8.DÙ THẾ NÀO, HÙNG CŨNG SẼ LUÔN Ở ĐÂY-BÊN CẠNH AN AN.
Cậu dám nghĩ, dám bình luận,
tớ dám viết.
Ngọt hay ngược? Chay hay thịt? Hạnh phúc hay bi thương? Muốn một tình yêu dịu dàng đến tan chảy hay chiếm hữu đến nghẹt thở? Muốn rơi vào thiên đường hay kéo nhau xuống địa ngục?
Tớ viết tất. Cậu chỉ cần bình luận một lời, tớ sẽ dệt nên câu chuyện mà cậu không thể dứt ra. Đau đớn đến nghẹt thở hay hạnh phúc đến phát nghiện, tất cả đều tùy cậu chọn.
( Ý là tớ nhận req, char, plot,... cái gì cũng nhận hết á. )
Đọc lại chương cũ thấy lặp từ nhiều á chời, mấy nàng thấy văn phong tớ thế nào? Có gì bảo để tớ sửa nha.
Có nàng đặt oneshort DooGem gần tháng mà tớ chưa trả, nàng đọc được thì chờ tớ nha, chưa nghĩ được cốt truyện á.
*
( HùngAn, 1 x 1, ngọt, hiện đại, đô thị, công ôn nhu-kiệm lời x thụ thông minh-lém lỉnh,...)
*
Người ta nói, có những tình cảm không cần ồn ào mới gọi là sâu đậm.
Lê Quang Hùng là kiểu người như thế - trầm mặc, kín tiếng, nhưng từng ánh nhìn, từng cử chỉ nhỏ đều như dòng chảy ngầm, chậm rãi mà kiên định hướng về một người duy nhất - Đặng Thành An.
Anh không bao giờ nói yêu một cách dễ dàng, nhưng lại nhớ rất rõ người kia thích cà phê sữa đá không đường, sợ tiếng sấm mỗi khi trời mưa, và thường cuộn tròn chăn lúc ngủ như một đứa trẻ cần che chở.
Anh không giỏi nói những lời ngọt ngào, nhưng trong khoảnh khắc giông gió ập đến, Hùng có thể bỏ lại tất cả để chạy đến bên người ấy.
,
Còn Đặng Thành An lại là một câu chuyện khác.
Cậu thông minh, sắc sảo, thích đặt mọi thứ dưới ánh sáng của lý trí.
An thường cười khi lo lắng, hay pha trò khi muốn khóc, và luôn giữ cho mình một khoảng cách an toàn với cảm xúc, kể cả trong tình yêu.
Chính cậu là người nghĩ ra trò "chia tay một ngày" - không phải vì nghi ngờ Hùng, mà vì cậu sợ.
Sợ mình yêu nhiều hơn. Sợ một mai bị bỏ lại phía sau. Sợ bản thân không đủ mạnh để đi đến tận cùng đoạn đường hai người.
Nhưng sâu thẳm dưới vẻ ngoài lý trí và những câu nói nửa đùa nửa thật, An yêu chân thành, tha thiết, chỉ là trái tim ấy quá mong manh để tự tin phơi bày ra trước thế gian.
,
Họ thương nhau theo cách rất khác. Một người lặng lẽ tiến về phía trước không lời báo trước, một người dè dặt quay đầu lại kiểm tra từng bước chân.
Nhưng dù đi bằng nhịp điệu nào, cuối cùng, cả hai vẫn chọn hướng về nhau. Như thể đã hẹn trước từ một mùa mưa nào đó.
*
Đêm đó, khi chiếc chăn mỏng nhẹ nhàng vây quanh hai người, mọi thứ lắng lại trong không gian yên tĩnh. Cánh quạt trên trần nhà quay đều, tạo ra một làn gió mát lành, còn ánh đèn ngủ vàng vọt chỉ đủ chiếu sáng một góc tối trong căn phòng.
Đặng Thành An nằm sát cạnh Lê Quang Hùng,
đôi mắt sáng trong đêm tối như chứa đựng một điều gì đó mà Hùng chưa thể đoán ra. Cậu hơi nghiêng đầu, khẽ nhìn vào gương mặt của người yêu, ngập ngừng một chút trước khi lên tiếng.
- Hùng này, tụi mình thử xa nhau một ngày không?
Lê Quang Hùng ngẩng đầu, khuôn mặt anh thoáng ngạc nhiên. Xa nhau ư? Cái ý nghĩ ấy nghe có vẻ thật kỳ lạ. Nhưng không hiểu sao, trong ánh mắt Đặng Thành An, có một cái gì đó đủ thuyết phục để anh không thể phớt lờ.
- Xa... là sao? - Hùng cất giọng, muốn chắc chắn rằng mình không hiểu lầm.
- Không nhắn tin, không gọi, không gặp mặt. Một ngày thôi. Xem ai chịu không nổi trước. - An nhếch miệng cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt cậu có chút thách thức, như thể đã tính toán kỹ càng rồi.
Lê Quang Hùng hơi nhíu mày, nhưng rồi anh bật cười. Cậu người yêu của anh, luôn là người mang đến những trò nghịch ngợm mới mẻ, không bao giờ thiếu ý tưởng. Tuy nhiên, anh không thể không cảm nhận được một điều gì đó thật sự nghiêm túc trong lời nói của An.
- Thử thì thử. Nhưng em đừng có thua rồi lại đổ cho anh dụ dỗ nhé. - Hùng trả lời với một nụ cười đầy vẻ trêu chọc.
An nhìn anh, đôi mắt sáng lên một tia kiên quyết, và cái nhếch mép quen thuộc lại hiện lên trên gương mặt.
- Đừng coi thường sức chịu đựng của em. - Giọng An nhẹ nhàng nhưng lại lấp đầy sự tự tin đến lạ lùng.
Mới 10 giờ, họ đã cùng nhau nằm trong chiếc chăn mỏng, hơi thở đều đều, không một lời nói, chỉ có tiếng quạt quay đều và ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ.
Nhưng 11 giờ, khi màu đêm dần lấp đầy bầu trời, họ tách ra, mỗi người về nhà riêng của mình.
Hùng lái xe về căn hộ nhỏ của bản thân, không gian vẫn quen thuộc nhưng hôm nay.
Anh vào nhà, cởi giày, và bước vào phòng ngủ.
,
Ngày mùng 10 của tháng ấy, trò chơi bắt đầu.
Không có tin nhắn, không có những cuộc gọi kéo dài vào lúc đêm khuya.
Chỉ còn lại những khoảng lặng.
Mỗi giây trôi qua, như thể thử thách sức chịu đựng của cả hai người.
Hùng không thể không để ý đến sự vắng mặt của An trong những khoảnh khắc thường nhật, cảm giác ấy lạ lẫm, nhưng lại khiến anh bồn chồn.
Trong khi đó, An cũng không khỏi cảm nhận sự trống vắng trong lòng khi không còn được nghe giọng nói ấm áp của Hùng mỗi sáng, không còn cái cảm giác được chia sẻ từng khoảnh khắc trong ngày.
Trò chơi này có lẽ không đơn giản như cậu tưởng.
*
7 giờ sáng,
Lê Quang Hùng tỉnh giấc trong ánh nắng sớm nghiêng nghiêng xuyên qua lớp rèm trắng mỏng, vẽ nên những vệt sáng lặng lẽ trải dài trên ga gối. Mọi thứ trong phòng như còn ngái ngủ, phủ lên một lớp tĩnh lặng dịu dàng. Theo thói quen, tay anh đưa về phía chiếc điện thoại đặt nơi đầu giường. Nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm nhẹ vào viền máy lạnh buốt, động tác bỗng khựng lại.
Hôm nay - không được nhắn tin.
Màn hình khóa khẽ sáng lên. Vẫn là An - khoảnh khắc cậu nghiêng đầu cười dưới tán bằng lăng đượm màu tím sẫm, ánh nhìn hồn nhiên như gió đầu hè. Gương mặt ấy, sống động đến lạ: nét cong của khóe mắt, lúm đồng tiền lấp ló nơi gò má, cả cái cách nụ cười nghiêng nghiêng như sắp nói điều gì đó... Không cần âm thanh, hình ảnh ấy vẫn đủ làm lòng người dịu xuống.
Hùng dừng lại. Ánh mắt anh chạm vào màn hình, như chạm vào một điều gì thân thuộc, ấm áp. Chỉ một cái nhìn thôi, mọi thứ trong lòng như được xoa dịu, như thể An vẫn đang ở đâu đây, rất gần.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ thở ra thật khẽ, rồi đặt điện thoại xuống, không mở máy.
"Chỉ một ngày thôi mà." Quang Hùng tự nhủ. Nghe giống một câu an ủi hơn là xác tín.
,
Nhưng chỉ một giờ sau, lòng anh đã thấy thiếu.
Một cảm giác mơ hồ mà rõ ràng--như ai đó rút bớt một mảnh trong cuộc sống thường nhật. Những buổi sáng trước, An luôn là người mở đầu ngày mới - một sticker hình ly cà phê nóng, kèm dòng chữ quen thuộc: "Thức chưa đồ ngốc?" - lém lỉnh, nhưng đầy lao lòng.
Bấy giờ, mọi thứ im lặng.
Màn hình trống trơn.
*
Mười giờ. Rồi mười một giờ.
Hùng cố lấp đầy thời gian bằng công việc, cà phê với bạn, thậm chí lôi cả playlist cũ ra nghe lại. Nhưng kỳ lạ thay, giai điệu nào cũng dẫn anh trở về cùng một nơi: tiếng cười khúc khích của An khi chui trong chăn xem phim ma, chiếc gối ôm bạc màu mà cậu cứ nhất quyết không thay, hay mùi bạc hà nhè nhẹ quanh cổ áo mỗi lần cậu nép vào anh trong những chiều se lạnh.
Không gì rõ ràng, nhưng từng chút một - từng âm thanh, từng mảnh vụn ký ức - đều là An, theo cách lặng lẽ, dai dẳng và không sao tránh khỏi.
"Trời ơi, mới nửa ngày thôi mà..." Hùng khẽ thở. Trán tựa lên lòng bàn tay, mắt khép hờ muốn trốn vào bóng tối phía sau mí mắt.
Không rõ anh là đang thử sức chịu đựng chính mình, hay là đang lần đầu thật sự đối diện với điều đơn giản nhất: thiếu An, hóa ra lại khó đến vậy.
*
Chiều xuống,
Chiều vừa nghiêng bóng, trời Sài Gòn đã đổ mưa. Không phải kiểu mưa lất phất rải rác báo hiệu, mà ào xuống đột ngột như có ai bất ngờ vặn tung một vòi nước khổng lồ trên cao. Mưa trút xuống trắng xóa, rào rào gấp gáp trên mái tôn, vỉa hè, và những tấm áo mỏng chưa kịp tìm chỗ trú. Đường phố nhòe đi trong làn nước, đèn xe kéo dài thành những vệt sáng run rẩy. Không khí nặng trĩu, quất vào mặt là mùi nhựa đường bốc hơi, lẫn lộn tiếng còi, tiếng nước văng và đôi ba tiếng thở dài bị nuốt mất trong âm thanh hỗn độn.
Hùng lái xe chậm lại giữa cơn mưa trắng xóa. Qua lớp kính chắn nước, khung cảnh phía trước hiện lên mờ mịt.
Anh bỗng nhớ - Thành An sợ sấm.
Mỗi lần mưa to kèm sấm, cậu sẽ dúi đầu vào ngực anh, thì thầm:
- Ghét quá... Đừng đi xa em nha.
Quang Hùng siết chặt tay lái. Một cơn co thắt bất chợt thoáng qua lồng ngực.
Lỡ hôm nay có sấm... Lỡ An sợ mà không có ai bên cạnh...
Anh liếc đồng hồ - 4 giờ 38 phút.
Vẫn còn hơn bảy tiếng nữa. Nhưng bất giác, anh biết - mình không muốn chờ.
*
5 giờ chiều. Mưa rơi. Và tim Đặng Thành An chẳng hiểu sao thấy trống rỗng đến mức không muốn làm gì.
Cậu ngồi một mình trên ghế sô pha, chiếc mền mỏng quấn quanh người nhưng chẳng thể xua đi cái lạnh thấm vào từng ngóc ngách trong lòng. Tivi vẫn bật, những hình ảnh nhòe nhạt trên màn hình chẳng có chút sức sống nào để kéo An ra khỏi cái cảm giác mông lung này.
Cậu từng nghĩ hôm nay sẽ dễ dàng - một ngày không có Hùng, không có tin nhắn, không cuộc gọi. Dù gì thì cũng chẳng phải là lần đầu. Nghĩ vậy nhưng thực tế lại chẳng giống như dự định.
Từ lúc tỉnh dậy, cậu đã thấy lòng mình rối bời, có một thứ gì đó đè nặng trong ngực. Chỉ là một cảm giác trống rỗng đến khó tả, giống như cậu vừa tự tay đóng lại cánh cửa trái tim mà quên mất rằng mình sẽ cần người để mở ra.
An nhìn đồng hồ. Rồi lại nhìn điện thoại. Không có gì.
Cậu cười khẽ. Thật ra, Đặng An không muốn giấu mình nữa. Cậu tự nhủ:
- Chịu đựng đi, là mày chọn trò này mà...
Một ngày không có nhau. Một ngày thử xem liệu tụi mình có thể tồn tại mà không cần đối phương. Một thử thách nhỏ để kiểm tra xem tình cảm có đủ sâu đậm để chống chọi lại sự im lặng này hay không.
Cậu bảo mình mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại đếm từng tiếng tích tắc, từng phút trôi qua. Hy vọng một dòng tin nhắn ngắn ngủi hiện lên, chỉ để biết anh vẫn nghĩ về mình.
Nhưng chiếc điện thoại im lặng, không một âm thanh. Và trong cái im lặng đó, cậu bắt đầu cảm thấy sợ. Sợ không phải vì bị bỏ rơi, mà sợ chính mình không còn đủ can đảm để chờ đợi thêm nữa.
Ngoài cửa, mưa vẫn rơi nặng hạt. Sấm vang lên một tiếng trầm đục, vỡ ra giữa không gian tĩnh lặng. An rùng mình, co lại trong chiếc mền, nhưng trái tim thì cứ đập thổn thức. Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch.
Chậm rãi bước ra, cậu liếc qua mắt thần. Và rồi, tim cậu như ngừng đập.
Lê Quang Hùng. Đứng đó, giữa hành lang tầng ba. Ướt đẫm trong mưa, mái tóc rũ xuống, ánh mắt đỏ hoe, tay nắm chặt điện thoại.
Lúc cánh cửa mở ra, An chỉ kịp thấy bóng dáng Hùng, ướt sũng trong mưa, mái tóc ướt rủ xuống che đi phần nào khuôn mặt anh. Ánh mắt Hùng sâu thẳm, ánh lên những nỗi niềm chưa từng nói, như đã trải qua bao nhiêu cơn giông bão, nhưng vẫn kiên định và vững vàng.
Tim An đập loạn nhịp, như thể thời gian ngừng lại. Cậu không nghĩ gì cả, chỉ có một cảm giác mãnh liệt - hơi thở của Hùng, vương vấn, gần gũi đến mức như thể anh là người duy nhất có thể chữa lành mọi vết thương trong lòng cậu, xoa dịu tất cả những trống vắng chưa bao giờ nguôi ngoai.
- Anh...
Không một chút do dự, An lao về phía anh. Cậu nhào vào lòng Hùng, thân thể rúc vào anh như làn sóng tìm bến bờ bình yên. Mưa thấm vào làn da An Đặng, lạnh lẽo, nhưng không khiến cậu bận tâm.
Chỉ có Hùng.
Chỉ có hơi ấm từ anh là tất cả những gì cậu cần. An ôm chặt lấy anh, tim như vỡ òa, không phải vì lạnh mà vì sự hạnh phúc bất ngờ, vì cảm giác được trở về, được bảo vệ sau chuỗi ngày thử thách và những khoảnh khắc hụt hẫng.
Hùng có phần bất ngờ, nhưng chỉ trong giây lát, anh đã cuốn An vào vòng tay mình, siết lại thật chặt--như muốn khảm cả hình bóng cậu vào tâm trí--như không muốn để cậu thoát khỏi sự an toàn này dù chỉ một giây. Quang Hùng vuốt nhẹ lưng cậu, một hành động âu yếm khiến An càng thêm tin tưởng vào sự bảo vệ của anh.
- Em không sao đâu, đừng lo. - Giọng Hùng nhẹ nhàng, trầm ấm hệt một lời hứa vĩnh cửu. Anh thì thầm vào tai An, mỗi từ anh nói ra như làn gió ấm áp xoa dịu những lo lắng, dỗ dành những cơn sợ hãi trong cậu.
Đặng Thành An nhắm mắt, cảm nhận từng cử động của Hùng, cảm nhận nhịp đập trái tim anh hòa nhịp với trái tim mình. Cậu ngẩng đầu lên, một nụ cười mơ màng hiện lên trên môi, không nói một lời, chỉ để cảm giác này trọn vẹn, chỉ để lưu giữ khoảnh khắc thiêng liêng này.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng cậu, một thế giới hoàn toàn khác biệt, chỉ có anh, và chỉ có anh.
,
Và khi Hùng nhẹ nhàng vén tóc ướt của cậu, đôi mắt anh đắm đuối nhìn vào An.
- Anh không chơi nữa.
An ngạc nhiên, miệng khẽ mở ra, nhưng không biết phải nói gì.
- Gì cơ...?
Quang Hùng lắc đầu, giọng anh khàn đi vì sự bối rối, mệt mỏi:
- Trò này... không vui chút nào. Không nhắn tin cho em, anh thấy nghẹt thở. Không gọi em là "bé con", anh thấy hụt hẫng. Trời mưa mà không biết em có sợ không, anh phát điên mất.
Anh không muốn mất em, dù chỉ là một ngày.
Không có kịch tính, không có cao trào. Chỉ là một lời thú nhận đơn giản nhưng đầy đau đớn giữa mưa, đủ khiến An An lặng người.
- Vậy từ giờ... không thử nữa ha?
- Ừ. Anh thua rồi. Nhưng cũng không cần thắng đâu.
Ngoài cửa, mưa vẫn rơi. Không vội vàng, không cuồng nhiệt, chỉ là một cơn mưa nhẹ nhàng mà bao bọc lấy không gian. Cả hai đứng đó, giữa không gian ấm áp và mưa lạnh, như thể thời gian ngừng trôi.
Đặng Thành An biết, không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần được ở bên anh, mãi mãi.
Trò chơi này kết thúc không vì ai thua.
Mà vì cả hai nhận ra - bình yên là khi không cần kiểm chứng nữa.
*
Từ ngày đó, khi Lê Quang Hùng ôm chặt lấy cậu, trong lòng An không còn chỗ cho những nghi ngờ nữa.
Cậu từng nghĩ tình yêu là những thử thách phải vượt qua, là những khoảnh khắc chơi vơi để biết tình cảm mình có đủ lớn hay không. Nhưng giờ đây, cậu hiểu rằng tình yêu không cần phải lắm đợt sóng gió hay những cơn bão để chứng minh sức mạnh của nó. Những gì cậu cần chỉ là một vòng tay thật chặt, một ánh mắt sâu thẳm, và một lời hứa không bao giờ rời đi, dù thời gian hay hoàn cảnh có thế nào.
Với An, tình yêu giờ đây chỉ đơn giản là sự tin tưởng vô điều kiện, là khi bạn yêu một người mà không hề sợ mất họ.
Là khi bạn không còn lo lắng về việc họ có còn ở đó, vì bạn biết rằng không gì có thể thay đổi được điều đó.
Song, tình yêu của Hùng không phải là một lời hứa suông, mà là sự bảo vệ tuyệt đối, là sự an yên mà Đặng Thành An này không cần phải tìm kiếm thêm ở bất cứ đâu nữa.
Đó là sự hiện diện vô hình nhưng mạnh mẽ, như một bức tường vững chắc che chắn mọi nỗi lo âu, như một lời thầm thì rằng: "Dù thế nào, anh cũng sẽ luôn ở đây."
*
trả bà hyan010492, bà ưng không hả bà?
mà sao truyện tớ nó flop dữ vậy?🙂
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro