Chap 1.3

Hermione mỉm cười với anh ta xen lẫn khó chịu và mệt mỏi. Cô lắc đầu và bước qua hành lang mà không có phương hướng. Rốt cuộc thì cô đã nói dối vì đây là thời kỳ rảnh rỗi của cô. Trong khoảng tuần trước, cô đã học được cách tốt nhất là nên tránh những lời chế nhạo và nơi đông người khi mà cô chính là mục tiêu di chuyển, và vì vậy, cô bước đi không mục đích, hy vọng sẽ tránh được bất cứ điều gì liên quan đến Trận chiến chia tay của năm. Khi cô rẽ vào hành lang trống tiếp theo, trái tim cô ngay lập tức chùng xuống trước những gì đang chào đón trước mắt mình.

Draco dựa vào tường, ôm vai Pansy Parkinson, và cô ta ôm eo anh - cả hai bị khóa chặt vào nhu trong cái ôm cứng ngắc của Pansy. Tiếng tiếng thở hổn hển xen lẫn giận dữ và tổn thương của Hermione đã kéo hai người họ ra xa.

"Hermione!" Draco bối rối thốt lên. Anh đẩy Pansy ra khỏi người, nhưng Hermione đã bắt đầu bỏ đi. Anh nhìn chằm chằm vào Pansy. "Tránh xa tôi ra, Parkinson."

Cô nhếch mép. "Anh là người hôn khá giỏi đấy, Draco."

Anh trừng mắt. "Cảm ơn. Còn cô thì dở tệ."

Anh để Pansy ở đó với biểu cảm như có vẻ bị xúc phạm, nhưng anh không quan tâm, ít nhất là vậy. Cuối cùng khi anh bắt kịp Hermione ở hành lang khác và kéo cô lại, đôi mắt cô đã long lanh những giọt nước mắt không giấu được.

"Hermione, hãy nghe anh nói ..."

"Không! Tại sao em phải nghe?" cô ấy đã hét lên.

"Bởi vì em biết anh sẽ không bao giờ hôn Parkinson! Cô ta dồn anh vào chân tường, được chứ? Nó chỉ xảy ra- anh đã đẩy cô ấy ra -"

"Rõ ràng là anh đã không cố gắng làm thế," Hermione lạnh lùng nói.

"Và ngay cả khi anh có hôn cô ấy đi nữa" Draco nói, phớt lờ những lời cuối cùng của cô, "thì điều đó cũng không quan trọng lắm với em, chúng ta đã chia tay. Em chia tay với anh, nhớ chứ?"

"Chà, anh thì chưa bao giờ ngăn cản em, phải không?" Hermione nói. Cả hai đều có thể cảm thấy cuộc tranh cãi cuối cùng của họ đang dần dần trở nên tồi tệ giữa hơn, và sự bực tức hiện rõ trên trán Draco.

"Hermione, bỏ nó đi. Đừng chơi trò chơi ngu ngốc đó nữa. Anh muốn ở bên cạnh em, nhưng không phải theo cái cách này, không phải khi mà em hành động như bây giờ!"

"Lại nữa, đổ hết lỗi cho em! Tại sao mỗi lần chúng ta cãi nhau, thì đó là do em quá nhạy cảm, hay vì em không bao giờ thẳng thắn? Draco, thật lòng đấy, kể từ thời điểm chúng ta bắt đầu hẹn hò. Có lẽ anh chưa bao giờ thử nghĩ rằng anh sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào! "

"Em không thể nói anh chưa từng thử được!"

"Tất nhiên là anh đã không, nếu không thì chúng ta sẽ ở bên nhau ngay bây giờ, và không phải đối mặt với những sự cợt nhả, chế giễu, hay những kẻ đeo huy hiệu cho thấy họ đứng về phía ai!

"Em biết đấy, em đã bắt đầu toàn bộ chuyện này, em đã có ý định đeo chiếc huy hiệu chết tiệt của mình, em sẽ không cởi nó ra trong một giây! Em có nhận ra điều đó có nghĩa là gì không? Em đúng, anh sai, nhưng rõ ràng không phải là vậy, chúng ta đều có lỗi. Tại sao chúng ta không thể thừa nhận những gì ta đã làm dẫn đến kết quả này thay vì để ý những thứ nhỏ nhặt ngớ ngẩn? " Draco nói.

"Cái huy hiệu này cho em biết em đã sai khi yêu anh," Hermione lạnh lùng nói. "Nó ở đó để nhắc nhở em lý do tại sao em không thể ở bên anh thêm một lần nào nữa. Bởi vì chúng ta ở bên nhau không hiệu quả, anh và em. Anh có thể nghĩ khác nhưng đó là sự thật. Và em sẽ không bao giờ phạm sai lầm khi yêu anh một lần nữa."

Draco im lặng. Một giọt nước mắt đã trào ra từ mắt Hermione, cô gạt đi một cách tức giận. Cuối cùng, cô đã để anh đứng đó và tiếng chuông báo tan học, Draco băng qua đám đông một cách máy móc, không chắc anh đã bao giờ cảm thấy tổn thương như này trong suốt cuộc đời mình chưa.

-------------------------------------------------------

"Chị là một đứa ngốc, Ginny." Hermione xoa xoa đôi mắt sưng đỏ của mình và để đầu cô ngã xuống gối.

"Không, chị không phải," Ginny nói một cách chân thành. "Chị đã bắt gặp anh ấy trong một tình huống tồi tệ và chị liền mất bình tĩnh."

"Nhưng chị có phải lúc nào cũng mất bình tĩnh không? Và anh ấy thực sự có đang ở trong một tình huống tồi tệ không? Hay anh ấy thực sự đã hôn Parkinson trong hành lang đó?" cô ấy nói một cách nghiêm túc.

"Nghe này, có lẽ Pansy chỉ đang thử xem Draco nghĩ gì và rõ ràng cô ta đã ghim chặt cái cơ thể đó lên người anh ấy. Và không giống như Malfoy có thể phàn nàn, anh ấy biết rõ rằng khi chia tay với chị, anh ấy sẽ phải chấp nhận những điều...- nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy không phải một người bạn trai lý tưởng! " Ginny vội vàng nói thêm. "Nào, Hermione, đừng cho bản thân thêm lý do để buồn bã ngay bây giờ!"

"Tốt thôi. Có lẽ anh ấy đã đến sai nơi và sai thời điểm. Nhưng điều đó không thay đổi những gì anh ấy nói - những gì chị đã nói. Và chị là một tên ngốc," Hermione rú lên.

"Vậy thì, chị có thể ở lại ký túc xá khóc lóc như mọi khi, hoặc có thể xuống Đại sảnh ăn tối, tuỳ chị."

"Em đang hỏi chị phải lựa chọn giữa việc ở lại đây, tránh xa những đám ngu xuẩn đột lốt người hoặc ăn tối trong khi phải nghe những lời chế nhạo và cổ vũ ngu ngốc ư? Thật là một câu hỏi kém thuyết phục, Ginny."

Cô ấy nhún vai. "Vậy hãy làm theo cách của chị, nhưng em sẽ ở Đại sảnh nếu chị cần đến em."

Khi Hermione nhìn cô ấy đi mất, cô cho phép mình tiếp tục chìm đắm trong sự tự thương hại của bản thân. Rốt cuộc thì cô xứng đáng với điều đó. Draco đã nói rằng anh muốn ở bên cô, đó là những lời cô đã mong được nghe trong nhiều ngày, nhưng cô chỉ đơn giản là tiếp tục, ném hết những lời xúc phạm này đến lời xúc phạm khác, thậm chí nói với anh rằng cô sẽ không bao giờ yêu anh nữa. Làm sao cô có thể nói điều đó khi mà cô biết, ngay cả bây giờ, cô vẫn còn yêu anh?

Anh ấy có thể đã nói gì đó, Hermione cay đắng nghĩ. Mỗi khi họ tranh cãi, anh ấy luôn nhường nhịn. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh xứng đáng với những gì cô nói. Hermione biết rằng dù có bị khiêu khích hay không, Draco sẽ không bao giờ nói những điều tổn thương như vậy với cô. Làm sao anh có thể tha thứ cho cô? Trừ khi cô thú nhận rằng cô cũng nhớ anh ấy, vẫn muốn ở bên anh ấy, và chấm dứt Trận chiến chia tay ngớ ngẩn này. Hermione biết điều đó sẽ khiến mọi thứ trở nên đúng đắn.

Khi cô xuống cầu thang để tìm Draco, Hermione, như thường lệ trong vài ngày gần đây, tiếp theo là những lời lăng mạ trêu chọc hoặc những tràng vỗ tay. Tuy nhiên, cô nhận thấy rằng có thứ khác đang theo sau cô ngay hôm nay. Cormac McLaggen, với dáng vẻ cao lớn và trưởng thành, đang bám đuôi cô theo một cách rất rõ ràng. Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế bành trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor và vội vã đuổi theo cô, nhưng không nói một lời. Cuối cùng, khi Hermione không thể chịu đựng được nữa sau khi đi xuống ba bậc cầu thang, cô cố tình dẫn anh đến một góc riêng tư và lao tới đối mặt với anh.

"Cormac, tôi biết cậu đang theo dõi tôi."

Anh dừng lại ngay trước mặt cô và cố gắng nhìn xung quanh một cách ngây thơ. "Tôi chỉ đi - đi - ăn tối?" anh cố tỏ vẻ bình tĩnh.

"Ý của cậu là cậu đang đi theo một phương hướng không nhất định bởi cậu đang theo dõi tôi phải không." Thay vào đó, Hermione nói "Và nếu bạn ở đây để tra hỏi tôi về Draco thì cậu có thể quay lại ngay vì lần cuối cùng, tôi sẽ không bao giờ nói về lý do chúng tôi chia tay!"

Cormac nhìn cô chằm chằm. "Đó không phải là lý do tại sao tôi..."

"Và tôi thực sự có một số công việc phải làm ở tầng dưới nên làm ơn hãy để tôi yên..."

"Granger, tôi đến đây không phải để nói chuyện với cậu về Malfoy," Cormac nói một cách trôi chảy, như thể anh thấy cô đang nói về một trò đùa khôi hài.

"Vậy tại sao anh lại ở đây?" Hermione nghi ngờ nói.

"Để xem cô thế nào?" Cormac nói, hơi không tự tin về bản thân.

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Erm, tôi cho là vậy."

"Ồ. Chà, tôi không sao, cảm ơn cậu. Nếu chỉ có vậy thì tôi đi trước đây ..."

"Không, đó không phải là tất cả," Cormac nói nhanh. "Ý tôi là, bây giờ tôi biết rằng cậu ổn, như vậy... Và cậu hoàn toàn quên đi Mal..."

Hermione nhướng mày hoài nghi. "Liên quan gì đến cậu?"

"Nghe này, Granger, tôi luôn nghĩ rằng thật là một sai lầm lớn khi cậu và Malfoy bắt đầu hẹn hò. Chắc chắn rồi, và có vẻ mọi người đều đang mong đợi hai người bắt đầu đi chơi hay hẹn hò, nhưng có lẽ tôi là người duy nhất đợi hai người... chia tay. Và bây giờ cuối cùng, cậu lại độc thân và tôi - tôi, Hermione, tôi nghĩ cậu có thể cho tôi một cơ hợi..."

Hermione đã cố gắng rất nhiều để không buồn cười trước những lời nói của anh ta. "Ý cậu là, đi chơi với cậu?"

"Đó có phải là một lời đồng ý không?" anh háo hức nói.

Không nói được lời nào, và không thể hiểu cái cách mà McLaggen lấy sự im lặng của cô như một sự đồng ý, Hermione chỉ đơn giản là lùi lại khỏi anh ta, điều đó đã vô tình xô ngã một hiệp sĩ trong quá trình ấy. Cô ấy bỏ đi, và khi Cormac tiếp cận (hay đúng hơn là đuổi theo) cô quay ngược trở lại và Hermione buộc phải quay lại với anh ta. Cô phải đặt một tay trước mặt, giữ anh ta lại, và một tay đặt lên trên chiếc bàn ngay gần đó, nó giúp cô giữ khoảng cách với anh ta khi khuôn mặt của McLaggen gần một cách báo động.

"Nếu nó giúp ích," cô cảm thấy Cormac thở phào, "Tôi sẽ đi chơi với cậu." Và rồi anh ta tiến lại gần Hermione, người mà lưng dưới đã bị ép vào mép bàn một cách đau đớn để cố gắng giữ khoảng cách nhất định với anh.

"Ôi!" Hermione kêu lên. "Nhưng làm ơn McLaggen, tránh xa tôi ra,—"

Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì ai đó đã kéo anh ta ra khỏi cô, ném anh ra xa, và nắm lấy cánh tay Hermione.

"McLaggen?" Draco nói trong sự hoài nghi. "Em nghiêm túc đấy chứ?"

"Cái gì? Không! Anh ta là một kẻ ngang ngược, anh ta đã dồn em vào đó—!"

"Này! Tôi đang có một cuộc nói chuyện riêng với Hermione nếu anh không để ý—"

"Cút đi," Draco gầm gừ về phía anh. "Hoặc không tao sẽ dùng ma thuật lên mày đấy."

McLaggen, khi thấy Draco đã mạnh tay đẩy anh ta ra, trông khá hoảng hốt và ngay lập tức đi ra khỏi hành lang lớn để cho họ có sự riêng tư.

"Ra là vậy? Parkinson đặt môi cô ấy lên môi anh còn em ở đây tán tỉnh với McLaggen?" Draco hung tợn nói, khi bóng McLanggen đã đi khuất mắt họ

"Em không tán tỉnh với bất kỳ ai, em đang trên đường đến Đại sảnh đường để–!"

"Đầu tiên, em nói với anh rằng em không bao giờ có thể yêu anh thêm lần nào nữa và bây giờ là thế này. Mục tiêu của cuộc đời em là hủy hoại hoàn toàn anh sao, Hermione? Được thôi. hãy tiếp tục đeo chiếc huy hiệu chết tiệt đó của em đi, tiếp tục cố thuyết phục bản thân rằng em không làm gì sai đi."

Anh quay lại để bỏ cô ở đó nhưng Hermione đã hét lên. "Anh là một tên ngu ngốc đánh khinh, Draco!"

Draco thô bạo quay lại để đối mặt với cô một lần nữa. "Gì nữa nào? Giờ thì anh đã làm gì? Nói đi? Hay em đã nghĩ ra ý tưởng nào đó để đổ hết lỗi lên đầu anh chưa?"

"Không," Hermione giận dữ nói. "Em xuống cầu thang để tìm anh và nói cho anh tất cả những gì anh có thể đã muốn nghe. Em định xé bỏ huy hiệu này và nhận lỗi về tất cả những gì đang diễn ra ở đây. Nhưng em đoán anh đang quá bận rộn để có thể dành thời gian cho nó, phải không. "

Draco, người đã định tiếp tục bắt bẻ cô, đột nhiên không nói nên lời. Miệng anh há hốc như cá mắc cạn, nhưng Hermione đã không quan tâm nữa.

"Anh muốn em tiếp tục đeo chiếc huy hiệu này? Được thôi, em sẽ làm. Nhưng bây giờ anh đã biết lý do để em bỏ nó, bởi vì anh không thể đổ lỗi cho em. Lần này anh không thể nói do em làm quá lên mọi chuyện, hoặc do em quá nhạy cảm - lần này, đó là lỗi của anh, Draco, chứ không phải em. "

Cô quay đi, chờ đợi Draco gọi lại, để cảm nhận bàn tay của anh khi vòng qua người cô, bởi vì anh đơn giản là không thể để cô bỏ đi... nhưng không có chuyện gì xảy ra. Mím chặt môi lại, Hermione lững thững bước ra khỏi hành lang, biết rõ trái tim mình sẽ khiến cô thất vọng và đau đớn nhường nào, nó khiến cô chìm trong nỗi buồn khi ở ký túc xá một lần nữa.

----------------------------------------------

Draco đã trải qua những ngày tiếp theo vô cùng tồi tệ, như thể anh là một thây ma giữa một biển học sinh đang sinh sống. Mọi người bắt đầu chú ý đến điều đó và tự họ biết rằng có gì đó đã xảy ra giữa hai người, nhưng không ai dám hỏi thẳng một trong hai người tại sao. Điều duy nhất thật sự tốt ở đây chính là sự thương hại của mọi người, mỗi khi anh có mặt không một huy hiệu, lá cờ hay biểu tượng nào được tung hô cả. Như thể chưa có Trận chiến chia tay nào đã diễn ra. Mặc dù vậy, nhiều người vẫn tung hô Đội Granger hoặc Đội Malfoy ở Đại sảnh hoặc hành lang, nhưng khi nhìn thấy một Malfoy lơ đễnh và một Hermione trông đầy sát khí, không một ai dám làm bất cứ điều gì.

"Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người vậy?" Blaise hỏi lần thứ n.

"Câm mồm đi," Draco nói, trong khi chọc dĩa của mình vào miếng thịt xông khói.

"Nào, tao là người bạn tốt nhất của mày mà. Tao sẽ giảm giá cho mày hai mươi phần trăm chiếc áo thun Team Malfoy nếu mày nói với tao", Blaise nói đầy khích lệ. Một chút khó chịu thoáng qua trên mặt Draco trong giây lát. "Vẫn không hả? Được rồi, tốt thôi, năm mươi phần trăm, đó là tất cả những gì tao có thể giảm cho mày."

Anh đưa chiếc áo phông ra trước mặt người bạn thân nhất của mình và Draco ngây người nhìn nó. Anh từ từ nhận lấy nó từ tay Blaise và tiến hành ngâm lấy nó vào bình nước bí ngô bên mình. Blaise kêu lên một tiếng phản đối rồi vội vàng lấy nó ra, và chiếc áo đã hoàn toàn ướt sũng.

"Mẹ kiếp!" anh ta giận dữ hét lên "Mày nợ tao năm galleons đấy!"

"Và mày nợ tao hai tuần đáng lẽ ra tao phải được sống bình yên, hoặc thậm chí cả Hermione nếu bọn tao có một sự riêng tư chết tiệt nào đó để nói về mọi thứ chứ không phải mớ hỗn độn này. "

Lần đầu tiên, Blaise tỏ vẻ hối lỗi khi nghe giọng nói cam chịu của bạn mình. Anh đặt chiếc áo phông ướt nhẹp sang một bên và vỗ nhẹ vào vai Draco.

"Nghe này, chuyện này sẽ bị bỏ vào lãng quên, và mày sẽ sớm nói chuyện với Granger mà không cần cả trường nhìn chằm chằm vào mày. Đây chỉ là một cơ hội kiếm tiền nhất thời mà tao nghĩ ra trong lúc tao đang kiệt quệ hết mức mà thôi... Trên thực tế, hãy bắt đầu đi, hãy nói chuyện với cô ấy ngay bây giờ!"

Blaise chỉ tay về phía Hermione, người đang ngồi quay mặt về phía bàn Slytherin. Draco nhìn về phía cô ấy và như thường lệ, Đội Granger chào đón cô ấy, Kèm theo đó là một số tiếng la ó. Anh nhìn thấy vai Hermione rũ xuống khi tiếng ồn bắt đầu và ngay lập tức anh muốn ở bên cô và đảm bảo rằng cô ấy vẫn đang ổn.

"Không còn cơ hội nữa đâu." Draco chán nản nói. "Cô ấy đã nói với tao rằng, bọn tao sẽ không bao giờ quay lại với nhau. Và khi cô ấy muốn nói chuyện với tao, tao sẽ trở thành một tên đần tự huyễn hoặc bản thân... Tao thậm chí còn không dám quay lại với cô ấy."

"Chà, đó là bởi vì mày là một tên ngốc, nhưng tao biết cô ấy đang nói dối về việc không thể yêu mày nữa," Blaise nói một cách chắc chắn. "Cô ấy đang cố thuyết phục bản thân về điều đó, nhưng đó không phải là sự thật. Cô ấy yêu mày."

"Chà, không phải tao có thể khiến cô ấy quay lại với mình, không phải sau những gì cô ấy đã nói."

"Tất nhiên là mày có thể," Blaise tiếp tục. "Chỉ cần làm điều gì đó quyết liệt. Cô ấy nhất định sẽ quay lại với mày ngay sau đó."

"Một cái gì đó quyết liệt? Như cái gì?"

"Tao không biết, tuyên bố tình yêu của mày với toàn trường hay gì đó."

"Làm ơn, nó chỉ nằm trong mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn sến sẩm mà thôi."

"Nhưng nó tốt hơn những gì mày đang nghĩ đấy. Tao cũng không biết nữa," Blaise nói một lần nữa, chạm vào huy hiệu của mình. "Đứng về phía Granger chẳng hạn."

Draco thẫn thờ nhìn bạn mình. "Gì cơ?"

"Hãy đứng về phía cô ấy. Mày biết đấy, mọi người đã làm điều đó trong hai tuần qua, tao nghĩ mày cũng có thể làm được. Cho dù đó là lỗi của mày hay lỗi của cô ấy, hay lỗi của cả hai, ít nhất nó sẽ quyết định người chiến thắng rõ ràng cho Trận chiến chia tay của năm. "

Hàng triệu ý tưởng ngập tràn trong đầu Draco ngay lập tức, từ những cách nhẹ nhàng nhất để kết thúc chuyện này, đến những cách cực đoan nhất. Hai tuần qua hoàn toàn là những lời hô hào không thể kiểm soát, những lời chế nhạo đang diễn ra và doanh số bán hàng không bao giờ kết thúc cho Đội Granger và Đội Malfoy. Đó là hai tuần khó chịu nhất trong suốt cuộc đời của anh, và bằng cách nào đó anh biết rằng điều này không thể kết thúc một cách nhanh chóng. Anh sẽ phải giải quyết chuyện này theo cách xấu hổ nhất, làm hài lòng đám đông nhất có thể. Hít một hơi thật sâu, Draco tự thuyết phục bản thân rằng ít nhất anh sẽ giữ được phong độ đúng như ý muốn, và sự tham gia của bạn cùng lớp có thể giúp anh lấy lại người yêu của mình.

"Giúp tao một việc," Draco nói khẽ, ý tưởng duy nhất lướt qua đầu anh, "Hãy bắt đầu với một khẩu hiệu đi."

"Khẩu hiệu? Để làm gì?"

"Mày nợ tao," Draco nhắc nhở. "Tao không biết, hãy nói điều gì đó về Đội Malfoy."

Mặt Blaise sa sút đáng kể. "Draco, mày định làm xấu chính bản thân đấy à?"

Hơi khó khăn, anh nuốt chửng niềm kiêu hãnh duy nhất còn sót lại của mình. "Đừng hỏi. Chỉ cần bắt đầu với một tiếng hô, được không?"

Blaise gật đầu. "Nếu mày nói vậy." Anh đứng dậy khỏi băng ghế và hét to. "Hey! Tất cả những ai ủng hộ Đội Malfoy! Hãy hô to nào! Hip-hip, hoorah!" anh ta đã hét lên tận cùng phổi, trước sự khó chịu của các nhân viên, và những người ở phía Draco ngay lập tức reo hò cổ vũ, trong khi tiếng phản đối từ những người ủng hộ Hermione bắt đầu vang lên.

Draco đã tận dụng sự phân tâm nhất thời này để làm lợi thế cho mình. Suy nghĩ nhanh chóng, anh đứng khỏi chỗ ngồi ở bàn Slytherin và tăng tốc đến trước Đại sảnh, nơi mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

"Này!Này, mọi người!" anh nói một cách liều lĩnh. "Ở đây!"

Anh tìm thấy khuôn mặt của Hermione trong đám đông, người trông vừa khó hiểu vừa xấu hổ. Một tiếng vang nhỏ đã vang lên sau khi đội Malfoy hô vang, và mọi người đều biết rằng Draco chắc chắn sắp làm một điều gì đó quyết liệt. Anh dừng lại một chút để nhìn vẻ mặt của Hermione trước khi tiếp tục.

"Tôi có chuyện muốn nói," anh nói, khi mọi con mắt đều đổ dồn vào anh. "Vấn đề là, điều này phải dừng lại. Toàn bộ trận chiến chia tay này đang dần trở nên ngu ngốc và thái quá. Tất cả mọi người không thấy rằng nó đang nhạt nhẽo đi sao? Ý tôi là, mọi người không mệt mỏi với điều này sao? Hai tuần cạnh tranh giữa đội này và đội kia. Mọi người dường như không còn việc gì để làm ngoài việc quan tâm đến chuyện hai kẻ chia tay! " Sau đó, một tràng la ó hét lên với Draco nhưng anh phớt lờ chúng.

"Bởi vì biết gì không? Dù sao thì cũng không nên đặt ra câu hỏi về việc ai đứng về phía ai. Đối với tất cả những người ủng hộ Đội Malfoy ngoài kia, tôi xin lỗi khi phải nói rằng các cậu đã sai. Và những người đứng về Đội Granger, tôi cũng sẽ nói điều tương tự, nhưng vì lợi ích của việc đưa bạn gái của tôi trở lại bên tôi, tôi đành phải nói rằng tôi đang chọn đúng phe. " Và vì không còn một tiếng phản đối nào nữa, Draco bỏ qua cảm giác lo lắng vừa rồi, tiếp tục nói

"Tôi à? Tôi sẽ luôn đứng về phía cô ấy, như cô ấy luôn đứng về phía tôi. Chúng tôi cãi nhau rất nhiều về những thứ ngớ ngẩn nhất, đôi khi chúng tôi không hiểu nhau và điều đó trở nên khó khăn hơn qua mỗi lần - nhưng cuối cùng , Tôi sẽ luôn ở bên cô ấy, hoặc bất cứ khi nào cô ấy cần. Tôi chỉ hy vọng rằng chúng tôi có thể học cách hiểu nhau sau những gì đã xảy ra. "

Với sau lời phát biểu đó, Draco xé huy hiệu của mình và lấy ra chiếc mà anh đã mua cho Đội Granger, ghim vào đó một cách tự hào.

"Tôi? Tôi thuộc Đội Granger. Còn em? Em thì sao?"

Có một sự im lặng đáng sợ sau bài phát biểu của anh, trong cái nhìn chằm chằm giữa anh và Hermione. Cô đỏ mặt xấu hổ và không ai dám nói cho đến khi cô ấy bắt đầu di chuyển. Một cách thận trọng, cuối cùng cô cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi ở bàn Gryffindor và với giọng rụt rè nhưng chắc chắn, cô nói, "Tôi đứng về phía anh ấy."

Và từ từ Hermione lấy một chiếc huy hiệu trong túi có màu xanh lá cây rực rỡ và ghim vào áo choàng của mình.

Những tràng pháo tay nồng nhiệt như một trận Quidditch đã đáp lại lời cô ấy, trong khi một số thì nhướng mày, khó chịu. Nhưng với Draco, điều đó hầu như không quan trọng, và ngay lập tức anh lao đến bên cạnh cô ở bàn Gryffindor. Anh ôm cô trong gang tấc.

"Chúng ta đi dạo một vòng nhé?"

Mỉm cười thật tươi, Hermione gật đầu. Khi cùng nhau rời khỏi Đại sảnh đường, cả hai chắc chắn rằng họ đã nhận thấy sự thay đổi của các huy hiệu, về sự thắng thua, nhưng trên hết là tiếng vỗ tay náo nhiệt, nhưng không hề có tiếng la hét của "Đội Granger" hay "Đội Malfoy ".

------------------------------------------

"Tao sẽ từ chối làm bạn với mày nếu tao phải nghe thêm bất cứ một bài phát biểu sến súa nào như vậy một lần nữa," Blaise nói với Draco khi họ dừng tại bàn Gryffindor vài ngày sau khi trận chiến kết thúc.

"Không phải chính mày là người đề nghị tao phải làm điều gì đó sến súa và quyết liệt sao?" Draco thích thú nói.

"Ồ, phải rồi," Blaise mỉa mai.

Khi họ đến chỗ Hermione cùng những người bạn của cô ấy dọc theo băng ghế nhà Gryffindor, Draco thoải mái đến bên cạnh và vòng tay qua eo cô. Anh khẽ hôn lên trán cô.

"Buổi sáng tốt lành, em yêu"

"Blaise ở đây chỉ để nói rằng nó không muốn anh nói thêm một bài phát biểu nào khác như bài anh đã làm hôm ấy."

"Chà, em sẽ không bận tâm lắm chừng nào có thêm một trận chiến chia tay nữa," Hermione nói.

"Đó là một cách kiếm tiền tốt!" Blaise lên tiếng bảo vệ anh ta.

"Nhìn kìa, đó là Cho Chang và Michael Corner, nhìn như họ đang trong một cuộc tranh cãi tồi tệ vậy!" Ginny thì thầm vào bàn chung.

"Mình nghe nói họ đã chia tay" Ron nói thêm khi đang cho miếng thịt xông khói vào mồm.

"Không thể nào," Blaise kinh ngạc. "Có lẽ-"

"Không," Hermione và Draco cùng nói. "Không có huy hiệu, không có cờ, không có áo phông  hay bất cứ thứ gì tương tự, được chứ?" Hermione lên tiếng. "Để yên cho đôi uyên ương tội nghiệp đó đi."

"Gì?" Blaise rên rỉ. "Nó có thể là một—"

"Cách kiếm tiền, chúng tôi biết," cả bàn đồng thanh với nhau.

"Draco, tao sẽ để mày chia lợi nhuận nếu mày giúp tao làm huy hiệu, dù sao mày làm cũng nhanh hơn tao rất nhiều."

Hermione nhìn anh một cách gắt gỏng. "Anh dám sao."

"Nhưng đó là tiền đấy?" Draco đề nghị.

"Này,anh ta là thằng bạn tốt nhất của tôi, và Draco có thể làm bất cứ điều gì mà nó muốn!"

"Nhưng anh cũng biết cảm giác khi không có sự riêng tư là như thế nào mà, phải không?" cô hỏi một cách kiên quyết.

"Em yêu, hãy nghĩ đến những đồng galleon!" Draco nói, rõ rằng anh đang cố tình kích thích cô.

"Ôi trời," Harry nói với giọng trầm, chắc rằng tiếp theo sẽ có một cuộc chiến khác xảy ra, nhưng rồi trước ánh mắt giận dữ của Hẻmione, cậu im bặt.

"Anh đứng về phía ai, Draco?"

"Ồ đúng rồi," Blaise ngắt lời. "Nếu hai người đang tự hỏi ai là người chiến thắng trong Trận chiến chia tay, thì tôi đang có danh sách ngay đây..." mặt Blaise nhăn lại một lúc khi tay anh ta lục lọi trong túi áo choàng một cách tức giận. "Tôi không nhớ lần kiểm đếm cuối cùng cho tất cả mọi thứ nhưng - à, đây."

Anh kéo nó ra và bắt đầu mở nó ra. "Nếu mọi người thực sự muốn biết—"

"Không!" Cả bàn gầm lên

Draco và Hermione ngạc nhiên nhìn tất cả bọn họ. "Tại sao không?" Hermione cau mày.

"Anh sẽ không phiền nếu biết ai là người đã thắng đâu," Draco nhún vai.

"Em cũng vậy." Hermione tán thành.

"Ồ không đâu," Ginny nói một cách chắc nịch và cầm lấy tờ giấy da để kiểm tra lần cuối. Cô đặt nó lên bàn và nhanh chóng làm nó biến mất bằng cách vẫy đũa phép của mình. Draco và Hermione nhìn cô chằm chằm với khuôn mặt đầy khó hiểu. "Đó là điều đúng đắn nhất mà em từng làm đấy, tin em đi."

"Tốt thôi. Cũng chẳng sao cả. Vì em sẽ đứng về phía anh. Luôn như vậy." Hermione quay lại cười với anh. "Thế còn anh?" cô tinh nghịch hỏi Draco.

"Em, tất nhiên rồi. Anh luôn đứng về phía em mà."

Và như để nhắc nhở cô, anh nhấn chiếc huy hiệu được ghim trên áo choàng của mình, hiển thị tên viết tắt và khuôn mặt tươi cười của Hermione, người mà anh sẽ luôn đặt trong trái tim mình.
THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro