Izo đẩy thùng táo sang một bên và ngồi xuống cạnh Ace trong im lặng. Izo là người dễ nói chuyện khi cậu đang buồn. Mà, cậu phải buồn đến một mức nhất định thì anh mới nhẹ nhàng như vậy.
Ace chắc chắn là đang ở trong phạm vi đó kể từ khi cậu tỉnh dậy. Kể từ khi cậu sống lại đột ngột, với một sinh vật khác chia sẻ cơ thể. Luân phiên sự sống với cậu. "Cậu ổn chứ?" người geisha nam hỏi khẽ. Ace nhún vai, và Izo nhìn cậu nghiêm khắc. "Tôi nghĩ tôi bị PTSD. Tôi vừa bị một hồi tưởng. Là về lúc ở Impel Down," cậu giải thích. Izo nhíu mày buồn bã và nắm lấy tay cậu.
Cậu em út vẫn co ro lại, muốn được ở một mình và trốn tránh. "Có nhiều người trong chúng ta bị PTSD, Ace. Cậu không đơn độc. Shanks không có thuốc, và y tá thì không có ở đây, nên bây giờ chúng ta phải tự xoay sở, nhưng cậu không phải là kẻ khác biệt. Cậu là một phần của chúng ta và tất cả chúng ta đều chịu tổn thương theo cách nào đó. Cậu chịu đựng nhiều hơn, nhưng tất cả chúng ta đều mang sẹo từ cuộc chiến đó. Và chúng ta sẽ còn tiếp tục mang sẹo," Izo nói nhẹ nhàng, điềm đạm.
Ace vẫn cảm thấy tệ, dù biết mình không đơn độc. Nó vẫn đau. Rát bỏng. Mọi thứ vẫn quá rát bỏng. Cậu ước gì họ có thể tua nhanh đến vài năm sau. Nhưng điều đó không thực tế. Không, cậu thà quay ngược thời gian. Tại sao con quỷ lại không đưa cậu trở về trước khi Thatch chết? Cậu có thể ngăn tất cả, gia đình sẽ nguyên vẹn, họ vẫn còn nhà. Mọi thứ sẽ ổn! Luffy sẽ an toàn, không bị thương và không mang sẹo từ chiến tranh.
Cậu ước mọi thứ đã khác đi. Izo đặt tay lên tóc Ace. "Thatch sẽ không bao giờ trách cậu," anh nói dịu dàng. "Lỗi là ở chúng tôi, không phải cậu." Ace thậm chí còn không biết mình đang nghĩ đến chuyện đó nữa. Việc cậu không nhận ra bản chất của Teach dù hắn ở trong sư đoàn của cậu. Cậu không tranh luận, biết rằng điều đó sẽ bị bác bỏ.
Nên cậu không đáp, chỉ im lặng trước khi hỏi rằng mọi người đã thế nào khi biết cậu bị bắt. Izo thẳng thừng nói anh sẽ không nói về điều đó, làm Ace bất ngờ. "Chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa và sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa, cậu biết điều đó," anh nói cứng rắn, bằng giọng điệu người anh trai trưởng thành. Ace thở dài và gật đầu, biết rằng anh nói đúng. Nó chỉ khiến cậu cảm thấy tệ hơn nữa mà thôi.
Marco bước vào, đi tìm Ace khi anh phát hiện ra cậu đang ở cùng Izo. Izo đứng dậy và nói rằng anh sẽ đi xem có thể tìm được viên đạn nào phù hợp với khẩu súng cổ lỗ của mình không, để phòng khi có chuyện xảy ra với một băng hải tặc khác. Anh chỉ đang kiếm cớ rút lui, cố tỏ ra không rõ ràng, dù thật ra thì hoàn toàn rõ ràng.
Người tóc vàng ngồi xuống cạnh cậu, và mở rộng vòng tay để Ace có thể chui vào lòng và ôm lấy anh. "Muốn nói về chuyện đó không?" Marco hỏi khẽ. Ace nói cậu vừa có một cơn hồi tưởng, PTSD. "Anh hiểu rồi. Anh xin lỗi. Dù anh không coi nhẹ vấn đề của các anh em, nhưng em đã trải qua rất nhiều. Em muốn kể không? Anh sẽ im lặng và để em nói hết những gì em muốn," anh nói dịu dàng. Ace hơi ngần ngại trước khi trút hết tất cả những gì đã xảy ra trong hành trình tìm kiếm Teach, mọi thứ xảy ra sau khi cậu thua hắn. Toàn bộ cơn ác mộng.
Marco cứ thế xoa những vòng tròn lên lưng cậu quanh vết thương vẫn đang lành, hôn lên vai cậu khi cậu tựa đầu vào cổ anh và nói khẽ. Có rất nhiều nước mắt, nhưng Marco đã giữ đúng lời hứa, chỉ lắng nghe để Ace trút ra mọi thứ đè nặng trong lòng. Những điều khiến cậu đau đớn tột cùng và vẫn còn quá tươi mới.
Khi Ace kể xong, vết thương tinh thần mới nhất là việc chia sẻ cơ thể và không biết chuyện gì xảy ra vào ban đêm, Marco hôn nhẹ cậu. "Chúng ta không ở nhà, không ở trên tàu, nhưng chúng ta là nhà miễn là còn bên nhau. Và rồi chúng ta sẽ sớm ở cùng nhau. Anh hứa." Ace vẫn chưa thấy khá hơn là bao trước khi cậu đánh mất mình trong nụ hôn của người yêu, ôm lấy hông anh rồi hôn dưới quai hàm. Cậu luồn tay vào giữa hông mình và quần, những ngón tay trải rộng trên bụng dưới.
Anh kéo khóa quần của Ace xuống, và đôi mắt cậu lờ đờ khi cảm thấy nhẹ nhõm vì cánh cửa đã đóng và họ đang ở sau những thùng hàng. Cậu để Marco đưa tay vào trong quần mình để khiến cậu quên đi nỗi buồn chỉ trong vài phút. Tất cả những thùng hàng ở đây đều chứa thực phẩm khô, nên Ace thấy yên tâm hơn về chuyện đó.
Người trẻ hơn cắn vai Marco để ngăn tiếng rên khi Marco liếm dọc cổ cậu và làm cậu sung sướng trước khi Ace kết thúc một cách đáng xấu hổ vì quá nhanh. Marco rút tay ra, liếm nó rồi kéo khóa quần lại cho Ace, người giờ như thạch, thở hổn hển và vẫn còn tê dại. Cậu nhận ra mình đã không làm gì trong suốt bốn tháng, đương nhiên là kết thúc sớm.
"Khi nào chúng ta có phòng riêng, anh sẽ khiến em tan chảy trong tay anh và anh có thể cho em thấy anh nhớ em đến thế nào theo những cách khác," Marco nói khàn khàn bên tai cậu. "Và lần này sẽ là ban ngày, anh không quan tâm nếu ai nghe thấy," anh liếm dọc cổ họng Ace, khiến cậu rên lên vì cảm giác đó.
Ace không thể nói là cậu khó chịu khi Marco biến cuộc an ủi đầy tâm sự này thành một chuyện gợi tình. Giờ cậu cảm thấy khá hơn, được thả lỏng và yêu thương trong vòng tay của Marco. May mắn thay, con quỷ không nói gì trong suốt hay sau chuyện đó, vẫn ẩn mình hoặc ngủ cho đến lượt nó xuất hiện. Ace ngủ thiếp đi sau đó. Cậu gần như luôn ngủ sau khi làm tình hoặc bất kỳ chuyện gì tương tự. Marco nói anh thấy điều đó dễ thương, và nó không làm anh phiền lòng, dù có khi anh là người duy nhất dọn dẹp sau đó.
Vậy là Ace ngủ trên ngực anh như một đứa trẻ, thả lỏng và thở chậm rãi. Thật sự rất dễ chịu. Sau đó, họ đi kiếm chút đồ ăn và giao lưu, Ace cảm thấy khá hơn rồi. Cậu có thể thấy quầng thâm dưới mắt vài người anh em. Cậu không thích việc gia đình mình đang đau khổ, nhưng cậu thực sự không đơn độc. Đó là một sự nhẹ nhõm. Cậu đáng ra nên nhận ra điều đó sớm hơn, nhưng những người anh em của cậu quả thật rất tử tế. Cậu đã không nhận ra, vì bị nhấn chìm trong những vấn đề của riêng mình.
Họ ăn uống và cười nói vui vẻ. Tất cả rượu của Shanks đã hết. Trước là vì nỗi đau, giờ là vì niềm vui. Tiệc tùng là điều mà gia đình Râu Trắng không thể kiềm chế được.
-x-
"Cậu nói chuyện với tôi nhiều thật đấy. Sao, chưa từng ngủ à?" Demon Ace hỏi người kia, người luôn ra ngoài vào ban đêm để trò chuyện với hắn. Demon Ace không dòm ngó gì đến cuộc sống thường nhật của Ace, thường thì ngủ trừ khi hắn cảm nhận được những cảm xúc mạnh mẽ đến khó chịu từ cậu thanh niên. Hoặc khi cậu đặt câu hỏi với hắn. Nên hắn không thấy người kia vào ban ngày.
"Cậu là người thú vị mà. Vừa hoàn toàn khác biệt, lại vừa rất giống Ace." Con quỷ gắt lên rằng hắn chẳng giống Ace chút nào. Cậu ta yếu đuối về mặt cảm xúc. Con quỷ không có gì giống cậu ta. "Tôi nghĩ cậu cũng khá cảm xúc đấy chứ. Cậu rất dễ nổi giận. Có thể là vì cậu là quỷ, tôi không biết. Tôi cũng không biết có con quỷ nào hạnh phúc hay gì không, nên," người kia cười, khiến Demon Ace thấy khó chịu.
"Không có con quỷ nào giống tôi cả. Chúng toàn là lũ ngu ngốc yếu đuối, không biết nói. Còn đám người dưới địa ngục, tất cả những gì chúng làm là la hét khi bị tra tấn." Người kia cười và nói rằng chuyện đó là hiển nhiên rồi. Demon Ace vẫn tiếp tục than phiền rằng nó rất phiền phức.
Người kia dựa lưng vào lan can nơi Demon Ace đang ngồi, như anh ta vẫn làm mỗi đêm khi ra đây nói chuyện trước khi quay vào trong. "Vậy là, cậu thấy cô đơn? Không ai để nói chuyện dưới đó."
Demon Ace nổi điên. "Tôi không cô đơn, tôi chán chết đi được!" hắn gầm lên. Người kia giơ hai tay lên, chỉ nói rằng anh ta đưa ra một nhận định, không có ý xúc phạm.
Họ im lặng một lúc, Demon Ace giận sôi máu cho đến khi tự trấn tĩnh lại. Hắn không cô đơn, hắn chỉ chán. Không có gì để làm và không ai để nói chuyện cùng. Người kia đột nhiên hỏi liệu hắn có thích nói chuyện với anh ta không. "Không," hắn gắt lên.
"Thôi nào. Nếu cậu không thích tôi, sao mỗi đêm lại nói chuyện với tôi?" anh ta hỏi. Demon Ace nói rằng hắn không có yêu cầu nói chuyện. "Cậu hoàn toàn có thể bảo tôi biến đi, nhưng cậu chưa từng. Tôi hợp với Ace từ sớm, tôi cảm thấy tôi hợp với cậu nữa. Tôi không phiền vì mấy cái gai nhím của cậu. Hay mấy con mắt phụ. Tôi thấy chúng ngầu đấy."
Demon Ace nhăn mặt, không thích việc người kia cứ đẩy giới hạn của hắn. Đúng là hắn chưa từng bảo người kia biến đi. Có gì đó ở anh ta. Anh ta không quá nghiêm túc, không dễ bị xúc phạm hay nổi giận, mà đó là những thứ Demon Ace biết rõ nhất. Hắn không thích nói chuyện với người khác. Hắn không giỏi, hắn chỉ biết gắt gỏng và cáu bẳn.
"Cậu đầu óc có vấn đề. Tôi không giống Ace chút nào."
Người kia đáp, "Thì sao? Tôi đâu nói cậu phải giống cậu ta. Thỉnh thoảng cậu khiến tôi nhớ tới Ace, nhưng ai cũng có thể giận dữ và cáu kỉnh. Chỉ là cậu có cùng gương mặt, nên có lẽ là vậy." Anh ta lại nói rằng hắn chẳng giống Ace mít ướt kia chút nào. "Cậu từng khóc bao giờ chưa? Ý tôi là không phải khi ở cùng Ace. Tôi không cố tọc mạch đâu."
Demon Ace thực sự nghĩ là anh ta đang tọc mạch. Nhưng anh ta dễ nói chuyện. Không bị xúc phạm và không ép buộc nếu Demon Ace muốn dừng. "Tôi không khóc. Nó cảm giác tệ khủng khiếp. Đó là lý do tôi hồi sinh lão khốn đó, để khỏi phải khóc vì lý do chết tiệt nào đó. Nhưng đó là sai lầm, lão ta thô lỗ kinh khủng."
Người kia bật cười, và Demon Ace gắt lên đòi biết có gì buồn cười. "Cậu dám gọi Bố già là thô lỗ? Chính cậu là người khoe khoang chuyện con trai ông ấy, Thatch, đã chết. Còn tệ hơn cả thô lỗ nữa đấy." Demon Ace nhăn nhó và quay đi. Hắn nói hắn xứng đáng được tôn trọng. "Cậu sẽ được tôn trọng nếu cậu biết tôn trọng người khác," người kia nói, nhẹ hơn lúc trước.
"Không. Nếu tôi thể hiện sự tôn trọng thì bọn họ sẽ nghĩ tôi xem họ vượt trội hơn tôi," Demon Ace phản bác. Người kia nói rằng điều đó phụ thuộc vào suy nghĩ của người khác. Rằng cậu có thể tôn trọng mà không cần phải cúi đầu. Chỉ cần đừng đẩy họ trong hành lang. Như thế là một bước khởi đầu tốt rồi. Demon Ace hừ một tiếng và khoanh tay lại một cách trẻ con.
"Cậu biết không, tôi nghĩ có một thứ cậu cần." Demon Ace hỏi đó là cái gì, giọng đầy vẻ mỉa mai. "Một cái tên! Rốt cuộc thì cậu đâu phải Ace, đúng không? Mà mọi người chỉ gọi cậu là con quỷ, hay Demon Ace, nghe như cậu chỉ là một biến thể khác của Ace thôi. Mà cậu không phải thế, đúng không? Chỉ là ở trong cơ thể cậu ta." Demon Ace nhìn anh ta với vẻ cau có, rồi khẳng định hắn không có tên, hắn không cần tên. "Vậy tôi chọn một cái tên để gọi cậu nhé, vì chúng ta nói chuyện thường xuyên mà?"
"Tùy cậu," Demon Ace gắt, nhưng không còn quá gay gắt. Hắn chưa từng có tên vì không có ai dưới địa ngục để đặt tên cho hắn. Tại sao người này lại tử tế với hắn như vậy? Anh ta thậm chí không biết tên hắn. Tại sao anh ta không nói tên của mình?
"Hay là... hmm, tôi chưa nghĩ ra cái nào cả."
"Vậy sao còn đề nghị?!" Người kia chỉ cười phá lên. Demon Ace thấy mặt trời đang mọc, và hắn phải quay vào trong. Hắn không muốn bị thiêu cháy khỏi cơ thể của Ace. Hắn có muốn ngắm bình minh, nhưng hắn không phải đồ ngốc hay muốn tự sát.
"Tối mai tôi sẽ nghĩ ra một cái tên cho cậu."
"Tùy," Demon Ace nói và vội vã bước vào trong.
-x-
Ace đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn vào cái lỗ trên bụng mình. Các cơ quan nội tạng vẫn còn ở đó, và cậu có thể thấy chúng đang hoạt động, vì lớp da vẫn chưa tái tạo lại. Cậu đặt miếng băng trở lại và mặc áo lên. Izo đã khâu lại hình xăm cho cậu. Dù vậy, có thể điều đó sẽ không cần thiết. Làn da đang tự lành lại, không chỉ là cái vết thương hở hoác. Da của cậu đang được phục hồi, điều đó có nghĩa là hình xăm của cậu sẽ tái tạo lại. Điều đó suýt nữa khiến cậu bật khóc.
Cậu sẽ giữ bí mật và rồi sẽ cho mọi người thấy một khi nó đã được tái tạo hoàn toàn.
Việc hình xăm đang tái tạo lại đã giúp cậu rất nhiều. Bố già thì không lành lại, dù bộ ria mép của ông may mắn là đang mọc lại. Nhưng ông từ chối mặc áo che đi những vết sẹo khủng khiếp của mình, dù rất nhiều người muốn ông làm vậy. Nhìn cảnh đó thật đau đớn. Ace có thể hiểu lý do, nhưng cậu thì sẽ không cảm thấy như vậy. Cậu thấy xấu hổ vì cú đánh cuối cùng của mình. Bố già thì không có vẻ vậy. Miễn là nó không nằm ở sau lưng, dù thật ra điều đó chưa bao giờ được cho thấy.
Nhìn thì thật khó khăn, nhưng thuyền trưởng nói ông muốn mọi người làm quen với nó. Dĩ nhiên ông là thuyền trưởng và họ cũng không thể ép ông che đi được. Ngày hôm sau, họ cập bến hòn đảo đóng tàu. Nhưng họ không có tiền để mua tàu, điều đó thật sự là một vấn đề. Kế hoạch của Bố già là nhận hòn đảo làm lãnh địa, và đổi lại, họ sẽ nhận được một con tàu. Hòn đảo này không được bảo vệ, và có rất nhiều hải tặc thường xuyên cướp phá.
Nên việc có Râu Trắng cai quản sẽ rất tuyệt, và một khi người ta phát hiện ông còn sống, một khi thế giới phát hiện ra điều đó, tình hình của họ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Tất cả những gì họ cần làm là giết Teach và sẽ không còn mối nguy nào đối với họ. Ace biết cả băng cảm thấy xấu hổ vì đã thua tan nát như vậy. Một vết nhơ trong danh tiếng của họ. Rằng họ vừa không thể cứu được Ace, lại vừa mất luôn thuyền trưởng, người có trái ác quỷ đã bị đánh cắp. Một sự sỉ nhục thật sự. Họ phải bù đắp điều đó bằng cách giết Teach. Họ có thể sẽ không lấy lại được trái ác quỷ, và có thể sẽ có ai đó khác sở hữu trái chấn động, nhưng họ sẽ xử lý chuyện đó khi tới lúc. Ngoài ra, Shanks là một Tứ Hoàng mà không có trái ác quỷ. Vẫn có thể làm được.
Râu Trắng đã bắt đầu nói chuyện riêng với Shanks. Marco nói anh nghĩ ông đang hỏi cách họ có thể đền đáp cho anh ta. Anh ta đã làm rất nhiều cho họ, rất nhiều, họ đã dùng hết nguồn cung, thực phẩm, nước và rượu. Họ không biết vì sao anh ta lại làm đến mức đó vì họ.
Thế nên, sau bữa trưa, Ace muốn nhiều chuyện, và tự mình đến hỏi. Ace lại đến văn phòng của anh ta, như cậu từng làm, và hỏi anh ta vì sao đã làm quá nhiều như vậy cho họ. Họ là mối quan hệ thân thiện, nhưng không phải đồng minh. "Tất cả các cậu đã cứu Luffy," anh ta nói đơn giản. "Cậu là anh của thằng bé, và tất cả các cậu đã cố gắng hết sức để cứu nó. Nếu băng của các cậu không ở đó, nó đã chết rồi." Ace sững người trước khi nở một nụ cười nhỏ.
"Thằng nhóc đó đúng là biết cách len lỏi vào trái tim người khác nhỉ? Anh biết không, tôi đã cố giết nó không biết bao nhiêu lần?" Rõ ràng là Shanks không hề biết chuyện này, và thế là họ có một cuộc trò chuyện dài về Luffy, những ký ức của Ace với nó, tất cả những gì Luffy từng là trong cuộc nói chuyện đó, và cả hai cùng cười về thằng nhóc ngốc nghếch đã biến thành một thiếu niên ngốc nghếch.
Thật tuyệt, và Ace rất vui khi được khoe về em trai mình với một người thật sự quan tâm, người đã biết Luffy từ trước. Sau cuộc trò chuyện đó, con quỷ cất tiếng trong đầu cậu, khiến cậu giật mình. Ngươi có được đặt tên khi sinh ra không?
"Có chứ. Ai sinh ra mà không có tên? Sao vậy?" Không có phản hồi, nên Ace không hỏi thêm nữa. Cậu bỏ qua chuyện đó. Ace thấy quý Shanks hơn rất nhiều sau khi biết anh ta yêu quý Luffy đến thế nào. Hồi nhỏ nó dễ thương lắm – nhưng cũng rắc rối nữa – Ace muốn gặp nó, nhưng họ đang ở quá xa. Luffy sẽ không bao giờ được đưa tới Tân Thế Giới. Chuyện đó là chắc chắn.
Mọi người đang thu dọn đồ đạc, và những con tàu đồng minh cùng Moby 2 và 3 cũng ở gần đó. Tất cả họ đều đang đổ bộ vào phía sau đảo, nơi trại sẽ được dựng lên trong lúc con tàu mới được đóng. Đó sẽ là một món hối lộ, nhưng là một món hối lộ giá trị mà chắc chắn sẽ giúp tiết kiệm rất nhiều tiền từ việc bị trộm hàng và phải đóng tàu cưỡng bức.
Là một hòn đảo chuyên đóng tàu, nó thật sự thiếu người ở bộ phận bảo vệ. Không có ai để chiến đấu bảo vệ họ. Thật là nực cười. Như thể hòn đảo này vốn ở Đông Hải rồi bị dịch chuyển đến Tân Thế Giới. Vì các băng khác phần lớn đều đóng ở xa và có người sửa tàu cho họ.
Nên hòn đảo này hoàn toàn sẵn sàng để tiếp quản. Tất nhiên không phải bằng vũ lực. À thì, có đấy, nhưng nhẹ nhàng thôi. Giờ thì Râu Trắng vẫn còn sống, được mười năm. Trước cuộc chiến, y tá từng nói ông nhiều lắm là còn ba năm. Ông gặp nhiều bệnh tuổi già và vấn đề hô hấp. Giờ thì, trông ông còn tệ hơn, nhưng lại khỏe hơn. Chưa từng có ai cảm thấy ông cần đến y tá.
Nhờ lòng tốt của Shanks, mà anh ta thì có rất nhiều lòng tốt, Bố già đã được kiểm tra sức khỏe nhiều lần, nhưng không có vấn đề gì bên trong. "Quỷ? Bố già có thể chết không, khi ngươi đã cho ông mười năm?" Ông ta sẽ không chết cho đến mười năm kể từ ngày ta kéo dài tuổi thọ của ông ta. Ngày đó, sinh mạng của ông ta sẽ kết thúc và ông ta sẽ gục xuống chết.
Cách dùng từ nghe hơi tàn nhẫn, nhưng quỷ Ace không giỏi dùng lời tử tế hoặc đơn giản là hắn không thích dùng chúng. Marco nói anh ấy giờ ở ngoài vào ban đêm, hầu như mỗi đêm. Cả đêm. Hắn không làm phiền ai nhiều. Chỉ ra ngoài một mình. Họ đoán là do thời tiết ban đêm dễ chịu. Ít ra thì hắn không khiến ai bực bội.
Tới cuối ngày, mọi người đã thu dọn xong và dọn sạch kỹ lưỡng mọi ngóc ngách của con tàu. Như một lời tạm biệt, Shanks sẽ cho họ mượn tiền mua thực phẩm và nước. Ace không thấy điểm dừng nào cho sự tử tế của Shanks.
"Bố già, chúng ta phải làm đồng minh với Shanks," Ace nói khi họ đang ăn tối. Râu Trắng cười lớn và nói họ đã là đồng minh rồi. Ngoài ra, với tư cách là thuyền trưởng, Marco đã yêu cầu điều đó, và Shanks đồng ý. Họ là đồng minh của nhau, trong mối quan hệ thân thiện. Họ sẽ trả ơn Shanks bất cứ khi nào đến lúc thích hợp.
Marco mỉm cười và xác nhận là anh đã làm điều đó. Anh ấy đã ngăn chặn cuộc chiến và cứu rất nhiều người trong họ, cũng như mang theo thi thể của họ. Nếu họ không có mặt trên tàu của Shanks, thì sẽ chẳng ai ở đây lúc này, tất cả đã bị chia cắt hoàn toàn. Vậy nên một phần là nhờ người đàn ông tóc đỏ mà họ có thể đoàn tụ trở lại.
Vì lý do nào đó, quỷ Ace tỏ ra rất sốt ruột muốn Ace ngủ, giục cậu đi ngủ ngay đi. Ace đồng ý, không hiểu có gì phải vội, nhưng cũng muốn tới đó sớm hơn, nên cậu đi ngủ sớm hơn. Trước cả Marco. Nhưng khi cậu thức dậy một tiếng sau trong hình dạng con quỷ, thì lúc đó là nửa đêm và Marco đang ngủ cạnh cậu.
-------------------------------------------
Chương 4: Đỏ
Quỷ Ace bật dậy và chạy ra ngoài tới chỗ lan can rồi ngồi xuống. Hắn không biết vì sao mình lại nôn nóng đến thế. Vì sao hắn lại muốn đêm đến thật nhanh như vậy. Được rồi, đó là một lời nói dối trắng trợn. Hắn chỉ là không muốn thừa nhận rằng mình muốn có một cái tên. Tất cả những người khác đều có tên, nhưng hắn chỉ là quỷ Ace. Hắn không phải Ace, nhưng hắn cũng không đủ sáng tạo để tự đặt ra tên cho mình. Hắn chắc chắn rằng tên loài người là được người khác đặt cho, chứ không phải tự chọn.
Với việc về cơ bản là một dạng của Satan, hắn chưa từng có được những gì loài người có. Hắn được hình thành từ hư vô, hàng triệu năm về trước. Hắn chỉ đơn giản là tồn tại. Không có ai để nói chuyện cùng ngoài những con người trong địa ngục cầu xin được tha thứ. Hắn chẳng ban phát điều đó. Hắn đã cố gắng bước vào thế giới loài người suốt, suốt bao nhiêu năm, hàng thập kỷ.
Hắn không theo dõi Ace làm gì suốt cả ngày, cũng như Ace không biết hắn làm gì vào ban đêm, nhưng Ace luôn đi ngủ trong vòng tay của một ai đó khác. Khi quỷ thức dậy, hắn cảm thấy không thoải mái vì điều đó, không thích bị Marco chạm vào, hay bất kỳ ai cả. Nhưng Ace thì lại thích điều đó. Vậy nên chắc hẳn được ở bên người mình yêu là điều tuyệt vời lắm.
Hắn chờ hai mươi phút trước khi cái gã vẫn chưa có tên xuất hiện. Quỷ Ace giả vờ như không quan tâm. "Vậy, ngươi nghĩ ra cái tên ngu ngốc nào rồi?" hắn hỏi, không thể nào hỏi câu đó theo cách nào khác được. Làm sao để nói một cách tử tế mà không cố tình tỏ ra hỗn láo. Gã kia thì tử tế, nhưng cũng không bao giờ giận hay khó chịu khi quỷ cáu kỉnh.
"Rồi! Tôi nghĩ kỹ lắm luôn. 'Red'."
"... Như là màu đỏ ấy hả?"
Anh ta gật đầu. "Đỏ. Nó được dùng trong nhiều từ khác nhau mà tôi nghĩ có thể mô tả cậu. 'Redemption' (chuộc lỗi), 'incredible' (đáng kinh ngạc), 'undiscovered' (chưa được khám phá), 'unpredictable' (khó đoán trước). Tôi biết nghe có hơi sến, nhưng với tôi thì nó rất hợp."
Red. Hắn là màu đen trong hình dạng quỷ, nhưng được gọi là Đen thì không phải cái tên hay cho lắm. Đỏ. Nghe có hợp không? Và phần lớn mấy từ kia đâu có phát âm "red" theo kiểu đó. Nhưng đó là một cái tên được đặt cho hắn. Như một con người. Hắn cau có. Hắn không muốn là con người. Nhưng chẳng phải đó là điều hắn vẫn luôn hướng tới sao? Hắn đã muốn đến thế giới loài người như một con người cơ mà.
Hắn không thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể Ace. Nhưng đây là mức độ con người nhất mà hắn có thể đạt tới. "Vậy, cậu có thích nó không?" gã kia hỏi.
Quỷ Ace gật đầu. "Tôi sẽ dùng cái tên đó," Red nói. "Dù đó là một cái tên ngu ngốc." Gã kia chỉ cười thích thú, nói rằng ngu ngốc nhưng lại hợp. Anh ta mỉm cười với Red, người cuối cùng cũng hỏi tên thật của anh ta là gì. Nhưng gã kia nói đó là bí mật. "Tại sao? Giờ ngươi biết tên ta rồi. Thế tên ngươi là gì?"
"Ừm... sao cậu không đặt tên cho tôi đi? Tôi có tên, nhưng không muốn nói ra."
"Được thôi. Đầu Bánh Mì. Vì tóc ngươi xù lên một cách ngu ngốc." Đầu Bánh Mì nói điều đó thật là tàn nhẫn. "Vậy thì nói tên thật ra đi!"
"Không đâu~" gã kia cười. Red hậm hực. Gọi anh ta là Đầu Bánh Mì thì dài dòng và ngu ngốc quá, nên hắn sẽ tiếp tục gọi là "gã" thôi. "Vậy, cuộc sống thế nào rồi?"
Red thở dài, và trừng mắt nhìn gã kia. "Tôi không biết. Khi tôi hé mắt nhìn thì thấy mọi người đều vui vẻ và háo hức gặp lại nhau. Như thể họ đều quên tôi rồi vậy." Gã kia hỏi hắn có buồn khi bị quên không. "Không! Tôi chỉ nói vậy thôi. Có khi tôi nên ngừng tụ tập ở đây và nói chuyện với ngươi, rồi đi nhắc nhở mọi người là tôi vẫn còn ở đây."
Gã kia "hừm" một tiếng và hỏi đó có thật là điều Red muốn không. Muốn mọi người ghét hắn, khinh miệt hắn. Đó là mục tiêu ban đầu của hắn, nhưng giờ thì còn như thế không? Red cau có và quay đi chỗ khác, thật sự không có câu trả lời nào. Hắn không thích việc gã kia cứ chọc vào tất cả các điểm yếu của hắn nhưng lại làm điều đó một cách tử tế.
"Ngươi có trái ác quỷ hay gì đó giúp đọc tâm trí à?" hắn gắt lên.
"Không đâu! Tôi chỉ giỏi làm mấy người cáu kỉnh phát điên thôi. Tôi cũng từng làm vậy với Ace đấy. Cậu rất khác cậu ấy, nhưng vẫn cáu kỉnh y như nhau!" anh ta cười. Red hậm hực rồi cúi xuống, đong đưa chân mình.
"Tôi vẫn chưa từng được dùng sức mạnh của mình lần nào kể từ khi đến đây. Tôi chưa từng được cho mọi người thấy tôi nguy hiểm ra sao. Chỉ mới hồi sinh tên khốn đó thôi. Nhưng tôi đã ký giao kèo là không được làm hại ai ở đây, vậy thì tôi phải dùng sức mạnh kiểu gì?!" hắn giận dữ than vãn.
Gã kia im lặng một lát rồi nói hắn chỉ có thể hy vọng có ai đó tấn công vào ban đêm. Vì hắn không thể ra ngoài vào ban ngày. Red bỗng than phiền rằng hắn chưa từng được cảm nhận ánh sáng mặt trời. Gã kia tỏ ra ngạc nhiên và hỏi vì sao hắn lại cảm thấy như thế. Địa ngục chẳng nóng bỏng sao? Con quỷ có vẻ ngạc nhiên với chính lời thốt ra của mình, và đang bắt đầu cảm thấy không thoải mái với việc hắn cảm thấy thoải mái quanh tên này.
"Tôi không nói gì nữa đâu đêm nay," Red nói, và bước vào trong. Phần còn lại của đêm, hắn chỉ đi tắm, ngâm mình trong nước lạnh, không thể sử dụng năng lực của Ace cũng như không thể dùng năng lực của chính hắn. Hắn nhìn xuống làn da. Phần lớn đã lành lại khá tốt. Sẽ không lâu nữa người ta sẽ quên mất cái chết của Ace khi nhìn vào cậu ấy. Có khi họ sẽ quên luôn sự tồn tại của hắn.
Red là người đã mang họ trở lại! Hắn không cần sự cảm ơn của họ hay gì cả, nhưng hắn muốn được chú ý! Có khối người vẫn còn thức, và gương mặt hắn vẫn trông đáng sợ, nhưng họ nhìn hắn như thể hắn chẳng có gì đặc biệt. Hắn phải bắt đầu trở nên hung hăng và thô lỗ lại thôi, nếu không sẽ bị mờ nhạt khỏi ký ức của hầu hết mọi người.
Khi mặt trời mọc, Red mặc lại đồ ngủ của Ace và đi đến phòng ngủ. Căn phòng chật ních đó bốc mùi mồ hôi và xì hơi. Loài người thật hôi hám. Hắn chui lại vào giường cùng với Marco và dần biến mất, ý nghĩ cuối cùng là về việc phải nói cho Ace biết tên mới của mình. "Red."
Thật ngu ngốc... nhưng hắn không thể không thích nó. Dù rằng hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với ai cả.
=x=
Tạm biệt Shanks và con tàu của anh ấy có chút đắng ngọt lẫn lộn, nhưng tất cả họ lại cảm ơn anh một lần nữa khi họ đứng trên vách đá, và băng Tóc Đỏ đang vẫy tay chào tạm biệt. Mọi người bây giờ đều có quan hệ rất thân thiện với những người đàn ông đó. Họ là những người tốt. Các đội trưởng, thuyền trưởng và một nhóm nhỏ khác chờ đợi kiên nhẫn cho các con tàu khác và đồng minh của họ đến nơi.
Ace muốn gặp và xin lỗi tất cả bọn họ. Cậu tự hỏi họ sẽ nghĩ gì về demon Ace. Hắn có thể sẽ thích thú khi chọc tức họ, những con mồi mới chưa quen với thái độ và lời lẽ tàn nhẫn, khó chịu của hắn. Tên tôi là Red.
"Red?" Ace hỏi. Ừ. "Ờ, được rồi, Red," thiếu niên tàn nhang lẩm bẩm. Họ cùng chờ đợi và phải mất nhiều tiếng sau, tất cả mới đến nơi. Bố già trông vẫn khủng khiếp, nhưng ông không quan tâm miễn là bộ ria mép của ông vẫn còn nguyên vẹn, điều mà đúng là đã mọc lại, khiến ông rất nhẹ nhõm và vui mừng. Khi mọi người đáp xuống, đã có những cái ôm khổng lồ chất chồng lên cả hai người cựu tử sĩ. Bố già thì không bị xô ngã, nhưng Ace thì bị ngã thật.
Mọi người ăn mừng, dùng hết sạch rượu sake trên tất cả các con tàu đồng minh đã đến, có buổi tiệc đầu tiên sau nhiều tháng cho tất cả mọi người. Từ trước khi Thatch chết và Ace rời đi trên hành trình báo thù vô ích.
Cuối bữa tiệc, cậu thấy đây là lúc thích hợp để đưa ra tin tốt lành. À thì, là để cho mọi người thấy. Sau đó cậu có thể thôi không mặc áo nữa, dù giờ thì cũng đã quen rồi. "Tôi có thứ này muốn cho mọi người xem," Ace nói, đặt cốc xuống. Họ nhìn về phía cậu. "Có một thứ đã quay lại," cậu nói, mỉm cười, khi đứng dậy, quay lưng lại và vén áo lên để lộ dấu xăm và làn da giờ đã hoàn hảo trở lại.
Thủy thủ đoàn hò reo ầm ĩ, và Ace quay lại, cười toe toét. Marco nhào đến ôm cậu xuống đất và hôn cậu. Có người huýt sáo, có người thì làm ra tiếng kinh tởm. "Chờ đến khi tôi thật sự có cậu trong tay xem," Marco thì thầm vào tai Ace một cách gợi cảm, khiến cậu đỏ mặt nhưng vẫn cười đáp lại. "Tôi sẽ làm nát cái mông xinh xắn ấy."
Họ đi săn tìm thức ăn cho bữa tiệc, và Ace biết người ta chắc chắn đã biết họ có mặt ở đây rồi, nhưng chẳng ai đến gần. Nghe họ như lũ cướp biển đông nghịt, lại còn chửi thề đầy màu sắc nữa chứ.
Sau bữa tiệc và bữa tối, phần lớn đi ngủ, nhưng cũng có nhiều người thức để gặp phiên bản demon của Ace, người mà họ chưa biết giờ đã có tên là Red. Hắn ngồi dậy và đẩy Marco ra, trừng mắt nhìn mọi người, khiến họ căng thẳng vì cái nhìn đó, rồi bước vào rừng. Hắn tìm một cái cây lớn và trèo lên dễ dàng.
Hắn ngồi đó, cau có. Gã kia leo theo hắn lên, và hắn chưa từng thấy gã đó trong trại. Gã ngồi trên cành cây chắc chắn phía đối diện hắn. Gã nói, "Sắp tới sẽ có nhiều người hơn trên tàu. Sẽ ít riêng tư hơn đấy." Gã nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại có sự đồng cảm và thương hại ẩn bên dưới. Red thở dài, bực bội.
"Tôi lẽ ra không nên mang lão ấy sống lại," hắn nói bằng giọng rít lên, nhưng vẫn đủ nghe rõ. Gã kia nói đó là một việc tốt, dù hắn có thích hay không. Bởi vì Râu Trắng được hồi sinh, Red có thể cược là chắc chắn sẽ có thêm nhiều cuộc đột kích. Tấn công vào ban đêm. Họ bị như vậy suốt bởi các băng liều lĩnh và muốn chết. Nếu Râu Trắng không sống lại, thì họ sẽ bị bỏ rơi và lãng quên. "Nhưng tôi vẫn không thích ai nấy vui vẻ như thế! Tôi chỉ muốn Ace đừng trầm cảm nữa thôi!" hắn gào lên.
Gã kia không hề chớp mắt trước tiếng la hét hay gì cả. "Cậu biết đấy... cậu hoàn toàn có thể thử hòa đồng với họ. Nói chuyện với họ và mọi thứ. Cũng như nói chuyện với tôi và ngồi ngoài này suốt thôi. Có khi cậu còn được ăn uống thoải mái nếu hòa đồng tốt ấy."
"Tôi là quỷ mà, đồ ngốc. Tôi đâu phải sinh ra để hạnh phúc bên loài người." Gã kia chỉ ra rằng gã là người. "Thế không tính."
"Tại sao không?"
"Chỉ là không!" Gã lùi lại, rồi hỏi hắn muốn làm gì trong đời. Nếu hắn không ở trong cơ thể của Ace. Nếu không chia sẻ nó, không bị trói buộc trong đó. "Giết chóc và hủy diệt." Gã thở dài, trông có vẻ thất vọng. "Tôi muốn đấu với kẻ mạnh nhất trong số chúng, tôi muốn giết càng nhiều người càng tốt, khiến họ đau đớn và khổ sở." Gã không có vẻ gì bị dao động trước những lời u tối đó.
Gã nói, "Có khi cậu có thể thỏa thuận với Râu Trắng? Rằng ở hòn đảo có căn cứ hải quân kế tiếp, cậu có thể ra ngoài ban đêm và tha hồ vui vẻ." Giọng điệu của gã hoàn toàn bình thản. Red nghĩ gã là một con người kỳ lạ. Và hắn chắc chắn là không thích sự hiện diện của gã. Hắn chắc chắn không hề làm bạn với con người và sẽ không bao giờ. Red nói nghe cũng được đấy. "Sao cậu không đi hỏi luôn bây giờ đi? Tôi chắc là ông ấy còn thức. Chưa khuya lắm đâu." Red nói hắn sẽ không nói chuyện tử tế đâu. "Tôi chắc là Râu Trắng quen rồi." Red cau có, nhưng nhảy khỏi cây, không hề bị thương nhờ năng lực lửa của vật chủ. Thật tiện lợi, vậy mà hắn chưa từng được dùng lần nào!
Red dậm chân đến chỗ Râu Trắng, không kìm được. Hắn cố tình dẫm lên quần áo của Izo vì hắn biết Izo ghét bộ kimono của mình bị dơ. Red đúng là đồ ranh con, nhưng lại rất tự hào về điều đó. Izo không tỉnh dậy, nhưng nhiều người thì không say đến mức bất tỉnh. Hắn tìm thấy thuyền trưởng đang tựa lưng vào một gốc cây lớn, nhìn các "con trai" của mình với biểu cảm vui vẻ.
Biểu cảm đó không thay đổi ngay cả khi ông nhìn thấy con quỷ mặt cau có, bốn mắt. "Tôi muốn ông làm một việc cho tôi," Red nói bằng giọng khó chịu. Thuyền trưởng hỏi hắn muốn gì. "Tôi muốn tấn công một căn cứ hải quân và bung hết sức. Tôi không được phép giết ai mà Ace thích, nên tôi chẳng làm được gì cả."
"Cậu chỉ muốn giết thôi à?" Râu Trắng hỏi với giọng bình thản. Ace gật đầu. "Vậy thì ở căn cứ hải quân kế tiếp mà chúng ta đến, tôi sẽ cho phép cậu phá hủy nó theo cách nào cậu muốn. Cậu có thể học dùng striker của Ace, vì nó đã được thu hồi cùng với những vật dụng khác của cậu ấy từ nơi mà cậu ấy đã chiến đấu và thất bại trước Teach."
"Tốt. Làm sao mà cậu ta thua một tên béo lùn được chứ, thật không hiểu nổi. Tôi không thích nghe chủ thể của mình yếu ớt như vậy," con quỷ nói. Râu Trắng không còn phản ứng gì khi hắn gọi Ace là "chủ thể" nữa. Một số người trong băng thì có, nhưng, khiến Red phát cáu, nhiều người thì không. Họ đã quen với hắn, và hắn thì dành phần lớn thời gian bên ngoài, nói chuyện với gã kia, nên hắn không gặp nhiều người lắm. Không phải hắn muốn gặp họ đâu.
Râu Trắng thở dài và giải thích chuyện đã xảy ra. Rằng năng lực của Ace bị áp đảo bởi trái ác quỷ lố bịch của Teach. Và giờ hắn ta có hai trái ác quỷ mạnh mẽ. Red cười nhăn nhở. "Ông sợ à? Muốn tôi lo liệu cho không?" hắn hỏi. Râu Trắng thở dài, nghe có vẻ mệt mỏi. "Tôi có thể xóa hắn khỏi sự tồn tại. Hoặc chỉ đơn giản là giết hắn dã man. Nghe đã thấy vui khi được đấu với kẻ như thế."
"Chúng tôi không muốn kẻ ngoài đánh thay cho chúng tôi."
"Vậy ông muốn Ace lại thua nữa sao? Nếu cậu ta chẳng làm được gì, ông thật sự nghĩ những đứa con khác của ông có thể sao?" Red hỏi, lời lẽ rất chí lý khiến Râu Trắng có chút bí lời. Red sau đó thêm rằng thuyền trưởng giờ đâu còn sức mạnh áp đảo nữa. Sức mạnh đó bị cướp đi khỏi cái xác không hồn của ông. "Thật nhục nhã."
Hắn thấy vui vì đã khiến thuyền trưởng tức giận, người đã nheo mắt nhìn hắn. "Thôi thì, nếu sau này ông muốn tôi giúp, cứ nói một tiếng. Tôi biết tôi có thể kết thúc chuyện đó kể cả nếu ông không làm được." Rồi hắn quay lại khu rừng. Gã kia đang ở đó, và nói cuộc trò chuyện đó diễn ra đúng như gã dự đoán.
"Cậu đúng là chẳng giỏi giao tiếp với người khác."
"Tất nhiên rồi, tôi đâu từng ở gần người khác." Rồi hắn nhếch mép. "Nhưng tôi đã khiến ông ta tức giận." Gã kia nói là đúng thật. "Sao cậu cứ ở bên tôi hoài vậy, hả? Không ngủ à?" Red hỏi, liếc gã bằng cả bốn mắt.
Gã khoanh tay sau đầu, nói đó là bí mật. Red hỏi mọi người nghĩ gì về việc gã thân thiện với con quỷ. Gã còn đặt tên cho hắn... tại sao? Ai cũng muốn hắn biến đi cơ mà, sao lại đặt tên cho hắn? Dù không phải tên thật, chỉ là màu sắc. "Họ không quan tâm," gã nói đơn giản.
"Nếu tôi hỏi họ về cậu thì sao? Hỏi tên cậu là gì?"
"Thì tôi sẽ phải ngừng gặp cậu. Cậu muốn thế à?" người kia hỏi. Red khoanh tay và quay đi, không thể ép mình nói ra điều đó. Hắn thật sự mong biết được tên của gã rồi. Mà hắn có thể hỏi người khác dựa vào ngoại hình của gã mà. Nhưng hắn sẽ không làm.
Khi mặt trời ló dạng, Red trao trả lại cơ thể cho Ace rồi biến mất để mặt trời không làm hại hắn. Nó không làm hại cơ thể của Ace, nhưng sẽ làm tổn thương Red khi hắn còn ở trong người cậu.
-x-
Ace rúc sâu hơn vào vòng tay Marco, chưa tỉnh dậy trong khi anh thì đã. Cậu đã lấy tay áo che mắt người yêu để anh không bị ánh mặt trời làm phiền, và chỉ tỉnh dậy bởi tiếng ồn từ những người anh em đông đúc của mình. Cậu ngồi dậy và nhìn quanh. Cậu đã nghĩ sẽ bị nhìn chằm chằm sau đêm hôm qua của Red, nơi hắn chắc chắn đã là một thằng khốn với ai đó. Nhưng không có ánh nhìn nào khó chịu, chỉ có những gương mặt vui vẻ, những gương mặt đẫm nước mắt của những người từng tin rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, và nếu tỉnh dậy thì sẽ là nỗi đau không thể chịu đựng nổi.
Ngày hôm đó, thuyền trưởng và các đội trưởng sẽ vào thị trấn để thương lượng thỏa thuận mà họ đã nghĩ ra. Hy vọng là nó sẽ hiệu quả, nếu không thì họ sẽ phải tìm cách xoay xở, điều mà vào lúc này nghe như không thể. Nhưng rồi họ sẽ nghĩ ra được cách. Họ không phải là một băng bỏ cuộc. Phần lớn số còn lại ở lại vách đá để ăn, bằng cách đi săn thú lấy thịt và tìm kiếm nông sản.
Bữa ăn của họ rất nhỏ, cần phải tiết kiệm. Họ không thể săn sạch mọi thứ trong rừng mà không làm ảnh hưởng đến những cư dân đang sống trên đảo. Họ cần đến những loài vật ở đây vì nhiều lý do, Ace không nghi ngờ gì về điều đó. Họ tiến vào thị trấn, nơi thuyền trưởng ngay lập tức khiến tất cả những ai nhìn thấy ông đều sững sờ.
Nếu như không còn những vết thương để nhìn thấy, thì người ta có thể tự lừa mình rằng cuộc chiến chỉ là một vở kịch. Bằng không, vì lý do gì mà Râu Trắng lại còn sống? Nhưng bằng cách để lộ những vết chém chí mạng, điều đó chứng minh rõ ràng những gì đã xảy ra ở Marineford. Có những tiếng kêu ngạc nhiên về Ace nữa, người đã quay lại trong bộ trang phục quen thuộc mà cậu chọn. Y như xưa. Các vết thương đã hoàn toàn biến mất, cho phép cậu để lộ làn da.
Marco cứ tiếp tục ngắm nhìn cậu, và điều đó khiến Ace cảm thấy tự hào. Bạn trai cậu cứ nhìn cậu mãi không thôi. Ace chắc chắn anh đang cực kỳ thèm muốn. Cậu không nghi ngờ gì rằng mình sẽ bị "phá nát" một khi hai người có được chút riêng tư. Không chỉ mình Marco là mong chờ điều đó. Trong rừng, Marco đã bóp mông Ace trên đường đi. Ace thì túm lấy chỗ giữa chân anh, điều đó không giúp gì cho người đàn ông lớn tuổi hơn, nhưng chắc chắn khiến Ace rất khoái chí.
Dân làng, à thì, dân thành phố, đều rất sốc, nhưng Bố già đã đảm bảo rằng họ hiểu băng không đến đây với mục đích xấu xa gì cả. Mọi người vẫn còn sốc, trông có vẻ không yên tâm. Họ thấy thị trưởng của thành phố đang đi về phía họ, trông rất nghiêm nghị. Ace có thể nhìn thấy khu vực đóng tàu khổng lồ từ đó, nằm sát ngay mép thành phố. Nó cực lớn. Cậu muốn khám phá nó.
"Các người đến đây vì lý do gì?" thị trưởng hỏi, là một người phụ nữ cao lớn với những đường nét mạnh mẽ. Bố già giải thích rằng họ muốn thương lượng một thỏa thuận. Có lợi cho cả hai bên. Rằng họ muốn một con tàu mới, và để trả công, họ sẽ đặt hòn đảo này dưới sự bảo hộ của mình. Bà ta nhìn ông một lúc trước khi nói rằng họ cần nói chuyện với những người đóng tàu. Bà ta hoàn toàn vững vàng, không hề nao núng trước người đàn ông cao lớn hơn mình nhiều lần. Một người phụ nữ can đảm.
Vậy là các đội trưởng và thuyền trưởng đi băng qua thành phố, nghe thấy vô số lời thì thầm và giọng nói sợ hãi. Khi họ đến khu vực đóng tàu, họ thấy nó lớn đến mức một con tàu to như Moby Dick trước kia hoàn toàn có thể được đóng ở đây. Những người đứng đầu xuất hiện, và Ace nhận thấy mức sức mạnh của họ chẳng là gì nếu so với các quản đốc của công ty Galley La, và những người này đặc biệt yếu so với tiêu chuẩn Tân Thế Giới.
"Tôi muốn các anh đóng cho chúng tôi một con tàu. Đổi lại, chúng tôi đề nghị đặt hòn đảo này dưới danh nghĩa và lá cờ của chúng tôi." Thuyền trưởng không phí thời gian mà đi thẳng vào vấn đề, muốn giải quyết nhanh chóng. Họ ngạc nhiên, nhưng rồi một người hỏi kích thước của con tàu. Bố già đưa ra kích thước con tàu của họ, và những người đàn ông kia trông không thoải mái.
"Chúng tôi không có đủ gỗ cho con tàu đó," một người nói nhỏ, đầy lo sợ trước cơn giận của một Tứ Hoàng. Marco hỏi liệu họ có thể chặt cây giúp không. Có rất nhiều người, họ sẽ hoàn thành công việc nhanh thôi. "Các anh sẽ cần chặt hàng ngàn cái cây đấy." Ace nói điều đó hoàn toàn khả thi. Nếu mỗi người chặt một cái cây, thì sẽ xong rất nhanh.
"Chúng tôi cũng có thợ đóng tàu có thể hỗ trợ các anh để tiến độ nhanh hơn," Izo lập luận. Anh chưa biết dấu chân in trên lưng bộ kimono của mình, và không ai cảm thấy thoải mái để nói cho anh biết chuyện đó. Những người đóng tàu trao đổi ánh nhìn, rồi gật đầu. Họ sẽ chấp nhận thỏa thuận. Họ sẽ mất nhiều tiền, nhưng về lâu dài sẽ tiết kiệm được vật tư, tiền bạc và căng thẳng.
Fossa, Marco và Bố già ở lại để bàn về cách con tàu sẽ được đóng, cả phần trong lẫn phần ngoài. Ace hy vọng họ sẽ không cố tái tạo lại Moby Dick. Nó sẽ không phải là cô ấy, dù cho có giống hệt đến thế nào đi nữa.
Họ đi dạo quanh thành phố, dù không có tiền để tiêu. Ace đi cùng Haruta, và cảm thấy không thoải mái. Cậu nói thẳng ra luôn. "Tôi xin lỗi vì đã bỏ đi. Sau Thatch... chỉ còn cậu là người còn lại." Hai người đó và Thatch rất thân nhau và luôn bày trò chọc phá cùng nhau, khiến mọi người bực bội. Gây rắc rối dù đều là đội trưởng trên tàu.
"Tôi hiểu vì sao cậu bỏ đi. Sau chiến tranh, mọi thứ thật sự rất khó khăn. Với tất cả mọi người, nhất là Marco. Dĩ nhiên là ai cũng đau buồn, nhưng tôi nghĩ chính Marco và tôi là hai người chịu cái chết của cậu nặng nề nhất." Haruta hiếm khi nghiêm túc, nhưng đây là một chủ đề nghiêm túc. Ace sụt sịt, và Haruta vỗ nhẹ lưng cậu. "Cậu biết không, tôi nghĩ Thatch chắc sẽ cố làm bạn với con quỷ trong người cậu. Ảnh ngốc nghếch kiểu đó mà," vị đội trưởng thấp bé nói, giọng mang theo sự trìu mến.
Ace nói rằng con quỷ đột nhiên tự đặt tên cho mình. "Red. Tôi không biết cái tên đó từ đâu ra hay tại sao lại là cái tên đó, nhưng hắn tên là Red." Haruta gật đầu. Họ đi bộ một lúc trong im lặng. Ace nhìn vào cửa sổ của các nhà hàng. Cậu nhớ Thatch luôn khen ngợi đầu bếp và thợ nấu ăn cho đến khi về tàu, rồi lại quyết tâm nấu ngon hơn họ bằng chính món ăn của họ.
"Tôi ước gì Red có thể mang ảnh quay lại bằng cách nào đó. Nhưng hắn chỉ giỏi làm thằng khốn thôi. Hắn chỉ có thể hồi sinh Bố già vì cơ thể vẫn còn đó, và hắn đã đánh cắp tuổi thọ của tôi để trao cho ông. Tôi không nói là tôi buồn vì chuyện đó, nhưng nó đâu có giống như việc hắn đưa linh hồn của Bố già trở lại đâu."
"Nghe giống kiểu khởi động lại cơ thể bằng một cái pin mới," Haruta nói. Ace nghĩ đó là một cách ví rất hay. "Dù không có Thatch, chúng ta vẫn có thể sống hạnh phúc. Cậu đã về nhà, nơi cậu thuộc về. Chúng ta còn thiếu nhiều người, nhưng vẫn là một gia đình."
Ace buồn bã gật đầu, ngước nhìn bầu trời. Một màu xanh trong vắt, không một gợn mây. "Tôi thấy xấu hổ. Tôi đã ra đi để báo thù cho Thatch, nhưng cuối cùng tôi chỉ làm tổn thương người khác. Tôi chẳng báo thù cho ai cả."
Haruta nói, "Bọn tôi sẽ báo thù cho cả ba người các cậu khi tìm được Teach." Ace vốn không phải người bi quan, ít nhất là không nói ra, nhưng cậu tự hỏi liệu họ có thực sự làm được điều đó không. "Teach có thể phá hủy con tàu mới của chúng ta bằng trái ác quỷ của Bố già. Trái ác quỷ của tôi chẳng làm được gì hắn ngoài vài vết bỏng," Ace nói một cách tức giận. Haruta cũng cau mày, chắc chắn cũng có cảm giác giống vậy.
Tôi có thể lo chuyện đó. Cậu biết mà. Tôi sẽ không để vật chủ của mình bị tổn thương. Ace thở dài, biết điều đó là thật. Red có thể dễ dàng hạ Teach bằng sức mạnh đến từ thế giới khác. Những năng lực vượt trội hơn mọi trái ác quỷ. Cậu kể điều đó cho Haruta nghe. Về năng lực của Red, hắn có thể làm được gì. Haruta có chút lo lắng, nhưng rồi như chợt nhớ rằng con quỷ đó không thể làm hại bất kỳ ai trong số họ.
Cậu nói, "Biện pháp cuối cùng." Ace gật đầu. Họ tiếp tục khám phá, nhưng cảm giác rất khác khi không thể mua sắm gì. Cậu dừng lại trước một cửa sổ rất phản chiếu, nhìn vào chính mình. Nhìn như thể cậu chưa từng trải qua Marineford. Như thể chưa có chuyện gì xảy ra cả. Cậu không kiềm được, đưa tay chạm lên ngực. Haruta im lặng, đứng chờ cậu.
Ace thở dài, và đội chiếc mũ của mình chặt hơn trên đầu. Cậu thấy mừng vì họ đã thu lại được đồ đạc của mình, kể cả striker. Cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ của chính mình rồi rời đi cùng Haruta, người không nói gì về khoảng dừng lâu ấy của cậu.
------------------------------------
Chương 5: Hủy Diệt Của Quỷ, Cảm Xúc Của Người
Red ngồi ở rìa vách đá, đối diện với các hải tặc khác. Cậu muốn tránh khỏi tầm mắt của người khác, chẳng muốn trêu chọc ai hết. Cậu khó chịu vì đang cảm nhận những cảm xúc mãnh liệt của Ace lúc này. Cậu không khóc, nhưng chỉ cảm thấy hơi mờ mịt, như thể rất khó để tập trung vào một điều gì đó.
Người kia có mặt ở đó, bằng cách nào đó lại đi theo được cậu. Thật sự thì, hắn ta có bao giờ ngủ không? Hắn chỉ ngồi im lặng bên cạnh cậu, cả hai để chân lủng lẳng trên mép vách. "Tên Teach đó trước khi phản bội thì là người thế nào? Mọi người đều ghét hắn ta dữ lắm."
"À thì, hắn giết đội trưởng sư đoàn bốn và bếp trưởng để lấy một trái ác quỷ. Phản bội tất cả mọi người. Rồi hắn bỏ đi để bắt đầu kế hoạch của mình, và Ace là công cụ trong âm mưu của hắn." Red nhìn hắn đầy tò mò. "Teach chưa từng thật sự là một phần của bọn tôi, hắn đã thẳng thừng nói vậy. Khi hắn trở thành Thất Vũ Hải bằng cách giao nộp Ace, hắn đã lợi dụng điều đó để đến nhà tù lớn nhất và giải thoát một số tù nhân đặc biệt để thêm vào thủy thủ đoàn đang lớn dần của hắn.
"Sau khi Râu Trắng gần như đã nằm trên giường bệnh, trong tình trạng tồi tệ, hắn ta đến và cố giết ông, dù sợ ông đến chết. Hắn là kẻ hèn nhát, nhưng lại có mộng tưởng lớn. Trước đó hắn tỏ ra là người tốt, nhưng tất cả đều là giả," người kia nói một cách điềm tĩnh. Red hỏi hắn không tức giận sao. "Có chứ, tôi rất tức giận, tôi chỉ không thích thể hiện ra ngoài. Tôi thích làm người vui vẻ trong băng."
Red lại nhìn ra biển. Rồi cậu hỏi tại sao người kia lại dành nhiều thời gian ở cạnh cậu như vậy. Nó không hợp lý về mặt thời gian. Ví dụ như lúc ngủ. Và tại sao hắn lại muốn ở cạnh Red? Cậu không giỏi trong việc đối nhân xử thế. Dù rằng người này dễ chịu hơn tất cả người khác chỉ vì hắn không có gì đe dọa và luôn tỏ ra tôn trọng cậu.
"Tôi đã nói là tôi thích cậu rồi mà. Còn mấy chuyện khác thì là bí mật." Red hừ một tiếng rồi nhìn trở lại phía chân trời. Cậu không nghĩ sẽ sớm moi được câu trả lời nào từ người kia. Cả hai ngồi trong im lặng một lúc lâu, rồi mới cùng nhau quay lại trại, và Red quay trở về chỗ ngủ của mình với tên hạm phó háo sắc, nhắm mắt lại rồi biến mất.
-x-
Thời gian trôi chậm chạp, và Ace đã quyết định để thế giới biết rằng cả hai người bọn họ đã trở lại. À thì, cậu chỉ có thể tự xuất hiện, nhưng hy vọng điều đó có nghĩa là người ta hiểu rằng có khả năng vị Tứ Hoàng cũng đã trở lại. Họ phải khiến Teach khiếp sợ để hắn không dám hành động. Ace cũng sẽ đến một căn cứ hải quân để cho Red tung hoành sau khoảng thời gian dài bị bó buộc trong "cuộc sống nhàm chán".
Ace không thích có Red trong người, nhưng cậu cũng không muốn cậu ta cáu bẳn. Vì lý do tương tự như việc cậu đã cho Bố già thêm sinh mệnh. Bởi vì cậu có thể cảm nhận được sự bực bội và giận dữ đang sục sôi bên trong con quỷ. Vậy nên, cậu đã cho phép Red làm những gì mình muốn miễn là vẫn an toàn.
Chàng trai trẻ có bản đồ và log pose vĩnh cửu quay trở lại hòn đảo cùng mình, hướng tới một cơ sở của chính phủ. Ace sẽ đợi đến khi trời tối để Red có thể vui chơi và Ace sẽ không bị bám theo sau khi xuất hiện. Hy vọng Red sẽ có khoảng thời gian vui vẻ. Giết hải quân thì ổn. Hải quân và hải tặc khác. À thì, những kẻ không liên quan đến bọn họ.
Khi đến nơi, Ace phóng ngược ra và ăn tối, vì đã đến giờ ăn. Cậu ngồi trên chiếc tàu yêu quý của mình, ngồi lên và quan sát hòn đảo. Cậu thật sự không thích cảm giác này, một lần nữa đi một mình, nhưng Red mạnh hơn bất kỳ thứ gì trong thế giới này. Có thể phần nào hồi sinh ai đó rồi chuyển sinh lực của người đó vào một cái xác chết khác.
Cậu không nghĩ Red nói dối về năng lực mình có. Cậu không lo lắng về sự an toàn của cơ thể mình khi người kia điều khiển. Red sẽ không để cơ thể bị thương chút nào, và chắc hẳn có thể hồi phục rất ổn nếu có bị gì. Khi mặt trời lặn, Ace phóng lên đảo và lập tức đi ngủ ngay khi vừa hạ cánh để Red có nhiều giờ vui vẻ.
Cậu biến mất, và bảo Red phải cẩn thận trước khi tan biến, và cơ thể cậu rơi vào tay con quỷ.
-x-
Red buộc tàu striker lại trên đảo, cười toét miệng. Nụ cười quá rộng so với khuôn mặt của Ace. Cả bốn mắt đều lộ ra, và chắc chắn cậu sẽ khiến tất cả phát hoảng trước khi họ chết. Con mồi của cậu... ôi, cậu sẽ có rất nhiều niềm vui với bọn chúng. Khi đến trước cửa, cậu đá một cú đủ mạnh để hất tung cánh cửa vào trong, đập vào tường.
Con quỷ búng tay và bẻ cong thực tại khiến tất cả ánh đèn chuyển sang màu đỏ đậm, như máu. Báo động vang lên ầm ĩ, chói tai và đột ngột. Cậu nhe răng cười độc ác khi những tên hải quân đầu tiên xuất hiện trong hành lang và thấy thân thể Ace.
"Không—Không thể nào!" chúng hét lên.
Red nói, "Tao trở lại rồi, lũ khốn," bằng giọng chế giễu. Rồi cậu phá lên cười khi búng tay lần nữa và khiến những kẻ trước mặt mình phát nổ, máu văng tung tóe đầy hành lang và dính đầy lên cơ thể Ace. Hải quân gào thét kinh hoàng khi thấy bạn bè và đồng đội của họ bị giết theo cách đó. Rõ ràng, đây không phải năng lực trái ác quỷ của Ace.
Những khẩu súng run rẩy được chĩa lên khi những người khác bỏ chạy, đi gọi cấp trên. Red làm tất cả chúng mất tay, khiến vũ khí trở nên vô dụng khi họ gào thét vì những khúc tay cụt bê bết máu. Cơ thể Ace bị máu nhuộm kín trừ phần lưng, để lộ hình xăm Râu Trắng lành lặn như mới, để chúng biết ai là người gây ra chuyện này. Vì Red không thể sử dụng năng lực của Ace, chưa từng thỏa thuận để có thể hoán đổi năng lực, cậu không thể dùng lửa.
Cơ thể cậu dĩ nhiên vẫn được cấu tạo từ lửa, nhưng không thể dùng nó làm vũ khí. Red làm đèn trở lại bình thường, để lại dấu chân đầy máu trên nền gạch. Tiếng gào thét vang khắp nơi. Cậu quẹt bớt máu trên mặt. Thêm nhiều hải quân kéo vào hành lang, và cậu có thể nhận ra một tên khá mạnh.
Hắn nhìn Red đầy sững sờ. Cậu nhếch mép. "Bọn mày tưởng có thể giết được tao sao? Tưởng giết được Râu Trắng sao?" cậu hỏi bằng giọng mỉa mai. Tên đó, là một phó đô đốc thì phải, lao vào với thanh kiếm bọc haki, điều này sẽ rất nguy hiểm cho cơ thể Ace. Cậu nhanh chóng cúi người né rồi tung cú đá từ dưới lên bụng hắn, thổi tung dạ dày ra sau lưng.
Phó đô đốc trừng mắt nhìn cậu kinh hoàng khi máu trào ra từ miệng. Red nắm lấy mặt hắn và giật mạnh, xé rời đầu cùng nguyên cái cột sống. Tiếng gào thét vang lên khi cậu mang cái đầu đi khắp căn cứ, xóa sổ hải quân thành cát bụi. Cậu cầm cái đầu bằng tóc, cột sống lê lết trên sàn nhà.
Thật tàn bạo, và Red đang cực kỳ phấn khích. Giết người thật tuyệt. Cậu tìm được văn phòng và một con video den den mushi. Cậu nhắm đôi mắt dưới lại và quẹt máu lên để trông giống Ace. Cậu bấm nút ghi hình. Cậu đội mũ Ace, thứ mà cậu giữ không cho dính chút máu nào.
Cậu giơ cái đầu lên trước mặt rồi mới hạ xuống, để lộ gương mặt mình. "Những kẻ đã giết tôi và Râu Trắng, tụi bây nên sợ hãi đi là vừa," Red nói với nụ cười khổng lồ. "Tụi bây tưởng có thể giết bọn tao sao? Giết được Râu Trắng vĩ đại à?" Red không thích ông ta, nhưng chuyện này là vì lợi ích của bọn họ, để những kẻ quan trọng biết rằng địa ngục đang chờ đón chúng. "Akainu-chan, công việc của mày chẳng ra sao cả, nhỉ?" cậu chế giễu, quay lưng lại để lộ hình xăm hoàn chỉnh. "Không tồn tại nổi hai tuần."
Cậu cười phá lên và nói, "Nếu tụi bây tưởng cái magma thảm hại của tụi bây có thể hủy diệt tao vĩnh viễn, thì đúng là tụi bây ngu thật, đúng không?" Cậu nắm lấy cái đầu bằng một tay và bóp nát, khiến nó nổ tung trong tay, máu chảy nhỏ giọt từ những ngón tay. "Đây là cách tôi tuyên bố với thế giới là bọn tôi đã trở lại. Giờ thì, tôi nên đi giết nốt lũ thuộc hạ của các người, không phải vì các người quan tâm đến chúng. Tôi thì càng không!" Red nói, rồi tắt den den. Đó sẽ là thứ duy nhất còn sót lại ở đây.
Cậu sẽ phá hủy toàn bộ căn cứ. Cậu đi qua các hành lang, tận hưởng nỗi sợ hãi, thử đủ kiểu chiêu thức, đủ kiểu đòn đánh. Cá nhân cậu thích nhất là làm đối phương phát nổ, khiến hành lang trắng bị nhuộm đầy máu và nội tạng. Khi toàn bộ hải quân đã chết, quá nhanh một cách đáng tiếc, Red chỉ biết cười điên loạn, đắm chìm trong đống máu dính đầy người.
Ngoại trừ những món phụ kiện mà cậu vẫn giữ sạch sẽ. Cậu giải thể toàn bộ căn cứ trừ các xác chết và video den den. Trời ạ, đúng là một cách tuyên bố trở lại chất lừ. Red chắc rằng đây không phải là cách Ace muốn mọi việc diễn ra, nhưng cậu biết đây sẽ là cách Red thông báo về sự hiện diện của họ. Cậu đã chuẩn bị cho một cảnh tượng đẫm máu.
Ace, nhiều lần, từng thiêu sống người khác mà chẳng mảy may bận tâm. Cách của cậu ít máu me hơn nhưng kéo dài hơn. Cách này thì bừa bộn, nhưng chúng chết ngay tức khắc. Red sắp xếp một bức tranh khổng lồ bằng xương thành dòng chữ:
Bọn tao đang đến, Teach.
Khi Red đi vào rừng để hoán đổi cơ thể với Ace, mặt trời đã sắp mọc, cậu cười rạng rỡ.
-x-
Ace không ngạc nhiên với cái tình trạng bê bết của bản thân. Cậu rời khỏi khu rừng và đi đến hiện trường, khiến cậu phải nhướng mày. "Cậu tàn bạo thật đấy," Ace nói. Cảm ơn vì cuộc vui. "Kệ đi. Cậu đã nói gì với cái video den den? Ồ, điểm nhấn đó hay đấy. Tôi thích lời đe dọa làm từ xương đẫm máu. Dù Teach có lẽ sẽ không thấy được vì cái này được gửi cho lũ hải quân."
Red kể lại mọi thứ hắn đã nói và làm, và Ace nói hắn thật sự bệnh hoạn. Rồi cậu mỉm cười. "Tốt hơn là cậu đừng cáu kỉnh nữa," chàng trai trẻ nói. Red không trả lời, và Ace đi ra chỗ nước, rửa sạch cơ thể bằng tay, máu trôi đi. Cậu chắc chắn sẽ cần một bồn tắm ở khách sạn, ngay cả khi đã rửa trôi phần lớn máu.
Cậu leo lên striker, không biết liệu có hay khi nào hải quân sẽ đến căn cứ làm viện binh, mà có lẽ cũng sẽ bị giết tàn nhẫn luôn. Cậu tăng tốc, vì có eternal pose trong tay, và phát hiện một con tàu hải quân. Cậu tăng tốc và rồi phóng ra một quả cầu lửa khổng lồ, một đòn enkai, và ném nó vào con tàu như thể nó chẳng nặng gì.
Nó đâm xuyên qua con tàu, san phẳng mọi thứ và biến tất cả thành tro bụi khi mặt trời thiêu đốt hết. Cậu đáng lẽ nên trộm tiền, nhưng đã không nghĩ đến. Với lại, chắc chắn ở căn cứ hải quân có rất nhiều tiền. "Này, Red? Cậu có thể tạo ra tiền không?" Ace hỏi, tiếp tục hành trình trở về với gia đình.
Có. Nhưng tôi sẽ không làm tiền cho cậu.
"Chúng ta sẽ không có tiền mua đồ ăn và nhu yếu phẩm. Cậu phải giữ cho chủ thể của mình khỏe mạnh đúng chứ? Tôi chắc Thatch sẽ—" cậu khựng lại, rồi im bặt, không nói gì nữa. Cậu muốn Red đưa người bạn thân nhất của cậu trở lại. Nước mắt bắt đầu rơi. Đừng khóc. Cậu đúng là một sự xấu hổ.
"Cậu không hiểu cảm giác có một người bạn bị giết là như thế nào đâu, Red. Cậu đâu có bạn, tất nhiên rồi." Tôi có một người bạn. "Và đó là ai? Là tôi à?" Ace gắt lên. Red không trả lời. "Tôi không phải bạn của cậu. Tôi đã nghĩ chúng ta có thể là bạn. Nhưng không phải. Cậu lợi dụng tôi, và tôi sẽ lợi dụng cậu. Chúng ta đang trong một hợp đồng làm ăn. Tôi sẽ giữ lời, ngay cả khi tôi ghét việc cậu ở đây."
Con quỷ không trả lời. Ace tiếp tục đi về đảo trong im lặng. Khi đến nơi, cậu giấu striker và đi đến khách sạn nơi mọi người đang chen chúc trong các phòng. Cậu tắm ngay lập tức. Ít ra thì Red giữ cho quần áo của cậu không dính chút máu nào. Cậu thở dài rồi rời phòng đi tìm Marco, đi ngang qua vài người anh em trên sàn. Các đội trưởng không có phòng riêng, ai cũng phải chia sẻ.
Họ săn hải vương mà Ace sẽ kéo về đảo để ăn, để không lấy đi tài nguyên của đảo. Miễn là họ còn Ace và striker, họ sẽ không chết đói. Khi cậu quay lại chỗ Marco, anh và Bố già đang ở đài phun nước chính. Marco vội vàng chạy đến, nhìn qua bạn trai và hỏi cậu có ổn không.
"Ừ. Red chơi tới bến. Tàn sát hết tất cả. Dù là nhanh thôi khi hắn khiến bọn họ nổ tung từ bên trong. Hắn gửi một video đến tổng bộ, cầm đầu của một phó đô đốc và chế nhạo họ. Hắn còn tiết lộ rằng Bố già đã quay lại. Rồi hắn viết 'chúng tao đến đây, Teach' lên đảo bằng xương người đẫm máu." Marco và Bố già trông đầy lo lắng. "Hắn không thể làm hại ai trong các anh đâu, đừng lo."
Ace không thấy lo. Red quá mê cơ thể của Ace để phá hợp đồng và từ bỏ nó. Ace thấy mừng vì mình đã rửa sạch máu. Bố già hỏi phần còn lại của hành trình thế nào, và Ace nói là suôn sẻ và không có gì đáng kể ngoài hai cơn bão mà cậu vượt qua ổn thỏa. Cậu hỏi tình hình con tàu thế nào, và được cho biết nó gần như đã hoàn thành, thật là một tin tuyệt vời.
Sớm thôi, họ sẽ trở lại biển khơi, trở lại với cuộc sống bình thường. Vì họ không chết quá lâu, Teach chưa thực sự có thời gian để làm gì nhiều. Họ chỉ chết có vài tuần. Vài tuần không đủ cho tên lợn phản bội ấy hoàn thành tham vọng điên rồ. Hắn còn nhiều thứ phải trả giá. Ace nhìn xuống đôi bàn tay mình. Nếu cần, cậu sẽ cho Red phép giết Teach, tung hoành. Tận hưởng trận đấu với một đối thủ xứng tầm.
Cậu sẽ không để ai khác chết nữa.
-x-
"Cậu ổn chứ?" người kia hỏi. Hai người đang ngồi trên mái khách sạn. Red gật đầu, nói hắn thấy vui. Hắn đã vui cực kỳ. Khi kể chi tiết cho người kia nghe, người đó nói nghe thật kinh tởm. Lộn xộn và hôi hám. Red cười toe và nói hắn thích cảm giác máu văng vào người. "Đó là một kink kỳ cục đấy."
Red hét lên với người kia rằng không phải như thế, rằng đầu óc người kia mới ở trong vũng lầy. Người kia cười phá lên và chỉ vào hắn, hét rằng chỉ đùa thôi. Red đã thôi không hỏi người kia đến từ đâu hay tên gì nữa. Hắn thích có người kia bên cạnh, dù chẳng bao giờ dám thừa nhận với ai.
"Tôi thích điểm nhấn cuối cùng của cậu. Viết lời đe dọa bằng xương đẫm máu. Dù có lẽ sẽ không lên báo." Red cười toe và rút ra hai tờ giấy gấp trong túi. Người kia mở ra, mắt mở to. Đó là tờ truy nã mới. Trong ảnh, Ace dính đầy máu, dù là ảnh đen trắng nhưng máu thì rõ ràng. "Tốt là ánh sáng và máu đều làm bốn con mắt nổi bật."
Rồi anh ta nhìn tờ kia, thấy đó là tờ truy nã mới của vị tứ hoàng. Thông báo với cả thế giới rằng họ đã trở lại. Dù Teach không biết vụ căn cứ, giờ hắn cũng biết họ đã quay lại. Và Râu Trắng thì hoàn toàn khỏe mạnh, sống bằng sinh mệnh của một người trẻ khỏe mạnh.
Red biết ông chết vì lúc đó ông đã trong tình trạng rất tồi tệ trước khi Teach xuất hiện. Râu Trắng không còn mạnh như xưa khi ở Marineford. Và dù giờ ông không còn năng lực nữa, Red vẫn cảm nhận được ông cực kỳ mạnh. Tất nhiên, chỉ khi ông không ở trong cơ thể của Ace. Red có thể dễ dàng giết ông nếu không bị trói buộc, nhưng ông vẫn khiến người ta thấy bất an. Dù với mấy vết thương kia vẫn còn lồ lộ.
Lỗ thủng trong ngực ông không còn là lỗ thủng, vì Red không muốn nhìn thứ như vậy, nên chỉ là mấy vết bỏng lớn, không phải lỗ hổng. Giờ ông đầy sẹo, nhưng vẫn còn sống trong mười năm tới, rồi sẽ chết thật, bất kể ở đâu hay đang làm gì. Mười năm kể từ lần sống lại này, ông sẽ ngã xuống.
"Red, tôi có tin xấu," người kia nói bằng giọng nghiêm túc. Con quỷ lập tức lo lắng. Hắn hỏi có chuyện gì, lông mày nhíu lại, bốn mắt tràn đầy lo âu. Người kia mỉm cười buồn bã rồi nói, "Tôi phải rời đi mãi mãi."
Red gặng hỏi là anh đang nói cái quái gì thế. Người kia quay đi, nói rằng anh đã giữ một bí mật lớn. Con quỷ bảo anh nhanh lên đi, nói lẹ đi, không muốn kéo dài thêm.
"Tôi tên là Thatch. Tôi là người mà Teach đã giết," anh nói. Red nói chuyện đó chẳng buồn cười chút nào. Nếu anh đã chết, sao lại ở đây? "Tôi đã theo Ace suốt nhiều tháng. Nhưng vì tôi đã chết, chỉ giống như một người quan sát, không ai biết tôi có mặt. Cậu thấy được tôi, và điều đó khiến tôi vui lắm. Tôi sẽ không yêu cầu cậu nói gì với họ thay tôi đâu, tôi không muốn lợi dụng bạn bè mình. Nhưng ngày càng khó để tôi ở lại."
"Tôi không nói sớm vì tôi muốn tiếp tục chơi với cậu. Tôi không biết cậu sẽ phản ứng sao với sự thật." Red im lặng. "Tôi thực sự rất thích nói chuyện với cậu. Khi cậu hạ tường phòng vệ xuống, cậu không phải người xấu."
Red cảm thấy nước mắt trên mặt, nhưng biết đó không phải nước mắt của Ace. "Vậy là anh định bỏ tôi lại một mình à?" hắn gắt, lau nước mắt. Thatch mỉm cười và nói anh chẳng thể làm gì khác được. Anh xin lỗi, và nói có lẽ họ sẽ không bao giờ gặp lại. "Không."
"Tôi xin lỗi. Tôi chắc cậu không thể hồi sinh tôi như đã làm với Bố già. Và nếu làm hại ai mà tôi yêu quý, tôi cũng chẳng thể quay lại theo cách đó." Red nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn Thatch—người bạn duy nhất của hắn và là người đã đặt tên cho hắn khi hắn còn chưa phải con người, chỉ là kẻ bám theo trong cơ thể người khác. Thatch khiến hắn cảm thấy hạnh phúc, được chào đón, là người để trò chuyện, để than phiền.
Thatch bắt đầu mờ dần, và Red thề rằng hắn sẽ đưa anh trở lại. "Rồi tôi sẽ cho anh một trận vì đã nói dối tôi," con quỷ nói. Thatch chỉ bước đến, vò đầu hắn đầy trìu mến trước khi tan biến hoàn toàn. Red cắn môi đến bật máu, cố kiềm chế tiếng nấc.
Hắn thấy mình yếu đuối vì những cảm xúc này. Hắn hành xử như con người. Thatch đối xử với hắn như một con người, như thể hắn không phải quái vật. Giờ thì hắn hoàn toàn đơn độc. Nhưng hắn không chỉ nói suông. Hắn sẽ làm thật, sẽ hồi sinh Thatch. Dù không có cơ thể đi nữa! Red là vua, hắn sẽ không để người bạn thân của mình biến mất. Không đời nào!
Dù hắn đang giận dữ lập kế hoạch, hắn vẫn khóc, tiếng nức nở khe khẽ, tràn đầy mất mát. Hắn chắc rằng nếu kể với người khác, họ sẽ không tin, hoặc sẽ nghĩ hắn sai khi đau buồn vì một cái "chết" như thế. Nhưng cái chết đó sẽ không kéo dài, dù bất cứ điều gì!
-x-
Ace nhận ra Red đã im lặng và buồn bã suốt cả tuần qua. Chàng trai trẻ không biết tại sao, nhưng cũng không hỏi. Đó là chuyện của hắn, bất kể hắn buồn vì điều gì. Nhưng cậu đã bị phân tâm bởi thông báo đầy phấn khích từ Fossa rằng con tàu đã hoàn tất. Mọi người tràn qua thành phố như đã được dặn, rồi chạy đến vịnh nơi con tàu đang đợi.
Nó quá lớn để phủ bất kỳ tấm vải nào để tạo không khí lễ hội, nên cứ thế hiện ra cho tất cả nhìn thấy. Tất cả reo hò khi nhìn thấy nó. Nó có cùng kích cỡ và kiểu dáng với Moby, nhưng hình tượng đầu mũi tàu là một con cá voi khác. Vẫn là cá voi, nhưng lần này là theo hình dáng cá voi lưng gù, không phải cá voi xanh. Cậu sẽ thích phần đầu tàu có vân nổi để đứng và ngồi lên.
Bọn hải tặc hò reo và cảm ơn những người thợ cả trong nước mắt, những người đã rất hạnh phúc khi được xây dựng con tàu của một tứ hoàng. Red từ chối làm ra tiền cho bất cứ thứ gì ngoài thức ăn và nhu yếu phẩm cho tàu, nên họ không có gì để trả công, điều này khiến cả đoàn bực mình, nhưng Ace nói điều đó là vô nghĩa. Đây là điều tốt nhất họ có thể có rồi.
Sau khi mua thêm thực phẩm và đồ tiếp tế, dùng hết sạch số tiền Red làm ra, đưa nó cho tất cả những người đã giúp đỡ họ, họ lên con tàu mới, chưa được đặt tên. Nó... chưa phải là nhà. Chưa phải lúc này. Nó sẽ chỉ trở thành nhà khi họ tạo ra những ký ức mới. Họ phải cuối cùng nói lời tạm biệt với Moby Dick. À, Ace phải làm điều đó. Marco bước đến từ phía sau và ôm cậu, tựa cằm lên vai Ace.
Anh không nói gì và chỉ lặng lẽ an ủi. Như thế còn tốt hơn là cố thuyết phục Ace rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng cậu sẽ chữa lành theo thời gian. Tất cả họ sẽ như vậy. Hai người bước lên tàu, nơi đã được bài trí hoàn hảo, và lần theo bản đồ để đến phòng của họ. Bên trong rất, rất giống với Moby Dick. Nhưng hành lang đã được thay đổi để nó không giống hệt. Nếu họ chỉ làm ra một con tàu mới giống hệt, điều đó sẽ là sự xúc phạm đến ký ức của cô ấy.
Khi họ tìm thấy căn phòng, vẫn còn mười sáu cánh cửa. Hai phòng sẽ để trống. Một dành cho đội trưởng sư đoàn bốn, người mà có thể một ngày nào đó sẽ thay thế vị trí ấy, và một là phòng trống của Ace, vì cậu giờ đã ở cùng với Marco. À thì, họ ở cùng nhau trong vòng một tiếng.
Sau khi làm quen với con tàu, tìm hiểu mọi ngóc ngách như những người khác, Marco kéo Ace vào phòng ngủ, nhận về vô số tiếng huýt sáo trêu chọc khi anh nhấc bổng cậu lên và quăng qua vai.
Khi họ đến nơi, Marco đóng và khóa cửa trước khi ném Ace lên giường. Nhưng điều xảy ra sau đó không giống những gì Marco ám chỉ, hay những gì Ace mong đợi. Cậu tưởng Marco sẽ mạnh bạo và áp đảo như thường lệ trong phòng ngủ, nhưng không phải vậy. Mọi thứ diễn ra chậm rãi, với rất nhiều nụ hôn dịu dàng.
Nó thật sự rất tuyệt, và Ace còn thích nó hơn cả nếu nó là kiểu thô bạo. Dù cậu cũng thích kiểu đó, nhưng đây mang tính thân mật và yêu thương nhiều hơn. Khi họ xong việc, cả hai đều thở hổn hển nhẹ nhàng, và cả hai đều sững sờ khi Ace bắt đầu khóc. Cậu còn chẳng nhận ra điều đó trước khi mình đã co người lại và khóc.
Marco không còn vẻ ngạc nhiên nữa, và ôm cậu, nhẹ nhàng đung đưa qua lại khi cậu khóc cạn nước mắt, dù cậu xấu hổ và không nghĩ chuyện làm tình lại có thể khiến mình bật khóc. Nó chỉ kéo dài khoảng mười phút trước khi cậu bình tĩnh lại. Mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ và cậu không dám nhìn người yêu mình.
"Ace, cậu có biết rằng rất nhiều người bật khóc sau khi đạt cực khoái không? Dù có không buồn, chuyện đó vẫn cứ xảy ra. Không thể ngăn được, và chẳng có gì phải xấu hổ cả. Cậu có thể là người mạnh mẽ nhất, nhưng vẫn có thể khóc sau khi làm tình. Đó là chuyện tự nhiên, và hiện tại cậu có quá nhiều thứ tăm tối trong đầu và trong tim."
Chàng trai trẻ vẫn rất xấu hổ. "Anh... không thấy bị xúc phạm à?" Marco vén một lọn tóc ra sau tai cậu và hỏi vì sao anh lại phải cảm thấy bị xúc phạm. "Ý tôi là... tôi khóc sau khi làm tình." Marco nói anh không thấy bị xúc phạm hay khó chịu gì cả. Anh chỉ ước Ace không đau lòng, nhưng hậu quả đó không khiến anh khó chịu. Anh muốn Ace hạnh phúc, nhưng cơ thể và tâm trí của cậu đang nói rằng điều đó hiện không xảy ra.
Ace nhăn mặt. "Tôi có ích kỷ không? Ai cũng đang phải vật lộn."
Marco nói, "Cậu chưa từng quen với cuộc sống trên tàu mà không có Thatch. Ở trong thủy thủ đoàn mà thiếu anh ấy. Anh ấy là người bạn thân nhất của cả hai chúng ta, nhưng tôi, cũng như những người khác, có thể vượt qua được. Nó vẫn đau, nhưng giờ đã có một trạng thái bình thường mới. Cậu thì chưa từng có điều đó," anh kết lời, hôn nhẹ lên trán Ace.
Ace thở dài và nói cậu đã thất bại với Thatch. Cậu đã nói điều đó rất nhiều lần, nhưng cảm giác ấy chẳng bao giờ biến mất. "Tôi chắc anh ấy sẽ không bao giờ giận cậu vì điều đó. Dù cậu có đánh bại được Teach, Thatch cũng sẽ không quay về." Ace thở dài và gật đầu, biết điều đó. Cậu không ngu. Họ nằm trên giường lâu thật lâu trong im lặng, trước khi Ace thiếp đi, có lẽ không phải do cơn buồn ngủ bất chợt. Marco nằm cạnh cậu, xoa những vòng tròn nhẹ nhàng trên lưng cậu.
Khi họ rời khỏi phòng một lúc sau, sau khi Ace tỉnh dậy, cậu trầm lặng. Xấu hổ, dù Marco đã xử lý như một thiên thần. Chuyện đó chưa từng xảy ra trước đây, và cậu sợ điều đó sẽ lặp lại. Nhưng Marco nói chắc chắn nó sẽ lặp lại, và điều đó không sao cả. Làm sao anh lại không khó chịu? Lẽ ra cậu nên vui vẻ, hân hoan, nhưng thay vào đó lại khóc và chẳng biết lý do cho đến khi được nói ra.
Trong bữa tối, Ace vẫn còn xấu hổ, chỉ nghịch thức ăn. Marco không nói gì, và Izo hỏi có chuyện gì sao. "Không có gì," Ace càu nhàu. Cậu bắt đầu ăn phần của mình, biết rằng cậu nên ăn hết, dù giờ không còn ai quanh đây để phạt nếu họ không ăn hết phần ăn trên đĩa.
Cậu cố gắng, rồi đi tắm và đi ngủ. Marco có phiên gác đêm đó, nhưng vẫn dành một tiếng bên Ace. Marco ngạc nhiên khi một tiếng trôi qua mà Ace vẫn còn ở đó. Nhưng đó không phải là Ace. Chỉ là Red đang nằm nghiêng, nhìn chằm chằm vào bức tường.
-x-
"Red? T-Tại sao cậu vẫn còn ở đây?" Marco hỏi trong bối rối.
"Tại sao anh vẫn còn ở đây, anh có phiên gác, phải không?" con quỷ gắt. Marco thở dài và nói hắn đúng. Anh mặc áo và mang giày vào rồi rời khỏi phòng. Con quỷ vẫn nằm trên giường, nhìn vào bức tường. Hắn thật sự không biết phải cảm thấy gì. Hắn biết, ngược lại với trước kia, nỗi buồn của Red đang thấm vào cảm xúc của Ace.
Nếu một trong hai người gãy đổ, người kia cũng sẽ cảm nhận được. Hắn đứng dậy, mang đôi bốt của Ace vào rồi rời khỏi phòng, đi đến căn phòng ở cuối hành lang. Hắn từ từ mở cửa và nhìn quanh căn phòng. Nó trống rỗng, hoàn toàn không có gì. Không có gì ở đó, không giường, không gì cả. Có vẻ như họ không định lấp đầy chỗ trống ấy trong một thời gian nếu đến cả nội thất cơ bản còn chưa chuẩn bị.
Tốt. Không ai sẽ thay thế chỗ này chừng nào Red còn ở đây. Hắn rời khỏi phòng và tìm thấy Râu Trắng trong thư viện. Khi đó chưa quá khuya, chỉ mới gần nửa đêm. Người đàn ông trông có vẻ ngạc nhiên khi thấy Red ở đó. Dù hắn gần đây tỏ ra xa cách, tức giận nhiều hơn. Họ không biết đó là vì hắn đã mất người bạn duy nhất.
"Teach ở đâu?" hắn gằn giọng. Râu Trắng trông bối rối. Dù sao thì Red cũng thường chẳng quan tâm đến ai trong số họ. Nhưng hắn muốn tìm Teach, và thực hiện điều mình đã lên kế hoạch. Hắn sẽ không để ai giết Teach cho đến khi hắn tới được chỗ đó. Dù có bị thiêu chút ít, hắn cũng sẽ làm điều mình muốn và hoàn thành kế hoạch.
Dù chuyện gì xảy ra sau đó, hắn không biết.
"Chúng ta đang cố lần theo hắn. Không ai biết sẽ mất bao lâu để tìm ra," Râu Trắng nói thật lòng.
"Đừng giết hắn cho đến khi tôi đến chỗ hắn, hiểu chưa?"
Người thuyền trưởng cau mày, và nói đó là nhiệm vụ của ông để xử lý hắn. Bất ngờ, một thanh kiếm đặt ngay cổ họng Râu Trắng, Red tạo ra nó. "Anh sẽ để tôi có hắn trước. Hiểu chưa?" hắn gằn giọng. Râu Trắng trông chẳng chút ấn tượng. Ông nắm lấy thanh kiếm và bẻ gãy nó bằng tay phủ haki.
Red biết lời đe dọa của mình thực ra không đủ khả năng giết ông, dù có rạch cổ ông thật. Thuyền trưởng hỏi tại sao hắn lại muốn làm thế. Rằng họ có thể nói chuyện một cách tử tế. "Cứ cho là tôi có một kế hoạch với hắn và tôi sẽ không để ai can thiệp." Rồi hắn bỏ đi, rất có thể để lại Râu Trắng trong cơn bối rối.
Con quỷ đi vào bếp tìm đồ ăn trước khi thấy một tấm ảnh của Thatch treo trên tường. Hóa ra thực sự là anh ấy, không phải ảo giác. Hắn siết khung ảnh rồi đập vỡ nó vào tường. Nhưng rồi hắn hối hận, định ghép lại thì nhớ ra mình có thể dùng năng lực để sửa.
Hắn nhìn khuôn mặt ấy, và tự hỏi họ lấy ảnh từ đâu nếu con tàu cũ đã bị phá hủy. Hắn đặt khung ảnh đã sửa lại lên tường, trông đầy tội lỗi. Sao hắn lại như thế này? Sao hắn lại cảm thấy những cảm xúc của con người? Hắn là một con quỷ, vua của lũ quỷ. Hắn không thân thiện, sao hắn lại nghĩ mình có bạn, từng có?
Và nếu thật sự có, tại sao lại bị lấy đi? Tại sao hắn lại cô độc lần nữa? Hắn thấy mình ngu ngốc và bị làm bẩn bởi cảm xúc loài người. Hắn muốn không quan tâm. Hắn muốn chỉ nói "kệ mẹ nó đi" và tiếp tục. Cảm xúc loài người ngu ngốc, tên người ngu ngốc.
Hắn quay về phòng, đổ người xuống giường và để Ace quay lại, không muốn xử lý chuyện này nữa. Hắn thà từ bỏ thời gian được chia của mình còn hơn là bị nuốt chửng bởi mớ cảm xúc nực cười đó.
-x-
Ace tỉnh dậy đột ngột và cảm thấy nước mắt trên má mình. Tuyệt thật, cậu lại khóc trong lúc ngủ. Khoan đã... bên ngoài trời tối, cậu có thể nhìn thấy qua ô cửa sổ tròn. Cậu nhìn đồng hồ treo tường. Mới chỉ 1:20. Không đời nào thời gian của Red đã hết. "Red?"
Tôi chán rồi. Tôi nhường cậu thời gian đêm nay. Rồi hắn biến mất. Ace ngồi hẳn dậy, và thấy đôi giày vẫn còn mang, có nghĩa là hắn đã rời khỏi phòng. Tại sao hắn lại rút lui sớm như vậy? Ờ thì, Ace có thể ra ngoài! Cậu có thể ngắm bầu trời đêm sau nhiều tháng trời không thấy. Cậu vội vã chạy ra ngoài, nhưng lại đụng trúng Bố già trong hành lang.
"Cậu lại đến dọa tôi nữa à?" ông hỏi với một tiếng thở dài khi Ace chạy tới.
"Không, là con đây," Ace nói, chỉ vào hai con mắt đã biến mất và các dấu vết trên mặt mình. Râu Trắng cũng bối rối. "Red bảo là hắn chán nên nhường thời gian lại. Hắn đã dọa cha sao?" Ace hỏi với vẻ bối rối và tò mò. Con quỷ đó không thể làm hại ai ở đây, vậy thì lời đe dọa từ hắn có trọng lượng gì chứ?
Bố già nói, "Nó muốn tìm bằng được Teach vì lý do gì đó. Nó không nói rõ." Ace cau mày. Tại sao Red lại quan tâm đến Teach đến mức đó? Có phải vì cơ thể của Teach mạnh hơn? Nên hắn muốn cái xác đó? Nhưng không, nghe không đúng. Cậu biết Red bị ràng buộc với cơ thể cậu cho đến khi cả hai đạt được thỏa thuận để hắn rời đi.
Cậu thật sự không nghĩ mình sẽ lấy được câu trả lời từ hắn, nên chỉ đi ra ngoài để tận hưởng ban đêm, ngắm sao và trăng. Đã quá lâu rồi, và cậu trèo lên đòn ngang, ngồi lên đó với vẻ mãn nguyện. Cậu thấy Marco đang nhìn mình, và Ace chạy dọc theo đòn ngang rồi nhảy lên vọng gác một cách dễ dàng.
Việc cơ thể cậu làm bằng lửa khiến nó nhẹ hơn nhiều khi cậu muốn vậy. "Là em đây, hắn nhường em thời gian," Ace nói vui vẻ. Marco ngạc nhiên. "Em đã không được ngắm sao từ rất lâu rồi. Như là mãi mãi vậy. Thậm chí từ trước khi hắn chiếm lấy buổi tối của em." Cậu đang nhắc đến thời gian trong Impel Down. Quả thật đã quá lâu rồi kể từ lần cuối cậu nhìn thấy sao trời, và cậu không nhận ra mình đã nhớ nó đến mức nào.
"Red hành xử kỳ lạ lắm. Khi thời gian của em đáng lẽ phải kết thúc, hắn cứ nằm trên giường. Anh tưởng em vẫn còn ngủ bằng cách nào đó, nhưng thật ra hắn chỉ nằm yên lặng ở đó." Ace nhíu mày, nghĩ rằng con quỷ đó hành xử thật kỳ quái. Đã có chuyện gì xảy ra mà Ace không nhớ sao? "Thôi, hãy cứ tận hưởng đêm nay cùng nhau."
Ace tựa vào ngực người yêu và thở dài, ngước nhìn lên dải ngân hà và mặt trăng tròn. Cậu thấy mãn nguyện, nhưng một phần khác trong cậu thì lo lắng cho Red. Có chuyện gì với hắn vậy? Hắn có ổn không? Hắn có bị bệnh không? Cậu ước gì mình nhớ được những đêm đã mất, nhưng tâm trí cậu khi ấy vẫn đang ngủ dù cơ thể vẫn vận động. Cậu nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có được câu trả lời thỏa đáng kể cả nếu cậu có hỏi.
------------------------------------------
Chương 6: Đồ Chơi Mới
"Red? Cậu ổn chứ? Cậu vẫn còn ở đó chứ?" Ace hỏi, ngồi trên mái cabin. Có người qua lại sau bữa sáng, nhưng Ace đang ở nơi mà họ không thể nghe thấy cậu rõ ràng. Không có câu trả lời. "Có chuyện gì sao? Cậu đã nhường tôi hai đêm liên tiếp."
Cậu lo à? Cuối cùng hắn trả lời, nhưng bằng giọng chế giễu. "Tôi lo thật đấy." Hãy nói cho tôi khi cậu có thông tin gì về Teach. Hắn nghe giận dữ lắm. Hắn nhổ cái tên Teach ra như thể nó có vị tởm lợm. Hắn chưa từng gặp Teach, cậu không hiểu tại sao Red lại ám ảnh với hắn ta đến thế. "Tại sao cậu lại quan tâm đến hắn đến vậy? Cậu chưa từng gặp hắn mà," Ace nói chậm rãi.
Hãy nói cho tôi khi có gì thêm. Kết nối như thể đã bị đóng lại. Ace thở dài và ôm gối. Tại sao con quỷ lại cư xử như thế này? Cậu ước gì hắn chia sẻ điều gì đang xảy ra. Nó khiến Ace lo lắng, nhưng cậu không nhận được câu trả lời. Đó là lần đầu tiên sau hai ngày Red phản hồi.
Hắn đang định rời đi sao? Nhưng điều đó không giải thích được sự ám ảnh của hắn với Teach. Mà đúng hơn là cố chấp. Là cơn giận. Có thể hắn đã truy cập hoàn toàn vào ký ức của Ace? Vị đội trưởng không biết liệu đó có phải là câu trả lời không, nhưng cũng có thể. Red có chia sẻ sự tức giận của cậu không? Hắn có hiểu cảm giác mà Ace từng trải qua không, sự căm ghét và tổn thương. Tổn thương khi chính "người anh em" của mình đã giết bạn thân nhất rồi giao cậu cho chính phủ để bị hành quyết. Rằng hắn còn đang nhắm đến cả Luffy.
Tất cả chuyện đó khiến cậu cảm thấy chua chát và thất vọng. Vô dụng và yếu đuối. Cậu biết mình không thể thắng Teach lần này nếu trước đó cậu đã không thể. Nhưng Bố già thì giờ mạnh mẽ, dù có năng lực trái ác quỷ hay không. Và haki của ông ấy thì phát triển vượt trội và mạnh hơn bất cứ thứ gì Teach có thể đạt được, kể cả nếu hắn sống lâu như một tứ hoàng.
Vì vậy, Ace không thể không nghĩ đến chuyện dùng Red để giúp đỡ. Nếu Bố già không thể xử lý được, nếu không ai có thể, thì Red có thể. Hắn sẽ là lựa chọn cuối cùng, dù hắn đang thúc ép muốn là người đối mặt. "Red?" Không có câu trả lời. "Tôi sẽ nói cho cậu biết tôi biết gì về Teach." Khi đó thì rõ ràng là con quỷ đang chú ý. Ace nhíu mày, nhưng đây không phải là trò lừa, và cậu bắt đầu kể về kẻ phản bội, tên khốn dối trá, thằng heo béo giả tạo sẽ bị giết một cách đau đớn.
"Hắn từng là thành viên trên tàu lâu lắm rồi. Không ai nghĩ hắn là gì khác ngoài một gã tốt, thích ăn bánh và hiếm khi tắm. Hắn ở trong đội của tôi, đội hai. Tôi tưởng tôi biết hắn khá rõ, chúng tôi thỉnh thoảng cũng đi chơi với nhau. Mọi người đều nghĩ hắn là một gã tốt.
"Nhưng rồi Thatch tìm thấy trái ác quỷ đã hủy hoại mọi thứ. Hắn đâm Thatch sau lưng bằng một con dao–" đột nhiên một làn sóng phẫn nộ thuần túy tràn qua Ace, khiến cậu chết lặng cho đến khi nó biến mất nhanh như khi nó đến. Nó khiến cậu thở dốc, tim đập thình thịch. Tiếp tục đi.
"Ờ... ê, sau vụ phản bội, t-tôi đã đi tìm hắn để báo thù cho Thatch." Cậu thất bại. "Tôi... đúng, tôi thất bại. Trái ác quỷ của hắn vô hiệu hóa trái của tôi. Tôi bị áp đảo, và bị giam cầm trong bóng tối vô tận. Không có âm thanh, tối đen như mực, như thể rơi vào hư không. Tôi không nghe thấy tiếng thở của mình, không nghe thấy nhịp tim. Nó như có áp lực đè nặng từ mọi phía. Như thể tôi bị kẹt trong một bộ áo giáp nặng nề.
"Đến khi tôi thoát ra, tôi đã mê sảng. Không thể ngủ được. Tôi chắc chắn hắn có thể giam ai đó ở đó mãi mãi mà họ vẫn không chết. Tôi thậm chí không cần đi tiểu ở đó. Không ăn, không ngủ. Kinh khủng lắm. Còn tệ hơn cả Impel Down. Hắn đã giao tôi và trở thành thất vũ hải. Rồi nghe đâu hắn giết và cướp luôn năng lực của Bố già," cậu kết thúc.
Người thanh niên im lặng, nhưng Red không nói gì, Ace thậm chí không biết hắn còn đang nghe không. Cậu đứng dậy để đi lấy đồ ăn, dù họ vừa mới ăn xong. Cậu đi vào bếp và thấy bức ảnh đóng khung của đầu bếp trưởng cũ của họ. Ace thắc mắc họ lấy bức ảnh từ đâu. Có thể là từ một trong các con tàu chị em.
Chà, cậu chỉ thấy vui vì họ có một tấm. Không còn gì của Thatch cả. Cậu mỉm cười buồn bã, nhìn bức ảnh. Red quay lại, và hỏi anh ấy như thế nào. Ace không suy nghĩ hay thắc mắc tại sao con quỷ lại quan tâm, chỉ bắt đầu kể về con người của Thatch. Loại bạn bè, người anh em thế nào.
Cậu vừa ăn vừa kể, và thật ngạc nhiên khi cậu không bị mắng mỏ khi bắt đầu khóc, dữ dội hơn trước. Con quỷ chẳng nói gì khi Ace khóc ngay tại bàn ăn. Cảm giác như có ai đó đấm thẳng vào bụng, với mức độ đau đớn ấy. Quá sức chịu đựng, và cậu thấy mừng khi cơn buồn ngủ ập đến.
Khi tỉnh dậy, cậu mở mắt ra và thấy mình trong bóng tối. Cậu ngồi dậy, rồi nhận ra mình nhận ra nơi này. Đây là địa ngục. Cậu chết rồi sao? Cậu đứng dậy và đi về phía khu vực có ánh sáng đỏ. Cậu mở miệng gọi cứu giúp, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Cậu chỉ nghe thấy tiếng khóc khe khẽ. Cậu bước nhanh hơn và đến được nơi phát ra tiếng đó, căn phòng đỏ mà cậu nhớ rõ hơn bao giờ hết. Cậu thấy cái bóng đen của Red nguyên bản đang ngồi dựa vào tường, co mình lại. Con quỷ... đang khóc. Tại sao hắn lại khóc? Ace cảm thấy mình không nên có mặt ở đây để chứng kiến điều đó.
Cậu không cố ý đến đây, nhưng Red đã thấy cậu đứng đó. "Tuyệt thật," Red gắt lên, giọng hắn không phải giọng của Ace, hắn không còn trong hình dạng của Ace như trước. Ace hỏi đây là đâu. "Không gian chia sẻ. Cậu không nên có mặt ở đây."
"Cậu ổn chứ? Cậu... đang khóc," Ace nói cẩn trọng. Giờ cậu biết Red không thể làm hại mình, hắn không còn đáng sợ như trước nữa. Red quát rằng hắn ổn, nhưng cả hai bọn họ thì không. "Ý cậu là gì?"
"Tôi không biết, nhưng có vẻ chúng ta đang hòa vào nhau." Ace nhíu mày, nói họ đã hòa làm một rồi mà. Ace lấy ban ngày, Red lấy ban đêm. Cậu không muốn nghe thêm về việc hòa hợp. "Tôi sẽ sửa lại. Tôi sẽ không đưa cậu thêm đêm nào nữa."
Khi vẫn còn ở đó, Ace hỏi tại sao hắn muốn biết về Teach, tại sao chuyện đó lại quan trọng với hắn. Nhưng rồi không gian biến mất và cậu quay lại bàn ăn. Cậu bối rối cho đến khi nhận ra mình đã quay lại. Cậu thở dài và uống nốt ly sinh tố giờ đã ấm. Cậu tu hết rồi đặt ly vào bồn rửa.
Cậu thở dài. "Red. Cậu luôn có thể nói chuyện với tôi. Tôi sẽ luôn ở đây nếu cậu muốn mở lòng." Cút đi. Ace khịt mũi và rời khỏi phòng bếp. Cậu đi tìm Izo khi có cuộc họp các đội trưởng được triệu tập. Ace đi đến phòng họp, bước vào và ngồi xuống. Cậu thở dài, đặt đầu xuống bàn và rên rỉ.
Bố già đã ở đó, và hỏi Ace có ổn không. "Red đang làm phiền con."
"Ta hiểu. Chắc chắn là rất bực bội." Ace gật đầu, nói rằng thật sự rất khó chịu. Cậu đã cố tỏ ra thân thiện, nhưng chẳng bao giờ có tác dụng. Thỉnh thoảng họ có nói chuyện, nhưng chưa bao giờ theo kiểu bạn bè. Chủ yếu là kiểu giao dịch công việc. Cậu ước gì hắn biến đi, nhưng không thấy chuyện đó xảy ra. Ace kể về việc Red buồn bực nhưng không chịu nói tại sao.
"Con đã kết thúc ở căn phòng tối mà con từng đến sau khi chết. Con thấy Red ở đó. Con sẽ không nói thêm, con không nghĩ hắn muốn con làm vậy, nhưng hắn rất khổ sở. Nên, hắn nói hắn sẽ không đưa thêm đêm nào nữa. Con thấy buồn, nhưng nếu cần thiết, con không thể phàn nàn." Bố già trông buồn, nhưng gật đầu. Chà, khoảng thời gian đó thật đẹp khi nó còn kéo dài.
Ace ghét Red dữ dội, và ước gì hắn biến mất hoàn toàn, rời khỏi cuộc đời cậu và trả lại cơ thể cho cậu trọn vẹn. Cậu ghét sự hiện diện và tính cách của hắn, nhưng cậu hiểu cảm giác cô lập và bị mắc kẹt. Ngay cả khi hắn kiểm soát vào ban đêm, hắn vẫn không thể làm những gì hắn muốn. Không thể rời khỏi tàu, không thể giết ai như hắn muốn. Thật nhàm chán. Chà, đó là lựa chọn của hắn, giờ hắn mắc kẹt rồi. Trừ khi hắn rời đi, mà điều đó luôn được chào đón.
Nhưng hiện tại, Ace vẫn sẽ cố gắng giữ quan hệ thân thiện, dù hắn không đón nhận điều đó.
-x-
"Ooh, cái gì đây?" Red tự hỏi, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó đang trồi lên từ bên dưới. Trời đang tối, nhưng hắn nghe thấy tiếng bong bóng và cảm nhận được thứ gì đó đang lên. Hắn nở một nụ cười nham hiểm, hy vọng đó là ai đó và hắn có thể giết người đó. Họ vẫn chưa biết Teach đang ở đâu, họ vẫn đang tìm kiếm, vậy nên Red thực sự không có việc gì để làm.
Hắn thà ngủ đông cho qua chuyện cho đến khi vượt qua được cái chết thứ hai của người bạn mình. Sự biến mất – anh ấy đã chết rồi. Thế mà, anh ấy lại là bạn hắn. Nhưng Red không thể ngủ đông và cũng không muốn rắc rối khi phải chia tách Ace và cơ thể cậu cùng một lúc, không luân phiên nữa. Vậy nên hắn đành đối mặt với chuyện này. Những đêm dài cô đơn, tẻ nhạt. Hắn chỉ mong có điều gì đó thú vị xảy ra.
Rồi điều đó đến. Con tàu vẫn đứng yên, một tên ngẫu nhiên đang tuần tra trên boong với đồng đội của hắn canh gác từ tổ quạ. Họ không biết gì về thứ đang lên từ bên dưới, ở phía sau tàu – nơi Red đang đứng. Hắn chờ thứ đó trồi lên và nó xuất hiện! Một thứ máy móc bằng kim loại nào đó. Con quỷ chưa từng thấy cái gì như thế này, và không chỉ vì hắn là quỷ, mà vì thứ này quá kỳ lạ.
Phần trên bật mở, để lộ một con người tóc vàng với mũ chóp và gương mặt có sẹo. Thằng khốn nhỏ đang cười và ăn mặc rất bảnh bao. "Ace!"
"Oh?" Red hỏi, nở một nụ cười độc ác. "Và ngươi là ai?" hắn thêm vào, giọng khinh miệt rõ ràng khiến tên kia khó chịu. "Ngươi biết Ace à? Cậu ấy thích ngươi không? Nếu không, tôi có quyền giết ngươi. Vậy, cậu ấy có thích hay không?" Giọng hắn rít lên, đầy độc địa và đúng như những gì Red muốn. Tên kia trông vô cùng bối rối và hoang mang.
Người đàn ông, có vẻ bằng tuổi Ace, cau mày và hỏi hắn là ai. "Là Ace."
"Không, ngươi không phải," người tóc vàng nói bằng giọng lạnh lùng. Red nhếch mép tàn ác. Hắn đứng lên lan can trước khi nhảy xuống, đáp lên vật thể đang nổi trên biển. Nó chao đảo, nhưng Red giữ thăng bằng hoàn hảo.
Hắn cúi xuống, áp sát mặt tên kia. "Tôi là Ace vào ban đêm, tên tôi là Red. Cơ thể của Ace là vật chủ của tôi vào ban đêm. Vậy, cậu ấy có buồn nếu tôi giết ngươi không?" Hắn đang rất vui, khi làm người khác sợ hãi. Không ai trên cái tàu ngu ngốc này còn sợ hắn nữa. Hắn vẫn có thể chọc điên vài người, nhưng cũng không còn thấy vui như trước.
Vậy nên trêu chọc một kẻ lạ mặt là trò tiêu khiển thú vị. "Tôi là anh trai của Ace, Sabo."
Red nhếch mép. "Người anh duy nhất tôi biết là Luffy. Nếu Ace không có người anh nào khác, thì ngươi là ai? Và nếu ngươi không phải anh cậu ấy, vậy muốn chết kiểu gì?" Sabo cau mày. Nói rằng Ace tưởng anh đã chết, nhưng thật ra thì không. "Ngươi có thể chứng minh điều đó cho tôi, ngay bây giờ không?" con quỷ hỏi.
Hắn cau mày khi nghe thấy cái tên Marco chết tiệt gọi, "Red? Ngươi đang ở đâu? Đang làm gì vậy?" anh hỏi khi bước đến phía sau tàu và nhìn xuống thấy Red và con mồi của hắn. "Ngươi là ai?" Marco trông lo lắng, và Red khịt mũi, nói rằng hắn sẽ không để ai làm tổn hại đến cơ thể của Ace, nên tránh ra đi.
"Tôi tên là Sabo. Tôi là người anh thất lạc từ lâu của Ace." Chết tiệt, đừng có tin hắn. Marco hỏi liệu có thể chứng minh điều đó không. "N-Nếu Ace nói chuyện với tôi, cậu ấy có thể xác nhận."
Red nói, "Chà, cậu ấy sẽ không nói chuyện với ngươi trong phần còn lại của đêm nay đâu. Xui cho ngươi rồi." Hắn biến cánh tay thành một lưỡi kiếm sáng loáng và bắt đầu chém xuống, nụ cười tàn ác trên mặt, nhưng chiếc tàu ngầm lao xuống, khiến Red rơi xuống nước, toàn thân mềm nhũn và tức giận tột độ. Hắn nghe thấy Marco hét tên mình, và con quỷ ghét cay ghét đắng sự yếu đuối ngu ngốc này. Tại sao lại có một con tàu với những kẻ mạnh mà lại yếu đuối trước nước chứ? Chiếc tàu ngầm nổi lại lên, nâng hắn lên mặt nước. "Đ-Đồ khốn!" Red gào lên và cố cào vào thứ bên dưới mình, nhưng hắn không với tới nữa khi Marco nhấc hắn lên và đặt lại lên tàu.
Anh kiểm tra cơ thể của Ace, và hắn hất anh ra, gắt lên rằng hắn vẫn ổn. "Tôi không cần ngươi lo lắng," Red nói bằng giọng cáu bẳn, tát Marco ra. Hắn đứng dậy và trừng mắt nhìn xuống nước. Họ sẽ không trồi lên nữa. Họ chắc chắn sẽ chờ đến khi Ace quay lại. Nước ngu ngốc đã phá hỏng niềm vui của Red! Hắn đã sắp giết được ai đó một cách đau đớn! Chết tiệt, đó chính là thứ hắn cần!
Marco trừng mắt nhìn hắn, và Red đáp lại bằng ánh mắt thách thức. Rồi anh thở dài và lắc đầu, véo sống mũi như thể đang cố kiềm chế sự bực bội, như thể Red là một đứa trẻ phiền phức. Hắn là một con quỷ, gần như là thần quỷ, vậy mà lại bị đối xử như thể không đáng giá. Hắn đáng được tôn trọng chết tiệt.
"Ừ! Tôi đã nghĩ rất lâu và kỹ. 'Red'."
"... Ý là màu đỏ à?"
"Red. Nó được dùng trong rất nhiều từ khác nhau mà tôi nghĩ có thể miêu tả ngươi..."
Gương mặt hắn đóng lại và hắn giậm chân bỏ đi. Một khi hắn giải quyết xong vụ đó và Teach, thì hắn sẽ ổn lại.
-x-
Ace tỉnh dậy và ngáp. Marco không có ở đó, lạ thật. Cậu dậy đi vệ sinh rồi rời khỏi phòng, thấy đói bụng. Cậu hy vọng Red không làm gì quá đáng hay thô lỗ, nhưng Marco có da mặt dày. Ý là anh từng nói thế. Khi cậu đến phòng bếp, cậu nhăn mặt trước mùi cà phê nồng nặc. Thường thì trên tàu không bao giờ có mùi cà phê. Và không đen đặc thế này, ngay cả cà phê của Jozu cũng không tệ đến vậy.
Cậu thấy Marco ở quầy và bước đến gần. "Chào buổi sáng. Anh không ở trên giường à?" Ace hỏi, đặt tay lên vai Marco một cách vô tư. Anh nói rằng họ có một vị khách mà anh đang để mắt đến. "Một vị khách?" cậu hỏi, và thấy một người đàn ông tóc vàng, có lẽ bằng tuổi Ace, ăn mặc bảnh bao, đội mũ chóp. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào Ace với ánh mắt kinh ngạc. "Hắn là ai vậy?"
Người kia đứng dậy, và Marco chặn lại. "Giải thích cho cậu ấy đi," anh nói đơn giản. Ace lo lắng có chuyện gì đó đã xảy ra. Cậu đợi, dần mất kiên nhẫn, chờ người kia lên tiếng.
"Ace, là anh đây, Sabo. Anh xin lỗi, anh mừng vì em còn sống," người tóc vàng nói, giọng nghẹn lại. Gương mặt Ace lạnh đi và cậu trừng mắt nhìn anh ta, yêu cầu biết tại sao lại biết cái tên đó. Người tóc vàng nhăn mặt, trông có vẻ xấu hổ. "Là anh thật mà. Chúng ta từng sống cùng nhau ở đảo Dawn, đến Gray Terminal. Cùng xây nhà cây với thằng ngốc Luffy, gây rối cho Dadan."
Mắt Ace mở to, và cậu bước tới trước khi đấm vào mặt Sabo, đẩy anh ta ngã về phía sau. "Anh đã ở cái quái quỷ nơi nào vậy?!" cậu gằn giọng. Sabo không tỏ ra bất ngờ, và Marco đứng dậy, đặt tay lên vai người yêu mình, dịu dàng bảo cậu hãy để Sabo giải thích. Ace ngồi xuống ghế cao cạnh quầy, ra lệnh cho người anh trai cũ của mình kể.
Câu chuyện của anh ta là anh ta ra đi để không gây rắc rối cho họ – điều mà Ace bật cười đầy giận dữ – và rằng tàu của anh ta bị bắn bởi một Thiên Long Nhân, khiến anh ta mất trí nhớ và được cha của Luffy cứu, một cú twist thật sự. "Và anh nhớ lại ngay lúc đó à?" Ace hỏi, cáu kỉnh, vẫn không nhìn vào người kia.
Sabo cúi đầu, cắn môi. "Sau khi anh thấy tin em chết được đăng trên báo, anh mới nhớ lại mọi thứ. Nhưng lúc đó đã quá muộn... em đã chết rồi. Nhưng giờ thì không. Anh... anh phải đến gặp em."
Ace vẫn còn cáu. "Red có làm gì đêm qua không?" cậu hỏi, thay vì phản hồi bất cứ điều gì Sabo vừa nói. Cậu vẫn tức vì phải mất quá lâu hắn mới nhớ ra. Chỉ sau khi Ace chết thật rồi thì hắn ta mới tình cờ nhớ ra. Sabo nói Red đã định giết anh. Rồi anh hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Có vẻ Marco vẫn chưa giải thích.
"Tôi được một con quỷ hồi sinh, và giờ nó sống thay tôi mỗi khi trời tối. Nó là một thằng khốn thù dai." Sabo trông bối rối, có lẽ vẫn chưa tin dù rõ ràng anh đã thấy đôi mắt bốn tròng và các dấu trên mặt. "Bố già cũng được nó hồi sinh." Sabo càng sốc hơn, rồi xin lỗi vì Ace phải trải qua chuyện đó. "Tôi sống lại rồi, thì sao chứ?" Cậu vẫn cộc cằn. Cậu hỏi mục đích của việc đến đây là gì. Cậu biết mình đang lạnh lùng, và ác miệng, nhưng cậu đang cố gắng hết sức để kiềm nước mắt của nỗi nhẹ nhõm và đau đớn.
Anh ấy đã quên họ. Quên chính những người anh em ruột thịt của mình. Tất cả ký ức về họ. Và cậu vẫn giận chuyện anh ấy bỏ đi ngay từ đầu. Họ hoàn toàn có thể đi cùng nhau và mọi chuyện đã tốt hơn biết mấy! Cậu đang giận, đang tổn thương và thấy lạc lõng. Không biết nên cảm thấy thế nào, nên thể hiện gì. "Anh đến để gặp em. Anh muốn gặp em."
"Anh không cần làm thế." Marco xen vào lúc đó.
"Ace, anh biết em đang tổn thương và sốc, nhưng anh ấy đã đến gặp em. Anh ấy tưởng em đã chết. Em cũng tưởng anh ấy chết, nhớ lại xem lúc đó em cảm thấy thế nào. Sabo cũng cảm thấy như vậy," anh nói một cách kiên nhẫn. Điều đó khiến cảm xúc vỡ òa, và nước mắt tuôn trào trên mặt Ace. Sabo đứng đó lúng túng, trông có vẻ tội lỗi.
Ace đứng dậy và ôm anh, vừa ôm vừa gọi anh là thằng khốn. "Anh xin lỗi," Sabo đáp lại, ôm chặt lấy cậu. Ace không đáp lời. Marco lại mỉm cười nhẹ nhàng từ quầy bếp. Cuối cùng Ace buông ra và chạm vào vết sẹo trên mắt Sabo. À, một vết bỏng. "Là từ lúc con tàu phát nổ."
Ace cau có, ghét bất kỳ thứ gì liên quan đến Chính Phủ Thế Giới và hải quân. Mẹ kiếp hết thảy. Sabo nhìn ngực Ace. "Nó lành hẳn rồi. Nhưng vết thương của Bố già thì không," Ace nói đơn giản. Sabo hỏi liệu có thể gặp người mà Ace gọi là cha được không. Marco nói anh vẫn còn đang ngủ. Mới sáng sớm thôi. Mặt trời mới chỉ vừa mọc. Ace thì không buồn ngủ vào buổi sáng, điều đó cũng khá dễ chịu.
Cậu nhóc có tàn nhang hỏi liệu các nhà cách mạng nghĩ gì về việc anh rời đi một thời gian. "Họ hiểu tại sao anh cần đến đây." Anh có vẻ đang giấu điều gì đó, nhưng Ace cũng không thật sự muốn biết nếu có chuyện xấu. Ace nghĩ Thatch chắc sẽ vui lắm và nấu cho anh mọi thứ trên đời.
Ace mỉm cười, nụ cười đượm buồn, dịu dàng. Marco nhìn cậu với ánh mắt thông cảm, có lẽ anh biết cậu đang nghĩ gì. Anh hiểu cậu rất rõ, nên cũng không bất ngờ. Bếp phó – giờ thì là đầu bếp bình thường – bước vào để bắt đầu bữa sáng, và ba người cùng ăn trong im lặng. Không phải là sự im lặng gượng gạo, cho đến khi Ace nhắc đến một chuyện.
"Làm ơn đừng để ý đến Red. Hắn sẽ nhắm vào anh trong suốt khoảng thời gian anh ở đây. Nếu anh ngủ lại. Có lẽ anh là người duy nhất trên tàu chưa quen với cái kiểu trẻ con nhảm nhí của hắn." Sabo nói hắn rất rùng rợn. "Ừ. Hắn còn hay cáu và ích kỷ nữa. Dạo gần đây hắn có vẻ buồn. Dĩ nhiên hắn chẳng bao giờ nói với tôi mấy chuyện như thế."
Sabo nói, "Anh đã thấy cảnh tượng sau vụ căn cứ hải quân. Từ một người cung cấp tin. Nó... rất kinh khủng. Cách hắn để lại một thông điệp bằng xương đẫm máu." Ace gật đầu, nhưng nói cậu đã không giận vì chuyện đó. Cậu đôi khi thương hại hắn, không biết ở đây chán đến mức nào. Sabo nói cậu thay đổi rất nhiều so với trước kia. "Đó là tám năm trước, dĩ nhiên là tôi thay đổi."
Anh mỉm cười và nói mình vẫn ngạc nhiên. "Chà, tính cách của Luffy dễ lan truyền lắm mà..." Ace nói, giọng cậu buồn ở cuối câu. Cậu không nhận ra mình đã chạm tay lên ngực, nơi từng có lỗ thủng. Cậu đặt nĩa xuống, không còn thấy đói nữa. Người anh và người yêu của cậu đều cau mày. "Tôi muốn gặp lại em ấy. Tôi muốn xin lỗi em ấy. Em ấy đã trải qua quá nhiều chỉ vì tôi, để rồi tôi vứt bỏ tất cả vào phút cuối. Tôi xấu hổ vì chuyện đó," cậu thì thầm.
"Bây giờ em đã trở lại. Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta sẽ tìm em ấy và gặp lại em ấy. Chắc chắn em ấy vẫn ổn. Nhưng anh tin Jinbei đã đưa được em ấy thoát ra, cứu em ấy rồi," Marco nói. Ace gật đầu, vô cùng biết ơn vì người cá đã thực hiện lời cậu nhờ – trông chừng em trai cậu. Và anh ấy đã làm rất tốt điều đó. Cậu nói Jinbei là một người đàn ông rất tốt. "Anh ấy thật sự là vậy. Anh chắc chắn anh ấy sẽ sớm ghé thăm chúng ta thôi."
"Ừ, chắc vậy."
Sabo ở lại đó ít nhất là suốt cả ngày, và Ace đã dành phần lớn thời gian với anh. Ban đầu có chút gượng gạo, cả hai đều đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối gặp nhau. Nhất là Ace. Cậu là một con người hoàn toàn khác, và cậu cảm thấy người anh thất lạc từ lâu của mình đã xử lý điều đó rất tốt. Con tàu đã dừng lại trong lúc anh ở đó để chiếc tàu ngầm có thể neo cạnh họ.
Đến tối, cả hai đã cùng nhau đùa giỡn và mỉm cười. Cậu sẽ rất nhớ anh trai mình khi anh rời đi. Cậu cảm thấy mình sẽ không gặp lại anh nữa, hoặc ít nhất là trong một thời gian rất, rất dài. Anh có một công việc bận rộn. Ace thì chưa từng nghe đến anh trước đây. Và cậu ước gì Sabo đã nhìn thấy tờ truy nã của cậu từ lâu và nhớ ra lúc đó.
Nếu đó là cách anh phản ứng khi thấy tin Ace chết trên báo, thì Ace chỉ có thể tưởng tượng Luffy đã cảm thấy thế nào. Kinh khủng đến mức nào. Cậu muốn ngừng nghĩ về chuyện đó. Thật sự muốn, nhưng rất khó. Ace muốn được thấy em cậu cười trở lại. Hy vọng vết thương của em không nghiêm trọng, em không bị bệnh. Và Ace hy vọng Jinbei sẽ sớm đến thăm.
Với việc truy nã của Bố già lại bắt đầu lan truyền, thì chắc chắn không phải nhầm lẫn mà nó quay lại là có lý do. Mức truy nã còn cao hơn trước. Truy nã của Ace cũng đã quay lại. Mức truy nã của cậu cũng cao hơn, và cậu thấy bực vì họ dùng diện mạo mới của cậu. Chắc chắn là để khiến cậu trông như một kẻ xấu, một kẻ ác. Cậu không vui chút nào với hình ảnh mình trông như một kẻ điên với bốn con mắt và máu me đầy mặt.
Sabo ngủ lại qua đêm, và Ace đã cảnh báo anh rằng Red có thể sẽ trêu chọc, khiến anh khó chịu. Nhưng cậu nói rằng, vì cậu quan tâm đến anh, nên Red không thể làm hại anh. Thành thật mà nói, nếu hắn thật sự muốn giết Sabo thì hắn đã nên làm tối qua. Giờ thì đã quá muộn. Ace đi ngủ cùng Marco, rúc vào lồng ngực anh. Sabo thì ở phòng trống của đội trưởng đội hai. Cái phòng sẽ là của Ace nếu cậu không còn ngủ với Marco nữa.
-x-
Red làm như hắn vẫn làm mỗi khi thức dậy cùng Marco. Thô bạo đẩy anh ra và rời khỏi phòng. Marco thì không thật sự phản ứng nữa. Không nổi giận, chỉ lăn qua bên và ngủ tiếp, hoặc rời đi làm bất cứ việc gì anh thường làm vào ban đêm khi không ngủ hoặc không quanh quẩn bên Red. Anh là phượng hoàng, nên có vẻ như anh không cần ngủ nhiều như người bình thường.
Red đi thẳng ra ngoài và đến chiếc tàu ngầm đang neo vào con tàu lớn lúc này. Hắn nhảy xuống và mở nó ra, bước vào không gian kỳ quái đó. Nếu hắn không thể giết Sabo, thì ít nhất hắn cũng có thể khiến ai đó phát điên. Hắn gom hết mọi thứ bên trong và ném lên boong tàu. Rồi hắn phá hủy bên trong, xé rách lỗ khắp nơi rồi nhảy trở lại lên tàu.
Rồi hắn dùng năng lực để bóp méo nó thành một khối kim loại vụn. Nó vẫn đang nổi cạnh tàu, vẫn còn gắn vào. Red bật cười, rồi đi đến phòng của Sabo. Mà, về mặt kỹ thuật thì đó đáng ra là phòng của Ace. Cánh cửa bị khóa, và hắn sửa lại nó rồi bước vào. Hắn tiến đến chỗ Sabo đang ngủ. "Này. Thằng tóc vàng," hắn nói, tát Sabo một cái vào má, và nhe răng cười khi anh tỉnh dậy với đôi mắt mở to. "Mày nên rời khỏi đây đi, ngay bây giờ. Hoặc ít nhất là, thử xem." Hắn nhếch mép, và Sabo bật dậy chạy khỏi phòng.
Red thong thả bước theo sau. Con quỷ đã ra ngoài khi hắn nghe thấy tiếng chửi rủa. Sabo quay lại nhìn hắn, trông hoàn toàn phẫn nộ. "Này, ít ra tôi đã lấy đồ của anh ra khỏi đó." Rồi hắn rút con den den mushi từ túi ra, giơ lên. Sabo gầm gừ bảo hắn trả lại. Red bước đến lan can và đưa con den den ra ngoài mép.
"Không! Đừng có mà làm thế!" anh hét lên.
"Được rồi, tôi sẽ không thả nó." Hắn đưa tay ra như thể định đưa cho anh, nhưng khi tay anh vừa chạm vào, Red bóp nát và giết chết con den den, rồi thả cái xác bị nghiền nát của nó xuống biển. Sabo đấm vào mặt hắn một cú phủ haki. "Chắc Ace sẽ thích thức dậy và thấy như thế lắm đấy," Red nói, mũi Ace chảy máu.
Sabo lập tức trông có vẻ thấy tội lỗi. Anh đã thực sự tấn công Ace như thể cậu là kẻ địch. Anh nhìn khuôn mặt sưng lên nhanh chóng của em trai mình khi Red cười nhạo. "Anh nên chuyển đồ của mình vào căn phòng đó đi. Anh sẽ phải ở đây một thời gian đấy. À, còn tất cả bản đồ bên trong? Tôi giữ lại cho anh rồi. Chỉ là một cử chỉ hòa bình thôi mà."
Người tóc vàng gằn giọng hỏi chúng ở đâu. "Đùa thôi, chắc giờ chúng đang đâu đó dưới biển rồi. Anh sẽ không bao giờ tìm được đâu." Hắn đang rất khoái chí khi khiến ai đó tức giận. Và người chịu đau đâu phải hắn. Ace sẽ là người cảm thấy điều đó khi cậu tỉnh dậy. Sabo gọi hắn là đồ khốn. "Chuẩn! Nếu tôi không thể giết anh, thì ít nhất cũng phải khiến anh tức điên, lo lắng, sợ hãi. Giờ thì anh định về nhà kiểu gì? Hửm? Dù sao thì, trái với những gì anh nói với Ace, anh đã lén lút rời đi. Bọn họ không biết anh đi đâu hay khi nào quay lại," Red mỉa mai, rồi ung dung bước vào trong.
"Chào mừng đến với băng Râu Trắng, đồ khốn."
------------------------------------------
Chương 7: Vị Khách Không Mời
Ace tỉnh dậy với cơn đau buốt trên mặt. Cậu cảm nhận được và nhăn nhó vì đau. Cậu vội vào phòng tắm và thấy mặt mình sưng vù. Xương gò má của cậu bị gãy. Ai mà đấm cậu mạnh đến mức này? Và tại sao? Đúng là Red thì phiền phức thật, nhưng vụ này thì quá tệ rồi. Chắc chắn phải mổ mới xong. Khỉ thật!
Cậu đánh thức Marco dậy, và anh nhìn cậu đầy lo lắng trước cái má sưng và đầy máu. Mắt của cậu sưng đến mức nhắm tịt lại. "Ace?! Chuyện gì xảy ra vậy, em yêu?" Marco lo lắng hỏi. Ace nói ai đó đã đập gãy xương gò má cậu. Cậu chắc chắn luôn. Marco mặc đồ và đi với Ace đến phòng y tế, đánh thức Tami dậy.
Cô ấy không hề bực bội khi phải mổ vào lúc 5 giờ rưỡi sáng. Marco ở lại với cậu, giận dữ với kẻ nào đã làm ra chuyện này. Tấn công cậu như thể cậu là kẻ địch, không phải anh em. Cuộc phẫu thuật của Ace diễn ra khá nhanh, nhưng mặt cậu vẫn còn sưng và bầm tím. Cậu được cho thuốc, và Tami thì giận sôi máu với người đã gây ra chuyện này. Nó thật sự rất nghiêm trọng.
Ace cầm chai thuốc, cảm ơn y tá rồi đi ăn sáng, dù cậu sẽ phải ăn thức ăn mềm vì không thể nhai đồ cứng. Cậu ăn cháo loãng, nhạt nhẽo. Marco ngồi đối diện cậu, Ace trông thật rầu rĩ. Buồn. Đã lâu rồi chưa xảy ra chuyện như thế này. Chết tiệt, Red! Chỉ vì anh không cảm nhận được không có nghĩa là nó không làm Ace đau!
Khi mọi người đến ăn sáng, họ thấy mặt Ace và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Bố già giận dữ và yêu cầu biết ai đã tấn công cậu dù ai cũng biết chuyện đó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến Red, chỉ làm hại Ace. Không ai trong sảnh nhận trách nhiệm, và Ace nghĩ cậu biết ai làm. Có lẽ là người duy nhất chưa từng đối mặt với sự phiền phức khốn kiếp của Red. Sabo đã đập gãy xương gò má của cậu.
Cậu ăn nốt chỗ cháo rồi cùng Marco đi tìm người tóc vàng. Họ tìm thấy anh ta trong phòng ngủ của Ace, cuộn mình trên giường với hai tay ôm đầu. "Sabo," Ace gọi, giọng cậu vững và không bị méo nếu cậu không mở miệng quá rộng. Anh ta giật mình khi nghe giọng Ace, và Marco bật đèn lên.
Sabo cuối cùng cũng ngẩng lên, trông vô cùng hối lỗi. "Tôi... tôi xin lỗi, Ace. Tôi mất kiểm soát và không nghĩ ngợi gì cả. Cậu đã phải phẫu thuật... đúng không?" anh ta hỏi, giọng đầy xấu hổ và căm ghét chính mình. Ace gật đầu, nói cậu đã phải phẫu thuật và uống thuốc. Marco thì đang giận dữ phía sau cậu. Người có tàn nhang hỏi Red đã làm gì khiến anh ta tức đến mức này. "Hắn đã làm tôi mắc kẹt. Phá hủy tàu ngầm, tất cả bản đồ và giết con ốc sên truyền tin về căn cứ."
Ace giận dữ, nhưng không ngạc nhiên. Hắn đã tấn công Sabo theo cách hắn biết là hiệu quả. Và hậu quả là Ace phải phẫu thuật mặt. Đồ khốn kiếp chết tiệt! Ace thở dài, véo sống mũi. Chà, họ sẽ không thay đổi lộ trình đâu. Dù Sabo là anh trai của Ace, nhưng họ đang truy đuổi một kẻ phản bội. Có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì họ có thể đưa Sabo quay lại.
Cậu chàng tàn nhang hỏi còn cách nào khác để liên lạc không. Sabo lắc đầu. "Tôi không có cách nào để liên lạc về căn cứ hay tìm đường quay lại. Hòn đảo chúng ta đang ở không có trên bản đồ ngoài mấy tấm bản đồ tôi đã mất. Con quỷ của cậu đúng là thằng khốn nạn, Ace. Và... tôi thật sự xin lỗi vì đã đấm cậu. Tôi còn dùng haki để cú đánh nặng hơn..."
Marco vẫn còn giận, nhưng Ace gạt đi. Đau thật, nhưng cậu sẽ lành nhanh thôi. Lỗi là do Red. Hắn quá giỏi thao túng. Đánh vào đầu óc "kẻ thù" và xoay họ như con rối. Thật sự bực bội, vì chẳng ai làm gì được hắn mà không gây hại đến Ace.
Mà cũng chẳng phải Ace vô tội gì, nhưng không nên là người phải gánh chịu hậu quả cho hành động của kẻ khác, dù là kẻ đó đang dùng thân thể cậu, gương mặt của cậu. Mà đúng hơn là gương mặt đã bị biến đổi. Marco thở dài và nói, "Chúng tôi không thể đưa cậu quay lại trước khi tìm và giết Teach. Hắn đã giết Bố già, cướp trái ác quỷ của ông. Chúng tôi không thể để hắn làm thêm chuyện gì nữa." Giọng anh chắc nịch. Sabo có thể là anh trai thất lạc của Ace, nhưng họ không phải tổ chức từ thiện, và họ quan tâm đến việc báo thù cho gia đình đã khuất và lấy lại danh dự hơn là đưa ai đó quay về.
Đưa một kẻ đã đánh Ace của họ.
Trước khi Marco nổi giận, họ nghe thấy tiếng ốc sên truyền tin vang lên trong phòng thông tin. Ace và Marco vội chạy đến đó, Sabo theo sau nhưng đứng ở ngưỡng cửa. Các đội trưởng vào phòng thông tin và nhận cuộc gọi từ đồng minh. "A lô?"
"Chúng tôi biết Blackbeard đang ở đâu!" giọng nói hét lên. Marco bấm nút ghi âm và họ lắng nghe sau khi hỏi thêm chi tiết. "Hắn vừa rời một hòn đảo không được bảo vệ và đang hướng đến Shittenmura."
Đó là một trong những hòn đảo được họ bảo vệ. Marco cầm lấy ốc sên và cả hai chạy đến phòng điều hướng. Ace bắt đầu vẽ tuyến đường dựa trên hòn đảo mà họ đang hướng tới. Cậu giỏi định hướng, dù không phải trưởng nhóm hoa tiêu. Marco xoay bánh lái tàu để chuyển hướng hành trình.
Log pose của Tân Thế Giới trong phòng điều hướng đang chỉ hướng đến hòn đảo mà họ đang tìm. Ace chưa đi khắp Tân Thế Giới, nên cậu dựa theo các bản đồ trước mặt. Các hoa tiêu cũng vào xem chuyện gì đang xảy ra. Ace giải thích rằng họ biết phải đi đâu. Ít nhất thì là phương hướng.
Mọi người đều bắt tay vào điều chỉnh lộ trình, và cuối cùng thì họ cũng đang trên đường tiêu diệt Blackbeard và khẳng định vị thế của băng Râu Trắng như một băng tứ hoàng. Họ chưa từng thất bại, nhưng đó là từ khi một con quỷ chiếm lấy cơ thể Ace... nên họ cũng đâu thật sự quay lại... mà thôi, kệ. Không ai sẽ được biết thông tin đó, dù Ace cảm thấy ngoại hình của cậu trong tờ truy nã mới chẳng có lợi gì cả.
-x-
Red nhìn gương mặt của vật chủ trong gương ở phòng đội trưởng đội 2, nơi Sabo đang trừng mắt nhìn hắn. Anh muốn con quỷ biến đi để có thể ngủ, nhưng Red đang rất vui vì được chọc giận và làm anh ta phát điên, và Sabo thì không muốn đụng đến hắn tí nào, vẫn còn cảm thấy cực kỳ tội lỗi vì đã làm tổn thương cơ thể của em trai. Và đó là một tổn thương nghiêm trọng. Mặt cậu đau và đã phải mổ để chỉnh lại xương bị gãy.
May mà không có cái răng nào bị gãy. "Vậy, cảm giác làm cựu cách mạng thế nào?"
"Tôi không phải cựu. Tôi sẽ quay lại, chỉ là chưa biết khi nào," Sabo trả lời đầy bực bội rồi nằm xuống và trùm gối lên tai để ngủ. Red cười khẩy rồi đi đến ngồi cạnh giường. Hắn chỉ ra rằng họ có thể nghĩ anh đã chết. Họ có thể sẽ tiếp tục và lấp đầy vị trí anh để lại.
"Dù gì thì cách mạng cũng phải luôn cảnh giác, đúng không? Việc anh mất tích chỉ làm vướng chân họ thôi, đúng không? Họ sẽ phải nhanh chóng tiếp tục," Red nói với giọng đầy hiểm độc. Sabo ấn chặt gối vào tai. "Nhưng anh vẫn định rời đi nữa sao? Rời bỏ đứa em trai bị sang chấn tâm lý và vẫn còn khóc vì chuyện đó? Lại định bỏ rơi cậu ấy lần nữa? Phớt lờ cậu ấy. 'Tôi chỉ đến chào hỏi thôi! Công việc quan trọng hơn gia đình, anh biết mà'. Đúng không?"
Sabo trừng mắt nhìn hắn với ánh mắt đầy thù hận, và Red chỉ nở nụ cười bệnh hoạn của hắn, bất chấp cái má đang bầm của Ace. Người tóc vàng trông đầy tội lỗi. Và bối rối. Red thật sự đang đánh vào tâm lý anh ta, và điều đó khiến con quỷ rất vui vì cuối cùng cũng có người không có lớp da dày chống lại hắn.
Cửa mở ra, và Marco đứng đó. "Red, để cho Sabo yên. Nghiêm túc đấy, để cho anh ấy ngủ," người phó thuyền trưởng nói với một tiếng thở dài mệt mỏi. Con quỷ quay lại và nói rằng họ chỉ đang trò chuyện thân mật thôi.
"Với lại, anh ấy sẽ không làm tổn thương cơ thể của Ace như trước nữa đâu, không còn đánh vỡ mặt của chính em trai mình nữa," Red nói. Sabo co người lại phía sau hắn, cắn môi đầy tội lỗi và căm ghét. Marco bước vào, nắm tay Red kéo hắn ra ngoài.
Khi họ ra đến hành lang, họ nghe thấy tiếng cửa khóa lại từ bên trong. Không phải là nó sẽ ngăn Red nếu hắn muốn vào. "Tôi không làm hại anh ta. Tôi có quyền nói chuyện nếu tôi muốn." Marco chỉ ra rằng đó là làm tổn thương về mặt tinh thần. "Thì là lỗi của anh ta vì để nó ảnh hưởng đến mình. Mấy người khác ở đây đâu còn bị tôi chọc tức nữa đâu. Chỉ có anh ta là yếu đuối."
Marco thở dài và nhìn hắn với vẻ mặt nhăn nhó. "Tại sao anh lại như thế này?" anh hỏi đầy bất lực. Red trề môi, không thích cái cách anh đang bị nói với giọng mệt mỏi và chán nản như vậy. Hắn nói rằng hắn là một con quỷ, tất nhiên rồi. "Không lẽ con quỷ nào cũng như vậy sao."
Red đáp lại, "Làm sao anh biết được? Với lại, dù mấy con quỷ khác không như vậy thì tôi cũng đâu phải loại bình thường. Tôi là cấp cao nhất đấy. Vậy mà còn phải chịu đựng cái mớ rác rưởi từ loài người như anh."
"Nếu anh ghét con người đến vậy, thì rời khỏi cơ thể của Ace đi và nhập vào một con vua biển nào đó," Red khịt mũi khinh bỉ và đảo mắt rồi bỏ đi, mặt đanh lại vì tức giận. Thật sự không ai nhớ là hắn chính là kẻ đã đem cả gia đình họ sống lại sao? Chính hắn đã cứu cái băng này, đâu phải bọn họ. Hắn cau có bước ra ngoài. Hắn đứng tựa lan can, mong hồn của Thatch quay lại để hắn có thể trút giận. Than phiền và nói những lời tục tĩu và bạo lực mà không bị ai phật ý hay giận dữ. Thatch đâu có để tâm khi Red chửi rủa bạn bè và gia đình anh ta, chỉ để hắn xả hết mớ cảm xúc bực dọc thôi.
Mà giờ anh ấy sẽ không quay lại nữa, ít nhất là không tự quay lại. Red siết tay và thở dài, tựa vào lan can nhiều hơn. Rồi hắn thấy có thứ gì đó đang đến gần con tàu. Là một người, bị ném lên tàu từ cái bóng của một con tàu nào đó. Người đó rơi xuống trước mặt Red, khiến hắn lùi lại, không nhận ra được người này là ai. Ông ta già rồi, chắc tầm bảy mươi. Tóc xám và nhìn Red bằng ánh mắt giận dữ.
Red nhìn lại. "Tôi giúp gì được cho ông?" hắn gằn giọng. Hắn nghe thấy tiếng bước chân chạy bên trong, vậy là mọi người biết có người xuất hiện.
"Ngươi đã làm gì với cơ thể của Ace!?" ông gào lên, nắm lấy áo ngủ của Red. Hắn đang mặc đồ ngủ hôm nay, hắn không thích nhìn thấy hình xăm của Râu Trắng trên lưng Ace. À không, là lưng của hắn vào ban đêm. Hắn đâu phải Râu Trắng, chỉ là bám theo trong cơ thể của một thành viên băng họ. Red đẩy ông ta ra, đá vào hạ bộ, nhưng không có tác dụng gì.
Hắn đẩy ông ta mạnh hơn, khiến ông lùi lại. "Ông biết Ace à? Cậu ấy là vật chủ của tôi bây giờ," Red nói với nụ cười nham hiểm. Có khi hắn có thể giết luôn ông già này. Ông ta nhìn tức điên hơn nữa và đấm vào hắn. Red né mấy cú đấm dễ dàng, và ông ta đấm vào cột buồm. Nó không gãy, nhưng để lại một vết lõm toác ra. Không làm hư hại khả năng di chuyển của tàu, nhưng cũng không nhẹ.
Marco chạy ra, như mọi khi. "Garp! Đó là Ace! Đừng làm cậu ấy bị thương!" Marco hét lên. Anh biết ông này à?
"Đó không phải Ace!" Garp gào lên. Ông nhắm một cú đấm, và Marco kéo Red tránh đi. Marco hét lên bảo ông nghe anh nói, nhưng Garp dường như nghĩ con quỷ đã hoàn toàn chiếm lấy cơ thể Ace. Không biết rằng hắn chỉ xuất hiện vào ban đêm. Nhưng khi Red nói hắn là người đã hồi sinh Ace, ông ta tưởng ai đó đang điều khiển cơ thể của cậu, đã đánh cắp nó bằng cách nào đó?
"Chẳng phải ông nên vui vì cháu trai mình còn sống sao?" Red hỏi với giọng ngọt ngào. Marco hét lên bảo hắn im miệng và ngưng gây rối. Red giơ ngón giữa ra với anh. Rồi Râu Trắng và các đội trưởng khác chạy ra. Marco hét lên bảo họ đưa Ace ra khỏi chỗ đó. Râu Trắng bước lên chắn trước một Red đang tức điên. Ông đủ mạnh để đối đầu với Garp!
"Garp, ông đến đây để làm gì?" vị thuyền trưởng tứ hoàng hỏi. Vị đô đốc hải quân, như ra là vậy, nhìn Râu Trắng đầy sốc, cơn giận mới dần tiêu tan. Ông nhìn vào những vết thương chưa lành của ông. Ông hỏi tại sao ông còn sống. "Chuyện đó không quan trọng lúc này. Tại sao ông lại định làm hại con trai tôi?" ông hỏi, giọng trầm và đầy đe dọa.
Ông chỉ vào phía Red, bảo nhìn kỹ vào "con trai" của ông đi. "Tôi nhìn thấy nó mỗi ngày, cả ngày lẫn đêm. Không có lý do gì để tấn công nó. Đây là con quỷ vào lúc này, nhưng Ace sẽ trở lại khi mặt trời mọc," thuyền trưởng nói bình tĩnh, giọng hợp lý. Ông không có vẻ gì là bị đe dọa hay lo lắng. "Ông có thể ở lại và đợi, nhưng sẽ không được tấn công nó lần nữa, bất kể nó có phiền đến đâu."
Garp nheo mắt, và yêu cầu biết chuyện này là sao. Ông đã thấy cả hai chết. Ông đã thấy Ace bị đấm xuyên ngực bằng nắm đấm dung nham. "Mà ông còn chẳng cố ngăn chuyện đó nữa, đúng không? Một ông nội tốt ghê. Ông biết không, thằng bé vẫn còn khóc vì chuyện đó. Rằng ông là ông nội nó mà còn chẳng thèm giúp nó—"
Marco đứng đó và tát Red một cái vào mặt, không phải má bị thương. "Anh không được nói mấy chuyện như vậy với người khác mà không có sự cho phép của Ace. Đó là thông tin riêng tư, và nếu anh còn lải nhải thêm nữa, tôi sẽ bảo Bố già đập anh bất tỉnh." Anh đang giận sôi máu. Red không đáp lại, nhưng xem ra đã đạt được mục đích là khiến vị đô đốc động lòng.
Ông ta trông vừa tội lỗi vừa tức giận, rồi ngồi xuống và nói ông sẽ đợi Ace quay lại. "Biết đâu Ace không quay lại. Biết đâu chúng tôi chỉ đang nói dối để ông không giết ai trong số—" và hắn bất tỉnh với một cú haki của Râu Trắng, người thở dài và bảo đưa ông ta đi ngủ. Mặt trời cũng gần mọc rồi. Và ông không muốn làm tình hình tồi tệ thêm, cho cả họ và chính mình.
Marco bế hắn quay lại. Dù đang giận Red, đó vẫn là cơ thể của Ace và anh sẽ đối xử với nó bằng tất cả sự trân trọng mà cậu xứng đáng được nhận, dù ai đang kiểm soát bên trong.
-x-
Ace tỉnh dậy bên cạnh Marco trên giường, người đang vuốt ve má bên không bị thương của cậu. "Em thấy sao rồi?" anh hỏi nhẹ nhàng.
Ace lo có chuyện gì đó đã xảy ra, và ngồi bật dậy. Mặt cậu hơi đau, nhưng ngoài ra thì cậu cảm thấy ổn. Chỉ là hơi đói. "Tối qua hơi lộn xộn một chút."
"Ôi không, hắn đã làm gì?" Ace rên rỉ.
Marco cũng ngồi dậy, và nói, "Hắn chọc tức Sabo tội nghiệp, rồi Garp quyền giáng đến và cố đập Red đến nhừ tử." Hàm Ace rớt xuống và cậu nhăn mặt vì đau ở má. Marco mỉm cười nhẹ với cậu. "Ông ấy đang ở đây, đợi em. Anh đã tát Red, anh xin lỗi. Anh không biết có đau không. Nhưng... anh đã đánh em," Marco rít lên, trông đầy căm ghét bản thân, hai tay siết chặt trên giường.
Ace chạm vào mặt mình và nói cậu không thấy đau vì cú đó, chỉ đau vì mặt bị gãy. "Em phải nói chuyện với Sabo trước khi gặp Garp," cậu nói, rồi rời khỏi phòng, có thể đoán được Sabo đang ở trong phòng ngủ. Cậu gõ cửa, và nói là Ace. Cậu ấy đứng dậy và bước lại gần cửa trước khi mở ra.
Cậu ấy có quầng thâm dưới mắt, như thể không ngủ chút nào. Ace cau mày sâu và bước vào trong, đóng cửa lại phía sau. Sabo quay lại giường và kéo đầu gối lên ôm lấy ngực. Ace cảm thấy tội lỗi vì Red đã làm tổn thương cậu ấy. Hắn đã bỏ cậu ấy lại đó, rồi còn quấy rối bằng cách nói ra những điều chẳng ai biết được là gì? Ace ngồi xuống phía bên kia giường, cái giường dành cho cậu nếu cậu từng muốn nằm đó.
"Em có giận vì anh định rời đi không? Quay lại với quân cách mạng ấy?" Sabo hỏi khẽ, đầu hơi cúi xuống. Ace cau mày và lắc đầu.
"Ý em là, em sẽ nhớ anh và tất cả, nhưng đó là cuộc sống của anh. Nếu em đến thăm anh, em vẫn sẽ quay lại đây. Red có nói gì về chuyện đó à?" Ace hỏi. Đó là sự thật. Cậu chỉ thấy mừng vì biết Sabo còn sống, dù lúc đầu có giận. Ngoài ra, cậu có thể đưa cho anh một con ốc sên truyền tin để họ có thể nói chuyện nhiều hơn. Sabo gật đầu, nói hắn đã bảo anh là một người anh tồi, cứ bỏ đi trong khi cậu vẫn còn sang chấn tâm lý. Ace thở hắt và lắc đầu. "Em sẽ không bao giờ trói buộc anh ở lại đây. Tạm thời thì anh hơi bị mắc kẹt. Nhưng sau khi chúng ta xử lý xong Teach, thì sẽ tìm cách đưa anh quay lại," Ace nói chắc nịch.
Sabo gật đầu, rồi Ace nói với anh rằng Garp đang ở đây. Có lẽ ông nghĩ Sabo đã chết, dù ông không dành nhiều thời gian cho anh như với những đứa cháu khác, nhưng Garp đã quan tâm đến Sabo theo cách của riêng ông. Ace chắc rằng ông sẽ rất vui khi biết anh còn sống. Và đang làm việc với con trai ông và cha của Luffy.
Ace suýt nữa đã mỉm cười vì điều đó. Sabo là người của Dragon. Một người cháu theo một cách khác. Có vẻ Sabo cũng nghĩ đến điều đó và mỉm cười với Ace đầy thích thú. Cả hai cùng đội mũ rồi đi đến phòng ăn sáng. Garp đang ở đó. Dù ông rất ghét hải tặc, Ace biết rằng ông tôn trọng Râu Trắng, dù đã từng đối đầu nhiều lần. Marco vẫn còn giận ông vì đã ngăn anh không thể cứu Ace tại Marineford.
Ông đang ngồi ở bàn góc, trông cáu kỉnh. Khi ông thấy Ace bước vào phòng, không mặc áo và không có dấu hiệu nào cho thấy đã từng bị giết, gương mặt ông sụp xuống trong nỗi buồn. Rồi Sabo vẫy tay chào ông với một nụ cười toe toét. Ace nhìn thấy sự nhận ra dần hiện lên trên mặt Garp. Ace cố che giấu cảm xúc khỏi gương mặt mình, nhưng thật khó.
Mỗi lần nghĩ về Garp, là một cảm giác giằng xé. Ông đã khóc vì Ace, không muốn cậu chết, nhưng ông cũng từ chối giúp đỡ và từng cố gắng ngăn Luffy lại, để không cứu cậu. Nó đau. Vì người thân duy nhất còn lại lại là một phần của lực lượng được cử ra để đảm bảo rằng cậu sẽ bị xử tử.
Ông sẽ đã ngồi yên đó trong khi đầu Ace bị chặt xuống.
Cậu làm vỡ cái đĩa đang cầm, và tiếng vỡ to khiến mọi người đều chú ý. May là không có đồ ăn trên đó. Cậu thở dài và nhặt các mảnh vỡ, ném vào thùng rác trước khi lấy một cái đĩa khác và tự phục vụ phần ăn mà các đầu bếp đã làm rất cẩn thận cho họ. Không cầu kỳ như đồ ăn của Thatch, nhưng họ đã dùng công thức của anh ấy. May là họ vẫn còn giữ công thức, nếu không thì đã mất vĩnh viễn rồi.
Ace thấy một nụ cười thoáng qua trên môi mình. Thatch hẳn sẽ vui vì họ vẫn đang ăn món ăn của anh ấy, dù anh không còn ở đó để nấu. Khi Ace ngồi xuống bàn của mình, Bố già nói, "Con trai, con không nên nói chuyện với Garp sớm sao?"
"Ông ấy chờ được. Con đói," Ace nói đủ to để vị trung tướng nghe thấy. Sabo ngồi cạnh cậu, không ai thấy khó chịu cả. Cậu ấy đã đấm Ace – làm gãy mặt – nhưng vẫn là người quan trọng đối với đội trưởng lửa của họ. Nhưng điều này khiến Garp khó chịu, và ông bước lại. Ông trông cau có, nhưng cũng có vẻ bối rối và hơi lo lắng. Có lẽ ông thật sự nghĩ Ace là một con quỷ. Hay đúng hơn là cơ thể của cậu đang bị ai đó kiểm soát. Nhưng điều đó sẽ không giải thích được phép màu khi Bố già vẫn còn sống dù vẫn còn mang tất cả những vết thương đó.
"Ace. Làm sao vậy?" Garp gằn giọng. Ace quay lại nhìn ông và nói cậu sống lại rồi. "Làm sao?" Garp hỏi. Ace quay lại với đĩa thức ăn và nói đó là chuyện riêng. Ông không cần biết. Có thể là hơi lạnh lùng, nhưng Ace đang thấy ông trong đầu, ngồi ngoài phòng giam ở Impel Down, chẳng có vẻ gì là buồn hay lo lắng cả. Ông nói cậu đáng bị như vậy.
Cậu biết mình là tội phạm, biết mình là hải tặc và bị chính phủ truy nã. Mà Garp là một phần của chính phủ đó. Cậu không biết, chỉ là nó để lại một vị đắng rất tệ trong miệng. "Nếu ông nghĩ đây là do trái ác quỷ khiến con trông như còn sống, thì ông sai rồi. Con sống lại thật rồi." Garp hỏi về đêm đó. Cậu đã cư xử như thế nào, về bốn con mắt. "Đó là tác dụng phụ không may."
Sabo đang lén quan sát khi vừa ăn phần của mình. Ai nấy đều mang một vẻ khó chịu, nhìn khung cảnh với ánh mắt ngượng ngùng và lo lắng. Không ai giả vờ như không nhìn cả.
"Nói cho ta biết đi, Ace. Làm ơn," Garp nói, giọng nhỏ khi nói câu đó. Ace đặt ly nước trái cây xuống.
"Nói cho con biết Luffy đã thế nào trước. Đã xảy ra chuyện gì sau khi con biến mất?" Ace nói bằng giọng nhỏ và dứt khoát. Nhẹ nhưng đầy yêu cầu. "Sau khi băng của con rời đi thì có chuyện gì? Có tin gì về nó không?"
Garp không trông có vẻ đau đớn, vậy là Luffy chưa chết. "Chúng ta không biết nó đi đâu. Nó còn sống, nó đã quay lại Marineford để gửi một loại tín hiệu nào đó, nhưng từ đó đến giờ, chúng ta không nghe được gì cả. Cả băng của nó cũng mất tích. Tung tích của băng Mũ Rơm hiện không rõ."
Ace liền suy nghĩ lại, thấy điều đó có khả năng rất cao. Boa Hancock. Cô ta đã đưa Luffy đến Impel Down, thậm chí còn nói với cậu như vậy. Và cô ta đã làm điều đó mà không bị phát hiện. Rồi cậu nghĩ đến vài chuyện cậu từng thấy xảy ra với em trai trên chiến trường. Hancock đã ở cạnh cậu ấy nhiều lần. Không phải không thể giả định rằng cậu đang trốn cùng một đồng minh. Đó là tất cả những gì Ace có thể hy vọng.
Liệu họ có thể tìm được cậu ấy và cho cậu ấy biết rằng Ace vẫn ổn không? Cậu ấy chắc vẫn đang ở Biển Paradise. Cậu nhìn xuống và lơ đãng một lúc trước khi bị kéo trở lại hiện thực khi Garp to tiếng yêu cầu cậu giải thích.
"Một con quỷ tự xưng là Red đã thực hiện một thỏa thuận với con rằng hắn sẽ kiểm soát cơ thể con vào ban đêm. Còn con thì làm chủ nó vào phần còn lại của ngày," Ace nói thẳng thừng, thành thật. Đến giờ thì cậu cũng hơi bực rồi. Cậu lấy thêm một miếng trứng. Garp không thể bảo cậu điên được, ông đã thấy bằng chứng về Red tận mắt. Đã bị tên khốn đó nói chuyện trực tiếp.
"Vậy còn Râu Trắng thì sao?" ông hỏi. Marco chen vào và nói rằng chuyện đó không phải việc của Garp. Không liên quan đến ai cả. Ace thì có thể vì có họ hàng với Garp, nên có lẽ ông có quyền biết, nhưng không phải chuyện của Bố già. Garp cau có nhưng không đẩy thêm.
Ace sau đó nói, "À mà, Sabo còn sống và đang ngồi ngay đây." Sabo ngừng ăn, và nhìn Ace với vẻ mặt kỳ lạ, có lẽ muốn đợi một chút. Nhưng anh chưa nói gì về chuyện đó cả, nên Ace không sai khi nói ra như vậy. Garp sững sờ và nhìn xuống người tóc vàng mà ông đã thấy nhưng rõ ràng chưa nhận ra.
Sabo chào một cách lịch sự. "Cháu đã chết rồi. Suốt thời gian qua cháu ở đâu vậy?!" Garp hỏi dồn. Sabo không lùi bước và nói rằng anh bị mất trí nhớ.
Rồi anh mỉm cười vui vẻ và nói, "Con trai ông đã giúp cháu." Garp chớp mắt vài lần, rồi Sabo nói rằng Dragon đã cứu anh. Ông già đưa tay lên ôm mặt.
"Giờ thì đứa nào cũng bị đầu độc hết rồi!" ông hét lên đầy tuyệt vọng. Ace khịt mũi cười và Sabo cười gượng, không thể không bật cười. Những người ngồi ở bàn của đội trưởng cũng bật cười. Garp cau mày sâu, và hỏi kế hoạch tiếp theo của họ là gì. Ace nhìn sang Râu Trắng, người chỉ gật đầu. Với hải quân, chuyện họ đi truy tìm kẻ phản bội cũng không hẳn là vấn đề.
"Chúng tôi sẽ truy lùng Teach để trả thù và dạy cho hắn và cả thế giới một bài học. Đừng có đụng vào băng Râu Trắng," Ace giải thích một cách dứt khoát. Garp trông không ngạc nhiên, chắc chắn đã đoán trước câu trả lời này. Rõ ràng là họ sẽ báo thù Teach. Họ có thể không dễ gì trả thù Akainu.
Mà Teach cũng đâu dễ. Nhưng Akainu đã đánh bại cả hai người từng chết. Và thật ra, Ace không thể đối mặt với hắn mà không có khả năng lên cơn hoảng loạn hay gì đó. Có khi Red có thể đấu được với hắn, nhưng cậu không muốn mạo hiểm. Ít nhất thì là chưa. "Ông định rời đi lúc nào?" Marco hỏi. Anh đang khó chịu vì Garp đang ở đây. Chắc chắn vì những lúc Ace từng thổ lộ rằng cậu đau lòng vì gia đình muốn cậu chết.
Garp nói ông sẽ rời đi ngay bây giờ. Ace không nói lời tạm biệt, mà Garp cũng vậy. Ông rời đi, rồi rời khỏi tàu, bằng cách nào đó quay về con tàu của mình mà không ai nhìn thấy đâu cả. Ace không biết làm sao, và thật ra cũng không quan tâm lắm. Không nhiều.
Sabo và em trai cùng thở phào một tiếng khi ông đi rồi, và mỉm cười với nhau. Cũng giống như ngày xưa. Cả hai đều sợ Garp, ít nhất là một chút. Nỗi sợ đó sẽ luôn còn đó, vì những trận đòn. Nhưng giờ họ đã mạnh mẽ và sẽ không để ông đánh cho nhừ tử. Họ ăn nốt bữa sáng rồi cùng đi ra ngoài trò chuyện.
Chính khi họ đang nói chuyện, ngồi trên mái cabin, thì họ cảm nhận được lần đầu tiên Teach sử dụng trái ác quỷ của Bố già. Đại dương rung chuyển, và sóng đập mạnh vào mạn tàu. Ace và Sabo nhảy xuống và bám chặt lấy lan can. Khi trận địa chấn kết thúc, Marco bước ra, mặt cau có. Đó là trái của Bố già, không phải của Teach.
Ace hy vọng năng lực đó sẽ quay lại với thuyền trưởng của họ sau khi Teach chết. Cậu không thể đợi đến ngày đó, và lại tự hỏi tại sao Red lại ghét hắn đến vậy đến mức muốn tự tay giết hắn. Có thể hắn là kẻ duy nhất có thể làm được, nhưng họ sẽ dốc hết sức trước tiên. Đây là chuyện cá nhân với họ, không phải với Red. Hắn chỉ là kẻ đứng ngoài và chẳng liên quan gì đến sự phản bội trắng trợn và hàng tá tội ác mà Teach đã gây ra.
Ai cũng giận dữ sau địa chấn trừ Bố già. Ông chắc chắn rằng sẽ đánh bại Teach dù không có trái ác quỷ. Teach tự xưng là một D, nhưng hắn không có haki bá vương như Bố già, Ace và Luffy. Hắn không có, nên không có lợi thế đó. Hạ hắn xuống là xong. Hắn sẽ gục và họ có thể xử hắn.
Đám còn lại trong băng của hắn cũng sẽ là vấn đề, nhưng đó là một băng non trẻ, chưa làm hải tặc lâu như họ. Có thể họ mạnh từ những gì đã làm trước khi gia nhập, nhưng họ không giỏi phối hợp, nếu như có dùng chiến thuật đồng đội gì đó. Ace không thể tưởng tượng nổi việc ở trong một băng chỉ được lập ra vì sức mạnh. Làm sao họ lại không muốn có bạn bè hay gia đình. Băng cũ của Ace, Spade, từng là gia đình thứ hai của cậu. Họ yêu thương nhau và bảo vệ nhau hết sức có thể.
Đúng là Ace từng mơ giết Râu Trắng, giống như Teach, nhưng băng của hắn thì không gắn bó. Điều đó rõ ràng khi thấy họ lúc Ace bị đánh. Spade thì gắn kết. Còn băng Râu Trắng thì còn hơn thế nữa. Họ sẽ chiến thắng lần này, dù đã thất bại lần trước. Nhưng đó là lỗi của Ace, không phải của họ. Cậu không thể đổ lỗi cho họ vì một thất bại là do cậu.
Cậu không muốn nghĩ về nó nữa, và chỉ bước đến chỗ Marco. Cậu ôm anh mà không nói gì, và Marco ôm lại cậu, không hỏi han gì cả. Anh hôn nhẹ lên vai Ace đầy ngọt ngào, và Ace tựa đầu vào cổ anh, thở ra một hơi. "Em ổn chứ?" anh tóc vàng hỏi khẽ.
Ace gật đầu, nói cậu chỉ muốn được ôm một cái. "Yêu anh," cậu nói.
"Anh cũng yêu em. Chúng ta sẽ giết Teach và cả băng của hắn rồi vượt qua tất cả. Khi đó, chúng ta cuối cùng cũng có thể nói rằng mình đã báo thù cho Thatch, và có thể tự hào mà nói rằng ta đã đánh bại kẻ đã giết anh ấy. Chúng ta đã gửi hắn xuống địa ngục vì những gì hắn đã làm," Marco nói mạnh mẽ, Ace mỉm cười và gật đầu đồng tình. Cậu nghĩ đến Thatch, nhưng không khóc. Dù cậu vẫn còn khóc sau khi họ làm tình, cậu có thể nghĩ đến Thatch với một nụ cười đượm buồn, chứ không phải một gương mặt đỏ bừng và đầy nước mắt cùng nước mũi.
----------------------------------------------
You said:
Chapter 8: Finally Chapter Text Shadow22739: lol yeah, Red got off easy. He's probably not give a shit if it hurt, anyways. Enjoying being a sadistic asshole too much. The climax has arrived! This chapter is pretty gruesome, but very satisfying!! Enjoy~ Red snooped around the ship, looking for something. He found it after three hours of searching everywhere. It was 1 AM, so there was nobody around to scold him for looking in places he shouldn't be. He found the information room he knew kept the den dens. He wouldn't destroy them. That would be stupid and possibly put his host in danger, as well as cut off access to information about where Teach was. So, when he looked in one of the drawers, keeping the door closed and locked behind him, he found what he was searching for. Photos of Thatch. There was a large one, a picture with all of the commanders. Ace wasn't there at that time, so it must have been taken over three years ago. He saw Thatch in it, standing in front of the group. He took all the photos of the man and rolled them up, sticking them in his pockets. He left the room, making sure nobody was around. He headed to the library next, and found a boring, untouched history book in the corner of the room, and slid the photos inside. He looked at the photos of his friend, a look of determination on. "I'm not letting you ditch me, asshole," Red said, but not with too much vitriol. He slid the book back into the shelf and left, going outside like usual. He didn't piss off anybody that night, giving Sabo a break. He sat on the railing, and saw some dolphins swimming around the ship. He put his hand out and closed his fist, killing all the dolphins in an instant. Satisfying. -x- "News of Teach. Two islands from us, but he grabbed supplies and then ditched. Didn't do a thing to the villagers," Haruta said, having just gotten off the den den to one of the nearest protected islands. Ace grinned. The coward was finally showing his fear. The Râu Trắngs weren't a cocky crew. If they were going after him, they truly believed they could beat him. He was afraid, the sniveling idiot he was. The complete coward, a fool. A good actor unless he was standing before somebody who could beat him. Marco said that Teach had freaked out in front of Bố già when he was still alive. He was even afraid after the man died standing up. Ace looked to the captain, who had a stoic face on. But Ace could see the anger in them. Anger at Teach in general. And the youngest commander was glad he showed no fear. No unease. He was confident in them. It made Ace feel warm. And nobody looked at him like he was weak. Like he was incapable. But he wasn't planning on fighting Teach alone, not that anybody else would let him. "We're close. He may be running like a coward, but we'll catch up to him," Bố già said in a strong voice. They all nodded, and dispersed. Ace exited the meeting room, and found Sabo talking with some of the navigators, hitting it off pretty well. It had been two weeks since Sabo was stranded by Red, and he was getting along with everyone very well. Ace never knew if he was that charismatic with strangers since it had only been him, Ace and Luffy when Ace last saw him. He smiled at this, Sabo joking around with them before he saw Ace. He walked away from Marco and headed to Sabo, and the blonde asked how things were going about Teach. He'd never met Thatch, but he seemed genuinely angry for his murder. "We're getting closer, but the traitor turned tail and is fleeing. Didn't harm anybody at the last island. We're in a large area where all the islands are protected by us," Ace explained. Sabo nodded, glad he would die soon. "You seem really invested in all this," Ace added. Sabo nodded, saying he was getting along with everyone, and all of their anger sort of rubbed off on him. "Plus, I keep hearing stories of him. This crew really does love each other. I mean, I heard about it before, but still. It's something different to see first hand." Ace smiled and said it really was a good place to be. He asked if the revolutionaries were as close knit as they were, just out of curiosity. "Well, we're all good friends and care for one another, but it's more like business. There's no obnoxious pranks or pirates or an abundance of alcohol," Sabo replied honestly. Then he frowned lightly. The freckled man asked what was wrong. "I guess I'll miss everybody once I get back home." "Well, hopefully you can visit sometimes, right? But Red might sabotage you again, so that would suck really bad," Ace said honestly. They were leaning against he railing, looking over the sea. So vast and beautiful. Full of mystery and adventure. Sabo nodded, saying he wouldn't miss Red. "At least he hasn't been bothering you for a bit. Marco said he's sticking to himself more. I wish I knew what he was doing at night." Sabo nodded. He was glad he wasn't be targeted much. Ace's stomach grumbled, so he said he was going to get something to eat. Sabo nodded, and drifted off to talk to Izo. Ace was feeling a little bud of hope, maybe Sabo would stay. That would be wonderful. Having his long lost brother be part of his family. Ace would miss him if he went back to his job. When they found Luffy, it would be awesome for both of them to be there. Both of his dead brothers finding him again. He could just imagine Luffy breaking into tears. Well, they'd find him somehow. No matter what, Ace would find him, and Sabo promised to do so, too. But it would be amazing for all three of them to be back together again. He smiled at the prospect as he headed to the kitchen. When he passed the infirmary, he heard the nurses getting irritable, grumbling about something. Ace peeked his head in and asked if everything was okay. "We can't find some of our anatomy books," Tami replied. "We've looked everywhere, but we can't find it! And nobody would want to steal it, what would the point be? They could at least tell us, or bring them back when they're done," she said irritably. Ace wondered who would do that. Must be annoying. "Well, I hope somebody returns them," Ace said, and left. He went to the kitchen and got some food. It was still habit to want to get food quickly, even though there was no real reason to hurry anymore. He wouldn't be scolded by anybody if it was just to get a snack. He liked being able to get food when he wanted, but still. He'd rather not be able to do that and have one of his best friends back. He got the apple and glass of orange juice and ate it at the bar counter silently. He couldn't wait to end this once and for all. Couldn't wait for the whole mess to finally be completely over. He smiled, looking forward to the closure they'd all feel soon enough. And Bố già and Ace were invincible. Bố già had ten years regardless. And Ace had Red with him, who would keep him safe and healthy for as long as he was there. Ace hoped he'd leave some day. He missed seeing the night sky and cuddling with Marco all night. He frowned, wondering when it would all be over. Would Red be there the rest of his life? Well, he'd accept that if it were the case. He was only alive because of the demon, after all. -x- Red studied the male anatomy book intently, sitting in the lounge chair in the library where he was hiding his supplies. His study tools. He had Thatch's appearance committed to his memory. He even stole physical photos of him from the nurses office. He found many full body photos of all of the crew, and stole Thatch's to put back in his stash in the library. Since the photos still had the underwear on, some things might just not be accurate. He was familiar enough with the male anatomy, now, though. Teach was closer and closer. Well, they were getting closer and closer. Red was paying attention to the meetings and announcements while it was Ace's time in the shared body. He had his plan, and he would make it work. It was risky, but he would give it everything he got. If things turned out bad, then he was just unlucky and would wait for however long to find a new host. Oh well. Somebody was coming into the library, and Red made a camouflage over the area he was in. Nobody could find him there, even sensing him with haki. The sun was coming up soon enough, so he waited for this person to leave, and then headed to the bedroom, where he found Marco sleeping. Red got into bed, and closed his eyes, letting his time fade, bringing out Ace, who woke up and latched onto Marco, snuggling closer. -x- Ace walked to Sabo, who was standing at the railing, looking over the side of the ship at the dolphins swimming alongside it. He settled next to him, sitting against the railing. "Being on a ship is nice, isn't it?" Ace asked with a smile. Sabo nodded. He said he'd lost the dream of being a pirate with his amnesia, but it was indeed nice. "What's your base like?" Sabo looked awkward. "I don't want to say anything when Red could be listening in," he said honestly. Ace said that was fair and smart. He wouldn't ask again. So Ace asked if he missed his friends. "I do. But I made new friends here, so it's not so painful anymore." The freckled brother looked up at Sabo's uncomfortable, lost expression. Ace finally asked. "Sabo, would you ever want to stay here? Join the crew?" He asked it softly, quietly. He didn't want to make him uncomfortable. Sabo tensed, and looked at his hands. Ace didn't pressure him for an answer, letting him take his time to reply. He sighed and finally answered to Ace's patient silence. "I don't know anymore. Everyone welcomes me here. And I really missed you, Ace. When I thought you were dead. It wasn't long, but still. And when I set out on my own to try and protect you, I felt miserable despite my excitement. I wouldn't get to see you and Luffy. At least not for many years. Even if that didn't last long after the accident, I do remember the feeling," the blonde said honestly and in detail. "So, I'm not sure. I'll definitely have an answer by the time Blackbeard is dead." Ace smiled and told him to take his time. He'd be there for awhile unless the revolutionaries come to get him somehow. "I don't think that will happen. I actually I told nobody. I didn't want them to talk me out of it. I know they could have. I was afraid you'd hate me, would never want to see me. I left you and Luffy alone." "I don't hate you, I could never hate you. I was angry and hurt, but I didn't hate you," Ace said, standing and putting his arm around Sabo's shoulder. Sabo started shaking and turned to hug Ace, sniffling. "You'll always be my brother. My first ever brother, my first friend, even when I was a little shit that only caused you trouble." Sabo didn't say anything, just nodded into his shoulder. When they pulled away, Ace said, "Love you, Sabo," with a warm smile. "I love you, too. I want to see Luffy together. I want to be with both of you again," Sabo said, wiping his tears with a smile. Ace could sense Marco standing a bit behind. He turned to the side and saw his lover staring out at the ocean with a grin on. Ace smiled at it, and turned to Sabo to begin a conversation about Luffy's escapades. Sabo had been following them out of curiosity, and Ace was in prison for much of his troublemaking. He'd been filled in by his brothers, but he and Sabo spoke about it differently, both having known the little rubber idiot very personally. Not just meeting him briefly in the war. When Ace had told Sabo about Luffy's meeting with Râu Trắng, where he defiantly copped an attitude before talking like they were old friends, he'd laughed loudly. It was typical Luffy. And both of them were proud that Râu Trắng had accepted him, thought he was strong and worthy enough to have everybody back him up. Sabo still felt bad for not being there. If the revolutionaries had come, maybe things would have been different. "Maybe. Ivankov was there, but mostly as a guard for Luffy." Sabo said he was quite the character. "You've got that right. He seemed like an entertaining guy, though." "He is," Sabo agreed. "Maybe you can meet them some day. If I stick around or don't, who knows?" Ace smiled, said it sounded like fun. "But we can't let them meet Red or they might kill you." "I doubt that, but I don't really want anybody meeting Red. Except some marines or enemy pirates. Red complains about not having another time to kill other people. Had no chances to do so since most attacks happen during the day." Then he sighed. "I know he kills sea life when he sees them. He let slip once that he enjoyed killing pods of dolphins." Sabo was disgusted, but then said at least it wasn't any humans on the crew. "Yeah. Better to lose dolphins than brothers." While they were enjoying their conversation, a quake was made, and this time it was strong, so it was close. Well, Teach was an idiot. He just gave away that they were close! The crew cheered and were filled with determination once they weathered the waves and headed straight that way. Ace offered to go on striker and see where he was. He wasn't surprised when they said a no. And he wasn't upset. -x-Dịch đoạn này, bám sát 100% raw, ko tự ý ngắt câu, ko tự cắt bớt ý, ko được dịch thoát ý, "he" chỉ Marco thì dịch là anh, "he" chỉ Ace thì dịch là cậu, "I" dịch là tôi
ChatGPT said:
Chương 8: Cuối cùng
Shadow22739: lol đúng là Red được dễ dàng quá. Dù sao thì chắc hắn cũng chẳng quan tâm nếu bị đau. Hắn thích làm tên khốn bệnh hoạn quá mà.
Cao trào đã đến! Chương này khá tàn bạo, nhưng rất thỏa mãn!! Thưởng thức nhé~
Red lục lọi khắp con tàu, tìm kiếm thứ gì đó. Sau ba tiếng lục tung mọi nơi, hắn đã tìm thấy. Lúc đó là 1 giờ sáng, nên chẳng có ai ở quanh để mắng hắn vì dám lục vào những chỗ không nên. Hắn tìm thấy phòng thông tin mà hắn biết là nơi cất giữ các con ốc truyền tin. Hắn sẽ không phá hủy chúng. Làm thế thì ngu ngốc và có thể khiến vật chủ của hắn gặp nguy hiểm, cũng như cắt đứt nguồn thông tin về nơi ở của Teach.
Vậy nên, khi hắn mở một trong các ngăn kéo, giữ cho cánh cửa luôn đóng và khóa lại sau lưng, hắn đã tìm thấy thứ mình tìm kiếm. Những bức ảnh của Thatch. Có một tấm lớn, là bức ảnh chụp tất cả các đội trưởng. Ace không có mặt trong đó, nên chắc là được chụp từ hơn ba năm trước. Hắn thấy Thatch trong đó, đứng trước cả nhóm. Hắn lấy hết tất cả ảnh của người đàn ông đó và cuộn lại, nhét vào túi. Hắn rời khỏi phòng, chắc chắn không có ai ở quanh. Sau đó hắn đến thư viện, tìm một quyển sách lịch sử nhàm chán, không ai động đến ở góc phòng, rồi trượt ảnh vào trong đó.
Hắn nhìn những tấm ảnh của bạn mình, ánh mắt đầy quyết tâm. "Tôi sẽ không để anh bỏ tôi lại đâu, đồ khốn," Red nói, nhưng giọng không quá căm hận. Hắn trượt quyển sách trở lại kệ rồi rời đi, ra ngoài như thường lệ. Tối đó hắn không chọc tức ai cả, cho Sabo được nghỉ ngơi. Hắn ngồi trên lan can, thấy vài con cá heo bơi quanh con tàu. Hắn đưa tay ra rồi siết lại, giết chết tất cả lũ cá heo trong nháy mắt.
Thỏa mãn.
-x-
"Tin tức về Teach. Hắn ở hai hòn đảo cách đây, nhưng chỉ ghé lấy đồ tiếp tế rồi bỏ đi. Không đụng gì đến dân làng," Haruta nói, vừa mới nhận tin từ con ốc truyền tin của một trong những đảo được bảo vệ gần nhất. Ace cười. Tên hèn nhát cuối cùng cũng lộ rõ nỗi sợ. Băng Râu Trắng không phải là một băng tự mãn. Nếu họ đã quyết truy đuổi hắn, tức là họ thực sự tin rằng họ có thể đánh bại hắn.
Hắn sợ, đúng là thằng ngu nhát gan. Một tên hèn đúng nghĩa, một kẻ ngốc. Một diễn viên giỏi trừ khi hắn đứng trước ai đó có thể đánh bại hắn. Marco từng nói Teach đã hoảng loạn trước mặt Bố già khi ông còn sống. Thậm chí sau khi ông chết mà vẫn đứng vững, hắn vẫn còn sợ. Ace nhìn về phía thuyền trưởng, người đang giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng cậu có thể thấy được cơn giận trong họ. Giận Teach một cách tổng thể. Và đội trưởng trẻ tuổi nhất cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy không ai tỏ ra sợ hãi. Không chút bất an. Ai cũng tin tưởng ở nhau. Điều đó khiến Ace thấy ấm áp. Và không ai nhìn cậu như thể cậu yếu đuối. Như thể cậu bất lực. Nhưng cậu cũng không định sẽ một mình đấu với Teach, dù sao cũng chẳng ai để cậu làm vậy.
"Chúng ta sắp bắt kịp. Hắn có chạy như một tên hèn nhát thì cũng sẽ bị chúng ta tóm thôi," Bố già nói với giọng mạnh mẽ. Tất cả gật đầu, rồi tản ra. Ace rời khỏi phòng họp, và thấy Sabo đang nói chuyện với mấy hoa tiêu, khá hợp gu với họ. Đã hai tuần kể từ khi Sabo bị Red bỏ lại, và giờ thì cậu hòa nhập rất tốt với mọi người.
Ace không biết liệu trước đây anh cậu có duyên dáng thế này với người lạ không, vì lần cuối cậu thấy anh thì chỉ có ba người bọn họ — Ace, Sabo và Luffy. Cậu mỉm cười vì điều đó, thấy Sabo đang đùa giỡn với họ trước khi anh nhìn thấy Ace. Cậu rời khỏi Marco và tiến tới chỗ Sabo, và người tóc vàng hỏi tình hình Teach ra sao. Anh chưa từng gặp Thatch, nhưng có vẻ thực lòng phẫn nộ vì vụ giết người đó.
"Bọn tôi đang tiến gần hơn, nhưng tên phản bội đó đã quay lưng và bỏ chạy. Không làm hại ai ở hòn đảo vừa rồi. Chúng ta đang ở khu vực mà tất cả các đảo đều được bọn tôi bảo vệ," Ace giải thích. Sabo gật đầu, thấy mừng vì tên đó sắp chết. "Anh có vẻ rất quan tâm vụ này," Ace nhận xét.
Sabo gật đầu, nói rằng anh đang rất hòa đồng với mọi người, và cơn giận của họ có vẻ cũng lây sang anh. "Với lại, tôi cứ nghe kể mãi về hắn. Băng này thực sự yêu thương nhau. Tôi từng nghe nói rồi, nhưng thấy tận mắt thì khác hẳn."
Ace cười, nói đúng là ở đây rất tốt. Cậu hỏi liệu phe cách mạng có thân thiết như vậy không, chỉ là tò mò thôi. "À, bọn tôi là bạn tốt và quan tâm nhau, nhưng kiểu như công việc là chính. Không có mấy trò chơi khăm phiền phức, không phải hải tặc, cũng chẳng có quá nhiều rượu," Sabo trả lời thật lòng. Rồi anh khẽ cau mày. Người em tàn nhang hỏi anh sao thế. "Chắc tôi sẽ nhớ mọi người lắm khi trở về nhà."
"Ừ, hy vọng anh có thể ghé thăm đôi khi nhỉ? Nhưng mà Red có thể lại phá nữa, vậy thì tệ lắm," Ace nói thật lòng. Cả hai đang tựa vào lan can, nhìn ra biển. Bao la và đẹp đẽ. Đầy bí ẩn và phiêu lưu. Sabo gật đầu, nói anh không nhớ Red đâu. "Ít ra thì hắn cũng không làm phiền anh dạo gần đây. Marco bảo hắn đang tự co cụm một mình nhiều hơn. Tôi ước gì biết được hắn đang làm gì vào ban đêm."
Sabo gật đầu. Anh mừng vì không bị nhắm đến nhiều nữa. Bụng Ace réo lên, nên cậu nói sẽ đi kiếm gì ăn. Sabo gật đầu, rồi quay sang trò chuyện với Izo. Ace có chút hy vọng le lói, rằng có thể Sabo sẽ ở lại. Như vậy thì tuyệt lắm. Được ở bên người anh thất lạc của mình, trở thành một phần của gia đình mình. Ace sẽ nhớ anh nếu anh quay lại công việc.
Khi tìm thấy Luffy, sẽ tuyệt lắm nếu cả hai đều có mặt. Hai người anh từng chết của thằng bé tìm lại được nó. Cậu có thể tưởng tượng cảnh Luffy òa khóc. Ừ thì, kiểu gì cũng sẽ tìm thấy nó thôi. Bằng mọi giá, Ace sẽ tìm ra, và Sabo cũng đã hứa sẽ làm vậy. Nhưng sẽ tuyệt biết bao nếu cả ba người họ lại được ở bên nhau.
Cậu mỉm cười với viễn cảnh ấy khi đi về phía nhà bếp. Khi đi ngang qua phòng y tế, cậu nghe thấy mấy y tá đang khó chịu, càu nhàu gì đó. Ace ló đầu vào hỏi mọi chuyện ổn không. "Chúng tôi không tìm thấy vài quyển sách giải phẫu," Tami trả lời. "Đã lục tung mọi nơi rồi mà không thấy! Mà ai lại đi trộm mấy thứ đó chứ, có ích gì đâu? Ít ra cũng nói một tiếng, hoặc trả lại khi dùng xong," cô bực bội nói.
Ace tự hỏi ai lại làm chuyện đó. Chắc là phiền thật. "Ừ, mong ai đó sẽ trả lại," Ace nói rồi rời đi. Cậu đến nhà bếp và lấy ít đồ ăn. Vẫn là thói quen muốn ăn nhanh, dù giờ không còn lý do gì để vội nữa. Chẳng ai sẽ la mắng cậu nếu chỉ đi ăn vặt. Cậu thích cảm giác được ăn khi muốn, nhưng dù vậy... Cậu thà không được như thế mà có bạn thân mình trở về.
Cậu lấy một quả táo và ly nước cam rồi ăn ở quầy bar trong im lặng. Cậu không thể chờ đến lúc mọi chuyện này kết thúc. Không thể chờ đến lúc toàn bộ rắc rối này chấm dứt hẳn. Cậu mỉm cười, mong ngóng khoảnh khắc ai cũng được giải tỏa. Và Bố già và Ace thì bất khả chiến bại. Bố già còn mười năm nữa, dù sao đi nữa. Và Ace có Red bên cạnh, kẻ sẽ giữ cho cậu an toàn và khỏe mạnh chừng nào hắn còn tồn tại.
Ace hy vọng hắn sẽ rời đi một ngày nào đó. Cậu nhớ được ngắm sao đêm và ôm Marco cả đêm. Cậu cau mày, tự hỏi khi nào mọi chuyện mới kết thúc. Red sẽ ở lại đến hết đời cậu sao? Chà, nếu vậy thì cậu cũng sẽ chấp nhận. Dù sao thì cậu vẫn còn sống là nhờ con quỷ đó.
-x-
Red chăm chú nghiên cứu quyển sách giải phẫu nam giới, ngồi trên ghế nghỉ trong thư viện nơi hắn đang giấu đồ đạc của mình. Những dụng cụ học tập của hắn. Hắn đã ghi nhớ ngoại hình của Thatch trong đầu. Hắn thậm chí còn ăn trộm ảnh thật của anh ta từ văn phòng y tá. Hắn tìm thấy nhiều ảnh toàn thân của tất cả các thành viên trong băng, và đã lấy ảnh của Thatch để cất lại vào chỗ giấu trong thư viện.
Vì ảnh vẫn còn mặc đồ lót, nên vài chi tiết có thể không chính xác. Nhưng giờ thì hắn đã đủ quen thuộc với giải phẫu nam giới. Teach thì càng lúc càng gần. À thì, bọn họ đang tiến lại gần hơn. Red vẫn lắng nghe các buổi họp và thông báo trong lúc Ace là người kiểm soát cơ thể chung.
Hắn đã có kế hoạch của mình, và hắn sẽ làm cho nó thành công. Kế hoạch có rủi ro, nhưng hắn sẽ dốc hết sức mình. Nếu mọi chuyện xấu đi, thì chỉ là hắn xui xẻo và sẽ chờ bao lâu cũng được để tìm vật chủ mới. Ờ thì. Có người đang bước vào thư viện, và Red lập tức tạo một lớp ngụy trang quanh khu vực hắn đang ở. Không ai có thể tìm thấy hắn ở đó, ngay cả khi dùng haki để cảm nhận.
Mặt trời sắp mọc rồi, nên hắn chờ người kia rời đi, rồi đi về phòng ngủ, nơi hắn thấy Marco đang ngủ. Red chui vào giường, nhắm mắt lại, để thời gian của mình phai dần đi, đưa Ace ra ngoài, người tỉnh dậy và lập tức ôm chặt lấy Marco, rúc vào sát hơn.
-x-
Ace đi tới chỗ Sabo, người đang đứng tựa vào lan can, nhìn ra biển và đàn cá heo đang bơi theo cạnh con tàu. Cậu ngồi xuống bên cạnh, tựa vào lan can. "Ở trên tàu cũng thích thật, phải không?" Ace hỏi với một nụ cười. Sabo gật đầu. Anh nói rằng mình đã đánh mất giấc mơ làm hải tặc sau khi mất trí nhớ, nhưng đúng là cũng dễ chịu thật. "Căn cứ của anh trông thế nào?"
Sabo trông có vẻ lúng túng. "Tôi không muốn nói gì khi Red có thể đang nghe trộm," anh thành thật. Ace nói như vậy là hợp lý và thông minh. Cậu sẽ không hỏi lại nữa. Thế nên Ace hỏi anh có nhớ bạn bè không. "Có. Nhưng tôi đã kết bạn mới ở đây rồi, nên không còn đau nhiều nữa."
Người em trai tàn nhang ngước nhìn khuôn mặt lạc lõng và không thoải mái của Sabo. Cuối cùng Ace cũng hỏi. "Sabo, anh có bao giờ muốn ở lại đây không? Gia nhập băng này ấy?" Cậu hỏi nhẹ nhàng, khẽ khàng. Cậu không muốn làm anh thấy khó xử. Sabo căng người, nhìn chằm chằm vào tay mình. Ace không thúc ép, để anh tự mình trả lời khi sẵn sàng. Anh thở dài và cuối cùng lên tiếng sau sự im lặng kiên nhẫn của Ace.
"Tôi không còn chắc nữa. Mọi người ở đây đều chào đón tôi. Và tôi thực sự đã rất nhớ cậu, Ace. Khi tôi nghĩ cậu đã chết. Không lâu, nhưng vẫn thế. Và khi tôi tự mình lên đường để cố bảo vệ cậu, tôi thấy khổ sở dù lúc đó cũng hào hứng. Tôi sẽ không được gặp lại cậu và Luffy. Ít nhất là trong nhiều năm. Dù ký ức đó không kéo dài lâu sau tai nạn, tôi vẫn nhớ được cảm giác đó," người tóc vàng nói chân thành và chi tiết. "Nên, tôi không chắc. Tôi chắc chắn sẽ có câu trả lời vào lúc Blackbeard chết."
Ace mỉm cười và nói anh cứ từ từ suy nghĩ. Cậu sẽ còn ở đây một thời gian trừ khi cách mạng tới đón anh bằng cách nào đó. "Tôi không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. Thực ra tôi không nói với ai cả. Tôi không muốn họ thuyết phục tôi từ bỏ. Tôi biết họ có thể làm được. Tôi sợ cậu sẽ ghét tôi, sẽ không bao giờ muốn gặp tôi nữa. Tôi đã bỏ lại cậu và Luffy."
"Tôi không ghét anh, tôi không thể nào ghét anh được. Tôi từng giận và tổn thương, nhưng chưa từng ghét anh," Ace nói, đứng dậy và vòng tay qua vai Sabo. Sabo bắt đầu run lên rồi quay lại ôm Ace, sụt sịt. "Anh sẽ mãi là anh trai tôi. Người anh đầu tiên của tôi, người bạn đầu tiên của tôi, kể cả khi tôi là một thằng nhóc rắc rối chỉ gây phiền cho anh."
Sabo không nói gì, chỉ gật đầu trong vai cậu. Khi họ buông nhau ra, Ace nói, "Yêu anh, Sabo," với một nụ cười ấm áp.
"Tôi cũng yêu cậu. Tôi muốn gặp Luffy cùng nhau. Tôi muốn được ở bên cả hai người lần nữa," Sabo nói, vừa lau nước mắt vừa mỉm cười. Ace có thể cảm nhận được Marco đang đứng hơi phía sau. Cậu quay sang và thấy anh đang nhìn ra biển với một nụ cười. Ace cũng mỉm cười, rồi quay lại với Sabo để bắt đầu cuộc trò chuyện về những trò quậy phá của Luffy.
Sabo đã từng theo dõi chúng vì tò mò, còn Ace thì ở trong tù suốt phần lớn thời gian đó. Cậu đã được các anh em kể lại, nhưng cậu và Sabo trò chuyện với nhau khác biệt, vì cả hai đều từng biết thằng nhóc cao su đó rất rõ. Không chỉ là gặp thoáng qua ở trận chiến. Khi Ace kể với Sabo về lần Luffy gặp Râu Trắng, khi nó dám tỏ thái độ hỗn láo trước rồi sau đó lại nói chuyện như bạn cũ, Sabo đã cười phá lên. Đúng kiểu Luffy.
Và cả hai đều tự hào khi Râu Trắng đã chấp nhận nó, cho rằng nó đủ mạnh và xứng đáng để tất cả mọi người đứng sau ủng hộ. Sabo vẫn thấy buồn vì đã không có mặt khi đó. Nếu quân cách mạng tới, có lẽ mọi chuyện đã khác. "Có thể. Ivankov có mặt, nhưng chủ yếu là để bảo vệ Luffy." Sabo nói ông ta là một nhân vật khá đặc biệt. "Anh nói đúng đấy. Ông ấy trông vui tính thật."
"Ông ấy đúng là vậy," Sabo đồng ý. "Có thể một ngày nào đó cậu sẽ gặp họ. Dù tôi ở lại hay không, ai mà biết được?" Ace mỉm cười, nói nghe có vẻ vui đấy. "Nhưng ta không thể để họ gặp Red, nếu không họ có thể giết cậu mất."
"Tôi nghi ngờ chuyện đó, nhưng tôi cũng không muốn ai gặp Red cả. Trừ mấy tên lính thủy hay hải tặc địch. Red cứ than phiền về việc không còn thời gian để giết thêm ai nữa. Không có cơ hội vì hầu hết các vụ tấn công đều xảy ra vào ban ngày." Rồi cậu thở dài. "Tôi biết hắn giết sinh vật biển khi thấy chúng. Có lần hắn buột miệng nói là hắn thích giết cả bầy cá heo."
Sabo thấy kinh tởm, nhưng rồi nói ít ra thì không phải con người trong băng. "Ừ. Mất cá heo còn hơn mất anh em."
Khi họ còn đang trò chuyện vui vẻ, một cơn chấn động xảy ra, và lần này thì mạnh, nên là gần rồi. Ờ thì, Teach đúng là một thằng ngu. Hắn vừa tự để lộ ra là bọn họ đang ở gần! Cả băng reo hò và tràn đầy quyết tâm khi họ vượt qua những con sóng và tiến thẳng về phía đó. Ace đề nghị dùng striker để đi dò trước xem hắn ở đâu. Cậu cũng không ngạc nhiên khi họ từ chối. Và cậu cũng không thấy buồn.
-x-
Red đang đánh cược tất cả. Nhưng hắn biết đây là cách duy nhất để thực hiện được chuyện này mà không phải mạo hiểm đến mạng sống của bản thân. Đuổi theo Teach cùng với mọi người vào ban ngày sẽ rất nguy hiểm với hắn. Hắn có thể bị thiêu rụi hoàn toàn và chết. Ace thì sẽ ổn. Cơ thể của cậu đã hoàn toàn lành lặn.
Nhưng hắn có thể biến mất. Có thể là không mãi mãi. Hắn có thể tái tạo lại ở địa ngục, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian, điều đó thì hắn không nghi ngờ gì. Thế nên giờ đây hắn đang ở trong phòng chứa đồ dưới boong. Hắn không sử dụng năng lực của mình nhiều ngoại trừ những việc đơn giản và tiện lợi. Không có gì lớn lao, nhưng bây giờ thì có. Hắn đang làm việc để sửa đổi striker, chiếc xe đã được tìm lại của Ace.
Hắn đang thay đổi nó để được cung cấp năng lượng bằng chính năng lực của hắn. Và nó hoạt động tốt. Lôi nó đi khắp tàu sẽ khiến hắn bị bắt ngay, thế nên hắn tự dịch chuyển mình ra ngoài. Hắn không thường dịch chuyển quanh tàu vì hắn thật sự thích cơ thể này và sử dụng nó. Hắn đã dùng năng lực của mình quá lâu, nên giờ khi có một cơ thể vật lý, hắn sẽ tận hưởng nó hết mức có thể.
Hắn nhảy lên striker, mặc một cái áo che vết dấu. Hắn biết Teach đang ở đâu. Và hắn mang theo một eternal pose tới con tàu mới. Trước khi có ai biết hắn đang làm gì, thì hắn đã biến mất. Cùng với chiếc túi dưa hấu của Ace chứa những tấm ảnh tham khảo. Hắn sẽ không để Ace chết. Đơn giản là vậy. Hắn sẽ không để vật chủ tiện lợi nhất của mình chết. Không phải trong lần này. Điều này rất quan trọng với hắn, nhưng hắn đã thề sẽ không để Ace chết. Có lẽ vì lý do nào đó hơn cả việc cậu chỉ là vật chủ của hắn, hắn cũng không rõ. Hắn lao đi thật xa khỏi con tàu, để nó lại đằng sau. Không có Marco đuổi theo, không có con chim xanh nào bám theo hắn.
Hắn đi nhanh nhất có thể, nhanh đến mức không làm vỡ chiếc xe. Hắn dễ dàng tìm thấy tàu của Teach, ở ngay phía trước họ vài chục dặm. Chúng đang lao đi với tốc độ cao, cố gắng bỏ trốn. Chúng không dừng lại nghỉ đêm. Sẽ càng thú vị hơn khi Red giết chúng lúc chúng còn thức và đang cảnh giác tối đa.
Khi hắn tìm thấy con tàu của chúng, hắn thấy nó là một thứ xấu xí, không quá lớn hay đáng chú ý. Nhưng có một sinh vật khổng lồ đang đi theo nó. Hắn nổi lên khỏi mặt nước, và Red biết đó là nạn nhân đầu tiên. Hắn cười nhếch mép khi lao vọt lên từ dưới nước, nhảy và bám lên lưng hắn, khiến hắn nổ tung thành một đống máu và thịt, làm con tàu của hắn vấy đầy máu.
Cảm giác thật dễ chịu, khi được đẫm mình trong máu của kẻ thù. Hắn cười nham hiểm và gắn striker vào con tàu trước khi nhảy lên. "Yo! Teach đâu rồi?" hắn hét lớn, đá mạnh vào cột buồm. Cái cột gãy và rơi xuống biển. "Nào, đừng xấu hổ chứ!" hắn gào lên. Hắn nghe thấy một tiếng thét của phụ nữ, dù giọng khá trầm. Red chưa từng ở gần phụ nữ nào ngoài các y tá.
"Nào nào, hắn đâu rồi? Ta có điều đặc biệt dành cho hắn đây," Red nói. Hắn đang nhỏ giọt trong thứ máu đỏ sẫm. Dưới ánh trăng, trông nó như máu đen. Hắn cảm nhận được có thứ gì đó đang áp sát, một kẻ vô hình. Hắn túm lấy cổ hắn ta, khiến hắn hiện hình, rồi nắm lấy mặt hắn, ấn ngón tay cái vào hốc mắt hắn.
Người phụ nữ đứng đằng sau khi tên vô hình gào thét trong lúc đôi mắt bị nghiền nát thành bầy nhão. Hắn bị mù vĩnh viễn. Red đá hắn xuống biển. Hắn lao tới chỗ người phụ nữ, xé toạc đầu cô ta ra và nắm lấy nó bằng tóc. Đôi mắt cô ta đảo ngược trong hốc mắt. Và hắn cẩn thận xé cả xương sống ra cùng với cái đầu. Cảm giác thật thỏa mãn, khi xương sống lê lết kéo dài trên sàn, để lại một vệt máu đẹp mắt.
Hắn bước vào trong tàu. Bọn chúng thật hèn nhát, không dám ra mặt, trốn kỹ. "Teach~ ta có chút việc với ngươi đây~" hắn nói bằng giọng ngân nga. Hắn đạp đổ tường, xé tung cửa, vẫn cầm cái đầu đứt lìa của thành viên bọn chúng. Khi hắn tìm thấy bọn chúng, tất cả đều hoảng sợ. "Hmm, bọn ngươi đang chạy trốn Râu Trắng, hay là chạy trốn ta? Ta thích nếu như là chạy trốn ta hơn đấy," hắn nói, rồi ném cái đầu cho một gã có mặt nạ và cánh tay béo ụ. Chẳng vui gì cả. Hắn vẫn chưa thấy Teach đâu cho đến khi xé xác hết bọn còn lại, căn phòng văng đầy máu.
Hắn đứng đó, toàn thân dính máu, đối mặt với Teach. Tất cả dáng vẻ vui vẻ và tàn bạo biến mất, thay vào đó là một cơn thịnh nộ lạnh lẽo. "Ngươi giết Thatch. Ngươi giết Râu Trắng. Và giờ, ta sẽ giết ngươi. Ngươi sẽ không làm gì sao? Thủy thủ đoàn của ngươi đã chết. Ta giết chúng rồi. Ngươi chẳng còn gì cả."
Rồi Teach nổi giận và hút Red vào hắc ám. Mọi chuyện đều đúng theo kế hoạch. Hắn hít sâu, và tạo ra một luồng sáng bên cạnh mình. Nó dồn ép, như thể hắn đang bị nghiền nát từ mọi phía. Nhưng nó không làm hắn đau. Ace đã từng bị nhốt ở đây khi bị bắt và giao cho hải quân. Đây chính là những gì cậu từng cảm thấy.
Red đặt đồ xuống, dang rộng tay và tạo ra một cơ thể mà hắn đã ghi nhớ, biết rõ từng bộ phận của cơ thể con người. Hắn tạo ra cơ thể đó chính xác nhất có thể. Hắn dễ dàng tạo hình, biết rõ mình phải làm gì. Việc nghiên cứu mấy cuốn sách giải phẫu kia là cực kỳ quan trọng. Hắn bị nhốt trong bóng tối rất lâu, đúng như hắn muốn. Teach sẽ không tự nguyện thả hắn ra. Ừ thì, Red chẳng lo gì.
Sau một tiếng, cơ thể con người đã hoàn chỉnh. Cơ thể của Thatch đã hình thành. Cả vết sẹo trên mặt. Tất cả mọi thứ đều ở đó. Mọi tàn nhang trên ngực, hình xăm Râu Trắng ở chân. Khi cơ thể đã hiện hữu, trống rỗng nhưng còn sống, chưa có linh hồn, Red đưa tay vào trong bóng tối, như thể đang nhúng tay vào một vũng bùn.
Bóng tối đặc quánh, và hắn nắm lấy nó. Hắn bắt đầu kéo sinh lực ra ngoài. Hàng chục năm tuổi thọ mà cơ thể của Teach có thể mang lại. Hắn kéo nó ra thành một quả cầu. Bóng tối bắt đầu loãng đi, và Red nhắm mắt lại, tưởng tượng việc kéo linh hồn ra khỏi thế giới bên kia, nơi không phải địa ngục. Không phải lãnh địa của hắn.
Khi có một lực cản dữ dội, Red biết chuyện này sẽ không dễ dàng. Nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn sẽ làm mọi thứ. Người duy nhất đã chấp nhận hắn, cả bản tính tàn bạo và thái độ xấu xa, hắn sẽ không từ bỏ. Hắn sẽ dốc toàn bộ sức lực. Tất cả, chỉ giữ lại vừa đủ để hắn còn tồn tại trong thế giới loài người.
Hắn cảm thấy đầu óc mình mờ đi khi kéo linh hồn từ thiên đàng xuống. Hắn đang làm theo bản năng, thật sự là vậy. Giống như khi hắn làm với Râu Trắng, nhưng lần này khác. Linh hồn không chống cự, nhưng rào cản thì cố kéo nó về lại. "Ahhh!" Red gầm lên khi kéo mạnh và cảm thấy toàn bộ năng lực của mình biến mất. Bóng đen tan biến khi Red nhét linh hồn vào cơ thể mà hắn đã tạo ra. Teach đã biến mất, tất cả của hắn bị tiêu hao trong quá trình đó.
Red đang tan biến thì thấy mắt Thatch đột ngột mở ra và thở dốc. Hắn không thể ở lại trong cơ thể của Ace nữa, và thay vào đó cắm móng vuốt của mình vào chân Thatch, cảm nhận được bản thân rời khỏi cơ thể Ace và nhập vào vật chủ mới. Ý thức của hắn mờ dần. Hắn hoàn toàn mất đi sức mạnh. Hắn thực sự đã cho đi tất cả, chỉ còn lại sự hiện diện của hắn, giờ đây bị chôn sâu trong cơ thể mà hắn đã tạo ra.
Hắn mỉm cười, dù giờ không còn cơ thể. Hắn đã thành công. Cuối cùng rồi!
------------------------------------------
Chương 9: Thỏa Mãn
"Ace!" Cậu nghe thấy tiếng gọi, giật mình tỉnh dậy. Cậu bị bao phủ bởi một thứ chất lỏng đen dính nhớp, cả căn phòng cũng bị phủ đầy. Nhưng cậu đang bị ôm chặt, ban đầu cứ tưởng là Marco, cho đến khi cậu thật sự tỉnh táo lại. Đây không phải là Marco. Cậu lùi ra và thấy một gương mặt quen thuộc đang nhìn cậu với đôi mắt ươn ướt. Tóc anh ta dài, chạm vai. Một vết sẹo trên mặt, một chòm râu dê nhọn. Anh ta trần trụi, và Ace thì vô cùng bối rối.
"Th-Thatch?" Ace hỏi, nghĩ rằng mình đã phát điên. Thatch gật đầu và ôm chặt lấy cậu. "Mình chết rồi sao? Khoan, mình đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cậu hoảng loạn ra mặt. Thatch xoa lưng cậu, nói rằng cậu vẫn còn sống.
Người đầu bếp nói Red đã mang anh sống lại. "Red? Khoan đã..." Ace rà soát khắp cơ thể, trong tâm trí, nhưng Red đã biến mất. Làm sao chuyện này có thể xảy ra... Red đã nói với cậu rằng hắn không thể mang Thatch sống lại! Ace nắm lấy mặt Thatch, làm khuôn mặt nhuộm đầy máu của người thanh niên ấy bị che khuất, rồi bật khóc. Họ ôm nhau, và Ace khóc nức nở.
Khi đã trấn tĩnh lại, cậu hỏi chuyện gì đã xảy ra. "Red đã giết Teach và dùng mạng sống của hắn để đưa anh trở lại." Ace hỏi sao Thatch biết về Red. Thatch nói anh đã theo dõi Ace trong suốt hành trình một thời gian dài, và khi anh vẫn còn ở quanh đây, Red có thể thấy anh. Họ đã trở thành bạn. "Anh là người đặt tên cho hắn."
Thì ra là vậy. Thì ra đó là lý do vì sao Red muốn tìm đến Teach. Người bạn duy nhất mà hắn từng nhắc đến với Ace chính là Thatch. Anh đã kết bạn với con quỷ ấy, một con người tốt bụng ngay cả khi ở thế giới bên kia. Vậy Red đã chết rồi sao? Hắn đã hi sinh tất cả để mang bạn mình trở lại? Điều đó thật cảm động. Ai mà ngờ được một con quỷ lại có thể làm một việc đầy tình cảm đến thế?
"Hắn chết rồi sao?"
Thatch lắc đầu. "Không, giờ anh là vật chủ của hắn." Anh mỉm cười buồn. "Tụi mình sẽ không thể gặp nhau vào ban đêm nữa, nhưng tụi mình có thể trò chuyện với nhau." Ace hỏi điều đó có làm anh khó chịu không. "Không. Hắn tàn nhẫn và độc ác, nhưng là bạn của anh và đã mang anh trở về từ cõi chết. Ít nhất anh có thể để hắn sử dụng cơ thể mình vào ban đêm."
Gương mặt Ace rúm lại và cậu ôm chặt người anh đã mất của mình lần nữa. Con quỷ ấy đã cứu lấy gia đình cậu một cách trọn vẹn. Cả ba người đã chết đều sống lại. Gia đình đã đoàn tụ. Ace biết cậu sẽ sống tiếp, kể cả khi Red biến mất. Cậu sẽ không chết, và Bố già cũng không. "Hắn không còn năng lực nữa," Thatch nói, giọng anh nghe buồn bã. "Hắn đã cho đi tất cả để đưa anh trở lại."
Gương mặt của người em trẻ tuổi sụp xuống, nhưng rồi cậu nở một nụ cười nhẹ. Cậu chạm vào mặt Thatch, và cảm ơn Red bên trong anh vì đã giàu lòng trắc ẩn. "Không có lời hồi đáp. Em nghĩ hắn quá mệt rồi." Ace vẫn đang khóc, những vệt nước mắt rơi trên gương mặt phủ máu. Thatch nói họ nên làm sạch người và mặc đồ vào.
Ace tìm chiếc túi dưa hấu của mình, và mở nó ra. Cậu thấy một eternal pose về nhà, sách giải phẫu, ảnh chụp Thatch, và một cái quần được nhét bên trong. Cậu kéo chúng ra và thấy đó là một chiếc quần của Thatch. Chẳng lẽ Red đã lên kế hoạch cho chuyện này? Đã từ bao lâu rồi? Ít nhất là vài tuần, vì mấy cuốn sách giải phẫu đã biến mất.
Cậu không thể nào nhìn Red như một kẻ xấu được nữa. Ừ thì, căn phòng này đầy máu và nội tạng, nhưng đó là của kẻ thù, và Ace thì chẳng thèm bận tâm. Cậu đứng dậy, và Thatch mặc quần vào. Người em nhìn sang bên và thấy hai trái ác quỷ nằm trên sàn. Trái chấn động và trái bóng tối.
Thatch nhìn chằm chằm vào trái ác quỷ bị nguyền rủa rồi mở cửa sổ ở khoang thuyền trưởng, nơi bốc mùi khủng khiếp và dơ bẩn, và ném trái ác quỷ xuống biển, nơi nó chìm sâu vào lòng nước. Ace lấy trái của Bố già và nhét vào túi. Hai người đi tìm một cái vòi nước, và rửa cho Ace dưới vòi sen khi không tìm thấy vòi. Họ tìm thấy xác người bị phanh thây trên boong và một bên con tàu thì phủ đầy máu. Một đống nội tạng nổi lềnh bềnh bao quanh tàu.
Striker đang dưới nước. "Ace, anh mừng là em còn sống. Anh chưa bao giờ giận chuyện em không thể trả thù cho anh. Anh không muốn em làm vậy," Thatch nói. "Anh chỉ muốn tất cả mọi người tiếp tục sống hạnh phúc." Ace nói cậu không hối hận vì đã cố gắng trả thù, nhưng hối hận vì mọi thứ đã kéo theo sau đó. Họ nhìn về eternal pose, thấy nó đang hướng về nhà. Về con tàu mới của họ.
"Nào, về nhà thôi," Ace nói. "Tụi mình có thể tổ chức một bữa tiệc thật to, ăn mừng cho cả anh và Red." Thatch cười tươi và nói anh đã muốn được nấu ăn lại rồi. Anh không nhớ gì về thế giới bên kia sau khi rời khỏi gia đình, nhưng rất muốn được nấu nướng vì cảm giác như đã lâu lắm rồi chưa làm vậy.
Họ nhảy lên striker. Ace tự hỏi làm sao Red có thể đưa nó đến đây nếu hắn không dùng được lửa. Nhưng có dấu hiệu thay đổi trên chiếc tàu nhỏ của cậu. Nhưng cậu vẫn điều khiển được nó, và đưa cả hai quay về nhà, xuyên qua vùng nước đỏ cho đến khi nước trong trở lại và họ đang trên đường về. Cậu không thể ngăn được những giọt nước mắt trên mặt.
Khi họ về đến nơi, họ thấy mọi người đang trên boong, con tàu lại đang di chuyển. "Yo!" Ace gọi lớn. Marco và Sabo nhìn qua mạn tàu, vừa lo lắng vừa nhẹ nhõm. "Em mang ai đó về rồi đây!" Cậu giơ tay bốc lửa để chiếu sáng gương mặt Thatch.
"THATCH?!" Marco hét lên.
"Lâu rồi không gặp, đầu lông vũ!" Thatch vui vẻ gọi lớn. Một chiếc thang dây được thả xuống cùng hệ thống để kéo striker lên. Thatch và Ace leo lên sau khi Ace cố định đai buộc cho chiếc tàu nhỏ một người mà đã giúp họ làm được chuyện này. Cậu mãi mãi biết ơn Deuce vì đã tạo ra nó.
Thatch ôm Marco khi lên đến nơi, và mọi người thì vô cùng kinh ngạc. Marco lắp bắp hỏi sao chuyện này lại có thể xảy ra. Thatch nói, "Red đã đưa anh về. Dài dòng lắm. À mà, thật ra cũng không đâu!" Anh kể câu chuyện theo cách của mình, chứng minh đó thật sự là Thatch. Sabo thấy Ace vẫn còn máu trong các khe hở trên cơ thể.
"Red kiểu như tàn sát tất cả bọn chúng. Em bị máu phủ đầy người." Lúc này, tin tức đã lan khắp con tàu và các hải tặc đổ xô ra. Haruta hét lên và lao tới ôm người bạn chuyên chọc phá, vừa ôm vừa khóc. Rồi Bố già xuất hiện. Ông đang ở bên trong, nhưng đã tỉnh khi mọi người phát hiện Ace biến mất.
Marco đang lau nước mắt, và Ace bước tới ôm anh. "Teach chết rồi. Tất cả bọn chúng đều chết rồi. Em xin lỗi vì chuyện này hơi... hụt hẫng. Em chẳng nhớ gì hết," Ace nói, vòng tay ôm quanh eo Marco.
"Biết không, với một thằng khốn như hắn, Red thật ra cũng có thể là người tốt. Khi hắn có lý do," Marco nói thêm. Ace gật đầu và cắn môi. Mong rằng cậu sẽ không khóc sau khi làm tình nữa, vì giờ mọi người đều trở lại rồi. Ace nhìn lên bầu trời, cuối cùng cũng thấy thoải mái trong đêm. Cậu sẽ lại được ngủ với Marco vào những đêm ấy. "Mình lại được ngủ cùng nhau rồi."
Ace mỉm cười và ôm anh, rồi quay lại khi thấy Thatch tuyên bố anh sẽ làm một bữa tiệc lớn. Mọi người hò reo trước khi Teach—à không, Thatch—nói nhà bếp mới này tốt đấy chứ. "Tốt mà!" Haruta hét lên, và tất cả chạy vào trong để ăn đồ anh nấu, để thấy anh đang nấu nướng, chỉ để được nhìn thấy anh là chính mình. Để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ tập thể sẽ biến thành ác mộng khi họ tỉnh dậy và nhận ra tất cả không có thật.
Nhưng nó rất thật. Ace định đi tắm và thay đồ. Cậu bốc mùi kinh khủng vì máu và nội tạng. Và chúng đang đóng cứng lại trong tóc cậu. Marco đi cùng cậu vào nhà tắm công cộng. Họ không muốn máu trong buồng tắm của mình. Anh giúp Ace cọ sạch máu ra khỏi các khe, khỏi tai và tóc. "Xin lỗi, chắc anh đã lo lắng lắm," Ace nói. Nước mắt rơi lặng lẽ trên mặt, dù cậu không hề cau mày.
"Ừ thì, cũng có điều tốt từ chuyện này. Nhưng, anh thấy nhẹ nhõm khi em an toàn, còn sống," Marco đáp, nhẹ nhàng hôn cậu. Cậu mặc đồ sạch, đốt bỏ cái quần ngủ và áo hôi hám, dính đầy máu mà cậu đã mặc.
Cả hai nhanh chóng tới phòng ăn, nơi Thatch đang khóc vì bếp đẹp quá trong lúc nấu ăn cho cả đám. Rượu được chuyền tay nhau, một bữa tiệc thật sự sôi động đang diễn ra. Sabo trông có vẻ vui thay cho mọi người, nhưng đứng dựa vào tường. Anh chưa từng thấy mặt này của băng Râu Trắng. Cách họ quan tâm đến nhau đến mức nào. Khóc vì có Thatch quay lại.
Anh chỉ đơn giản là trông hạnh phúc và thoải mái. "Đây là cảm xúc của tụi anh dành cho nhau," Ace nói, thúc nhẹ vai Sabo. "Tụi anh là gia đình." Người tóc vàng gật đầu, nói rằng bầu không khí này thật sự rất dễ chịu. "Rất dễ chịu."
Rồi Ace nhớ ra, liền bật dậy, chạy khỏi phòng về túi đồ trong phòng. Cậu lấy ra trái ác quỷ, cười tươi, rồi chạy trở lại phòng ăn. "Bố già! Có thứ này cho cha nè!" cậu hét lên, chen qua đám anh em. Vị thuyền trưởng đang cười tươi và hạnh phúc vì những đứa con mình quá vui mừng. Ông nhìn xuống, và Ace đưa ra trái ác quỷ cũ của ông. Của ông, chứ không phải của Teach.
"Ta da! Khi Teach chết, hai trái ác quỷ xuất hiện. Tụi con đã ném trái bóng tối xuống biển mãi mãi," Ace giải thích. Bố già cười tươi và ăn nó, không nhăn mặt vì vị khủng khiếp, mà nói rằng ông đã quên mất nó dở đến cỡ nào. Cả băng hò reo. Mọi thứ như đã trở lại bình thường. Hoàn toàn như trước cuộc chiến. Mọi người đều sống và được chữa lành.
Mọi thứ đã trở lại bình thường. Trở lại như lúc ban đầu.
---------------------------------------------
Chương 10: Kết thúc
Ace tỉnh dậy giữa đêm, nhận ra mình không phải là Red. Cậu đang ngủ suốt đêm! Nhưng rồi cậu nhận ra Thatch hẳn đang là Red lúc này. Cậu muốn thật sự gặp anh ta. Mặt đối mặt. Cậu không đặc biệt muốn thấy Thatch với bốn con mắt, nhưng cậu phải làm điều đó. Cậu phải cảm ơn Red vì tất cả, dù con quỷ đó chắc chắn sẽ không đánh giá cao chuyện đó chút nào.
Cậu vội vã rời khỏi phòng và mở cửa phòng Thatch mà không gõ. Nhưng người đầu bếp đang ngủ, ngáy to. Ace chỉ đứng đó một lúc trước khi lặng lẽ đóng cửa lại và quay về giường. Marco đã thức khi Ace dậy, và Ace nói rằng Red chưa ra ngoài. Cậu không cảm nhận được điều gì khác thường từ Thatch cả.
Ace cau mày. "Anh nghĩ anh ta biến mất rồi sao?"
"Thatch nói anh ta mất hết sức mạnh và đang kiệt sức. Có thể anh ta chỉ quá mệt để ra ngoài thôi." Rồi anh mỉm cười và dang tay ra, và Ace chui vào chăn, nằm đè lên cơ thể ấm áp của người yêu mình. Marco dụi mũi vào tóc cậu và thở ra một hơi nhẹ nhõm. "Anh nhớ cảm giác này lắm," anh nói đầy hạnh phúc. Ace đồng tình, tựa đầu lên ngực người yêu. Cậu thiếp đi, và ngủ suốt đêm.
Sáng hôm sau, Sabo không ra khỏi phòng ăn sáng, nên Ace đi xem tình hình thế nào. Cậu gõ cửa, và Sabo biết là cậu nên nói rằng cậu có thể vào. "Này, anh ổn chứ?" Ace hỏi đầy lo lắng khi thấy Sabo trông kiệt sức thế nào. Anh không nhìn thẳng vào mắt cậu. Ace rất lo và ngồi xuống bên cạnh anh. "Chuyện gì vậy?"
"Có phải là phỉ nhổ vào mặt họ không? Họ đã cứu tôi, nuôi dạy tôi từ tấm lòng," Sabo nói. "Koala là bạn thân nhất của tôi. Dragon như một người cha đối với tôi." Ace nắm lấy tay anh và bảo rằng đó là cuộc sống của anh. Đó là lựa chọn của anh, anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. "Tôi... tôi cảm thấy rất tội lỗi, vì tôi nghĩ mình muốn ở lại... Nhưng trông nó sẽ giống như tôi rời đi mà không một lời. Tôi không muốn họ nghĩ vậy," Sabo thú nhận.
Ace mỉm cười và nói với anh rằng họ đã giết Teach. Mọi thứ đã kết thúc rồi. Nên có lẽ họ có thể đi tìm quân cách mạng và giải thích, có thể nói lời tạm biệt. "Sẽ không tốt nếu tất cả những người này biết nơi đặt căn cứ." Rồi người anh lớn hơn nói rằng cậu và Sabo có thể cùng đi, có lẽ thế. Sabo nói như vậy có thể sẽ được. Ace vòng tay qua vai anh.
"Không cần vội quyết định. Cứ từ từ suy nghĩ cho chắc chắn," Ace nói dịu dàng. Sabo khẽ mỉm cười với cậu. Anh nói Ace thật sự đã trưởng thành. "Đó là điều xảy ra khi cậu phải tự mình chăm lo cho Luffy." Cậu không có ý xấu, và định nói thêm thì có tiếng gõ cửa đang mở, cho thấy Thatch đang đứng đó, tay bê một khay lớn đồ ăn sáng. "Thatch," Ace nói đầy ngạc nhiên.
"Tôi muốn gặp anh trai của Ace. À, một trong những người anh ban đầu của cậu ấy. Tôi chưa gặp Luffy, nhưng tôi rất vui được gặp một người mà Ace quý đến vậy! Aww, dễ thương quá. Nhìn đôi má phúng phính của cậu nè—"
Ace nói, "Anh đến để đưa tụi này đồ ăn hay chỉ để kỳ quặc vậy thôi?" Thatch há hốc miệng, nói rằng cậu thật thô lỗ. Nhưng đúng, anh đến để đưa họ đồ ăn. Ace lắc đầu, và hai người bắt đầu ăn đồ ăn trên khay. Thatch nói chuyện với Sabo về bản thân mình, và Sabo rất vui khi được gặp anh. Người đàn ông mà Ace từng đau lòng đến nhường nào vì cái chết của anh.
Anh và Sabo rất hợp nhau, và Ace chẳng ngạc nhiên chút nào. Sabo hoà hợp tốt với gần như tất cả mọi người. Thật ra, anh nên ở lại chỉ dựa vào việc anh hoà nhập dễ dàng đến mức vô tình như thế. Và chỉ vài tiếng sau đó, Sabo đến tìm Ace và nói với cậu. Anh muốn ở lại. Anh muốn trở thành một Râu Trắng.
Ace cười rạng rỡ, nhưng hỏi lại liệu anh có chắc không. "Tôi chắc chắn." Người anh tóc đen nhào đến ôm chầm lấy anh, vui mừng khôn xiết. Cậu nói với Bố già, người đã chào đón anh bằng vòng tay rộng mở. Sabo cười tươi, dù trong mắt vẫn còn chút áy náy. Nhưng, anh chắc chắn sẽ ở lại. Họ tổ chức thêm một bữa tiệc nữa đêm đó.
"Chúng ta sẽ cố gắng liên lạc với quân cách mạng," Bố già hứa với người con mới nhất của mình. "Con có quyền được đích thân nói cho họ biết tin tức này. Cho đến lúc đó, chúng ta sẽ giữ con tránh khỏi bất kỳ máy quay nào. Nếu họ thấy con theo cách đó, có thể sẽ truyền đi một thông điệp sai lầm, con trai à." Sabo mỉm cười và cảm ơn ông.
Chính trong bữa tiệc đó, Thatch đột nhiên nói, "Red tỉnh rồi đó!" đầy hân hoan. Anh là người duy nhất thật sự vui mừng về điều đó ngoài Ace, người vội vã chạy đến chỗ anh.
"Anh ta thế nào rồi?"
"Bực bội vì mọi người thích ảnh." Marco trấn an rằng không phải tất cả đều thích Red, chỉ là những gì anh ta đã làm thôi. "Đúng thật. Tôi sẽ vào phòng khác và ký hợp đồng hay gì đó." Giờ Red đang ở trong một vật chủ thực sự quan tâm đến anh ta, và đã chứng minh điều đó. Ace vui mừng cho con quỷ ấy. Cậu biết anh ta vẫn sẽ là một kẻ khốn và đủ thứ, nhưng sẽ không còn cảm thấy cô độc nữa.
Dù, thật buồn là cậu sẽ không còn được chơi với Thatch theo cách mà người đầu bếp đã mô tả về việc linh hồn mình từng đồng hành với anh ta. Ace đi đến và ngồi vào lòng Marco, vòng tay ôm lấy eo anh. Ace rất vui vì không còn là vật chủ nữa. Marco tựa cằm lên đầu cậu. Họ có thể ngủ cùng nhau, và điều đó thật sự đáng quý. Người đội trưởng rất hạnh phúc vì điều đó.
Anh cũng không cần phải thấy Ace trong trạng thái đó nữa. Rùng rợn và trông độc ác. Dù điều đó sẽ còn kỳ quặc hơn nếu là Thatch. Nhưng, Ace cũng vui vì được tự do. Dù cậu sẽ mãi mãi biết ơn vì tất cả những gì Red đã làm cho họ, dù lúc nào cũng là vì lợi ích riêng của mình, Ace rất vui vì cậu sẽ không bị đánh đập hay làm hại những người cậu yêu thương nữa. Dù không phải cậu nói ra, nhưng đó vẫn là khuôn mặt của cậu, giọng nói của cậu. Giờ Thatch sẽ phải trải qua điều đó. Nhưng, anh chào đón Red nhiều hơn, là người đã đặt tên cho anh ta. Thật ngọt ngào.
Thatch có lẽ đã nhận Red làm đứa em út mới của mình hay gì đó. Luôn tràn đầy lòng trắc ẩn với bất kỳ ai đang đau khổ. Thật tuyệt khi có Thatch trở lại. Và Ace còn có cả Sabo nữa! Mọi thứ thật tuyệt vời! Và sau khi họ để Sabo giải thích với quân cách mạng, họ sẽ đi tìm Luffy. Họ sẽ tìm thấy em và báo cho em tin tuyệt vời rằng hai người anh lớn của em còn sống và sẽ đến bên em nếu em cần.
-x-
Red xuất hiện vào đêm hôm sau. Ace đợi trên boong để gặp anh ta, biết từ những người khác rằng đó là nơi anh ta thường ra vào ban đêm. Cậu ngồi ở tổ quạ, tự hỏi sẽ thế nào khi nói chuyện trực tiếp với Red theo cách này. Khi anh ta thực sự xuất hiện trong thân thể Thatch, tóc buộc đuôi ngựa, vì Thatch không ngủ với kiểu tóc chải chuốt của mình, Ace liền nhảy xuống.
"Red," Ace nói, và Thatch – Red – quay lại. Không đúng như những gì cậu mong đợi. Anh ta đúng là có bốn con mắt, nhưng chúng trống rỗng, buồn bã. "Có chuyện gì vậy?" Ace hỏi nhẹ nhàng.
Red nhìn ra phía biển. Ace kiên nhẫn chờ đợi. "Tôi mất hết sức mạnh rồi. Tôi chỉ là một vị khách trong cơ thể này. Miễn là tôi còn ở đây, Thatch sẽ sống. Tôi không còn bất kỳ khả năng nào nữa. Tôi bất lực. Nhưng... tôi mừng vì Thatch còn sống. Dù tôi sẽ không được ở cạnh anh ta như trước nữa."
Ace thở dài, và nói rằng tất cả họ cũng biết ơn vì Thatch đã trở lại. "Anh ấy đúng là dễ đi vào tim người khác, đúng không? Anh ấy là người đầu tiên cố làm bạn với tôi, ngay cả khi tôi quát vào mặt và tấn công anh ấy," Ace nói rồi cười khịt. Red không đáp lại câu đó. Ace hiểu chuyện đó kỳ lạ thế nào với tất cả những người khác. Nhìn thấy Ace, nhưng lại là Red bên trong.
"Điều khoản hợp đồng của anh với Thatch là gì?"
"Vẫn như cũ. Nhưng vì tôi không có sức mạnh nữa, tôi sẽ không bị thiêu cháy dưới ánh nắng. Thatch đồng ý cho tôi một tiếng ban ngày. Để tôi có thể nhìn thấy bầu trời xanh, ánh mặt trời. Thật kỳ lạ, khi anh ta chào đón tôi như vậy. Sau cậu, tôi đã nghĩ anh ta sẽ không thích chuyện đó," Red nói thật lòng.
Ace mỉm cười dịu dàng, không ngạc nhiên trước lòng trắc ẩn của Thatch. Cậu muốn Red được trải nghiệm ánh mặt trời. "Tôi muốn thấy mặt trời mọc," Red thở dài. Anh ta ngước nhìn bầu trời, và Ace nói rằng cậu vui khi được ngắm sao, ngắm bầu trời đêm. Rồi Ace ngất đi, đập mạnh xuống sàn tàu. Có vẻ như, khi Red rời đi, chứng ngủ rũ của cậu đã quay lại.
Cậu tỉnh dậy khi Red đang ngồi cạnh mình. "Cậu tỉnh rồi à?" Ace ngồi dậy, dụi đầu, và gật đầu. Cái chứng ngủ rũ ngu ngốc. "Ờ thì, đó sẽ là hậu quả duy nhất của việc tôi rời khỏi cơ thể cậu. Cậu còn sống, cậu sẽ không chết nếu không có tôi. Nhưng Thatch sẽ đau đớn nếu không có tôi. Nên tôi sẽ ở lại. Tôi không bỏ ra ngần ấy công sức chết tiệt chỉ để nó uổng phí. Tôi sẽ không để Thatch chết, dù là vật chủ hay không."
Ace mỉm cười, nhưng không khen ngợi chuyện đó, biết rằng anh ta sẽ không thích. Red chắc chắn vẫn sẽ là một tên khốn, nhưng Ace rất cảm kích anh ta. Giờ, cậu cũng chào đón anh ta. Anh ta là một Râu Trắng, dù anh ta có muốn hay không. "Red, chào mừng đến với gia đình."
"Im đi," Red gắt gỏng. Nghe điều đó phát ra từ miệng Thatch thật kỳ lạ. Giọng nói lạnh lùng. À, mọi người cũng đã quen với điều đó khi còn là Ace rồi. Cậu cũng sẽ sớm quen thôi. "Tôi mong cậu sẽ tận hưởng bình minh," cậu em út nói, và chúc con quỷ ngủ ngon, quay về phòng để ngủ cùng người yêu mình.
-x-
"Tôi sẽ làm cho cậu bánh táo chiên. Không, tôi nghĩ cậu sẽ thích nó. Nếu cậu không ăn, tôi sẽ buồn đấy. Tsk, thật thô lỗ! Cậu sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của tôi," Thatch nói, dường như đang nói chuyện một mình. Anh hay như vậy, thường xuyên trò chuyện với Red. Anh là chủ thể tốt nhất dành cho Red. Ace đã nhìn thấy anh, cùng anh đi dạo vài lần vào ban đêm, và anh không có vẻ gì là còn giận dữ nữa.
Những người khác cũng nói rằng anh ít giận dữ hơn khi còn ở trong cơ thể Ace. Anh không còn tức giận về việc đánh mất sức mạnh của mình nữa. Và khi ở trong Thatch, anh không cảm thấy có khoảng cách sức mạnh quá lớn vì Thatch không có trái ác quỷ mạnh, và bản thân Red thì không có gì để so sánh. Thatch đang dạy anh cách dùng kiếm.
Với người ngoài, Thatch hẳn sẽ trông thật điên rồ. Thủy thủ đoàn vẫn còn bám lấy anh, và điều đó là hoàn toàn có lý. Họ rất vui mừng khi có anh trở lại. Và anh được kiểm tra sức khỏe hàng ngày, nhưng hoàn toàn khỏe mạnh. Thật tuyệt vời. Và thế giới đã biết rằng Bố già đã trở lại với toàn bộ sức mạnh. Không ai biết họ đã sống lại bằng cách nào, và cũng không ai hé môi. Mọi thứ đều là phép màu, và tất cả đều nhờ một con quỷ tàn ác, nhẫn tâm, nhưng lại có một trái tim, dù nó chỉ được lay động bởi một người bạn duy nhất. Thatch là một người bạn tốt với tất cả mọi người, sau cùng.
Một tháng sau khi Sabo chính thức gia nhập thì cậu nhận được dấu hiệu, xăm lên tay mình. Cậu có đeo găng tay, nhưng phần còn lại của cơ thể cũng được che kín bởi những bộ đồ sang trọng. Izo rất thích may quần áo cho cậu. Không ai trong thủy thủ đoàn ăn mặc giống như Sabo. Vì vậy, cậu có đủ kiểu trang phục cầu kỳ.
Và cũng đúng một tháng sau, họ bắt gặp một con tàu của quân cách mạng. Sabo đã năn nỉ Ace đưa cậu đến đó, nên cậu đã làm vậy. Họ đưa striker xuống nước, rồi phóng vút về phía con tàu. Sabo đang gọi tên mọi người, ôm chặt lấy eo Ace khi cậu đưa họ lao tới, con tàu vẫn còn trong tầm mắt.
Con tàu không hề tỏ ra thù địch mà ngược lại còn reo hò vì Sabo đã trở về. Ace muốn gặp vài người trong số họ! Gặp những người bạn của Sabo. Khi họ tới nơi, một sợi dây được thả xuống để Ace buộc striker lại, tránh để nó trôi đi, và cả hai cùng leo lên. Sabo bị một cô gái ôm chầm lấy, và Ace thấy nét mặt cậu biến thành vẻ tội lỗi.
Nhưng cậu đã có dấu hiệu rồi, và đã hứa là sẽ ở lại. Băng Râu Trắng khiến cậu cảm thấy như một gia đình hơn là quân cách mạng, và Sabo luôn mong muốn có một gia đình, một gia đình thật sự. Nhất là sau khi biết về hai người anh của mình, về quá khứ mà cậu đã ước gì chưa từng quên. Rằng cậu đã quay lại hòn đảo cùng những người anh yêu quý.
"Cậu đã đi đâu vậy?! Bọn tôi tưởng cậu chết rồi!" cô gái giận dữ chất vấn. Sabo đưa tay ra sau đầu và giải thích về toàn bộ chuyện con quỷ, và rằng cậu đã tới thăm anh trai mình nhưng bị kẹt lại. Tất cả ánh mắt đều dồn vào Ace, cậu giơ tay lên và nói rằng cậu không còn con quỷ đó trong người nữa. Giờ cậu chỉ là một người bình thường.
"Cậu có cố tìm bọn tôi không?" cô gái tên là Koala hỏi. Sabo nói rằng tất cả bản đồ đều bị phá hủy, cùng với chiếc tàu ngầm. Cậu không có cách nào để quay lại, và băng Râu Trắng thì đang trên hành trình báo thù kẻ đã xé nát gia đình họ. "Thật tuyệt vời khi có cậu trở lại! Và bọn tôi đang có một nhiệm vụ, bọn tôi sẽ kể cậu nghe!"
Ace cảm thấy khó xử, bước ra phía lan can, chống tay lên đó và nhìn với vẻ lo lắng. Một vài người khác không bỏ lỡ điều này. Có vẻ như Dragon không có mặt trên tàu, nhưng Ivankov thì có, và ông tiến lại gần cậu. "Thật tốt khi thấy cậu còn sống," ông vui vẻ nói. Ace mỉm cười và cúi đầu cảm ơn ông vì đã bảo vệ em trai cậu.
"Ông có biết em ấy đang ở đâu không?" Ace hỏi, giọng vội vã và khẩn cầu.
Ivankov nhe hàm răng to tướng và nói rằng họ lần cuối nhìn thấy em cậu ở Amazon Lily, nơi Hancock sống. "Em ấy còn sống, đúng không? Và an toàn chứ?" Người đàn ông gật đầu, và Ace thở phào nhẹ nhõm, dụi mắt. Ông nói cậu nên đến gặp em mình, và Ace thề rằng cậu sẽ làm vậy, bằng mọi giá. Dù sao thì cậu cũng biết đảo của Boa Hancock ghét đàn ông. Vậy tại sao bà ấy lại cho Luffy ở đó? Ừ thì, em cậu có thể quyến rũ bất kỳ ai, nên Ace cũng không ngạc nhiên nếu em cậu khiến bà ấy xiêu lòng.
Quay lại với Sabo, cuối cùng cậu cũng thú nhận rằng cậu sẽ ở lại với băng Râu Trắng từ giờ trở đi. Mọi người đều sốc, và Koala trông như bị phản bội. Cô cúi đầu xuống, nước mắt rơi khỏi khóe mắt. Ace nhìn với vẻ buồn bã, cũng hơi lo lắng, nhưng Sabo không thay đổi quyết định, điều đó thật nhẹ nhõm. Việc có dấu hiệu giữ cậu ở lại mãi mãi.
Cậu ôm Koala, và thật ngạc nhiên là cô không đẩy cậu ra. "Bọn mình có thể giữ liên lạc bằng den den. Một cái không thể bị lần ra hay nghe lén," cậu đề nghị nhỏ giọng. Cô gật đầu.
"Tôi hiểu cậu cảm thấy thế nào, và tại sao cậu muốn ở lại với họ. Nhưng... tôi không muốn cậu làm vậy, Sabo-kun," cô nói với vẻ buồn bã. Sabo nói rằng cậu sẽ ở lại. Nhưng cậu không nói với họ rằng cậu đã có dấu hiệu rồi. Cậu giữ bí mật điều đó. Nước mắt rơi trên gương mặt cô, nhưng cậu tóc vàng không hề xin lỗi. Cậu không hề hối hận về lựa chọn của mình.
Họ ở lại một lúc, Sabo chào tạm biệt mọi người trước khi nhận một den den để giữ liên lạc. Sau khoảng hai tiếng, hai người quay lại con tàu chính. Sabo không khóc, bình thản. "Cảm ơn vì đã ở lại với bọn tớ, Sabo," Ace nói đủ to để át tiếng lửa rít và tiếng nước đập vào thân tàu. Sabo nói rằng cậu không bao giờ nuốt lời. Ace rất vui, và khi họ trở về, Ace kể tin tức về nơi ở của Luffy. Sabo đặt con den den trong phòng thông tin, nơi mọi người khác đang ở đó, và sau đó họ lên đường quay lại Paradise để gặp em trai của Ace.
Dù có mất bao lâu cũng không quan trọng. Kể cả nếu em cậu đang ở Calm Belt, Marco cũng có kế hoạch. Anh sẽ bay cùng bạn trai và em trai cậu đến đó. Một người sẽ ở trong vuốt của anh, người kia trên lưng. Anh có thể dễ dàng mang cả hai, vì cả hai đều không nặng. Vậy nên họ đã có kế hoạch, và họ sẽ thực hiện nó!
-x-
"Hẹn gặp lại các con sau nhé," Râu Trắng nói. Ace mang theo túi của cậu, trong đó có con ốc truyền tin liên lạc với tàu của họ cùng một ít đồ ăn dự phòng trong trường hợp chuyến đi kéo dài. Họ cũng mang theo bản đồ, và Ace sẽ là người lo việc chỉ đường trên lưng Marco. Vậy là họ lên đường, Ace và Sabo cười tươi rạng rỡ. Chuyến bay kéo dài quá lâu đối với họ, nhưng thật may là Marco không cần ngủ mỗi đêm để có thể tỉnh táo vào hôm sau, nên anh tiếp tục bay ngay cả khi Ace và Sabo ngủ.
Phải mất nhiều ngày mới đến nơi, ngay cả khi bay với tốc độ nhanh nhất. Khi Amazon Lily hiện ra trước mắt, Ace bảo cả hai người kia hãy đi sau cậu, để cậu là người nói chuyện. Nếu Hancock đang che chở cho Luffy, thì nghĩa là bà ấy quan tâm đến em cậu, và sẽ không giết cậu, người anh trai yêu dấu của Luffy. Và bà ấy cũng từng đưa Luffy đến Impel Down để cố cứu cậu, nên bà ấy không muốn giết Ace, dù cậu là đàn ông, và nơi này ghét đàn ông.
Khi họ đến nơi, cả ba đáp thẳng vào trong thành phố, không muốn đụng độ ai ở ngoài. Họ phải gặp Hancock ngay lập tức. Khi vừa hạ cánh, tiếng la ó và phẫn nộ vang lên vì sự hiện diện của đàn ông. Những mũi tên làm từ haki chĩa vào họ. Đó là một vấn đề với cả ba người.
Nhưng may mắn thay, một bà lão lên tiếng quát bảo tất cả hãy hạ vũ khí, và đừng có dại mà làm hại họ nếu không muốn gánh chịu cơn thịnh nộ của công chúa rắn. "Chào cháu, Ace. Thật tốt khi thấy cháu còn sống. Cháu đang tìm Luffy phải không?" Bà ấy thấp bé, già nua, chống gậy. Ace gật đầu, hỏi em cậu có ở đó không. "Nó không ở đây, mà đang ở một hòn đảo gần đó, tập luyện cùng Vua Bóng Tối Rayleigh."
Ace bật cười mũi. "Tất nhiên rồi. Nó khiến ai cũng phải quý mến, đúng không?"
"Chính xác. Ngay cả công chúa rắn cũng đã yêu nó!" Ừm, ba người không ai ngờ chuyện đó! Họ đồng loạt há hốc miệng, và Sabo thì thầm với vẻ lo lắng, vì cả hai đều nghĩ rằng Luffy là vô tính. Tội cho Hancock. Nhưng điều đó cũng giải thích tại sao bà ấy lại đi xa đến thế vì cậu nếu bà thật sự quan tâm nhiều hơn mức một người bạn.
Và nói đến nữ quỷ đó, bà ấy bước ra với vẻ mặt giận dữ, nhưng khi nhìn thấy là ai, khuôn mặt bà dần dịu lại thành một nụ cười nhỏ. Bà lập tức đề nghị đưa họ đến Rusukaina càng sớm càng tốt. Cả ba người cùng cúi đầu cảm ơn. Bà hỏi cậu tóc vàng là ai, giọng hơi đanh.
"Đây là Sabo, người anh em còn lại của bọn tôi. Bọn tôi không biết cậu ấy còn sống, nhưng giờ đã đi cùng nhau để gặp em tôi," Ace tươi cười nói, khoác tay qua vai em trai. Hancock bảo bà chắc chắn Luffy sẽ rất vui mừng khi gặp họ. Họ lập tức lên tàu. Marco rất vui khi không phải bay nữa, được nghỉ ngơi một chút.
Ace thầm nghĩ không biết tên cận vệ đáng ghét của ông bố tồi tệ của cậu sẽ phản ứng thế nào khi thấy cậu. Mong là ông ta sẽ không giả vờ thân thiết như thể họ là bạn. Rồi cậu thở dài. Rayleigh đang huấn luyện Luffy để chuẩn bị cho Tân Thế Giới. Cậu biết ơn ông ấy. Marco vòng tay ôm lấy eo Ace. "Ông ấy không phải người xấu. Không ai trong số họ là người xấu cả." Anh đã nói điều đó trước đây, nhưng chưa bao giờ ép Ace phải đồng tình. Cậu rất trân trọng điều đó.
Họ thấy vài cô gái đang lén nhìn cặp đôi, má hồng ửng. Thật xấu hổ, nhưng họ không để lộ rằng mình nhận ra điều đó. Tàu không đi quá lâu. Chỉ mất hơn một ngày. Khi họ đến nơi, Ace và Sabo nhảy khỏi tàu, lao xuyên qua khu rừng, lần theo tiếng động vang vọng của những cú va chạm. Họ chắc chắn đó là Luffy.
Khi đến một khoảng trống nơi cậu đang ở, Rayleigh, một người đàn ông còn già hơn cả Bố già, quay lại trước, cảm nhận được sự hiện diện của họ trước cả Luffy. "Luffy-kun, có người đến gặp cháu."
"Hancock mang đồ ăn tới à?!" cậu hét lên đầy phấn khích rồi quay lại và thấy Ace và Sabo. Ace chạy tới ôm chầm lấy cậu. Luffy thì sững sờ. Chẳng lẽ em chưa từng xem báo sao? Luffy đẩy Ace ra, quay mặt đi, giọng giận dữ vì nghĩ rằng đó không phải thật. Em lại đang mơ nữa rồi.
"Em không mơ đâu, Lu. Anh có rất nhiều điều để kể, và em sẽ thấy nó thật điên rồ. Nhưng anh thật sự còn sống, và – và anh cũng rất mừng vì em cũng vậy. Anh xin lỗi, Luffy," Ace nói, rưng rưng nước mắt. Luffy ôm cậu thật chặt, tay chân quấn lấy cậu và bật khóc nức nở. Họ ôm nhau rất lâu trước khi buông ra, và Ace nói cậu còn một người nữa để giới thiệu.
Luffy nhìn ra sau, và không nhận ra Sabo. "Em có hai người anh còn sống. Anh đã tìm được một người anh từng chết. Sabo, qua đây ngay," Ace nói. Luffy sững sờ trước khi bật khóc to hơn nữa. Em lao đến ôm lấy Sabo. Sabo ôm lấy em trai nhỏ của mình.
Sau khi rời nhau ra, ba người ngồi lại kể cho nhau nghe mọi chuyện. Và Luffy thật sự nghĩ chuyện con quỷ nghe thật điên rồ. Nhưng chuyện đó là thật khi cái lỗ mà Luffy từng thấy trên ngực Ace giờ đã hoàn toàn lành lặn. Rayleigh thì sốc trước tin đó, nhưng rất vui. Ông nói mình mừng vì Râu Trắng còn sống, và tất cả họ lại có thể hạnh phúc lần nữa.
Luffy rất mừng vì Teach đã bị loại bỏ. Em ghét hắn, hắn đã giao nộp Ace, đã phá hỏng mọi thứ. Họ nói chuyện rất lâu, rồi cùng nhau đi săn như những ngày xưa. Chỉ khác là, bây giờ Luffy có thể theo kịp cả hai người anh. Em đã mạnh hơn rất nhiều. Hai anh đều ấn tượng và nói điều đó với em. Em cười tươi rói, nói rằng trước đây chưa bao giờ em theo kịp cả hai người họ.
"Mọi thứ giờ đã khác rồi. Em mạnh lắm, Lu," Sabo nói bằng giọng đầy hạnh phúc. Họ mang thịt về. Marco đang nói chuyện với Rayleigh. Đã hơn hai mươi năm kể từ lần cuối họ gặp nhau. Ace rất vui vì Rayleigh không cố nói chuyện với cậu ngoài việc nói rằng ông rất vui khi cậu còn sống. Luffy đã từng vô cùng đau lòng vì mất mát đó.
Ace mỉm cười và nói mọi chuyện giờ tốt hơn trước. "Này. Cái này là cho em. Chúng ta sẽ không để mất liên lạc lần nữa," Ace nói, đưa cho Luffy một trong những con den den tốt nhất của họ. "Nếu em cần giúp đỡ, đừng ngần ngại mà gọi. Và anh mong là mình sẽ nói chuyện thường xuyên sau khi em kết thúc huấn luyện. Em phải tập trung để mạnh hơn, và anh tin chắc là em sẽ làm được."
Luffy dụi dưới mũi rồi cười khúc khích. "Em nhất định sẽ gặp lại anh ở Tân Thế Giới! Và rồi em có thể nói chuyện với ông Râu Trắng nữa! Em mừng vì ông ấy chưa chết." Ace gật đầu, nói cậu cũng vậy.
"Và Luffy, ông ấy chưa bao giờ muốn trở thành vua hải tặc. Đó là tương lai của em, không phải của bất kỳ ai trong bọn anh," Ace nói, nở một nụ cười khi họ ăn như xưa. Thật lòng mà nói, Ace chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế trong suốt cuộc đời mình. Cậu có cả hai người anh em còn sống, gia đình thủy thủ đoàn nguyên vẹn và Bố già sống khỏe mạnh thêm mười năm nữa. Cậu khỏe mạnh, cậu không còn là vật chủ của một con quỷ.
Khi họ rời đi vài ngày sau đó, Luffy nói rằng em càng có quyết tâm mạnh mẽ hơn để trở nên mạnh mẽ. Em sẽ khiến các anh tự hào, và họ không hề nghi ngờ điều đó. Ace mong được gặp lại băng của em, và cả những người đã gia nhập sau khi cậu gặp những thành viên đầu tiên. Họ sẽ nhắn với Đảo Người Cá rằng hãy báo cho họ khi băng Mũ Rơm đến nơi để họ có thể gặp lại nhau.
Cuộc sống chưa bao giờ tốt đẹp đến vậy, tất cả là nhờ vào những hành động ích kỷ của một con quỷ.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro