CHƯƠNG GỌI TÊN MỘT KẺ KHÔNG THỂ QUÊN

Trong hồ sơ cảnh sát, hắn chỉ được gọi bằng cái tên: L. Riven. Không ai biết tên thật, cũng chẳng ai rõ nơi hắn sinh ra, lớn lên hay từng thuộc về đâu. Mọi dữ kiện đều dẫn về một khoảng trống — không người thân, không quá khứ, không gốc rễ. Riven là một bóng ma bước ra từ máu, là lưỡi dao thọc sâu vào cổ những kẻ phản bội tổ chức. Một cái tên mà ngay cả giới tội phạm cũng không dám nhắc đến khi trời chưa sáng.
Thế mà, trong phòng thẩm vấn lặng như tờ, hắn lại nhìn Sylvia.
Không phải cái nhìn của con thú bị dồn vào đường cùng, càng không phải ánh mắt lạnh lùng của một sát nhân. Mà là một điều gì đó… dịu lại, như mặt hồ vừa thôi sóng.
Sylvia — nữ sĩ quan trẻ tuổi thuộc đội điều tra đặc biệt — chỉ vừa tròn hai mươi sáu. Dáng người gầy mảnh, mái tóc buộc gọn sau gáy, đôi mắt xám trong luôn tĩnh như sương sớm. Cô không hay nói, và cũng hiếm khi để lộ cảm xúc. Nhưng hắn đã thấy — trong đôi mắt ấy — một điều mà suốt đời hắn chưa từng được nhận: thương cảm.
Không phải thương hại. Mà là thứ ánh nhìn yên lặng, dịu dàng, như thể cô biết hắn từng là một sinh mệnh bị quăng vào bóng tối từ khi còn quá nhỏ để gọi tên tổn thương.
“Cha tôi bị giết khi tôi 12 tuổi,” hắn buông lửng một câu giữa cuộc thẩm vấn kéo dài suốt tám tiếng. “Họ nói ông ấy phản bội. Tôi không tin.”
Sylvia không đáp. Cô chỉ lặng lẽ nhìn, không vội viết vào biên bản, không phán xét. Hắn chờ đợi một cái nhíu mày, một ánh mắt dè chừng. Nhưng không có. Chỉ là sự im lặng… như thể ở đâu đó trong tâm trí cô, cũng từng có một đứa trẻ bị bỏ lại phía sau.
Một tháng sau, Riven bị chuyển đến trại biệt lập dành cho trọng phạm. Tường cao, lính canh dày đặc, điện giật bao quanh. Những ngày đầu, hắn tưởng mình sẽ sớm quên Sylvia, như bao gương mặt từng lướt qua đời hắn. Nhưng đêm về, giữa bóng tối đặc quánh và tiếng gió rít qua song sắt, điều duy nhất hắn nhớ — là mùi hương thanh liễu cô mang theo hôm đó.
Một loài hoa mỏng manh mọc bên mép vực. Dịu nhẹ. Dai dẳng. Như chính người phụ nữ ấy.
Mùi hương đó, vô hình mà dai dẳng, trở thành xiềng xích trói linh hồn một con sói.
Tối đó, mưa như trút. Bão từ miền tây tràn đến khiến cả thành phố chao đảo. Trại giam hỗn loạn, nước tràn hành lang, hệ thống điện sập hoàn toàn. Giữa tiếng còi hú và bóng tối mờ mịt, hắn nghe thấy tiếng bước chân — nhanh, gọn, và đầy hiểm ý.
“Lão đại.” Một giọng nói thì thầm. Là Daz — người em từng vào sinh ra tử với hắn. Khuôn mặt lấm tấm nước mưa, đôi mắt long lên vì kích động.
“Tới đón anh.” Daz chìa ra áo khoác, chìa khoá, một khẩu súng lẫn ánh nhìn không đổi từ năm năm trước: sùng bái.
“Tất cả đang đợi anh quay về.”
Riven không nói. Hắn chỉ nhìn qua song cửa nhỏ. Chớp loé sáng, rạch ngang màn đêm. Gương mặt từng khiến cả giới giang hồ khiếp đảm giờ in rõ trong ánh sáng ấy — không giận dữ, không phấn khích. Chỉ còn ẩm ướt như một tảng đá bị bỏ quên dưới mưa.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi đào thoát — không phải bỏ trốn.
Mà là tìm Sylvia.
Cô đang ở phòng lưu trữ hồ sơ khi chuông báo động vang lên. Tin báo khẩn cấp: một tù nhân cấp đỏ trốn trại. Không cần ai nói tên, Sylvia đã biết.
Cô đứng lặng bên tủ tài liệu, trong đầu hiện lên một đêm mưa cũ: căn phòng thẩm vấn lạnh ngắt, đôi mắt u tối của hắn, và câu hỏi cuối cùng cô từng đặt ra nhưng chưa được trả lời:
“Anh có từng mơ không? Về một cuộc đời không máu?”
Bốn giờ sau, cửa nhà cô khẽ mở.
Cô đã đoán trước khả năng này. Đã đặt camera, chuẩn bị dao trong ngăn kéo. Nhưng khi Riven bước vào, người ướt đẫm, áo choàng nhỏ nước trên sàn gỗ, ánh mắt không còn hung bạo mà là một tĩnh lặng đau đớn… cô lại không rút dao ra.
Hắn không nói gì. Chỉ đứng trước mặt cô, đúng một sải tay. Im lặng. Đôi mắt như đang tìm kiếm điều gì đó nơi cô, một câu trả lời, hay chỉ đơn giản — một điểm tựa.
“Anh trốn trại.” Sylvia cất giọng, trầm và khản.
“Tôi biết.”
“Anh muốn giết tôi?”
“Không.”
“Vậy… anh đến đây để làm gì?”
Hắn bước thêm nửa bước. Một tay khẽ vươn lên, chạm nhẹ vào sợi tóc vương trên má cô — động tác mơ hồ như gió, như thể hắn sợ làm vỡ một điều gì đó quá mỏng manh.
“Cô vẫn dùng hương thanh liễu.” Giọng hắn run. Không phải vì lạnh, mà vì điều gì sâu hơn thế. “Tôi sống sót suốt thời gian bị giam… là nhờ mùi hương này.”
Cô đứng im. Những phản ứng bản năng — sợ hãi, đề phòng — không thể gọi tên được nữa. Có thứ gì đó khác trỗi dậy. Mơ hồ. Cấm kỵ.
“Tôi từng nghĩ đời mình chỉ có hai loại người,” hắn nói, cúi mặt. “Một là kẻ cúi đầu. Hai là kẻ khinh miệt.”
Đôi mắt hắn ngước lên. Không còn là hắc ám đơn thuần, mà là ngọn lửa cháy âm ỉ.
“Nhưng rồi cô đến. Nhìn tôi như thể… tôi đáng sống.”
Cô khẽ lùi. Bàn tay hắn giữ nhẹ cổ tay cô lại.
“Tôi không muốn giết cô. Cũng không muốn bỏ trốn nữa.”
“…Vậy anh muốn gì?”
“Tôi muốn… nếu thế giới này sụp đổ, ít nhất một người — là cô — nhớ rằng tôi không hoàn toàn là quái vật.”
Im lặng.
“Và nếu một ngày,” hắn thì thầm, “tôi bắt cô đi… thì không phải để giam giữ. Mà vì tôi không chịu nổi việc cô bước ra khỏi đời tôi.”
Gió len qua khe cửa, thổi nhẹ qua mái tóc cô, mang theo mùi hương hoa quen thuộc. Sylvia bỗng cảm thấy sợ — không phải vì cái chết đang cận kề, mà vì trái tim… đang nghiêng về phía không nên nghiêng.
Cô tỉnh dậy giữa một căn phòng gỗ ẩm thấp. Mùi tro cũ và gỗ mục ám vào không khí. Mắt phải mất vài phút mới nhìn rõ ánh đèn mờ ảo treo trên trần. Chân không thể cử động.
Một sợi xích còng vào cổ chân, cố định xuống sàn.
Bị bắt cóc.
Sylvia hít sâu. Không la hét. Cô phải giữ bình tĩnh, đánh giá tình hình. Căn phòng đơn sơ, không cửa sổ, không camera. Có thể là một vùng rừng, cũng có thể là ngoại ô bị cô lập. Không dấu vết.
Tiếng cửa mở.
Riven bước vào. Áo choàng đen, dáng người cao lớn. Không mang theo hung khí. Chỉ có khay đồ ăn và một tấm chăn.
Không chất vấn. Không đe doạ. Chỉ để đồ ăn xuống rồi ngồi ở góc phòng, mở một cuốn sách cũ.
Như thể cô là một vị khách. Bị xích.
Bốn ngày trôi qua. Không ai đến. Hắn không nói nhiều. Không chạm vào cô, trừ một lần duy nhất — khi bàn tay hắn nhẹ nhàng lau vết xước do sợi xích gây ra.
Bàn tay lạnh.
Nhưng… không run.
Tối ngày thứ sáu, hắn đứng dậy, tiến lại gần — không mang cơm, không mang sách. Chỉ là… một chiếc chìa khóa nhỏ.
Cạch.
Sợi xích rơi xuống. Âm thanh kim loại chạm nền nghe rõ đến gai người.
“Anh định làm gì?” Sylvia hỏi, giọng khản đặc.
Hắn tháo khẩu trang. Gương mặt hiện ra hoàn chỉnh lần đầu tiên — góc cạnh, u uẩn, nhưng ánh mắt không còn oán hận.
Chỉ có nỗi buồn. Rất sâu.
“Tôi từng nghĩ thế giới chỉ có hai kiểu người.”
Cô lặng im.
“Nhưng rồi em đến,” hắn nói, giọng trầm. “Không căm ghét. Cũng không thương hại.”
Sylvia cắn môi. Mắt bắt đầu mờ đi.
“Lúc em hỏi tôi: Anh có từng mơ không? Tôi không dám trả lời.”
Ngoài kia, gió thổi qua rừng. Không gian lặng như ngừng thở.
“Bây giờ thì tôi có thể.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi mơ… có người nhìn tôi không như quái vật. Không cần cứu tôi. Chỉ cần ở lại. Như em đã làm.”
Cô bật khóc. Không phải vì đau. Mà vì điều gì đó mong manh trong lòng vừa vỡ ra.
Hắn cúi đầu.
Và thì thầm:
“…Em có yêu tôi không?”
Sylvia không trả lời.
Vì ngay lúc ấy — trái tim cô trở nên quá mong manh để giữ thăng bằng.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy. Căn phòng trống.
Chỉ còn bó thanh liễu đặt bên gối.
Và một tờ giấy nhỏ:
“Tôi đã được em cứu rỗi. Đừng đi tìm tôi. Nhưng nếu có lần sau… hãy trả lời câu hỏi đó.”

-----

Bầu trời tháng Mười âm u một cách nặng nề. Những đám mây trôi là là như chực trút xuống mặt đất cả một bầu ủ dột. Thành phố sau cơn bão mang theo hơi lạnh hanh hao, len lỏi qua từng khe cửa, từng nhịp thở, và cả những góc khuất người ta không dám chạm tới.
Sylvia đứng trước cửa nhà mình rất lâu, trước khi vặn chìa khóa. Đôi mắt cô quét quanh, chậm rãi như một thói quen nghề nghiệp ăn sâu vào bản năng. Cô bước vào căn hộ nhỏ nằm ở tầng sáu, nơi không ai ngoài vài con mèo hoang trong khu biết tới sự hiện diện của cô. Một phần vì tính cách, phần còn lại vì công việc đòi hỏi sự lặng lẽ tuyệt đối.
Cô vừa rời sở, nơi cả đội điều tra đang như kiến vỡ tổ vì vụ vượt ngục của một trong những tội phạm nguy hiểm nhất từng bị bắt giữ: L. Riven.
Tên hắn xuất hiện dày đặc trên màn hình nội bộ, bản mặt gồ ghề ấy bỗng nhiên trở lại như một vết cắt sâu vào quá khứ. Nhưng điều khiến Sylvia không thể dứt ra khỏi suy nghĩ lại không phải là sự nguy hiểm của hắn. Mà là... câu hỏi.
"Em có yêu tôi không?"
Giọng nói khản đặc hôm ấy vẫn còn văng vẳng trong tâm trí cô. Dù đã cố dặn mình rằng, đó chỉ là một kẻ tội phạm với lịch sử nhuốm máu. Nhưng trái tim cô — như một con đập đã nứt vỡ từ lâu, rốt cuộc cũng không còn đủ sức ngăn lũ tràn về.
Sylvia thả người xuống ghế. Mùi thanh liễu vẫn vương trên cổ tay, thậm chí sau mấy ngày đã phai nhạt đi ít nhiều. Nhưng đủ để khiến cô nhớ đến khoảnh khắc đôi mắt hắn nhìn mình — không còn là dã thú, không còn là sát nhân, mà là một người lạc lõng đến tuyệt vọng.
Cô bật đèn bàn.
Chiếc phong bì nhỏ vẫn nằm trong ngăn kéo: lời nhắn cuối cùng của hắn.
"Tôi đã được em cứu rồi. Đừng đi tìm tôi. Nhưng nếu có lần sau… hãy trả lời câu hỏi đó."
Đáng ra cô phải giao thứ này cho đội điều tra. Đáng ra… cô phải báo cáo. Nhưng cô đã không làm gì cả. Và điều đó khiến Sylvia sợ chính mình.
Tiếng gõ cửa.
Cô giật mình.
Giữa thành phố hàng triệu con người, tiếng gõ cửa lúc mười một giờ đêm là thứ xa lạ và đáng nghi ngờ. Cô đứng dậy, tay đã đặt lên chuôi dao nhỏ gài trong túi áo khoác vắt trên ghế.
“Là tôi.”
Giọng trầm khẽ vọng vào. Sylvia lặng đi.
Cô mở hé cửa.
Riven đứng đó.
Không ướt mưa, không áo choàng che kín, cũng không vẻ u tối như hôm bị truy nã. Hắn chỉ mặc chiếc áo len tối màu, quần jeans cũ, đứng dưới ánh đèn vàng của hành lang như một người đàn ông bình thường — nếu như đôi mắt ấy không mang theo cả một bầu trời xám xịt.
“Anh điên rồi,” cô nói khẽ.
“Tôi biết.”
“Anh không nên tới đây.”
“Tôi biết.”
“Thế sao—?”
“Vì tôi cần nghe câu trả lời.”
Sylvia cứng người.
Riven vẫn đứng nguyên, không bước vào. Ánh đèn dọi vào gương mặt hắn, nơi có dấu vết cũ của những lần va chạm sống còn: một vết sẹo mảnh dưới cằm, một đường nhạt phía chân tóc. Nhưng đôi mắt hắn — vẫn là đôi mắt mang mùi của cơn mưa xưa cũ, mùi của đêm dài không ánh sáng.
Sylvia mở rộng cửa.
Không nói gì.
Chỉ lặng lẽ đi vào, để hắn tự quyết định bước tiếp hay không.
Hắn theo cô. Chậm rãi. Như thể từng bước đi đều phải vượt qua một vực thẳm trong lòng mình.
“Anh đã ở đâu?” cô hỏi.
“Một căn nhà gỗ bỏ hoang, phía tây thành phố.”
“Vì sao trở lại?”
“Vì tôi không muốn sống thêm một ngày nào mà không biết em nghĩ gì về tôi.”
Sylvia ngồi xuống. Cô nhìn hắn. Lần đầu tiên, không còn là sĩ quan đối mặt nghi phạm. Mà là người — đối diện người.
“Anh nghĩ mình là ai?” cô hỏi, giọng khàn như khói thuốc. “Một tên giết người trở về chỉ để hỏi… em có yêu tôi không?”
“Tôi không cần được yêu,” hắn đáp, “tôi chỉ cần được biết, liệu trong một khoảnh khắc nào đó… tôi đã không còn là quái vật trong mắt em.”
Sylvia im lặng.
Bên ngoài, gió gào trên những tán cây. Cửa sổ khẽ rung lên. Thành phố trở mình, như nuốt vào lòng nó thêm một mảnh u uẩn không tên.
“Ngày tôi gặp anh lần đầu,” cô chậm rãi nói, “tôi thấy trong anh có một thứ mà hồ sơ không ghi lại. Không phải tội ác, không phải kỹ năng… mà là khoảng trống.”
Riven khựng lại.
“Như thể anh từng có một cuộc đời khác. Một thế giới khác. Nơi anh từng tin vào điều gì đó.”
Hắn gật khẽ.
“Cha tôi.”
Sylvia nhìn lên.
“Ông từng nói với tôi,” Riven tiếp, “rằng thế giới này chỉ thực sự đáng sống khi ta có một người để tin tưởng. Ông chết khi tôi mười hai tuổi. Bị chính tổ chức xử vì tội phản bội. Từ đó, tôi không tin ai nữa. Nhưng... em đến. Em không hỏi tôi phản bội ai, không tra vấn tôi đã giết bao nhiêu người. Em chỉ hỏi tôi có từng mơ không.”
Sylvia thấy cổ họng mình nghẹn lại.
“Và từ lúc đó,” hắn nói khẽ, “tôi đã mơ thật.”
Im lặng bao trùm cả căn phòng. Cả hai người không nhìn nhau nữa. Nhưng giữa họ — điều gì đó đã chạm vào nhau, rất khẽ. Như hai bản nhạc trùng giai điệu, cùng một khoảnh khắc nở hoa.
“Anh có biết,” Sylvia cất giọng, “khi tôi bị anh bắt cóc, tôi không thấy sợ như mình đáng ra phải sợ. Tôi chỉ thấy mình đang ở giữa một nỗi buồn mà nếu không chạm vào, tôi sẽ ân hận cả đời.”
Riven ngẩng lên. Đôi mắt hắn lần đầu ánh lên thứ gì đó như ánh sáng.
“Vậy... câu trả lời là gì?”
Sylvia đứng dậy, bước lại gần. Rồi, rất khẽ, như một cơn gió lướt qua ngực, cô đặt tay lên gương mặt hắn.
“Là có,” cô thì thầm.
Đúng lúc đó, còi báo động rú lên ngoài phố. Ánh đèn đỏ xanh hắt lên từng tán lá, từng bức tường. Tiếng giày dậm chạy. Tiếng loa gọi tên hắn vang vọng.
“Chúng tìm được tôi rồi,” hắn nói, lặng lẽ.
Sylvia không rời mắt khỏi hắn.
“Đi,” cô nói.
Riven sững lại.
“Bây giờ.”
Cô cầm lấy áo khoác, mở cửa sau dẫn ra lối thoát hiểm.
“Anh từng hỏi tôi có yêu anh không. Tôi vừa trả lời rồi. Còn nếu anh muốn tôi sống mà không hối tiếc…”
Cô quay đầu lại, đôi mắt ngập lửa.
“Thì hãy sống sót.”
Hắn nhìn cô — thật lâu. Rồi quay đi, chạy vào màn đêm.
Và Sylvia, lần đầu tiên trong đời, ngồi xuống, vùi mặt vào hai tay, khóc như thể trái tim cô vừa bị một cơn gió bứt khỏi lồng ngực — để bay theo một người không ai dám tin, nhưng cô lại không thể ngừng thương.
Một cánh cửa đã mở ra.
Và tình yêu — từ bóng tối — vẫn đủ sức mọc lên.

----

Chương Xen Kẽ: Trong Những Ngày Không Ánh Mặt Trời
Không ai biết chính xác Sylvia đã bị giam giữ bao lâu. Thời gian ở nơi đó như ngừng lại, trôi đi không dấu vết. Chỉ có những âm thanh mơ hồ—tiếng bước chân, tiếng nước nhỏ giọt từ trần nhà lạnh ẩm, và đôi lúc, là giọng nói trầm khàn của người duy nhất xuất hiện giữa bóng tối: Riven.
Anh ta không giống cai ngục, cũng chẳng phải kẻ tra khảo. Riven xuất hiện với một khay thức ăn, vài lần mang theo khăn sạch hay một bộ áo sơ mi khác. Đôi mắt anh luôn sâu thẳm, không ánh cười nhưng cũng không ác ý. Ban đầu, Sylvia dè chừng, im lặng như một bóng ma nhỏ ngồi co trong góc tường. Nhưng rồi, chính sự im lặng kiên nhẫn của Riven mới khiến cô bắt đầu quan sát lại.
Ngày thứ tư, Sylvia mới lên tiếng.
“Anh tên là gì?”
“Riven.”
“Anh là người của bọn họ?”
“Không.”
“Vậy tại sao lại giữ tôi ở đây?”
Anh không trả lời. Anh chỉ đặt khay xuống và đứng dậy, xoay người rời đi như chưa từng nghe thấy. Nhưng khi cánh cửa sắt nặng trĩu khép lại, Sylvia thấy rõ vai anh hơi sững lại trong khoảnh khắc. Chi tiết ấy không thoát khỏi đôi mắt nhạy cảm đã quen với cô độc và giả tạo như Sylvia. Cô bắt đầu đặt câu hỏi khác, không thành lời: Anh ta là ai? Tại sao không nói dối? Tại sao lại để mình sống?
Tối hôm đó, khi Sylvia không ngủ được vì vết thương nơi vai nhức nhối trở lại, cánh cửa mở ra. Riven không mang đồ ăn. Thay vào đó là một lọ thuốc và một bộ băng gạc.
“Cho tôi,” anh nói, giọng đều đặn, “Tôi sẽ băng lại vết thương.”
Sylvia rướn người tránh đi theo bản năng. Nhưng đôi mắt kia… không giống mắt của kẻ muốn lợi dụng.
Cô ngập ngừng, rồi gật nhẹ. Động tác vụng về của Riven khi tháo lớp băng cũ khiến cô mím môi nén cơn đau, nhưng ánh mắt cô lại dõi theo từng cử chỉ. Tay anh lạnh, nhưng không thô bạo. Anh rửa sạch vết thương bằng nước ấm, quấn lại bằng lớp vải mềm. Không một lời nói dư thừa, không một cái chạm dư thừa.
“Cảm ơn,” cô nói nhỏ, và bất ngờ với chính mình.
Riven nhìn cô lần đầu tiên với ánh mắt đầy… người. Không là gươm giáo, không là màn chắn. Là người.
“Ngủ đi. Vết thương cần thời gian lành.”
Những ngày sau đó, họ không còn chỉ là người giam và kẻ bị giam. Họ là hai con người sống trong không gian nhỏ hẹp, nơi im lặng lên tiếng thay cho mọi thứ. Sylvia nhận ra Riven luôn gõ nhẹ ba lần vào cửa trước khi mở, dù cô không bao giờ đáp. Anh không bao giờ nhìn cô khi cô thay quần áo, cũng không bao giờ hỏi những điều không cần hỏi. Mỗi lần anh đem đến chút nước sạch, hay một chiếc chăn mỏng, Sylvia đều lặng người. Sự tử tế ấy không hợp lý.
“Anh không giống họ,” cô nói một lần, khi anh đưa cho cô một miếng bánh nhỏ đã hơi nguội.
“Vì tôi chưa từng là một trong số họ.”
“Vậy tại sao lại ở đây?”
Riven im lặng một lúc lâu. “Vì tôi đã chọn sai.”
Sylvia nhìn anh. Cô không hỏi thêm. Nhưng lòng cô chợt dao động. Một người như anh—vẻ ngoài dửng dưng, sống giữa kẻ máu lạnh nhưng vẫn giữ được sự trầm tĩnh và nhân tính—lại có thể sai đến mức này sao?
Một hôm, trời mưa tầm tã bên ngoài. Tiếng nước gõ vào vách đá tạo thành giai điệu lặng câm, cứa vào tấm lưng Sylvia như âm nhạc của giam cầm. Cô ngồi thu mình bên góc phòng, nơi ánh sáng lờ mờ từ khe cửa hắt vào. Riven mang đến một tách trà ấm. Không phải vì anh phải, mà vì… anh muốn.
“Em nhớ gì không?” anh hỏi, gọi cô bằng cách tự nhiên nhất mà chưa ai từng dùng.
“Em nhớ ánh sáng,” Sylvia thì thầm, “và gió.”
Cô nhìn sang. Gò má cô hồng lên, không rõ vì hơi trà hay vì lần đầu được gọi là em.
Lần đầu tiên, cô không nghĩ đến việc bỏ chạy. Lần đầu tiên, Riven ngồi lại.
“Tôi từng có một người em gái,” anh nói sau một hồi yên lặng. “Cô ấy rất giống em. Cứng đầu. Cũng nhìn người bằng ánh mắt như lột trần ruột gan.”
“Anh đã mất cô ấy?”
“Ừ. Vì sai lầm của tôi.”
Câu chuyện gãy ngang, nhưng Sylvia không cần nghe thêm. Cô hiểu. Sự nặng trĩu trong mắt anh là thật. Và không ai có thể diễn một vai tử tế xuyên suốt từng ngày, chỉ để giam giữ cô mà không có một lý do sâu xa hơn là nhiệm vụ.
Cô bắt đầu nhìn anh khác đi.
Không phải một người đàn ông đẹp, cũng không phải người hùng. Nhưng có những lúc, khi anh nhẹ nhàng đặt một chiếc khăn lên trán cô lúc cô sốt, hay khi anh mở hé cửa chỉ để ánh nắng len vào một chút cho cô không thấy mình mục rữa—cô lại thấy tim mình nhói lên.
Không phải vì đau. Mà vì rung động.
Riven dần hiểu cô cũng đang thay đổi. Không còn ánh mắt cảnh giác hay thù ghét. Đôi lúc là những cái nhìn lâu hơn cần thiết. Đôi lúc là ánh sáng mong chờ khi cửa mở. Và có một đêm, khi cô hỏi anh:
“Nếu tôi được chọn… tôi có thể đi cùng anh không?”
Anh sững người.
“Sylvia, tôi không thể—”
“Chỉ là nếu.”
Anh không trả lời. Nhưng ánh mắt anh khi ấy đầy khốn khổ.
Rung động là điều kỳ lạ. Nó đến như một chiếc lá rơi, không báo trước, không có lý do chính đáng. Và trong không gian giam hãm đó, giữa khung cảnh ẩm ướt và ngột ngạt, nó càng rực rỡ như hoa mọc giữa đá.
Sylvia không biết mình yêu Riven từ lúc nào. Có thể là từ ánh mắt không nỡ, hay từ bàn tay không bao giờ lấn sâu. Có thể là từ những cái gật đầu lặng thinh, từ từng lần anh quay đi để không nhìn thấy nước mắt cô.
Nhưng cô biết, cô đã yêu anh.
Một ngày kia, khi cô tỉnh dậy và thấy anh không đến nữa, trái tim cô hoảng loạn.
Đó là lúc cô biết, cảm xúc ấy không còn là cảm mến.
Đó là khi cô biết, Riven đã thực sự bước vào trái tim cô, lặng lẽ như một cơn gió, nhưng chiếm trọn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: