[ONESHOT] 1 Điều Ước, 1 Kỳ Tích và 1 Phép Màu - Yoonhyun
[ONESHOT] 1 Điều Ước, 1 Kỳ Tích và 1 Phép Màu - Yoonhyun Yesterday at 11:59 pm
Author: Sky (not me)
Disclaimer:nhận nhân vật trong fic không thuộc về tôi(Theo 1 nghĩa nào đó)
Pairings: Cáo bông
Rating: K
Category: Quá lười để nghĩ xem nó là gì
*******************
1 Điều Ước, 1 Kỳ Tích và 1 Phép Màu
...
Nếu bạn được ước 1 điều, bạn sẽ ước gì
Nếu là tôi
Tôi sẽ ước ...
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
Lang thang, vô hồn, Tôi nhẹ nhàng nhấc từng bước chân trên con đường đó, con đường nơi mà lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Tôi sinh ra đã là 1 người có được mọi thứ, không có thứ gì tôi muốn mà không thể có. Tôi là ai, tôi cũng không biết nữa.
Mọi người vẫn coi tôi là 1 đại tiểu thư, cũng đúng thôi vì tôi là con gái của 1 tỷ phú, 1 con người nắm quyền lực hơn bất cứ vị quan chức nhà nước nào trên cái Đại Hàn dân quốc này, thứ quyền lực được đo bằng tiền bạc. Tôi lớn lên cùng với 1 câu nói nổi tiếng: "Thứ ko thể mua được bằng Tiền thì có thể mua đơợc bằng rất nhiều tiền."
Mọi chuyện sẽ chẳng sao nếu ngày hôm đó, trên con đường đó tôi ko nhìn thấy cô ấy
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
*18 tháng trước*
"Mày có trả tiền không, định quịt hả mày có biết là mày đang chơi với ai ko hả" tên du côn 1 tay dơ con dao lên như chuẩn bị chém xuống, còn tay kia thì hắn nắm vào cổ áo của cô gái tội nghiệp trước mặt. Xung quanh hắn còn 2 hay 3 tên nữa.
"Em xin anh, cho em 1 tuần nữa em hứa sẽ trả đủ"
Mặc kệ cô gái đó van xin hắn bắt đầu đánh.
"1 tuần, mày có nhớ đây là 1 tuần thứ mấy rồi ko"
"Chỉ ... 1 ... tuần..thôi....m..." cô gái ko còn sức để nói hết câu
"Hôm nay mà ko trả thì đừng có sống mà bỏ đi" Tên đó đang định phang thêm 1 phát nữa.
"Vội gì anh zai, con bé này còn ngon lắm đằng nào đánh nó cũng ko thế bắt nó trả tiền đâu." 1 trong số những tên bên cạnh lên tiếng
"Mày nói cũng đúng, con kia, hôm nay mày ko có tiền thì lấy thân mày ra mà gán"
Nói rồi hắn cùng tên đồng bọn đưa cô gái đi, hướng về phía tôi.
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
*1 Ngày trước*
"Hyunie, tối nay em muốn đi đâu ko"
"Unnie chọn đi, em chỉ nghe theo unnie thôi" Seo ôm lấy cánh tay tôi, mỗi lần như vậy tôi đều có 1 cảm giác rất ấm áp, 1 cảm giác mà ko ai có thể tạo ra được
"Hôm nay ta sẽ đưa em đến 1 nơi đặc biệt, chờ ta nhé." Tôi đã chuẩn bị sẵn cả rồi, 1 Chiếc nhẫn, tối nay tôi sẽ cầu hôn cô ấy.
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
"Cô gái đó nợ bọn mày bao nhiêu" Tôi lên tiếng
"Mày nói gì"
"Tao nói cô gái đó nợ bọn mày bao nhiêu" Tôi nhấn mạnh
"Liên quan gì đến mày"
"Liên quan hay ko mày ko cần quan tâm, tao hỏi là cô ấy nợ bao nhiêu nếu mày ko phải thiểu năng thì trả lời đi"
"Con này láo" Tên đó hét lên "Mày muốn chết rồi, anh em lên"
Cả 5 thằng lao về phía tôi bỏ mặc cô ấy nằm đó, có lẽ cô ấy cũng đã ko còn sức để mà chạy nữa. Còn về bọn kia ư, bọn đó ko xứng đáng để đụng vào được tôi.
"Cầm lấy số tiền mà trả viện phí đi" Tôi rút ra 2 tờ 500 nghìn won và vứt xuống chỗ năm thằng đó đang rên rỉ
...
"Cô tên gì" Tôi nhẹ nhàng hỏi cô ấy sau khi đã đưa cô ấy lên xe.
"em...là..." cô ấy còn ko thể nói hết câu và ngất đi
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
*Chuông điện thoại*
"Alo, Giám đốc chị đến ngay đi, chúng ta có chuyện rồi"
"Chuyện gì, tôi sắp có hẹn"
"Cảnh sát sắp đến để điều tra về tình hình công ty, gấp lắm rồi"
"Tôi đến ngay".
Gác máy, tôi cho xe quay lại ngay công ty, có lẽ hôm nay tôi sẽ đến muộn 1 chút. Hy vọng Seo sẽ ko giận.
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
"Em tỉnh rồi hả"
"Đây là đâu" Cô ấy hỏi
"Đây là nhà em"
"Nhưng sao ..." Sức của cô ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn
"Tất cả đều ở trong này mà" Tôi nói và đưa cho em ấy cái ví.
Tên cô ấy là SeoHyun, 1 cái tên đẹp. Có vẻ là cô ấy sống 1 mình thì phải căn nhà cũ nát cũng chẳng có gì cả.
"Nhưng cô là ai..." Seo hỏi tôi, tôi cũng hơi lúng túng(đó là điều chưa từng xảy ra)
"Chị là YoonA, Em cứ nằm nghỉ đi" Tôi nói và quay đi
"Chị sẽ..." Seo vẫn yếu, ko thể nói hết câu
"Chị sẽ quay lại, em nghỉ đi" Rồi tôi bước ra khỏi cửa
Vậy đó, tôi đã quen Seo như thế đó. Cô ấy là 1 thiên thần rơi xuống đời tôi, giúp tôi thấy được tình yêu trong cuộc sống. Tôi biết nếu có 1 thứ mà tiền ko thể mua được, thì đó chỉ có thể là Seo.
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
"May quá, ổn rồi" Tôi thở phào sau khi giải quyết xong đống lộn xộn
"Giám đốc đã mệt rồi." 1 nhân viên nói và đưa tôi cốc nước
"Mấy giờ rồi" Tôi hỏi theo bản năng nghề nghiệp
"3 giờ sáng rồi ah"
"Thôi chết" Tôi vội vàng quơ ngay lấy chiếc điện thoại trên bàn và nhảy vào xe.
18 tin nhắn, cùng 1 số điện thoại. Chắc Seo giận lắm.
Đi đến chỗ hẹn, ko thấy Seo. Quả nhiên là em ây ko chờ và đã bỏ về.
Nhưng 1 linh cảm ko lành trong tôi diễn ra.
*Chuông điện thoại*
"Alo"
"Tôi là bác sĩ ở bệnh viện Seoul, xin hỏi cô có phải là người nhà của cô SeoHyun ko ah" Câu nói đó xác nhận cho linh cảm ko lành trong tôi
Ngay lập tức, tôi nhấn hết ga và lao đến bệnh viện
...
Phòng mổ
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi"
"Tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức" Ông lắc đầu và quay đi
Sáng hôm sau
Trên trang nhất tờ báo xx là 1 cái tít: "2h sáng hôm qua 1 lái xe say rượu lao lên vỉa hè cán chết 1 người ở đại lộ ..."
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
Lang thang, vô hồn, Tôi nhẹ nhàng nhấc từng bước chân trên con đường đó, con đường nơi mà lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
Nếu bạn được ước 1 điều, bạn sẽ ước gì
Nếu là tôi
Tôi sẽ ước Thời gian có thể quay lại lúc đó
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
Có 1 người từng nói rằng: "Nếu như chúng ta thực sự mong muốn và tin vào 1 điều. Kỳ tích sẽ xảy ra"
Và
Nó đã xảy ra
Thời gian nghịch chuyển.
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
Có 1 điều gì đó vừa xảy ra, tôi vẫn chưa nhận thức được.
*Chuông điện thoại reo*
"Alo, Giám đốc chị đến ngay đi, chúng ta có chuyện rồi"
"Chuyện gì, tôi sắp có hẹn"
"Cảnh sát sắp đến để điều tra về tình hình công ty, gấp lắm rồi"
Tôi chợt nhận ra, Kỳ tích đã đến, tôi đã có 1 cơ hội.
"Cậu được giao toàn quyền, hãy xử lí nó đi, tôi tin tưởng vào cậu" Sau đó tôi gác máy và đến thẳng nơi đó
^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^~^
"Unnie, chị đến rồi ah" Seo mừng rỡ
"Ta đến đây rồi" Tôi nói và dang hai tay ra ôm lấy Seo. Thực sự em ấy đã là tất cả cuộc đời tôi, dù có đánh đổi mọi thứ tôi cũng ko thể đánh mất Seo lần nữa.
"Unnie đến rồi, em vui lắm" Seo nói xong thì cô ấy ngất đi trong tay tôi.
"Cấp cứu, có ai giúp tôi với ..." Tôi gào lên, 1 linh cảm cực kỳ tồi tệ đang diễn ra trong tôi
...
Bệnh viện
"Bác sĩ, cô ấy ko sao chứ."
"Tình trạng nguy hiểm đã qua nhưng cô nên chuẩn bị tinh thần đi, thời gian của cô ấy chỉ còn 2 tuần nữa thôi"
"Bác sĩ nói gì vậy, sao lại có thể"
"Bệnh nhân SeoHyun, đã mắc bệnh máu trắng cấp tính. Nếu ko được thay tủy trong 1 tuần nữa thì cô ấy sẽ ko thể cầm cự được quá 2 tuần."
[1 lần nữa, cả thế giới xung quanh tôi sụp đỏ, 1 lần nữa tôi lại đánh mất Seo
"Bác sĩ, thực sự ko có hi vọng gì sao"
"trừ khi có mẫu tủy của người thân, còn ko thì khả năng người ngoài huyết thống phù hợp là rất thấp"
"Thấp là ..." Tôi ko dám nói nốt
"có lẽ phải vài trăm triệu người mới có 1 người phù hợp, cô ấy quá đặc biệt" Bác sĩ thở dài.
...
Ngày hôm sau
Mọi chuyện vẫn xảy ra như nó phải xảy ra, chiếc xe đó vẫn leo lên vỉa hè vào 2h sáng, 1 người chết. Và tôi vẫn mất Seo
Tôi bước đến gần giường bệnh, Seo đã tỉnh.
Seo nắm lấy tay tôi, và:
"Ko có em, unnie vẫn phải sống tốt, nhớ chưa"
*SeoHyun, Em ác lắm em là cuộc sống của ta, là ý nghĩa, là động lực để ta sống. Tại sao em lại bắt ta phải tiếp tục cuộc sông mà ko có em chứ*
Tôi ko thể kiểm soát được nước mắt của mình.
Con người ko thể thay đổi được sai lầm trong quá khứ
Lang thang, vô hồn, Tôi nhẹ nhàng nhấc từng bước chân trên con đường đó, con đường nơi mà lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Nếu bạn được ước 1 điều, bạn sẽ ước gì
Nếu là tôi
Tôi sẽ ước Tôi có 1 phép màu
Có 1 người từng nói rằng: "Nếu như chúng ta thực sự mong muốn và tin vào 1 điều, điều đó sẽ thành hiện thực"
*Chuôn điện thoại*
"Alo" Vô hồn đó là từ hợp nhất để diễn tả
"Chúng tôi vừa có kết quả xét nghiệm, mẫu tủy của cô và Bệnh nhân SeoHyun tương thích với nhau. Chúng tôi có thể sắp xếp đê ngay ngày mai có thể phẫu thuật"
...
Nhưng họ có thể thay đổi tương lai của chính mình
The End
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro