"Bên ngoài trời mưa rồi."
Hà Lạc Lạc dựa vào cửa thủy tinh, cậu có chút giống như phát sốt, lại giống như dư âm của mùa hè để lại cho cậu, cậu dịch dịch cơ thể, đến gần bên cửa thủy tinh lạnh lẽo hơn một chút, đem mặt dán lên cửa, ý muốn đạt được liền vui vẻ.
"Làm gì vậy?"
Triệu Lỗi đột nhiên xuất hiện phía sau lưng cậu, làm cậu giật mình, ấp úng không nói lên lời, Triệu Nhượng lại phát hiện sắt mặt cậu đỏ đến lạ thường, liền đưa tay sờ sờ trán Hà Lạc Lạc, lại sờ lên trán chính mình.
"Có phải không sao đúng không, hắt xì."
Hà Lạc Lạc rầu rĩ hắt xì một cái, Triệu Nhượng cảm thấy không đúng lắm, chạy đi kéo Yên Hủ Gia đang đọc sách đến.
"Gia Gia, cậu xem nhiệt độ cơ thể Lạc Lạc, có phải phát sốt rồi không?"
Yêu Hủ Gia buông sách xuống đi đến, Hà Lạc Lạc liền túm chặt góc áo làm nũng, Hà Lạc Lạc không muốn mọi người vì mình mà lo lắng.
"Không sao đâu Gia Gia, hắt xì."
Yên Hủ Gia lập tức nghiêm túc, nhẹ nhàng gỡ tay Hà Lạc Lạc đang túm áo mình ra, trực tiếp đem trán mình áp lên trán Hà Lạc Lạc, Hà Lạc Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống, Triệu Nhượng thì nhanh chóng chạy đi lấy nhiệt kế.
"Có chút nóng a."
Triệu Nhượng đưa nhiệt kế cho Yên Hủ Gia, Yên Hủ Gia nâng mặt Hà Lạc Lạc lên, đưa nhiệt kế đến trán cậu đo một chút.
"Biu, Gia Gia bắn trúng tớ rồi."
Hà Lạc Lạc cái mũi hồng hồng cười hì hì nói, cậu cảm thấy trên người càng nóng, vô thức mà đến gần Triệu Nhượng, mặt cọ cọ ở tay Triệu Nhượng, vì tay Triệu Nhượng quanh năm bốn mùa đều rất mát, tạm thời có thể trở thành thuốc tốt của Hà Lạc Lạc.
"38.4℃, Hà Lạc Lạc, gần đây buổi tối không đắp chăn cẩn thận đúng không?"
"Không đúng không đúng, tớ rõ ràng có đắp cẩn thận mà."
Triệu Nhượng ở phòng khách lớn tiếng hét Hà Lạc Lạc phát sốt rồi, những người khác liền vội vội vàng vàng mà chạy ra.
Hạ Chi Quang cùng Trạch Tiêu Văn nhanh nhanh chóng chóng chạy vào phòng tìm thuốc, không chú ý mà đụng vào nhau một cái, Hạ Chi Quang một phen đem Trạch Tiêu Văn kéo đến, vừa xoa xoa đầu anh vừa lải nhải.
"Trước tìm thuốc hạ sốt cho Lạc Lạc, sau đó tìm Vân Nam bạch dược cho anh sau, tiểu Trạch anh đi đường để ý một chút, hôm nay thật đúng là một ngày không bình thường mà."
"Biết rồi biết rồi."
Trạch Tiêu Văn ấn ấn chỗ sưng trên đầu mình.
"Em xem, căn bản là không đau, trước tìm cho Lạc Lạc đã."
Hạ Chi Quang vừa tức giận vừa buồn cười, tưởng cậu không phát hiện bộ dạng Trạch Tiêu Văn quay lưng lại miệng nhỏ khẽ kêu một tiếng ai ya hay sao, nước mắt cũng chảy ra luôn rồi, còn nói chính mình không sao, giống như lần trước vì nhảy mà đau eo, lại không nói cho mọi người biết, Hạ Chi Quang càng nghĩ càng giận, nước mắt không nhịn được liền rơi xuống.
Trạch Tiêu Văn tìm trong ngăn tủ trong nhà, quay người lại nhìn thấy Hạ Chi Quang vừa khóc vừa kéo ngăn tủ, anh đành gọi cho Diêu Sâm cùng Châu Chấn Nam đang ở bên ngoài mua đồ ăn.
"Nam Nam, lúc về mua thêm chút thuốc hạ sốt, Lạc Lạc phát sốt rồi, thuốc hạ sốt trong nhà cũng không còn nhiều, mua thêm nhiều một chút, không hôm nay là ngày ý mà xảy ra nhiều chuyện thế."
"Em biết rồi, bảo Lạc Lạc nghỉ ngơi đi, hỏi em ấy xem buổi tối muốn ăn cái gì."
Trạch Tiêu Văn đưa khăn giấy cho Hạ Chi Quang, vội vã gọi Triệu Nhượng định cầm ô đi ra ngoài quay lại.
"Đợi một chút, bên ngoài vẫn còn mưa, cũng đừng đi ra ngoài, không cẩn thận lại phát sốt đấy, em đi hỏi Lạc Lạc muốn ăn cái gì."
"Vâng."
Trạch Tiêu Văn ngồi xuống bên cạnh Hạ Chi Quang, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, em không phải là mãnh nam sao? Như thế nào lại thích khóc như vậy hử."
"Tiểu Trạch."
"Hử, anh ở đây."
"Về sau đau ở đâu liền nói với em được không, đều có thể nói với bọn em, mọi người đều hậu thuận cho anh, em là đạo phòng tuyến cuối cùng của anh."
"Anh biết rồi."
Trạch Tiêu Văn dựa vào Hạ Chi Quang, hít mắt, thoải mái mà nghỉ ngơi một lát, Hạ Chi Quang ở bên cạnh thì không ngừng kể lại chuyện trước đây cho anh nghe, thật ra Trạch Tiêu Văn đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đáp lại cậu, cứ như vậy, cảm thấy đau đớn cũng giảm bớt.
Triệu Nhưỡng gõ gõ cửa, thật cẩn thận mà mở của ra, Hà Lạc Lạc là bị Yên Hủ Gia ôm về giường, Triệu Nhượng sờ trán Hà Lạc Lạc, lại biu một cái.
"38.3℃, trong nhà không có thuốc, Nam Nam cùng Sâm ca ra ngoài mua rồi, bọn họ hỏi muốn ăn gì, mang lên cho cậu, Dã ca với Hào ca ở dưới bếp nấu canh gừng, chờ lát nữa uống một chút sẽ đỡ thôi."
"Ăn lẩu đi."
"Được, Gia Gia cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, lát nữa rồi quay lại tớ ở trông cậu ấy là được."
Triệu Nhượng nhìn quầng thâm mắt của Yên Hủ Gia, biết Yên Hủ Gia làm việc liên tục mấy ngày rồi mới có được cơ hội nghỉ ngơi mấy ngày.
"Gia Gia cậu đi nghỉ ngơi đi, tớ ở một mình được."
"Không sao."
"Vậy cậu đến ngủ cùng tớ đi."
Hà Lạc Lạc nằm dịch ra để cho Yên Hủ Gia một chỗ, Yên Hủ Gia chính là vô cùng mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ rồi, Hà Lạc Lạc che miệng hắt xì một cái, đắp chăn đàng hoàng cho Yên Hủ Gia rồi chạy đến phòng Triệu Lỗi, sợ lây bệnh cho Yên Hủ Gia.
"Ngủ ngon nha."
Triệu Nhượng nói với Trạch Tiêu Văn Hà Lạc Lạc muốn ăn lẩu, Trạch Tiêu Văn gật đầu ý nói anh biết rồi, vừa lúc Diêu Sâm cùng Châu Chấn Nam về đến.
"Không đợi được, nên tiện mua đồ về làm lẩu."
"Qủa nhiên là người một nhà, muốn ăn cái gì đều đoán được."
Trạch Tiêu Văn cùng Hạ Chi Quang rửa tay, giúp Diêu Sâm cùng Châu Chấn Nam chuẩn bị, Lưu Dã cùng Nhậm Hào vừa lúc nấu xong canh gừng, mang một chén lên cho Hà Lạc Lạc.
Hà Lạc Lạc an tĩnh nằm trên giường Triệu Lỗi, Triệu Lỗi cùng Trương Nhan Tề ở bên cạnh hát cho cậu nghe.
"Không muốn uống, không có ngon."
Nước mắt Hà Lạc Lạc liền rơi xuống, Triệu Lỗi đau lòng lau nước mắt cho cậu, gật đầu bảo Trương Nhan Tề đi lấy khăn giấy.
"Dã ca các anh đi nghỉ một lát đi, Nhượng Nhượng em cũng đi nghỉ đi, để bọn anh chăm sóc em ấy cho."
"Em còn trẻ, tinh lực tràn đầy, đi xuống giúp mọi người vậy."
Triệu Nhượng bị Lưu Dã túm cổ áo mang về phòng.
"Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, đừng tưởng anh không biết vừa rồi em lén ra ngoài mua khoai tay lát cho Lạc Lạc, trời thì mưa còn mặc ít như vậy, Hào ca em nấu cho em một chén canh gừng, đến giờ ăn cơm mọi người sẽ gọi em."
Nhậm Hào đi đến xoa đầu Triệu Nhượng, đưa cho cậu chén canh gừng, còn cho cậu vài viên kẹo.
"Nhượng Nhượng nhà chúng ta thật ngoan."
"Vậy hai anh cũng từ từ nghỉ ngơi."
Triệu Nhượng có chút buồn, ngậm viên kẹo trong miệng, ôm cậu bé bọt biển an tĩnh ngủ, Lưu Dã cùng Nhậm Hào xác nhận Triệu Nhượng đã ngủ rồi mới rời đi.
"Đi thôi, trở về xoa xoa eo cho anh, eo lại đau đúng không."
"Sao em biết?"
"Vừa rồi thấy anh vẫn luôn đỡ, em trước đi tham gia hoạt động, quen được người bạn giới thiệu cho loại thuốc dán rất tốt."
"Đưa mấy đứa nhỏ chưa?"
"Đưa rồi, sao có thể chưa đưa."
Lưu Dã thích ý nhắm mắt lại, Nhậm Hào ở bên cạnh xoa xoa eo giúp anh.
"Lỗi ca, em không muốn khóc, nhưng nước mắt tự nhiên lại chảy xuống rồi."
Hà Lạc Lạc túm chặt tay áo Triệu Lỗi, nước mắt vẫn không ngừng chảy, Trương Nhan Tề ngồi ở bên giường giúp Hà Lạc Lạc lau nước mắt.
"Không khóc không khóc, Lạc Lạc nhà chúng ta kiên cường nhất, uống thuốc xong là khỏe thôi.
"Có thể cho em ăn kẹo được không."
Hà Lạc Lạc dùng đôi mắt lệ quang lấp lánh ngẩng đầu nhì Triệu Lỗi.
"Có thể, ở trong áo anh vẫn luôn có kẹo em thích ăn."
Hà Lạc Lạc uống thuốc xong liền buồn ngủ, bất tri bất giấc mà tiến vào mộng đẹp, Triệu Lỗi cùng Trương Nhan Tề nằm trên sô pha, đầu dựa vào nhau cũng cùng nhau ngủ thiếp đi.
"Mọi người đến giờ ăn cơm rồi, lẩu làm xong rồi."
Mội đám người lại vây quanh bàn ăn, vô cùng náo nhiệt.
"Lạc Lạc, hạ sốt chưa?"
Diêu Sâm lên xem xét nồi lẩu, nhìn đứa nhỏ tràn đầy sức sống, nhìn không được cười hỏi một câu.
"Khỏe, hết thảy đều ok."
"Về sau phải cho nhóc này 4 cái chăn, sợ em ấy chỉ chăm chú đắp cho báo hồng mà quên chính mình."
Châu Chấn Nam bưng đồ ăn lên, đem đồ ăn đưa cho Trạch Tiêu Văn rồi ngồi xuống.
Hà Lạc Lạc dẩu cái miệng nhỏ lên liền bị Yên Hủ Gia nhéo nhéo.
"Về sau không cần báo hồng nữa, em ngủ cùng cậu ấy."
"Ai ui."
Mọi người lại bắt đều trêu ghẹo hai đệ đệ, vừa lúc nồi lẩu cũng sôi rồi.
"Em không biết Diêu Sâm với Châu Chấn Nam buồn cười thế nào đâu."
Trạch Tiêu Văn ăn một miếng đậu hủ, nhưng mà nóng quá anh nói không lên lời, muốn nhổ ra, lại bị Hạ Chi Quang dùng tay đỡ được.
"Tiểu Trạch, anh ghê thật a."
"Tại sao lại thế này, anh vốn là muốn lấy khăn giấy để đỡ."
"Đừng, anh lấy khăn giấy xong cũng chưa chắc đỡ được, có khi còn rơi lại vào bát của chính mình ấy."
"Anh lại không chê anh a."
"Em cũng không chê anh a."
Trạch Tiêu Văn quay đầu quyết định không để ý Hạ Chi Quang nữa, Hạ Chi Quang lại phát hiện anh đang cười trộm.
"Diêu Sâm với Châu Chấn Nam ở trong bếp cứ như cãi nhau vậy, một người thì 'Diêu Sâm, anh bỏ hơi nhiều ớt rồi, Gia Gia với Lạc Lạc ăn không hết' người còn lại thì 'Trư Nam anh biết, không phải anh chuẩn bị hai nồi sao, một nồi nước dùng bình thường một nồi nước dùng cay."
Trạch Tiêu Văn cười mà ngả vào người Hạ Chi Quang.
"Rõ ràng chính là, nồi cay này cho có chút nhiều ớt, dễ nóng trong, vừa lúc thay đổi thời tiết, đến lúc đó cả nhà đều bị cảm."
"Châu Chấn Nam em có phải người Trùng Khánh không vậy."
"Cái này anh đứng về phía Diêu Sâm, anh ô ô ô..."
Trương Nhan Tề nói được một nửa liền bị Triệu Lỗi đút cho một viên cá viên.
"Ai? Tại sao lại không nóng?"
Trương Nhan Tề vừa nhai vừa mơ hồ không rõ hỏi.
"Rơi xuống đất rồi."
"Hả?"
Mọi người cùng nhau cười, vui vẻ mà ăn lẩu.
Đêm đã khuya, trời cũng đã tạnh mưa, mặt trăng chậm rãi hiện ra.
Phòng khách truyền đến âm thanh vui cười của mọi người, lát sau, từ các phòng truyền đến tiếng hít thỡ vững vàng mà yên tĩnh.
-Hết-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro