Only one
- Jimin à, hôm nay chúng ta có buổi thi đấu đó, nhớ tới sớm nha.
- Nhớ rồi, nhớ rồi mà, Aeri ngốc!
Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt đầy ấm áp. Những lời nói ấy, tưởng chừng chỉ là câu trêu chọc vui vẻ giữa hai người bạn, nhưng ẩn sau đó là biết bao nhiêu yêu thương thầm lặng mà chỉ riêng mình Jimin hiểu. Nàng – Aeri hay Giselle – luôn mang đến cho cậu cảm giác như nắng sớm dịu dàng, vừa gần gũi, vừa xa xôi.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim của cậu đập mạnh hơn, vì dù chỉ là một cuộc hẹn nhỏ nhoi, nhưng được ở bên cạnh nàng, ngay cả trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, cũng là điều đáng quý.
Nhưng lòng cậu lại bất giác tự hỏi, liệu tình cảm ấy, thứ tình cảm mà cậu giấu kín trong sâu thẳm trái tim, có bao giờ đủ mạnh mẽ để nàng nhận ra? Hay mãi mãi vẫn chỉ là những câu nói bâng quơ, những cái cười đùa vô tư giữa hai người bạn thân?
Jimin chỉ biết lặng lẽ hy vọng, trong những lời nói vu vơ ấy, nàng sẽ có lúc nào đó nhìn thấu qua lớp vỏ bọc hài hước, để thấy trái tim cậu đang hướng về nàng biết bao nhiêu.
Năm 17 tuổi, cậu đã có một mối tình đẹp tựa như ánh nắng sớm mai, một thứ tình cảm âm thầm nhưng sâu lắng, dịu dàng len lỏi trong từng nhịp đập của trái tim, mà chỉ riêng mình cậu mới cảm nhận được.
Nàng – cô gái mang vẻ đẹp tựa cánh hoa nở rộ, với ánh mắt trong trẻo như giọt sương mai, nụ cười tỏa sáng như nắng xuân vừa chạm tới đất trời.
Ở Aeri, không chỉ là nét xinh đẹp bề ngoài, mà còn có sự thân thiện, hòa nhã khiến bất kỳ ai cũng đều muốn ở gần, muốn được đắm mình trong bầu không khí ấm áp mà nàng tỏa ra. Nàng hồn nhiên như một đứa trẻ, nhỏ nhắn như một đóa hoa dại ven đường, nhưng lại mang đến cảm giác mong manh cần được bảo bọc, khiến người ta không thể không muốn chở che, bảo vệ.
Ngày ấy, họ từng nắm tay nhau bước đi dưới ánh chiều tà, khi mặt trời khuất dần sau dãy núi và bầu trời nhuốm sắc vàng cam, tạo nên một khung cảnh như bước ra từ trong giấc mơ. Hai đôi vai tựa vào nhau, cùng nhau đi qua những ngày tháng thanh bình, để rồi cùng nhau đứng vững khi giông bão kéo tới. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, họ đã cùng nhau viết nên những trang ký ức thật đẹp của tuổi trẻ, nơi mà mỗi nhịp đập của trái tim đều mang theo sự thuần khiết và ngây dại.
Tình yêu của năm 17 tuổi thật trong trẻo, dịu dàng nhưng cũng đầy mãnh liệt, như cơn mưa rào mùa hạ bất chợt đổ xuống rồi tạnh đi, để lại những giọt nước long lanh đọng trên lá. Đó là những cảm xúc chưa từng bị vấy bẩn bởi những toan tính của cuộc đời, là sự chân thành mà không có điều gì có thể thay thế được.
Nhưng dù có đẹp đẽ đến đâu, tình yêu ấy vẫn chỉ là một mối tình đơn phương – một thứ tình cảm đến từ một phía, và những gì chỉ xuất phát từ một phía thường mang theo số phận buồn bã, như cơn gió nhẹ thoáng qua rồi dần xa.
Rồi sẽ đến lúc nàng không còn bước đi bên cậu, khi những con đường trước mặt ngày càng rẽ ra thành nhiều lối. Nàng sẽ mải miết chạy theo ánh sáng của những ước mơ khác, theo đuổi những niềm vui mà tuổi trẻ mang lại, còn cậu chỉ còn biết đứng lại, nhìn theo bóng nàng xa dần mà lòng nặng trĩu.
Jimin đôi lúc tự hỏi, rồi nàng sẽ đi cùng cậu bao lâu nữa? Liệu có ngày nào nàng quay đầu lại, nhận ra cậu vẫn luôn dõi theo phía sau, với trái tim đầy những nỗi niềm không lời, với đôi mắt chất chứa yêu thương nhưng lại chẳng thể nào thốt nên lời? Hay nàng sẽ cứ thế mà xa dần, để lại cậu với những ký ức đẹp nhưng cũng đầy tiếc nuối, như chiếc lá rụng trong chiều thu vàng úa, mãi mãi không thể trở về cành?
Và rồi, khi thời gian trôi qua, những mối tình của tuổi 17 chỉ còn lại trong ký ức, như một bài ca buồn đã qua lâu nhưng vẫn khiến lòng người rung động mỗi khi nhớ về. Những buổi chiều hoàng hôn, những cơn gió thoảng qua, và cả bóng dáng nàng đã từng in dấu trong trái tim cậu – tất cả đều trở thành những kỷ niệm mờ phai, nhưng chẳng bao giờ biến mất. Tình yêu ấy, dẫu chưa một lần được đáp lại, nhưng cũng đã từng là đoạn tình cảm mãnh liệt nhất, chân thành nhất của tuổi thanh xuân cậu, một đoạn tình mà dù có thế nào, cậu cũng chẳng thể nào quên.
———
- Rina, tớ xin lỗi.
- Không sao, tớ tự lo được mà. Cậu nghỉ ngơi đi.
Jimin nói khẽ, giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng ẩn chứa trong đó biết bao mỏi mệt không thể giấu. Cô tựa người vào bức tường lạnh, đôi mắt nhắm hờ để cảm nhận nhịp tim đang dồn dập, cố gắng tìm chút bình yên giữa sự hối hả của khán phòng. Nhưng tiếng gọi khẩn thiết của võ sư bất ngờ vang lên, kéo cô về với hiện thực náo động.
- Yoo Jimin, mau ra đây phụ một tay nào!
Âm thanh mạnh mẽ ấy xé tan sự tĩnh lặng trong lòng Jimin. Cô gắng gượng đứng dậy, đôi chân mảnh mai không cho phép mình ngơi nghỉ dù chỉ trong khoảnh khắc. Giữa dòng người tấp nập qua lại, thân hình nhỏ bé của cô như một ngọn nến không ngừng chập chờn trước cơn gió dữ. Mồ hôi ướt đẫm, từng giọt lăn dài trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt cô vẫn rực sáng một niềm quyết tâm, chạy hết nơi này đến nơi khác lo toan mọi việc, không hề ngần ngại gánh vác tất cả những trách nhiệm mà võ sư đặt lên vai.
Những võ sĩ khác đứng nhìn cô, ánh mắt dâng lên cảm xúc xót xa. Tất cả đều hiểu, Jimin không chỉ là một võ sinh tài giỏi, mà còn là một người gánh vác trọng trách lớn hơn sức mình. Võ sư luôn yêu quý cô, nhưng đôi khi chính tình thương ấy lại trở thành áp lực vô hình, biến cô thành người phải đứng ra gánh vác tất cả. Thế nhưng, cô vẫn chấp nhận mọi thứ với sự kiên cường đến đáng thương, như thể sinh ra đã để đối mặt với tất cả những thử thách ấy.
Nhưng hôm nay, dù Jimin có cố gắng đến đâu, vẫn có một khoảng trống không sao lấp đầy trong lòng mọi người. Những ánh mắt ngóng trông hướng về khắp nơi, tìm kiếm hình bóng của Aeri Uchinaga – hay Kim Aeri – cô gái với vẻ đẹp tựa sương mai và lòng trách nhiệm cao cả. Nàng luôn là người ở bên Jimin, là bạn đồng hành không thể thiếu trong mỗi trận đấu. Sự vắng mặt của nàng trong ngày trọng đại này tựa như một cơn gió lạnh buốt thổi qua, khiến lòng người không khỏi se lại.
Hằng năm, Karina vẫn luôn là người bước ra sân cuối cùng, như ngọn lửa rực sáng khiến ai ai cũng phải dõi theo. Họ đến không chỉ để chứng kiến những màn đối đầu kịch tính, mà còn để ngắm nhìn những bước chân mạnh mẽ, uyển chuyển của Karina trên sàn đấu – người mà không ai nghi ngờ sẽ bước lên bục vinh quang, bởi nàng luôn biết cách biến mọi trận đấu thành chiến thắng khi có Aeri bên cạnh. Nhưng hôm nay, Aeri không có ở đây, và dù ánh mắt họ tìm kiếm bao nhiêu lần, mọi thứ chỉ là một khoảng không trống rỗng, như thể thiếu đi một mảnh ghép thiết yếu của bức tranh cuộc đời.
Không có Aeri, sân đấu trở nên vắng lặng đến nao lòng, như một bản nhạc mất đi nốt cao vút nhất. Giữa những tiếng hò reo và hồi hộp chờ đợi, vẫn có một nỗi buồn len lỏi, một nỗi trống trải không thể chạm tới, bởi hình bóng của nữ thần ấy chẳng hề xuất hiện. Karina vẫn ở đó, mạnh mẽ và kiên cường như thường lệ, nhưng sâu trong đôi mắt là sự đơn độc lặng lẽ, vì thiếu vắng người bạn thân thiết nhất, người đã cùng cô trải qua bao nhiêu thăng trầm, như mặt trời không thể thiếu đi ánh bình minh.
Giữa những giọt mồ hôi mặn chát và nỗi buồn âm ỉ không lời, người ta chỉ còn biết thầm nghĩ về hình ảnh Aeri như một lời thì thầm dịu dàng, một ánh sáng đã từng tỏa rạng, nhưng giờ đây lại chỉ còn là một hoài niệm chưa kịp khắc ghi.
Đối thủ lần này là Mark Lee, chàng trai với nụ cười ấm áp và gương mặt điển trai làm xao xuyến bao người. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài hào hoa ấy là một sức mạnh thật sự, và Karina sớm nhận ra điều đó trong từng cú ra đòn của cậu. Những bước di chuyển của Mark đầy uy lực và dứt khoát, khiến Karina nhiều lần phải gồng mình đối phó. Có những khoảnh khắc cô cảm nhận rõ ràng cái lạnh của thất bại đang bủa vây, khi chỉ một tích tắc nữa thôi, cú knock-out từ Mark đã có thể hạ gục cô hoàn toàn.
Cuối cùng, mọi nỗ lực của Karina không đủ để giành chiến thắng. Mark là người bước lên bục vinh quang, còn cô gục xuống, cảm giác như toàn bộ sức lực đã rời bỏ cơ thể. Mặc dù được bao bọc bởi giáp và các đồ bảo hộ, những vết thương vẫn như len lỏi vào từng thớ cơ, nhói đau đến tận sâu thẳm. Những vết bầm tím mờ dần hiện rõ trên làn da, mỗi bước đi đều khiến cô đau đớn như muốn gãy ra làm đôi.
Khán phòng đang ồn ào bỗng chốc im bặt, không khí như đông cứng lại. Những ánh mắt hướng về phía Karina, không giấu nổi sự bàng hoàng và nỗi buồn. Họ đã nhìn thấy thất bại, nhưng không ai có thể dễ dàng chấp nhận cảnh tượng người mà họ vẫn tin tưởng và ngưỡng mộ lại thua trận trong tình trạng kiệt quệ đến vậy. Yoo Jimin – người con gái mạnh mẽ, kiên cường mà họ từng biết – giờ đây như tan biến, chỉ còn lại một dáng hình nhỏ bé và cô độc giữa khán đài mênh mông.
---
- Jiminie à, hôm nay cậu thắng chứ? Có mệt không? Tý nữa tụi mình "hẹn hò" nha!
Giọng Giselle vang lên từ bên kia đầu dây, ngọt ngào và vui vẻ như bao lần trước. Nhưng lúc này, những lời ấy lại như thêm một nỗi đau vô hình đè nặng lên đôi vai mệt mỏi của Karina. Cô gắng gượng nở một nụ cười, dù biết rõ rằng nụ cười ấy chẳng thể che giấu nổi sự nhọc nhằn đã khắc sâu trên gương mặt mình.
- Hôm nay tớ thua rồi, nhưng cậu đừng lo. Tớ không sao, chỉ mệt chút thôi.
Giọng cô khẽ run lên, như một làn gió nhẹ lướt qua trong đêm lạnh, khiến đôi chút trống rỗng len lỏi vào cuộc đối thoại. Cô ngập ngừng rồi nhanh chóng nói tiếp, như muốn kết thúc cuộc trò chuyện trước khi những cảm xúc ẩn sâu bộc lộ ra ngoài.
- Tớ muốn ngủ...
Một khoảng lặng dài nối tiếp, dường như cả hai đều cảm nhận được sự lạc lõng giữa những lời nói tưởng chừng như đơn giản ấy. Trong cái im lặng đó, có một thứ gì đó lạ lẫm và đau buồn, như sự xa cách mà Karina không biết phải gọi tên. Rồi cuối cùng, Giselle lên tiếng, giọng nàng dịu dàng hơn, nhưng không giấu nổi nỗi băn khoăn.
- Thế cậu nghỉ ngơi đi nhé. Mai chúng ta sẽ gặp chứ?
- Mai sẽ gặp mà.
- Ngủ ngon, babi.
- Ngủ ngon, Aeri ngốc.
Karina vội tắt máy, không để mình bị cuốn vào những lời nói dịu ngọt thêm chút nào nữa. Cô không muốn Giselle nghe thấy giọng mình run rẩy hay cảm nhận được sự yếu đuối đang len lỏi vào từng nhịp thở. Cô không thể để nàng biết rằng, có lẽ điều khiến cô đau nhất không phải là những vết bầm trên cơ thể, mà là nỗi cô đơn đang cuộn trào trong lòng mình.
Ngay khi Karina nghĩ rằng cô sẽ có thể lặng lẽ đối mặt với sự mệt mỏi ấy, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Cô ngạc nhiên khi thấy Mark đứng trước cửa – chàng trai trẻ vừa mới đánh bại cô trong trận đấu đầy kịch tính. Cậu đứng đó, với đôi mắt đượm vẻ áy náy và tay cầm một túi nilon chứa đầy thuốc và dụng cụ sơ cứu.
- Có chuyện gì không, nhóc con?
– Karina cố gượng cười, giọng nói của cô khẽ yếu ớt.
– Hôm nay em đánh giỏi lắm, rất đáng khen nha.
Mark lúng túng, đôi mắt của cậu ánh lên sự lo lắng.
- Chị đừng trêu em nữa... Em chỉ muốn đến để xin lỗi. Không biết unnie có đau nhiều không?
- Còn ổn mà
Cô đáp, cố giữ giọng bình thản
– Mau vào nhà đi, đứng đó làm gì
- Dạ thôi, unnie cầm lấy đi
Mark nói vội, đưa túi thuốc ra trước mặt Karina
– Em chỉ để lại đây thôi...
Cậu quay lưng bước đi, dáng vẻ vội vã như muốn tránh đi điều gì đó. Karina đứng ngẩn ngơ trước cửa, nhìn theo bóng dáng cậu xa dần, lòng cô nhen nhóm sự xúc động râm ran.
Cơn đau trên cơ thể chợt trở nên nhỏ bé trước nỗi đau trong lòng – thứ cảm xúc mà cô không thể gọi tên, chỉ biết rằng nó khiến trái tim cô nặng trĩu.
Cô khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, để những giọt nước mắt không rơi xuống. Trong khoảnh khắc ấy, Karina cảm nhận được sự yếu đuối của mình, sự trống rỗng của những lời động viên vốn chỉ để tự an ủi chính mình. Nhưng sâu thẳm, cô vẫn giữ lại cho mình chút mạnh mẽ cuối cùng, như thể nếu không làm vậy, cô sẽ thực sự tan vỡ.
———
Karina đã đứng đợi trước nhà Giselle suốt cả tiếng đồng hồ, trong cái lạnh dần buông của buổi chiều muộn. Lòng cô như bị đè nặng bởi sự chờ đợi dai dẳng, trong khi những tia nắng cuối cùng dần khuất bóng sau dãy nhà. Cô thở dài, định kiếm chỗ ngồi nghỉ một chút thì nghe tiếng bước chân vang lên từ xa. Giselle bước ra, gương mặt thoáng chút ngạc nhiên, mái tóc lơ đễnh bay nhẹ trong làn gió.
- Ơ, cậu làm gì ở đây?
Giọng nàng vang lên đầy bất ngờ, nhưng đôi mắt lại có vẻ gì đó xa cách, khiến lòng Karina như chùng xuống.
- Không phải chúng ta đã hẹn nhau đến võ quán rồi sao?
Cô cố giữ giọng bình thản, nhưng có điều gì đó khiến câu nói trở nên lạc lõng.
– Cậu vừa từ đâu về thế?
- Mình xin lỗi
Giselle đáp, đôi mắt né tránh ánh nhìn của Karina.
– Dạo này mình bận rộn quá, có nhiều hoạt động ở trường... Cậu hiểu mà, cuối cấp rồi, mình không thể thường xuyên đi cùng cậu được nữa.
Lời nói của nàng như một lưỡi dao sắc lạnh, khẽ cắt vào trái tim Karina. Cô nhận ra sự lảng tránh, nhận ra cái cách mà Giselle đang dần bước ra khỏi cuộc sống của mình, nhưng lại chẳng thể níu kéo được. Thay vào đó, cô chỉ mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi và nhạt nhòa, như muốn che giấu đi nỗi buồn sâu thẳm.
- Nhớ giữ sức khỏe nhé
Cô nói, giọng khẽ run dù cố gắng kìm nén.
– Mình phải đi rồi... Tạm biệt, Aeri.
Karina quay đi, bước chân nặng nề kéo lê trên mặt đất, như thể mỗi bước đều buộc cô phải bỏ lại một phần tâm hồn mình phía sau. Cô đã hy vọng một điều gì đó từ Giselle, một lời giải thích rõ ràng hơn, một cái níu kéo, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự im lặng kéo dài.
Bất chợt, tiếng gọi của Giselle vang lên từ phía sau, vang vọng trong không gian như tiếng chuông ngân giữa chiều vắng.
- Jimin ah!!!
Karina khựng lại, đôi vai khẽ run lên. Cô quay đầu nhìn lại, và bắt gặp ánh mắt của Giselle – ánh mắt ấy dường như chứa đựng một điều gì đó mà cô không thể nào nắm bắt được.
Một phút
Hai phút
Trôi qua
Cả hai chỉ đứng đó, giữa khoảng không ngăn cách. Giselle như bị đông cứng, không thốt nổi một lời, còn Karina chỉ biết chờ đợi, nhưng lại chẳng thể tiến thêm bước nào về phía nàng.
- Tụi mình sẽ gặp lại chứ?
Giọng Giselle vang lên, nhỏ nhẹ đến mức như tan vào gió, khiến tim Karina thắt lại. Trong câu hỏi ấy có một chút hy vọng, nhưng cũng đầy vẻ lo âu, như thể nàng không chắc mình có còn được chờ mong nữa không.
Karina khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không còn ấm áp như mọi khi, mà chất chứa một nỗi buồn khó tả. Cô đưa tay vuốt mái tóc đang rối bời của mình, đôi mắt nhìn Giselle mà trong đó ánh lên sự bất lực lẫn nuối tiếc.
- Tất nhiên rồi, Aeri ngốc
Cô đáp, giọng nói nhẹ tênh nhưng lòng lại nặng trĩu.
---
Nhiều năm trôi qua, mùa đông lại đến và đi, nhưng ký ức về buổi chiều hôm ấy vẫn đọng lại trong tim Karina như một vết sẹo chưa lành. Nhưng giờ đây, Giselle đang khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, tiến về phía người mà nàng yêu thương suốt tám năm qua. Nụ cười của nàng rạng rỡ, đầy hạnh phúc khi cùng cha bước vào lễ đường, nhưng đâu đó trong đôi mắt ấy vẫn còn hiện diện bóng dáng của một ai đó đứng ở phía xa.
Karina đứng dưới lễ đường, giữa dòng người đông đúc, nhưng lại cảm thấy mình như lạc lõng. Cô nhìn Giselle, ánh mắt không rời khỏi nàng dù chỉ một giây. Trong nụ cười của cô là sự chúc phúc chân thành, nhưng sâu thẳm lại là nỗi đau giằng xé mà cô không thể chia sẻ cùng ai. Cô đã từng yêu Giselle với tất cả những gì mình có, nhưng rồi cuối cùng, chỉ còn lại sự lặng im và khoảng cách giữa hai người.
Giselle có nhận ra không? Có cảm nhận được nỗi đau mà Karina đang che giấu sau nụ cười ấy? Hay nàng đã thật sự bỏ lỡ, từ những ngày ấy, một tình yêu mà Karina không bao giờ có thể nói ra?
———
Nhiều năm sau, khi những đứa trẻ của Giselle đã lớn, chúng vô tình tìm thấy một đống đồ cũ dưới tầng hầm và lục tung mọi thứ lên. Trong mớ ký ức phủ đầy bụi thời gian, Giselle phát hiện ra một bức thư màu xanh nhạt được kẹp sau cuốn sách "Love, Rosie" – cuốn sách mà nàng từng rất yêu thích. Đôi tay nàng khẽ run lên khi mở lá thư, và trái tim như bị siết chặt khi những dòng chữ hiện ra trước mắt.
"Thật ngại ngùng khi phải nhờ những dòng chữ thô sơ này thay vì đứng trước mặt cậu, nhưng tớ có chuyện quan trọng muốn nói. Hẹn gặp nhau ở công viên gần câu lạc bộ nhé. – from Yoo Jimin"
Lá thư đơn giản, nhưng chất chứa cả một đoạn ký ức mờ nhạt mà giờ đây nàng mới chợt nhận ra. Giselle nghẹn ngào, những hình ảnh xa xăm của quá khứ ùa về, kéo nàng trở lại năm tháng thanh xuân ngây dại đầy những rung động đầu đời. Ngày ấy, nàng đã vô tình bỏ qua lời hẹn của Jimin, không biết rằng có một người vẫn đang đợi nàng suốt buổi chiều hôm đó.
Đó là sinh nhật lần thứ 18 của Karina, cô đã ngồi trên chiếc xích đu cũ ở công viên, đôi chân khẽ đung đưa, mắt dõi nhìn con đường dẫn vào, nơi cô hy vọng Giselle sẽ xuất hiện. Karina đã lấy hết can đảm để viết lá thư ấy, quyết tâm không để những cảm xúc của mình bị chôn vùi thêm nữa. Ngày hôm đó, cô đã sẵn sàng nói ra tất cả những điều mà trái tim cô luôn giữ kín – một tình yêu mà cô đã nuôi dưỡng từ lâu, thầm lặng nhưng sâu đậm.
Thế nhưng, khi Karina còn ngồi đó, mong ngóng từng bóng người đi qua trong ánh hoàng hôn nhạt màu, thì Giselle lại đang đắm mình trong những cuộc vui của tuổi trẻ. Nàng chẳng hề hay biết rằng có một người vẫn đang chờ đợi mình dưới ánh chiều tàn, với trái tim tràn đầy hy vọng.
Trong những ngày tháng đó, cuộc sống của nàng chỉ xoay quanh việc học hành, các hoạt động ngoại khóa và những niềm vui thoáng qua bên bạn bè. Karina, người bạn mà nàng luôn nghĩ sẽ ở bên mãi mãi, lại bị nàng vô tình bỏ quên trong khoảnh khắc bồng bột của tuổi 17.
Jimin thật sự đã tin rằng Aeri không có thời gian cho mình vì quá bận rộn với việc học. Nhưng sự thật là, Giselle đã chán ngấy với cuộc sống lặp đi lặp lại – trường học, câu lạc bộ, những bài kiểm tra. Nàng khát khao được trải nghiệm nhiều hơn, được sống hết mình cho tuổi trẻ, và rồi nàng đã gặp được Mark, cậu em nhỏ tuổi khiến nàng say đắm. Ở tuổi 17, nàng không hề nghĩ rằng mình đang đánh mất điều gì đó quan trọng, không hề nhận ra rằng đã có một người yêu thương mình đến thế, vẫn đang âm thầm dõi theo nàng từ phía sau.
Khi những ký ức ấy quay trở lại, Giselle mới chợt nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ một điều quý giá. Đã từng có một người yêu nàng hơn cả chính bản thân mình, một người đã chờ đợi nàng trong vô vọng, và tình cảm ấy đã bị thời gian lãng quên không thương tiếc. Lá thư mà Karina để lại, với những dòng chữ chân thành và giản dị, giờ đây như nhát dao cứa vào lòng nàng, khiến nàng đau đớn không thốt thành lời.
———
Nhiều năm sau, trong một ngày đông lạnh giá, khi những kỷ vật ngày cưới được nàng lục lại, Giselle lại phát hiện ra một lá thư khác. Lá thư vẫn mang màu xanh nhạt như lá thư trước, cũng chất chứa những nỗi niềm chưa kịp nói ra, vẫn lặng lẽ nằm đó chờ đợi ngày được tìm thấy.
"Aeri thân quý!
Tớ muốn chúng ta vẫn là chính mình của năm 17 tuổi – khi mọi thứ đều nhẹ nhàng và đầy ắp những rung động đầu đời. Tớ chỉ mong cậu hiểu rằng, nếu cậu mở lời, tớ sẵn sàng gạt bỏ mọi thứ để đến bên cậu, không hề do dự. Tớ không cần những điều lớn lao, chỉ muốn được cùng cậu đi dạo trên bãi cát khi mặt trời đang dần lặn, cảm nhận từng bước chân in lên cát ướt, hay cùng nhau nhấp vài ngụm rượu và ngắm nhìn ánh hoàng hôn dịu dàng lan rộng. Với tớ, chỉ cần có cậu bên cạnh, mọi khoảnh khắc đều trở nên ý nghĩa, rực rỡ như pháo hoa ngày Tết.
Tớ không hiểu vì sao mình vẫn cố chấp giữ lấy tình cảm này suốt những năm qua, nhưng có lẽ đó chính là điều mà người ta hay gọi là 'khắc cốt ghi tâm'. Tớ không mong cậu phải nhớ đến tớ mãi, nhưng nếu một ngày nào đó cậu tình cờ phát hiện ra tất cả những điều này, hãy biết rằng đã có một người yêu cậu hết lòng, từng làm mọi thứ chỉ để mong cậu hạnh phúc. Bởi vì cậu chính là lý do khiến tớ biết thế nào là hạnh phúc mà!
from Yu Jimin của cậu"
Đọc xong lá thư, Giselle nghẹn ngào nhìn về khoảng không vô định. Nàng chợt nhớ về những ngày xưa cũ, về những lần hai đứa cùng đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ, về những buổi chiều tàn mà Jimin luôn ở bên, nâng niu nàng như một bảo vật. Những ký ức ấy, giờ đây hiện về trong lòng nàng như một dòng suối chảy xiết, mang theo nỗi đau của những điều đã mất.
Có phải nàng đã vô tình bỏ lỡ một điều gì đó thật quý giá? Có phải trong những ngày nắng đẹp ấy, nàng đã đánh mất người yêu mình nhất mà không hề hay biết? Nhưng giờ đây, khi tất cả đã trở thành dĩ vãng, liệu có còn cơ hội để nàng nói lời xin lỗi? Những kỷ niệm đã phai nhòa theo năm tháng, nhưng tình yêu mà Jimin dành cho nàng, vẫn mãi ở đó, bất diệt và sâu thẳm như chưa từng phai nhạt.
Karina – người bạn đã yêu nàng với cả trái tim, vẫn mãi là vết thương không lành trong lòng Giselle. Và nàng hiểu rằng, có những người sinh ra là để yêu thương, nhưng không phải để đi đến cuối con đường cùng nhau.
- END -
ps: Mình trân thành cảm ơn bạn vì đã đọc đến cuối! Hãy thoải mái đưa ra ý kiến của bạn sau khi đọc xong nhé! Và điều cuối cùng, xin lỗi nếu truyện này ảnh hưởng đến cảm xúc hiện tại của bạn. Có lẽ mình sẽ viết một đoạn ngắn về cuộc sống sau này của Jimin, nhưng đừng mong đợi gì quá nhé! Cảm ơn bạn vì đã đọc truyện của mình :)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro